Chương 70: Mỹ nhân kế
Yên Đan
31/05/2023
Sự biểu hiện của hắn ngay từ đầu đã sai hoàn toàn nên tại thời điểm này
Bạch Dật chỉ biết câm nín. Tuy nhiên lòng dạ của kẻ tiểu nhân lại nhất
mực không phục. Đợi đến khi bóng lưng của anh và cô đã đi xa, hắn nắm
chặt hai lòng bàn tay, nghiến răng tự nói với chính mình:
- Chết tiệt, thằng khốn Bạch Nhiễm đó lại có thể thân thiết với Mạch Vĩ Luân đến vậy. Rõ ràng nó đang toan tính âm mưu gì đây mà!
Trở về từ bữa tiệc, cô thừa biết tên Bạch Dật sẽ đem chuyện hôm nay gặp cô kể lại với mẹ của hắn. Từ nhỏ bà Ôn Nhược Hà đã thao túng con trai, thương yêu theo cách áp đặt Bạch Dật như một con rối trong tay. Để đến bây giờ hắn vẫn nép sau váy mẹ, chuyện nhỏ chuyện to gì cũng nghe theo sự sắp xếp của bà ta.
Ngoại trừ một việc hắn luôn cố che giấu và làm trái ý bà Ôn Nhược Hà dẫu bà ta không ngừng ra sức cấm cản, chính là thú vui đàn đúm ở các quán bar, vũ trường mỗi đêm của hắn.
Vài ngày sau,
Nỗi uất hận bao năm cô chôn giấu trong lòng giờ đã đến lúc phơi bày ra ánh sáng. Nhân lúc Vĩ Luân cầm lái cho chuyến bay đến Singapore, Bạch Nhiễm muốn tự mình giải quyết chuyện cá nhân để anh không phải bận lòng.
Những người bạn họp mặt, cô hẹn gặp Đông Thúc cùng Tiêu Châu, nhờ đến sự giúp đỡ của hai người họ.
- Sao chứ? Cậu muốn mình quyến rũ...Bạch Dật? Liệu có khả thi không?
Vừa nghe qua yêu cầu trong kế hoạch của cô, Tiêu Châu liền hoang mang không lối thoát. Nhưng đối với tình hình hiện tại, Bạch Nhiễm nhận thấy cô ấy là thích hợp nhất.
- Cậu yên tâm, tên Bạch Dật rất hám gái. Hơn nữa cậu lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn việc tiếp cận hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Về phần Đông Thúc, anh ấy được giao nhiệm vụ giả dạng thành nhân viên phục vụ, phối hợp cùng Tiêu Châu sau khi cô ấy lấy được món đồ quan trọng cần thiết cho quá trình vạch mặt hai mẹ con Bạch Dật.
Thật ra trước đây Đông Thúc và Tiêu Châu không thân thiết với nhau, nhưng nhờ sợi dây liên kết là Bạch Nhiễm nên hai người họ cũng dần trở nên gắn kết. Bây giờ cả ba người như một hội bạn thân, luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.
Quán bar sập sình những điệu nhạc tưng bừng, nhiều người ưa tận hưởng cảm giác trụy lạc nên không ngần ngại tìm đến đây. Trong sự sôi nổi cùng những ánh đèn chớp nhoáng, bóng dáng của Bạch Dật đang ngồi ở một vị trí khá khuất trong quán bar, hai tay ôm hai em gái phục vụ xinh tươi, trên môi không ngừng nở nụ cười thích thú. Thật chẳng ra làm sao, khác hẳn dáng vẻ đạo mạo giả tạo thường ngày hắn bày ra cho thiên hạ nhìn thấy mỗi khi đến công ty Orson với chức vị CEO.
Bộ ba "thám tử" đang đứng nép mình ở một góc quan sát tình hình. Nhận thấy đã đến lúc, Tiêu Châu bắt đầu hành động, từng bước đi đến gần tiếp cận con mồi. Trong bộ đầm ngắn trên gối, thiết kế khoe triệt để lợi thế hình thể thon thả, trên tay cô ấy cầm ly rượu, giả vờ đi đến bắt chuyện với hắn:
- Cho hỏi, anh có phải là... Bạch Dật...CEO của Orson?
Cảm giác ai đó đang muốn tiếp cận, Bạch Dật ngước mặt, vừa trong thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tiêu Châu thì lập tức hứng thú ra mặt. Dẫu sao cô ấy cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có, từ nhỏ được cưng chiều, chăm sóc nên cốt cách sang trọng, đài cát tỏa ra từ Tiêu Châu vừa nhìn qua đã thấy chẳng chút tầm thường.
- Tiểu thư đây là...
Nhận thấy ánh mắt dễ dãi của Bạch Dật, cô ấy nhẹ nhàng đáp lời để tạo thiện cảm:
- Tôi là tiểu thư của Vương gia, tên Vương Tiêu Châu. Tôi đã nghe qua danh tiếng của Orson cũng như tài năng lãnh đạo của Bạch tổng đây nên rất ngưỡng mộ. À, sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Orson vừa qua rất thành công. Xin chúc mừng Bạch tổng.
Tiêu Châu nói một tràn ngợi ca về Bạch Dật khiến hắn xém nở cả lỗ mũi.
- Tiểu thư cũng tham dự buổi ra mắt sản phẩm của Orson sao?
Con mồi đã có dấu hiệu cắn câu, Tiêu Châu nở nụ cười tươi:
- Tôi không tham dự buổi ra mắt sản phẩm nhưng có đọc qua tin tức trên báo. Bạch tổng à, tôi có thể ngồi ở đây được chứ?
Người đẹp yêu cầu muốn ngồi cạnh, kẻ ham mê của lạ, thích nâng niu những bông hoa rực rỡ như Bạch Dật sao có thể chối từ.
- Tất nhiên là được.
Hắn nhìn nữ phục vụ đang ngồi sát bên rồi đảo mắt, hất nhẹ mặt ra hiệu bảo cô ta rời đi. Nữ phục vụ đứng dậy nhưng có chút bực mình, cô ta liếc nhẹ Tiêu Châu một cái rồi bỏ đi.
Tiêu Châu thành công mời rượu Bạch Dật, một lát sau Đông Thúc trong vai nam nhân viên mang một chai rượu đắt tiền tiến đến, vờ bảo rằng Vương tiểu thư muốn mời Bạch tổng xem như màn chào hỏi. Màn kịch vẫn tiếp diễn, Tiêu Châu không ngừng tiếp chuyện, cố tình rót rượu cho Bạch Dật rồi tráo ly rượu của hắn. Đông Thúc nhanh tay mang ly rượu vừa lấy được rời đi, vật quan trọng đầu tiên cần có để vạch trần thân phận của hắn.
Cầm ly rượu đã lấy được từ chỗ của Bạch Dật, ánh mắt cô dấy lên tia sắc lạnh. Điện thoại trong túi áo đổ chuông, Bạch Nhiễm bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói to rõ:
- Tôi đã tìm được người có ngoại hình rất giống với tên tài xế năm xưa của Bạch gia. Nhưng hiện tại lão sống rất khép kín nên tôi vẫn chưa tiếp cận được.
Cô lạnh giọng, nét mặt vẫn không chút biểu cảm đáp lời:
- Gửi địa chỉ của lão ta cho tôi.
- Chết tiệt, thằng khốn Bạch Nhiễm đó lại có thể thân thiết với Mạch Vĩ Luân đến vậy. Rõ ràng nó đang toan tính âm mưu gì đây mà!
Trở về từ bữa tiệc, cô thừa biết tên Bạch Dật sẽ đem chuyện hôm nay gặp cô kể lại với mẹ của hắn. Từ nhỏ bà Ôn Nhược Hà đã thao túng con trai, thương yêu theo cách áp đặt Bạch Dật như một con rối trong tay. Để đến bây giờ hắn vẫn nép sau váy mẹ, chuyện nhỏ chuyện to gì cũng nghe theo sự sắp xếp của bà ta.
Ngoại trừ một việc hắn luôn cố che giấu và làm trái ý bà Ôn Nhược Hà dẫu bà ta không ngừng ra sức cấm cản, chính là thú vui đàn đúm ở các quán bar, vũ trường mỗi đêm của hắn.
Vài ngày sau,
Nỗi uất hận bao năm cô chôn giấu trong lòng giờ đã đến lúc phơi bày ra ánh sáng. Nhân lúc Vĩ Luân cầm lái cho chuyến bay đến Singapore, Bạch Nhiễm muốn tự mình giải quyết chuyện cá nhân để anh không phải bận lòng.
Những người bạn họp mặt, cô hẹn gặp Đông Thúc cùng Tiêu Châu, nhờ đến sự giúp đỡ của hai người họ.
- Sao chứ? Cậu muốn mình quyến rũ...Bạch Dật? Liệu có khả thi không?
Vừa nghe qua yêu cầu trong kế hoạch của cô, Tiêu Châu liền hoang mang không lối thoát. Nhưng đối với tình hình hiện tại, Bạch Nhiễm nhận thấy cô ấy là thích hợp nhất.
- Cậu yên tâm, tên Bạch Dật rất hám gái. Hơn nữa cậu lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn việc tiếp cận hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Về phần Đông Thúc, anh ấy được giao nhiệm vụ giả dạng thành nhân viên phục vụ, phối hợp cùng Tiêu Châu sau khi cô ấy lấy được món đồ quan trọng cần thiết cho quá trình vạch mặt hai mẹ con Bạch Dật.
Thật ra trước đây Đông Thúc và Tiêu Châu không thân thiết với nhau, nhưng nhờ sợi dây liên kết là Bạch Nhiễm nên hai người họ cũng dần trở nên gắn kết. Bây giờ cả ba người như một hội bạn thân, luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.
Quán bar sập sình những điệu nhạc tưng bừng, nhiều người ưa tận hưởng cảm giác trụy lạc nên không ngần ngại tìm đến đây. Trong sự sôi nổi cùng những ánh đèn chớp nhoáng, bóng dáng của Bạch Dật đang ngồi ở một vị trí khá khuất trong quán bar, hai tay ôm hai em gái phục vụ xinh tươi, trên môi không ngừng nở nụ cười thích thú. Thật chẳng ra làm sao, khác hẳn dáng vẻ đạo mạo giả tạo thường ngày hắn bày ra cho thiên hạ nhìn thấy mỗi khi đến công ty Orson với chức vị CEO.
Bộ ba "thám tử" đang đứng nép mình ở một góc quan sát tình hình. Nhận thấy đã đến lúc, Tiêu Châu bắt đầu hành động, từng bước đi đến gần tiếp cận con mồi. Trong bộ đầm ngắn trên gối, thiết kế khoe triệt để lợi thế hình thể thon thả, trên tay cô ấy cầm ly rượu, giả vờ đi đến bắt chuyện với hắn:
- Cho hỏi, anh có phải là... Bạch Dật...CEO của Orson?
Cảm giác ai đó đang muốn tiếp cận, Bạch Dật ngước mặt, vừa trong thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tiêu Châu thì lập tức hứng thú ra mặt. Dẫu sao cô ấy cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có, từ nhỏ được cưng chiều, chăm sóc nên cốt cách sang trọng, đài cát tỏa ra từ Tiêu Châu vừa nhìn qua đã thấy chẳng chút tầm thường.
- Tiểu thư đây là...
Nhận thấy ánh mắt dễ dãi của Bạch Dật, cô ấy nhẹ nhàng đáp lời để tạo thiện cảm:
- Tôi là tiểu thư của Vương gia, tên Vương Tiêu Châu. Tôi đã nghe qua danh tiếng của Orson cũng như tài năng lãnh đạo của Bạch tổng đây nên rất ngưỡng mộ. À, sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Orson vừa qua rất thành công. Xin chúc mừng Bạch tổng.
Tiêu Châu nói một tràn ngợi ca về Bạch Dật khiến hắn xém nở cả lỗ mũi.
- Tiểu thư cũng tham dự buổi ra mắt sản phẩm của Orson sao?
Con mồi đã có dấu hiệu cắn câu, Tiêu Châu nở nụ cười tươi:
- Tôi không tham dự buổi ra mắt sản phẩm nhưng có đọc qua tin tức trên báo. Bạch tổng à, tôi có thể ngồi ở đây được chứ?
Người đẹp yêu cầu muốn ngồi cạnh, kẻ ham mê của lạ, thích nâng niu những bông hoa rực rỡ như Bạch Dật sao có thể chối từ.
- Tất nhiên là được.
Hắn nhìn nữ phục vụ đang ngồi sát bên rồi đảo mắt, hất nhẹ mặt ra hiệu bảo cô ta rời đi. Nữ phục vụ đứng dậy nhưng có chút bực mình, cô ta liếc nhẹ Tiêu Châu một cái rồi bỏ đi.
Tiêu Châu thành công mời rượu Bạch Dật, một lát sau Đông Thúc trong vai nam nhân viên mang một chai rượu đắt tiền tiến đến, vờ bảo rằng Vương tiểu thư muốn mời Bạch tổng xem như màn chào hỏi. Màn kịch vẫn tiếp diễn, Tiêu Châu không ngừng tiếp chuyện, cố tình rót rượu cho Bạch Dật rồi tráo ly rượu của hắn. Đông Thúc nhanh tay mang ly rượu vừa lấy được rời đi, vật quan trọng đầu tiên cần có để vạch trần thân phận của hắn.
Cầm ly rượu đã lấy được từ chỗ của Bạch Dật, ánh mắt cô dấy lên tia sắc lạnh. Điện thoại trong túi áo đổ chuông, Bạch Nhiễm bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói to rõ:
- Tôi đã tìm được người có ngoại hình rất giống với tên tài xế năm xưa của Bạch gia. Nhưng hiện tại lão sống rất khép kín nên tôi vẫn chưa tiếp cận được.
Cô lạnh giọng, nét mặt vẫn không chút biểu cảm đáp lời:
- Gửi địa chỉ của lão ta cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.