Chương 4: Học Sinh Nhà Trẻ
Trường Nhạc Tư Ương
01/06/2022
Con đường hẹp dài ngay chính giữa, bên trái năm ô, bên phải năm ô, những ô nhỏ này liền kề nhau, kết nối mật thiết với nhau, phía cuối chính là tường ngoài, không chừa ra một khe hở nào hết, trái phải đối xứng thành hàng chữ nhất chỉnh tề, khá là thân thiện với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Mười đứa trẻ trông khá ngoan ngoãn ở trong ô thuộc về chúng, ngay khi Hứa Thu lộ mặt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Không gian sau cánh cửa đại khái chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, một con đường liếc mắt đã có thể nhìn thấy tận cùng.
Cho dù chỉ nhìn trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng dựa vào thị lực vô cùng tốt cũng đủ để Hứa Thu nhìn thấy toàn bộ hình hài phía sau cánh cửa.
Từ cửa đến vị trí tường ngoài, ngoại trừ một cái thùng kim loại và một chậu rửa mặt ra cũng chẳng có lấy một ai hết.
Cô nghĩ cũng không sai, nhà trẻ rộng lớn thật sự chỉ có một người trông trẻ như cô!
Muốn nhận được thân phận công dân liên bang quả nhiên không dễ dàng đến vậy, một mình phải chăm sóc tận mười đứa trẻ, nghe qua chính là một việc khổ sai với lượng công việc khá khó lường.
Ánh mắt của Hứa Thu nhìn về phía lỗ khóa nho nhỏ đang cắm chìa đó, trong vô thức buông lỏng suy nghĩ, ý thức tư duy dần dần tan rã.
Nghĩ đến sau khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy người ngoài hành tinh đó và sinh vật trí tuệ trên mỗi một hành tinh chưa chắc đều là hình thái hình người, chỉ lấy phi thuyền đã chở cô để nói, trong năm mươi chín hành khách chỉ có chưa đến chín người có bộ dáng lớn lên giống con người, còn những người khác đều là hình thù kỳ quái, lạ lùng quái gở.
Trước đó người trên phi thuyền muốn quàng chân cô cũng là bạch tuộc cỡ lớn. Dưới loại tình huống này, những đứa trẻ mà tòa án tinh tế phái cô đến chăm sóc không phải là bạn nhỏ nhân loại cũng không lạ chút nào.
Nhưng mà, nhưng mà…!
Nhưng mà trong những đứa trẻ nhìn cô ở phía sau cánh cửa lại có một lông xù siêu cấp đáng yêu, có lẽ không chỉ có một!
Chỉ là vừa rồi cái liếc mắt đầu tiên của cô đã bị đứa trẻ giống như con mèo nhỏ đó thu hút, hoàn toàn không có sức chú ý đến những người khác.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu nào đó nhìn về phía cô trước đó, Hứa Thu rối rắm đến mức có thể dùng đầu ngón chân đào ra một nhà trẻ sang trọng!
Nếu như bộ dáng của đám trẻ là thế hệ sau của bạch tuộc nhỏ đó cũng được thôi, mỗi một đứa trẻ đều giống nhau, cô nhất định có thể đối xử với trái tim bình thường, cố gắng làm một người trông trẻ bình thường không có gì kỳ lạ, nghiêm túc làm việc.
Nhưng một cái liếc mắt vừa rồi đó khiến trái tim bình thường của cô trong nháy mắt đã nát tươm như xơ mướp.
Thật ra cô đã sớm biết chăm sóc trẻ con sẽ rất vất vả, nhưng cô thật sự rất muốn làm công việc của mình một cách đủ tiêu chuẩn.
Mẹ cô vẫn luôn hy vọng cô có thể làm trong ngành giáo dục nhưng Hứa Thu luôn từ chối, chỉ là vì chăm sóc trẻ con cần quá nhiều tâm tư. Cô cảm thấy mình có khả năng không đủ lòng trách nhiệm để đối xử với mỗi một đứa trẻ đều bình đẳng.
Hứa Thu không phải con gái một mà còn có một em gái nữa, đại khái là vì em gái hoạt bát hơn cô, luôn có thể giành được nhiều sự quan tâm của cha mẹ hơn.
Đương nhiên cha mẹ cũng thương cô, nhưng trong giai đoạn còn nhỏ Hứa Thu vẫn không có cách nào khống chế được cảm giác khó chịu vì cha mẹ thiên vị.
Vì mình có cảm xúc như thế nên cô quyết định nếu như cô có con sẽ chỉ có một. Nếu như phải nuôi thú cưng cũng chỉ nuôi một, cô sợ có hai người thì mình sẽ không thể công bằng được.
Trên con đường tới đây Hứa Thu đã nghĩ qua, cho dù viện trưởng và các đồng nghiệp khác không làm khó cô thì cô vẫn sẽ chủ động gánh vác một vài công việc vất vả như hót phân, còn việc giao lưu với đám trẻ nhiều hơn sẽ giao cho đồng nghiệp.
Bây giờ, cô cần phải lo lắng mình bị viện trưởng hoặc đồng nghiệp khác làm khó, nhưng cô cảm thấy tình huống bây giờ còn tồi tệ hơn trước đó!
Vì nhà trẻ chỉ có một mình cô nên bây giờ toàn bộ công việc đều ném cho cô làm hết. Cô phải nấu cơm, mặc quần áo, tắm rửa cho bọn trẻ, còn phải gánh trọng trách giáo dục nữa!
Đứa trẻ lớn lên đáng yêu như vậy đó, cô phải làm thế nào mới có thể thể hiện ra mình không thiên vị?
Khi vừa mới gặp mặt, có phải phải đám trẻ đều cảm thấy cô giống như đồ thần kinh không? Không đúng, bọn trẻ thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, chắc hẳn vẫn chưa biết cái gì gọi là đồ thần kinh đâu.
Vừa rồi biểu hiện hỏng bét như vậy thật sự không đúng.
Hứa Thu túm mạnh tóc mình một cái, nghĩ đến tóc mình có khả năng hơi rối loạn, trên người còn có mùi khói dầu bám vào khi nướng khoai tây trong bếp, cô quay đầu chạy như bay tới phòng nhỏ của người trông trẻ.
Mười đứa trẻ trông khá ngoan ngoãn ở trong ô thuộc về chúng, ngay khi Hứa Thu lộ mặt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Không gian sau cánh cửa đại khái chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, một con đường liếc mắt đã có thể nhìn thấy tận cùng.
Cho dù chỉ nhìn trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng dựa vào thị lực vô cùng tốt cũng đủ để Hứa Thu nhìn thấy toàn bộ hình hài phía sau cánh cửa.
Từ cửa đến vị trí tường ngoài, ngoại trừ một cái thùng kim loại và một chậu rửa mặt ra cũng chẳng có lấy một ai hết.
Cô nghĩ cũng không sai, nhà trẻ rộng lớn thật sự chỉ có một người trông trẻ như cô!
Muốn nhận được thân phận công dân liên bang quả nhiên không dễ dàng đến vậy, một mình phải chăm sóc tận mười đứa trẻ, nghe qua chính là một việc khổ sai với lượng công việc khá khó lường.
Ánh mắt của Hứa Thu nhìn về phía lỗ khóa nho nhỏ đang cắm chìa đó, trong vô thức buông lỏng suy nghĩ, ý thức tư duy dần dần tan rã.
Nghĩ đến sau khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy người ngoài hành tinh đó và sinh vật trí tuệ trên mỗi một hành tinh chưa chắc đều là hình thái hình người, chỉ lấy phi thuyền đã chở cô để nói, trong năm mươi chín hành khách chỉ có chưa đến chín người có bộ dáng lớn lên giống con người, còn những người khác đều là hình thù kỳ quái, lạ lùng quái gở.
Trước đó người trên phi thuyền muốn quàng chân cô cũng là bạch tuộc cỡ lớn. Dưới loại tình huống này, những đứa trẻ mà tòa án tinh tế phái cô đến chăm sóc không phải là bạn nhỏ nhân loại cũng không lạ chút nào.
Nhưng mà, nhưng mà…!
Nhưng mà trong những đứa trẻ nhìn cô ở phía sau cánh cửa lại có một lông xù siêu cấp đáng yêu, có lẽ không chỉ có một!
Chỉ là vừa rồi cái liếc mắt đầu tiên của cô đã bị đứa trẻ giống như con mèo nhỏ đó thu hút, hoàn toàn không có sức chú ý đến những người khác.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu nào đó nhìn về phía cô trước đó, Hứa Thu rối rắm đến mức có thể dùng đầu ngón chân đào ra một nhà trẻ sang trọng!
Nếu như bộ dáng của đám trẻ là thế hệ sau của bạch tuộc nhỏ đó cũng được thôi, mỗi một đứa trẻ đều giống nhau, cô nhất định có thể đối xử với trái tim bình thường, cố gắng làm một người trông trẻ bình thường không có gì kỳ lạ, nghiêm túc làm việc.
Nhưng một cái liếc mắt vừa rồi đó khiến trái tim bình thường của cô trong nháy mắt đã nát tươm như xơ mướp.
Thật ra cô đã sớm biết chăm sóc trẻ con sẽ rất vất vả, nhưng cô thật sự rất muốn làm công việc của mình một cách đủ tiêu chuẩn.
Mẹ cô vẫn luôn hy vọng cô có thể làm trong ngành giáo dục nhưng Hứa Thu luôn từ chối, chỉ là vì chăm sóc trẻ con cần quá nhiều tâm tư. Cô cảm thấy mình có khả năng không đủ lòng trách nhiệm để đối xử với mỗi một đứa trẻ đều bình đẳng.
Hứa Thu không phải con gái một mà còn có một em gái nữa, đại khái là vì em gái hoạt bát hơn cô, luôn có thể giành được nhiều sự quan tâm của cha mẹ hơn.
Đương nhiên cha mẹ cũng thương cô, nhưng trong giai đoạn còn nhỏ Hứa Thu vẫn không có cách nào khống chế được cảm giác khó chịu vì cha mẹ thiên vị.
Vì mình có cảm xúc như thế nên cô quyết định nếu như cô có con sẽ chỉ có một. Nếu như phải nuôi thú cưng cũng chỉ nuôi một, cô sợ có hai người thì mình sẽ không thể công bằng được.
Trên con đường tới đây Hứa Thu đã nghĩ qua, cho dù viện trưởng và các đồng nghiệp khác không làm khó cô thì cô vẫn sẽ chủ động gánh vác một vài công việc vất vả như hót phân, còn việc giao lưu với đám trẻ nhiều hơn sẽ giao cho đồng nghiệp.
Bây giờ, cô cần phải lo lắng mình bị viện trưởng hoặc đồng nghiệp khác làm khó, nhưng cô cảm thấy tình huống bây giờ còn tồi tệ hơn trước đó!
Vì nhà trẻ chỉ có một mình cô nên bây giờ toàn bộ công việc đều ném cho cô làm hết. Cô phải nấu cơm, mặc quần áo, tắm rửa cho bọn trẻ, còn phải gánh trọng trách giáo dục nữa!
Đứa trẻ lớn lên đáng yêu như vậy đó, cô phải làm thế nào mới có thể thể hiện ra mình không thiên vị?
Khi vừa mới gặp mặt, có phải phải đám trẻ đều cảm thấy cô giống như đồ thần kinh không? Không đúng, bọn trẻ thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, chắc hẳn vẫn chưa biết cái gì gọi là đồ thần kinh đâu.
Vừa rồi biểu hiện hỏng bét như vậy thật sự không đúng.
Hứa Thu túm mạnh tóc mình một cái, nghĩ đến tóc mình có khả năng hơi rối loạn, trên người còn có mùi khói dầu bám vào khi nướng khoai tây trong bếp, cô quay đầu chạy như bay tới phòng nhỏ của người trông trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.