Chương 1: Nhầm kiệu hoa rồi
Bạch Thái Thái
16/12/2024
Tẩu tử của ta và tiểu thư út nhà Triệu Tướng quân bị tráo nhầm kiệu hoa.
Đợi đến khi mọi người phát giác và muốn đổi lại, vị tẩu tử ban đầu kia đã động phòng xong xuôi.
Đại ca ta, một kẻ quê mùa thô kệch, cứ thế mơ hồ mà có thêm một vị tiểu thư khuê các làm nương tử.
Về sau, huynh ấy còn cầm đại đao trong sân để c.h.é.m tơ giúp tẩu tử.
Ta lại thấy hai người họ thật xứng đôi.
1
Hôm đại ca thành thân, ta và nương đều cao hứng khó tả.
Năm huynh ấy 14 tuổi, huynh ấy theo thúc bá trong thôn ra ngoài mưu sinh, chúng ta đều nghĩ huynh ấy chỉ làm được việc khuân vác nặng nhọc.
Nhưng do vận trời may rủi, trên đường huynh ấy cứu một vị Đầu Binh, người này giúp huynh ấy nhập ngũ, đợi đến khi huynh ấy về thôn đón chúng ta, đã trở thành Định Viễn Tướng quân tòng ngũ phẩm.
Ngày vừa đặt chân vào kinh thành nhận phủ, nương ta cười đến nỗi nét mặt như nở hoa.
Cái sân rộng rãi, căn nhà cầu kỳ và đồ trang trí bên trong trông thật quý giá, chờ khi chúng ta về thôn, đủ để khoe với hương thân ba ngày ba đêm.
Thế nhưng đang cười thì nương lại bật khóc.
Dưới lớp y phục của đại ca, vết sẹo chồng chất, có một đường chỉ cách tâm khẩu nửa đốt ngón tay, nhìn vào liền biết hiểm nguy năm đó.
Nương bảo phú quý này là do đại ca lấy mạng đổi về, phải để huynh ấy sớm hưởng những ngày tháng êm ấm.
Ngày lành của nam nhân là gì? Tất nhiên là có nương tử, có hài tử, ấm áp bên chăn gối.
Vị Đầu Binh được đại ca cứu mang họ Triệu, cũng được phong làm Tướng quân ngũ phẩm, còn cao hơn đại ca nửa cấp, hai người họ đã hẹn nhau trên chiến trường rằng, nếu sống sót trở về, Triệu Tướng quân sẽ gả tiểu nữ nhi cho đại ca.
Nương hay tin, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bắt đầu lo liệu.
Ta lén hỏi huynh ấy: “Đại ca, huynh có thích Triệu cô nương kia không?”
Huynh ấy ngẩng đầu nhìn trời: “Lúc ra trận không nghĩ được thích hay không, chỉ cố tìm thêm chút niềm tin mà sống.”
Ánh mắt huynh ấy trống trải và xa xăm.
Ta nghĩ chiến trường hẳn rất khắc nghiệt, ngoài ta và nương, huynh ấy còn phải nghĩ thêm nhiều ngày lành mới gắng gượng được.
Huynh ấy lại nói: “Bất luận trước kia có thích hay không, cưới rồi ta sẽ thích, không để nàng ấy lạnh, không để nàng ấy đói, cũng không để nàng ấy buồn tủi.”
“Tiểu Chi, nhớ kỹ, đây mới là nam nhân, nếu sau này phu quân muội không làm được như vậy thì cứ nói với ta, ta sẽ cướp muội về, dù sao nhà ta giờ có tiền, nuôi muội cả đời cũng được.”
2
Đại ca ta nghĩ thật chu toàn, nhưng đến lúc gần kề cửa, kiệu hoa của tân nương lại bị đổi nhầm.
Hôm đó chợt nổi gió to, khi kiệu đến đầu phố thì bị gió thổi nghiêng ngả, trùng hợp thay, phủ Thượng Thư cũng đưa tiểu thư xuất giá trên cùng một con đường.
Đúng lúc ấy, gần đây ở ngoại ô kinh thành, chùa Nhân Duyên có một họa sư rất linh, các gia đình thành thân đều dùng cùng một kiểu kiệu và giá y do ông ta vẽ.
Thế nên gia nhân hai nhà không nhận ra, sau cơn gió to đó, họ khiêng nhầm kiệu.
Đến lúc bái đường vào động phòng, vén khăn chuẩn bị uống rượu giao bôi, nha hoàn Triệu gia mới kinh hô: “Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?”
Ta cùng nương nghe tiếng liền chạy đến, trông thấy một nữ tử trong giá y đỏ rực, cúi đầu ngồi bên giường, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng lại toát lên nét ôn nhu khó tả.
Đại ca dịu giọng, ấp úng: “Cô… cô nương yên tâm, ta đã sai người báo đến Cố phủ, họ sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Ta đứng phía sau, thấy vành tai huynh đỏ ửng.
Nha hoàn bên cạnh nhao nhao giải thích, ta và nương mới hiểu ra, nữ tử kia không phải Triệu cô nương, mà là Kiều Sơ Cẩn tiểu thư của phủ Thượng Thư.
Đợi đến khi mọi người phát giác và muốn đổi lại, vị tẩu tử ban đầu kia đã động phòng xong xuôi.
Đại ca ta, một kẻ quê mùa thô kệch, cứ thế mơ hồ mà có thêm một vị tiểu thư khuê các làm nương tử.
Về sau, huynh ấy còn cầm đại đao trong sân để c.h.é.m tơ giúp tẩu tử.
Ta lại thấy hai người họ thật xứng đôi.
1
Hôm đại ca thành thân, ta và nương đều cao hứng khó tả.
Năm huynh ấy 14 tuổi, huynh ấy theo thúc bá trong thôn ra ngoài mưu sinh, chúng ta đều nghĩ huynh ấy chỉ làm được việc khuân vác nặng nhọc.
Nhưng do vận trời may rủi, trên đường huynh ấy cứu một vị Đầu Binh, người này giúp huynh ấy nhập ngũ, đợi đến khi huynh ấy về thôn đón chúng ta, đã trở thành Định Viễn Tướng quân tòng ngũ phẩm.
Ngày vừa đặt chân vào kinh thành nhận phủ, nương ta cười đến nỗi nét mặt như nở hoa.
Cái sân rộng rãi, căn nhà cầu kỳ và đồ trang trí bên trong trông thật quý giá, chờ khi chúng ta về thôn, đủ để khoe với hương thân ba ngày ba đêm.
Thế nhưng đang cười thì nương lại bật khóc.
Dưới lớp y phục của đại ca, vết sẹo chồng chất, có một đường chỉ cách tâm khẩu nửa đốt ngón tay, nhìn vào liền biết hiểm nguy năm đó.
Nương bảo phú quý này là do đại ca lấy mạng đổi về, phải để huynh ấy sớm hưởng những ngày tháng êm ấm.
Ngày lành của nam nhân là gì? Tất nhiên là có nương tử, có hài tử, ấm áp bên chăn gối.
Vị Đầu Binh được đại ca cứu mang họ Triệu, cũng được phong làm Tướng quân ngũ phẩm, còn cao hơn đại ca nửa cấp, hai người họ đã hẹn nhau trên chiến trường rằng, nếu sống sót trở về, Triệu Tướng quân sẽ gả tiểu nữ nhi cho đại ca.
Nương hay tin, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bắt đầu lo liệu.
Ta lén hỏi huynh ấy: “Đại ca, huynh có thích Triệu cô nương kia không?”
Huynh ấy ngẩng đầu nhìn trời: “Lúc ra trận không nghĩ được thích hay không, chỉ cố tìm thêm chút niềm tin mà sống.”
Ánh mắt huynh ấy trống trải và xa xăm.
Ta nghĩ chiến trường hẳn rất khắc nghiệt, ngoài ta và nương, huynh ấy còn phải nghĩ thêm nhiều ngày lành mới gắng gượng được.
Huynh ấy lại nói: “Bất luận trước kia có thích hay không, cưới rồi ta sẽ thích, không để nàng ấy lạnh, không để nàng ấy đói, cũng không để nàng ấy buồn tủi.”
“Tiểu Chi, nhớ kỹ, đây mới là nam nhân, nếu sau này phu quân muội không làm được như vậy thì cứ nói với ta, ta sẽ cướp muội về, dù sao nhà ta giờ có tiền, nuôi muội cả đời cũng được.”
2
Đại ca ta nghĩ thật chu toàn, nhưng đến lúc gần kề cửa, kiệu hoa của tân nương lại bị đổi nhầm.
Hôm đó chợt nổi gió to, khi kiệu đến đầu phố thì bị gió thổi nghiêng ngả, trùng hợp thay, phủ Thượng Thư cũng đưa tiểu thư xuất giá trên cùng một con đường.
Đúng lúc ấy, gần đây ở ngoại ô kinh thành, chùa Nhân Duyên có một họa sư rất linh, các gia đình thành thân đều dùng cùng một kiểu kiệu và giá y do ông ta vẽ.
Thế nên gia nhân hai nhà không nhận ra, sau cơn gió to đó, họ khiêng nhầm kiệu.
Đến lúc bái đường vào động phòng, vén khăn chuẩn bị uống rượu giao bôi, nha hoàn Triệu gia mới kinh hô: “Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?”
Ta cùng nương nghe tiếng liền chạy đến, trông thấy một nữ tử trong giá y đỏ rực, cúi đầu ngồi bên giường, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng lại toát lên nét ôn nhu khó tả.
Đại ca dịu giọng, ấp úng: “Cô… cô nương yên tâm, ta đã sai người báo đến Cố phủ, họ sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Ta đứng phía sau, thấy vành tai huynh đỏ ửng.
Nha hoàn bên cạnh nhao nhao giải thích, ta và nương mới hiểu ra, nữ tử kia không phải Triệu cô nương, mà là Kiều Sơ Cẩn tiểu thư của phủ Thượng Thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.