Quyển 25 - Chương 12: Dị tượng trong mắt
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Diệp Nhữ Lan về sau có đề cập qua chuyện này với
người nàng thân nhất trong đoàn phim, chính là Dương Kha. Nhưng nàng ta
chỉ cho rằng, đó là do thần kinh của Diệp Nhữ Lan tưởng tượng ra mà
thôi.
Dương Kha thật ra là 1 nữ tử có chút đơn giản, nàng đối với giới văn nghệ mang theo 1 ước mơ đơn thuần, thậm chí còn không suy nghĩ ở trong đó có bao nhiêu đen tối dơ bẩn, chỉ cho rằng, dựa vào nỗ lực của bản thân sẽ đạt được điều mong muốn. Mà nàng tự nhiên cũng không tin quỷ thần, cho nên đối với lời nói của Diệp Nhữ Lan cũng chỉ cười trừ.
"Bất quá chỉ là do ngươi quá khẩn trương nên mới sinh ra ảo giác. Ngươi nhập tâm quá rồi đó."
Một câu "quá nhập tâm" liền giải thích hết thảy. Nhưng, thật sự đơn giản như vậy sao? Diệp Nhữ Lan không biết đến tột cùng nên làm thế nào mới tốt.
Mà còn chưa đợi nàng tìm ra cách giải thích phù hợp nhất, lại tiếp tục xảy ra chuyện la.
Đó là cảnh diễn nướng đồ ăn trên núi. Mà cảnh đó làm nàng phi thường áp lực, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết rất tỉ mỉ.
Đúng vậy, tất cả các chi tiết đều nhớ rất tỉ mỉ.
Đó là 1 cảnh rất quan trong, có thể nói là cảnh yên bình trước bão táp, cho nên phải miêu tả làm sao để nổi bật lên cái cảm giác áp lức nặng trĩu đang đè xuống, Lâm Đạo rất coi trọng cảnh này. Bởi vậy, trước đó đã thử đi thử lại rất nhiều lần.
Trên thực tế, đoạn này là phần trước cao trào, có thể thành công ảnh hưởng tới cảm xúc của người xem, dẫn dắt vào phần khủng bố nhất hay không chính là cảnh này. Lâm Đông Hiền là người rất xem trọng mảng hình ảnh và âm thanh, nhưng hắn càng thêm coi trọng kỹ năng biểu diễn của diễn viên. Cho nên hắn tuyệt sẽ không chỉ vì lời lãi mà sử dụng quá nhiều hiệu ứng, nếu như hắn cho rằng ngoại hình và khả năng diễn không phù hợp yêu cầu, ngay cả diễn viên nổi tiếng hắn cũng không lưu tình đổi cũ thay mới.
Trước cảnh diễn kia, 6 diễn viên đã ngồi xuống nói chuyện và trao đổi với nhau. Mà đối với giai đoạn tiến vào mấu chốt của bộ phim cũng làm Diệp Nhữ Lan càng ngày càng bất an.
"Đơn giản mà nói, ở hậu kỳ chúng ta sẽ tạo lại không khí làm sao cho tối hơn, mông lung hơn, hơn nữa lợi dụng âm thanh để tạo nên không khí áp lực " Lâm Đông Hiền phi thường chăm chú giảng giải với 6 diễn viên: "Thời điểm nướng đồ, các người cần phải cảm giác giống như 1 loại không khí trước khi mưa gió nổi lên, không chỉ biểu lộ ở lời kịch, còn phải biểu lộ ở 1 vài động tác. Cho dù là động tác rất nhỏ cũng phi thường trọng yếu. Chu Thanh Nghiên, nhất là ngươi, ngươi vốn có 1 vài câu thoại, nhưng ta suy nghĩ, ngươi đọc thoại rất tệ, vậy nên cảnh này ta quyết định cắt tất cả lời thoại của ngươi."
Trên thực tế, phần diễn của Chu Thanh nghiên, ở hậu kỳ nhất định sẽ bị cắt đi rất nhiều, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng, giờ phút này ai cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
"Lục Tung, " Lâm Đạo chỉ vào nam chính Lục Tung, càng nghiêm túc nói: "Thời điểm các ngươi nướng đồ, có 1 đoạn sẽ nhớ lại thời đại học, khi đó, ánh mắt phải tận lực rời rạc, làm cho người xem 1 loại cảm giác mờ mịt, không biết làm sao. Còn có, thỉnh thoảng phải quay đầu lại nhìn 1 cái, đương nhiên không nên quá nhiều, tối đa 2 lần."
Sau đó hắn lại nhìn về phía Diệp Nhữ Lan: "Diệp Nhữ Lan, ngươi mới là mấu chốt nhất , thời điểm diễn cảnh này ngươi phải cách đống lửa xa ra 1 chút, đồng thời, có thể thỉnh thoảng dùng tay ôm bả vai, thể hiện chút cảm giác cô tịch thê hàn, cụ thể tự ngươi cân nhắc, lời thoại của ngươi là nhiều nhất, lúc nói phải chú ý nhanh chóng, nhưng tuyệt đối không thể quá nhanh, phải có một loại cảm giác kéo dài. Nếu như ngươi thoại không tốt, hậu kỳ ta thà để người khác lồng tiếng còn hơn."
Diệp Nhữ Lan lập tức gật đầu, nàng biết rõ, mình tuyệt đối không thể làm cho đạo diễn thất vọng!
Vì vậy, đoạn diễn này cứ như vậy bắt đầu. Nhưng cũng từ lúc mới bắt đầu, Diệp Nhữ Lan cảm giác như mình đang từng bước 1 xâm nhập vào sâu bên trong khủng bố.
Thời điểm quay phim chính thức là khoảng hơn 10 giờ khuya. Sở dĩ lựa chọn thời gian quay muộn như vậy là để không khí xung quanh càng thêm tối và tĩnh mịch, càng làm tăng lên áp lực.
Đốt lên 1 đống lửa bắt đầu nướng thịt, Lục Tung canh lửa vài xiên thịt, ánh mắt có chút rời rạc, bắt đầu mở miệng nói lời thoại đầu tiên: "Tiếp theo không lâu nữa sẽ tốt nghiệp, thời gian thực đúng là trôi qua thật nhanh a."
Những lời này ngữ khí có chút chậm chạp, hơn nữa khi nói biểu lộ của Lục Tung có vài phần thương cảm. Không biết sau khi phối âm, sẽ tạo ra hiệu quả gì đây?
"Đúng vậy " Diệp Nhữ Lan lập tức tiếp lời thoại, "Quả nhiên... Thật là nhanh. Sau chuyến đi này, không biết vài năm nữa mọi người có cơ hội tụ tập hay không."
Câu kịch này, biểu hiện như đang cảm khái thời sinh viên sắp trôi qua, nhưng trên 1 trình độ nhất định còn là 1 ám chỉ."Có thể còn sống tụ tập 1 lần nữa sao" .
"Ta nghĩ, đại khái không có cách nào gặp mặt mọi người nữa đâu này. Sau khi tốt nghiệp khẳng định ai cũng bận rộn làm việc." Dương Kha nhìn đống lửa, 2 tay nâng đôi má, lộ ra gương mặt đáng yêu, chỉ là lúc trước nàng được trang điểm, cho nên bây giờ sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Lúc ấy...
Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên cảm giác, đống lửa trước mắt đột nhiên nhỏ đi nhiều! Biến cố này Lâm Đạo có thể không chú ý cho nên vẫn tiến hành quay phim. Có lẽ như vậy hiệu quả ngược lại càng thêm cao.
Nhưng cái biến hóa này làm Diệp Nhữ Lan cảm thấy hoảng sợ. Trong 1 chớp mắt, nàng thiếu chút nữa quên mất chính mình đang quay phim.
Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn vào đống lửa đang thiêu đốt xiên thịt dần dần tản ra mùi vị thịt nướng, cảm giác vài phần sợ hãi. Bầu trời u ám âm trầm, nàng lại nhớ tới cảnh, chứng kiến Trương Phượng Lâm dùng móng tay cào xé bức tranh kia.
Không đúng...
Cái này không phải là diễn quá nhập tâm, hay mẫn cảm...
Thật sự có vấn đề...
May mắn lúc này chưa tới phiên nàng đọc thoại, nếu không khẳng định sẽ bị NG. Nhưng nàng tựa hồ chú ý tới, ánh mắt Lâm Đạo có vài phần tán dương. Chỉ là, Lữ Thanh ở bên người Lâm Đạo, trong mắt có vài phần lo lắng.
Diệp Nhữ Lan bây giờ mới lấy lại được cảm xúc, cần phải diễn thật tốt đoạn này. Lúc này, nàng tiếp tục nói lời thoại: "Kỳ thật, lúc trước ta nằm mơ thấy 1 cơn ác mộng."
"Ah? Ác mộng như thế nào?" Lúc này người mở miệng hỏi là Tống Lâm, nhân vật nàng diễn là hoa khôi trong lớp. hoàn toàn không thể phủ nhận, ngoại hình của Tống Lâm là đẹp nhất trong các nàng.
"Mộng..." Diệp Nhữ Lan lúng, "Trong mộng, ta chính là ở trên ngọn núi này nhìn thấy 1 căn biệt thự, sau đó..."
Thời điểm nói đến đây, Diệp Nhữ Lan đột nhiên ngừng lại.
Nàng vốn nên tiếp tục nói lời kịch.
Nhưng nàng không phải vì quên lời kịch, nàng biết rõ kế tiếp mình phải nói cái gì.
Đống lửa kia vẫn cháy như trước. Thế nhưng nàng lại cảm giác, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Cái khung đặt thịt nướng đột nhiên rơi xuống, làm tất cả xiên thịt đều bị ngọn lửa nuốt trụi!
Những xiên thịt kia rớt xuống làm ngọn lửa bùng cháy, đột nhiên trái tim Diệp Nhữ Lan nhảy lên bang bang!
Lần NG này cũng không có bao nhiêu người để ý, nhưng lúc ấy, nàng thực sự cảm thấy bất an. Giống như có thứ gì đó đen tối đang bủa vây xung quanh nơi này, đè ép lên mọi thứ.
Hết thảy làm nàng cực kỳ bất an.
Mà để cho nàng cảm giác càng thêm quỷ dị chính là cảnh quay trước khi bị Thượng Quan Miên mang đi.
Nội dung cảnh quay là Tống Lâm bị nữ quỷ truy đuổi. Bởi vì cảnh này cứ mãi NG cho nên phải để sau mới quay tiếp. Mà lần quay đó diễn ra trước khi Thượng Quan Miên tới một giờ.
Tống Lâm lúc đó trong rừng cây liều mạng chạy trốn, tránh né nữ quỷ đang đuổi theo. Kế tiếp, nàng té ngã trên mặt đất, bị nữ quỷ từng bước tới gần, cuối cùng đem nàng giết chết!
Một đoạn đó, kỹ xảo của Tống Lâm diễn quả thực rất tốt, cách trang điểm, hành động, thần thái của nàng không chê vào đâu được, không hổ là diễn viên lâu năm.
Một màn đó thực ra quay vào lúc ban ngày. Nhưng vì trong rừng rậm cho nên ánh mặt trời rất yếu. Giữa ngày hè nóng bức mà lại cảm giác âm lãnh.
Cái này vẫn luôn làm tâm trạng Diệp Nhữ Lan đi xuống.
Nàng sở dĩ để cho Thượng Quan Miên mang đi mà không có nhiều kháng cự, lý do thứ nhất, nàng thực sự tin tưởng Thượng Quan Miên chính là người thân, thứ 2 cũng là nguyên nhân trọng yếu, nàng không muốn quay trở lại đoàn phim.
Nàng tuy biết suy nghĩ của mình rất vớ vẩn, nhưng lúc ấy đích thực nàng cảm giác rất khủng bố.
Thời điểm máy quay đặc tả gương mặt Tống Lâm lúc nữ quỷ từng bước tới gần.
Khi đó, Diệp Nhữ Lan bắt đầu chú ý tới gương mặt của Trương Phượng Lâm. Nói thực ra, khuôn mặt của nàng ta được trang điểm cực kỳ đáng sợ, ai nhìn thấy cũng phải rợn người.
Thế nhưng trong giây phút nhìn không chớp mắt đó, Diệp Nhữ Lan càng thêm sợ hãi.
Thời điểm nàng ta không ngừng tiếp cận Tống Lâm, Diệp Nhữ Lan đứng ngoài cũng cảm thấy một cổ khí tức âm trầm đánh úp lại. Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy được 1 cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Cánh tay Trương Phượng Lâm cách Tống Lâm càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rất nhanh, muốn bao trùm hết khuôn mặt Tống Lâm.
Sự khủng bố đó vĩnh viễn nàng không thể quên.
Khi đó, đạo diễn nói một câu "cut", Trương Phượng lâm sẽ phải ngừng chạm tay vào Tống Lâm. Nhưng mà Diệp Nhữ Lan lại mãnh liệt cảm giác, nếu như không có câu "cut", thực sự Tống Lâm sẽ bị giết chết!
Mặc dù chỉ trong 1 chớp mắt, nhưng nàng thực sự hy vọng mình hoa mắt. Thời điểm về sau Thượng Quan Miên xuất hiện, nàng cảm giác có thể cùng tỷ tỷ rời khỏi Diệp Phượng Sơn thật sự quá tốt.
Lúc ấy vì phải quay tả đặc cảnh, cho nên camera đặt sát trước mặt Tống Lâm không tới 10 cm.
Diệp Nhữ Lan thị lực 3. 0, khi ấy nàng nhìn thấy rất rõ 1 màn trong mắt Tống Lâm. Trong con ngươi nàng ấy chiếu rọi ra thân ảnh của Trương Phượng Lâm. Thế nhưng trong tích tắc không tới 1 giây, Diệp Nhữ Lan nhìn thấy...
Nữ quỷ trong con mắt bỗng nhiên há to miệng, trong miệng hoàn toàn là 1 mảnh đen kịt! Phảng phất như muốn căn nuốt sạch sẽ còn mồi phía trước!
Nhưng khủng bố chính là, Trương Phượng Lâm lúc ấy không hề mở miệng, về sau nàng đã xác thực qua màn hình!
Cái đó chỉ là ảo giác sao?
Hay là nói... Trương Phượng Lâm, đến tột cùng là ai?
Dương Kha thật ra là 1 nữ tử có chút đơn giản, nàng đối với giới văn nghệ mang theo 1 ước mơ đơn thuần, thậm chí còn không suy nghĩ ở trong đó có bao nhiêu đen tối dơ bẩn, chỉ cho rằng, dựa vào nỗ lực của bản thân sẽ đạt được điều mong muốn. Mà nàng tự nhiên cũng không tin quỷ thần, cho nên đối với lời nói của Diệp Nhữ Lan cũng chỉ cười trừ.
"Bất quá chỉ là do ngươi quá khẩn trương nên mới sinh ra ảo giác. Ngươi nhập tâm quá rồi đó."
Một câu "quá nhập tâm" liền giải thích hết thảy. Nhưng, thật sự đơn giản như vậy sao? Diệp Nhữ Lan không biết đến tột cùng nên làm thế nào mới tốt.
Mà còn chưa đợi nàng tìm ra cách giải thích phù hợp nhất, lại tiếp tục xảy ra chuyện la.
Đó là cảnh diễn nướng đồ ăn trên núi. Mà cảnh đó làm nàng phi thường áp lực, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết rất tỉ mỉ.
Đúng vậy, tất cả các chi tiết đều nhớ rất tỉ mỉ.
Đó là 1 cảnh rất quan trong, có thể nói là cảnh yên bình trước bão táp, cho nên phải miêu tả làm sao để nổi bật lên cái cảm giác áp lức nặng trĩu đang đè xuống, Lâm Đạo rất coi trọng cảnh này. Bởi vậy, trước đó đã thử đi thử lại rất nhiều lần.
Trên thực tế, đoạn này là phần trước cao trào, có thể thành công ảnh hưởng tới cảm xúc của người xem, dẫn dắt vào phần khủng bố nhất hay không chính là cảnh này. Lâm Đông Hiền là người rất xem trọng mảng hình ảnh và âm thanh, nhưng hắn càng thêm coi trọng kỹ năng biểu diễn của diễn viên. Cho nên hắn tuyệt sẽ không chỉ vì lời lãi mà sử dụng quá nhiều hiệu ứng, nếu như hắn cho rằng ngoại hình và khả năng diễn không phù hợp yêu cầu, ngay cả diễn viên nổi tiếng hắn cũng không lưu tình đổi cũ thay mới.
Trước cảnh diễn kia, 6 diễn viên đã ngồi xuống nói chuyện và trao đổi với nhau. Mà đối với giai đoạn tiến vào mấu chốt của bộ phim cũng làm Diệp Nhữ Lan càng ngày càng bất an.
"Đơn giản mà nói, ở hậu kỳ chúng ta sẽ tạo lại không khí làm sao cho tối hơn, mông lung hơn, hơn nữa lợi dụng âm thanh để tạo nên không khí áp lực " Lâm Đông Hiền phi thường chăm chú giảng giải với 6 diễn viên: "Thời điểm nướng đồ, các người cần phải cảm giác giống như 1 loại không khí trước khi mưa gió nổi lên, không chỉ biểu lộ ở lời kịch, còn phải biểu lộ ở 1 vài động tác. Cho dù là động tác rất nhỏ cũng phi thường trọng yếu. Chu Thanh Nghiên, nhất là ngươi, ngươi vốn có 1 vài câu thoại, nhưng ta suy nghĩ, ngươi đọc thoại rất tệ, vậy nên cảnh này ta quyết định cắt tất cả lời thoại của ngươi."
Trên thực tế, phần diễn của Chu Thanh nghiên, ở hậu kỳ nhất định sẽ bị cắt đi rất nhiều, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng, giờ phút này ai cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
"Lục Tung, " Lâm Đạo chỉ vào nam chính Lục Tung, càng nghiêm túc nói: "Thời điểm các ngươi nướng đồ, có 1 đoạn sẽ nhớ lại thời đại học, khi đó, ánh mắt phải tận lực rời rạc, làm cho người xem 1 loại cảm giác mờ mịt, không biết làm sao. Còn có, thỉnh thoảng phải quay đầu lại nhìn 1 cái, đương nhiên không nên quá nhiều, tối đa 2 lần."
Sau đó hắn lại nhìn về phía Diệp Nhữ Lan: "Diệp Nhữ Lan, ngươi mới là mấu chốt nhất , thời điểm diễn cảnh này ngươi phải cách đống lửa xa ra 1 chút, đồng thời, có thể thỉnh thoảng dùng tay ôm bả vai, thể hiện chút cảm giác cô tịch thê hàn, cụ thể tự ngươi cân nhắc, lời thoại của ngươi là nhiều nhất, lúc nói phải chú ý nhanh chóng, nhưng tuyệt đối không thể quá nhanh, phải có một loại cảm giác kéo dài. Nếu như ngươi thoại không tốt, hậu kỳ ta thà để người khác lồng tiếng còn hơn."
Diệp Nhữ Lan lập tức gật đầu, nàng biết rõ, mình tuyệt đối không thể làm cho đạo diễn thất vọng!
Vì vậy, đoạn diễn này cứ như vậy bắt đầu. Nhưng cũng từ lúc mới bắt đầu, Diệp Nhữ Lan cảm giác như mình đang từng bước 1 xâm nhập vào sâu bên trong khủng bố.
Thời điểm quay phim chính thức là khoảng hơn 10 giờ khuya. Sở dĩ lựa chọn thời gian quay muộn như vậy là để không khí xung quanh càng thêm tối và tĩnh mịch, càng làm tăng lên áp lực.
Đốt lên 1 đống lửa bắt đầu nướng thịt, Lục Tung canh lửa vài xiên thịt, ánh mắt có chút rời rạc, bắt đầu mở miệng nói lời thoại đầu tiên: "Tiếp theo không lâu nữa sẽ tốt nghiệp, thời gian thực đúng là trôi qua thật nhanh a."
Những lời này ngữ khí có chút chậm chạp, hơn nữa khi nói biểu lộ của Lục Tung có vài phần thương cảm. Không biết sau khi phối âm, sẽ tạo ra hiệu quả gì đây?
"Đúng vậy " Diệp Nhữ Lan lập tức tiếp lời thoại, "Quả nhiên... Thật là nhanh. Sau chuyến đi này, không biết vài năm nữa mọi người có cơ hội tụ tập hay không."
Câu kịch này, biểu hiện như đang cảm khái thời sinh viên sắp trôi qua, nhưng trên 1 trình độ nhất định còn là 1 ám chỉ."Có thể còn sống tụ tập 1 lần nữa sao" .
"Ta nghĩ, đại khái không có cách nào gặp mặt mọi người nữa đâu này. Sau khi tốt nghiệp khẳng định ai cũng bận rộn làm việc." Dương Kha nhìn đống lửa, 2 tay nâng đôi má, lộ ra gương mặt đáng yêu, chỉ là lúc trước nàng được trang điểm, cho nên bây giờ sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Lúc ấy...
Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên cảm giác, đống lửa trước mắt đột nhiên nhỏ đi nhiều! Biến cố này Lâm Đạo có thể không chú ý cho nên vẫn tiến hành quay phim. Có lẽ như vậy hiệu quả ngược lại càng thêm cao.
Nhưng cái biến hóa này làm Diệp Nhữ Lan cảm thấy hoảng sợ. Trong 1 chớp mắt, nàng thiếu chút nữa quên mất chính mình đang quay phim.
Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn vào đống lửa đang thiêu đốt xiên thịt dần dần tản ra mùi vị thịt nướng, cảm giác vài phần sợ hãi. Bầu trời u ám âm trầm, nàng lại nhớ tới cảnh, chứng kiến Trương Phượng Lâm dùng móng tay cào xé bức tranh kia.
Không đúng...
Cái này không phải là diễn quá nhập tâm, hay mẫn cảm...
Thật sự có vấn đề...
May mắn lúc này chưa tới phiên nàng đọc thoại, nếu không khẳng định sẽ bị NG. Nhưng nàng tựa hồ chú ý tới, ánh mắt Lâm Đạo có vài phần tán dương. Chỉ là, Lữ Thanh ở bên người Lâm Đạo, trong mắt có vài phần lo lắng.
Diệp Nhữ Lan bây giờ mới lấy lại được cảm xúc, cần phải diễn thật tốt đoạn này. Lúc này, nàng tiếp tục nói lời thoại: "Kỳ thật, lúc trước ta nằm mơ thấy 1 cơn ác mộng."
"Ah? Ác mộng như thế nào?" Lúc này người mở miệng hỏi là Tống Lâm, nhân vật nàng diễn là hoa khôi trong lớp. hoàn toàn không thể phủ nhận, ngoại hình của Tống Lâm là đẹp nhất trong các nàng.
"Mộng..." Diệp Nhữ Lan lúng, "Trong mộng, ta chính là ở trên ngọn núi này nhìn thấy 1 căn biệt thự, sau đó..."
Thời điểm nói đến đây, Diệp Nhữ Lan đột nhiên ngừng lại.
Nàng vốn nên tiếp tục nói lời kịch.
Nhưng nàng không phải vì quên lời kịch, nàng biết rõ kế tiếp mình phải nói cái gì.
Đống lửa kia vẫn cháy như trước. Thế nhưng nàng lại cảm giác, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Cái khung đặt thịt nướng đột nhiên rơi xuống, làm tất cả xiên thịt đều bị ngọn lửa nuốt trụi!
Những xiên thịt kia rớt xuống làm ngọn lửa bùng cháy, đột nhiên trái tim Diệp Nhữ Lan nhảy lên bang bang!
Lần NG này cũng không có bao nhiêu người để ý, nhưng lúc ấy, nàng thực sự cảm thấy bất an. Giống như có thứ gì đó đen tối đang bủa vây xung quanh nơi này, đè ép lên mọi thứ.
Hết thảy làm nàng cực kỳ bất an.
Mà để cho nàng cảm giác càng thêm quỷ dị chính là cảnh quay trước khi bị Thượng Quan Miên mang đi.
Nội dung cảnh quay là Tống Lâm bị nữ quỷ truy đuổi. Bởi vì cảnh này cứ mãi NG cho nên phải để sau mới quay tiếp. Mà lần quay đó diễn ra trước khi Thượng Quan Miên tới một giờ.
Tống Lâm lúc đó trong rừng cây liều mạng chạy trốn, tránh né nữ quỷ đang đuổi theo. Kế tiếp, nàng té ngã trên mặt đất, bị nữ quỷ từng bước tới gần, cuối cùng đem nàng giết chết!
Một đoạn đó, kỹ xảo của Tống Lâm diễn quả thực rất tốt, cách trang điểm, hành động, thần thái của nàng không chê vào đâu được, không hổ là diễn viên lâu năm.
Một màn đó thực ra quay vào lúc ban ngày. Nhưng vì trong rừng rậm cho nên ánh mặt trời rất yếu. Giữa ngày hè nóng bức mà lại cảm giác âm lãnh.
Cái này vẫn luôn làm tâm trạng Diệp Nhữ Lan đi xuống.
Nàng sở dĩ để cho Thượng Quan Miên mang đi mà không có nhiều kháng cự, lý do thứ nhất, nàng thực sự tin tưởng Thượng Quan Miên chính là người thân, thứ 2 cũng là nguyên nhân trọng yếu, nàng không muốn quay trở lại đoàn phim.
Nàng tuy biết suy nghĩ của mình rất vớ vẩn, nhưng lúc ấy đích thực nàng cảm giác rất khủng bố.
Thời điểm máy quay đặc tả gương mặt Tống Lâm lúc nữ quỷ từng bước tới gần.
Khi đó, Diệp Nhữ Lan bắt đầu chú ý tới gương mặt của Trương Phượng Lâm. Nói thực ra, khuôn mặt của nàng ta được trang điểm cực kỳ đáng sợ, ai nhìn thấy cũng phải rợn người.
Thế nhưng trong giây phút nhìn không chớp mắt đó, Diệp Nhữ Lan càng thêm sợ hãi.
Thời điểm nàng ta không ngừng tiếp cận Tống Lâm, Diệp Nhữ Lan đứng ngoài cũng cảm thấy một cổ khí tức âm trầm đánh úp lại. Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy được 1 cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Cánh tay Trương Phượng Lâm cách Tống Lâm càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rất nhanh, muốn bao trùm hết khuôn mặt Tống Lâm.
Sự khủng bố đó vĩnh viễn nàng không thể quên.
Khi đó, đạo diễn nói một câu "cut", Trương Phượng lâm sẽ phải ngừng chạm tay vào Tống Lâm. Nhưng mà Diệp Nhữ Lan lại mãnh liệt cảm giác, nếu như không có câu "cut", thực sự Tống Lâm sẽ bị giết chết!
Mặc dù chỉ trong 1 chớp mắt, nhưng nàng thực sự hy vọng mình hoa mắt. Thời điểm về sau Thượng Quan Miên xuất hiện, nàng cảm giác có thể cùng tỷ tỷ rời khỏi Diệp Phượng Sơn thật sự quá tốt.
Lúc ấy vì phải quay tả đặc cảnh, cho nên camera đặt sát trước mặt Tống Lâm không tới 10 cm.
Diệp Nhữ Lan thị lực 3. 0, khi ấy nàng nhìn thấy rất rõ 1 màn trong mắt Tống Lâm. Trong con ngươi nàng ấy chiếu rọi ra thân ảnh của Trương Phượng Lâm. Thế nhưng trong tích tắc không tới 1 giây, Diệp Nhữ Lan nhìn thấy...
Nữ quỷ trong con mắt bỗng nhiên há to miệng, trong miệng hoàn toàn là 1 mảnh đen kịt! Phảng phất như muốn căn nuốt sạch sẽ còn mồi phía trước!
Nhưng khủng bố chính là, Trương Phượng Lâm lúc ấy không hề mở miệng, về sau nàng đã xác thực qua màn hình!
Cái đó chỉ là ảo giác sao?
Hay là nói... Trương Phượng Lâm, đến tột cùng là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.