Quyển 18 - Chương 20
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/04/2018
Trong nhà trọ.
Tử Dạ đã một đêm cơ hồ không ngủ. Điện thoại trong tay không biết đã gọi ra bao nhiêu cú, nàng bây giờ, mặt mũi tiều tụy, phảng phất như già đi rất nhiều. Hiện tại, không chỉ Tinh Thần, Ngân Dạ, Ngân Vũ cùng nàng, mà cả thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng tới nữa.
Tử Dạ giống như là tượng sáp ngồi ở đó, không hề có bất kỳ biểu lộ nào. Đôi mắt giống như ao tù nước đọng, mười ngón tay đan xen vào nhau, cứ như vậy ngồi từ hôm qua đến bây giờ, không ăn không uống.
Lúc này, bất luận một lời an ủi nào cũng đều là dư thừa. Ai cũng hiểu rõ đoạn tình duyên giữa Lý Ẩn và Tử Dạ, nếu một trong hai người, mất đi người kia, thì người còn lại sẽ chẳng còn dũng khí tiếp tục sống.
Trước mắt, chưa có biện pháp liên lạc với Lý Ẩn. Đương nhiên những người khác cũng vậy, tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng giai đoạn hiện tại, không thể nói là lạc quan, cũng không thể nói là bi quan.
"Đã đủ rồi." Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên ghế sa lon đứng dậy, dường như nàng đã quyết định một cái gì đó, đôi mắt lại có chút tinh thần.
"Đã đủ rồi? Cái gì đã đủ rồi?" thần cốc Tiểu Dạ Tử ngồi đối diện với nàng dùng giọng điệu hồ nghi khỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sao?"
"Ta muốn tới trường đại học của Lý Ẩn." thế nhưng Tử Dạ lại nói ra những lời kinh người: "Tiếp tục ngồi ở đây, ta sẽ điên mất sẽ sụp đổ mất. Có lẽ đi tới nơi đó, có thể tìm thấy nhắc nhở sinh lộ. Nếu như có thể tìm được sinh lộ mà nói..."
"Này!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức nghiêm nghị: " Ngươi nên rõ ràng chứ, Doanh Tử Dạ? Ngươi phải biết đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào? Nếu như ở nơi đó có quỷ hồn tồn tại..."
"Ta biết rồi." Tử Dạ mặt không biểu tình trả lời: "Ta đã cân nhắc hơn trăm ngàn lần. Nhưng nếu vì Lý Ẩn mà nói..., điểm ấy nguy hiểm, ta cũng không sao cả. Huống chi, nhà trọ để cho hộ gia đình đi theo bên người Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt trong phạm vi trăm mét, chẳng phải chứng minh, ở bên ngoài phạm vi ấy là an toàn sao?"
"Tuy là nói như vậy, thế nhưng mà..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn muốn tiếp tục, lại bị một âm thanh đánh gãy: "Tốt! Doanh Tử Dạ, có gan! Ta bội phục ngươi! Ta với ngươi cùng đi!"
Người nói chuyện, cư nhiên là Tinh Thần!
Lúc này hắn cũng một bộ dạng dõng dạc: "Thâm Vũ hiện tại cũng không biết sống chết, cho nên ta cũng không thể cứ như vậy ngồi ở nơi này, vô luận như thế nào ta phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng!"
Tử dạ và Tinh Thần hai người đều nói như thế, làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên. Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, càng ở trong nhà trọ tàn khốc khủng bố, lại có thể xuất hiện một màn cảm động như vậy.
"Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi thôi!" Tinh Thần cắn răng nói : "Ta sợ thời gian dài, ta sẽ không còn dũng khí!"
"Được rồi, chúng ta đi."
Cứ như vậy, Tinh Thần và Tử Dạ quyết định, tiến về học viện Kim Vực, trường đại học của Lý Ẩn! Đó là học viện kinh tế, sau khi lên mạng tra xét địa điểm và giao thông, Tinh Thần và Tử Dạ lập tức chuẩn bị xuất phát. Vì phòng ngừa vạn nhất, tất nhiên có mang theo vũ khí.
"Các ngươi thực quyết định?"
Tới cửa ra vào nhà trọ, Ngân Dạ luôn trầm mặc rốt cục mở miệng: "Ngươi phải biết chuyến đi này ý nghĩa như thế nào? Đó là địa điểm bọn Vương Thiệu Kiệt chết đi, tiếp cận nơi đó, hậu quả...
"Ta biết." Tử Dạ lại dùng âm thanh hữu lực trả lời: "Thế nhưng ta không thể ngồi nhìn Lý Ẩn chết đi..."
"Vậy tốt, ngươi tùy thời có thể liên hệ với ta cùng Ngân Vũ, còn có Thần Cốc tiểu thư."
" Tử Dạ ngươi thực sự muốn đi?" Ngân Vũ bên cạnh Ngân Dạ thì vẻ mặt lo lắng, nàng mở miệng khuyên: "Lý Ẩn đã vượt qua bảy lần huyết tự chỉ thị, còn là lầu trưởng, hắn nhất định có thể nghĩ ra sinh lộ ah."
Nhưng Tử Dạ lại nhẹ nhàng cười cười nói: "Cảm ơn ngươi, Ngân Vũ, nhưng ta nhất định phải đi. Ta nghĩ rồi, ta phải vì Lý Ẩn làm chút gì đó."
Nói xong nàng liền quay đầu lại, cùng Tinh Thần rời khỏi.
Đưa mắt nhìn hình ảnh hai người biến mất, Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có thần cốc Tiểu Dạ Tử đứng đấy yên lặng thật lâu. Qua một hồi sau, thần cốc Tiểu Dạ Tử mới mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Vì... Tình yêu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng tiếng nhật để nói những lời này: "Tình yêu, có trọng yếu như vậy sao? Thật sự có thể kiên trì và cố chấp đến tình trạng này sao?"
"Ngươi mới nói cái gì?" Ngân Vũ nghe được nhưng không hiểu: "Là có ý gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu.
Tử Dạ và Tinh Thần sau khi rời khỏi nhà trọ, thần sắc hai người tràn đầy quyết tuyệt, giống như là tử sĩ chuẩn bị ra chiến trường.
"Tư liệu đại khái đều đã nắm giữ chứ?"
Sau khi ngồi xuống, Tử Dạ mở bút ký trong tay ra, bên trong là những tư liệu mà Lê Đốt đã điều tra, tay của nàng nắm thật chặt bản bút ký, cẩn thận nhìn chăm chăm vào từng chi tiết, tỉ mỉ cùng yếu điểm.
"Ân." Tinh Thần cũng lấy ra một bản bút ký: "Về cái chết của Vương Thiệu Kiệt, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa bốn người này, trên cơ bản..."
"Có thể nói, ta hi vọng xác nhận lại lời chứng của Văn Hoa." Tử dạ bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Tinh Thần: " ngày đó, ta tuy chính tai nghe được Văn Hoa chỉ chứng Nghiêm Lang, nói ngày Vương Thiệu Kiệt bị giết, hắn có nói sẽ gặp mặt Nghiêm Lang, nhưng ta muốn xác nhận lại một lần... lời nói thật chính xác từ nàng."
"Xác nhận? Thế nhưng Văn Hoa đang ở nơi nào?" Tinh Thần vội vàng hỏi: "Ngươi biết địa chỉ hoặc là số điện thoại di động của nàng cũng được."
Tử Dạ chăm chăm nhìn vào bút ký, cuối cùng nàng không thể không nói: "Ta cũng không biết số điện thoại di động và địa chỉ của Văn Hoa, chỉ có bản thân Lý Ẩn mới biết được những điều này."
Tức khắc, không khí có chút hờ hững. Nếu như không tìm thấy Văn Hoa mà nói..., chính là không đạt thêm được tình báo. Hiện tại, mỗi một phút đồng hồ trôi qua, tình huống lại càng trở nên nguy hiểm.
"Tới học viện Kim Vực trước." Tử Dạ quyết định: "Sau đó, tới hội học sinh, tìm phương thức liên lạc với sinh viên cũ. Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, lời nói của Văn Hoa phi thường trọng hiếu. Vô luận như thế nào, đều phải xác nhận lại lời nói chính xác của nàng."
Lúc này, bên trong nhà xác dưới mặt đất bệnh viện Chính thiên.
"Ta, ta không được rồi..."
Tịch Nguyệt quỳ rạp dưới đất, một tay vịn chặt vách tường, mặt mũi toàn là nước mắt, hiển nhiên nàng đã tới cực hạn. Tuy Nghiêm Lang một mực đỡ lấy nàng, lại còn phải cảnh giác với Lý Ẩn, Thâm Vũ cùng Phong Dục Hiển, hắn cũng cảm giác tinh thần như muốn qua đời. Tiếp tục như vậy, chỉ có thể chờ chết, không có khả năng thay đổi càn khôn!
"Tịch Nguyệt!" Lý Ẩn qua đỡ lấy nàng, đồng thời giúp nàng bắt mạch. Nếu như cảm xúc của nàng bị chấn động kịch liệt, cũng có khả năng đẻ non. Ở trong cái nơi bị phong tỏa như thế này, nếu xảy ra tình huống đó, hậu quả thực không tưởng nổi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ được cái huyết tự này? Đến tột cùng có biện pháp nào đây?
"Vương Thiệu Kiệt!" Tịch Nguyệt đột nhiên ngưng thút thít, hô lên với hư không trước mắt: "Tốt, ta nhận thua, ta hướng ngươi nhận thua! Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha chúng ta, ngươi đã hài lòng chưa? Chúng ta bị ngươi bức đến trình độ này, ngươi đã hài lòng chưa? Ta cầu ngươi, ta cầu van ngươi! Ta không muốn chết, ta muốn bảo trụ đứa con của chúng ta, còn có nghiêm lang, cầu ngươi..."
Nghiêm Lang biết rõ, nếu như không phải thống khổ tới cực điểm, thê tử làm sao lại cầu xin ác ma kia tha thứ!
"Tịch Nguyệt..." Nghiêm Lang nhìn thấy thê tử như thế, cũng quỳ xuống, dập đầu trên sàn nhà, nói: "Ta cũng van ngươi, Vương Thiệu Kiệt! ít nhất van ngươi nên buông tha cho nguyệt Tịch Nguyệt a! Cầu ngươi buông tha nàng!"
Vợ chồng Nghiêm Lang lúc này, đã bỏ đi tất cả tự tôn, chỉ cầu một con đường sống. Cho dù là quỳ xuống thỉnh cầu ác ma kia cũng không tiếc. Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân mình vô lực, vô luận là người có ý chí kiên định như thế nào, đến trình độ này, cũng chỉ có thể dao động. Chỉ là, cho dù làm như vậy, có thể cảm hóa được qủy hồn không? tất nhiên là không có khả năng.
Lý Ẩn dựa đầu vào vách tường, lúc này trong óc hắn là một mảnh hỗn loạn, hắn cần sửa sang lại một chút.
Sinh lộ là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?
"Các ngươi thừa nhận sao?"
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên, Phong Dục Hiển lạnh lùng nhìn hai người kia nói: "Các ngươi chính là đại biểu cho, bản thân mình đã giết người? Thừa nhận, Vương Thiệu Kiệt là bị các ngươi giết chết sao?"
Nghiêm Lang ngẩng đầu lên, trán của hắn đã chảy máu, mà hai mắt vẫn hàn quang như trước nhìn chằm chằm Phong Dục Hiển, nói : "Đúng! Chính là chúng ta! Là ta giết hắn! Vương Thiệu Kiệt tên ác ma, ngươi biết hắn đối (với) Tịch Nguyệt làm cái gì sao? Luôn miệng nói yêu nàng, nhưng lại coi nàng giống như đồ chơi, cùng với mấy tên bằng hữu kia muốn cưỡng dâm nàng! Hắn căn bản không xem chúng tôi là người, bởi vì hắn có một đôi cha mẹ như vậy, cho nên chúng tôi trong mắt hắn chỉ là cọng rơm cái rác!"
"Cho nên ta giết hắn ! Hắn, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa đều đáng chết!"
Nhưng lời vừa nói đến đây, bỗng nhiên một con dao găm hiện ra, Phong Dục Hiển bước nhanh tiến tới, chém một đao xuống đỉnh đầu Nghiêm Lang! Nghiêm lang ngạc nhiên lập tức để tránh, bờ vai của hắn tức khắc bị một dao đâm vào!
Nhưng mà Phong Dục Hiển căn bản không hề chần chờ, rút con dao ra, hướng ngực Nghiêm Lang đâm tới! Tịch Nguyệt sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn xông lên đoạt lấy dao găm, nhưng mà, Phong Dục Hiển lại chỉ lo phóng tới Nghiêm Lang!
"Dừng tay!"
Một tiếng hô to, Lý Ẩn tiến lên ôm cổ Phong Dục Hiển, cưỡng ép kéo hắn ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục vung vẩy dao găm, sát ý nghiêm nghị nói: "Đều là các ngươi! Các ngươi là thủ phạm! Người là các ngươi giết, vì cái gì lại muốn chúng tôi thừa nhận? Vì cái gì! Vì cái gì!"
Lý Ẩn liều mạng lôi kéo Phong Dục Hiển, thế nhưng khí lực của hắn thật sự quá lớn, hắn hiện tại đã muốn liều mạng rồi.
"Hai người các ngươi đáng chết!"
"Các ngươi đáng chết!"
Phong Dục Hiển cuối cùng nguyền rủa Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, hiện tại, rất rõ ràng, sự do dự đã tan rã. Đến trình độ này, đã chẳng còn đường lui !
"Nghiêm Lang, miệng vết thương của ngươi..." Tịch Nguyệt sợ tới mức vội vàng chạy đến xem xét vết thương trên vai Nghiêm Lang, một đao kia đâm vào thật sâu, máu không ngừng chảy ra, làm người khác nhìn vào mà giật mình.
Ngay lúc mọi người đang tranh chấp, đột nhiên một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên, cách đó không xa, truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra.
Sau đó, cửa thang máy lại đóng lại.
Tức khắc, tất cả mọi người đều lâm vào yên lặng, bất tri bất giác, bọn hắn đã tới gần thang máy như vậy!
Trong nhà trọ.
Tử Dạ đã một đêm cơ hồ không ngủ. Điện thoại trong tay không biết đã gọi ra bao nhiêu cú, nàng bây giờ, mặt mũi tiều tụy, phảng phất như già đi rất nhiều. Hiện tại, không chỉ Tinh Thần, Ngân Dạ, Ngân Vũ cùng nàng, mà cả thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng tới nữa.
Tử Dạ giống như là tượng sáp ngồi ở đó, không hề có bất kỳ biểu lộ nào. Đôi mắt giống như ao tù nước đọng, mười ngón tay đan xen vào nhau, cứ như vậy ngồi từ hôm qua đến bây giờ, không ăn không uống.
Lúc này, bất luận một lời an ủi nào cũng đều là dư thừa. Ai cũng hiểu rõ đoạn tình duyên giữa Lý Ẩn và Tử Dạ, nếu một trong hai người, mất đi người kia, thì người còn lại sẽ chẳng còn dũng khí tiếp tục sống.
Trước mắt, chưa có biện pháp liên lạc với Lý Ẩn. Đương nhiên những người khác cũng vậy, tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng giai đoạn hiện tại, không thể nói là lạc quan, cũng không thể nói là bi quan.
"Đã đủ rồi." Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên ghế sa lon đứng dậy, dường như nàng đã quyết định một cái gì đó, đôi mắt lại có chút tinh thần.
"Đã đủ rồi? Cái gì đã đủ rồi?" thần cốc Tiểu Dạ Tử ngồi đối diện với nàng dùng giọng điệu hồ nghi khỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sao?"
"Ta muốn tới trường đại học của Lý Ẩn." thế nhưng Tử Dạ lại nói ra những lời kinh người: "Tiếp tục ngồi ở đây, ta sẽ điên mất sẽ sụp đổ mất. Có lẽ đi tới nơi đó, có thể tìm thấy nhắc nhở sinh lộ. Nếu như có thể tìm được sinh lộ mà nói..."
"Này!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức nghiêm nghị: " Ngươi nên rõ ràng chứ, Doanh Tử Dạ? Ngươi phải biết đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào? Nếu như ở nơi đó có quỷ hồn tồn tại..."
"Ta biết rồi." Tử Dạ mặt không biểu tình trả lời: "Ta đã cân nhắc hơn trăm ngàn lần. Nhưng nếu vì Lý Ẩn mà nói..., điểm ấy nguy hiểm, ta cũng không sao cả. Huống chi, nhà trọ để cho hộ gia đình đi theo bên người Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt trong phạm vi trăm mét, chẳng phải chứng minh, ở bên ngoài phạm vi ấy là an toàn sao?"
"Tuy là nói như vậy, thế nhưng mà..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn muốn tiếp tục, lại bị một âm thanh đánh gãy: "Tốt! Doanh Tử Dạ, có gan! Ta bội phục ngươi! Ta với ngươi cùng đi!"
Người nói chuyện, cư nhiên là Tinh Thần!
Lúc này hắn cũng một bộ dạng dõng dạc: "Thâm Vũ hiện tại cũng không biết sống chết, cho nên ta cũng không thể cứ như vậy ngồi ở nơi này, vô luận như thế nào ta phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng!"
Tử dạ và Tinh Thần hai người đều nói như thế, làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên. Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, càng ở trong nhà trọ tàn khốc khủng bố, lại có thể xuất hiện một màn cảm động như vậy.
"Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi thôi!" Tinh Thần cắn răng nói : "Ta sợ thời gian dài, ta sẽ không còn dũng khí!"
"Được rồi, chúng ta đi."
Cứ như vậy, Tinh Thần và Tử Dạ quyết định, tiến về học viện Kim Vực, trường đại học của Lý Ẩn! Đó là học viện kinh tế, sau khi lên mạng tra xét địa điểm và giao thông, Tinh Thần và Tử Dạ lập tức chuẩn bị xuất phát. Vì phòng ngừa vạn nhất, tất nhiên có mang theo vũ khí.
"Các ngươi thực quyết định?"
Tới cửa ra vào nhà trọ, Ngân Dạ luôn trầm mặc rốt cục mở miệng: "Ngươi phải biết chuyến đi này ý nghĩa như thế nào? Đó là địa điểm bọn Vương Thiệu Kiệt chết đi, tiếp cận nơi đó, hậu quả...
"Ta biết." Tử Dạ lại dùng âm thanh hữu lực trả lời: "Thế nhưng ta không thể ngồi nhìn Lý Ẩn chết đi..."
"Vậy tốt, ngươi tùy thời có thể liên hệ với ta cùng Ngân Vũ, còn có Thần Cốc tiểu thư."
" Tử Dạ ngươi thực sự muốn đi?" Ngân Vũ bên cạnh Ngân Dạ thì vẻ mặt lo lắng, nàng mở miệng khuyên: "Lý Ẩn đã vượt qua bảy lần huyết tự chỉ thị, còn là lầu trưởng, hắn nhất định có thể nghĩ ra sinh lộ ah."
Nhưng Tử Dạ lại nhẹ nhàng cười cười nói: "Cảm ơn ngươi, Ngân Vũ, nhưng ta nhất định phải đi. Ta nghĩ rồi, ta phải vì Lý Ẩn làm chút gì đó."
Nói xong nàng liền quay đầu lại, cùng Tinh Thần rời khỏi.
Đưa mắt nhìn hình ảnh hai người biến mất, Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có thần cốc Tiểu Dạ Tử đứng đấy yên lặng thật lâu. Qua một hồi sau, thần cốc Tiểu Dạ Tử mới mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Vì... Tình yêu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng tiếng nhật để nói những lời này: "Tình yêu, có trọng yếu như vậy sao? Thật sự có thể kiên trì và cố chấp đến tình trạng này sao?"
"Ngươi mới nói cái gì?" Ngân Vũ nghe được nhưng không hiểu: "Là có ý gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu.
Tử Dạ và Tinh Thần sau khi rời khỏi nhà trọ, thần sắc hai người tràn đầy quyết tuyệt, giống như là tử sĩ chuẩn bị ra chiến trường.
"Tư liệu đại khái đều đã nắm giữ chứ?"
Sau khi ngồi xuống, Tử Dạ mở bút ký trong tay ra, bên trong là những tư liệu mà Lê Đốt đã điều tra, tay của nàng nắm thật chặt bản bút ký, cẩn thận nhìn chăm chăm vào từng chi tiết, tỉ mỉ cùng yếu điểm.
"Ân." Tinh Thần cũng lấy ra một bản bút ký: "Về cái chết của Vương Thiệu Kiệt, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa bốn người này, trên cơ bản..."
"Có thể nói, ta hi vọng xác nhận lại lời chứng của Văn Hoa." Tử dạ bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Tinh Thần: " ngày đó, ta tuy chính tai nghe được Văn Hoa chỉ chứng Nghiêm Lang, nói ngày Vương Thiệu Kiệt bị giết, hắn có nói sẽ gặp mặt Nghiêm Lang, nhưng ta muốn xác nhận lại một lần... lời nói thật chính xác từ nàng."
"Xác nhận? Thế nhưng Văn Hoa đang ở nơi nào?" Tinh Thần vội vàng hỏi: "Ngươi biết địa chỉ hoặc là số điện thoại di động của nàng cũng được."
Tử Dạ chăm chăm nhìn vào bút ký, cuối cùng nàng không thể không nói: "Ta cũng không biết số điện thoại di động và địa chỉ của Văn Hoa, chỉ có bản thân Lý Ẩn mới biết được những điều này."
Tức khắc, không khí có chút hờ hững. Nếu như không tìm thấy Văn Hoa mà nói..., chính là không đạt thêm được tình báo. Hiện tại, mỗi một phút đồng hồ trôi qua, tình huống lại càng trở nên nguy hiểm.
"Tới học viện Kim Vực trước." Tử Dạ quyết định: "Sau đó, tới hội học sinh, tìm phương thức liên lạc với sinh viên cũ. Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, lời nói của Văn Hoa phi thường trọng hiếu. Vô luận như thế nào, đều phải xác nhận lại lời nói chính xác của nàng."
Lúc này, bên trong nhà xác dưới mặt đất bệnh viện Chính thiên.
"Ta, ta không được rồi..."
Tịch Nguyệt quỳ rạp dưới đất, một tay vịn chặt vách tường, mặt mũi toàn là nước mắt, hiển nhiên nàng đã tới cực hạn. Tuy Nghiêm Lang một mực đỡ lấy nàng, lại còn phải cảnh giác với Lý Ẩn, Thâm Vũ cùng Phong Dục Hiển, hắn cũng cảm giác tinh thần như muốn qua đời. Tiếp tục như vậy, chỉ có thể chờ chết, không có khả năng thay đổi càn khôn!
"Tịch Nguyệt!" Lý Ẩn qua đỡ lấy nàng, đồng thời giúp nàng bắt mạch. Nếu như cảm xúc của nàng bị chấn động kịch liệt, cũng có khả năng đẻ non. Ở trong cái nơi bị phong tỏa như thế này, nếu xảy ra tình huống đó, hậu quả thực không tưởng nổi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ được cái huyết tự này? Đến tột cùng có biện pháp nào đây?
"Vương Thiệu Kiệt!" Tịch Nguyệt đột nhiên ngưng thút thít, hô lên với hư không trước mắt: "Tốt, ta nhận thua, ta hướng ngươi nhận thua! Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha chúng ta, ngươi đã hài lòng chưa? Chúng ta bị ngươi bức đến trình độ này, ngươi đã hài lòng chưa? Ta cầu ngươi, ta cầu van ngươi! Ta không muốn chết, ta muốn bảo trụ đứa con của chúng ta, còn có nghiêm lang, cầu ngươi..."
Nghiêm Lang biết rõ, nếu như không phải thống khổ tới cực điểm, thê tử làm sao lại cầu xin ác ma kia tha thứ!
"Tịch Nguyệt..." Nghiêm Lang nhìn thấy thê tử như thế, cũng quỳ xuống, dập đầu trên sàn nhà, nói: "Ta cũng van ngươi, Vương Thiệu Kiệt! ít nhất van ngươi nên buông tha cho nguyệt Tịch Nguyệt a! Cầu ngươi buông tha nàng!"
Vợ chồng Nghiêm Lang lúc này, đã bỏ đi tất cả tự tôn, chỉ cầu một con đường sống. Cho dù là quỳ xuống thỉnh cầu ác ma kia cũng không tiếc. Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân mình vô lực, vô luận là người có ý chí kiên định như thế nào, đến trình độ này, cũng chỉ có thể dao động. Chỉ là, cho dù làm như vậy, có thể cảm hóa được qủy hồn không? tất nhiên là không có khả năng.
Lý Ẩn dựa đầu vào vách tường, lúc này trong óc hắn là một mảnh hỗn loạn, hắn cần sửa sang lại một chút.
Sinh lộ là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?
"Các ngươi thừa nhận sao?"
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên, Phong Dục Hiển lạnh lùng nhìn hai người kia nói: "Các ngươi chính là đại biểu cho, bản thân mình đã giết người? Thừa nhận, Vương Thiệu Kiệt là bị các ngươi giết chết sao?"
Nghiêm Lang ngẩng đầu lên, trán của hắn đã chảy máu, mà hai mắt vẫn hàn quang như trước nhìn chằm chằm Phong Dục Hiển, nói : "Đúng! Chính là chúng ta! Là ta giết hắn! Vương Thiệu Kiệt tên ác ma, ngươi biết hắn đối (với) Tịch Nguyệt làm cái gì sao? Luôn miệng nói yêu nàng, nhưng lại coi nàng giống như đồ chơi, cùng với mấy tên bằng hữu kia muốn cưỡng dâm nàng! Hắn căn bản không xem chúng tôi là người, bởi vì hắn có một đôi cha mẹ như vậy, cho nên chúng tôi trong mắt hắn chỉ là cọng rơm cái rác!"
"Cho nên ta giết hắn ! Hắn, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa đều đáng chết!"
Nhưng lời vừa nói đến đây, bỗng nhiên một con dao găm hiện ra, Phong Dục Hiển bước nhanh tiến tới, chém một đao xuống đỉnh đầu Nghiêm Lang! Nghiêm lang ngạc nhiên lập tức để tránh, bờ vai của hắn tức khắc bị một dao đâm vào!
Nhưng mà Phong Dục Hiển căn bản không hề chần chờ, rút con dao ra, hướng ngực Nghiêm Lang đâm tới! Tịch Nguyệt sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn xông lên đoạt lấy dao găm, nhưng mà, Phong Dục Hiển lại chỉ lo phóng tới Nghiêm Lang!
"Dừng tay!"
Một tiếng hô to, Lý Ẩn tiến lên ôm cổ Phong Dục Hiển, cưỡng ép kéo hắn ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục vung vẩy dao găm, sát ý nghiêm nghị nói: "Đều là các ngươi! Các ngươi là thủ phạm! Người là các ngươi giết, vì cái gì lại muốn chúng tôi thừa nhận? Vì cái gì! Vì cái gì!"
Lý Ẩn liều mạng lôi kéo Phong Dục Hiển, thế nhưng khí lực của hắn thật sự quá lớn, hắn hiện tại đã muốn liều mạng rồi.
"Hai người các ngươi đáng chết!"
"Các ngươi đáng chết!"
Phong Dục Hiển cuối cùng nguyền rủa Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, hiện tại, rất rõ ràng, sự do dự đã tan rã. Đến trình độ này, đã chẳng còn đường lui !
"Nghiêm Lang, miệng vết thương của ngươi..." Tịch Nguyệt sợ tới mức vội vàng chạy đến xem xét vết thương trên vai Nghiêm Lang, một đao kia đâm vào thật sâu, máu không ngừng chảy ra, làm người khác nhìn vào mà giật mình.
Ngay lúc mọi người đang tranh chấp, đột nhiên một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên, cách đó không xa, truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra.
Sau đó, cửa thang máy lại đóng lại.
Tức khắc, tất cả mọi người đều lâm vào yên lặng, bất tri bất giác, bọn hắn đã tới gần thang máy như vậy!
Tử Dạ đã một đêm cơ hồ không ngủ. Điện thoại trong tay không biết đã gọi ra bao nhiêu cú, nàng bây giờ, mặt mũi tiều tụy, phảng phất như già đi rất nhiều. Hiện tại, không chỉ Tinh Thần, Ngân Dạ, Ngân Vũ cùng nàng, mà cả thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng tới nữa.
Tử Dạ giống như là tượng sáp ngồi ở đó, không hề có bất kỳ biểu lộ nào. Đôi mắt giống như ao tù nước đọng, mười ngón tay đan xen vào nhau, cứ như vậy ngồi từ hôm qua đến bây giờ, không ăn không uống.
Lúc này, bất luận một lời an ủi nào cũng đều là dư thừa. Ai cũng hiểu rõ đoạn tình duyên giữa Lý Ẩn và Tử Dạ, nếu một trong hai người, mất đi người kia, thì người còn lại sẽ chẳng còn dũng khí tiếp tục sống.
Trước mắt, chưa có biện pháp liên lạc với Lý Ẩn. Đương nhiên những người khác cũng vậy, tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng giai đoạn hiện tại, không thể nói là lạc quan, cũng không thể nói là bi quan.
"Đã đủ rồi." Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên ghế sa lon đứng dậy, dường như nàng đã quyết định một cái gì đó, đôi mắt lại có chút tinh thần.
"Đã đủ rồi? Cái gì đã đủ rồi?" thần cốc Tiểu Dạ Tử ngồi đối diện với nàng dùng giọng điệu hồ nghi khỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sao?"
"Ta muốn tới trường đại học của Lý Ẩn." thế nhưng Tử Dạ lại nói ra những lời kinh người: "Tiếp tục ngồi ở đây, ta sẽ điên mất sẽ sụp đổ mất. Có lẽ đi tới nơi đó, có thể tìm thấy nhắc nhở sinh lộ. Nếu như có thể tìm được sinh lộ mà nói..."
"Này!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức nghiêm nghị: " Ngươi nên rõ ràng chứ, Doanh Tử Dạ? Ngươi phải biết đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào? Nếu như ở nơi đó có quỷ hồn tồn tại..."
"Ta biết rồi." Tử Dạ mặt không biểu tình trả lời: "Ta đã cân nhắc hơn trăm ngàn lần. Nhưng nếu vì Lý Ẩn mà nói..., điểm ấy nguy hiểm, ta cũng không sao cả. Huống chi, nhà trọ để cho hộ gia đình đi theo bên người Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt trong phạm vi trăm mét, chẳng phải chứng minh, ở bên ngoài phạm vi ấy là an toàn sao?"
"Tuy là nói như vậy, thế nhưng mà..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn muốn tiếp tục, lại bị một âm thanh đánh gãy: "Tốt! Doanh Tử Dạ, có gan! Ta bội phục ngươi! Ta với ngươi cùng đi!"
Người nói chuyện, cư nhiên là Tinh Thần!
Lúc này hắn cũng một bộ dạng dõng dạc: "Thâm Vũ hiện tại cũng không biết sống chết, cho nên ta cũng không thể cứ như vậy ngồi ở nơi này, vô luận như thế nào ta phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng!"
Tử dạ và Tinh Thần hai người đều nói như thế, làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên. Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, càng ở trong nhà trọ tàn khốc khủng bố, lại có thể xuất hiện một màn cảm động như vậy.
"Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi thôi!" Tinh Thần cắn răng nói : "Ta sợ thời gian dài, ta sẽ không còn dũng khí!"
"Được rồi, chúng ta đi."
Cứ như vậy, Tinh Thần và Tử Dạ quyết định, tiến về học viện Kim Vực, trường đại học của Lý Ẩn! Đó là học viện kinh tế, sau khi lên mạng tra xét địa điểm và giao thông, Tinh Thần và Tử Dạ lập tức chuẩn bị xuất phát. Vì phòng ngừa vạn nhất, tất nhiên có mang theo vũ khí.
"Các ngươi thực quyết định?"
Tới cửa ra vào nhà trọ, Ngân Dạ luôn trầm mặc rốt cục mở miệng: "Ngươi phải biết chuyến đi này ý nghĩa như thế nào? Đó là địa điểm bọn Vương Thiệu Kiệt chết đi, tiếp cận nơi đó, hậu quả...
"Ta biết." Tử Dạ lại dùng âm thanh hữu lực trả lời: "Thế nhưng ta không thể ngồi nhìn Lý Ẩn chết đi..."
"Vậy tốt, ngươi tùy thời có thể liên hệ với ta cùng Ngân Vũ, còn có Thần Cốc tiểu thư."
" Tử Dạ ngươi thực sự muốn đi?" Ngân Vũ bên cạnh Ngân Dạ thì vẻ mặt lo lắng, nàng mở miệng khuyên: "Lý Ẩn đã vượt qua bảy lần huyết tự chỉ thị, còn là lầu trưởng, hắn nhất định có thể nghĩ ra sinh lộ ah."
Nhưng Tử Dạ lại nhẹ nhàng cười cười nói: "Cảm ơn ngươi, Ngân Vũ, nhưng ta nhất định phải đi. Ta nghĩ rồi, ta phải vì Lý Ẩn làm chút gì đó."
Nói xong nàng liền quay đầu lại, cùng Tinh Thần rời khỏi.
Đưa mắt nhìn hình ảnh hai người biến mất, Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có thần cốc Tiểu Dạ Tử đứng đấy yên lặng thật lâu. Qua một hồi sau, thần cốc Tiểu Dạ Tử mới mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Vì... Tình yêu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng tiếng nhật để nói những lời này: "Tình yêu, có trọng yếu như vậy sao? Thật sự có thể kiên trì và cố chấp đến tình trạng này sao?"
"Ngươi mới nói cái gì?" Ngân Vũ nghe được nhưng không hiểu: "Là có ý gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu.
Tử Dạ và Tinh Thần sau khi rời khỏi nhà trọ, thần sắc hai người tràn đầy quyết tuyệt, giống như là tử sĩ chuẩn bị ra chiến trường.
"Tư liệu đại khái đều đã nắm giữ chứ?"
Sau khi ngồi xuống, Tử Dạ mở bút ký trong tay ra, bên trong là những tư liệu mà Lê Đốt đã điều tra, tay của nàng nắm thật chặt bản bút ký, cẩn thận nhìn chăm chăm vào từng chi tiết, tỉ mỉ cùng yếu điểm.
"Ân." Tinh Thần cũng lấy ra một bản bút ký: "Về cái chết của Vương Thiệu Kiệt, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa bốn người này, trên cơ bản..."
"Có thể nói, ta hi vọng xác nhận lại lời chứng của Văn Hoa." Tử dạ bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Tinh Thần: " ngày đó, ta tuy chính tai nghe được Văn Hoa chỉ chứng Nghiêm Lang, nói ngày Vương Thiệu Kiệt bị giết, hắn có nói sẽ gặp mặt Nghiêm Lang, nhưng ta muốn xác nhận lại một lần... lời nói thật chính xác từ nàng."
"Xác nhận? Thế nhưng Văn Hoa đang ở nơi nào?" Tinh Thần vội vàng hỏi: "Ngươi biết địa chỉ hoặc là số điện thoại di động của nàng cũng được."
Tử Dạ chăm chăm nhìn vào bút ký, cuối cùng nàng không thể không nói: "Ta cũng không biết số điện thoại di động và địa chỉ của Văn Hoa, chỉ có bản thân Lý Ẩn mới biết được những điều này."
Tức khắc, không khí có chút hờ hững. Nếu như không tìm thấy Văn Hoa mà nói..., chính là không đạt thêm được tình báo. Hiện tại, mỗi một phút đồng hồ trôi qua, tình huống lại càng trở nên nguy hiểm.
"Tới học viện Kim Vực trước." Tử Dạ quyết định: "Sau đó, tới hội học sinh, tìm phương thức liên lạc với sinh viên cũ. Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, lời nói của Văn Hoa phi thường trọng hiếu. Vô luận như thế nào, đều phải xác nhận lại lời nói chính xác của nàng."
Lúc này, bên trong nhà xác dưới mặt đất bệnh viện Chính thiên.
"Ta, ta không được rồi..."
Tịch Nguyệt quỳ rạp dưới đất, một tay vịn chặt vách tường, mặt mũi toàn là nước mắt, hiển nhiên nàng đã tới cực hạn. Tuy Nghiêm Lang một mực đỡ lấy nàng, lại còn phải cảnh giác với Lý Ẩn, Thâm Vũ cùng Phong Dục Hiển, hắn cũng cảm giác tinh thần như muốn qua đời. Tiếp tục như vậy, chỉ có thể chờ chết, không có khả năng thay đổi càn khôn!
"Tịch Nguyệt!" Lý Ẩn qua đỡ lấy nàng, đồng thời giúp nàng bắt mạch. Nếu như cảm xúc của nàng bị chấn động kịch liệt, cũng có khả năng đẻ non. Ở trong cái nơi bị phong tỏa như thế này, nếu xảy ra tình huống đó, hậu quả thực không tưởng nổi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ được cái huyết tự này? Đến tột cùng có biện pháp nào đây?
"Vương Thiệu Kiệt!" Tịch Nguyệt đột nhiên ngưng thút thít, hô lên với hư không trước mắt: "Tốt, ta nhận thua, ta hướng ngươi nhận thua! Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha chúng ta, ngươi đã hài lòng chưa? Chúng ta bị ngươi bức đến trình độ này, ngươi đã hài lòng chưa? Ta cầu ngươi, ta cầu van ngươi! Ta không muốn chết, ta muốn bảo trụ đứa con của chúng ta, còn có nghiêm lang, cầu ngươi..."
Nghiêm Lang biết rõ, nếu như không phải thống khổ tới cực điểm, thê tử làm sao lại cầu xin ác ma kia tha thứ!
"Tịch Nguyệt..." Nghiêm Lang nhìn thấy thê tử như thế, cũng quỳ xuống, dập đầu trên sàn nhà, nói: "Ta cũng van ngươi, Vương Thiệu Kiệt! ít nhất van ngươi nên buông tha cho nguyệt Tịch Nguyệt a! Cầu ngươi buông tha nàng!"
Vợ chồng Nghiêm Lang lúc này, đã bỏ đi tất cả tự tôn, chỉ cầu một con đường sống. Cho dù là quỳ xuống thỉnh cầu ác ma kia cũng không tiếc. Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân mình vô lực, vô luận là người có ý chí kiên định như thế nào, đến trình độ này, cũng chỉ có thể dao động. Chỉ là, cho dù làm như vậy, có thể cảm hóa được qủy hồn không? tất nhiên là không có khả năng.
Lý Ẩn dựa đầu vào vách tường, lúc này trong óc hắn là một mảnh hỗn loạn, hắn cần sửa sang lại một chút.
Sinh lộ là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?
"Các ngươi thừa nhận sao?"
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên, Phong Dục Hiển lạnh lùng nhìn hai người kia nói: "Các ngươi chính là đại biểu cho, bản thân mình đã giết người? Thừa nhận, Vương Thiệu Kiệt là bị các ngươi giết chết sao?"
Nghiêm Lang ngẩng đầu lên, trán của hắn đã chảy máu, mà hai mắt vẫn hàn quang như trước nhìn chằm chằm Phong Dục Hiển, nói : "Đúng! Chính là chúng ta! Là ta giết hắn! Vương Thiệu Kiệt tên ác ma, ngươi biết hắn đối (với) Tịch Nguyệt làm cái gì sao? Luôn miệng nói yêu nàng, nhưng lại coi nàng giống như đồ chơi, cùng với mấy tên bằng hữu kia muốn cưỡng dâm nàng! Hắn căn bản không xem chúng tôi là người, bởi vì hắn có một đôi cha mẹ như vậy, cho nên chúng tôi trong mắt hắn chỉ là cọng rơm cái rác!"
"Cho nên ta giết hắn ! Hắn, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa đều đáng chết!"
Nhưng lời vừa nói đến đây, bỗng nhiên một con dao găm hiện ra, Phong Dục Hiển bước nhanh tiến tới, chém một đao xuống đỉnh đầu Nghiêm Lang! Nghiêm lang ngạc nhiên lập tức để tránh, bờ vai của hắn tức khắc bị một dao đâm vào!
Nhưng mà Phong Dục Hiển căn bản không hề chần chờ, rút con dao ra, hướng ngực Nghiêm Lang đâm tới! Tịch Nguyệt sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn xông lên đoạt lấy dao găm, nhưng mà, Phong Dục Hiển lại chỉ lo phóng tới Nghiêm Lang!
"Dừng tay!"
Một tiếng hô to, Lý Ẩn tiến lên ôm cổ Phong Dục Hiển, cưỡng ép kéo hắn ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục vung vẩy dao găm, sát ý nghiêm nghị nói: "Đều là các ngươi! Các ngươi là thủ phạm! Người là các ngươi giết, vì cái gì lại muốn chúng tôi thừa nhận? Vì cái gì! Vì cái gì!"
Lý Ẩn liều mạng lôi kéo Phong Dục Hiển, thế nhưng khí lực của hắn thật sự quá lớn, hắn hiện tại đã muốn liều mạng rồi.
"Hai người các ngươi đáng chết!"
"Các ngươi đáng chết!"
Phong Dục Hiển cuối cùng nguyền rủa Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, hiện tại, rất rõ ràng, sự do dự đã tan rã. Đến trình độ này, đã chẳng còn đường lui !
"Nghiêm Lang, miệng vết thương của ngươi..." Tịch Nguyệt sợ tới mức vội vàng chạy đến xem xét vết thương trên vai Nghiêm Lang, một đao kia đâm vào thật sâu, máu không ngừng chảy ra, làm người khác nhìn vào mà giật mình.
Ngay lúc mọi người đang tranh chấp, đột nhiên một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên, cách đó không xa, truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra.
Sau đó, cửa thang máy lại đóng lại.
Tức khắc, tất cả mọi người đều lâm vào yên lặng, bất tri bất giác, bọn hắn đã tới gần thang máy như vậy!
Trong nhà trọ.
Tử Dạ đã một đêm cơ hồ không ngủ. Điện thoại trong tay không biết đã gọi ra bao nhiêu cú, nàng bây giờ, mặt mũi tiều tụy, phảng phất như già đi rất nhiều. Hiện tại, không chỉ Tinh Thần, Ngân Dạ, Ngân Vũ cùng nàng, mà cả thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng tới nữa.
Tử Dạ giống như là tượng sáp ngồi ở đó, không hề có bất kỳ biểu lộ nào. Đôi mắt giống như ao tù nước đọng, mười ngón tay đan xen vào nhau, cứ như vậy ngồi từ hôm qua đến bây giờ, không ăn không uống.
Lúc này, bất luận một lời an ủi nào cũng đều là dư thừa. Ai cũng hiểu rõ đoạn tình duyên giữa Lý Ẩn và Tử Dạ, nếu một trong hai người, mất đi người kia, thì người còn lại sẽ chẳng còn dũng khí tiếp tục sống.
Trước mắt, chưa có biện pháp liên lạc với Lý Ẩn. Đương nhiên những người khác cũng vậy, tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng giai đoạn hiện tại, không thể nói là lạc quan, cũng không thể nói là bi quan.
"Đã đủ rồi." Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên ghế sa lon đứng dậy, dường như nàng đã quyết định một cái gì đó, đôi mắt lại có chút tinh thần.
"Đã đủ rồi? Cái gì đã đủ rồi?" thần cốc Tiểu Dạ Tử ngồi đối diện với nàng dùng giọng điệu hồ nghi khỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sao?"
"Ta muốn tới trường đại học của Lý Ẩn." thế nhưng Tử Dạ lại nói ra những lời kinh người: "Tiếp tục ngồi ở đây, ta sẽ điên mất sẽ sụp đổ mất. Có lẽ đi tới nơi đó, có thể tìm thấy nhắc nhở sinh lộ. Nếu như có thể tìm được sinh lộ mà nói..."
"Này!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức nghiêm nghị: " Ngươi nên rõ ràng chứ, Doanh Tử Dạ? Ngươi phải biết đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào? Nếu như ở nơi đó có quỷ hồn tồn tại..."
"Ta biết rồi." Tử Dạ mặt không biểu tình trả lời: "Ta đã cân nhắc hơn trăm ngàn lần. Nhưng nếu vì Lý Ẩn mà nói..., điểm ấy nguy hiểm, ta cũng không sao cả. Huống chi, nhà trọ để cho hộ gia đình đi theo bên người Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt trong phạm vi trăm mét, chẳng phải chứng minh, ở bên ngoài phạm vi ấy là an toàn sao?"
"Tuy là nói như vậy, thế nhưng mà..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn muốn tiếp tục, lại bị một âm thanh đánh gãy: "Tốt! Doanh Tử Dạ, có gan! Ta bội phục ngươi! Ta với ngươi cùng đi!"
Người nói chuyện, cư nhiên là Tinh Thần!
Lúc này hắn cũng một bộ dạng dõng dạc: "Thâm Vũ hiện tại cũng không biết sống chết, cho nên ta cũng không thể cứ như vậy ngồi ở nơi này, vô luận như thế nào ta phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng!"
Tử dạ và Tinh Thần hai người đều nói như thế, làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên. Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, càng ở trong nhà trọ tàn khốc khủng bố, lại có thể xuất hiện một màn cảm động như vậy.
"Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi thôi!" Tinh Thần cắn răng nói : "Ta sợ thời gian dài, ta sẽ không còn dũng khí!"
"Được rồi, chúng ta đi."
Cứ như vậy, Tinh Thần và Tử Dạ quyết định, tiến về học viện Kim Vực, trường đại học của Lý Ẩn! Đó là học viện kinh tế, sau khi lên mạng tra xét địa điểm và giao thông, Tinh Thần và Tử Dạ lập tức chuẩn bị xuất phát. Vì phòng ngừa vạn nhất, tất nhiên có mang theo vũ khí.
"Các ngươi thực quyết định?"
Tới cửa ra vào nhà trọ, Ngân Dạ luôn trầm mặc rốt cục mở miệng: "Ngươi phải biết chuyến đi này ý nghĩa như thế nào? Đó là địa điểm bọn Vương Thiệu Kiệt chết đi, tiếp cận nơi đó, hậu quả...
"Ta biết." Tử Dạ lại dùng âm thanh hữu lực trả lời: "Thế nhưng ta không thể ngồi nhìn Lý Ẩn chết đi..."
"Vậy tốt, ngươi tùy thời có thể liên hệ với ta cùng Ngân Vũ, còn có Thần Cốc tiểu thư."
" Tử Dạ ngươi thực sự muốn đi?" Ngân Vũ bên cạnh Ngân Dạ thì vẻ mặt lo lắng, nàng mở miệng khuyên: "Lý Ẩn đã vượt qua bảy lần huyết tự chỉ thị, còn là lầu trưởng, hắn nhất định có thể nghĩ ra sinh lộ ah."
Nhưng Tử Dạ lại nhẹ nhàng cười cười nói: "Cảm ơn ngươi, Ngân Vũ, nhưng ta nhất định phải đi. Ta nghĩ rồi, ta phải vì Lý Ẩn làm chút gì đó."
Nói xong nàng liền quay đầu lại, cùng Tinh Thần rời khỏi.
Đưa mắt nhìn hình ảnh hai người biến mất, Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có thần cốc Tiểu Dạ Tử đứng đấy yên lặng thật lâu. Qua một hồi sau, thần cốc Tiểu Dạ Tử mới mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Vì... Tình yêu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng tiếng nhật để nói những lời này: "Tình yêu, có trọng yếu như vậy sao? Thật sự có thể kiên trì và cố chấp đến tình trạng này sao?"
"Ngươi mới nói cái gì?" Ngân Vũ nghe được nhưng không hiểu: "Là có ý gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu.
Tử Dạ và Tinh Thần sau khi rời khỏi nhà trọ, thần sắc hai người tràn đầy quyết tuyệt, giống như là tử sĩ chuẩn bị ra chiến trường.
"Tư liệu đại khái đều đã nắm giữ chứ?"
Sau khi ngồi xuống, Tử Dạ mở bút ký trong tay ra, bên trong là những tư liệu mà Lê Đốt đã điều tra, tay của nàng nắm thật chặt bản bút ký, cẩn thận nhìn chăm chăm vào từng chi tiết, tỉ mỉ cùng yếu điểm.
"Ân." Tinh Thần cũng lấy ra một bản bút ký: "Về cái chết của Vương Thiệu Kiệt, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa bốn người này, trên cơ bản..."
"Có thể nói, ta hi vọng xác nhận lại lời chứng của Văn Hoa." Tử dạ bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Tinh Thần: " ngày đó, ta tuy chính tai nghe được Văn Hoa chỉ chứng Nghiêm Lang, nói ngày Vương Thiệu Kiệt bị giết, hắn có nói sẽ gặp mặt Nghiêm Lang, nhưng ta muốn xác nhận lại một lần... lời nói thật chính xác từ nàng."
"Xác nhận? Thế nhưng Văn Hoa đang ở nơi nào?" Tinh Thần vội vàng hỏi: "Ngươi biết địa chỉ hoặc là số điện thoại di động của nàng cũng được."
Tử Dạ chăm chăm nhìn vào bút ký, cuối cùng nàng không thể không nói: "Ta cũng không biết số điện thoại di động và địa chỉ của Văn Hoa, chỉ có bản thân Lý Ẩn mới biết được những điều này."
Tức khắc, không khí có chút hờ hững. Nếu như không tìm thấy Văn Hoa mà nói..., chính là không đạt thêm được tình báo. Hiện tại, mỗi một phút đồng hồ trôi qua, tình huống lại càng trở nên nguy hiểm.
"Tới học viện Kim Vực trước." Tử Dạ quyết định: "Sau đó, tới hội học sinh, tìm phương thức liên lạc với sinh viên cũ. Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, lời nói của Văn Hoa phi thường trọng hiếu. Vô luận như thế nào, đều phải xác nhận lại lời nói chính xác của nàng."
Lúc này, bên trong nhà xác dưới mặt đất bệnh viện Chính thiên.
"Ta, ta không được rồi..."
Tịch Nguyệt quỳ rạp dưới đất, một tay vịn chặt vách tường, mặt mũi toàn là nước mắt, hiển nhiên nàng đã tới cực hạn. Tuy Nghiêm Lang một mực đỡ lấy nàng, lại còn phải cảnh giác với Lý Ẩn, Thâm Vũ cùng Phong Dục Hiển, hắn cũng cảm giác tinh thần như muốn qua đời. Tiếp tục như vậy, chỉ có thể chờ chết, không có khả năng thay đổi càn khôn!
"Tịch Nguyệt!" Lý Ẩn qua đỡ lấy nàng, đồng thời giúp nàng bắt mạch. Nếu như cảm xúc của nàng bị chấn động kịch liệt, cũng có khả năng đẻ non. Ở trong cái nơi bị phong tỏa như thế này, nếu xảy ra tình huống đó, hậu quả thực không tưởng nổi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ được cái huyết tự này? Đến tột cùng có biện pháp nào đây?
"Vương Thiệu Kiệt!" Tịch Nguyệt đột nhiên ngưng thút thít, hô lên với hư không trước mắt: "Tốt, ta nhận thua, ta hướng ngươi nhận thua! Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha chúng ta, ngươi đã hài lòng chưa? Chúng ta bị ngươi bức đến trình độ này, ngươi đã hài lòng chưa? Ta cầu ngươi, ta cầu van ngươi! Ta không muốn chết, ta muốn bảo trụ đứa con của chúng ta, còn có nghiêm lang, cầu ngươi..."
Nghiêm Lang biết rõ, nếu như không phải thống khổ tới cực điểm, thê tử làm sao lại cầu xin ác ma kia tha thứ!
"Tịch Nguyệt..." Nghiêm Lang nhìn thấy thê tử như thế, cũng quỳ xuống, dập đầu trên sàn nhà, nói: "Ta cũng van ngươi, Vương Thiệu Kiệt! ít nhất van ngươi nên buông tha cho nguyệt Tịch Nguyệt a! Cầu ngươi buông tha nàng!"
Vợ chồng Nghiêm Lang lúc này, đã bỏ đi tất cả tự tôn, chỉ cầu một con đường sống. Cho dù là quỳ xuống thỉnh cầu ác ma kia cũng không tiếc. Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân mình vô lực, vô luận là người có ý chí kiên định như thế nào, đến trình độ này, cũng chỉ có thể dao động. Chỉ là, cho dù làm như vậy, có thể cảm hóa được qủy hồn không? tất nhiên là không có khả năng.
Lý Ẩn dựa đầu vào vách tường, lúc này trong óc hắn là một mảnh hỗn loạn, hắn cần sửa sang lại một chút.
Sinh lộ là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?
"Các ngươi thừa nhận sao?"
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên, Phong Dục Hiển lạnh lùng nhìn hai người kia nói: "Các ngươi chính là đại biểu cho, bản thân mình đã giết người? Thừa nhận, Vương Thiệu Kiệt là bị các ngươi giết chết sao?"
Nghiêm Lang ngẩng đầu lên, trán của hắn đã chảy máu, mà hai mắt vẫn hàn quang như trước nhìn chằm chằm Phong Dục Hiển, nói : "Đúng! Chính là chúng ta! Là ta giết hắn! Vương Thiệu Kiệt tên ác ma, ngươi biết hắn đối (với) Tịch Nguyệt làm cái gì sao? Luôn miệng nói yêu nàng, nhưng lại coi nàng giống như đồ chơi, cùng với mấy tên bằng hữu kia muốn cưỡng dâm nàng! Hắn căn bản không xem chúng tôi là người, bởi vì hắn có một đôi cha mẹ như vậy, cho nên chúng tôi trong mắt hắn chỉ là cọng rơm cái rác!"
"Cho nên ta giết hắn ! Hắn, Tiết Long, La Tử Cường, Trịnh Hoa đều đáng chết!"
Nhưng lời vừa nói đến đây, bỗng nhiên một con dao găm hiện ra, Phong Dục Hiển bước nhanh tiến tới, chém một đao xuống đỉnh đầu Nghiêm Lang! Nghiêm lang ngạc nhiên lập tức để tránh, bờ vai của hắn tức khắc bị một dao đâm vào!
Nhưng mà Phong Dục Hiển căn bản không hề chần chờ, rút con dao ra, hướng ngực Nghiêm Lang đâm tới! Tịch Nguyệt sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn xông lên đoạt lấy dao găm, nhưng mà, Phong Dục Hiển lại chỉ lo phóng tới Nghiêm Lang!
"Dừng tay!"
Một tiếng hô to, Lý Ẩn tiến lên ôm cổ Phong Dục Hiển, cưỡng ép kéo hắn ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục vung vẩy dao găm, sát ý nghiêm nghị nói: "Đều là các ngươi! Các ngươi là thủ phạm! Người là các ngươi giết, vì cái gì lại muốn chúng tôi thừa nhận? Vì cái gì! Vì cái gì!"
Lý Ẩn liều mạng lôi kéo Phong Dục Hiển, thế nhưng khí lực của hắn thật sự quá lớn, hắn hiện tại đã muốn liều mạng rồi.
"Hai người các ngươi đáng chết!"
"Các ngươi đáng chết!"
Phong Dục Hiển cuối cùng nguyền rủa Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, hiện tại, rất rõ ràng, sự do dự đã tan rã. Đến trình độ này, đã chẳng còn đường lui !
"Nghiêm Lang, miệng vết thương của ngươi..." Tịch Nguyệt sợ tới mức vội vàng chạy đến xem xét vết thương trên vai Nghiêm Lang, một đao kia đâm vào thật sâu, máu không ngừng chảy ra, làm người khác nhìn vào mà giật mình.
Ngay lúc mọi người đang tranh chấp, đột nhiên một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên, cách đó không xa, truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra.
Sau đó, cửa thang máy lại đóng lại.
Tức khắc, tất cả mọi người đều lâm vào yên lặng, bất tri bất giác, bọn hắn đã tới gần thang máy như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.