Chương 2: Có tình nguyện hay không?
Bạch Thái Thái
16/12/2024
Hôn sự của đại ca ta vốn không ai để ý, nhưng hôn sự giữa tẩu ấy và Cố Thanh, Cố đại nhân lại là chủ đề nóng hổi gần đây ở kinh thành.
Đến kẻ nhà quê vừa tới như ta cũng biết, đích trưởng nữ phủ Thượng Thư trước nửa đời sống khổ dưới tay kế mẫu cay nghiệt, nhưng được linh hồn mẫu thân nơi chín suối phù hộ, nên công tử nhà Thủ Phụ để mắt tới.
Cố Thanh đại nhân không chỉ có gia thế tốt, tài học cũng hơn người, 17 tuổi đã đỗ Thám Hoa, qua 4 năm đã đạt đến vị trí văn quan ngũ phẩm.
Dưới triều Đại Chiêu, văn quan quý giá, cùng phẩm cấp nhưng giá trị hơn võ quan nhiều.
Haiz, đại ca ta thật chẳng so bì được.
Dù ta đã thấy ánh sao trong mắt huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn chỉ đứng xa xa Kiều tiểu thư, không ngừng trấn an rằng người Cố phủ sẽ đến ngay.
Nhưng người đến chỉ là một lão ma ma và một tiểu nha hoàn.
Lão ma ma rơi lệ nói: “Tiểu thư, bên Cố gia phát hiện muộn, Cố công tử và vị Triệu tiểu thư kia đã động phòng, Cố gia nói, e là không đổi lại hôn sự được.”
Tiểu nha hoàn lanh miệng kia lập tức mắng: “Mấy kẻ g.i.ế.c ngàn đao trong phủ, nghe Cố gia không cưới tiểu thư nữa liền vác của hồi môn về, chẳng thèm tới đón tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây, thật sự quay về Kiều phủ ư? Quay về rồi, ai biết lần sau tiểu thư sẽ bị gả cho hạng người bẩn thỉu nào chứ!”
Đến lúc này nương mới hiểu ra, bà ấy phất tay cho gia nhân lui ra, bà ấy chưa quen việc sai bảo người, phải ngừng lại một lúc mới định mở lời, thì vị cô nương kia đã cất tiếng trước.
Tẩu ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đại ca ta, giọng hơi run nhưng ẩn chứa một sức mạnh, một ý chí muốn tranh đấu vì mình.
Tẩu ấy nói: “Tống công tử, chuyện đã lỡ rồi, chàng có nguyện lấy sai thành đúng mà cưới ta không?”
Mãi rất lâu sau này đại ca mới kể cho ta, khi huynh ấy vén khăn trùm thấy tẩu tẩu, tưởng chừng mình cưới được tiên nữ, vậy mà vừa liếc mắt một cái đã bị người ta xô tan mộng đẹp.
May sao lão Thiên gia có mắt, lại cho huynh ấy thêm một cơ hội.
Vì thế, đáp án của huynh ấy, tất nhiên chỉ có thể là đồng ý.
3
Đêm ấy quả thực hỗn loạn, đợi sắp xếp người Triệu gia cùng của hồi môn sang Cố phủ xong xuôi, động phòng mới được bắt đầu lại.
Nương thấy dáng vẻ ngốc nghếch của đại ca, lại kéo ta ngồi xổm dưới khung cửa sổ nghe lén.
Ta ngồi chồm hổm đến tê cả chân mới nghe được hai khúc gỗ trong phòng cất lời câu đầu tiên.
Đại ca nói: “Nàng… nàng nếu không tình nguyện, ta sẽ ra trường kỳ ngủ, ta hiểu mà, ta là kẻ thô lỗ, không giống các người.”
Tiểu thư Kiều Sơ Cẩn không đáp, qua một lúc lâu mới vang lên một tiếng “chụt”, nghe hệt như lúc ta thường hôn mèo con.
Rồi tẩu ấy cũng lắp bắp khẽ nói: “Vậy… vậy giờ chàng hiểu ta có tình nguyện hay không rồi chứ?”
Đại ca hiểu không thì ta không rõ, nhưng nương nhất định hiểu, bà ấy kéo ta đứng dậy, đi xa một chút liền cười ha ha: “Tốt, tốt quá, cưới được nàng dâu này thật hay, đại ca con lớn tướng thế mà chẳng lanh lẹ bằng một cô nương.”
Nương vui vẻ, ta cũng vui vẻ, nhưng mới đi chưa được hai bước, chúng ta liền nghe thấy những lời chẳng mấy dễ chịu.
Đó là hai người theo hồi môn bên cạnh tẩu tử.
Nha hoàn tên Thuý Hoàn chu miệng nói: “Tiểu thư đúng là mệnh khổ, Cố công tử phong nhã ra sao, giờ lại ghép cho một gã thôn dã chân lấm tay bùn.
Bà coi phủ họ thế này lộn xộn biết bao, vừa rồi vào bếp, ngay cả nước nóng dự trữ cũng không biết chuẩn bị, chúng ta còn phải tự đi đun.”
Đào ma ma quát: “Vô phép, cái gì mà ‘phủ họ’, sau này đây cũng là phủ của tiểu thư, công tử, lão phu nhân, cùng cô nương đều là chủ tử của chúng ta, ngươi giữ miệng cho tốt, chớ gây họa cho tiểu thư.”
Mắng xong, bà lại thở dài: “Còn biết làm sao, tiểu thư ngay cả một rương hồi môn cũng không có, đây chính là nhược điểm lớn nhất, về sau ăn mặc đều trông cậy vào người ta, đến lời nói cũng chẳng có khí thế.”
Ta muốn nói họ sai rồi, đại ca ta đã hứa không để tẩu tử khổ sở, nhà ta giờ có tiền, đủ nuôi ăn mặc.
Nhưng nương không cho ta nói, bà ấy kéo ta về phòng, nửa đêm thức đếm vàng.
Số vàng ấy là do đại ca cho.
Đến kẻ nhà quê vừa tới như ta cũng biết, đích trưởng nữ phủ Thượng Thư trước nửa đời sống khổ dưới tay kế mẫu cay nghiệt, nhưng được linh hồn mẫu thân nơi chín suối phù hộ, nên công tử nhà Thủ Phụ để mắt tới.
Cố Thanh đại nhân không chỉ có gia thế tốt, tài học cũng hơn người, 17 tuổi đã đỗ Thám Hoa, qua 4 năm đã đạt đến vị trí văn quan ngũ phẩm.
Dưới triều Đại Chiêu, văn quan quý giá, cùng phẩm cấp nhưng giá trị hơn võ quan nhiều.
Haiz, đại ca ta thật chẳng so bì được.
Dù ta đã thấy ánh sao trong mắt huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn chỉ đứng xa xa Kiều tiểu thư, không ngừng trấn an rằng người Cố phủ sẽ đến ngay.
Nhưng người đến chỉ là một lão ma ma và một tiểu nha hoàn.
Lão ma ma rơi lệ nói: “Tiểu thư, bên Cố gia phát hiện muộn, Cố công tử và vị Triệu tiểu thư kia đã động phòng, Cố gia nói, e là không đổi lại hôn sự được.”
Tiểu nha hoàn lanh miệng kia lập tức mắng: “Mấy kẻ g.i.ế.c ngàn đao trong phủ, nghe Cố gia không cưới tiểu thư nữa liền vác của hồi môn về, chẳng thèm tới đón tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây, thật sự quay về Kiều phủ ư? Quay về rồi, ai biết lần sau tiểu thư sẽ bị gả cho hạng người bẩn thỉu nào chứ!”
Đến lúc này nương mới hiểu ra, bà ấy phất tay cho gia nhân lui ra, bà ấy chưa quen việc sai bảo người, phải ngừng lại một lúc mới định mở lời, thì vị cô nương kia đã cất tiếng trước.
Tẩu ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đại ca ta, giọng hơi run nhưng ẩn chứa một sức mạnh, một ý chí muốn tranh đấu vì mình.
Tẩu ấy nói: “Tống công tử, chuyện đã lỡ rồi, chàng có nguyện lấy sai thành đúng mà cưới ta không?”
Mãi rất lâu sau này đại ca mới kể cho ta, khi huynh ấy vén khăn trùm thấy tẩu tẩu, tưởng chừng mình cưới được tiên nữ, vậy mà vừa liếc mắt một cái đã bị người ta xô tan mộng đẹp.
May sao lão Thiên gia có mắt, lại cho huynh ấy thêm một cơ hội.
Vì thế, đáp án của huynh ấy, tất nhiên chỉ có thể là đồng ý.
3
Đêm ấy quả thực hỗn loạn, đợi sắp xếp người Triệu gia cùng của hồi môn sang Cố phủ xong xuôi, động phòng mới được bắt đầu lại.
Nương thấy dáng vẻ ngốc nghếch của đại ca, lại kéo ta ngồi xổm dưới khung cửa sổ nghe lén.
Ta ngồi chồm hổm đến tê cả chân mới nghe được hai khúc gỗ trong phòng cất lời câu đầu tiên.
Đại ca nói: “Nàng… nàng nếu không tình nguyện, ta sẽ ra trường kỳ ngủ, ta hiểu mà, ta là kẻ thô lỗ, không giống các người.”
Tiểu thư Kiều Sơ Cẩn không đáp, qua một lúc lâu mới vang lên một tiếng “chụt”, nghe hệt như lúc ta thường hôn mèo con.
Rồi tẩu ấy cũng lắp bắp khẽ nói: “Vậy… vậy giờ chàng hiểu ta có tình nguyện hay không rồi chứ?”
Đại ca hiểu không thì ta không rõ, nhưng nương nhất định hiểu, bà ấy kéo ta đứng dậy, đi xa một chút liền cười ha ha: “Tốt, tốt quá, cưới được nàng dâu này thật hay, đại ca con lớn tướng thế mà chẳng lanh lẹ bằng một cô nương.”
Nương vui vẻ, ta cũng vui vẻ, nhưng mới đi chưa được hai bước, chúng ta liền nghe thấy những lời chẳng mấy dễ chịu.
Đó là hai người theo hồi môn bên cạnh tẩu tử.
Nha hoàn tên Thuý Hoàn chu miệng nói: “Tiểu thư đúng là mệnh khổ, Cố công tử phong nhã ra sao, giờ lại ghép cho một gã thôn dã chân lấm tay bùn.
Bà coi phủ họ thế này lộn xộn biết bao, vừa rồi vào bếp, ngay cả nước nóng dự trữ cũng không biết chuẩn bị, chúng ta còn phải tự đi đun.”
Đào ma ma quát: “Vô phép, cái gì mà ‘phủ họ’, sau này đây cũng là phủ của tiểu thư, công tử, lão phu nhân, cùng cô nương đều là chủ tử của chúng ta, ngươi giữ miệng cho tốt, chớ gây họa cho tiểu thư.”
Mắng xong, bà lại thở dài: “Còn biết làm sao, tiểu thư ngay cả một rương hồi môn cũng không có, đây chính là nhược điểm lớn nhất, về sau ăn mặc đều trông cậy vào người ta, đến lời nói cũng chẳng có khí thế.”
Ta muốn nói họ sai rồi, đại ca ta đã hứa không để tẩu tử khổ sở, nhà ta giờ có tiền, đủ nuôi ăn mặc.
Nhưng nương không cho ta nói, bà ấy kéo ta về phòng, nửa đêm thức đếm vàng.
Số vàng ấy là do đại ca cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.