Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 29 - Chương 13: tuyệt cảnh?

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/06/2018

Viên ấn cũng chưa chết.

Lúc này hắn đang thở hồng hộc trốn sau 1 đoạn tường. Vừa rồi, dùng cửu tử nhất sinh để hình dung cũng không đủ, hắn có thể còn sống phải nói là kỳ tích.

"Con quỷ kia quả thực rất quen thuộc, rốt cục nhìn thấy ở nơi nào rồi?"

Viên ấn tuy rằng kiệt lực suy nghĩ nhưng vẫn không đưa ra được kết luận. Thân là 1 trong 7 trí giả mới, hắn cũng không phải người bình thường, cùng với bọn người Bạch Văn Khanh, Lâm Hoán Chi sàn sàn nhau, thế nhưng hôm nay cũng thúc thủ vô sách.

Bất luận thế nào, hắn không muốn chết ở địa phương này.

Vuốt lại mái tóc ướt sũng, ánh mắt hắn quyết tuyệt: "Liều mạng, ta nhất định phải đánh đến một khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể cứ như vậy..."

Tuy nói thế, nhưng trong nội tâm Viên ấn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Lần thứ nhất chấp hành huyết tự đã gặp phải tuyệt cảnh bậc này, hắn tinh tường cơ hội sinh tồn của mình quá nhỏ. Bất quá, muốn hắn chờ chết là chuyện không thể nào.

Viên ấn giờ phút này thoáng sửa lại quần áo, lại nhìn đoạn tường phía sau 1 chút, xác nhận không có động tĩnh mới bắt đầu đi lại. Trên Cửu Đầu đảo mưa rơi vẫn không giảm, bất quá hiện tại đang ở trên sườn núi cho nên không gặp phải cảnh nước đọng. Về phần gió tuy lớn, nhưng đi thuận theo chiều gió cũng có nhiều trở ngại.

Lúc này, hắn bỗng nhiên ho khan. Thời gian dài dầm mưa, hắn đoán chừng mình bị sốt rồi.

" Ta làm sao có thể ngã xuống, làm sao có thể..."

Cha mẹ Viên ấn lúc hắn còn nhỏ đã li dị, về sau hắn bị phán đi theo phụ thân. Từ khi còn bé hắn đã luôn xem thường phụ thân yếu nhược, lúc nào cũng cúi đầu trước mọi người, vì 1 chút lợi nhuận ngay cả tôn nghiêm cũng không thèm. Mẫu thân chính là vì không quen nhìn cái dạng đó cho nên suốt ngày đều cãi lộn, cuối cùng còn có nam nhân ở bên ngoài. Phụ thân sau khi ly hôn luôn oán trời trách đất, tổng cảm giác cứ như mọi sự tình không bình thường trong thiên hạ đều đổ trên người hắn.

Viên ấn tràn ngập chán ghét đối với phụ thân. Rõ ràng bản thân mình không có năng lực, lại không có cả tự trọng, chỉ biết suốt ngày càu nhàu. Lôi thôi lếch thếch, lúc nào người cũng bẩn thỉu đầy mùi mồ hôi, vay tiền bốn phía, ngay cả thân thích chứng kiến hắn đều lắc đầu liên tục. Cuối cùng, Viên ấn thề sẽ không bao giờ trở thành người không có tiền đồ giống như phụ thân, không có tri thức, không có bằng cấp, không có tự ái. Hắn hiểu được chỉ có bản thân tự mình cố gắng thành tài mới không bị người khi dễ, nếu không trong mắt mọi người, phụ thân cũng được, mình cũng thế, đều là con dệp.

Viên ấn cố gắng học tập đậu vào đại học hàng hiệu, ra trường chăm chỉ làm việc tích lũy kinh nghiệm, sau đó trở thành trợ lý chấp hành trong 1 công ty lớn. Hắn không cần phải đi ghen ghét với người khác, sống có tôn nghiêm, 1 khắc đó hắn mới cảm giác bản thân sống không uổng phí. Sau khi thực hiện được lời thề không trở thành người như phụ thân, thì lúc hắn bước vào đỉnh cao nhân sinh cũng là lúc hắn gia nhập nhà trọ. Cố gắng vài chục năm hết thảy hóa thành hư ảo trong sớm tối, từ nay về sau, ngay cả sinh mệnh chính mình hắn cũng không nắm được.

Nhưng lòng tự trọng mãnh liệt làm hắn không thể cúi đầu. Hắn sẽ không quên, khi hắn đang học cao trung, thời điểm phụ thân trước khi qua đời vì xơ gan do uống rượu, vẫn liên tục oán hận, thậm chí trước giường bệnh chỉ có 1 mình Viên ấn, ngay cả 1 thân thích cũng không tới. Mẫu thân thì không biết đã sớm khoái hoạt ở phương nào rồi. Cả đời phụ thân chỉ biết oán hận khuất nhục, Viên ấn không hề đồng tình với hắn.

Hiện tại cho dù gặp phải tuyệt cảnh Viên ấn cũng tuyệt không cúi đầu. Một khắc khi phụ thân chết đi hắn hiểu, một người có cuộc sống như phụ thân sống lâu có ý nghĩa gì? Giá trị bản thân do mỗi người xây dựng nên, mà không phải giống như phụ thân suốt ngày oán trời trách đất, hắn cực kỳ xem thường phụ thân. Đối với hắn mà nói, nhân sinh phải do tự mình nắm bắt, hôm nay cho dù chết trên đảo này hắn cũng không thể vứt bỏ tôn nghiêm!

"Muốn ta chết... Cũng đừng mơ tưởng ta sẽ sợ hãi các ngươi..."

Viên ấn cắn chặt răng, từng bước một trên vùng đất lầy lội chạy về phía trước. Địa thế tăng cao làm thế gió xung quanh cũng biến đổi, hô hấp có chút khó khăn. Phía trước không còn nhìn thấy công trình vứt đi nữa mà là 1 sườn núi. Bất tri bất giác, độ cao từ nơi này tới mực nước biển đã trên 10m. Từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt biển xa xa. Trên đại dương bao la, sóng biển không ngừng cuồn cuộn, Cửu Đầu đảo 1 mảnh âm u, cảm giác giống như chính thức đi vào địa ngục.



Viên ấn lại ho khan. Vừa rồi tuy đã ăn chút đồ và uống thuốc, nhưng do không được nghỉ nghơi, nên hiệu quả của thuốc không tốt lắm. Viên ấn lại ho khan vài cái nữa, hắn nắm chặt 2 tay, kiên định phải liều chết rời khỏi đây!

" Ác linh Nhà kho... hộ gia đình giả... sẽ là cái nào đây? Không cách nào liên hệ với ngoại giới, cũng không thể xác định được là cái nào..."

Thời gian Viên ấn tiến vào nhà trọ không dài, cùng vài hộ gia đình thâm niên tiếp xúc cũng không lâu, trong nhà trọ chỉ có Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc mấy người đó coi như có giao tình, nhưng đáng tiếc đã chết cả rồi.

Bất quá Viên ấn không phải người đa sầu đa cảm, hiện tại hắn chỉ muốn liều mạng đánh bạc. Vì thế thậm chí không tiếc bỏ lại hai người Mộng Tử Anh và Lâm Tín.

Lúc trước hắn và Cách Tùng tách ra, theo lý 1 người trên cửu Đầu Đảo khó tránh khỏi sẽ sợ hãi. Bất quá Viên ấn không phải người không có dũng khí, hắn đứng ở trên cao này quan sát khắp Cửu Đầu đảo, xem coi có thể nhìn thấy tung tích của Cách Tùng và Đường Không Tương hay không.

Bất quá, bầu trời hoàn toàn là 1 mảnh u ám, trên đảo không còn nguồn sáng nào khác làm cho tầm nhìn rất hạn hẹp, hướng đầu nhìn lên cũng chỉ là 1 mảnh đen kịt. Mặc dù đã từng bước quen với bóng đêm, nhưng Viên ấn vẫn không cách nào nhìn rõ trước mắt.

Mà giờ khắc này Cách Tùng cũng bị buộc bước trên tử lộ. Hắn căn bản không thể tránh khỏi bóng đen như giòi trong xương đằng sau! Vô luận hắn tới nơi nào, bóng đen kia cũng xuất hiện.

Hắn... Chết chắc rồi.

Cách Tùng tuy không muốn buông tha, nhưng trước mắt không hề có manh mối, hắn cũng không thể suy luận được gì.

Thể lực hoàn toàn tiêu hao, hơn nữa còn đang bị cảm mạo, nếu không phải ý chí kiên cường chỉ sợ đã ngã xuống rồi.

Mà hắn, đã không có đường lui.

Bởi vì, sau lưng là biển lớn mãnh liệt. Chỉ cần hắn vừa rời khỏi Cửu Đầu đảo, nguyền rủa bóng dáng sẽ lập tức lấy mạng hắn!

Còn mặt bên kia, tại thành phố K vẫn là ban ngày.

Lý Ung vừa lái xe vừa trò chuyện di động.

"Đã tra được hành tung người mà ngươi nói. Lập tức động thủ sao?"

"Ân." Lý Ung nhẹ gật đầu, "Nhờ ngươi hoàn thành chuyện này. Chuyện này làm xong, sau này ngươi sẽ có chỗ tốt!"



"Khách khí rồi. Ta lập tức động thủ đây."

"Tốt..." Lý Ung hít sâu 1 hơi nói: "Nghe đây, ngàn vạn lần không nên thất thủ!"

Cắt điện thoại, Lý Ung kéo xuống tai nghe, ánh mắt sâm lãnh không thôi: "Tiểu Ẩn, ta sẽ không để cho con chết. Cha nhất định khiến con sống lại, không ai có thể cản ta!"

Thi thể Từ Thao đã an bài người đi xử lý. Hiện trường giả tạo, đồng thời chứng cứ hắn không ở hiện trường quá hoàn mỹ. Bất quá, hiện tại trọng yếu không phải cái này.

Lý Ung dẫm mạnh chân ga.

Cùng lúc đó... Thượng Quan Miên đã không ở bên cạnh bọn người Tử Dạ. Dừng lại tại trung tâm quảng trường buôn bán cả đám mới thở ra 1 hơi.

"Máu tẩy sạch chưa?" Ngân Dạ nhìn Ngân Vũ bên cạnh, bắt lấy lòng bàn tay của nàng nhìn kỹ một chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng tới Tử Dạ đang dựa vào vách tường bên kia, hỏi: "Ngươi có biết là chuyện gì không?"

"Mục tiêu của bọn hắn là ta, đại khái đã minh bạch là ai rồi." Biểu lộ của Tử Dạ lúc này không còn tĩnh như nước nữa, 2 mắt lộ ra 1 phần dứt khoát kiên quyết, "Lý Ẩn, hắn lo lắng liên lụy tới ta cho nên 1 mực không liên lạc. Hắn hiện tại..."

Chung quanh phố buôn bán, không ít người chú ý tới bọn người Tử Dạ, cũng tùy thời báo lại tin tức. Lý Ung tại thành phố này phát triển nhiều năm như vậy, tất cả địa đầu xà đều có quan hệ với hắn.

"Lý viện trưởng, " một nam tử đeo kính râm đang ngồi trong 1 cửa hàng, xuyên qua tủ kính nhìn ra ngoài, hắn cầm điện thoại nói: "Nơi này là khu trung tâm phồn hoa nhất, cách tòa nhà chính phủ không xa. Động thủ tại đây khá bất tiện."

"Các ngươi cứ tự xử lý đi. Tiền, không là vấn đề."

Nam tử đeo kính râm cười cười nói: "Lý viện trưởng, tiền? Không cần. Chỉ cần ngươi nhớ rõ nhân tình này vậy là đủ rồi."

Nam tử này lăn lộn nhiều năm phi thường minh bạch, để 1 nhân vật như Lý Ung nợ 1 nhân tình so với tiền còn hữu dụng hơn. Hắn là người có ánh mắt dài, Lý Ung được chọn nối tiếp thị trưởng tương lai, lại thêm tài lực khổng lồ của gia tộc Dương thị, bệnh viện chính thiên khổ tâm kinh doanh nhiều năm cùng mạch nhân lực trải khắp, hết thảy đều bị hắn tính toán không chút sơ hở. Người như vậy đương nhiên phải hảo hảo kết giao, đối với sự phát triển sau này tuyệt đối có lợi. Hiện tại, không biết bao nhiêu người đã không còn đối đãi với Lý Ung như 1 viện trưởng bình thường nữa. Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng rất bội phục Lý Ung, người này tuyệt đối là nhân vật kiêu hùng.

"Ta có thể tin tưởng ngươi chứ?"

"Đương nhiên. Ngày sau chúng ta còn liên lạc quan hệ, kính xin ngài chiếu cố nhiều hơn."

"Ta sẽ không quên người đã xuất lực cho mình đâu."

Thủ đoạn của Lý Ung luôn là ân uy, thưởng phạt phân minh, sẽ không vì lợi ích trước mắt mà hi sinh lâu dài, bởi vậy hắn mới có thể thành công thu mua nhân tâm. Một người nếu có thể ảnh hưởng tới hắc bạch 2 nhà, phong vân 1 cõi, thực sự không phải có tiền là có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook