Quyển 19 - Chương 20
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/06/2018
Chương 20 q19
Hoàng hôn, mặt nước lăn tăn gợn lên những tia kim quang. Lý Ẩn nhìn khung cảnh mặt trời xuống núi, cần câu trong tay thủy chung vẫn không thu hoạch được gì. Nước sông không chấn động lớn, chiếc phao câu cá cũng chỉ hơi rung động một chút.
Lý Ẩn thu lại cần câu. Cái này là hắn thuê từ một của hàng gần đây, bởi vì cái hồ nước này có rất nhiều cá, cho nên đây cũng là một thắng địa câu cá. Trên thực tế, lúc trước chấp hành huyết tự ở núi Diệp, lúc ấy đi câu gặp tình huống cực kỳ đáng sợ, Lý Ẩn vốn thề cả đời tuyệt đối sẽ không câu cá nữa. Nhưng giờ phút này, lại là ngoại lệ.
Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé mụ mụ mang mình đi câu cá. Lúc ấy, cũng ở tại hồ nước này. Mặc dù đã trôi qua rất lâu, nhưng đoạn trí nhớ ấy vẫn khó có thể quên.
Từ nhỏ, mụ mụ chính là con gái một được sủng ái nhất của Dương thị gia tộc , hơn nữa bởi vì ông ngoại còn là trưởng tử của gia tộc, cho nên mụ mụ từ nhỏ đã hưởng lấy sinh hoạt xa hoa phú quý nhất. Mấy người cậu, khi còn bé cũng rất hâm mộ mụ mụ.
Gặp mặt ba ba, đối với mụ mụ là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Ba ba cũng không thương mụ mụ, ngay từ lúc mới bắt đầu, mụ mụ chỉ là tảng đá để ba ba đặt chân lên chức viện trưởng bệnh viện Chính Thiên mà thôi. Mặc dù mụ mụ đối với ba ba tình cảm rất thắm thiết, nhưng ba ba chưa từng động tâm qua với mụ mụ. Lợi dụng, vẫn là lợi dụng, trong mắt của nam nhân ấy, không gì là không thể hi sinh, không gì là không thể dùng tiền tài để cân nhắc.
Nhưng cho dù là ba ba như thế mụ mụ vẫn rất yêu hắn. Vô oán vô hối ở sau lưng ủng hộ hắn, dù biết bản chất bên trong của hắn lãnh huyết, vẫn một mực ủng hộ hắn.
Sau khi thu cần, Lý Ẩn nhìn thùng nước chống trơn bên cạnh lộ ra một tia cười thảm.
Ngày đó, nếu như hắn không ra ngoài, không vừa nhìn tạp chí tìm việc vừa tiến vào khu cư xá kia, cũng không tiến vào con hẻm kia, thì hiện tại hắn chính là một người bình thường. Trải qua sinh hoạt không khác người bình thường, viết tiểu thuyết internet, vẫn mẫu thuẫn với phụ thân. Cũng có thể giống như bây giờ, ngẫu nhiên đi câu cá, cùng bằng hữu thân nhân đi du lịch, tương lai cũng sẽ quen biết một nữ tử tốt rồi cùng nàng kết hôn.
Mà mụ mụ, cũng sẽ không...
Tuy nhiên, nếu không bị như vậy, hắn sẽ không gặp được Tử Dạ, cũng sẽ không có một mối tình thê mỹ tuyệt vọng.
Chỉ là, đi nhầm một bước, liền rơi vào Thâm Uyên vĩnh hằng không có lối ra .
Hiện tại, hắn đã mất đi tất cả. Hắn không muốn trở lại ngôi nhà chỉ có người ba lãnh huyết, cũng không muốn trở lại nhà trọ giống như địa ngục kia. Không muốn lại đi khiêu chiến những huyết tự khủng bố nữa, cũng không muốn tiếp tục sống cuộc sống như ngày hôm nay, không ngừng bồi hồi trong ác mộng. Hắn không muốn lập lại những chuyện này.
Hắn vứt bỏ cần câu, đem thùng nước đá vào trong hồ. Sau đó, hai đầu gối hắn quỳ rạp trên mặt đất, tay không ngừng cào xuống lớp bùn đất, ở thời khắc hoàng hôn này, hắn cảm nhận được cái gì gọi là tâm tử.
Hắn, ngày mai sẽ không nhìn thấy thái dương nữa.
Thời điểm rời khỏi nhà trọ trời vẫn còn chưa sáng. Cho nên, bây giờ hắn không trở về nhà trọ mà nói, vào trước lúc mặt trời mọc ngày mai, hắn sẽ vì nguyền rủa mà chết.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời một mảnh hỏa hồng, nhìn hồ nước mênh mông màu vàng, nhìn bầy chim ngẫu nhiên bay qua, cùng cánh rừng rậm lờ mờ phía bên kia bờ, và cả những lớp sơn phong xa xa.
Hắn muốn ghi nhớ đoạn cảnh sắc kia.
Nước mắt, lại một lần nữa vỡ đê mà ra. Không ngừng rớt trên mu bàn tay, trên nền đất xốp bị hắn xới tung lên. Hắn nghĩ muốn sống sót, nhưng lại không thể sống sót. Cho dù có thể nhìn thấy cả thế giới đầy quanh mình này, nhưng xung quanh Lý Ẩn thủy chung là đêm tối.
Hắn muốn tiếp tục sống sót trên thế giới này, muốn tiếp tục sống sót...
Thế nhưng mà, làm sao để sống sót đây?
Ở cái thế giới này, làm như thế nào để sống sót... Làm như thế nào để sống sót...
Tay hắn khảm thật sâu vào lớp bùn đất, nước mắt đã thấm đầy vạt áo. Tâm tính thiện lương của hắn không ngừng bị xé rách, không ngừng bị chặt thành vô số khối. Sau đó hắn ngóc đầu lên, đối với bầu trời mà điên cuồng gầm thét!
"Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah —— "
Thẳng đến khi cổ họng của Lý Ẩn muốn rách mới chịu dừng lại.
Cho dù hắn căm hận nhà trọ như thế nào, cũng không có biện pháp tạo thành mảy may thương tổn đối với nó. Đem tồn tại của nhà trọ công khai với xã hội? Đó là không có khả năng. Nhà trọ ngay cả tư pháp cũng có thể thao túng, huống chi là dư luận? Ngay cả như thế lực một quốc gia, cũng không cách nào biết được sự tồn tại của nhà trọ. Quyền lực của thế tục, đối với nguyền rủa không có chút sức mạnh nào hết.
Tiến vào nhà trọ trong hai năm, Lý Ẩn đã từng vô số lần điều tra sự ra đời của nhà trọ, nguồn gốc của nguyền rủa, còn ngược thời gian về địa điểm chấp hành huyết tự để tìm hiểu căn nguyên. Xem qua rất nhiều sách vở tôn giáo, cùng một vài tin đồn hiện tượng linh dị. Dù vậy, vô luận là theo tôn giáo, hai góc độ tâm lý học thần bí mà nói, điều không thể chính thức phân tích được nhà trọ này. Vì nguyên nhân gì, lại muốn hộ gia đình chấp hành 10 lần huyết tự? Những địa điểm chấp hành huyết tự, tại sao lại xảy ra hiện tượng linh dị? Năm mươi năm xuất hiện một lần Ma Vương cấp huyết tự, đến tột cùng là gì?
Những bí ẩn sau lưng nhà trọ nhiều không đếm xuể.
Thế nhưng cuối cùng, đều không thu hoạch được gì. Lý Ẩn chỉ còn cách chấp hành huyết tự chỉ thị là biện pháp duy nhất rời khỏi nhà trọ. Những người khác cũng không ngoại lệ.
Cho dù là một sát thủ khủng bố như Thượng Quan Miên, tính mạng cũng đồng dạng bị bài bố.
Cho dù so với ai khác đều tinh tường, chấp hành thành công một lần huyết tự là chuyện trọng yếu cỡ nào, cho dù hắn hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai khác...
Nhưng lúc ấy hắn vẫn đưa ra lựa chọn.
Biến mất ba lượt huyết tự.
Lý Ẩn tuy không muốn thừa nhận, tuy trong nội tâm hắn luôn một mực đè nén, nhưng giờ phút này, nhất là sau một đợt gào thét vừa rồi, hắn rốt cục phát hiện một việc.
Kỳ thật hắn rất hối hận.
Ngày đó, sau khi hắn và Thâm Vũ trò chuyện, Tử Dạ đang đứng ở tình huống cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì cùng Tử Dạ sinh tử gắn bó, một khắc đó trong đầu hắn chỉ có ý niệm muốn cứu Tử Dạ. Ôm cái ý niệm mãnh liệt đó trong đầu, làm cho hắn đè xuống sợ hãi, đánh đổi ghi chép 3 lượt huyết tự của mình để cứu Tử Dạ.
Nhưng nếu như đổi thành hiện tại, hắn có làm được không?
Nếu như lúc ấy không làm như vậy mà nói..., thì hiện tại, hắn chỉ còn 2 lượt huyết tự nữa là rời khỏi nhà trọ. Nói như vậy, có lẽ, hắn có thể leo lên vị trí mà những hộ gia đình khác tha thiết mơ ước.
Sau đó, Lý Ẩn rốt cục minh bạch, kỳ thật, hắn không yêu Tử Dạ nhiều như những gì hắn đã nghĩ.
Hắn đều một mực rất hối hận, mặc dù nỗi hối hận đó luôn bị hắn cưỡng ép kiềm chế, nhưng thủy chung vẫn cứ nghẹn lại ở trong lòng. Hắn thuyết phục chính mình, nếu như vì Tử Dạ, vì tình cảm chân thành trong lòng, trả giá như vậy cũng đáng. Hắn vẫn thủy chung hi vọng như vậy.
Thế nhưng mà...
Lúc này hắn rốt cục minh bạch. Kỳ thật, dưới tình huống tỉnh táo, để hắn làm ra một lựa chọn tương tự, hắn không cách nào không chút do dự dùng huyết tự đổi lấy mạng Tử Dạ.
Dù sao, hắn không phải Ngân Dạ, Thâm Vũ, không phải loại người có thể vì tình mà chết.
Hắn không phải loại tình thánh này.
Hối hận.
Cuối cùng hắn vẫn là hối hận.
Bất quá, cho dù hối hận, nghĩ đến sau khi Tử Dạ được cứu vớt, lại lộ ra bộ dáng tươi cười trước mặt hắn, Lý Ẩn cảm thấy có thể thoáng tiêu tan được một chút.
Bất quá, về sau, hắn không thể nào nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tử Dạ được nữa.
Hắn đứng lên, dợm bước chân.
Thời điểm bàn chân nhập vào trong hồ nước băng lãnh, hắn bỗng nhiên có một loại khoái cảm giải thoát. Gánh nặng luôn áp trong lòng được loại bỏ, hắn có thể chính thức đạt được tự do.
Cái chân còn lại, cũng đồng dạng bước vào trong hồ nước.
Sau đó, hắn không ngừng lội xuống, rất nhanh, nước đã bao phủ ngập đầu gối.
Thời điểm nửa người hắn hoàn toàn chìm vào trong nước, biểu lộ của Lý Ẩn vẫn không có chút nào biến hóa. Hắn không quay trở về, cho dù muốn quay đầu lại cũng không có khả năng nữa rồi.
Tiếp tục, tiếp tục đi về phía trước...
Phảng phất linh hồn hắn cũng chìm dần vào trong nước...
Đêm khuya.
Tại đại sảnh nhà trọ, tất cả mọi người đều đang lo lắng chờ đợi tin tức mới nhất. Vừa rồi Tinh Thần đã trở về, cho tới bây giờ, tin tức của Lý Ẩn vẫn không hề có. Nghe Tinh Thần nói, trạng thái của Tử Dạ đã suy sụp lắm rồi, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy Tử Dạ luôn luôn lạnh nhạt, lại lộ ra bộ dáng bi thương nhường ấy.
Mất đi Lý Ẩn, đối với Tử Dạ mà nói, so với chấp hành huyết tự chỉ thị càng không thể nào chấp nhận được?
Lúc này Tử Dạ cùng Thâm Vũ đang đi trên một con đường cái. Nàng cứ bước vài bước lại ngã nhào xuống đất. Thân thể của nàng hoàn toàn xụi lơ, không còn chút sức lực.
"Tử Dạ, ngươi không sao chớ?" Thâm Vũ đỡ lấy Tử Dạ, thần sắc hoàn toàn đồng tình, nói: "Ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ không chống đỡ nổi nữa đâu!"
"Lý Ẩn... Lý Ẩn..." Tử Dạ lúc này đầu tóc rối bời, ánh mắt hư không, tinh thần nàng đã tiếp cận tới bờ vực sụp đổ.
Nếu như buổi sáng ngày mai Lý Ẩn vẫn không trở lại, như vậy hắn chỉ có chết không thể nghi ngờ.
"Thâm Vũ, nói cho ta biết!" Tử Dạ túm chắt lấy bả vai Thâm Vũ khóc lóc kể lể: "Có biện pháp nào có thể tìm ra hắn hay không? Nhà trọ có quy tắc ẩn núp để tìm ra vị trí hộ gia đình hay không? Nói cho ta biết! Cầu ngươi nói cho ta biết!"
"Thực xin lỗi, Tử Dạ, không có..."
"Vì cái gì!" Tử Dạ bỗng nhiên kiệt lực gào thét: "Vì cái gì ngươi lại nói cho hắn cái quy tắc ẩn núp kia? Hắn vì cứu ta hi sinh cái gì ngươi biết không? Nếu như không phải là vì ta, hiện tại hắn chỉ còn 2 lần huyết tự! Ngươi chẳng lẽ không biết huyết tự đối (với) hộ gia đình có bao nhiêu trọng yếu sao? Mỗi một đầu huyết tự chính là một cái mạng ah! Vì cái gì, ngươi vì cái gì lại làm như vậy! chỉ vì cái thí nghiệm nhàm chán kia của ngươi, ngươi đến cùng muốn làm cái gì!"
Tử Dạ dùng ánh mắt như muốn thôn phệ người nhìn Thâm Vũ, mà Thâm Vũ lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tử Dạ.
Vô luận dù bi thương như thế nào, thời gian vẫn đồng dạng trôi qua.
Nửa đêm 0 giờ, Lý Ẩn vẫn chưa trở về.
Trời vừa rạng sáng, rạng sáng hai giờ, ba giờ sáng...
Tử Dạ cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở cửa ra vào nhà trọ, phảng phất giống như biến thành một bức tượng đá trông ngóng về phía cửa ra vào. Nàng dường như vẫn còn chờ mong phát sinh kỳ tích, có thể chứng kiến Lý Ẩn trở về. Mà cũng có vài người cùng ở một chỗ với nàng, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Tinh Thần, Thâm Vũ, thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn đang làm bạn với nàng.
Rạng sáng bốn giờ. đầu mẩu thuốc lá dưới chân Ngân Dạ đã chồng chất, Ngân Vũ cũng tự rót cho mình vài ly cà phê, mỗi người ai nấy cũng đều là mắt gấu mèo 0.0, nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía cửa nhà trọ.
Lý Ẩn, cứ như vậy không trở lại sao?
Tử Dạ, từ đầu tới đuôi, không nói câu nào. Cứ việc Ngân Vũ cùng Thâm Vũ không ngừng nói chuyện với nàng, nhưng nàng giống như biến thành một con búp bê, chỉ ngồi ở trên ghế, mắt hướng ra xa.
Năm giờ đã điểm.
Lúc này, ngoại trừ Thâm Vũ, những người khác đã ngủ.
Một thân ảnh, bỗng nhiên xuất hiện từ lối ngõ nhỏ đi vào. Thân ảnh kia, không ngừng hướng phía cửa nhà trọ đi tới.
Trong ánh mắt Tử Dạ lập tức có thần thái, cả người nàng nhảy dựng lên, phóng tới cửa xoay. Thâm Vũ cũng lập tức đứng lên, theo sát phía sau.
"Lý Ẩn!"
Tử dạ lao về phía cửa xoay, nhìn thân ảnh Lý Ẩn trước mắt.
"Ngươi trở về rồi..." Tử Dạ bụm mặt, nàng vừa bước một bước, cơ thể run rẩy xuýt té ngã, khá tốt có Thâm Vũ đỡ nàng.
"Ah, " Lý Ẩn bước về phía Tử Dạ, đi tới trước mặt nàng.
Hắn vẫn là trở về.
Vẫn là trở về cái nhà trọ này.
So với chết đi, sống lại càng thêm gian nan.
Coi như là một con đường không có lối về, Lý Ẩn cũng đồng dạng hi vọng, có thể một lần nữa chứng kiến thế giới quang minh.
Coi như là đêm tối, cho dù có hối hận với lựa chọn của mình, hắn vẫn muốn tìm được tồn tại thay thế quang minh.
Nhìn Tử Dạ trước mắt, Lý Ẩn tiến lên một bước.
"Ta đã trở về."
Hoàng hôn, mặt nước lăn tăn gợn lên những tia kim quang. Lý Ẩn nhìn khung cảnh mặt trời xuống núi, cần câu trong tay thủy chung vẫn không thu hoạch được gì. Nước sông không chấn động lớn, chiếc phao câu cá cũng chỉ hơi rung động một chút.
Lý Ẩn thu lại cần câu. Cái này là hắn thuê từ một của hàng gần đây, bởi vì cái hồ nước này có rất nhiều cá, cho nên đây cũng là một thắng địa câu cá. Trên thực tế, lúc trước chấp hành huyết tự ở núi Diệp, lúc ấy đi câu gặp tình huống cực kỳ đáng sợ, Lý Ẩn vốn thề cả đời tuyệt đối sẽ không câu cá nữa. Nhưng giờ phút này, lại là ngoại lệ.
Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé mụ mụ mang mình đi câu cá. Lúc ấy, cũng ở tại hồ nước này. Mặc dù đã trôi qua rất lâu, nhưng đoạn trí nhớ ấy vẫn khó có thể quên.
Từ nhỏ, mụ mụ chính là con gái một được sủng ái nhất của Dương thị gia tộc , hơn nữa bởi vì ông ngoại còn là trưởng tử của gia tộc, cho nên mụ mụ từ nhỏ đã hưởng lấy sinh hoạt xa hoa phú quý nhất. Mấy người cậu, khi còn bé cũng rất hâm mộ mụ mụ.
Gặp mặt ba ba, đối với mụ mụ là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Ba ba cũng không thương mụ mụ, ngay từ lúc mới bắt đầu, mụ mụ chỉ là tảng đá để ba ba đặt chân lên chức viện trưởng bệnh viện Chính Thiên mà thôi. Mặc dù mụ mụ đối với ba ba tình cảm rất thắm thiết, nhưng ba ba chưa từng động tâm qua với mụ mụ. Lợi dụng, vẫn là lợi dụng, trong mắt của nam nhân ấy, không gì là không thể hi sinh, không gì là không thể dùng tiền tài để cân nhắc.
Nhưng cho dù là ba ba như thế mụ mụ vẫn rất yêu hắn. Vô oán vô hối ở sau lưng ủng hộ hắn, dù biết bản chất bên trong của hắn lãnh huyết, vẫn một mực ủng hộ hắn.
Sau khi thu cần, Lý Ẩn nhìn thùng nước chống trơn bên cạnh lộ ra một tia cười thảm.
Ngày đó, nếu như hắn không ra ngoài, không vừa nhìn tạp chí tìm việc vừa tiến vào khu cư xá kia, cũng không tiến vào con hẻm kia, thì hiện tại hắn chính là một người bình thường. Trải qua sinh hoạt không khác người bình thường, viết tiểu thuyết internet, vẫn mẫu thuẫn với phụ thân. Cũng có thể giống như bây giờ, ngẫu nhiên đi câu cá, cùng bằng hữu thân nhân đi du lịch, tương lai cũng sẽ quen biết một nữ tử tốt rồi cùng nàng kết hôn.
Mà mụ mụ, cũng sẽ không...
Tuy nhiên, nếu không bị như vậy, hắn sẽ không gặp được Tử Dạ, cũng sẽ không có một mối tình thê mỹ tuyệt vọng.
Chỉ là, đi nhầm một bước, liền rơi vào Thâm Uyên vĩnh hằng không có lối ra .
Hiện tại, hắn đã mất đi tất cả. Hắn không muốn trở lại ngôi nhà chỉ có người ba lãnh huyết, cũng không muốn trở lại nhà trọ giống như địa ngục kia. Không muốn lại đi khiêu chiến những huyết tự khủng bố nữa, cũng không muốn tiếp tục sống cuộc sống như ngày hôm nay, không ngừng bồi hồi trong ác mộng. Hắn không muốn lập lại những chuyện này.
Hắn vứt bỏ cần câu, đem thùng nước đá vào trong hồ. Sau đó, hai đầu gối hắn quỳ rạp trên mặt đất, tay không ngừng cào xuống lớp bùn đất, ở thời khắc hoàng hôn này, hắn cảm nhận được cái gì gọi là tâm tử.
Hắn, ngày mai sẽ không nhìn thấy thái dương nữa.
Thời điểm rời khỏi nhà trọ trời vẫn còn chưa sáng. Cho nên, bây giờ hắn không trở về nhà trọ mà nói, vào trước lúc mặt trời mọc ngày mai, hắn sẽ vì nguyền rủa mà chết.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời một mảnh hỏa hồng, nhìn hồ nước mênh mông màu vàng, nhìn bầy chim ngẫu nhiên bay qua, cùng cánh rừng rậm lờ mờ phía bên kia bờ, và cả những lớp sơn phong xa xa.
Hắn muốn ghi nhớ đoạn cảnh sắc kia.
Nước mắt, lại một lần nữa vỡ đê mà ra. Không ngừng rớt trên mu bàn tay, trên nền đất xốp bị hắn xới tung lên. Hắn nghĩ muốn sống sót, nhưng lại không thể sống sót. Cho dù có thể nhìn thấy cả thế giới đầy quanh mình này, nhưng xung quanh Lý Ẩn thủy chung là đêm tối.
Hắn muốn tiếp tục sống sót trên thế giới này, muốn tiếp tục sống sót...
Thế nhưng mà, làm sao để sống sót đây?
Ở cái thế giới này, làm như thế nào để sống sót... Làm như thế nào để sống sót...
Tay hắn khảm thật sâu vào lớp bùn đất, nước mắt đã thấm đầy vạt áo. Tâm tính thiện lương của hắn không ngừng bị xé rách, không ngừng bị chặt thành vô số khối. Sau đó hắn ngóc đầu lên, đối với bầu trời mà điên cuồng gầm thét!
"Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah —— "
Thẳng đến khi cổ họng của Lý Ẩn muốn rách mới chịu dừng lại.
Cho dù hắn căm hận nhà trọ như thế nào, cũng không có biện pháp tạo thành mảy may thương tổn đối với nó. Đem tồn tại của nhà trọ công khai với xã hội? Đó là không có khả năng. Nhà trọ ngay cả tư pháp cũng có thể thao túng, huống chi là dư luận? Ngay cả như thế lực một quốc gia, cũng không cách nào biết được sự tồn tại của nhà trọ. Quyền lực của thế tục, đối với nguyền rủa không có chút sức mạnh nào hết.
Tiến vào nhà trọ trong hai năm, Lý Ẩn đã từng vô số lần điều tra sự ra đời của nhà trọ, nguồn gốc của nguyền rủa, còn ngược thời gian về địa điểm chấp hành huyết tự để tìm hiểu căn nguyên. Xem qua rất nhiều sách vở tôn giáo, cùng một vài tin đồn hiện tượng linh dị. Dù vậy, vô luận là theo tôn giáo, hai góc độ tâm lý học thần bí mà nói, điều không thể chính thức phân tích được nhà trọ này. Vì nguyên nhân gì, lại muốn hộ gia đình chấp hành 10 lần huyết tự? Những địa điểm chấp hành huyết tự, tại sao lại xảy ra hiện tượng linh dị? Năm mươi năm xuất hiện một lần Ma Vương cấp huyết tự, đến tột cùng là gì?
Những bí ẩn sau lưng nhà trọ nhiều không đếm xuể.
Thế nhưng cuối cùng, đều không thu hoạch được gì. Lý Ẩn chỉ còn cách chấp hành huyết tự chỉ thị là biện pháp duy nhất rời khỏi nhà trọ. Những người khác cũng không ngoại lệ.
Cho dù là một sát thủ khủng bố như Thượng Quan Miên, tính mạng cũng đồng dạng bị bài bố.
Cho dù so với ai khác đều tinh tường, chấp hành thành công một lần huyết tự là chuyện trọng yếu cỡ nào, cho dù hắn hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai khác...
Nhưng lúc ấy hắn vẫn đưa ra lựa chọn.
Biến mất ba lượt huyết tự.
Lý Ẩn tuy không muốn thừa nhận, tuy trong nội tâm hắn luôn một mực đè nén, nhưng giờ phút này, nhất là sau một đợt gào thét vừa rồi, hắn rốt cục phát hiện một việc.
Kỳ thật hắn rất hối hận.
Ngày đó, sau khi hắn và Thâm Vũ trò chuyện, Tử Dạ đang đứng ở tình huống cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì cùng Tử Dạ sinh tử gắn bó, một khắc đó trong đầu hắn chỉ có ý niệm muốn cứu Tử Dạ. Ôm cái ý niệm mãnh liệt đó trong đầu, làm cho hắn đè xuống sợ hãi, đánh đổi ghi chép 3 lượt huyết tự của mình để cứu Tử Dạ.
Nhưng nếu như đổi thành hiện tại, hắn có làm được không?
Nếu như lúc ấy không làm như vậy mà nói..., thì hiện tại, hắn chỉ còn 2 lượt huyết tự nữa là rời khỏi nhà trọ. Nói như vậy, có lẽ, hắn có thể leo lên vị trí mà những hộ gia đình khác tha thiết mơ ước.
Sau đó, Lý Ẩn rốt cục minh bạch, kỳ thật, hắn không yêu Tử Dạ nhiều như những gì hắn đã nghĩ.
Hắn đều một mực rất hối hận, mặc dù nỗi hối hận đó luôn bị hắn cưỡng ép kiềm chế, nhưng thủy chung vẫn cứ nghẹn lại ở trong lòng. Hắn thuyết phục chính mình, nếu như vì Tử Dạ, vì tình cảm chân thành trong lòng, trả giá như vậy cũng đáng. Hắn vẫn thủy chung hi vọng như vậy.
Thế nhưng mà...
Lúc này hắn rốt cục minh bạch. Kỳ thật, dưới tình huống tỉnh táo, để hắn làm ra một lựa chọn tương tự, hắn không cách nào không chút do dự dùng huyết tự đổi lấy mạng Tử Dạ.
Dù sao, hắn không phải Ngân Dạ, Thâm Vũ, không phải loại người có thể vì tình mà chết.
Hắn không phải loại tình thánh này.
Hối hận.
Cuối cùng hắn vẫn là hối hận.
Bất quá, cho dù hối hận, nghĩ đến sau khi Tử Dạ được cứu vớt, lại lộ ra bộ dáng tươi cười trước mặt hắn, Lý Ẩn cảm thấy có thể thoáng tiêu tan được một chút.
Bất quá, về sau, hắn không thể nào nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tử Dạ được nữa.
Hắn đứng lên, dợm bước chân.
Thời điểm bàn chân nhập vào trong hồ nước băng lãnh, hắn bỗng nhiên có một loại khoái cảm giải thoát. Gánh nặng luôn áp trong lòng được loại bỏ, hắn có thể chính thức đạt được tự do.
Cái chân còn lại, cũng đồng dạng bước vào trong hồ nước.
Sau đó, hắn không ngừng lội xuống, rất nhanh, nước đã bao phủ ngập đầu gối.
Thời điểm nửa người hắn hoàn toàn chìm vào trong nước, biểu lộ của Lý Ẩn vẫn không có chút nào biến hóa. Hắn không quay trở về, cho dù muốn quay đầu lại cũng không có khả năng nữa rồi.
Tiếp tục, tiếp tục đi về phía trước...
Phảng phất linh hồn hắn cũng chìm dần vào trong nước...
Đêm khuya.
Tại đại sảnh nhà trọ, tất cả mọi người đều đang lo lắng chờ đợi tin tức mới nhất. Vừa rồi Tinh Thần đã trở về, cho tới bây giờ, tin tức của Lý Ẩn vẫn không hề có. Nghe Tinh Thần nói, trạng thái của Tử Dạ đã suy sụp lắm rồi, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy Tử Dạ luôn luôn lạnh nhạt, lại lộ ra bộ dáng bi thương nhường ấy.
Mất đi Lý Ẩn, đối với Tử Dạ mà nói, so với chấp hành huyết tự chỉ thị càng không thể nào chấp nhận được?
Lúc này Tử Dạ cùng Thâm Vũ đang đi trên một con đường cái. Nàng cứ bước vài bước lại ngã nhào xuống đất. Thân thể của nàng hoàn toàn xụi lơ, không còn chút sức lực.
"Tử Dạ, ngươi không sao chớ?" Thâm Vũ đỡ lấy Tử Dạ, thần sắc hoàn toàn đồng tình, nói: "Ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ không chống đỡ nổi nữa đâu!"
"Lý Ẩn... Lý Ẩn..." Tử Dạ lúc này đầu tóc rối bời, ánh mắt hư không, tinh thần nàng đã tiếp cận tới bờ vực sụp đổ.
Nếu như buổi sáng ngày mai Lý Ẩn vẫn không trở lại, như vậy hắn chỉ có chết không thể nghi ngờ.
"Thâm Vũ, nói cho ta biết!" Tử Dạ túm chắt lấy bả vai Thâm Vũ khóc lóc kể lể: "Có biện pháp nào có thể tìm ra hắn hay không? Nhà trọ có quy tắc ẩn núp để tìm ra vị trí hộ gia đình hay không? Nói cho ta biết! Cầu ngươi nói cho ta biết!"
"Thực xin lỗi, Tử Dạ, không có..."
"Vì cái gì!" Tử Dạ bỗng nhiên kiệt lực gào thét: "Vì cái gì ngươi lại nói cho hắn cái quy tắc ẩn núp kia? Hắn vì cứu ta hi sinh cái gì ngươi biết không? Nếu như không phải là vì ta, hiện tại hắn chỉ còn 2 lần huyết tự! Ngươi chẳng lẽ không biết huyết tự đối (với) hộ gia đình có bao nhiêu trọng yếu sao? Mỗi một đầu huyết tự chính là một cái mạng ah! Vì cái gì, ngươi vì cái gì lại làm như vậy! chỉ vì cái thí nghiệm nhàm chán kia của ngươi, ngươi đến cùng muốn làm cái gì!"
Tử Dạ dùng ánh mắt như muốn thôn phệ người nhìn Thâm Vũ, mà Thâm Vũ lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tử Dạ.
Vô luận dù bi thương như thế nào, thời gian vẫn đồng dạng trôi qua.
Nửa đêm 0 giờ, Lý Ẩn vẫn chưa trở về.
Trời vừa rạng sáng, rạng sáng hai giờ, ba giờ sáng...
Tử Dạ cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở cửa ra vào nhà trọ, phảng phất giống như biến thành một bức tượng đá trông ngóng về phía cửa ra vào. Nàng dường như vẫn còn chờ mong phát sinh kỳ tích, có thể chứng kiến Lý Ẩn trở về. Mà cũng có vài người cùng ở một chỗ với nàng, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Tinh Thần, Thâm Vũ, thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn đang làm bạn với nàng.
Rạng sáng bốn giờ. đầu mẩu thuốc lá dưới chân Ngân Dạ đã chồng chất, Ngân Vũ cũng tự rót cho mình vài ly cà phê, mỗi người ai nấy cũng đều là mắt gấu mèo 0.0, nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía cửa nhà trọ.
Lý Ẩn, cứ như vậy không trở lại sao?
Tử Dạ, từ đầu tới đuôi, không nói câu nào. Cứ việc Ngân Vũ cùng Thâm Vũ không ngừng nói chuyện với nàng, nhưng nàng giống như biến thành một con búp bê, chỉ ngồi ở trên ghế, mắt hướng ra xa.
Năm giờ đã điểm.
Lúc này, ngoại trừ Thâm Vũ, những người khác đã ngủ.
Một thân ảnh, bỗng nhiên xuất hiện từ lối ngõ nhỏ đi vào. Thân ảnh kia, không ngừng hướng phía cửa nhà trọ đi tới.
Trong ánh mắt Tử Dạ lập tức có thần thái, cả người nàng nhảy dựng lên, phóng tới cửa xoay. Thâm Vũ cũng lập tức đứng lên, theo sát phía sau.
"Lý Ẩn!"
Tử dạ lao về phía cửa xoay, nhìn thân ảnh Lý Ẩn trước mắt.
"Ngươi trở về rồi..." Tử Dạ bụm mặt, nàng vừa bước một bước, cơ thể run rẩy xuýt té ngã, khá tốt có Thâm Vũ đỡ nàng.
"Ah, " Lý Ẩn bước về phía Tử Dạ, đi tới trước mặt nàng.
Hắn vẫn là trở về.
Vẫn là trở về cái nhà trọ này.
So với chết đi, sống lại càng thêm gian nan.
Coi như là một con đường không có lối về, Lý Ẩn cũng đồng dạng hi vọng, có thể một lần nữa chứng kiến thế giới quang minh.
Coi như là đêm tối, cho dù có hối hận với lựa chọn của mình, hắn vẫn muốn tìm được tồn tại thay thế quang minh.
Nhìn Tử Dạ trước mắt, Lý Ẩn tiến lên một bước.
"Ta đã trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.