Quyển 25 - Chương 11: Diệp Nhữ Lan nhớ lại
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Thần cốc Tiểu Dạ Tử rót 1 chén nước đưa cho Diệp Nhữ Lan. Ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi người bên cạnh.
"Ngươi không cần phải cảnh giới như vậy chứ?" Diệp Nhữ Lan đối với ánh mắt của Tiểu Dạ Tử bắt đầu có chút sợ hãi, "Ngươi như vậy làm cho ta rất khẩn trương a."
"Tình hình của ngươi liên quan tới tánh mạng của ta. Ta không thể không cẩn thận. Nếu tỷ tỷ ngươi muốn giết ta, ta đây tuyệt đối không sống được."
"Tỷ tỷ... Không phải người tàn nhẫn như vậy chứ? Nàng..."
Nói đến đây, Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đột nhiên dừng lại câu chuyện.
Trong nhất thời, không khí trong phòng có chút cứng ngắc. Nơi đây là 1 phòng trọ được thuê tạm thời, điều kiện chỉ có thể nói 2 chữ tồi tàn, thậm chí TV vì quá cũ mà không thể hoạt động nổi.
"Thần..." Diệp Nhữ Lan rốt cục mở miệng phá vỡ không khí cứng ngắc "Thần Cốc tiểu thư, ngươi đã không thể nói cho ta biết chuyện về thân thế của
ta... vậy nói chuyện của ngươi đi. Ngươi vừa mới nói với ta, muốn ngươi... Cái gì?"
Sắc mặt Tiểu Dạ Tử xẹt qua 1 tia u tối. Tựa hồ câu nói vừa rồi tạo cho nàng 1 kích thích nhất định.
"Ngươi không cần biết rõ. Cái đó và ngươi không quan hệ."
"Ngươi... Cũng có tỷ tỷ sao?"
"Không có." Tiểu Dạ Tử không nghĩ ngợi trả lời: "Ta không có tỷ tỷ."
"Kỳ thật... Ta vừa rồi nghĩ tới, " Diệp Nhữ Lan đột nhiên nói: "Ngươi là 1 thám tử rất nổi tiếng a? Trong công ty ta có không ít nghệ sĩ, mỗi lần ngồi nghe bọn hắn nói chuyện, cũng có đề cập tới ngươi. Ngươi tuy không phải nghệ sĩ, nhưng hình như trong giới nghệ sĩ rất nổi danh, bởi vì..."
"Ta biết. Bởi vì chuyện liên quan tới sự kiện “liên hoàn án” kia."
"Trên thực tế ta có nghe nói 1 vài tin đồn về ngươi. Tuy ta không biết chuyện này có quan hệ gì với tỷ tỷ của ta hay không, nhưng hình như mẹ ngươi là con gái của tổng giám đốc tài phiệt Đồng Sinh Phát?"
Câu nói này vừa ra ánh mắt Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên co rụt lại!
"Ta cùng người nhà Đồng Sinh..." giọng nói Tiểu Dạ Tử băng lãnh trước nay chưa từng có, thậm chí ánh mắt còn mang theo vài phần sát khí trả lời: "Ta cùng người nhà Đồng Sinh không hề có bất cứ quan hệ gì! Đồng Sinh gia và ta tuyệt đối không hề qua lại!"
Nét mặt của nàng khiến Diệp Nhữ Lan sợ hãi kêu lên 1 tiếng. Nhữ Lan thật ra chỉ muốn thăm dò, để xem vị tỷ tỷ thần bí đột nhiên xuất hiện có quan hệ như thế nào với vị nữ thám tử trước mắt này, như vậy có thể tra ra 1 ít dấu vết. Đương nhiên, ý nghĩ của nàng cùng tình huống chân thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhìn thấy biểu lộ băng lãnh của Tiểu Dạ Tử , nàng không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong đầu nàng có rất nhiều suy đoán, nhưng lại không thể hỏi thăm Tiểu Dạ Tử. Hiển nhiên, vô luận như thế nào nàng ấy cũng không mở miệng nói ra chân tướng đâu.
Diệp Phượng Sơn sẽ rất nguy hiểm, rất nguy hiểm...
Cho nên không tiếc đem mình từ nơi đó cứu ra...
Diệp Nhữ Lan lần lượt nhớ lại từng hình ảnh từ khi tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện. Kỳ thực nàng vẫn luôn suy đoán, bản thân có phải có tỷ đệ ruột thịt hay không.
Người ta đều nói, giữa song bào thai sẽ có cảm ứng tâm linh, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải là giả. Diệp Nhữ Lan còn nhớ rất rõ ràng, tỷ tỷ kêu mình là "Chân Thật" .
Rất hiển nhiên, đó chính là tên thật của mình.
Chân Thật, nguyên lai mình tên là Chân Thật. Diệp Nhữ Lan cảm thấy đó giống như 1 loại sỡ hữu của riêng mình, nàng rất vui vẻ chấp nhận cái tên này. Đây là danh tự cho cha mẹ thân sinh đặt cho nàng?
"Diệp Nhữ Lan" đối với cái tên này nàng vẫn luôn cảm giác không thật, không hề có cảm giác là cái tên thuộc về mình, ngay cả cha mẹ cũng không phải là thân sinh, Diệp Nhữ Lan một mực hi vọng, 1 ngày nào đó có thể nhìn thấy người thân chính thức. Đương nhiên không phải nàng chê cha mẹ nuôi đối với mình không tốt, trên thực tế bọn họ đối với nàng thực sự rất chiếu cố. Nhưng bất luận là kẻ nào, sao có thể không nghĩ tới cha mẹ ruột của mình?
Nguy hiểm...
Trên Diệp Phượng Sơn nếu có nguy hiểm, vậy nguy hiểm đó là cái gì?
Thân thủ khủng bố như tỷ tỷ cũng phải nói nơi đó "Nguy hiểm", rốt cục nó nguy hiểm tới mức nào? Hơn nữa, tỷ tỷ còn cố ý dặn dò thần cốc Tiểu Dạ Tử, không thể để mình đi lên Diệp Phượng Sơn, càng thêm chứng minh độ nguy hiểm đó rất đáng sợ.
Nhưng quan trọng nhất là, bản thân nàng vốn dĩ ở nơi đó, lại để cho tỷ tỷ thay thế.
Cái này có nghĩa là... hiện tại tỷ tỷ lên Diệp Phượng Sơn là vì giúp mình ứng phó với cục diện kia!
Lúc này, bỗng dưng Diệp Nhữ Lan lại nhớ tới 1 chuyện. Là 1 vài tình huống bắt đầu từ lúc mới quay phim.
Lục Tung, Trương Hạo, Dương Kha, Chu Thanh Nghiên, Tống Lâm, 5 diễn viên sau khi quay phim bắt đầu đều gặp phải 1 loạt những việc lạ.
Đáng nhắc tới chính là, ngoại trừ Trương Phượng Lâm sắm vai nữ quỷ làm cho nàng một mực rất không thoải, còn có một vài chuyện cũng làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.
Thời điểm vừa mới vào tổ phim, nàng rất không ngờ mấy diễn viên chủ chốt cũng là người mới. Hơn nữa địa điểm quay phim trên Diệp Phượng Sơn hoàn toàn phong bế. Lúc ấy nàng phi thường khẩn trương, cũng may có người quản lý Hoàng Thiên Hùng cổ vũ. Hơn nữa, Lâm Đạo nhiều lần đề cập, hắn nhìn người không dựa vào danh tiếng, mà phải coi người đó có phù hợp với bộ phim của hắn hay không.
Đoạn thời gian đó nàng rất chăm chỉ học thuộc kịch bản, rất nhanh cơ hồ có thể đọc làu làu tất cả lời kịch. Cùng với mấy người diễn viên chính, cũng có chút quan hệ qua lại.
Căn cứ nội dung cốt truyện, cuối cùng ngoại trừ nhân vật nữ chính tất cả những người khác đều chết. Nhân vật nam chính Lục Tung cũng không ngoại lệ. Mà trong nội dung cốt truyện, người thứ nhất bị chết là Trương Hạo. Trương Hạo là 1 thanh niên tướng mạo phi thường thanh tú, lúc trước hắn đã từng diễn qua 1 bộ phim truyền hình, sắm vai là diễn viên phụ, hơn nữa còn tương đối ít đất diễn. Bất quá, hắn khắc khổ chăm chỉ, cũng hiểu được nắm bắt cơ hội, so với ai khác đều rất ra sức, thường xuyên thảo luận cùng bọn người Diệp Nhữ Lan, Lục Tung làm thế nào để biểu đạt tốt vai diễn. Mà phần diễn của Trương Hạo cũng không nhiều, trên cơ bản bộ phim chưa tới 1 nửa hắn đã chết rồi. Bất quá, ngay cả như vậy, hắn cũng không hề oán hận.
Còn có một nữ diễn viên tên Dương Kha, sắm vai bạn khuê phòng cực thân thiết của Diệp Nhữ Lan, 2 người không hề có bí mật giấu nhau, có thể xem như nữ Số 2, nàng đã từng diễn qua bẩy tám bộ phim truyền hình, cũng đóng qua năm cái quảng cáo, nhưng thủy chung vẫn không ai biết tới. Dương Kha có mái tóc ngắn, đeo kính mắt, gương mặt trái xoan sạch sẽ, nhân vật nàng diễn cũng chết sau cái chết của Trương Hạo. Hơn nữa so sánh ra, tướng chết còn thảm thiết hơn, chính là đầu thân chia lìa. Đối với một nữ hài xinh đẹp mà nói, phải bôi thật nhiều máu lên mặt hơn nữa còn phải biểu hiện chỉ còn mỗi cái đầu, Diệp Nhữ Lan nghĩ, nàng ấy có lẽ sẽ cảm thấy chút mâu thuẫn, bất quá Dương Kha ngược lại rất chuyên nghiệp, không hề ngại, thậm chí còn suy nghĩ làm như thế nào để lúc nàng chết cảm giác tuyệt vọng và chân thật hơn 1 chút. Nàng trong tổ phim cũng là người có quan hệ tốt nhất với Diệp Nhữ Lan.
Mà diễn viên nội địa Chu Thanh nghiên bởi vì nói tiếng Quảng đông cũng không được tốt, cho nên hậu kỳ phải lồng tiếng. Điều này cũng làm cho Chu Thanh Nghiên gặp khó khăn trong quá trình giao lưu với bạn diễn khác. Bất quá, Chu Thanh nghiên là người khiêm tốn hiếu học, nàng biết rõ bản thân mình là người mới, không giống Tống Lâm cao ngạo, nên biểu hiện cũng rất chăm chỉ, nhưng đáng tiếc chính là, nàng tuy rất cố gắng, nhưng khả năng diễn quả thực có điểm yếu kém, không chỉ 1 lần bị Lâm Đạo mắng chửi. Điều này ngay cả Diệp Nhữ Lan cũng có thể nhìn ra, khả năng diễn của Chu Thanh nghiên đích xác khó có thể qua "ải", tuy lời thoại nàng nhớ rất chính xác nhưng chính bởi như thế, mỗi lần nàng đọc thoại cứ như là thư xác nhận, hoàn toàn không hề có cảm xúc. Nếu không phải vì thời gian không kịp cộng thêm kinh phí ít ỏi của đoàn, Lâm Đạo nói không chừng sẽ bỏ cũ thay mới, đuổi nàng đi. Diệp Nhữ Lan nhiều lần nhìn thấy Chu Thanh nghiên nức nở trong phòng, nội tâm cũng cảm thấy khổ sở thay nàng.
Mà Tống Lâm thì không hổ là diễn viên lâu năm, không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất cũng là tuyệt hảo. Nhưng không biết vì cái gì, nàng phát huy có chút thất thường, bị Lâm Đạo nhiều lần trách cứ. Số lần NG(not good) ngày càng nhiều, quá trình quay phim không ngừng bị kéo dài, kéo dài thêm một ngày là tổ phim tổn thất càng thêm lớn, mà bộ phim cũng dự tính sẽ ra mắt vào ngày lễ tình nhân năm sau. Tống Lâm thân là diễn viên lão làng, Lâm Đạo tự nhiên yêu cầu đối với nàng càng cao hơn, sai lầm nhỏ bé cũng không dung túng.
Bất quá, rất đáng nhắc tới chính là khả năng diễn của Diệp Nhữ Lan phát huy xuất sắc nhất trong tất cả mọi người. Bản thân nàng cũng cảm giác mình tựa hồ làm tốt hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, thời điểm quay phim rất nhập tâm, cảm giác như vai diễn chính là nàng.
Mà cảnh diễn chung lần thứ nhất giữa nàng và Trương Phượng Lâm, đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ mồn một.
Trương Phượng Lâm tựa hồ rất quái gở. Cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng nói chuyện với người khác, nhưng Lâm Đạo đối với chuyện này lại rất tán thưởng, hơn nữa nói: "Nếu như nàng cùng các ngươi quen thuộc rồi, các ngươi sẽ rất khó phát ra nỗi sợ hãi từ nội tâm với nàng. Đối với các ngươi mà nói, nàng càng thần bí, càng làm cho các ngươi nắm bắt không được, ở trước mặt các ngươi, càng có thể triển ra bộ mặt khủng bố nhất."
Cho nên nhớ lại, Diệp Nhữ Lan phát hiện bản thân mình cùng Trương Phượng Lâm chưa hề nói chuyện, ngay cả thanh âm nàng ta như thế nào cũng không biết.
Ngày đó, lần đầu tiên diễn chung với nhau, là cảnh trong mơ của nữ nhân vật chính. Nội dung là tiến vào ngôi biệt thự kia, lần thứ nhất gặp mặt nữ quỷ do Trương Phượng Lâm sắm vai.
Hiện tại nhớ lại, nói là mình diễn tốt, không bằng nói...
Mình thực sự bị nàng ta hù sợ.
Trên hành lang hắc ám, nàng cầm một cây nến, chậm rãi đi lại. Sau đó, liền nhìn thấy 1 cái bóng đen bỗng nhiên xuyên qua hành lang trước mặt! Sau đó nàng căn cứ theo nội dung cốt truyện, bước theo, tìm tòi rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Sau đó, nàng tiến vào trong 1 gian phòng, mà trong phòng không hề có người.
Tuy không hề thấy bóng người nào, nhưng nàng nghe rất rõ râm thanh “Roẹt.. roẹt…” không ngừng.
Đó là tiếng gì vậy?
Kế tiếp, sau đoạn này, chính là cảnh Trương Phượng Lâm tiến đến, cảnh quay vẫn tiếp tục. Diệp Nhữ Lan đem cây nến nhắm ngay về phía Trương Phượng Lâm.
Sau đó, ánh nến chiếu sáng gương mặt Trương Phượng Lâm.
Đó là một gương mặt âm bạch vặn vẹo, gương mặt tràn ngập tà dị, mà móng tay thật dài của nàng ta đang không ngừng xé nát bức tranh trước mặt.
Đây chính là chân tướng của thanh âm nàng nghe thấy. Thời điểm lúc trước quay phim, máy quay còn cố ý lia qua chỗ này để cho thấy, Trương Phượng Lâm không đứng ở đấy.
Sau đó, Diệp Nhữ Lan liền phát ra 1 tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, camera tiến lại, đặc tả gương mặt sợ hãi của nàng. Kế tiếp, là cảnh nàng ở trong lều vải giật mình thức giấc khỏi cơn ác mộng, hai cảnh này về sau sẽ được biên tập nối liền lại.
Đoạn diễn đó, Lâm Đạo rất khen ngợi nàng.
Nhưng tràng cảnh ngày đó, luôn ở trong đầu Diệp Nhữ Lan không thể xóa đi được.
Đến tột cùng, trành cảnh ngày hôm đó nàng nhìn thấy... là gì…
"Ngươi không cần phải cảnh giới như vậy chứ?" Diệp Nhữ Lan đối với ánh mắt của Tiểu Dạ Tử bắt đầu có chút sợ hãi, "Ngươi như vậy làm cho ta rất khẩn trương a."
"Tình hình của ngươi liên quan tới tánh mạng của ta. Ta không thể không cẩn thận. Nếu tỷ tỷ ngươi muốn giết ta, ta đây tuyệt đối không sống được."
"Tỷ tỷ... Không phải người tàn nhẫn như vậy chứ? Nàng..."
Nói đến đây, Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đột nhiên dừng lại câu chuyện.
Trong nhất thời, không khí trong phòng có chút cứng ngắc. Nơi đây là 1 phòng trọ được thuê tạm thời, điều kiện chỉ có thể nói 2 chữ tồi tàn, thậm chí TV vì quá cũ mà không thể hoạt động nổi.
"Thần..." Diệp Nhữ Lan rốt cục mở miệng phá vỡ không khí cứng ngắc "Thần Cốc tiểu thư, ngươi đã không thể nói cho ta biết chuyện về thân thế của
ta... vậy nói chuyện của ngươi đi. Ngươi vừa mới nói với ta, muốn ngươi... Cái gì?"
Sắc mặt Tiểu Dạ Tử xẹt qua 1 tia u tối. Tựa hồ câu nói vừa rồi tạo cho nàng 1 kích thích nhất định.
"Ngươi không cần biết rõ. Cái đó và ngươi không quan hệ."
"Ngươi... Cũng có tỷ tỷ sao?"
"Không có." Tiểu Dạ Tử không nghĩ ngợi trả lời: "Ta không có tỷ tỷ."
"Kỳ thật... Ta vừa rồi nghĩ tới, " Diệp Nhữ Lan đột nhiên nói: "Ngươi là 1 thám tử rất nổi tiếng a? Trong công ty ta có không ít nghệ sĩ, mỗi lần ngồi nghe bọn hắn nói chuyện, cũng có đề cập tới ngươi. Ngươi tuy không phải nghệ sĩ, nhưng hình như trong giới nghệ sĩ rất nổi danh, bởi vì..."
"Ta biết. Bởi vì chuyện liên quan tới sự kiện “liên hoàn án” kia."
"Trên thực tế ta có nghe nói 1 vài tin đồn về ngươi. Tuy ta không biết chuyện này có quan hệ gì với tỷ tỷ của ta hay không, nhưng hình như mẹ ngươi là con gái của tổng giám đốc tài phiệt Đồng Sinh Phát?"
Câu nói này vừa ra ánh mắt Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên co rụt lại!
"Ta cùng người nhà Đồng Sinh..." giọng nói Tiểu Dạ Tử băng lãnh trước nay chưa từng có, thậm chí ánh mắt còn mang theo vài phần sát khí trả lời: "Ta cùng người nhà Đồng Sinh không hề có bất cứ quan hệ gì! Đồng Sinh gia và ta tuyệt đối không hề qua lại!"
Nét mặt của nàng khiến Diệp Nhữ Lan sợ hãi kêu lên 1 tiếng. Nhữ Lan thật ra chỉ muốn thăm dò, để xem vị tỷ tỷ thần bí đột nhiên xuất hiện có quan hệ như thế nào với vị nữ thám tử trước mắt này, như vậy có thể tra ra 1 ít dấu vết. Đương nhiên, ý nghĩ của nàng cùng tình huống chân thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhìn thấy biểu lộ băng lãnh của Tiểu Dạ Tử , nàng không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong đầu nàng có rất nhiều suy đoán, nhưng lại không thể hỏi thăm Tiểu Dạ Tử. Hiển nhiên, vô luận như thế nào nàng ấy cũng không mở miệng nói ra chân tướng đâu.
Diệp Phượng Sơn sẽ rất nguy hiểm, rất nguy hiểm...
Cho nên không tiếc đem mình từ nơi đó cứu ra...
Diệp Nhữ Lan lần lượt nhớ lại từng hình ảnh từ khi tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện. Kỳ thực nàng vẫn luôn suy đoán, bản thân có phải có tỷ đệ ruột thịt hay không.
Người ta đều nói, giữa song bào thai sẽ có cảm ứng tâm linh, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải là giả. Diệp Nhữ Lan còn nhớ rất rõ ràng, tỷ tỷ kêu mình là "Chân Thật" .
Rất hiển nhiên, đó chính là tên thật của mình.
Chân Thật, nguyên lai mình tên là Chân Thật. Diệp Nhữ Lan cảm thấy đó giống như 1 loại sỡ hữu của riêng mình, nàng rất vui vẻ chấp nhận cái tên này. Đây là danh tự cho cha mẹ thân sinh đặt cho nàng?
"Diệp Nhữ Lan" đối với cái tên này nàng vẫn luôn cảm giác không thật, không hề có cảm giác là cái tên thuộc về mình, ngay cả cha mẹ cũng không phải là thân sinh, Diệp Nhữ Lan một mực hi vọng, 1 ngày nào đó có thể nhìn thấy người thân chính thức. Đương nhiên không phải nàng chê cha mẹ nuôi đối với mình không tốt, trên thực tế bọn họ đối với nàng thực sự rất chiếu cố. Nhưng bất luận là kẻ nào, sao có thể không nghĩ tới cha mẹ ruột của mình?
Nguy hiểm...
Trên Diệp Phượng Sơn nếu có nguy hiểm, vậy nguy hiểm đó là cái gì?
Thân thủ khủng bố như tỷ tỷ cũng phải nói nơi đó "Nguy hiểm", rốt cục nó nguy hiểm tới mức nào? Hơn nữa, tỷ tỷ còn cố ý dặn dò thần cốc Tiểu Dạ Tử, không thể để mình đi lên Diệp Phượng Sơn, càng thêm chứng minh độ nguy hiểm đó rất đáng sợ.
Nhưng quan trọng nhất là, bản thân nàng vốn dĩ ở nơi đó, lại để cho tỷ tỷ thay thế.
Cái này có nghĩa là... hiện tại tỷ tỷ lên Diệp Phượng Sơn là vì giúp mình ứng phó với cục diện kia!
Lúc này, bỗng dưng Diệp Nhữ Lan lại nhớ tới 1 chuyện. Là 1 vài tình huống bắt đầu từ lúc mới quay phim.
Lục Tung, Trương Hạo, Dương Kha, Chu Thanh Nghiên, Tống Lâm, 5 diễn viên sau khi quay phim bắt đầu đều gặp phải 1 loạt những việc lạ.
Đáng nhắc tới chính là, ngoại trừ Trương Phượng Lâm sắm vai nữ quỷ làm cho nàng một mực rất không thoải, còn có một vài chuyện cũng làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.
Thời điểm vừa mới vào tổ phim, nàng rất không ngờ mấy diễn viên chủ chốt cũng là người mới. Hơn nữa địa điểm quay phim trên Diệp Phượng Sơn hoàn toàn phong bế. Lúc ấy nàng phi thường khẩn trương, cũng may có người quản lý Hoàng Thiên Hùng cổ vũ. Hơn nữa, Lâm Đạo nhiều lần đề cập, hắn nhìn người không dựa vào danh tiếng, mà phải coi người đó có phù hợp với bộ phim của hắn hay không.
Đoạn thời gian đó nàng rất chăm chỉ học thuộc kịch bản, rất nhanh cơ hồ có thể đọc làu làu tất cả lời kịch. Cùng với mấy người diễn viên chính, cũng có chút quan hệ qua lại.
Căn cứ nội dung cốt truyện, cuối cùng ngoại trừ nhân vật nữ chính tất cả những người khác đều chết. Nhân vật nam chính Lục Tung cũng không ngoại lệ. Mà trong nội dung cốt truyện, người thứ nhất bị chết là Trương Hạo. Trương Hạo là 1 thanh niên tướng mạo phi thường thanh tú, lúc trước hắn đã từng diễn qua 1 bộ phim truyền hình, sắm vai là diễn viên phụ, hơn nữa còn tương đối ít đất diễn. Bất quá, hắn khắc khổ chăm chỉ, cũng hiểu được nắm bắt cơ hội, so với ai khác đều rất ra sức, thường xuyên thảo luận cùng bọn người Diệp Nhữ Lan, Lục Tung làm thế nào để biểu đạt tốt vai diễn. Mà phần diễn của Trương Hạo cũng không nhiều, trên cơ bản bộ phim chưa tới 1 nửa hắn đã chết rồi. Bất quá, ngay cả như vậy, hắn cũng không hề oán hận.
Còn có một nữ diễn viên tên Dương Kha, sắm vai bạn khuê phòng cực thân thiết của Diệp Nhữ Lan, 2 người không hề có bí mật giấu nhau, có thể xem như nữ Số 2, nàng đã từng diễn qua bẩy tám bộ phim truyền hình, cũng đóng qua năm cái quảng cáo, nhưng thủy chung vẫn không ai biết tới. Dương Kha có mái tóc ngắn, đeo kính mắt, gương mặt trái xoan sạch sẽ, nhân vật nàng diễn cũng chết sau cái chết của Trương Hạo. Hơn nữa so sánh ra, tướng chết còn thảm thiết hơn, chính là đầu thân chia lìa. Đối với một nữ hài xinh đẹp mà nói, phải bôi thật nhiều máu lên mặt hơn nữa còn phải biểu hiện chỉ còn mỗi cái đầu, Diệp Nhữ Lan nghĩ, nàng ấy có lẽ sẽ cảm thấy chút mâu thuẫn, bất quá Dương Kha ngược lại rất chuyên nghiệp, không hề ngại, thậm chí còn suy nghĩ làm như thế nào để lúc nàng chết cảm giác tuyệt vọng và chân thật hơn 1 chút. Nàng trong tổ phim cũng là người có quan hệ tốt nhất với Diệp Nhữ Lan.
Mà diễn viên nội địa Chu Thanh nghiên bởi vì nói tiếng Quảng đông cũng không được tốt, cho nên hậu kỳ phải lồng tiếng. Điều này cũng làm cho Chu Thanh Nghiên gặp khó khăn trong quá trình giao lưu với bạn diễn khác. Bất quá, Chu Thanh nghiên là người khiêm tốn hiếu học, nàng biết rõ bản thân mình là người mới, không giống Tống Lâm cao ngạo, nên biểu hiện cũng rất chăm chỉ, nhưng đáng tiếc chính là, nàng tuy rất cố gắng, nhưng khả năng diễn quả thực có điểm yếu kém, không chỉ 1 lần bị Lâm Đạo mắng chửi. Điều này ngay cả Diệp Nhữ Lan cũng có thể nhìn ra, khả năng diễn của Chu Thanh nghiên đích xác khó có thể qua "ải", tuy lời thoại nàng nhớ rất chính xác nhưng chính bởi như thế, mỗi lần nàng đọc thoại cứ như là thư xác nhận, hoàn toàn không hề có cảm xúc. Nếu không phải vì thời gian không kịp cộng thêm kinh phí ít ỏi của đoàn, Lâm Đạo nói không chừng sẽ bỏ cũ thay mới, đuổi nàng đi. Diệp Nhữ Lan nhiều lần nhìn thấy Chu Thanh nghiên nức nở trong phòng, nội tâm cũng cảm thấy khổ sở thay nàng.
Mà Tống Lâm thì không hổ là diễn viên lâu năm, không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất cũng là tuyệt hảo. Nhưng không biết vì cái gì, nàng phát huy có chút thất thường, bị Lâm Đạo nhiều lần trách cứ. Số lần NG(not good) ngày càng nhiều, quá trình quay phim không ngừng bị kéo dài, kéo dài thêm một ngày là tổ phim tổn thất càng thêm lớn, mà bộ phim cũng dự tính sẽ ra mắt vào ngày lễ tình nhân năm sau. Tống Lâm thân là diễn viên lão làng, Lâm Đạo tự nhiên yêu cầu đối với nàng càng cao hơn, sai lầm nhỏ bé cũng không dung túng.
Bất quá, rất đáng nhắc tới chính là khả năng diễn của Diệp Nhữ Lan phát huy xuất sắc nhất trong tất cả mọi người. Bản thân nàng cũng cảm giác mình tựa hồ làm tốt hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, thời điểm quay phim rất nhập tâm, cảm giác như vai diễn chính là nàng.
Mà cảnh diễn chung lần thứ nhất giữa nàng và Trương Phượng Lâm, đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ mồn một.
Trương Phượng Lâm tựa hồ rất quái gở. Cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng nói chuyện với người khác, nhưng Lâm Đạo đối với chuyện này lại rất tán thưởng, hơn nữa nói: "Nếu như nàng cùng các ngươi quen thuộc rồi, các ngươi sẽ rất khó phát ra nỗi sợ hãi từ nội tâm với nàng. Đối với các ngươi mà nói, nàng càng thần bí, càng làm cho các ngươi nắm bắt không được, ở trước mặt các ngươi, càng có thể triển ra bộ mặt khủng bố nhất."
Cho nên nhớ lại, Diệp Nhữ Lan phát hiện bản thân mình cùng Trương Phượng Lâm chưa hề nói chuyện, ngay cả thanh âm nàng ta như thế nào cũng không biết.
Ngày đó, lần đầu tiên diễn chung với nhau, là cảnh trong mơ của nữ nhân vật chính. Nội dung là tiến vào ngôi biệt thự kia, lần thứ nhất gặp mặt nữ quỷ do Trương Phượng Lâm sắm vai.
Hiện tại nhớ lại, nói là mình diễn tốt, không bằng nói...
Mình thực sự bị nàng ta hù sợ.
Trên hành lang hắc ám, nàng cầm một cây nến, chậm rãi đi lại. Sau đó, liền nhìn thấy 1 cái bóng đen bỗng nhiên xuyên qua hành lang trước mặt! Sau đó nàng căn cứ theo nội dung cốt truyện, bước theo, tìm tòi rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Sau đó, nàng tiến vào trong 1 gian phòng, mà trong phòng không hề có người.
Tuy không hề thấy bóng người nào, nhưng nàng nghe rất rõ râm thanh “Roẹt.. roẹt…” không ngừng.
Đó là tiếng gì vậy?
Kế tiếp, sau đoạn này, chính là cảnh Trương Phượng Lâm tiến đến, cảnh quay vẫn tiếp tục. Diệp Nhữ Lan đem cây nến nhắm ngay về phía Trương Phượng Lâm.
Sau đó, ánh nến chiếu sáng gương mặt Trương Phượng Lâm.
Đó là một gương mặt âm bạch vặn vẹo, gương mặt tràn ngập tà dị, mà móng tay thật dài của nàng ta đang không ngừng xé nát bức tranh trước mặt.
Đây chính là chân tướng của thanh âm nàng nghe thấy. Thời điểm lúc trước quay phim, máy quay còn cố ý lia qua chỗ này để cho thấy, Trương Phượng Lâm không đứng ở đấy.
Sau đó, Diệp Nhữ Lan liền phát ra 1 tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, camera tiến lại, đặc tả gương mặt sợ hãi của nàng. Kế tiếp, là cảnh nàng ở trong lều vải giật mình thức giấc khỏi cơn ác mộng, hai cảnh này về sau sẽ được biên tập nối liền lại.
Đoạn diễn đó, Lâm Đạo rất khen ngợi nàng.
Nhưng tràng cảnh ngày đó, luôn ở trong đầu Diệp Nhữ Lan không thể xóa đi được.
Đến tột cùng, trành cảnh ngày hôm đó nàng nhìn thấy... là gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.