Quyển 29 - Chương 14: chung kết huyết tự dị hoá
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
"Còn có... Một chuyện khác, ngươi cũng nên xử lý
tốt 1 chút. Ngươi hoàn thành hết thảy, ta hứa hẹn ngày sau sẽ hảo hảo
hồi báo. Lý Ung ta danh tiếng như thế nào, ngươi nên tinh tường."
"Đúng thế, Lý viện trưởng trước nay luôn là người giảng nghĩa khí, điểm này, ta hiểu. Những người đã gặp con của ngươi 24 giờ trước, ta sẽ tiến hành điều tra từng người, đương nhiên có thể sẽ tốn một chút thời gian. Bất quá đáng tiếc con của ngươi không lái xe, nếu không từ hộp đen ô tô điều tra sẽ dễ dàng hơn. Trước mắt ta chỉ có thể căn cứ vào di động để xem hắn đã từng đi qua nơi nào. Một khi có tin tức, lập tức thông báo cho ngươi."
"Rất tốt. Điều tra xong liệt kê 1 danh sách cho ta. Tóm lại vất vả cho ngươi rồi."
"Không khổ cực. Vì Lý viện trưởng làm việc, Viên mỗ vinh hạnh quyết chí."
Cúp điện thoại, nam tử họ Viên lóe ra 1 tia cười lạnh. Hắn là chủ sòng bạc ngầm và chuyên cho vay nặng lãi, làm một chuyến này yêu cầu năng lực tình báo phải mạnh không cần nghi ngờ. Thế lực xã hội đen ở thành phố K tương đối phức tạp, muốn kiếm một miếng cơm ăn, không đầu nhập vào một ít người có thế lực là không được.
Hắn tin tưởng, Lý Ung người này rất có thể sẽ tiến thêm 1 bước thành công. Thời điểm hiện tại đầu nhập vào hắn, tương lai khẳng định được hắn tín nhiệm.
Cho nên, nhiệm vụ lần này nhất định phải làm tốt. Giết một nữ nhân mà thôi, đơn giản như ăn cơm, hắn tự hỏi tuyệt đối không có đạo lý không làm tốt.
Hiện tại Tử Dạ cư nhiên đã trở thành mục tiêu tất sát của Lý Ung!
Trên Cửu Đầu đảo, hộ gia đình đang gặp phải tuyệt cảnh cuối cùng nhất. Tìm không thấy chút manh mối sinh lộ nào, cũng không cách nào liên lạc với ngoại giới, Cách Tùng không cân nhắc ra được phương pháp xử lý.
Tình huống chỉ có thể hình dung bằng 2 chữ, tuyệt cảnh.
Cách Tùng tuy rằng liều chết tranh chấp, nhưng nhân lực dùng cũng hết, đến trình độ này, hắn cảm giác, mình bước vào tuyệt lộ rồi.
Thật không có hi vọng sao?
Dọc theo bờ biển Cửu Đầu đảo, thể lực Cách Tùng đã hoàn toàn tiêu hao, thân thể rốt cục không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất. Hắn đã hoàn toàn buông bỏ.
Đến trình độ này, tiếp tục kiên trì đã không còn bao nhiêu ý nghĩa.
"Liền Sinh... Thực xin lỗi, ta đi trước ngươi một bước. Ngươi... Cùng Thủy Đồng, nhất định phải sống sót..."
Sau đó, Cách Tùng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Không phải hắn muốn vứt bỏ, nhưng hắn thực sự không tìm được phương pháp xử lý. Thể lực hao hết, căn bản không thể thoát được Quỷ hồn sau lưng, hắn không còn lựa chọn khác.
Nhắm 2 mắt lại, hắn hồi tưởng về cuộc đời mình.
Lúc nhỏ, 1 mực sống trong khói đạn. Nhiều lần hắn cho rằng mình sẽ chết đi, nhiều lần, hắn cho rằng mình không còn hy vọng. Nhưng cho dù ở khi đó, hắn vẫn chưa từng buông tha.
Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong cuộc đại di chuyển, hắn quen biết thê tử Hồng Hạ. Trong chiến tranh, tánh mạng bình dân như cọng rơm cái rác, mỗi người chỉ có thể ở trong lọan thế cố tìm 1 đường sinh cơ. Mà Cách Tùng cùng Hồng Hạ cứ như vậy quen biết nhau. Từng trong cùng 1 đống cỏ chìm vào giấc ngủ, cùng một chỗ giúp nhau mỗi tay bế 1 hài tử, lần lượt trong lửa bom tìm được đường sống trong chỗ chết, tuổi còn trẻ, nhưng mỗi ngày đều phải nhìn người khác chết đi.
Tình yêu là cái gì? Cách Tùng căn bản không có khái niệm. Cái gọi là thề non hẹn biển, hoa dưới ánh trăng, đối với bọn hắn mà nói là xa xỉ. Đối với bọn hắn mà nói, tình yêu là... Có thể giúp đỡ lẫn nhau, cho dù biết rõ ngày mai có thể chết đi vẫn nắm tay nhau. Tại thời đại đó, có thể ăn 1 bữa cơm no, sáng mai tỉnh dậy thấy mình vẫn còn sống chính là hạnh phúc.
Đất nước Trung Quốc thành lập, chiến hỏa rốt cục tiêu tán. Nghênh đón 1 thời đại hòa bình mới, Cách Tùng và Hồng Hạ cứ như vậy sống cùng với nhau. Không có hôn lễ xa hoa, không có nhà ở hay xe xịn như truy cầu ngày nay. Chú rể không tính là phú xuất (giàu có và xuất chúng), tân nương cũng không phải phú mỹ (giàu có và xinh đẹp), dựa theo cách nói của thời đại này là khỏa thân hôn (kiểu như kết hôn với 2 bàn tay trắng). Nhưng cái đó không trọng yếu. Vượt qua 1 đường khảo nghiệm sinh tử cho tới ngày hôm này, còn hạnh phúc nào hơn?
"Hồng Hạ, sau này, chúng ta nhất định, nhất định sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc..."
Đó là lời hứa hẹn của Cách Tùng với thê tử.
Cùng nắm tay nhau cho tới bây giờ, Cách Tùng tin tưởng, tương lai cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn vẫn có thể vượt qua được.
Hắn tin tưởng như vậy đấy.
Thế nhưng ... Ngay khi nhi tử Bạch Thành còn trong tã lót, hắn liền trở thành 1 hộ gia đình. Sau đó, kéo dài qua năm mươi năm cho tới bây giờ. Hôm nay... Hết thảy đều không thể vãn hồi nữa rồi...
Hồng Hạ... Nhi tử... Thật sự muốn nhìn thấy 2 mẹ con lần cuối...
Lúc này, tại thành phố K, thê tử Chu Hồng Hạ của Bạch Cách Tùng đang ngồi trong thư phòng, dùng bàn tay tràn đầy nếp nhăn vuốt ve 1 tấm ảnh đen trắng. Đây là một tấm ảnh được chụp vào năm 1950, trong tấm ảnh, Cách Tùng ăn mặc quần áo chú rể, gương mặt hăng hái, mà Hồng Hạ cầm hoa tân nương thì nép bên cạnh chú rể.
Năm mươi năm rồi...
Trượng phu đã biến mất suốt năm mươi năm...
Hồng Hạ tuy về sau tái giá với trượng phu hiện tại, nhi tử thậm chí còn sửa lại họ, nhưng nàng thủy chung không thể nào quên được chồng cũ. Tái giá cũng chỉ là bất đắc dĩ, một quả phụ đem theo 1 hài tử muốn sinh tồn là chuyện tình gian khổ cỡ nào? Mặc dù Cách Tùng chỉ là mất tích, nhưng nhiều người cho rằng hắn đã chết.
"Cách Tùng..." Lão nhân đem ảnh chụp ôm vào ngực, nàng không biết trước đây không lâu, mình đã lướt qua trượng phu, còn trượng phu chỉ yên lặng nhìn nàng. Chỉ là, nàng đã không thể nào nhận ra người cũ nữa rồi.
Nàng cũng không biết, trượng phu hiện tại trên cửu đầu đảo đã đi tới cuối đường sinh mệnh.
"Mẹ..."
Lúc này, nhi tử của Cách Tùng, Bạch Thành đi tới, hắn liếc mắt trông thấy mẫu thân ôm tấm ảnh chụp nước mắt tuôn trào.
Hắn vội vàng ân cần hỏi: "Mẹ, người... Không sao chứ?"
"Đột nhiên nhớ tới ba của ngươi..." Hồng Hạ cầm ảnh chụp lau đi nước mắt "Năm nay, hắn mất tích cũng đã được năm mươi năm. Năm đó thời điểm kết hôn, hắn nói với ta, sau này, sẽ cùng ta sống 1 cuộc sống hạnh phúc..."
"Mẹ, đã qua năm mươi năm rồi, nhớ lại có tác dụng gì đâu?"
"Nhưng ta không thể nào quên được. Bởi vì hai người chúng ta nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn." Lão thái thái tuy rằng niên kỷ đã cao nhưng mạch suy nghĩ vẫn rất rõ ràng "Có một số việc, không phải nói quên là có thể quên. Năm tháng chiến tranh, hắn đã từng nói, chỉ cần chúng ta còn sống sẽ luôn bảo hộ ta. Tuy rằng đã mất tích năm mươi năm, nhưng thẳng tới ngày hôm tay, ta vẫn cảm thấy hắn chưa có đi xa..."
"Mẹ... Tuy tới bây giờ con chưa từng tận mắt nhìn thấy cha, nhưng từ nhỏ con đã có luôn có suy nghĩ, cha rốt cuộc là dạng người gì , tại sao phải rời bỏ mẫu tử chúng ta, cha hiện tại... Có còn sống hay không... con luôn 1 mực nghĩ như thế. Nếu có thể, con thật sự rất muốn gặp mặt..."
"Ta cũng thế... Nếu như có khả năng, ta nghĩ ta rời khỏi thế giới này trước, có thể gặp lại hắn một lần... Gặp lại hắn một lần cũng tốt..."
Cách Tùng lúc này chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, ý thức bắt đầu mơ hồ. Tình hình bệnh trạng của hắn ngày càng nghiêm trọng. Thể lực tiêu hao, một mực dầm mưa hứng gió, lại không được tĩnh dưỡng, hắn đang mất nước nghiêm trọng.
Có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi. Trước mắt, cho dù hắn có mở to mắt thế nào vẫn chỉ là 1 cảnh mơ hồ.
Hồng Hạ...
Liền Sinh...
Đúng lúc này, hai mắt hắn nhìn đến, 1 gương mặt thối rữa khủng bố. Đó là... Tử thần tới.
Trong 1 chớp mắt mơ hồ cuối cùng, thời điểm chạm đến cặp mắt kia hắn đột nhiên minh bạch, con quỷ này... Là ai!
Viên ấn cũng đã chết. Lúc đứng ở trên sườn núi cao cao, hắn bị đẩy 1 cái ngã xuống, chết tại chỗ.
Mà Đường Không Tương vừa từ trong hôn mê tỉnh lại. Khi nãy hắn ngã xuống từ 1 nơi khá cao, cái trán bê bết máu, nhưng thủy chung vẫn gắt gao ôm chặt vô tuyến điện trước ngực.
Mà hai mắt hắn lại là một mảnh mờ mịt.
"Là... Phải.. Là ngươi..."
Cách Tùng chống đỡ thân thể muốn tới gần gương mặt kia, thế nhưng thân thể hắn đã không thể nhúc nhích được nữa.
Cùng lúc đó, Hồng Hạ đột nhiên run rẩy 1 cái, hai đồng tử tức khắc trợn to!
"Mẹ... mẹ... mẹ làm sao vậy?"
"Không... Không biết làm sao, ta cảm giác trong lòng rất đau, rất đau..."
Đồng thời, Liền Sinh đang ở cùng bọn người Tử Dạ cũng biến sắc. Tử Dạ lập tức chú ý tới biến hóa nét mặt của hắn hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không... Cách Tùng, Cách Tùng hắn xảy ra chuyện? Ta cảm giác, hắn có khả năng đã gặp bất trắc rồi..."
Hơn 1 năm kinh nghiệm sinh tử, hắn đã sớm coi Cách Tùng như huynh đệ. Mà giờ khắc này, Liền Sinh ý thức được, hắn chỉ sợ... phải vĩnh viễn tống biệt Cách Tùng rồi.
Liền Sinh không cách nào quên, ngày đó, sau khi tiến vào nhà trọ, quỳ trước mặt mình nói về thê nhi hắn, cầu mình cứu lấy hắn, bộ dạng đó thổng khổ không chịu nổi. Điều này làm mình nhớ lại lúc bản thân và Diệp Hàn tiến vào nhà trọ dù tuyệt vọng bao nhiêu cũng không muốn ảnh hưởng tới con gái Phi Linh. Cho nên, mình mới đem toàn lực trợ giúp hắn. Cả lúc thê tử mình tuyệt vọng muốn đi chấp hành huyết tự cấp ma vương. Cũng là hắn ủng hộ để mình dẫn Bồ Mỹ Linh tới hiện thực...
"Cách Tùng..." Liền Sinh che mặt mà khóc, "Cách Tùng —— "
Có mất đi mới hiểu thế nào là quý giá.
Thân thể Hồng Hạ cứng ngắc nhìn trần nhà, năm mươi năm tuế nguyệt để lại dấu vết già nua trên người nàng, mà nội tâm nàng vẫn như cũ nhớ về Cách Tùng. Thế nhưng nàng rốt cục không cách nào nhìn thấy người xưa nữa rồi.
"Không... Không thể nào..." Nàng nâng 2 tay lên, tựa như muốn tiếp xúc với 1 thứ gì đó, nói: "Là ảo giác sao? Ta cuối cùng cảm giác, ngươi đã mất..."
Vô số tuế nguyệt, đôi nam nữ ngày xưa cùng tựa sát vào nhau, có lẽ không có ngày mai, có lẽ 1 khắc sau là tử vong. Nhưng nam nhân quật cường nói sẽ bảo vệ nữ nhân ấy, cho tới mãi về sau.
Cái gì gọi là tình yêu?
Không có hoa tươi, không có lãng mạn, không có xe xịn, không có nhà cao cấp, không có điềm mật, ngọt ngào, ngay cả tương lai cũng chưa chắc có. Nhưng hắn đồng ý với nàng. Tình yêu chưa bao giờ biến mất, giờ phút này, cũng đồng dạng.
Thi thể Cách Tùng lạnh như băng nằm trên bờ biển, sóng biển tùy ý không ngừng tấp vào thân thể hắn.
Hộ gia đình chết đi không có huyết tự can thiệp sẽ không trở thành Quỷ hồn. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngày 15 tháng 10 năm 2011, rất nhanh kết thúc. Trên Cửu Đầu đảo, không còn một người sống.
Cách Tùng 2 mắt trống rỗng nhìn về đại hải, tùy ý để nước biển cọ rửa. Cuối cùng theo thời gian trôi qua, hắn sẽ từng bước trở thành 1 thi thể hư thối.
Không có huyết tự can thiệp, hộ gia đình sau khi chết sẽ không thể biến thành quỷ. Nhưng nếu như huyết tự can thiệp, nhất định sẽ biến thành quỷ.
Thời gian trên Cửu Đầu đảo, bị nguyền rủa rồi.
Một chớp mắt khi hộ gia đình đạp chân lên Cửu Đầu đảo, truy đuổi bọn hắn không ai khác chính là thi thể đã chết trong tương lai của chính bản thân bọn hắn. Không riêng gì Cách Tùng, Đường Không Tương, Viên ấn, Mộng Tử Anh, Lâm Tín, tất cả đều là như thế. Thi thể của bọn hắn sau khi chết đi biến thành Quỷ hồn. Sau đó, thời gian trên hòn đảo này lại biến trở về ngày 1 tháng 10. Chờ tới ngày 14 tháng 10 hộ gia đình đặt chân lên đảo, trôi qua cả ngày cho tới 0 giờ. Tất cả lại vòng trở về ngày 1 tháng 10.
Bọn hắn bị chính tương lai “đã chết” của mình giết chết. Cái này không còn thuận theo ý thức của bọn hắn nữa, thuần túy chỉ là huyết tự nguyền rủa. Không thể dừng lại, cũng không thể cải biến.
Đường Không Tương 1 khắc cuối cùng vì quá sợ hãi cho nên mất đi trí nhớ, hắn chứng kiến “1 hắn thối rữa” đang dùng máy vô tuyến phát ra tín hiệu moorse. Mà nhà trọ thì để hộ gia đình nhận được tín hiệu moosre này đi tới Cửu Đầu đảo. Đường Không Tương trong lúc phát hiện vô tuyến điện nhìn thấy trên tường trong kiến trúc kia rất nhiều máu, tất cả đều là thi thể sau khi đã chết của hắn lưu lại đấy.
Đây là một cái nguyền rủa thời không không thể nghịch biện (quay ngược lại). Nếu Đường Không Tương không phát ra tín hiệu moorse, hộ gia đình cũng sẽ không lên đảo, mà không lên đảo, Đường Không Tương cũng sẽ không tự phát ra tín hiệu moorse...
Bởi vì nhìn thấy mình đã chết của tương lai, cho nên mới cảm thấy quen thuộc...
Huyết tự này căn bản là 1 huyết tự khó giải, vừa mới bắt đầu đã không tồn tại sinh lộ. Một chớp mắt khi nhận được tín hiệu moorse kia, tương lai đã chú định. Đây là nguyền rủa thời gian không thể nghịch biện. Cũng là do huyết tự cấp Ma Vương đối với huyết tự bình thường của nhà trọ vặn vẹo dị hoá hết mức. Cho nên, cái này cũng chính là 1 cái huyết tự cuối cùng. Tại đây sau tháng 11, tổng thanh toán huyết tự, sắp bắt đầu.
Ác linh nhà kho cũng chính là hộ gia đình giả sẽ không tiếp tục ngụy trang nữa. Hạn chế 1 tháng giết 10 người cũng biến mất, từ nay về sau, tất cả hộ gia đình, đều chết đi, không một ai may mắn thoát khỏi! Bởi vậy, tất yếu cũng không cần phải tuyên bố huyết tự kế tiếp. Tiếp theo nhà trọ sẽ không tuyển hộ gia đình mới nữa, đến 1 ngày cuối cùng năm 2011, ác linh nhà kho sẽ tự động trở về hắc hộng, không trở ra. Bắt đầu năm 2012, nhà trọ sẽ quay lại như cũ, bất kỳ quỷ hồn nào cũng không thể tiến vào nhà trọ, quy tắc cũng khôi phục nguyên trạng, một lần nữa bắt đầu năm mươi năm Luân Hồi.
Nói cách khác, hộ gia đình hiện tại chỉ có thể trước khi tổng thanh toán huyết tự, hoàn thành huyết tự cấp ma vương mới có thể còn sống rời khỏi nhà trọ. Nếu không, chỉ có chờ chết!
Mà thời khắc chung kết, rốt cục sắp đến!
"Đúng thế, Lý viện trưởng trước nay luôn là người giảng nghĩa khí, điểm này, ta hiểu. Những người đã gặp con của ngươi 24 giờ trước, ta sẽ tiến hành điều tra từng người, đương nhiên có thể sẽ tốn một chút thời gian. Bất quá đáng tiếc con của ngươi không lái xe, nếu không từ hộp đen ô tô điều tra sẽ dễ dàng hơn. Trước mắt ta chỉ có thể căn cứ vào di động để xem hắn đã từng đi qua nơi nào. Một khi có tin tức, lập tức thông báo cho ngươi."
"Rất tốt. Điều tra xong liệt kê 1 danh sách cho ta. Tóm lại vất vả cho ngươi rồi."
"Không khổ cực. Vì Lý viện trưởng làm việc, Viên mỗ vinh hạnh quyết chí."
Cúp điện thoại, nam tử họ Viên lóe ra 1 tia cười lạnh. Hắn là chủ sòng bạc ngầm và chuyên cho vay nặng lãi, làm một chuyến này yêu cầu năng lực tình báo phải mạnh không cần nghi ngờ. Thế lực xã hội đen ở thành phố K tương đối phức tạp, muốn kiếm một miếng cơm ăn, không đầu nhập vào một ít người có thế lực là không được.
Hắn tin tưởng, Lý Ung người này rất có thể sẽ tiến thêm 1 bước thành công. Thời điểm hiện tại đầu nhập vào hắn, tương lai khẳng định được hắn tín nhiệm.
Cho nên, nhiệm vụ lần này nhất định phải làm tốt. Giết một nữ nhân mà thôi, đơn giản như ăn cơm, hắn tự hỏi tuyệt đối không có đạo lý không làm tốt.
Hiện tại Tử Dạ cư nhiên đã trở thành mục tiêu tất sát của Lý Ung!
Trên Cửu Đầu đảo, hộ gia đình đang gặp phải tuyệt cảnh cuối cùng nhất. Tìm không thấy chút manh mối sinh lộ nào, cũng không cách nào liên lạc với ngoại giới, Cách Tùng không cân nhắc ra được phương pháp xử lý.
Tình huống chỉ có thể hình dung bằng 2 chữ, tuyệt cảnh.
Cách Tùng tuy rằng liều chết tranh chấp, nhưng nhân lực dùng cũng hết, đến trình độ này, hắn cảm giác, mình bước vào tuyệt lộ rồi.
Thật không có hi vọng sao?
Dọc theo bờ biển Cửu Đầu đảo, thể lực Cách Tùng đã hoàn toàn tiêu hao, thân thể rốt cục không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất. Hắn đã hoàn toàn buông bỏ.
Đến trình độ này, tiếp tục kiên trì đã không còn bao nhiêu ý nghĩa.
"Liền Sinh... Thực xin lỗi, ta đi trước ngươi một bước. Ngươi... Cùng Thủy Đồng, nhất định phải sống sót..."
Sau đó, Cách Tùng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Không phải hắn muốn vứt bỏ, nhưng hắn thực sự không tìm được phương pháp xử lý. Thể lực hao hết, căn bản không thể thoát được Quỷ hồn sau lưng, hắn không còn lựa chọn khác.
Nhắm 2 mắt lại, hắn hồi tưởng về cuộc đời mình.
Lúc nhỏ, 1 mực sống trong khói đạn. Nhiều lần hắn cho rằng mình sẽ chết đi, nhiều lần, hắn cho rằng mình không còn hy vọng. Nhưng cho dù ở khi đó, hắn vẫn chưa từng buông tha.
Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong cuộc đại di chuyển, hắn quen biết thê tử Hồng Hạ. Trong chiến tranh, tánh mạng bình dân như cọng rơm cái rác, mỗi người chỉ có thể ở trong lọan thế cố tìm 1 đường sinh cơ. Mà Cách Tùng cùng Hồng Hạ cứ như vậy quen biết nhau. Từng trong cùng 1 đống cỏ chìm vào giấc ngủ, cùng một chỗ giúp nhau mỗi tay bế 1 hài tử, lần lượt trong lửa bom tìm được đường sống trong chỗ chết, tuổi còn trẻ, nhưng mỗi ngày đều phải nhìn người khác chết đi.
Tình yêu là cái gì? Cách Tùng căn bản không có khái niệm. Cái gọi là thề non hẹn biển, hoa dưới ánh trăng, đối với bọn hắn mà nói là xa xỉ. Đối với bọn hắn mà nói, tình yêu là... Có thể giúp đỡ lẫn nhau, cho dù biết rõ ngày mai có thể chết đi vẫn nắm tay nhau. Tại thời đại đó, có thể ăn 1 bữa cơm no, sáng mai tỉnh dậy thấy mình vẫn còn sống chính là hạnh phúc.
Đất nước Trung Quốc thành lập, chiến hỏa rốt cục tiêu tán. Nghênh đón 1 thời đại hòa bình mới, Cách Tùng và Hồng Hạ cứ như vậy sống cùng với nhau. Không có hôn lễ xa hoa, không có nhà ở hay xe xịn như truy cầu ngày nay. Chú rể không tính là phú xuất (giàu có và xuất chúng), tân nương cũng không phải phú mỹ (giàu có và xinh đẹp), dựa theo cách nói của thời đại này là khỏa thân hôn (kiểu như kết hôn với 2 bàn tay trắng). Nhưng cái đó không trọng yếu. Vượt qua 1 đường khảo nghiệm sinh tử cho tới ngày hôm này, còn hạnh phúc nào hơn?
"Hồng Hạ, sau này, chúng ta nhất định, nhất định sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc..."
Đó là lời hứa hẹn của Cách Tùng với thê tử.
Cùng nắm tay nhau cho tới bây giờ, Cách Tùng tin tưởng, tương lai cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn vẫn có thể vượt qua được.
Hắn tin tưởng như vậy đấy.
Thế nhưng ... Ngay khi nhi tử Bạch Thành còn trong tã lót, hắn liền trở thành 1 hộ gia đình. Sau đó, kéo dài qua năm mươi năm cho tới bây giờ. Hôm nay... Hết thảy đều không thể vãn hồi nữa rồi...
Hồng Hạ... Nhi tử... Thật sự muốn nhìn thấy 2 mẹ con lần cuối...
Lúc này, tại thành phố K, thê tử Chu Hồng Hạ của Bạch Cách Tùng đang ngồi trong thư phòng, dùng bàn tay tràn đầy nếp nhăn vuốt ve 1 tấm ảnh đen trắng. Đây là một tấm ảnh được chụp vào năm 1950, trong tấm ảnh, Cách Tùng ăn mặc quần áo chú rể, gương mặt hăng hái, mà Hồng Hạ cầm hoa tân nương thì nép bên cạnh chú rể.
Năm mươi năm rồi...
Trượng phu đã biến mất suốt năm mươi năm...
Hồng Hạ tuy về sau tái giá với trượng phu hiện tại, nhi tử thậm chí còn sửa lại họ, nhưng nàng thủy chung không thể nào quên được chồng cũ. Tái giá cũng chỉ là bất đắc dĩ, một quả phụ đem theo 1 hài tử muốn sinh tồn là chuyện tình gian khổ cỡ nào? Mặc dù Cách Tùng chỉ là mất tích, nhưng nhiều người cho rằng hắn đã chết.
"Cách Tùng..." Lão nhân đem ảnh chụp ôm vào ngực, nàng không biết trước đây không lâu, mình đã lướt qua trượng phu, còn trượng phu chỉ yên lặng nhìn nàng. Chỉ là, nàng đã không thể nào nhận ra người cũ nữa rồi.
Nàng cũng không biết, trượng phu hiện tại trên cửu đầu đảo đã đi tới cuối đường sinh mệnh.
"Mẹ..."
Lúc này, nhi tử của Cách Tùng, Bạch Thành đi tới, hắn liếc mắt trông thấy mẫu thân ôm tấm ảnh chụp nước mắt tuôn trào.
Hắn vội vàng ân cần hỏi: "Mẹ, người... Không sao chứ?"
"Đột nhiên nhớ tới ba của ngươi..." Hồng Hạ cầm ảnh chụp lau đi nước mắt "Năm nay, hắn mất tích cũng đã được năm mươi năm. Năm đó thời điểm kết hôn, hắn nói với ta, sau này, sẽ cùng ta sống 1 cuộc sống hạnh phúc..."
"Mẹ, đã qua năm mươi năm rồi, nhớ lại có tác dụng gì đâu?"
"Nhưng ta không thể nào quên được. Bởi vì hai người chúng ta nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn." Lão thái thái tuy rằng niên kỷ đã cao nhưng mạch suy nghĩ vẫn rất rõ ràng "Có một số việc, không phải nói quên là có thể quên. Năm tháng chiến tranh, hắn đã từng nói, chỉ cần chúng ta còn sống sẽ luôn bảo hộ ta. Tuy rằng đã mất tích năm mươi năm, nhưng thẳng tới ngày hôm tay, ta vẫn cảm thấy hắn chưa có đi xa..."
"Mẹ... Tuy tới bây giờ con chưa từng tận mắt nhìn thấy cha, nhưng từ nhỏ con đã có luôn có suy nghĩ, cha rốt cuộc là dạng người gì , tại sao phải rời bỏ mẫu tử chúng ta, cha hiện tại... Có còn sống hay không... con luôn 1 mực nghĩ như thế. Nếu có thể, con thật sự rất muốn gặp mặt..."
"Ta cũng thế... Nếu như có khả năng, ta nghĩ ta rời khỏi thế giới này trước, có thể gặp lại hắn một lần... Gặp lại hắn một lần cũng tốt..."
Cách Tùng lúc này chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, ý thức bắt đầu mơ hồ. Tình hình bệnh trạng của hắn ngày càng nghiêm trọng. Thể lực tiêu hao, một mực dầm mưa hứng gió, lại không được tĩnh dưỡng, hắn đang mất nước nghiêm trọng.
Có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi. Trước mắt, cho dù hắn có mở to mắt thế nào vẫn chỉ là 1 cảnh mơ hồ.
Hồng Hạ...
Liền Sinh...
Đúng lúc này, hai mắt hắn nhìn đến, 1 gương mặt thối rữa khủng bố. Đó là... Tử thần tới.
Trong 1 chớp mắt mơ hồ cuối cùng, thời điểm chạm đến cặp mắt kia hắn đột nhiên minh bạch, con quỷ này... Là ai!
Viên ấn cũng đã chết. Lúc đứng ở trên sườn núi cao cao, hắn bị đẩy 1 cái ngã xuống, chết tại chỗ.
Mà Đường Không Tương vừa từ trong hôn mê tỉnh lại. Khi nãy hắn ngã xuống từ 1 nơi khá cao, cái trán bê bết máu, nhưng thủy chung vẫn gắt gao ôm chặt vô tuyến điện trước ngực.
Mà hai mắt hắn lại là một mảnh mờ mịt.
"Là... Phải.. Là ngươi..."
Cách Tùng chống đỡ thân thể muốn tới gần gương mặt kia, thế nhưng thân thể hắn đã không thể nhúc nhích được nữa.
Cùng lúc đó, Hồng Hạ đột nhiên run rẩy 1 cái, hai đồng tử tức khắc trợn to!
"Mẹ... mẹ... mẹ làm sao vậy?"
"Không... Không biết làm sao, ta cảm giác trong lòng rất đau, rất đau..."
Đồng thời, Liền Sinh đang ở cùng bọn người Tử Dạ cũng biến sắc. Tử Dạ lập tức chú ý tới biến hóa nét mặt của hắn hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không... Cách Tùng, Cách Tùng hắn xảy ra chuyện? Ta cảm giác, hắn có khả năng đã gặp bất trắc rồi..."
Hơn 1 năm kinh nghiệm sinh tử, hắn đã sớm coi Cách Tùng như huynh đệ. Mà giờ khắc này, Liền Sinh ý thức được, hắn chỉ sợ... phải vĩnh viễn tống biệt Cách Tùng rồi.
Liền Sinh không cách nào quên, ngày đó, sau khi tiến vào nhà trọ, quỳ trước mặt mình nói về thê nhi hắn, cầu mình cứu lấy hắn, bộ dạng đó thổng khổ không chịu nổi. Điều này làm mình nhớ lại lúc bản thân và Diệp Hàn tiến vào nhà trọ dù tuyệt vọng bao nhiêu cũng không muốn ảnh hưởng tới con gái Phi Linh. Cho nên, mình mới đem toàn lực trợ giúp hắn. Cả lúc thê tử mình tuyệt vọng muốn đi chấp hành huyết tự cấp ma vương. Cũng là hắn ủng hộ để mình dẫn Bồ Mỹ Linh tới hiện thực...
"Cách Tùng..." Liền Sinh che mặt mà khóc, "Cách Tùng —— "
Có mất đi mới hiểu thế nào là quý giá.
Thân thể Hồng Hạ cứng ngắc nhìn trần nhà, năm mươi năm tuế nguyệt để lại dấu vết già nua trên người nàng, mà nội tâm nàng vẫn như cũ nhớ về Cách Tùng. Thế nhưng nàng rốt cục không cách nào nhìn thấy người xưa nữa rồi.
"Không... Không thể nào..." Nàng nâng 2 tay lên, tựa như muốn tiếp xúc với 1 thứ gì đó, nói: "Là ảo giác sao? Ta cuối cùng cảm giác, ngươi đã mất..."
Vô số tuế nguyệt, đôi nam nữ ngày xưa cùng tựa sát vào nhau, có lẽ không có ngày mai, có lẽ 1 khắc sau là tử vong. Nhưng nam nhân quật cường nói sẽ bảo vệ nữ nhân ấy, cho tới mãi về sau.
Cái gì gọi là tình yêu?
Không có hoa tươi, không có lãng mạn, không có xe xịn, không có nhà cao cấp, không có điềm mật, ngọt ngào, ngay cả tương lai cũng chưa chắc có. Nhưng hắn đồng ý với nàng. Tình yêu chưa bao giờ biến mất, giờ phút này, cũng đồng dạng.
Thi thể Cách Tùng lạnh như băng nằm trên bờ biển, sóng biển tùy ý không ngừng tấp vào thân thể hắn.
Hộ gia đình chết đi không có huyết tự can thiệp sẽ không trở thành Quỷ hồn. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngày 15 tháng 10 năm 2011, rất nhanh kết thúc. Trên Cửu Đầu đảo, không còn một người sống.
Cách Tùng 2 mắt trống rỗng nhìn về đại hải, tùy ý để nước biển cọ rửa. Cuối cùng theo thời gian trôi qua, hắn sẽ từng bước trở thành 1 thi thể hư thối.
Không có huyết tự can thiệp, hộ gia đình sau khi chết sẽ không thể biến thành quỷ. Nhưng nếu như huyết tự can thiệp, nhất định sẽ biến thành quỷ.
Thời gian trên Cửu Đầu đảo, bị nguyền rủa rồi.
Một chớp mắt khi hộ gia đình đạp chân lên Cửu Đầu đảo, truy đuổi bọn hắn không ai khác chính là thi thể đã chết trong tương lai của chính bản thân bọn hắn. Không riêng gì Cách Tùng, Đường Không Tương, Viên ấn, Mộng Tử Anh, Lâm Tín, tất cả đều là như thế. Thi thể của bọn hắn sau khi chết đi biến thành Quỷ hồn. Sau đó, thời gian trên hòn đảo này lại biến trở về ngày 1 tháng 10. Chờ tới ngày 14 tháng 10 hộ gia đình đặt chân lên đảo, trôi qua cả ngày cho tới 0 giờ. Tất cả lại vòng trở về ngày 1 tháng 10.
Bọn hắn bị chính tương lai “đã chết” của mình giết chết. Cái này không còn thuận theo ý thức của bọn hắn nữa, thuần túy chỉ là huyết tự nguyền rủa. Không thể dừng lại, cũng không thể cải biến.
Đường Không Tương 1 khắc cuối cùng vì quá sợ hãi cho nên mất đi trí nhớ, hắn chứng kiến “1 hắn thối rữa” đang dùng máy vô tuyến phát ra tín hiệu moorse. Mà nhà trọ thì để hộ gia đình nhận được tín hiệu moosre này đi tới Cửu Đầu đảo. Đường Không Tương trong lúc phát hiện vô tuyến điện nhìn thấy trên tường trong kiến trúc kia rất nhiều máu, tất cả đều là thi thể sau khi đã chết của hắn lưu lại đấy.
Đây là một cái nguyền rủa thời không không thể nghịch biện (quay ngược lại). Nếu Đường Không Tương không phát ra tín hiệu moorse, hộ gia đình cũng sẽ không lên đảo, mà không lên đảo, Đường Không Tương cũng sẽ không tự phát ra tín hiệu moorse...
Bởi vì nhìn thấy mình đã chết của tương lai, cho nên mới cảm thấy quen thuộc...
Huyết tự này căn bản là 1 huyết tự khó giải, vừa mới bắt đầu đã không tồn tại sinh lộ. Một chớp mắt khi nhận được tín hiệu moorse kia, tương lai đã chú định. Đây là nguyền rủa thời gian không thể nghịch biện. Cũng là do huyết tự cấp Ma Vương đối với huyết tự bình thường của nhà trọ vặn vẹo dị hoá hết mức. Cho nên, cái này cũng chính là 1 cái huyết tự cuối cùng. Tại đây sau tháng 11, tổng thanh toán huyết tự, sắp bắt đầu.
Ác linh nhà kho cũng chính là hộ gia đình giả sẽ không tiếp tục ngụy trang nữa. Hạn chế 1 tháng giết 10 người cũng biến mất, từ nay về sau, tất cả hộ gia đình, đều chết đi, không một ai may mắn thoát khỏi! Bởi vậy, tất yếu cũng không cần phải tuyên bố huyết tự kế tiếp. Tiếp theo nhà trọ sẽ không tuyển hộ gia đình mới nữa, đến 1 ngày cuối cùng năm 2011, ác linh nhà kho sẽ tự động trở về hắc hộng, không trở ra. Bắt đầu năm 2012, nhà trọ sẽ quay lại như cũ, bất kỳ quỷ hồn nào cũng không thể tiến vào nhà trọ, quy tắc cũng khôi phục nguyên trạng, một lần nữa bắt đầu năm mươi năm Luân Hồi.
Nói cách khác, hộ gia đình hiện tại chỉ có thể trước khi tổng thanh toán huyết tự, hoàn thành huyết tự cấp ma vương mới có thể còn sống rời khỏi nhà trọ. Nếu không, chỉ có chờ chết!
Mà thời khắc chung kết, rốt cục sắp đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.