Quyển 29 - Chương 7: Huyền Cơ Tín Hiệu Moore
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Mưa như trút nước trên Cửu Đầu đảo ít nhất đã 5 tiếng đồng hồ.
Nước biển không ngừng nâng cao đánh vào bờ biển, trên mặt biển, vòi rồng từng cột đánh úp lại. Những công trình kiến trúc kia trong cuồng phong bão táp cũng lung lay muốn đổ. Trên mặt đất, có nơi nước ngập đã lên tới đầu gối.
Vùng biển này, cơ hồ không có bất kỳ loài cá nào có thể sinh tồn. Cửu Đầu đảo giống như hòn đảo tử vong, từ ngày bị vứt đi nó cứ 1 mực hoang tàn như vậy.
Trong mưa gió, bọn người Cách Tùng đang trốn trong 1 căn phòng nhỏ.
Bọn hắn hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng kéo dài an toàn thêm từng phút từng giây. Tình huống như vậy, sống 1 ngày chẳng khác nào 1 năm. Không nói tới huyết tự cuối cùng năm 2011 gian nan cỡ nào, cho dù có hoàn thành lần huyết tự này, tới tháng 11 tổng thanh toán huyết tự ý vị thế nào trong lòng mọi người đều rõ ràng. Đến lúc đó, ngay cả Lý Ẩn cũng chưa chắc có nửa tia sinh cơ?
Bất quá, trong 3 người, Cách Tùng tương đối trầm ổn nhất. Với tư cách là hộ gia đình 50 năm trước, kinh nghiệm không phải Viên ấn và Đường Không Tương có thể so sánh. Nguy cơ sinh tử đối với hắn mà nói, là chuyện đã trải qua nhiều lần. Hắn vốn là người tâm tính kiên định, khổ cực lớn lên trong khói đạn, mặc dù gặp phải huyết tự chỉ thị khủng bố cũng không làm hắn suy sụp tinh thần.
Điểm này rất giống với Liền Sinh, cũng chính vì thế quan hệ giữa Cách Tùng và Liền Sinh luôn luôn rất tốt.
"Mộng Tử Anh cùng Lâm Tín hẳn là dữ nhiều lành ít rồi..." Đường Không Tương nói đến đây lại hơi kéo bức màn nhìn ra bên ngoài. Trước mắt trong phòng đã bắt đầu tích nước, bất quá bọn hắn leo lên ngồi trên bàn nên cũng không ảnh hưởng lớn.
"Bất luận cái gì cũng không được khinh thường, còn chưa trôi qua nửa ngày nữa đó." Cách Tùng rất trấn định, huyết tự còn chưa được hơn phân nửa, lúc này mà bối rối sợ hãi thì không phải Bạch Cách Tùng rồi. Chấp hành huyết tự không phải lần đầu tiên, tình huống nguy hiểm hơn thế này hắn cũng đã trải qua, có thể sống đến hôm nay, đảm phách của hắn cũng là nhất đẳng đấy. Chấp hành huyết tự, tố chất tâm lý kỳ thật mới là đệ nhất, càng là người sợ chết thì lại chết càng nhanh.
Giờ phút này bầu trời u ám, có kéo bức màn lên 3 người cũng không thể thấy rõ mặt nhau. Bất quá, lúc này chỉ có thể nhẫn nại.
Rốt cục, đã tới 6 giờ sáng. Nhưng cho tới lúc đó mây đen vẫn không ngừng xúm xít trên bầu trời, không hề nhìn thấy 1 tia Dương Quang chiếu lên Cửu Đầu đảo. Mà Mộng Tử Anh lúc này đang co rúm trốn bên trong 1 tòa nhà vứt đi nào đó. Bên ngoài tiếng gió tiếng mưa vẫn đều đều, lại thêm bị quỷ hồn uy hiếp khiến Mộng Tử Anh càng ngày càng sợ. Trong mấy giờ này nàng vẫn chưa tìm thấy được 3 người khác. Dù sao, những công trình kiến trúc còn tồn tại rất nhiều. Nàng lại không dám lên tiếng hô to, hơn nữa mưa bên ngoài lớn như thế, đi ra ngoài cũng bất tiện.
Lúc này nước mưa đã lên tới đầu gối, nhưng nàng vẫn tiếp tục tiến lên. Nơi này có chút giống như nhà xưởng vứt đi. Chung quanh phi thường trống trải, không có bao nhiêu nơi có thể ẩn núp. Điện thoại và đèn pin bị thấm nước không thể dùng được. Khí trời lờ mờ như thế lại thêm không có thiết bị chiếu sáng, nàng chẳng khác nào người mù 1 mình tiến về trước.
Thẳng thắn mà nói, Mộng Tử Anh cảm giác sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nàng cũng biết, cơ hội sinh tồn của những người mới như nàng cực nhỏ, cho đến nay, không mấy ai còn sống sau khi chấp hành huyết tự lần thứ nhất, chỉ có mấy lão hộ gia đình là còn có 1 tia sinh cơ. Mà nàng hiện tại, không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ?
Nhà trọ hiện tại kỳ thật có không ít người mới lựa chọn tự sát, cũng như 1 bộ phận người chết vì giết chóc lẫn nhau. Mặc dù như thế, vẫn có những hộ gia đình mới gia nhập. Chờ đợi bọn hắn cuối cùng cũng chỉ là tuyệt vọng mà thôi.
Đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác cái mũi ngứa ngáy, không tự chủ được hắt xì 1 cái thật vang dội. Tự mình phát ra thanh âm lớn như thế làm nàng giật mình hoảng sợ! Vạn nhất đem quỷ tới thì làm sao bây giờ? Nàng lập tức đè nén hơi thở, lại càng không dám cử động, sợ sẽ phát ra âm thanh.
Trôi qua rất lâu, nàng chỉ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, lúc này mới thoáng nhẹ thở ra, vừa muốn cất bước đi tiếp, thình lình bên tai vang lên tiếng... khua nước ở sau lưng!
Có người đang đi về phía nàng!
Mộng Tử Anh sắc mặt trắng bệch. Nàng ôm 1 tia hi vọng vạn nhất, quay người lại khẽ hỏi: "Là... Bạch Cách Tùng sao? Hay là Đường Không Tương, Viên ấn?"
Sau lưng không hề có bất kỳ âm thanh trả lời nào, tiếng khua nước kia vẫn đang không ngừng tới gần, giờ phút này chỉ cách nàng khoảng 10m mà thôi!
Bởi vì quá mức tối tăm cho nên cả 1 hình dáng đại khái nàng cũng không thể nhìn thấy, thế nhưng thanh âm khua nước rõ ràng vẫn lọt vào trong tai! Lần này, Mộng Tử Anh không dám trì hoãn nữa, lập tức nâng chân lên chạy! Mặt đất đọng nước tạo thành rào cản rất lớn, nàng ra sức chạy vội làm mặt nước bắn lên tung tóe, hất cả lên mặt nàng, nhưng tốc độ thủy chung không thể nâng lên được!
Tiếng khua nước sau lưng không vội không chậm, cứ từ từ tiếp cận! Điều này làm nội tâm nàng sợ hãi không thôi, hết lần này tới lần khác, đều vô kế khả thi! Nhiều lần nàng quay đầu lại, nhưng trước mặt vẫn chỉ là 1 mảnh đen kịt, không thấy được gì hết!
Mộng Tử Anh tuy đã cảm giác sụp đổ tuyệt vọng, nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống, nàng sao có thể ngồi vậy chờ chết. Chạy thêm 1 thời gian ngắn nữa, phía trước xuất hiện cửa ra. Từng đợt gió lớn thổi tới làm nàng nhất thời không đứng vững, ngã vào trong nước!
Nàng lập tức giãy dụa đứng lên, nhưng sức gió ép tới làm nàng cất bước càng thêm gian nan. Sức gió này ngay cả công trình kiến trúc còn trụ không nổi, huống chi là Mộng Tử Anh? Cho dù nàng cưỡng ép tiến lên, tốc độ cũng đại giảm. Lại thêm lực cản của nước, cả buổi trời nàng mới tiến lên được vài bước!
Thanh âm khua nước sau lưng càng ngày càng gần, dường như đã tới ngay phía sau nàng! Mà nàng đã tưởng tượng ra 1 gương mặt hư thối khủng bố ép tới!
Ác linh nhà kho! Con quỷ này chắc chắn là ác linh nhà kho khiến hộ gia đình biến sắc! Nhưng là, Mộng Tử Anh thoáng cái không thể nghĩ ra được nó là hộ gia đình nào biến thành?
Đến tột cùng là hộ gia đình nào đây?
Nàng muốn biết! Cho dù chết nàng cũng muốn biết bản thân chết trong tay ai!
Lúc này sức gió bỗng nhiên nhẹ đi, Mộng Tử Anh vui mừng quá đỗi, cả người thẳng tắp xông ra ngoài!
Được cứu rồi... Có lẽ có thể còn sống sót... có thể sống sót cũng không chừng ah!
Mộng Tử Anh lúc này cũng biết, hy vọng sống sót có bao nhiêu xa vời, nhưng dưới tình huống hiện tại, nhất định phải tranh thủ 1 phen!
Lao ra khỏi nhà xưởng, nàng nhanh chóng xác định phương hướng, chạy về 1 phương khác! Mưa to không ngừng xối lên người nàng, nhưng dường như nàng không cảm giác được.
Bỗng nhiên, nàng bắt đầu phát hiện, tiếng khua nước đã không còn. Nàng quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẫn như cũ không rõ ràng, nhưng làm nàng cảm giác yên tâm đôi chút.
Đúng lúc này, chân nàng dẫm lên 1 thứ gì đó làm cả người lảo đảo ngã vào trong nước! Ngay sau đó, nàng cảm giác đụng phải 1 thân thể cứng rắn!
Không kịp suy nghĩ, thân thể đã bị 2 cánh tay ôm lấy, trước mắt dường như bị 1 thứ gì đó ghé sát mặt. Trong bóng tối, nàng lờ mờ cảm giác, đó là gương mặt thối rữa của quỷ hồn...
Giờ khắc này, bọn người Cách Tùng cũng không biết rằng Mộng Tử Anh đã lên đường theo gót Lâm Tín.
"Con quỷ này, có lẽ chính là ác linh nhà kho..." Đường Không Tương một mực trầm mặc cuối cùng mở miệng, "Giả thiết ác linh nhà kho cho đến nay vẫn chưa thể chứng minh được, nhưng chúng ta đều cho rằng có khả năng rất lớn..."
"Nếu như là ác linh nhà kho mà nói..., vậy chúng ta nên làm cái gì đây?" Viên ấn lắc đầu: "Cho dù rời khỏi Cửu Đầu đảo, trở về nhà trọ không phải chúng ta cũng chết sao?"
"Đừng tự loạn trận cước " Cách Tùng lúc này lại rất tỉnh táo, "Có phải ác linh nhà kho hay không khoan hãy nói, cân nhắc đệ nhất của chúng ta lúc này chính là sống sót rời khỏi Cửu Đầu đảo. Đây là huyết tự cuối cùng của năm nay, cũng là huyết tự cuối cùng của 50 năm, chắc chắn cất dấu huyền cơ.”
"Huyền Cơ?"
"Ta rất để ý chính là, huyết tự vì cái gì lại muốn chúng ta phải giải mật mã moorse mới tiến vào đảo này? Vì cái gì không trực tiếp nói cho chúng ta biết Cửu Đầu đảo? Loại tình huống này trong thời của ta hay thời đại này chưa từng xuất hiện tiền lệ. Huyết tự sẽ luôn thông báo cho hộ gia đình địa điểm chính xác. Cho nên... người phát ra tín hiệu moorse nhất định nắm giữ Huyền Cơ nào đó. Mà cái này rất có thể là hy vọng mà huyết tự cuối cùng đưa cho chúng ta. Nếu như chúng ta có thể còn sống trở về..., có lẽ..."
Cách Tùng nói đến đây hắn phát hiện, kỳ thật đây chỉ là hi vọng của hắn mà thôi. Sống trong tuyệt cảnh lâu như vậy, hắn cũng hy vọng có thể rời khỏi nhà trọ.
Nhưng...
Thời đại thuộc về hắn đã đi xa rồi.
Hạnh phúc thuộc về hắn cũng không còn tồn tại nữa.
Tất cả đã không thể trở về được.
Nhưng hắn vẫn liều hết thảy rời khỏi nhà trọ, cho dù thế giới này đã không còn người thân nghênh đón hắn, cho dù hắn rất khó chấp nhận thời đại mới đã quá thay đổi này.
Những gì hôm nay hắn còn lại, chỉ còn hai người bạn Liền Sinh và Thủy Đồng, hai người không có cùng huyết thống nhưng chẳng khác nào ruột thịt. Vì bảo vệ hai người, Cách Tùng nguyện ý trả giá hết thảy.
"Đi thôi!" Cách Tùng hạ quyết tâm, "Chúng ta đi tìm người phát ra tín hiệu moorse kia, coi như hắn đã biến thành thi thể cùng phải tìm cho ra!"
Nước biển không ngừng nâng cao đánh vào bờ biển, trên mặt biển, vòi rồng từng cột đánh úp lại. Những công trình kiến trúc kia trong cuồng phong bão táp cũng lung lay muốn đổ. Trên mặt đất, có nơi nước ngập đã lên tới đầu gối.
Vùng biển này, cơ hồ không có bất kỳ loài cá nào có thể sinh tồn. Cửu Đầu đảo giống như hòn đảo tử vong, từ ngày bị vứt đi nó cứ 1 mực hoang tàn như vậy.
Trong mưa gió, bọn người Cách Tùng đang trốn trong 1 căn phòng nhỏ.
Bọn hắn hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng kéo dài an toàn thêm từng phút từng giây. Tình huống như vậy, sống 1 ngày chẳng khác nào 1 năm. Không nói tới huyết tự cuối cùng năm 2011 gian nan cỡ nào, cho dù có hoàn thành lần huyết tự này, tới tháng 11 tổng thanh toán huyết tự ý vị thế nào trong lòng mọi người đều rõ ràng. Đến lúc đó, ngay cả Lý Ẩn cũng chưa chắc có nửa tia sinh cơ?
Bất quá, trong 3 người, Cách Tùng tương đối trầm ổn nhất. Với tư cách là hộ gia đình 50 năm trước, kinh nghiệm không phải Viên ấn và Đường Không Tương có thể so sánh. Nguy cơ sinh tử đối với hắn mà nói, là chuyện đã trải qua nhiều lần. Hắn vốn là người tâm tính kiên định, khổ cực lớn lên trong khói đạn, mặc dù gặp phải huyết tự chỉ thị khủng bố cũng không làm hắn suy sụp tinh thần.
Điểm này rất giống với Liền Sinh, cũng chính vì thế quan hệ giữa Cách Tùng và Liền Sinh luôn luôn rất tốt.
"Mộng Tử Anh cùng Lâm Tín hẳn là dữ nhiều lành ít rồi..." Đường Không Tương nói đến đây lại hơi kéo bức màn nhìn ra bên ngoài. Trước mắt trong phòng đã bắt đầu tích nước, bất quá bọn hắn leo lên ngồi trên bàn nên cũng không ảnh hưởng lớn.
"Bất luận cái gì cũng không được khinh thường, còn chưa trôi qua nửa ngày nữa đó." Cách Tùng rất trấn định, huyết tự còn chưa được hơn phân nửa, lúc này mà bối rối sợ hãi thì không phải Bạch Cách Tùng rồi. Chấp hành huyết tự không phải lần đầu tiên, tình huống nguy hiểm hơn thế này hắn cũng đã trải qua, có thể sống đến hôm nay, đảm phách của hắn cũng là nhất đẳng đấy. Chấp hành huyết tự, tố chất tâm lý kỳ thật mới là đệ nhất, càng là người sợ chết thì lại chết càng nhanh.
Giờ phút này bầu trời u ám, có kéo bức màn lên 3 người cũng không thể thấy rõ mặt nhau. Bất quá, lúc này chỉ có thể nhẫn nại.
Rốt cục, đã tới 6 giờ sáng. Nhưng cho tới lúc đó mây đen vẫn không ngừng xúm xít trên bầu trời, không hề nhìn thấy 1 tia Dương Quang chiếu lên Cửu Đầu đảo. Mà Mộng Tử Anh lúc này đang co rúm trốn bên trong 1 tòa nhà vứt đi nào đó. Bên ngoài tiếng gió tiếng mưa vẫn đều đều, lại thêm bị quỷ hồn uy hiếp khiến Mộng Tử Anh càng ngày càng sợ. Trong mấy giờ này nàng vẫn chưa tìm thấy được 3 người khác. Dù sao, những công trình kiến trúc còn tồn tại rất nhiều. Nàng lại không dám lên tiếng hô to, hơn nữa mưa bên ngoài lớn như thế, đi ra ngoài cũng bất tiện.
Lúc này nước mưa đã lên tới đầu gối, nhưng nàng vẫn tiếp tục tiến lên. Nơi này có chút giống như nhà xưởng vứt đi. Chung quanh phi thường trống trải, không có bao nhiêu nơi có thể ẩn núp. Điện thoại và đèn pin bị thấm nước không thể dùng được. Khí trời lờ mờ như thế lại thêm không có thiết bị chiếu sáng, nàng chẳng khác nào người mù 1 mình tiến về trước.
Thẳng thắn mà nói, Mộng Tử Anh cảm giác sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nàng cũng biết, cơ hội sinh tồn của những người mới như nàng cực nhỏ, cho đến nay, không mấy ai còn sống sau khi chấp hành huyết tự lần thứ nhất, chỉ có mấy lão hộ gia đình là còn có 1 tia sinh cơ. Mà nàng hiện tại, không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ?
Nhà trọ hiện tại kỳ thật có không ít người mới lựa chọn tự sát, cũng như 1 bộ phận người chết vì giết chóc lẫn nhau. Mặc dù như thế, vẫn có những hộ gia đình mới gia nhập. Chờ đợi bọn hắn cuối cùng cũng chỉ là tuyệt vọng mà thôi.
Đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác cái mũi ngứa ngáy, không tự chủ được hắt xì 1 cái thật vang dội. Tự mình phát ra thanh âm lớn như thế làm nàng giật mình hoảng sợ! Vạn nhất đem quỷ tới thì làm sao bây giờ? Nàng lập tức đè nén hơi thở, lại càng không dám cử động, sợ sẽ phát ra âm thanh.
Trôi qua rất lâu, nàng chỉ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, lúc này mới thoáng nhẹ thở ra, vừa muốn cất bước đi tiếp, thình lình bên tai vang lên tiếng... khua nước ở sau lưng!
Có người đang đi về phía nàng!
Mộng Tử Anh sắc mặt trắng bệch. Nàng ôm 1 tia hi vọng vạn nhất, quay người lại khẽ hỏi: "Là... Bạch Cách Tùng sao? Hay là Đường Không Tương, Viên ấn?"
Sau lưng không hề có bất kỳ âm thanh trả lời nào, tiếng khua nước kia vẫn đang không ngừng tới gần, giờ phút này chỉ cách nàng khoảng 10m mà thôi!
Bởi vì quá mức tối tăm cho nên cả 1 hình dáng đại khái nàng cũng không thể nhìn thấy, thế nhưng thanh âm khua nước rõ ràng vẫn lọt vào trong tai! Lần này, Mộng Tử Anh không dám trì hoãn nữa, lập tức nâng chân lên chạy! Mặt đất đọng nước tạo thành rào cản rất lớn, nàng ra sức chạy vội làm mặt nước bắn lên tung tóe, hất cả lên mặt nàng, nhưng tốc độ thủy chung không thể nâng lên được!
Tiếng khua nước sau lưng không vội không chậm, cứ từ từ tiếp cận! Điều này làm nội tâm nàng sợ hãi không thôi, hết lần này tới lần khác, đều vô kế khả thi! Nhiều lần nàng quay đầu lại, nhưng trước mặt vẫn chỉ là 1 mảnh đen kịt, không thấy được gì hết!
Mộng Tử Anh tuy đã cảm giác sụp đổ tuyệt vọng, nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống, nàng sao có thể ngồi vậy chờ chết. Chạy thêm 1 thời gian ngắn nữa, phía trước xuất hiện cửa ra. Từng đợt gió lớn thổi tới làm nàng nhất thời không đứng vững, ngã vào trong nước!
Nàng lập tức giãy dụa đứng lên, nhưng sức gió ép tới làm nàng cất bước càng thêm gian nan. Sức gió này ngay cả công trình kiến trúc còn trụ không nổi, huống chi là Mộng Tử Anh? Cho dù nàng cưỡng ép tiến lên, tốc độ cũng đại giảm. Lại thêm lực cản của nước, cả buổi trời nàng mới tiến lên được vài bước!
Thanh âm khua nước sau lưng càng ngày càng gần, dường như đã tới ngay phía sau nàng! Mà nàng đã tưởng tượng ra 1 gương mặt hư thối khủng bố ép tới!
Ác linh nhà kho! Con quỷ này chắc chắn là ác linh nhà kho khiến hộ gia đình biến sắc! Nhưng là, Mộng Tử Anh thoáng cái không thể nghĩ ra được nó là hộ gia đình nào biến thành?
Đến tột cùng là hộ gia đình nào đây?
Nàng muốn biết! Cho dù chết nàng cũng muốn biết bản thân chết trong tay ai!
Lúc này sức gió bỗng nhiên nhẹ đi, Mộng Tử Anh vui mừng quá đỗi, cả người thẳng tắp xông ra ngoài!
Được cứu rồi... Có lẽ có thể còn sống sót... có thể sống sót cũng không chừng ah!
Mộng Tử Anh lúc này cũng biết, hy vọng sống sót có bao nhiêu xa vời, nhưng dưới tình huống hiện tại, nhất định phải tranh thủ 1 phen!
Lao ra khỏi nhà xưởng, nàng nhanh chóng xác định phương hướng, chạy về 1 phương khác! Mưa to không ngừng xối lên người nàng, nhưng dường như nàng không cảm giác được.
Bỗng nhiên, nàng bắt đầu phát hiện, tiếng khua nước đã không còn. Nàng quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẫn như cũ không rõ ràng, nhưng làm nàng cảm giác yên tâm đôi chút.
Đúng lúc này, chân nàng dẫm lên 1 thứ gì đó làm cả người lảo đảo ngã vào trong nước! Ngay sau đó, nàng cảm giác đụng phải 1 thân thể cứng rắn!
Không kịp suy nghĩ, thân thể đã bị 2 cánh tay ôm lấy, trước mắt dường như bị 1 thứ gì đó ghé sát mặt. Trong bóng tối, nàng lờ mờ cảm giác, đó là gương mặt thối rữa của quỷ hồn...
Giờ khắc này, bọn người Cách Tùng cũng không biết rằng Mộng Tử Anh đã lên đường theo gót Lâm Tín.
"Con quỷ này, có lẽ chính là ác linh nhà kho..." Đường Không Tương một mực trầm mặc cuối cùng mở miệng, "Giả thiết ác linh nhà kho cho đến nay vẫn chưa thể chứng minh được, nhưng chúng ta đều cho rằng có khả năng rất lớn..."
"Nếu như là ác linh nhà kho mà nói..., vậy chúng ta nên làm cái gì đây?" Viên ấn lắc đầu: "Cho dù rời khỏi Cửu Đầu đảo, trở về nhà trọ không phải chúng ta cũng chết sao?"
"Đừng tự loạn trận cước " Cách Tùng lúc này lại rất tỉnh táo, "Có phải ác linh nhà kho hay không khoan hãy nói, cân nhắc đệ nhất của chúng ta lúc này chính là sống sót rời khỏi Cửu Đầu đảo. Đây là huyết tự cuối cùng của năm nay, cũng là huyết tự cuối cùng của 50 năm, chắc chắn cất dấu huyền cơ.”
"Huyền Cơ?"
"Ta rất để ý chính là, huyết tự vì cái gì lại muốn chúng ta phải giải mật mã moorse mới tiến vào đảo này? Vì cái gì không trực tiếp nói cho chúng ta biết Cửu Đầu đảo? Loại tình huống này trong thời của ta hay thời đại này chưa từng xuất hiện tiền lệ. Huyết tự sẽ luôn thông báo cho hộ gia đình địa điểm chính xác. Cho nên... người phát ra tín hiệu moorse nhất định nắm giữ Huyền Cơ nào đó. Mà cái này rất có thể là hy vọng mà huyết tự cuối cùng đưa cho chúng ta. Nếu như chúng ta có thể còn sống trở về..., có lẽ..."
Cách Tùng nói đến đây hắn phát hiện, kỳ thật đây chỉ là hi vọng của hắn mà thôi. Sống trong tuyệt cảnh lâu như vậy, hắn cũng hy vọng có thể rời khỏi nhà trọ.
Nhưng...
Thời đại thuộc về hắn đã đi xa rồi.
Hạnh phúc thuộc về hắn cũng không còn tồn tại nữa.
Tất cả đã không thể trở về được.
Nhưng hắn vẫn liều hết thảy rời khỏi nhà trọ, cho dù thế giới này đã không còn người thân nghênh đón hắn, cho dù hắn rất khó chấp nhận thời đại mới đã quá thay đổi này.
Những gì hôm nay hắn còn lại, chỉ còn hai người bạn Liền Sinh và Thủy Đồng, hai người không có cùng huyết thống nhưng chẳng khác nào ruột thịt. Vì bảo vệ hai người, Cách Tùng nguyện ý trả giá hết thảy.
"Đi thôi!" Cách Tùng hạ quyết tâm, "Chúng ta đi tìm người phát ra tín hiệu moorse kia, coi như hắn đã biến thành thi thể cùng phải tìm cho ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.