Chương 3: Hệ Thống Xuất Hiện
Trường Nhạc Tư Ương
01/06/2022
Đại khái là vì những người trông trẻ từng tới đều là lao động công ích, không nhận được bất cứ thù lao gì nên nhà trẻ ngay cả máy đo điện, đồng hồ đo gas, đồng hồ đo nước đều không có, chỉ cần ống dẫn không bị hỏng thì cô có thể luôn sử dụng miễn phí.
[Quét cảnh vật trước mắt cho ký chủ, trong phòng bếp không có thiết bị theo dõi.]
“Cảm ơn.” Hứa Thu đóng cửa nhà bếp, lấy một bình sữa bò và hai củ khoai tây từ trong kho hàng hệ thống.
Một giấc ngủ trôi qua ba nghìn năm, đống đồ mà cô tích trong kho hàng hệ thống lúc trước đều đã tiêu hao gần hết.
Hứa Thu rất thích nghề làm vườn, vào lần sinh nhật tám tuổi của cô, cha cô đã tặng một quyển sách tranh trăm loài sinh vật rất dày cho cô.
Ở thời điểm còn nhỏ đó, cô ngoài ý muốn kích hoạt hệ thống sách tranh. Tuy rằng là hệ thống nhưng nó cũng không thể cho Hứa Thu được gì, ngược lại còn giục cô đi khắp các núi cao biển rộng của tổ quốc, thắp sáng từng hình minh họa sinh vật mà hệ thống muốn.
Hệ thống có không gian rất nhỏ, bình thường đều dùng để gửi hàng hóa.
Trong không gian có đất và bãi cỏ nhưng phải có sự trồng trọt siêng năng của mình mới có thể thu hoạch được quả. Điểm mấu chốt hơn là thời gian trong không gian hệ thống giống như bên ngoài, thời gian thực vật chín cũng không khác biệt.
Nhưng Hứa Thu cũng không gặp ngày tận thế, gia cảnh của cô cũng đủ khá giả nên không cần vất vả trồng ruộng để thu hoạch thức ăn hoặc là đổi lấy tiền tài.
Hệ thống có thể dẫn đường, nhưng ứng dụng bản đồ trên di động cũng có thể.
Hệ thống không thể mang tới bất cứ tác dụng gì nên Hứa Thu dùng nó để tích một ít hàng hóa, khi còn nhỏ cô dùng nó để giấu đồ ăn vặt mà cha mẹ không cho ăn, sau này lớn lên cũng tiện cho cá nhân cô chuyển nhà.
Không ngờ hệ thống sẽ bám vào vòng cổ của cô cùng cô tới tương lai, hơn nữa nó còn tiêu hao rất nhiều năng lượng để giúp cô sống sót.
Cho dù nơi này không có lấy một bóng người nhưng dựa vào thức ăn trồng được trong không gian hệ thống cô vẫn có thể kiên trì đến một năm sau.
Nhưng nếu liên bang không cung cấp bất cứ thức ăn gì cho người trông trẻ, cô vẫn phải nghĩ cách tìm được nguồn lương thực, tránh cho một năm sau bị người bắt đi giải phẫu nghiên cứu.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Hứa Thu ném bình thủy tinh đã uống cạn về hệ thống, nó có công năng tái chế đặc biệt.
Đợi khi Hứa Thu mở cửa nhà bếp, cái loa to trên nhà trẻ đột nhiên vang lên.
Đó là một giọng nam trầm thấp nghe qua vô cùng trưởng thành: [Xin mời người giữ trẻ ra ký túc xá trẻ em ở phía sau cho đám trẻ ăn.]
Nếu như hôm qua Hứa Thu tỉnh lại có lẽ sẽ phát hiện giọng nam trầm thấp này và giọng nói muốn ăn sạch người trông trẻ mới tới giống nhau như đúc.
Lẽ nào là cô nhầm lẫn, các đồng nghiệp và đám trẻ mà cô cần chăm sóc đều đang ở khu vực ký túc xá trẻ em?
Hứa Thu vội vàng dùng nước sạch súc miệng và rửa mặt, phủi bụi dính trên áo khoác sau đó dựng cổ áo lệch của mình thẳng lên.
Cô tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một tấm biển rớt trên mặt đất, trên đó mơ hồ có hai chữ trẻ em.
Phía trên cái biển này là một chỗ duy nhất trên tường thoạt nhìn có hơi giống cửa, trên tường có một ổ khóa nhỏ, chỉ là trước đó bụi dày quá có khả năng bị che lấp mất.
Nhưng cô lại nhíu mày vì mình cũng không có chìa khóa.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, một chùm chìa khóa quẳng ra từ một đầu khác của bức tường.
Chùm chìa khóa này màu đỏ nâu nắm trong tay còn có hơi dính dính.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ linh tinh này, cô muốn tạo ấn tượng tốt cho đồng nghiệp và đám trẻ.
Hứa Thu tra chìa khóa vào trong lỗ khóa vặn sang phải hai cái, rất dễ dàng mở được cánh cửa bí mật đó, cô nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đối diện với mấy chục cặp mắt xanh biếc đầy đói khát.
…
Hứa Thu bước lên một bước rồi lại từ từ lùi lại một bước dài, cô rầm một cái đóng cửa lại, khóa cửa, rút chìa khóa, động tác lưu loát liền mạch cũng không hề dài dòng một chút nào.
Tuy rằng thế giới bên này cánh cửa tồi tàn nhưng ít nhất vẫn giống một kiến trúc bình thường, mà sau khi mở cánh cửa này ra cô lại giống như bước vào một thế giới kỳ quái xa rời ánh sáng.
Ký túc xá trẻ em và ký túc xá nhân viên của cô khác nhau, bố cục sau cánh cửa giống như một sở thú, mỗi một “ký túc xá” đều rất thấp bé.
Nói một cách chính xác hơn thì càng giống như bãi chăn nuôi được thiết kế trong trò chơi, một khu đất nhỏ được chia thành mười ô ngăn cách bởi những bức tường gạch thấp chất lên bởi gạch màu đen.
Không có tấm chắn cũng không có lồng sắt.
[Quét cảnh vật trước mắt cho ký chủ, trong phòng bếp không có thiết bị theo dõi.]
“Cảm ơn.” Hứa Thu đóng cửa nhà bếp, lấy một bình sữa bò và hai củ khoai tây từ trong kho hàng hệ thống.
Một giấc ngủ trôi qua ba nghìn năm, đống đồ mà cô tích trong kho hàng hệ thống lúc trước đều đã tiêu hao gần hết.
Hứa Thu rất thích nghề làm vườn, vào lần sinh nhật tám tuổi của cô, cha cô đã tặng một quyển sách tranh trăm loài sinh vật rất dày cho cô.
Ở thời điểm còn nhỏ đó, cô ngoài ý muốn kích hoạt hệ thống sách tranh. Tuy rằng là hệ thống nhưng nó cũng không thể cho Hứa Thu được gì, ngược lại còn giục cô đi khắp các núi cao biển rộng của tổ quốc, thắp sáng từng hình minh họa sinh vật mà hệ thống muốn.
Hệ thống có không gian rất nhỏ, bình thường đều dùng để gửi hàng hóa.
Trong không gian có đất và bãi cỏ nhưng phải có sự trồng trọt siêng năng của mình mới có thể thu hoạch được quả. Điểm mấu chốt hơn là thời gian trong không gian hệ thống giống như bên ngoài, thời gian thực vật chín cũng không khác biệt.
Nhưng Hứa Thu cũng không gặp ngày tận thế, gia cảnh của cô cũng đủ khá giả nên không cần vất vả trồng ruộng để thu hoạch thức ăn hoặc là đổi lấy tiền tài.
Hệ thống có thể dẫn đường, nhưng ứng dụng bản đồ trên di động cũng có thể.
Hệ thống không thể mang tới bất cứ tác dụng gì nên Hứa Thu dùng nó để tích một ít hàng hóa, khi còn nhỏ cô dùng nó để giấu đồ ăn vặt mà cha mẹ không cho ăn, sau này lớn lên cũng tiện cho cá nhân cô chuyển nhà.
Không ngờ hệ thống sẽ bám vào vòng cổ của cô cùng cô tới tương lai, hơn nữa nó còn tiêu hao rất nhiều năng lượng để giúp cô sống sót.
Cho dù nơi này không có lấy một bóng người nhưng dựa vào thức ăn trồng được trong không gian hệ thống cô vẫn có thể kiên trì đến một năm sau.
Nhưng nếu liên bang không cung cấp bất cứ thức ăn gì cho người trông trẻ, cô vẫn phải nghĩ cách tìm được nguồn lương thực, tránh cho một năm sau bị người bắt đi giải phẫu nghiên cứu.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Hứa Thu ném bình thủy tinh đã uống cạn về hệ thống, nó có công năng tái chế đặc biệt.
Đợi khi Hứa Thu mở cửa nhà bếp, cái loa to trên nhà trẻ đột nhiên vang lên.
Đó là một giọng nam trầm thấp nghe qua vô cùng trưởng thành: [Xin mời người giữ trẻ ra ký túc xá trẻ em ở phía sau cho đám trẻ ăn.]
Nếu như hôm qua Hứa Thu tỉnh lại có lẽ sẽ phát hiện giọng nam trầm thấp này và giọng nói muốn ăn sạch người trông trẻ mới tới giống nhau như đúc.
Lẽ nào là cô nhầm lẫn, các đồng nghiệp và đám trẻ mà cô cần chăm sóc đều đang ở khu vực ký túc xá trẻ em?
Hứa Thu vội vàng dùng nước sạch súc miệng và rửa mặt, phủi bụi dính trên áo khoác sau đó dựng cổ áo lệch của mình thẳng lên.
Cô tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một tấm biển rớt trên mặt đất, trên đó mơ hồ có hai chữ trẻ em.
Phía trên cái biển này là một chỗ duy nhất trên tường thoạt nhìn có hơi giống cửa, trên tường có một ổ khóa nhỏ, chỉ là trước đó bụi dày quá có khả năng bị che lấp mất.
Nhưng cô lại nhíu mày vì mình cũng không có chìa khóa.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, một chùm chìa khóa quẳng ra từ một đầu khác của bức tường.
Chùm chìa khóa này màu đỏ nâu nắm trong tay còn có hơi dính dính.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ linh tinh này, cô muốn tạo ấn tượng tốt cho đồng nghiệp và đám trẻ.
Hứa Thu tra chìa khóa vào trong lỗ khóa vặn sang phải hai cái, rất dễ dàng mở được cánh cửa bí mật đó, cô nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đối diện với mấy chục cặp mắt xanh biếc đầy đói khát.
…
Hứa Thu bước lên một bước rồi lại từ từ lùi lại một bước dài, cô rầm một cái đóng cửa lại, khóa cửa, rút chìa khóa, động tác lưu loát liền mạch cũng không hề dài dòng một chút nào.
Tuy rằng thế giới bên này cánh cửa tồi tàn nhưng ít nhất vẫn giống một kiến trúc bình thường, mà sau khi mở cánh cửa này ra cô lại giống như bước vào một thế giới kỳ quái xa rời ánh sáng.
Ký túc xá trẻ em và ký túc xá nhân viên của cô khác nhau, bố cục sau cánh cửa giống như một sở thú, mỗi một “ký túc xá” đều rất thấp bé.
Nói một cách chính xác hơn thì càng giống như bãi chăn nuôi được thiết kế trong trò chơi, một khu đất nhỏ được chia thành mười ô ngăn cách bởi những bức tường gạch thấp chất lên bởi gạch màu đen.
Không có tấm chắn cũng không có lồng sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.