Quyển 16 - Chương 20: sinh tử một đường
Hắc Sắc Hoả Chủng
08/04/2018
Bùi Thanh Y nói chuyện với Tinh Mỹ ở đầu dây bên
kia: "Thần Nguyên tiểu thư, ngươi bây giờ lập tức trở về thôn, ở đó may
ra còn 1 đường sinh cơ!"
Sau đó, nàng đưa điện thoại cho Nhã Thần ngồi phía sau.
Nhã Thần cũng chú ý tới xe đang thay đổi phương hướng, hiểu được rằng bọn hắn đang trở về thôn. Nhưng trở về thôn làm cái gì?
"Các ngươi..." Nhã Thần đã hiểu ý định của 2 người: "Các ngươi muốn đem những người trong thôn..."
"Không còn cách nào khác." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lạnh lùng trả lời: "Muốn sống sót, chỉ có thể làm như vậy."
"Phụ mẫu ta vẫn còn trong thôn!" Nhã Thần lập tức nói với đầu dây bên kia: "Tinh Mỹ, không được trở về thôn, ngàn vạn lần không được trở ề!" Sau đó hắn cúp điện thoại, muốn lao lên ngăn cản, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, 1 con dao sắc bén đã gác ngang cổ, Bùi Thanh Y mắt lộ hung quang: "Thần Nguyên tiên sinh, ngươi yên tĩnh 1 chút đi."
"Các ngươi..." Nhã Thần nhìn về phía Tiểu Dạ Tử, nói: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi nói vài lời đi! Ngươi thật sự muốn..."
"Ta nói rồi." Tiểu Dạ Tử lại cho hắn 1 câu trả lời lãnh khốc: "Vì sống sót, ta cái gì cũng có thể làm. Điều đó căn bản chẳng coi vào đâu."
"Cho dù hy sinh tánh mạng của những người khác?" Nhã Thần tuy bị dao kề cổ, nhưng vẫn chất vấn Tiểu Dạ Tử.
"Ngươi biết cái gì..."
Nàng cầm tay lái không ngừng thì thào: "Trên thế giới này, chỉ có người còn sống sót mới có tư cách đàm luận thiện ác đúng sai..."
"Như thế nào lại..."
Bùi Thanh Y không buông lỏng con dao đang đặt trên cổ Nhã Thần, nói: "Nhanh một chút đi, Thần Cốc tiểu thư, còn chưa tới sao?"
"Từ đây tới thôn còn 1 đoạn tương đối..." Tiểu Dạ Tử cũng đang không ngừng gia tốc: "Cho dù hiện tại ta tăng tốc độ lên đến cực hạn, cũng không thể cam đoan có thể tới nơi kịp giờ."
"Hiện tại, còn bốn người nữa..." thần sắc Bùi Thanh Y ngưng trọng: "Còn phải hy sinh thêm 4 người nữa, ngươi biết chứ?"
"Ân, ta biết rồi. Hi sinh bốn người thì sao? Chỉ cần đi vào thôn kia, đừng nói 4 người, 400 cũng đủ."
"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." âm điệu của Nhã Thần run rẩy: "Con quỷ kia là theo chân các ngươi? Chẳng lẽ, các ngươi đặc biệt bị nhận nguyền rủa?"
"Bingo!" Tiểu Dạ Tử đáp: "Ngươi nói đúng, chuyện chính là như vậy. Chúng tôi bị nhận 1 cái nguyền rủa, và chính nó đã tạo nên tình huống hiện tại."
Nhã Thần đã hoàn toàn minh bạch. Các nàng muốn hy sinh 4 người trong thôn. Đối với người từ nhỏ lớn lên trong thôn mà nói, mỗi người dân trong thôn đều như là thân nhân.
"Không thể, tuyệt đối không thể!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này xe bỗng nhiên dừng lại, không thể nào tiến thêm được nữa!
Biến cố bực này thực sự làm cả bọn hoảng sợ. Mà Tiểu Dạ Tử lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện 1 sợi dây xích đã đem đuôi xe buộc lại, xa xa có 1 bóng đen đang không ngừng lôi sợi xích trở về!
Trên cái xích kia treo 3 cỗ thi thể! Rõ ràng là Mộc Nội Theo Tử, và mẹ con Matsuda!
"Xuống xe..." Tiểu Dạ Tử quát to: "Nhanh, nhanh xuống xe!"
Bật cửa xe mở ra, 3 người nhanh chóng chạy ra ngoài, bóng đen kia cũng bay nhanh mà đến! tình cảnh khủng bố như thế làm lòng người rung động không thôi!
"Trốn! Tách ra trốn!"
Tiểu Dạ Tử quyết định thật nhanh, nói xong câu đó liền chọn 1 phương hướng bỏ chạy.
Nơi này cách Diệp Thần thôn vẫn còn quá xa.
Mà Nhã Thần lúc này đột nhiên chú ý thấy, Tinh Mỹ đang ở cách hắn không xa! Nàng cũng nhìn thấy Nhã Thần, kinh hỷ chạy tới, nói: "Ca ca, các ngươi sao lại ở đây? Nhanh, chạy mau, con quỷ kia..."
"Tinh Mỹ!"
Nhã thần lập tức chạy về phía muội muội, ân cần đỡ lấy nàng, lúc này Tinh Mỹ sắc mặt đã tái nhợt, thân thể mất hết sức. Sợ hãi và thể lực tiêu hao làm Tinh Mỹ đã đạt tới cực hạn, dù sao nàng không giống với hộ gia đình, trường kỳ huấn luyện tăng cường thể chất.
Nhã Thần nắm lấy cổ tay Tinh Mỹ, lựa 1 phương hướng bỏ chạy.
Mực dù bọn hắn chia ra làm 3 hướng, nhưng thực sự vẫn khó thoát khỏi ma chưởng. Không bau lâu sau bọn hắn đều phát hiện, trước mặt mình xuất hiện 1 bóng đen y hệt!
Bóng đen kia dần dần hiển hiện rõ ra, đó là 1 gương mặt giống như xác ướp đã khô tóp lại, vẫn còn lờ mờ phân biệt được đó là 1 lão phu nhân, trên người khoác 1 kiện kimono đỏ như máu!
Sợi xích sắt cầm trong tay giống như đúc sợi xích trong nhà Hasegawa. Từ trong tay áo kimono duỗi ra 1 bàn tay khô héo hủ hóa, càng làm người khác nhìn thấy mà giật mình.
Con quỷ nhìn giống như xác ướp này đem sợi xích sắt vung vẩy qua lại , lập tức, sợi xích nhanh chóng bay về phía Nhã Thần và Tinh Mỹ!
Cùng một thời gian, trước mặt Bùi Thanh Y cũng xuất hiện 1 thây khô giống như xác ướp mặc kimono đỏ máu! Chỉ có điều, trên tay con quỷ này không cầm theo xích sắt. Con quỷ này tuy có phân thân, nhưng xích sắt chỉ có 1, hiện giờ đang trong tay phân thân đứng trước mặt Nhã Thần và Tinh Mỹ.
Chứng kiến quỷ thủ không có khóa sắt, nội tâm Bùi Thanh Y nới lỏng 1 vòng, lập tức, nàng lại thay đổi phương hướng, chạy vội đi. Nàng trước nay là thành phần trí thức, nhưng vẫn rất xem trọng rèn luyện sức khỏe, thể chất tương đối tốt, hơn nữa ở hạng mục điền kinh nàng rất có lòng tin, nếu không lúc trước nàng bị nữ quỷ đẩy ngã xuống đất mà vẫn kịp thời thoát thân. Dù sao, trước mắt nhà trọ vẫn còn hạn chế đối với quỷ hồn, đây cũng là sinh cơ còn lại duy nhất của hộ gia đình.
Mà trước mặt thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng xuất hiện 1 lão quỷ như xác ướp. Trên mặt nàng xẹt qua 1 tia kinh hoảng, nhưng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Trước mắt, sinh lộ rõ ràng chính là trở về Diệp Thần thôn. Chỉ cần trở về diệp thần thôn, tự nhiên có thể dễ dàng bổ túc con số "Bảy" này.
Nhưng mà, tuyệt vọng chính thức hàng lâm rồi.
Thân thể Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên bị trói lại, ngẩng đầu nhìn, trước mắt Bùi Thanh Y, huynh muội Nhã Thần và Tinh Mỹ cũng đồng dạng bị dây xích buộc chặt kéo lê trên mặt đất!
Mà ở cuối đoạn dây xích, thân ảnh mặc kimono đỏ như máu lại hiện ra. Sau đó, không ngừng đem dây xích kéo về!
Tiểu Dạ Tử nằm ở cuối cùng sợi xích, cự ly tới bóng đen khoảng trên 50m! Thân thể hoàn toàn bị trói lại, căn bản không thể động đậy!
Mà cự ly cách lão quỷ gần nhất chính là Nhã Thần! Lúc này, theo sợi xích sắt bị kéo lại, khoảng cách Nhã Thần tới lão quỷ cũng càng ngày càng gần!
Nhìn thấy Nhã Thần rất có thể là người thứ nhất chết trên tay quỷ thủ, trong mắt Tiểu Dạ Tử xẹt qua 1 tia ác liệt! Không cách nào nhúc nhích hai tay, bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt!
"Nhã Thần..."
Không được chết...
Không được chết a!
Mà Nhã Thần vô cùng rõ ràng bản thân mình đang đối mặt với cái gì. Bộ kimono đỏ như máu ma mị, gương mặt giống như xác ướp, càng lại gần càng trở nên dữ tợn!
Nếu như bị dây xích này trói buộc , chỉ sợ sẽ bị giam cầm vô số năm, thậm chí có thể là vĩnh hằng!
Nghĩ tới đây, Nhã Thần cũng cảm giác vô cùng khủng bố! Điều này quả thực còn đáng sợ hơn cái chết vô số lần! Nhưng hắn không thể nào nhúc nhích cũng không thể thoát ly khoit trói buộc.
Rốt cục, hắn bị kéo đến trước mặt quỷ ảnh, bàn tay khô héo vươn tới trước mặt!
Đúng lúc này...
Có 1 bàn tay rất đột ngột xuất hiện túm lấy bàn tay khô héo đó, tiếp theo từ sau lưng quỷ ảnh, lộ ra 1 gương mặt!
"Mỹ..." Nhã Thần trừng lớn 2 mắt nhìn vào gương mặt ấy, kìm lòng không được kêu to: "Mỹ Thy!"
Gương mặt kia vẫn vô cùng hư thối, nhưng trong mắt có thể được từng hàng nước mắt rơi xuống, dịu nhàng nhìn Nhã Thần. Sau đó nàng dùng 2 tay ôm lấy lão quỷ bà mặc kimono!
Bùi Thanh Y và Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng thấy được 1 màn này!
Lúc trước, Lý Ẩn sở dĩ từ U Thủy thôn trốn về có thể chạy vào nhà trọ, chính là vì linh hồn A Tú biến thành Quỷ hồn đồng quy vu tận cùng nữ quỷ kia!
Chẳng lẽ...
Tình huống bây giờ cũng giống như thế?
"Mỹ Thy... em muốn nói điều gì?"
Nhã Thần hiểu, Mỹ Thy hôm nay đã đạt được giải thoát. Nhưng là nàng không thể nào từ bỏ được mình sao? Cho nên, nàng trở về?
Hai quỷ hồn không ngừng dây dưa với nhau, sau đó, Mỹ Thy không ngừng đem lão quỷ bà kéo về sau, kéo mãi, rốt cuộc, trên gương mặt xác ướp xuất hiện 1 vết nứt, vẫn đang không ngừng lan ra!
Mỹ Thy cũng giống vậy, thân thể nàng không ngừng phân liệt, cuối cùng cả cơ thể xuất hiện ngàn vạn vết rách, hai đạo thân ảnh rốt cục biến thành 1 đống những mảnh vỡ, rơi trên mặt đất, sau đó biến mất vô tung vô ảnh...
Dây xích trói bọn Nhã Thần đang trừng mắt nhìn cảnh tượng khó tin cũng hoàn toàn biến mất.
"Mỹ Thy!"
Khắp thinh không đại mộ hắc lĩnh đen kịt, vang vọng tiếng rên rỉ của Nhã Thần...
Ngày thứ hai, tại sân bay.
"Ngươi... Phải về Trung Quốc sao?"
Nhã Thần và Tinh Mỹ nhìn Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y đang xách theo từng vali hành lý: "Thật sự phải trở về sao?"
Nhã Thần đã quyết định chuyển ra khỏi đại mộ hắc lĩnh. Dù sao ở nơi đó có quá nhiều ký ức không muốn nhớ lại. Trong nhà mấy năm nay vẫn còn chút tích xúc, mua nhà ở Hùng Bản vẫn dư thừa.
"Nhất định phải trở về." Tiểu Dạ Tử lộ ra thần sắc mệt mỏi: "Như ta đã nói với ngươi, ta phải nhận 1 cái 'Nguyền rủa' ."
"Như vậy sao..."
Tiểu Dạ Tử trầm mặc một hồi lại nói: "Tương lai, có lẽ còn có thể gặp lại. Bất quá, tương lai với ta mà nói là thứ rất phiêu miểu, ngươi cũng không nên quá mức mong đợi."
"Ta hiểu." Nhã Thần rõ ràng, hắn có thể sống sót đã là thiên đại ban ân rồi.
Còn có thể... Gặp lại mà nói...
Lúc này, loa thông báo chuyến bay đi trung quốc sắp xuất hành, Tiểu Dạ Tử lập tức nói: "Ta phải lên phi cơ rồi. Như vậy... Tạm biệt."
"Bảo trọng." Nhã thần vẫy tay: "Ta chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi 'Nguyền rủa' ."
Hắn cũng không hỏi thêm nhiều, nhưng hắn biết, đây là chuyện tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.
"Cám ơn cát ngôn (lời nói may mắn) của ngươi." Tiểu Dạ Tử vẫy tay với Nhã Thần. Mà một bên Tinh Mỹ cũng vươn tay nói: "Vô luận như thế nào, đều phải cảm ơn ngươi, Thần Cốc tiểu thư. Hi vọng còn có thể gặp mặt ah."
"Hi vọng..."
Máy bay nâng cao, dần biến mất cuối chân trời, Nhã Thần không khỏi thở dài, quay đầu lại nói với Tinh Mỹ: "Đi thôi, Tinh Mỹ. Sau này, chúng ta cần phải quên hết mọi thứ, bắt đầu cuộc sống mới."
"Ân, tốt, ca ca. Đi thôi. Về chuyện dọn nhà, còn rất nhiều việc đây này."
"Bất quá..." Nhã Thần lại nói thêm một câu: "Mỹ Thy, anh sẽ không quên nàng ấy. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên..."
Còn có thể gặp lại Mỹ Thy sao? Còn có thể gặp lại thần cốc Tiểu Dạ Tử sao?
Không ai biết.
Không ai có thể biết rõ...
Trung Quốc, thành phố K. Trung tâm khu Bạch Nghiêm, Lý Ẩn đang bước đi chậm dãi trên 1 con phố buôn bán phồn hoa. Khu phố này có rất nhiều quán ăn ngon nổi tiếng, vào thời đại học hắn thường xuyên tới 1 quán cafe tên là "Mắt xanh" tại đây.
Cuộc sống đại học của Lý Ẩn thường xuyên cũng những người quen biết lui tới quán "Mắt xanh". Mà khi ấy người có quan hệ tốt nhất với Lý Ẩn chính là Sở Di Thiên.
Tới trước quán cafe, cửa tự động mở ra, nhân viên phục vụ tươi cười chân thành hỏi: "Tiên sinh, tổng cộng có mấy vị?"
"Ta có hẹn."
Lúc này, hắn liếc mắt đã trông thấy, tại 1 góc thoáng đãng trong quán cafe, có 1 thân ảnh quen thuộc đang ngồi.
Đó là một nữ tử có khuôn mặt như vẽ, mặc 1 thân váy liền màu trắng. Mái tóc dài đen nhánh, trên gương mặt trái xoan, dưới hai hành lông mày thanh mảnh, là một đôi mắt dịu dàng động lòng người, chiếc mũi xinh xắn lanh lợi cùng 1 đôi môi anh đào, phối hợp lại tạo nên 1 vẻ đẹp trang nhã, thanh thoát, vẫn giống như ngày xưa, không hề thay đổi.
"Di Chân..."
Lý Ẩn ba bước làm thành hai bước, vội vã bước tới.
"Đã lâu không gặp."
"Học trưởng?"
Lúc này, nàng kia mới chú ý tới Lý Ẩn đến, vội vàng đứng lên, nhưng suýt nữa làm chén cafe trên bàn đổ xuống đất.
"Học trưởng, ngươi rốt cuộc đã tới ah!" Nàng lại không để ý mà mỉm cười nói: "Thật tốt quá, rất nhiều năm không gặp, học trưởng vẫn không có biến hóa gì. Dường như, so với trước cao hơn 1 chút?"
"Vậy sao? Ta cũng không chú ý." Lý Ẩn kéo ghế, 2 người cùng ngồi xuống.
"Sách của học trưởng ta đã đọc rồi!" Sau khi ngồi xuống, Sở Di Chân liền tranh thủ đưa bao kẹo bạc hà trên bàn cho Lý Ẩn, nói: "Hương vị cửa tiệm này vẫn giống trước đây, thật tốt..."
"Đúng vậy." Lý Ẩn đem bao kẹo xé mở, hỏi: "Mấy năm này ngươi trôi qua vẫn tốt chứ?"
"Vẫn bình thường..., ta hiện tại cũng có ý định muốn làm tác giả đây. Tuy ở nước ngoài thời gian dài, nhưng vẫn cảm giác ở tổ quốc thoải mái hơn..."
"Ngươi cũng muốn làm tác giả?" Lý Ẩn ngược lại sững sờ.
"Ân, bởi vì đây là mộng tưởng của Di Thiên..."
Sở Di Thiên là bạn bè quan hệ tốt nhất với Lý Ẩn thời đại học, đồng thời, cũng là đệ đệ song bào thai của Sở Di Chân (sinh đôi).
"Từ sau khi chuyện kia xảy ra..."
Nói đến đây, Di Chân thoáng quấy ly cafe nhấp 1 ngụm: "Ah... Rất ngọt! Dường như ta cho hơi nhiều đường rồi..."
Sở Di Chân một chút cũng không thay đổi.
"Ta có chút kinh ngạc, tưởng rẳng ngươi đã khác với trước kia rồi..." Lý Ẩn đem chén cafe của mình rời qua, nói: "Ngươi uống chén của ta đi, ta bỏ không nhiều đường lắm. Hơn nữa sau khi Di Thiên gặp chuyện, ta cũng ít uống cafe, đổi thành uống trà rồi."
Nói ra những lời này, không khí thoáng trở nên ngưng trọng.
Di Chân 2 tay bưng chén cafe cũng thoáng trầm mặc. Nhưng không lâu lắm, nàng lại cười cười nói: "Không nói cái này nữa, học trưởng. Đúng rồi, ngươi... Ngươi bây giờ, có bạn gái rồi sao? bọn Hàn Chân cũng đã có bạn gái rồi này."
Lý Ẩn nhẹ gật đầu: "Ừm, hiện tại ta đang yêu 1 nữ tử."
Nghe được câu này, bàn tay Di Chân khẽ run rẩy yếu ớt. Trong ánh mắt cũng xẹt qua 1 tia ảm đạm." Như vậy sao?"
Di Chân vội vàng lắc đầu, nói: "Ah, thiệt là, chúc mừng học trưởng, bọn Hàn Chân còn khẳng định ngươi vẫn còn độc thân kìa, xem ra bọn hắn đều không biết..."
"Bọn hắn không biết cũng rất bình thường, ta quen biết nàng là chuyện mới 1 năm trước." Lý Ẩn nói đến đây, bỗng nhiên thay đổi chủ đề: "Kỳ thật, Di Chân, hôm nay nhìn thấy ngươi ta rất cao hứng. Lúc trước bạn bè thời đại học đều bận rộn công việc, không mấy khi nhìn gặp mặt. Hôm nay nhìn thấy ngươi, lại ở quán cafe này làm cho ta có cảm giác trở về lúc trước."
"Vậy sao?"
Di Chân có chút bối rối cầm lấy chén cà phê che đi ánh mắt mình , uống một ngụm. Lúc này, khóe mắt nàng đã có chút nước lóng lánh.
Di Chân đặt chén cà phê xuống, hơi cúi đầu, nói: "Ah, học trưởng, là như thế này , kỳ thật, ta có một việc, muốn nhờ ngươi..."
Sau đó, nàng đưa điện thoại cho Nhã Thần ngồi phía sau.
Nhã Thần cũng chú ý tới xe đang thay đổi phương hướng, hiểu được rằng bọn hắn đang trở về thôn. Nhưng trở về thôn làm cái gì?
"Các ngươi..." Nhã Thần đã hiểu ý định của 2 người: "Các ngươi muốn đem những người trong thôn..."
"Không còn cách nào khác." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lạnh lùng trả lời: "Muốn sống sót, chỉ có thể làm như vậy."
"Phụ mẫu ta vẫn còn trong thôn!" Nhã Thần lập tức nói với đầu dây bên kia: "Tinh Mỹ, không được trở về thôn, ngàn vạn lần không được trở ề!" Sau đó hắn cúp điện thoại, muốn lao lên ngăn cản, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, 1 con dao sắc bén đã gác ngang cổ, Bùi Thanh Y mắt lộ hung quang: "Thần Nguyên tiên sinh, ngươi yên tĩnh 1 chút đi."
"Các ngươi..." Nhã Thần nhìn về phía Tiểu Dạ Tử, nói: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi nói vài lời đi! Ngươi thật sự muốn..."
"Ta nói rồi." Tiểu Dạ Tử lại cho hắn 1 câu trả lời lãnh khốc: "Vì sống sót, ta cái gì cũng có thể làm. Điều đó căn bản chẳng coi vào đâu."
"Cho dù hy sinh tánh mạng của những người khác?" Nhã Thần tuy bị dao kề cổ, nhưng vẫn chất vấn Tiểu Dạ Tử.
"Ngươi biết cái gì..."
Nàng cầm tay lái không ngừng thì thào: "Trên thế giới này, chỉ có người còn sống sót mới có tư cách đàm luận thiện ác đúng sai..."
"Như thế nào lại..."
Bùi Thanh Y không buông lỏng con dao đang đặt trên cổ Nhã Thần, nói: "Nhanh một chút đi, Thần Cốc tiểu thư, còn chưa tới sao?"
"Từ đây tới thôn còn 1 đoạn tương đối..." Tiểu Dạ Tử cũng đang không ngừng gia tốc: "Cho dù hiện tại ta tăng tốc độ lên đến cực hạn, cũng không thể cam đoan có thể tới nơi kịp giờ."
"Hiện tại, còn bốn người nữa..." thần sắc Bùi Thanh Y ngưng trọng: "Còn phải hy sinh thêm 4 người nữa, ngươi biết chứ?"
"Ân, ta biết rồi. Hi sinh bốn người thì sao? Chỉ cần đi vào thôn kia, đừng nói 4 người, 400 cũng đủ."
"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." âm điệu của Nhã Thần run rẩy: "Con quỷ kia là theo chân các ngươi? Chẳng lẽ, các ngươi đặc biệt bị nhận nguyền rủa?"
"Bingo!" Tiểu Dạ Tử đáp: "Ngươi nói đúng, chuyện chính là như vậy. Chúng tôi bị nhận 1 cái nguyền rủa, và chính nó đã tạo nên tình huống hiện tại."
Nhã Thần đã hoàn toàn minh bạch. Các nàng muốn hy sinh 4 người trong thôn. Đối với người từ nhỏ lớn lên trong thôn mà nói, mỗi người dân trong thôn đều như là thân nhân.
"Không thể, tuyệt đối không thể!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này xe bỗng nhiên dừng lại, không thể nào tiến thêm được nữa!
Biến cố bực này thực sự làm cả bọn hoảng sợ. Mà Tiểu Dạ Tử lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện 1 sợi dây xích đã đem đuôi xe buộc lại, xa xa có 1 bóng đen đang không ngừng lôi sợi xích trở về!
Trên cái xích kia treo 3 cỗ thi thể! Rõ ràng là Mộc Nội Theo Tử, và mẹ con Matsuda!
"Xuống xe..." Tiểu Dạ Tử quát to: "Nhanh, nhanh xuống xe!"
Bật cửa xe mở ra, 3 người nhanh chóng chạy ra ngoài, bóng đen kia cũng bay nhanh mà đến! tình cảnh khủng bố như thế làm lòng người rung động không thôi!
"Trốn! Tách ra trốn!"
Tiểu Dạ Tử quyết định thật nhanh, nói xong câu đó liền chọn 1 phương hướng bỏ chạy.
Nơi này cách Diệp Thần thôn vẫn còn quá xa.
Mà Nhã Thần lúc này đột nhiên chú ý thấy, Tinh Mỹ đang ở cách hắn không xa! Nàng cũng nhìn thấy Nhã Thần, kinh hỷ chạy tới, nói: "Ca ca, các ngươi sao lại ở đây? Nhanh, chạy mau, con quỷ kia..."
"Tinh Mỹ!"
Nhã thần lập tức chạy về phía muội muội, ân cần đỡ lấy nàng, lúc này Tinh Mỹ sắc mặt đã tái nhợt, thân thể mất hết sức. Sợ hãi và thể lực tiêu hao làm Tinh Mỹ đã đạt tới cực hạn, dù sao nàng không giống với hộ gia đình, trường kỳ huấn luyện tăng cường thể chất.
Nhã Thần nắm lấy cổ tay Tinh Mỹ, lựa 1 phương hướng bỏ chạy.
Mực dù bọn hắn chia ra làm 3 hướng, nhưng thực sự vẫn khó thoát khỏi ma chưởng. Không bau lâu sau bọn hắn đều phát hiện, trước mặt mình xuất hiện 1 bóng đen y hệt!
Bóng đen kia dần dần hiển hiện rõ ra, đó là 1 gương mặt giống như xác ướp đã khô tóp lại, vẫn còn lờ mờ phân biệt được đó là 1 lão phu nhân, trên người khoác 1 kiện kimono đỏ như máu!
Sợi xích sắt cầm trong tay giống như đúc sợi xích trong nhà Hasegawa. Từ trong tay áo kimono duỗi ra 1 bàn tay khô héo hủ hóa, càng làm người khác nhìn thấy mà giật mình.
Con quỷ nhìn giống như xác ướp này đem sợi xích sắt vung vẩy qua lại , lập tức, sợi xích nhanh chóng bay về phía Nhã Thần và Tinh Mỹ!
Cùng một thời gian, trước mặt Bùi Thanh Y cũng xuất hiện 1 thây khô giống như xác ướp mặc kimono đỏ máu! Chỉ có điều, trên tay con quỷ này không cầm theo xích sắt. Con quỷ này tuy có phân thân, nhưng xích sắt chỉ có 1, hiện giờ đang trong tay phân thân đứng trước mặt Nhã Thần và Tinh Mỹ.
Chứng kiến quỷ thủ không có khóa sắt, nội tâm Bùi Thanh Y nới lỏng 1 vòng, lập tức, nàng lại thay đổi phương hướng, chạy vội đi. Nàng trước nay là thành phần trí thức, nhưng vẫn rất xem trọng rèn luyện sức khỏe, thể chất tương đối tốt, hơn nữa ở hạng mục điền kinh nàng rất có lòng tin, nếu không lúc trước nàng bị nữ quỷ đẩy ngã xuống đất mà vẫn kịp thời thoát thân. Dù sao, trước mắt nhà trọ vẫn còn hạn chế đối với quỷ hồn, đây cũng là sinh cơ còn lại duy nhất của hộ gia đình.
Mà trước mặt thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng xuất hiện 1 lão quỷ như xác ướp. Trên mặt nàng xẹt qua 1 tia kinh hoảng, nhưng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Trước mắt, sinh lộ rõ ràng chính là trở về Diệp Thần thôn. Chỉ cần trở về diệp thần thôn, tự nhiên có thể dễ dàng bổ túc con số "Bảy" này.
Nhưng mà, tuyệt vọng chính thức hàng lâm rồi.
Thân thể Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên bị trói lại, ngẩng đầu nhìn, trước mắt Bùi Thanh Y, huynh muội Nhã Thần và Tinh Mỹ cũng đồng dạng bị dây xích buộc chặt kéo lê trên mặt đất!
Mà ở cuối đoạn dây xích, thân ảnh mặc kimono đỏ như máu lại hiện ra. Sau đó, không ngừng đem dây xích kéo về!
Tiểu Dạ Tử nằm ở cuối cùng sợi xích, cự ly tới bóng đen khoảng trên 50m! Thân thể hoàn toàn bị trói lại, căn bản không thể động đậy!
Mà cự ly cách lão quỷ gần nhất chính là Nhã Thần! Lúc này, theo sợi xích sắt bị kéo lại, khoảng cách Nhã Thần tới lão quỷ cũng càng ngày càng gần!
Nhìn thấy Nhã Thần rất có thể là người thứ nhất chết trên tay quỷ thủ, trong mắt Tiểu Dạ Tử xẹt qua 1 tia ác liệt! Không cách nào nhúc nhích hai tay, bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt!
"Nhã Thần..."
Không được chết...
Không được chết a!
Mà Nhã Thần vô cùng rõ ràng bản thân mình đang đối mặt với cái gì. Bộ kimono đỏ như máu ma mị, gương mặt giống như xác ướp, càng lại gần càng trở nên dữ tợn!
Nếu như bị dây xích này trói buộc , chỉ sợ sẽ bị giam cầm vô số năm, thậm chí có thể là vĩnh hằng!
Nghĩ tới đây, Nhã Thần cũng cảm giác vô cùng khủng bố! Điều này quả thực còn đáng sợ hơn cái chết vô số lần! Nhưng hắn không thể nào nhúc nhích cũng không thể thoát ly khoit trói buộc.
Rốt cục, hắn bị kéo đến trước mặt quỷ ảnh, bàn tay khô héo vươn tới trước mặt!
Đúng lúc này...
Có 1 bàn tay rất đột ngột xuất hiện túm lấy bàn tay khô héo đó, tiếp theo từ sau lưng quỷ ảnh, lộ ra 1 gương mặt!
"Mỹ..." Nhã Thần trừng lớn 2 mắt nhìn vào gương mặt ấy, kìm lòng không được kêu to: "Mỹ Thy!"
Gương mặt kia vẫn vô cùng hư thối, nhưng trong mắt có thể được từng hàng nước mắt rơi xuống, dịu nhàng nhìn Nhã Thần. Sau đó nàng dùng 2 tay ôm lấy lão quỷ bà mặc kimono!
Bùi Thanh Y và Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng thấy được 1 màn này!
Lúc trước, Lý Ẩn sở dĩ từ U Thủy thôn trốn về có thể chạy vào nhà trọ, chính là vì linh hồn A Tú biến thành Quỷ hồn đồng quy vu tận cùng nữ quỷ kia!
Chẳng lẽ...
Tình huống bây giờ cũng giống như thế?
"Mỹ Thy... em muốn nói điều gì?"
Nhã Thần hiểu, Mỹ Thy hôm nay đã đạt được giải thoát. Nhưng là nàng không thể nào từ bỏ được mình sao? Cho nên, nàng trở về?
Hai quỷ hồn không ngừng dây dưa với nhau, sau đó, Mỹ Thy không ngừng đem lão quỷ bà kéo về sau, kéo mãi, rốt cuộc, trên gương mặt xác ướp xuất hiện 1 vết nứt, vẫn đang không ngừng lan ra!
Mỹ Thy cũng giống vậy, thân thể nàng không ngừng phân liệt, cuối cùng cả cơ thể xuất hiện ngàn vạn vết rách, hai đạo thân ảnh rốt cục biến thành 1 đống những mảnh vỡ, rơi trên mặt đất, sau đó biến mất vô tung vô ảnh...
Dây xích trói bọn Nhã Thần đang trừng mắt nhìn cảnh tượng khó tin cũng hoàn toàn biến mất.
"Mỹ Thy!"
Khắp thinh không đại mộ hắc lĩnh đen kịt, vang vọng tiếng rên rỉ của Nhã Thần...
Ngày thứ hai, tại sân bay.
"Ngươi... Phải về Trung Quốc sao?"
Nhã Thần và Tinh Mỹ nhìn Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y đang xách theo từng vali hành lý: "Thật sự phải trở về sao?"
Nhã Thần đã quyết định chuyển ra khỏi đại mộ hắc lĩnh. Dù sao ở nơi đó có quá nhiều ký ức không muốn nhớ lại. Trong nhà mấy năm nay vẫn còn chút tích xúc, mua nhà ở Hùng Bản vẫn dư thừa.
"Nhất định phải trở về." Tiểu Dạ Tử lộ ra thần sắc mệt mỏi: "Như ta đã nói với ngươi, ta phải nhận 1 cái 'Nguyền rủa' ."
"Như vậy sao..."
Tiểu Dạ Tử trầm mặc một hồi lại nói: "Tương lai, có lẽ còn có thể gặp lại. Bất quá, tương lai với ta mà nói là thứ rất phiêu miểu, ngươi cũng không nên quá mức mong đợi."
"Ta hiểu." Nhã Thần rõ ràng, hắn có thể sống sót đã là thiên đại ban ân rồi.
Còn có thể... Gặp lại mà nói...
Lúc này, loa thông báo chuyến bay đi trung quốc sắp xuất hành, Tiểu Dạ Tử lập tức nói: "Ta phải lên phi cơ rồi. Như vậy... Tạm biệt."
"Bảo trọng." Nhã thần vẫy tay: "Ta chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi 'Nguyền rủa' ."
Hắn cũng không hỏi thêm nhiều, nhưng hắn biết, đây là chuyện tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.
"Cám ơn cát ngôn (lời nói may mắn) của ngươi." Tiểu Dạ Tử vẫy tay với Nhã Thần. Mà một bên Tinh Mỹ cũng vươn tay nói: "Vô luận như thế nào, đều phải cảm ơn ngươi, Thần Cốc tiểu thư. Hi vọng còn có thể gặp mặt ah."
"Hi vọng..."
Máy bay nâng cao, dần biến mất cuối chân trời, Nhã Thần không khỏi thở dài, quay đầu lại nói với Tinh Mỹ: "Đi thôi, Tinh Mỹ. Sau này, chúng ta cần phải quên hết mọi thứ, bắt đầu cuộc sống mới."
"Ân, tốt, ca ca. Đi thôi. Về chuyện dọn nhà, còn rất nhiều việc đây này."
"Bất quá..." Nhã Thần lại nói thêm một câu: "Mỹ Thy, anh sẽ không quên nàng ấy. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên..."
Còn có thể gặp lại Mỹ Thy sao? Còn có thể gặp lại thần cốc Tiểu Dạ Tử sao?
Không ai biết.
Không ai có thể biết rõ...
Trung Quốc, thành phố K. Trung tâm khu Bạch Nghiêm, Lý Ẩn đang bước đi chậm dãi trên 1 con phố buôn bán phồn hoa. Khu phố này có rất nhiều quán ăn ngon nổi tiếng, vào thời đại học hắn thường xuyên tới 1 quán cafe tên là "Mắt xanh" tại đây.
Cuộc sống đại học của Lý Ẩn thường xuyên cũng những người quen biết lui tới quán "Mắt xanh". Mà khi ấy người có quan hệ tốt nhất với Lý Ẩn chính là Sở Di Thiên.
Tới trước quán cafe, cửa tự động mở ra, nhân viên phục vụ tươi cười chân thành hỏi: "Tiên sinh, tổng cộng có mấy vị?"
"Ta có hẹn."
Lúc này, hắn liếc mắt đã trông thấy, tại 1 góc thoáng đãng trong quán cafe, có 1 thân ảnh quen thuộc đang ngồi.
Đó là một nữ tử có khuôn mặt như vẽ, mặc 1 thân váy liền màu trắng. Mái tóc dài đen nhánh, trên gương mặt trái xoan, dưới hai hành lông mày thanh mảnh, là một đôi mắt dịu dàng động lòng người, chiếc mũi xinh xắn lanh lợi cùng 1 đôi môi anh đào, phối hợp lại tạo nên 1 vẻ đẹp trang nhã, thanh thoát, vẫn giống như ngày xưa, không hề thay đổi.
"Di Chân..."
Lý Ẩn ba bước làm thành hai bước, vội vã bước tới.
"Đã lâu không gặp."
"Học trưởng?"
Lúc này, nàng kia mới chú ý tới Lý Ẩn đến, vội vàng đứng lên, nhưng suýt nữa làm chén cafe trên bàn đổ xuống đất.
"Học trưởng, ngươi rốt cuộc đã tới ah!" Nàng lại không để ý mà mỉm cười nói: "Thật tốt quá, rất nhiều năm không gặp, học trưởng vẫn không có biến hóa gì. Dường như, so với trước cao hơn 1 chút?"
"Vậy sao? Ta cũng không chú ý." Lý Ẩn kéo ghế, 2 người cùng ngồi xuống.
"Sách của học trưởng ta đã đọc rồi!" Sau khi ngồi xuống, Sở Di Chân liền tranh thủ đưa bao kẹo bạc hà trên bàn cho Lý Ẩn, nói: "Hương vị cửa tiệm này vẫn giống trước đây, thật tốt..."
"Đúng vậy." Lý Ẩn đem bao kẹo xé mở, hỏi: "Mấy năm này ngươi trôi qua vẫn tốt chứ?"
"Vẫn bình thường..., ta hiện tại cũng có ý định muốn làm tác giả đây. Tuy ở nước ngoài thời gian dài, nhưng vẫn cảm giác ở tổ quốc thoải mái hơn..."
"Ngươi cũng muốn làm tác giả?" Lý Ẩn ngược lại sững sờ.
"Ân, bởi vì đây là mộng tưởng của Di Thiên..."
Sở Di Thiên là bạn bè quan hệ tốt nhất với Lý Ẩn thời đại học, đồng thời, cũng là đệ đệ song bào thai của Sở Di Chân (sinh đôi).
"Từ sau khi chuyện kia xảy ra..."
Nói đến đây, Di Chân thoáng quấy ly cafe nhấp 1 ngụm: "Ah... Rất ngọt! Dường như ta cho hơi nhiều đường rồi..."
Sở Di Chân một chút cũng không thay đổi.
"Ta có chút kinh ngạc, tưởng rẳng ngươi đã khác với trước kia rồi..." Lý Ẩn đem chén cafe của mình rời qua, nói: "Ngươi uống chén của ta đi, ta bỏ không nhiều đường lắm. Hơn nữa sau khi Di Thiên gặp chuyện, ta cũng ít uống cafe, đổi thành uống trà rồi."
Nói ra những lời này, không khí thoáng trở nên ngưng trọng.
Di Chân 2 tay bưng chén cafe cũng thoáng trầm mặc. Nhưng không lâu lắm, nàng lại cười cười nói: "Không nói cái này nữa, học trưởng. Đúng rồi, ngươi... Ngươi bây giờ, có bạn gái rồi sao? bọn Hàn Chân cũng đã có bạn gái rồi này."
Lý Ẩn nhẹ gật đầu: "Ừm, hiện tại ta đang yêu 1 nữ tử."
Nghe được câu này, bàn tay Di Chân khẽ run rẩy yếu ớt. Trong ánh mắt cũng xẹt qua 1 tia ảm đạm." Như vậy sao?"
Di Chân vội vàng lắc đầu, nói: "Ah, thiệt là, chúc mừng học trưởng, bọn Hàn Chân còn khẳng định ngươi vẫn còn độc thân kìa, xem ra bọn hắn đều không biết..."
"Bọn hắn không biết cũng rất bình thường, ta quen biết nàng là chuyện mới 1 năm trước." Lý Ẩn nói đến đây, bỗng nhiên thay đổi chủ đề: "Kỳ thật, Di Chân, hôm nay nhìn thấy ngươi ta rất cao hứng. Lúc trước bạn bè thời đại học đều bận rộn công việc, không mấy khi nhìn gặp mặt. Hôm nay nhìn thấy ngươi, lại ở quán cafe này làm cho ta có cảm giác trở về lúc trước."
"Vậy sao?"
Di Chân có chút bối rối cầm lấy chén cà phê che đi ánh mắt mình , uống một ngụm. Lúc này, khóe mắt nàng đã có chút nước lóng lánh.
Di Chân đặt chén cà phê xuống, hơi cúi đầu, nói: "Ah, học trưởng, là như thế này , kỳ thật, ta có một việc, muốn nhờ ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.