Quyển 18 - Chương 19
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/04/2018
Di Chân đến nay vẫn nhớ rõ cái buổi sáng đầy bông tuyết kia.
Thời điểm nàng cùng Tịch Nguyệt rời khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy một người bị tuyết rơi bao trùm.
Hôm đó, là một ngày trước ngày chấp hành huyết tự lần thứ 10. Di thiên vô luận như thế nào cũng muốn gặp mặt Tịch Nguyệt một lần. Hắn vô cùng rõ ràng, đây rất có thể
là một lần cuối cùng.
Khoảng thời gian thống khổ ở nhà trọ, làm cho người ta không thể nào nhẫn nại. Thế nhưng Tịch Nguyệt hồn nhiên dịu dàng, lại giống như một đạo Dương Quang soi vào nội tâm tuyệt vọng của Di Thiên. Cảm giác chỉ cần được ở cùng Tịch Nguyệt một chỗ, mọi nỗi thống khổ đều hóa thành hư ảo.
Chỉ có điều, hắn giống với Di Chân, biết rõ bản thân mình không thể bày tỏ với Tịch Nguyệt.
"Tịch Nguyệt, " thời điểm nhìn thấy Tịch Nguyệt xuất hiện, Di Thiên lập tức đi tới. Cho tới nay hắn là người đối xử rất lãnh khốc với mọi người, một người lạnh lẽo giống như là băng nhân, cũng chỉ ở thời khắc này mới lộ ra một chút tươi cười.
"Di thiên!" Tịch Nguyệt kinh ngạc chạy tới, bắt lấy tay hắn hỏi: "Ngươi làm sao lại tới đây?"
"Thật tốt quá." thời điểm Di Thiên nói đến đây, Di Chân rõ ràng nhìn thấy, một giọt nước mắt khẽ lăn ra từ trong khóe mắt hắn. Chấp niệm của hắn, ý nghĩa yêu thương của hắn, hy vọng của hắn, đang ở ngay trước mắt.
Đó là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể sinh tồn tới ngày hôm nay.
Di Chân vĩnh viễn không thể nào quên được buổi sáng ngày hôm đó. Cho nên, thời điểm Tịch Nguyệt hỏi nàng danh tự cho đứa nhỏ, nàng liền thốt ra cái tên “Tuyết Thần" này. Nàng không thể nào quên được ánh mắt của Di Thiên,cho dù bị hãm sâu vào địa ngục, hắn vẫn khát cầu Quang Minh.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn không có biện pháp rời khỏi nhà trọ.
Lần gặp mặt cuối cùng giữa hắn và Tịch Nguyệt phi thường ngắn ngủi, cũng không quá dài dòng. Lúc đó, Tịch Nguyệt cùng Nghiêm Lang đã giết chết Vương Thiệu Kiệt.
Bây giờ nghĩ lại, Tịch Nguyệt lúc đó có lẽ đã sinh ra tình cảm với Nghiêm Lang. Cho nên, Di Chân hiện tại hồi tưởng lại, cũng chỉ có thể vì Di Thiên mà cảm thấy nuối tiếc.
Bất quá, Tịch Nguyệt có thể đạt được hạnh phúc, đối (với) Di Thiên mà nói có lẽ cũng là một chuyện may mắn.
Cùng Tịch Nguyệt gặp mặt, Di Thiên chỉ nói vài câu ngắn ngủi.
Nói quá nhiều, hắn sợ chính mình không có dũng khí đi chấp hành huyết tự chỉ thị lần thứ mười.
Di Chân đến nay cũng không biết, lúc ấy Di Thiên đã nói những gì, sau đó nàng cũng không có hỏi. Mà Tịch Nguyệt hiện tại đã cùng Nghiêm Lang kết hôn, nàng cũng không tiện hỏi Tịch Nguyệt nữa.
Si tình nếu như có thể di truyền mà nói..., như vậy cái gien di truyền này tuyệt đối in dấu thật sâu trong cơ thể hai tỷ đệ Di Chân cùng Di Thiên. Di Chân sở dĩ không hoài nghi Lý Ẩn có phải đã bị quỷ hồn thay thế hay không, lý do chỉ có một.
Không, nói là lý do, không bằng nói là chờ mong. Nàng hi vọng, Lý Ẩn không phải là hộ gia đình kia. Vô luận như thế nào, nàng đều không hi vọng như thế.
Mà nếu như Lý Ẩn thật sự đã bị giết chết và thay thế, đối với Di Chân mà nói, nàng đã chẳng còn lý do để sống sót nữa. Dù sao, hy vọng cứu ra Di Thiên vốn phi thường Phiêu Miểu.
Cho nên nàng đồng ý tiếp nhận rất cả sắp xếp Lý Ẩn dành cho mình, nếu như Lý Ẩn thật đã chết, như vậy nàng cũng nguyện ý chết theo. Cho nên, nàng hoàn toàn bỏ đi cái khả năng "Lý Ẩn chết đi", bởi vì chỉ có hắn còn sống, nàng mới có lý do tiếp tục tồn tại.
Không hơn.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, có thể nói, tất cả mọi người đang súc thế chờ đợi thời cơ, chỉ cần Nghiêm Lang có chút thư giãn, mọi người sẽ liều lên, giết chết vợ chồng bọn hắn.
Cho dù Nghiêm Lang có nói hắn không phải là hung thủ, những người này căn bản cũng không tin tưởng. Đã như vầy, Nghiêm Lang cũng không muốn tốn nước miếng, hắn đem dao găm đặt ở trước người, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, ngăn ở trước mặt Tịch Nguyệt. Rất rõ ràng, ai muốn động thủ với vợ chồng bọn hắn, hắn sẽ liều mạng.
Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông hai người, phân biệt đứng ở hai bên, cũng tùy thời chú ý đến động tĩnh của Nghiêm Lang, mà Thâm Vũ vẫn là bộ dạng tọa sơn quan hổ đấu, hơn nữa đang không ngừng quan sát Lý Ẩn. Lý Ẩn vô cùng rõ ràng, tình thế bây giờ đã là giương cung bạt kiếm, cho dù hắn mở miệng điều đình, chỉ sợ cũng không có cách nào đè xuống. Huống chi, tuy rằng khả năng tương đối thấp, nhưng hắn không thể phủ nhận giết chết vợ chồng Nghiêm Lang hoàn toàn có khả năng là sinh lộ.
Mà Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông tựa hồ cũng nhìn ra, Tịch Nguyệt là uy hiếp của Nghiêm Lang, nếu như chế trụ Tịch Nguyệt mà nói..., chẳng khác nào chế trụ Nghiêm Lang. Nhưng đồng dạng, Tịch Nguyệt cũng là nghịch lân của Nghiêm Lang, một khi tổn thương Tịch Nguyệt, chỉ sợ Nghiêm Lang liều tính mạng, cũng muốn giết chết bọn hắn. Đây cũng là nguyên nhân trước mắt Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông đều không có hành động. Song phương tuy không nói gì, nhưng không ngừng truyền lại ánh mắt. Rất hiển nhiên, đồng thời giết chết Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt, chính là phương án tốt nhất trước mắt.
Tịch Nguyệt đã sợ tới mức không có cách nào nói chuyện, mà Nghiêm Lang trợn mắt không ngừng nhìn qua hai người Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông, đồng thời mở miệng nói : "Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng nếu như các ngươi dám đụng đến ta cùng Tịch Nguyệt, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi chết vô cùng thống khổ!"
Nghiêm lang cũng nên cảm thấy may mắn, lần huyết tự này không có Thượng Quan Miên gia nhập, nếu không, hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể, hơn nữa còn là một cỗ thi thể không toàn thây.
Lý Ẩn rốt cục không cách nào đứng yên, đi tới chắn trước mặt Nghiêm Lang, nghiêm mặt nói: "Phong Dục Hiển, Viên Khải Đông! Hai người các ngươi đừng nên xúc động, chẳng lẽ các ngươi coi là giết bọn họ đi thì có thể sống sót? Phải biết rằng, nếu như bọn hắn chết rồi, có khả năng sẽ gây ra tử lộ càng thêm đáng sợ hơn, chúng ta không thể rời khỏi bọn hắn quá 100m, nếu như giết chết bọn hắn để bọn hắn biến thành ác linh, ngươi nghĩ sẽ phát sinh ra cái gì?"
Lý Ẩn nói ra những lời này, làm bộ mặt Viên Khải Đông thoáng run rẩy, hiển nhiên Lý Ẩn nói, hoàn toàn có tác dụng chấn nhiếp hắn. Mà Phong Dục Hiển, cũng đem dao găm thu trở về.
Hoàn toàn chính xác, giết chết vợ chồng bọn hắn có khả năng gây ra tử lộ, xa xa cao hơn khả năng tìm được sinh lộ. Lý Ẩn đưa ra điểm ấy, mọi người không thể không bỏ qua cho vợ chồng Nghiêm Lang.
"Ta cũng đồng ý với ý kiến của Lý Ẩn, " lúc này Thâm Vũ một mực yên lặng theo dõi kỳ biến cuối cùng mở miệng: "Thẳng thắn mà nói, các ngươi cho rằng làm như vậy là có thể sống sót sao? Sinh lộ, không phải có thể dễ dàng tìm ra được như vậy."
Phong Dục Hiển oán hận đấm một quyền vào vách tường, làm hắn đau đớn co quắp cả người ngã xuống đất, không ngừng thở hổn hển. Mà Nghiêm Lang thì nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, một tay đặt trên vai Lý Ẩn, thanh âm mềm nhũn: "Cảm ơn ngươi, Lý Ẩn."
"Mọi người từng là đồng học, không cần nói cảm ơn."
Yên tĩnh thoáng duy trì, rốt cục, lại có người mở miệng.
Người nói chuyện là Phong Dục Hiển: "Ta nói, Lý Ẩn, hiện tại cũng đến giờ làm việc rồi ah? Nhà xác bị phong tỏa, có lẽ nên có người phát hiện ra rồi chứ."
Nhưng mà trên thực tế điều này là không có khả năng.
Bọn người Lý Ẩn cũng không biết, thi thể 2 người y tá đã biến mất không thấy. Mà cái nhà xác trong tòa nhà này, xác thực rất ít khi dùng tới.
Bọn hắn nhất định sẽ phải tiếp tục bị nhốt ở nơi này rồi.
Lại trôi qua hai canh giờ, đã gần 8h sáng, vẫn như trước không có người tiến vào, kiên nhẫn của mọi người đã tiêu hao gần như không còn, chỉ sợ, không thể dựa vào biện pháp này mà đi ra ngoài được rồi.
"Mẹ kiếp!" Viên Khải Đông oán hận đứng người lên, nói: "Ta liều mạng! Cái thang máy kia, chúng ta thử dùng nó đi lên trên đi! Mọi người nói sao?"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó, Lý Ẩn lắc đầu : "Cái này quá nguy hiểm, cho dù ngươi lên được bên trên, cũng không an toàn hơn."
"Nhưng ở nơi này, chúng ta có thể trốn đi nơi nào? Bây giờ tới lúc huyết tự chấm dứt còn hơn 16h! Thời gian lâu như vậy, đủ cho chúng ta chết bao nhiêu lần?"
Viên Khải Đông kích động như thế cũng có thể lý giải , nhưng Lý Ẩn thủy chung vẫn kiên trì với ý kiến của hắn. Dù sao, thang máy, tấm gương, nhà cao tầng, là 3 vật kiêng kỵ tới gần lúc thời điểm chấp hành huyết tự, ở mỗi lần hội nghị và thương thảo trong nhà trọ, Lý Ẩn đối với 3 điểm này đã cường điệu rất nhiều lần. Hiện tại, hắn vẫn cực kiên trì, một bước không nhường.
Viên Khải Đông vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn hộ gia đình khác, vấn đạo: "Các ngươi nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ chết? Nói không chừng chúng ta thật có thể thông qua thang máy đi ra ngoài!"
"Ta không muốn cầm mạng của mình đi đánh bạc." Phong Dục Hiển lắc lắc đầu: "Ngươi muốn đi, chính ngươi đi là được."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Thâm Vũ đưa ra ý kiến phản đối: "Trong thang máy quá mức nguy hiểm, đã biết là tử lộ mà vẫn còn xông vào, không phải là việc chúng ta nên làm. Huống chi lên trên đó không nhất định an toàn, các ngươi cũng nên hiểu điều này a?
Mà Nghiêm Lang thì càng phản đối: "Ta cũng nghĩ như vậy, lúc trước ở trong thang máy ta gặp chuyện đáng sợ kia, hiện tại không muốn gặp lại lần nữa đâu."
Nói đến đây, không khí lại lâm vào cục diện bế tắc. Rất rõ ràng, không có người nguyện ý dấn thân vào nguy hiểm. Huống chi đây còn là thang máy trong nhà xác, nghĩ thôi cũng thấy da đầu muốn run lên.
Viên Khải Đông xem không có người phối hợp, hận đến nghiến răng, nói: "Các ngươi đám người này, tiến vào nhà trọ liền không còn dũng khí mạo hiểm sao? Nói không chừng thang máy kia chính là sinh lộ đó?"
Thế nhưng mà, những người khác, vẫn như cũ thờ ơ.
Không có cách nào khác, Viên Khải Đông đành phải ngồi xuống.
Thời gian kế tiếp, mọi người lại tiếp tục thảo luận sinh lộ. Bởi vì chấn nhiếp của Lý Ẩn, làm mọi người tạm thời bỏ qua cách nghĩ muốn giết chết vợ chồng Nghiêm Lang, nhưng nếu như không thể tìm được sinh lộ mà nói..., bọn hắn rất có thể sẽ lại bạo động.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là, bọn người Vương Thiệu Kiệt rốt cuộc chết như thế nào?
Tuy ai cũng cho rằng vợ chồng Nghiêm Lang đáng nghi, thế nhưng mà hai người luôn phủ nhận chuyện này, cũng đại biểu cho việc này còn chưa có kết thúc. Vương Thiệu Kiệt chính xác, hoàn toàn không có thiếu cừu gia, đây là sự thật giành giành.
Chỉ là, dựa vào manh mối trong tay, vô luận như thế nào cũng không thể tra ra ai là thủ phạm. Nhưng bị Quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt trả thù, vô luận nghĩ như thế nào, đều cảm giác người đó có khả năng là hung thủ nhất, chính là Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt hai người. Bất quá, bởi vì Lý Ẩn nói làm cho hộ gia đình kiêng kị gây ra tử lộ, cho nên không dám động thủ.
Chỉ là, cái kiêng kị này cũng phi thường yếu ớt. Một khi đã đến tuyệt cảnh, mọi người cũng sẽ liều chết đánh cược 1 lần, coi như là gây ra tử lộ cũng phải cược 1 keo. Một khi đến lúc kia...
Thảo luận tới gần trưa, mọi người đều nói tới miệng đắng lưỡi khô, khoảng cách với cái chết của Hoắc Hà đã gần 6h, chỉ sợ, sắp tiếp tục một vòng giết chóc mới.
Người thứ ba hi sinh sẽ là ai?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, càng ngày càng khẩn trương rồi.
"Thật không phải là các ngươi sao?" Viên Khải Đông hung dữ nhìn Nghiêm Lang, lại hỏi một câu: "Nếu như không phải, Vương Thiệu Kiệt vì cái gì tìm các ngươi trả thù?"
"Ta đây làm sao biết?" Nghiêm Lang lạnh lùng đáp lại: "Tin hay không tùy ngươi."
"Ngươi!" Viên Khải Đông lúc này mặt mũi tràn đầy dữ tợn, sát cơ trong lồng ngực sôi trào, nếu không phải kiêng kị giết hắn sẽ gây ra tử lộ, hắn thực sự sẽ đánh bạc mà ra tay. Dù sao, thấy Lê Đốt cùng Hoắc Hà tử vong quá quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng sợ hãi muốn tìm đường sống. Dù đem linh hồn bán cho ác ma cũng không sao cả, coi như đột phát một điểm đạo đức mấu chốt là giết người cũng không sao cả.
Người như vậy, trong lịch sử nhà trọ, không phải nhóm đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng.
Hiện tại, vẫn không thể nào tìm ra được sinh lộ, cũng không thể dùng thang máy rời khỏi đây, lại không thể làm gì vợ chồng Nghiêm Lang, càng là vô lực đối với kháng với Quỷ hồn, Viên Khải Đông hiện tại có cảm giác thực muốn qua đời.
Chiếu theo tình hình trước mặt, rõ ràng chỉ có con đường chết. Ngay cả Lý Ẩn, cũng cắn chặt răng, trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Lang, đã có vài phần bất thiện.
Dù sao, trước mắt căn bản không thể từ trong nhắc nhở mà tìm được sinh lộ.
Ngay lúc tất cả mọi người đang lo lắng, đột nhiên, điện thoại của Lý Ẩn vang lên! Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra... Nhưng như cũ vẫn là điện thoại của Vương Thiệu Kiệt!
Đặt điện thoại vào bên tai, bắt đầu lắng nghe, sau đó từ trong điện thoại nghe được tiếng "Phanh", "Phanh", "Phanh", "Phanh" như là tiếng nổ. Tựa hồ như thanh âm một vật gì đó không ngừng va chạm với tủ sắt. Thanh âm này làm cho người nghe cảm giác ớn lạnh, Lý Ẩn lập tức cúp điện thoại.
Nhưng là, ngay sau đó...
"Phanh" !"Phanh" !"Phanh" !"Phanh "
Thanh âm kia từ một nơi rất gần nơi đó truyền đến!
Mọi người lập tức chuẩn bị ly khai, nhưng nhất thời lại không thể xác định thanh âm kia từ đâu truyền tới. Hơn nữa, thanh âm này, càng ngày càng có xu thế nổ vang.
"Phanh" !"Phanh" !"Phanh!"
Nghiêm lang cầm lấy tay Tịch Nguyệt, trong tay cầm chặt con dao găm, từng bước một hướng về sau di chuyển. Thanh âm kia, khoảng cách tựa hồ cách nơi này rất gần, rất gần.
Lúc này, mọi người vừa bước qua một cánh cửa phòng xác, Lý Ẩn liếc mắt chứng kiến, ở bên trong phòng xác đó, có một người thanh niên bị một cánh tay túm lấy cổ, đem đầu người thanh niên trong tay không ngừng nện vào cánh cửa tủ bằng sắt! Đầu của nam nhân kia đã tràn đầy máu tươi, cánh cửa tủ dày cứng cũng bị lõm vào, thế nhưng mà đầu hắn vẫn không ngừng chuyển động, kéo ra rồi đập vào phát ra những tiếng kêu Phanh... Phanh! Mà trên cánh tay túm lấy cổ hắn có một cái hình xăm huyết long đầu!
"Tiết, Tiết Long!" Nghiêm lang kinh hô, mà nam nhân kia, nhìn kỹ lại, phát hiện...
Dĩ nhiên là Viên Khải Đông!
Mọi người lập tức quay đầu lại tìm kiếm Viên Khải Đông,thế mà hắn đã biến mất vô tung từ lúc nào. Bây giờ mọi người mới nhớ tới, thời điểm cú điện thoại gọi tới, dường như không có ai nhìn thấy Viên Khải Đông!
Từ lúc nào hắn tiến vào trong phòng xác này, hắn rời đi như thế nào?
Không cần bất luận một ai mở miệng giục dã, mọi người nhanh chân chạy vội, ở bên trong tầng hầm nhỏ hẹp này, tiếp tục hành trình bỏ mạng. Mà mấy giờ về sau, một lần giết chóc mới sẽ lại phát sinh...
Thời điểm nàng cùng Tịch Nguyệt rời khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy một người bị tuyết rơi bao trùm.
Hôm đó, là một ngày trước ngày chấp hành huyết tự lần thứ 10. Di thiên vô luận như thế nào cũng muốn gặp mặt Tịch Nguyệt một lần. Hắn vô cùng rõ ràng, đây rất có thể
là một lần cuối cùng.
Khoảng thời gian thống khổ ở nhà trọ, làm cho người ta không thể nào nhẫn nại. Thế nhưng Tịch Nguyệt hồn nhiên dịu dàng, lại giống như một đạo Dương Quang soi vào nội tâm tuyệt vọng của Di Thiên. Cảm giác chỉ cần được ở cùng Tịch Nguyệt một chỗ, mọi nỗi thống khổ đều hóa thành hư ảo.
Chỉ có điều, hắn giống với Di Chân, biết rõ bản thân mình không thể bày tỏ với Tịch Nguyệt.
"Tịch Nguyệt, " thời điểm nhìn thấy Tịch Nguyệt xuất hiện, Di Thiên lập tức đi tới. Cho tới nay hắn là người đối xử rất lãnh khốc với mọi người, một người lạnh lẽo giống như là băng nhân, cũng chỉ ở thời khắc này mới lộ ra một chút tươi cười.
"Di thiên!" Tịch Nguyệt kinh ngạc chạy tới, bắt lấy tay hắn hỏi: "Ngươi làm sao lại tới đây?"
"Thật tốt quá." thời điểm Di Thiên nói đến đây, Di Chân rõ ràng nhìn thấy, một giọt nước mắt khẽ lăn ra từ trong khóe mắt hắn. Chấp niệm của hắn, ý nghĩa yêu thương của hắn, hy vọng của hắn, đang ở ngay trước mắt.
Đó là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể sinh tồn tới ngày hôm nay.
Di Chân vĩnh viễn không thể nào quên được buổi sáng ngày hôm đó. Cho nên, thời điểm Tịch Nguyệt hỏi nàng danh tự cho đứa nhỏ, nàng liền thốt ra cái tên “Tuyết Thần" này. Nàng không thể nào quên được ánh mắt của Di Thiên,cho dù bị hãm sâu vào địa ngục, hắn vẫn khát cầu Quang Minh.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn không có biện pháp rời khỏi nhà trọ.
Lần gặp mặt cuối cùng giữa hắn và Tịch Nguyệt phi thường ngắn ngủi, cũng không quá dài dòng. Lúc đó, Tịch Nguyệt cùng Nghiêm Lang đã giết chết Vương Thiệu Kiệt.
Bây giờ nghĩ lại, Tịch Nguyệt lúc đó có lẽ đã sinh ra tình cảm với Nghiêm Lang. Cho nên, Di Chân hiện tại hồi tưởng lại, cũng chỉ có thể vì Di Thiên mà cảm thấy nuối tiếc.
Bất quá, Tịch Nguyệt có thể đạt được hạnh phúc, đối (với) Di Thiên mà nói có lẽ cũng là một chuyện may mắn.
Cùng Tịch Nguyệt gặp mặt, Di Thiên chỉ nói vài câu ngắn ngủi.
Nói quá nhiều, hắn sợ chính mình không có dũng khí đi chấp hành huyết tự chỉ thị lần thứ mười.
Di Chân đến nay cũng không biết, lúc ấy Di Thiên đã nói những gì, sau đó nàng cũng không có hỏi. Mà Tịch Nguyệt hiện tại đã cùng Nghiêm Lang kết hôn, nàng cũng không tiện hỏi Tịch Nguyệt nữa.
Si tình nếu như có thể di truyền mà nói..., như vậy cái gien di truyền này tuyệt đối in dấu thật sâu trong cơ thể hai tỷ đệ Di Chân cùng Di Thiên. Di Chân sở dĩ không hoài nghi Lý Ẩn có phải đã bị quỷ hồn thay thế hay không, lý do chỉ có một.
Không, nói là lý do, không bằng nói là chờ mong. Nàng hi vọng, Lý Ẩn không phải là hộ gia đình kia. Vô luận như thế nào, nàng đều không hi vọng như thế.
Mà nếu như Lý Ẩn thật sự đã bị giết chết và thay thế, đối với Di Chân mà nói, nàng đã chẳng còn lý do để sống sót nữa. Dù sao, hy vọng cứu ra Di Thiên vốn phi thường Phiêu Miểu.
Cho nên nàng đồng ý tiếp nhận rất cả sắp xếp Lý Ẩn dành cho mình, nếu như Lý Ẩn thật đã chết, như vậy nàng cũng nguyện ý chết theo. Cho nên, nàng hoàn toàn bỏ đi cái khả năng "Lý Ẩn chết đi", bởi vì chỉ có hắn còn sống, nàng mới có lý do tiếp tục tồn tại.
Không hơn.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, có thể nói, tất cả mọi người đang súc thế chờ đợi thời cơ, chỉ cần Nghiêm Lang có chút thư giãn, mọi người sẽ liều lên, giết chết vợ chồng bọn hắn.
Cho dù Nghiêm Lang có nói hắn không phải là hung thủ, những người này căn bản cũng không tin tưởng. Đã như vầy, Nghiêm Lang cũng không muốn tốn nước miếng, hắn đem dao găm đặt ở trước người, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, ngăn ở trước mặt Tịch Nguyệt. Rất rõ ràng, ai muốn động thủ với vợ chồng bọn hắn, hắn sẽ liều mạng.
Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông hai người, phân biệt đứng ở hai bên, cũng tùy thời chú ý đến động tĩnh của Nghiêm Lang, mà Thâm Vũ vẫn là bộ dạng tọa sơn quan hổ đấu, hơn nữa đang không ngừng quan sát Lý Ẩn. Lý Ẩn vô cùng rõ ràng, tình thế bây giờ đã là giương cung bạt kiếm, cho dù hắn mở miệng điều đình, chỉ sợ cũng không có cách nào đè xuống. Huống chi, tuy rằng khả năng tương đối thấp, nhưng hắn không thể phủ nhận giết chết vợ chồng Nghiêm Lang hoàn toàn có khả năng là sinh lộ.
Mà Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông tựa hồ cũng nhìn ra, Tịch Nguyệt là uy hiếp của Nghiêm Lang, nếu như chế trụ Tịch Nguyệt mà nói..., chẳng khác nào chế trụ Nghiêm Lang. Nhưng đồng dạng, Tịch Nguyệt cũng là nghịch lân của Nghiêm Lang, một khi tổn thương Tịch Nguyệt, chỉ sợ Nghiêm Lang liều tính mạng, cũng muốn giết chết bọn hắn. Đây cũng là nguyên nhân trước mắt Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông đều không có hành động. Song phương tuy không nói gì, nhưng không ngừng truyền lại ánh mắt. Rất hiển nhiên, đồng thời giết chết Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt, chính là phương án tốt nhất trước mắt.
Tịch Nguyệt đã sợ tới mức không có cách nào nói chuyện, mà Nghiêm Lang trợn mắt không ngừng nhìn qua hai người Phong Dục Hiển cùng Viên Khải Đông, đồng thời mở miệng nói : "Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng nếu như các ngươi dám đụng đến ta cùng Tịch Nguyệt, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi chết vô cùng thống khổ!"
Nghiêm lang cũng nên cảm thấy may mắn, lần huyết tự này không có Thượng Quan Miên gia nhập, nếu không, hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể, hơn nữa còn là một cỗ thi thể không toàn thây.
Lý Ẩn rốt cục không cách nào đứng yên, đi tới chắn trước mặt Nghiêm Lang, nghiêm mặt nói: "Phong Dục Hiển, Viên Khải Đông! Hai người các ngươi đừng nên xúc động, chẳng lẽ các ngươi coi là giết bọn họ đi thì có thể sống sót? Phải biết rằng, nếu như bọn hắn chết rồi, có khả năng sẽ gây ra tử lộ càng thêm đáng sợ hơn, chúng ta không thể rời khỏi bọn hắn quá 100m, nếu như giết chết bọn hắn để bọn hắn biến thành ác linh, ngươi nghĩ sẽ phát sinh ra cái gì?"
Lý Ẩn nói ra những lời này, làm bộ mặt Viên Khải Đông thoáng run rẩy, hiển nhiên Lý Ẩn nói, hoàn toàn có tác dụng chấn nhiếp hắn. Mà Phong Dục Hiển, cũng đem dao găm thu trở về.
Hoàn toàn chính xác, giết chết vợ chồng bọn hắn có khả năng gây ra tử lộ, xa xa cao hơn khả năng tìm được sinh lộ. Lý Ẩn đưa ra điểm ấy, mọi người không thể không bỏ qua cho vợ chồng Nghiêm Lang.
"Ta cũng đồng ý với ý kiến của Lý Ẩn, " lúc này Thâm Vũ một mực yên lặng theo dõi kỳ biến cuối cùng mở miệng: "Thẳng thắn mà nói, các ngươi cho rằng làm như vậy là có thể sống sót sao? Sinh lộ, không phải có thể dễ dàng tìm ra được như vậy."
Phong Dục Hiển oán hận đấm một quyền vào vách tường, làm hắn đau đớn co quắp cả người ngã xuống đất, không ngừng thở hổn hển. Mà Nghiêm Lang thì nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, một tay đặt trên vai Lý Ẩn, thanh âm mềm nhũn: "Cảm ơn ngươi, Lý Ẩn."
"Mọi người từng là đồng học, không cần nói cảm ơn."
Yên tĩnh thoáng duy trì, rốt cục, lại có người mở miệng.
Người nói chuyện là Phong Dục Hiển: "Ta nói, Lý Ẩn, hiện tại cũng đến giờ làm việc rồi ah? Nhà xác bị phong tỏa, có lẽ nên có người phát hiện ra rồi chứ."
Nhưng mà trên thực tế điều này là không có khả năng.
Bọn người Lý Ẩn cũng không biết, thi thể 2 người y tá đã biến mất không thấy. Mà cái nhà xác trong tòa nhà này, xác thực rất ít khi dùng tới.
Bọn hắn nhất định sẽ phải tiếp tục bị nhốt ở nơi này rồi.
Lại trôi qua hai canh giờ, đã gần 8h sáng, vẫn như trước không có người tiến vào, kiên nhẫn của mọi người đã tiêu hao gần như không còn, chỉ sợ, không thể dựa vào biện pháp này mà đi ra ngoài được rồi.
"Mẹ kiếp!" Viên Khải Đông oán hận đứng người lên, nói: "Ta liều mạng! Cái thang máy kia, chúng ta thử dùng nó đi lên trên đi! Mọi người nói sao?"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó, Lý Ẩn lắc đầu : "Cái này quá nguy hiểm, cho dù ngươi lên được bên trên, cũng không an toàn hơn."
"Nhưng ở nơi này, chúng ta có thể trốn đi nơi nào? Bây giờ tới lúc huyết tự chấm dứt còn hơn 16h! Thời gian lâu như vậy, đủ cho chúng ta chết bao nhiêu lần?"
Viên Khải Đông kích động như thế cũng có thể lý giải , nhưng Lý Ẩn thủy chung vẫn kiên trì với ý kiến của hắn. Dù sao, thang máy, tấm gương, nhà cao tầng, là 3 vật kiêng kỵ tới gần lúc thời điểm chấp hành huyết tự, ở mỗi lần hội nghị và thương thảo trong nhà trọ, Lý Ẩn đối với 3 điểm này đã cường điệu rất nhiều lần. Hiện tại, hắn vẫn cực kiên trì, một bước không nhường.
Viên Khải Đông vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn hộ gia đình khác, vấn đạo: "Các ngươi nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ chết? Nói không chừng chúng ta thật có thể thông qua thang máy đi ra ngoài!"
"Ta không muốn cầm mạng của mình đi đánh bạc." Phong Dục Hiển lắc lắc đầu: "Ngươi muốn đi, chính ngươi đi là được."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Thâm Vũ đưa ra ý kiến phản đối: "Trong thang máy quá mức nguy hiểm, đã biết là tử lộ mà vẫn còn xông vào, không phải là việc chúng ta nên làm. Huống chi lên trên đó không nhất định an toàn, các ngươi cũng nên hiểu điều này a?
Mà Nghiêm Lang thì càng phản đối: "Ta cũng nghĩ như vậy, lúc trước ở trong thang máy ta gặp chuyện đáng sợ kia, hiện tại không muốn gặp lại lần nữa đâu."
Nói đến đây, không khí lại lâm vào cục diện bế tắc. Rất rõ ràng, không có người nguyện ý dấn thân vào nguy hiểm. Huống chi đây còn là thang máy trong nhà xác, nghĩ thôi cũng thấy da đầu muốn run lên.
Viên Khải Đông xem không có người phối hợp, hận đến nghiến răng, nói: "Các ngươi đám người này, tiến vào nhà trọ liền không còn dũng khí mạo hiểm sao? Nói không chừng thang máy kia chính là sinh lộ đó?"
Thế nhưng mà, những người khác, vẫn như cũ thờ ơ.
Không có cách nào khác, Viên Khải Đông đành phải ngồi xuống.
Thời gian kế tiếp, mọi người lại tiếp tục thảo luận sinh lộ. Bởi vì chấn nhiếp của Lý Ẩn, làm mọi người tạm thời bỏ qua cách nghĩ muốn giết chết vợ chồng Nghiêm Lang, nhưng nếu như không thể tìm được sinh lộ mà nói..., bọn hắn rất có thể sẽ lại bạo động.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là, bọn người Vương Thiệu Kiệt rốt cuộc chết như thế nào?
Tuy ai cũng cho rằng vợ chồng Nghiêm Lang đáng nghi, thế nhưng mà hai người luôn phủ nhận chuyện này, cũng đại biểu cho việc này còn chưa có kết thúc. Vương Thiệu Kiệt chính xác, hoàn toàn không có thiếu cừu gia, đây là sự thật giành giành.
Chỉ là, dựa vào manh mối trong tay, vô luận như thế nào cũng không thể tra ra ai là thủ phạm. Nhưng bị Quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt trả thù, vô luận nghĩ như thế nào, đều cảm giác người đó có khả năng là hung thủ nhất, chính là Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt hai người. Bất quá, bởi vì Lý Ẩn nói làm cho hộ gia đình kiêng kị gây ra tử lộ, cho nên không dám động thủ.
Chỉ là, cái kiêng kị này cũng phi thường yếu ớt. Một khi đã đến tuyệt cảnh, mọi người cũng sẽ liều chết đánh cược 1 lần, coi như là gây ra tử lộ cũng phải cược 1 keo. Một khi đến lúc kia...
Thảo luận tới gần trưa, mọi người đều nói tới miệng đắng lưỡi khô, khoảng cách với cái chết của Hoắc Hà đã gần 6h, chỉ sợ, sắp tiếp tục một vòng giết chóc mới.
Người thứ ba hi sinh sẽ là ai?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, càng ngày càng khẩn trương rồi.
"Thật không phải là các ngươi sao?" Viên Khải Đông hung dữ nhìn Nghiêm Lang, lại hỏi một câu: "Nếu như không phải, Vương Thiệu Kiệt vì cái gì tìm các ngươi trả thù?"
"Ta đây làm sao biết?" Nghiêm Lang lạnh lùng đáp lại: "Tin hay không tùy ngươi."
"Ngươi!" Viên Khải Đông lúc này mặt mũi tràn đầy dữ tợn, sát cơ trong lồng ngực sôi trào, nếu không phải kiêng kị giết hắn sẽ gây ra tử lộ, hắn thực sự sẽ đánh bạc mà ra tay. Dù sao, thấy Lê Đốt cùng Hoắc Hà tử vong quá quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng sợ hãi muốn tìm đường sống. Dù đem linh hồn bán cho ác ma cũng không sao cả, coi như đột phát một điểm đạo đức mấu chốt là giết người cũng không sao cả.
Người như vậy, trong lịch sử nhà trọ, không phải nhóm đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng.
Hiện tại, vẫn không thể nào tìm ra được sinh lộ, cũng không thể dùng thang máy rời khỏi đây, lại không thể làm gì vợ chồng Nghiêm Lang, càng là vô lực đối với kháng với Quỷ hồn, Viên Khải Đông hiện tại có cảm giác thực muốn qua đời.
Chiếu theo tình hình trước mặt, rõ ràng chỉ có con đường chết. Ngay cả Lý Ẩn, cũng cắn chặt răng, trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Lang, đã có vài phần bất thiện.
Dù sao, trước mắt căn bản không thể từ trong nhắc nhở mà tìm được sinh lộ.
Ngay lúc tất cả mọi người đang lo lắng, đột nhiên, điện thoại của Lý Ẩn vang lên! Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra... Nhưng như cũ vẫn là điện thoại của Vương Thiệu Kiệt!
Đặt điện thoại vào bên tai, bắt đầu lắng nghe, sau đó từ trong điện thoại nghe được tiếng "Phanh", "Phanh", "Phanh", "Phanh" như là tiếng nổ. Tựa hồ như thanh âm một vật gì đó không ngừng va chạm với tủ sắt. Thanh âm này làm cho người nghe cảm giác ớn lạnh, Lý Ẩn lập tức cúp điện thoại.
Nhưng là, ngay sau đó...
"Phanh" !"Phanh" !"Phanh" !"Phanh "
Thanh âm kia từ một nơi rất gần nơi đó truyền đến!
Mọi người lập tức chuẩn bị ly khai, nhưng nhất thời lại không thể xác định thanh âm kia từ đâu truyền tới. Hơn nữa, thanh âm này, càng ngày càng có xu thế nổ vang.
"Phanh" !"Phanh" !"Phanh!"
Nghiêm lang cầm lấy tay Tịch Nguyệt, trong tay cầm chặt con dao găm, từng bước một hướng về sau di chuyển. Thanh âm kia, khoảng cách tựa hồ cách nơi này rất gần, rất gần.
Lúc này, mọi người vừa bước qua một cánh cửa phòng xác, Lý Ẩn liếc mắt chứng kiến, ở bên trong phòng xác đó, có một người thanh niên bị một cánh tay túm lấy cổ, đem đầu người thanh niên trong tay không ngừng nện vào cánh cửa tủ bằng sắt! Đầu của nam nhân kia đã tràn đầy máu tươi, cánh cửa tủ dày cứng cũng bị lõm vào, thế nhưng mà đầu hắn vẫn không ngừng chuyển động, kéo ra rồi đập vào phát ra những tiếng kêu Phanh... Phanh! Mà trên cánh tay túm lấy cổ hắn có một cái hình xăm huyết long đầu!
"Tiết, Tiết Long!" Nghiêm lang kinh hô, mà nam nhân kia, nhìn kỹ lại, phát hiện...
Dĩ nhiên là Viên Khải Đông!
Mọi người lập tức quay đầu lại tìm kiếm Viên Khải Đông,thế mà hắn đã biến mất vô tung từ lúc nào. Bây giờ mọi người mới nhớ tới, thời điểm cú điện thoại gọi tới, dường như không có ai nhìn thấy Viên Khải Đông!
Từ lúc nào hắn tiến vào trong phòng xác này, hắn rời đi như thế nào?
Không cần bất luận một ai mở miệng giục dã, mọi người nhanh chân chạy vội, ở bên trong tầng hầm nhỏ hẹp này, tiếp tục hành trình bỏ mạng. Mà mấy giờ về sau, một lần giết chóc mới sẽ lại phát sinh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.