Chương 71: Bão
Yên Đan
06/06/2023
Theo địa chỉ nhận được, Bạch Nhiễm tìm đến một ngôi nhà tồi tàn trong xóm
lao động nghèo tại thành phố bên cạnh. Lối đi nhỏ hẹp, tường phủ rong
rêu, màu sơn bám bụi thời gian cũ kỹ. Những đứa trẻ nheo nhóc chạy quẩn quanh trong khu trọ chơi rượt đuổi.
Một đứa nhóc tầm bảy tuổi đang chạy nhảy loạng choạng, bất cẩn bị vấp chân rồi ngã vào người Bạch Nhiễm, theo phản xạ cậu nhóc nhỏ ôm lấy chân cô. Nhìn thấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem, cô khom người đỡ lấy cậu nhóc rồi khụy một chân ngồi xuống. Nhóc nhỏ vừa đụng trúng người lạ nên tỏ ra bối rối, ấp úng cất lời:
- Xin lỗi...anh.
Trông dáng vẻ tội nghiệp của cậu nhóc, Bạch Nhiễm cảm thấy rất thương cảm. Những đứa trẻ còn lại thấy sự xuất hiện của người lạ cũng lập tức dừng cuộc chơi, ánh mắt ngây ngô quan sát. Cô nhẹ nhàng lấy trong túi ra một ít tiền, dúi vào bàn tay bé nhỏ rồi cất lời:
- Cho em, mua bánh ăn đi.
Đứa nhỏ nở nụ cười, sự nghèo đói vẫn không làm lu mờ nét thơ ngây, thánh thiện ẩn sâu trong đôi mắt dại khờ:
- Cám ơn anh.
Cậu nhóc ngoan ngoãn chạy đi, cô tiếp tục tiến sâu vào bên trong khu trọ theo con đường nhỏ hẹp. Từng bước chậm rãi, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Bạch Nhiễm dừng bước khi đến gần một người phụ nữ trung niên đang quét rác trước cửa nhà, cô lấy điện thoại ra rồi cất lời:
- Cho hỏi chị có biết người đàn ông trong ảnh không?
Nhìn vào bức hình trên điện thoại, người phụ nữ lập tức trả lời chắc chắn:
- À, là A Tam đây mà. Ông ta sống ở phòng cuối cùng tại dãy bên trái khu trọ D. Mà ông ta cũng mới dọn về đây gần nửa năm thôi. Cậu quen biết với ông ta sao?
Quả đúng như những gì thám tử được cô thuê điều tra đã nói. Ông ta hiện đang sống ở đây, hơn nữa lão ta thường xuyên thay đổi họ tên và chỗ ở, mục đích là vì né tránh chuyện năm xưa.
- Tôi là người quen cũ của ông ấy.
Người phụ nữ nở nụ cười nhẹ, thật tình nói:
- Từ khi chuyển về đây A Tam sống rất khép kín, ít giao du với người xung quanh. Thật không ngờ hôm nay có người đến tìm ông ta. Không biết giờ này ông ta có ở phòng trọ không, thôi cậu cứ đến xem sao.
Chỉ còn một đoạn nữa là đến nơi ở của tên tài xế. Cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang khóa cửa phòng, có vẻ hắn muốn đi đâu đó. Bạch Nhiễm mặt lạnh như băng, không chút chần chừ liền gọi:
- Tô Sĩ Bình!
Quả nhiên người kia lập tức ngước mặt, ánh mắt vội vã nhìn về phía phát ra giọng nói. Từ xa cô đã nhận ra lão, nhưng Tô Sĩ Bình lại ngẩn người giây lát vì đã lâu không gặp Bạch Nhiễm, hơn nữa khi bị đuổi khỏi Bạch gia, cô chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, trải qua nhiều năm, trông cô cũng khác trước, vì vậy nhất thời lão nào nhận ra người quen.
- Đúng là ông rồi.
Mỗi khi đổi chỗ ở, ông ta cũng thay đổi cả họ tên để tránh bị phát hiện. Vậy nên những người sống xung quanh đều gọi lão là A Tam. Nhưng điều này không thể qua mắt được Bạch Nhiễm, dẫu vậy cô cũng đã mất đến mười năm mới tìm được lão. Trước đây nhiều lần bị đánh lạc hướng, cô cứ chăm chăm vào việc tìm gã tài xế tên Tô Sĩ Bình, dần dần về sau mới ngộ ra, có lẽ lão đã thay đổi tên họ nên cô tìm kiếm mãi vẫn không thấy tung tích.
- Cậu...là...
Lão ngập ngừng cất giọng, bất ngờ nhận ra cậu chủ năm xưa, đầu óc liền nhảy số, Tô Sĩ Bình quyết định bỏ chạy. Bạch Nhiễm tốn biết công sức để tìm kiếm lão, cất công lần mò đến tận đây thì nào dễ dàng từ bỏ. Cô nhanh chóng đuổi theo ông ta. Tô Sĩ Bình hớt hải bỏ chạy, cuộc rượt đuổi bất thình lình khiến những người dân đang sống trong khu trọ ngạc nhiên và không ngừng tò mò nhìn theo.
Lão chạy luồn lách vào những lối đi nhỏ hẹp, rẽ nhánh liên tục hòng cắt đuôi Bạch Nhiễm. Cô nhất quyết bám theo, để ngăn chặn người phía sau đuổi đến cận kề, Tô Sĩ Bình đưa tay đẩy ngã tấm tôn lợp mái nhà đang được dựng sát vách.
Phản xạ nhanh nhạy, cô vội bắt chéo hai cánh tay đưa ra phía trước để tự vệ. Góc cạnh sắc nhọn của mái tôn vô tình quẹt trúng tay cô, để lại một vết thương dài rướm máu. Bạch Nhiễm chẳng màn đau đớn, tức tốc đuổi theo tên tài xế cũ, tuy nhiên khi đến ngã rẽ cô lại để mất dấu ông ta, chẳng rõ lão đã chạy vào đường nào.
Quyết tâm không từ bỏ, cô đứng trước phòng trọ của lão ta và chờ đến tối. Nhưng có lẽ vì bị phát hiện nên lão đã không trở về. Cuối cùng cô chỉ đành tạm thời rời đi.
Ngồi trên xe taxi, Bạch Nhiễm gọi điện cho thám tử cô đã thuê để tìm kiếm Tô Sĩ Bình, dặn dò người này tiếp tục theo dõi nơi lão đang ở, nếu phát hiện lão có dấu hiện dọn khỏi khu lao động đang sống thì lập tức báo cô biết.
Chưa giải quyết xong chuyện lão tài xế, Bạch Nhiễm đột ngột nhận được cuộc điện thoại từ Tử Duệ, giọng nói cậu nhóc vô cùng khẩn trương, hốt hoảng:
- Chị à, em vừa nhận được tin...chuyến bay từ Singapore trở về nước của anh hai đang gặp bão nên hiện tại chưa thể hạ cánh như dự kiến...
Một đứa nhóc tầm bảy tuổi đang chạy nhảy loạng choạng, bất cẩn bị vấp chân rồi ngã vào người Bạch Nhiễm, theo phản xạ cậu nhóc nhỏ ôm lấy chân cô. Nhìn thấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem, cô khom người đỡ lấy cậu nhóc rồi khụy một chân ngồi xuống. Nhóc nhỏ vừa đụng trúng người lạ nên tỏ ra bối rối, ấp úng cất lời:
- Xin lỗi...anh.
Trông dáng vẻ tội nghiệp của cậu nhóc, Bạch Nhiễm cảm thấy rất thương cảm. Những đứa trẻ còn lại thấy sự xuất hiện của người lạ cũng lập tức dừng cuộc chơi, ánh mắt ngây ngô quan sát. Cô nhẹ nhàng lấy trong túi ra một ít tiền, dúi vào bàn tay bé nhỏ rồi cất lời:
- Cho em, mua bánh ăn đi.
Đứa nhỏ nở nụ cười, sự nghèo đói vẫn không làm lu mờ nét thơ ngây, thánh thiện ẩn sâu trong đôi mắt dại khờ:
- Cám ơn anh.
Cậu nhóc ngoan ngoãn chạy đi, cô tiếp tục tiến sâu vào bên trong khu trọ theo con đường nhỏ hẹp. Từng bước chậm rãi, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Bạch Nhiễm dừng bước khi đến gần một người phụ nữ trung niên đang quét rác trước cửa nhà, cô lấy điện thoại ra rồi cất lời:
- Cho hỏi chị có biết người đàn ông trong ảnh không?
Nhìn vào bức hình trên điện thoại, người phụ nữ lập tức trả lời chắc chắn:
- À, là A Tam đây mà. Ông ta sống ở phòng cuối cùng tại dãy bên trái khu trọ D. Mà ông ta cũng mới dọn về đây gần nửa năm thôi. Cậu quen biết với ông ta sao?
Quả đúng như những gì thám tử được cô thuê điều tra đã nói. Ông ta hiện đang sống ở đây, hơn nữa lão ta thường xuyên thay đổi họ tên và chỗ ở, mục đích là vì né tránh chuyện năm xưa.
- Tôi là người quen cũ của ông ấy.
Người phụ nữ nở nụ cười nhẹ, thật tình nói:
- Từ khi chuyển về đây A Tam sống rất khép kín, ít giao du với người xung quanh. Thật không ngờ hôm nay có người đến tìm ông ta. Không biết giờ này ông ta có ở phòng trọ không, thôi cậu cứ đến xem sao.
Chỉ còn một đoạn nữa là đến nơi ở của tên tài xế. Cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang khóa cửa phòng, có vẻ hắn muốn đi đâu đó. Bạch Nhiễm mặt lạnh như băng, không chút chần chừ liền gọi:
- Tô Sĩ Bình!
Quả nhiên người kia lập tức ngước mặt, ánh mắt vội vã nhìn về phía phát ra giọng nói. Từ xa cô đã nhận ra lão, nhưng Tô Sĩ Bình lại ngẩn người giây lát vì đã lâu không gặp Bạch Nhiễm, hơn nữa khi bị đuổi khỏi Bạch gia, cô chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, trải qua nhiều năm, trông cô cũng khác trước, vì vậy nhất thời lão nào nhận ra người quen.
- Đúng là ông rồi.
Mỗi khi đổi chỗ ở, ông ta cũng thay đổi cả họ tên để tránh bị phát hiện. Vậy nên những người sống xung quanh đều gọi lão là A Tam. Nhưng điều này không thể qua mắt được Bạch Nhiễm, dẫu vậy cô cũng đã mất đến mười năm mới tìm được lão. Trước đây nhiều lần bị đánh lạc hướng, cô cứ chăm chăm vào việc tìm gã tài xế tên Tô Sĩ Bình, dần dần về sau mới ngộ ra, có lẽ lão đã thay đổi tên họ nên cô tìm kiếm mãi vẫn không thấy tung tích.
- Cậu...là...
Lão ngập ngừng cất giọng, bất ngờ nhận ra cậu chủ năm xưa, đầu óc liền nhảy số, Tô Sĩ Bình quyết định bỏ chạy. Bạch Nhiễm tốn biết công sức để tìm kiếm lão, cất công lần mò đến tận đây thì nào dễ dàng từ bỏ. Cô nhanh chóng đuổi theo ông ta. Tô Sĩ Bình hớt hải bỏ chạy, cuộc rượt đuổi bất thình lình khiến những người dân đang sống trong khu trọ ngạc nhiên và không ngừng tò mò nhìn theo.
Lão chạy luồn lách vào những lối đi nhỏ hẹp, rẽ nhánh liên tục hòng cắt đuôi Bạch Nhiễm. Cô nhất quyết bám theo, để ngăn chặn người phía sau đuổi đến cận kề, Tô Sĩ Bình đưa tay đẩy ngã tấm tôn lợp mái nhà đang được dựng sát vách.
Phản xạ nhanh nhạy, cô vội bắt chéo hai cánh tay đưa ra phía trước để tự vệ. Góc cạnh sắc nhọn của mái tôn vô tình quẹt trúng tay cô, để lại một vết thương dài rướm máu. Bạch Nhiễm chẳng màn đau đớn, tức tốc đuổi theo tên tài xế cũ, tuy nhiên khi đến ngã rẽ cô lại để mất dấu ông ta, chẳng rõ lão đã chạy vào đường nào.
Quyết tâm không từ bỏ, cô đứng trước phòng trọ của lão ta và chờ đến tối. Nhưng có lẽ vì bị phát hiện nên lão đã không trở về. Cuối cùng cô chỉ đành tạm thời rời đi.
Ngồi trên xe taxi, Bạch Nhiễm gọi điện cho thám tử cô đã thuê để tìm kiếm Tô Sĩ Bình, dặn dò người này tiếp tục theo dõi nơi lão đang ở, nếu phát hiện lão có dấu hiện dọn khỏi khu lao động đang sống thì lập tức báo cô biết.
Chưa giải quyết xong chuyện lão tài xế, Bạch Nhiễm đột ngột nhận được cuộc điện thoại từ Tử Duệ, giọng nói cậu nhóc vô cùng khẩn trương, hốt hoảng:
- Chị à, em vừa nhận được tin...chuyến bay từ Singapore trở về nước của anh hai đang gặp bão nên hiện tại chưa thể hạ cánh như dự kiến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.