Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé
Chương 8: Sau giấc mơ daì…
Trời Ban Sáng
20/02/2014
Hạnh phúc em luôn kiếm tìm trong những giấc mơ sang…
-Cô là ai?
-Cô ở đâu?
-Cô sao lại ngồi nơi đây?
-Cô thật giống tôi đấy!
-Tôi đã từng yêu!
-Anh là ai?
-Là một vampire hay hunter?
-Tôi luôn sợ hãi điều đó!
-Tôi mất tất cả rồi, người tôi yêu!
-Đau không?
-Đau lắm!
-Hứa với tôi, dù thế nào, ta luôn là bạn nhé!
-Một người bạn…
-Không bao giờ phản bội nhau…
-Không bao giờ!
-Thời hạn sử dụng của lời hứa này?
-Mãi mãi!!!...
_______________________
Bên bờ vực cao vời vợi, một bóng hình nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo, cheo leo. Cảm giác chẳng có chút gì hãi hùng, cô gái với mái tóc đen mượt sóng sánh cùng đôi mắt tím trong veo khẽ cất tiếng hát. Lời ca cất lên nhẹ nhàng đi vào lòng người, hòa cùng tiếng gió và âm vọng sâu từ dưới vực thẩm. Bài hát có vẽ vui nhộn, nhí nhảnh, nhưng tận sâu trong đó chất chứa một nỗi buồn khó gọi thành tên.
Nó tung nhẹ viên đá xuống đáy vực,thật lâu thật lâu vẫn chưa có tiếng vọng đáp lại. Bổng dưng khuôn miệng nó nở nụ cười tươi rói. Vài chiếc lá lìa cành rụng rời trên thềm đất. Mùa đông đến rồi, cành cây trơ trụi lá. Cây bé nhỏ, cây cô đơn, cây một mình giữa quàng đời tấp nập.
“Rồi anh sẽ được chôn cất nơi đây!”-Khóe môi nhếch lên đậm chất mỉa mai, nó vòng tay siết chặt đầu gối, cúi đầu tự vùi vào lòng ngực “Thật đẹp mà…phải không???”
___________________________
-Cô đã đến?-giọng nói lạnh giá tựa băng tuyết ngàn năm cất lên trên sự yên tĩnh của núi rừng, phá vở giấc ngủ say nồng của một cô gái đang tựa đầu vào gốc cây. Giật mình, nó đưa tay dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài:
-Ta đợi đã lâu!
-Mục đích?-Song Tử bước ra từ tàn râm của bóng cây, khẽ nhíu mày nhìn nó. Trong lòng khâng ngăn được trào dâng cảm giác đau đớn thắt chặt.
“ Ta nhớ ngươi”
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, là tiềm thức của một-ai-đó chẳng thể gọi tên, một-ai-đó ở thế giới khác biệt, một-ai-đó thật xót xa…
-Mục đích?- Nó hỏi lại, bất giác cười như điên dại, sợi tóc tơ rơi rớt trước cái trán cao ương bướng – Ngươi thừa biết?
-Nếu ta không biết?- Song Tử cũng nhếch môi cười thách thức.
-Ngươi ngu ngốc vậy sao?- Bảo Bình đứng dậy, chiếc váy trắng lấm tấm vệt máu va quẹt xuống nền đất bám đầy bụi. Là nó cố ý để lại những vết máu này, chúng minh chứng rằng chính tự tay nó đã giết tất cả lũ vampire tàn độc kia. Nó muốn Vampire King phải tức giận điên cuồng.
Màu máu đỏ lập lè chói mắt đập vào võng mạc xanh lơ nữa muốn châm chọc, nữa muốn trêu ngươi. Hắn nắm chặt tay nỗi rõ đường gân máu. Huyết mạch của bạn bè, huyết mạch của đồng bọn hắn đẹp đẽ như những bông hoa huyết thắm đượm trên tà áo nó. Đẹp đẽ với một số người và ghê tởm với một số người còn lại
-Cự giải, Thiên Bình đâu?- Nó cất tiếng, giọng sắc lại, căm thù.
-Ta không có bổn phận nói cho ngươi biết!-Hắn tựa người vào thân cây, dững dưng trả lời.
-Thả họ ra!
-Điều kiện?
-Ngươi muốn gì?- Nó nheo mắt nhìn hắn, nghi ngờ.
-Ta muốn gì?- Song Tử bật cười, đưa tay lùa vào mái tóc bạch kim dài mượt, lắc nhẹ làm những sợi tóc tơ bay phấp phới, ngây thơ hỏi lại.
-Mạng sống của ta!-Nó chậm rãi nói, thản nhiên tựa như đó chính là câu trả lời duy nhất- Phải vậy không?
Hắn gật gù ra chiều đánh giá:
-Mạng sống của ngươi đổi 101 mạng sống của kẽ khác…có vẽ đáng giá?
-Nói đi!- Nó nghiến răng tức giận- Ngươi muốn gì!
-Tự do…-Song Tử nhướng đôi mắt xanh lơ hun hút nhìn sâu vào nó- Đôi cánh của ngươi!!!
-Tự do…-Song Tử nhướng đôi mắt xanh lơ hun hút nhìn sâu vào nó- Đôi cánh của ngươi!!!
-Đôi cánh???-Nó thẩn thờ tự hỏi, đôi cánh của nó thì có lợi ích gì cho hắn chứ? Song Tử! Hắn muốn gì??
-Đôi cánh!- Song Tử gật đầu khẳng định, khóe môi bất giác mĩm cười đầy thủ đoạn- Cướp đi của ngươi tự do, cướp đi của ngươi sự trắng trong tinh khiết…
-Hahaha…- Nó cười- Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
-Ngươi sẽ chẳng bao giờ xứng đáng với nó đâu, đừng vấy bẩn nó thêm nữa!-Hắn mỉa mai, vươn bàn tay buốt lạnh khẽ chạm vào sợi lông tơ mềm mại tinh khôi.
“Ta lấy đi đôi cánh trắng của ngươi
Mong rằng như thế
Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể…dùng nó để rời xa ta!!!”
-Đôi cánh…-Bảo Bình cúi đầu che giấu xúc cảm trong đôi mắt màu tím man mác ưu thương- Thứ vô đụng này…ta cũng chẳng cần…
Nó nắm chặt tay, kiềm nén tức giận dâng trào từng thớ thịt, gằn giọng:
-Trả lại Thiên Bình, Cự giải cho ta! Ngươi sẽ có bất cứ thứ gì ngươi muốn!!!
Hắn xoa xoa cằm, thản nhiên cất tiếng nói âm trầm mê hoặc lòng người:
-Ngươi sẽ phải mãi mãi bị giam cầm trong tòa lâu đài của ta! Nếu ngươi rời khỏi dù chỉ một phút…-Song Tử chợt ngừng lại, liếc mắt về phía nó, đôi đồng tử xanh lơ nhẹ nhàng dao động- Ngươi phải chết!!!
Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, sự đe dọa ấy chẳng thể làm nó sợ hãi, chỉ khiến nó cảm thấy buồn cười. Thì ra mục đích duy nhất của hắn chính là trả thù, là khiến nó sống không bằng chết.
Nó đã 2 lần đối diện sống còn với tử thần, lần thứ 3 này, cũng không ngại.
Chỉ cần cứu được họ, chỉ cần giết chết đi lũ Vampire, thế cũng đáng.
-Thả người…Giao ước được thành lập!!!-Bảo Bình mạnh mẽ đồng ý, không do dự, không níu kéo.
Một giọt mưa khẽ rơi trên núi đồi tỉnh lặng
Mưa lăn lăn trên gò má ai đó…xanh xao
Mưa rớt xuống hun hút vô chừng đáy vực sâu
Mưa chôn vùi định mệnh nghiệt ngã của cô gái nhỏ…
Đau thương…
_________________________
-Ra đây!-Hắn lạnh lùng ra lệnh cho ai đó. Từ lùm cây rậm rạp bên cạnh, ba vampire lẹ làng bước ra. Nó thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, vô cảm thường trực.
Ma Kết, Bạch Dương và Yết…
Nằm dưới chân họ, là một đôi trai gái đang bị trói chặt. Hơi thở mơ hồ gấp gáp, suy yếu tựa như sắp ra đi mãi mãi. Nó sợ hãi cố chạy đến gần họ, và bị một ai đó cố ý đẩy ra!
-Hãy thực hiện lời hứa của mình!-Song Tử dững dưng nói, ánh nhìn đăm đăm vào đôi cánh đẹp đẽ phía sau nó.
Bảo Bình luyến tiếc thở dài, 2 người bạn thân đã lâu rồi không gặp, 2 người bạn thân mà nó chấp nhận đánh đổi cả mạng sống để cứu họ.
Ma Kết im lặng theo dõi nó, cứ mỗi lần thấy nó, cô lại không ngăn được lòng ngực cứ âm ỉ đau. Sự sợ hãi lo lắng khi sắp mất đi hạnh phúc trọn vẹn đang giử chặt trong lòng bàn tay làm cô cảm thấy căm ghét.
Không phải căm ghét nó, mà chính là căm ghét bản thân mình!
Tại sao cô phải luôn sợ hãi, khi chính cô mới là người thực sự đang ở bên cạnh anh?
Tại sao cô phải luôn đắn đo, khi chính cô mới hoàn toàn xứng đáng có được anh trong cuộc đời này?
Nó là người đến trước, là người đầu tiên anh yêu…
Còn cô???
Cô là người cuối cùng, là người duy nhất còn lại trong cuộc đời anh!!!
Mối tình đầu trở thành kẻ thứ ba…
Tuy đó là mối tình đẹp nhất.
Nhưng mối tình cuối – là cô, Ma Kết- là mối tình tồn tại vĩnh cửu.
Đi bên anh đến hết cuộc đời, sẽ là cô, mãi là cô, chỉ một mình cô…
Ma Kết mĩm cười, mọi âu lo dường như tan biến như chưa từng tồn tại, cô nhẹ vòng tay siết chặt Yết, kéo anh lại gần bên.
Bảo Bình gương đôi mắt to ráo roảnh nhìn tất cả mọi người ở đây, nhếch miệng, khóe môi tọa ra một đường cong vô cùng hoàn hảo.
Luồng khí màu xanh saphie phát ra từ viên pha lê đeo trên cổ từ từ quấn quíu quanh người nó, khẽ khàng vòng qua đằng sau cuốn chặt lấy đôi cánh thiên thần mượt mà, đẹp đẽ.
Tự nó bẽ đi đôi cánh của mình.
Tự nó kết thúc mọi chuyện.
Tiếng “ rắc” thanh thoát vang lên , mạnh mẽ đánh bật vào màn nhĩ khiến nó nhói đau.
“Bùm” đau đớn vỡ òa, xô nó ngã quị xuống nền đất xanh rì mơn mỡn cỏ.
Chẳng có lời nói nào được thoát ra, kể cả tiếng rên rỉ bật khóc.
Nó cắn chặt môi nức nẻ.
Dòng máu đỏ vẫn tiếp tục trào dâng, thắm ướt cả một quảng trời…
-Cô là ai?
-Cô ở đâu?
-Cô sao lại ngồi nơi đây?
-Cô thật giống tôi đấy!
-Tôi đã từng yêu!
-Anh là ai?
-Là một vampire hay hunter?
-Tôi luôn sợ hãi điều đó!
-Tôi mất tất cả rồi, người tôi yêu!
-Đau không?
-Đau lắm!
-Hứa với tôi, dù thế nào, ta luôn là bạn nhé!
-Một người bạn…
-Không bao giờ phản bội nhau…
-Không bao giờ!
-Thời hạn sử dụng của lời hứa này?
-Mãi mãi!!!...
_______________________
Bên bờ vực cao vời vợi, một bóng hình nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo, cheo leo. Cảm giác chẳng có chút gì hãi hùng, cô gái với mái tóc đen mượt sóng sánh cùng đôi mắt tím trong veo khẽ cất tiếng hát. Lời ca cất lên nhẹ nhàng đi vào lòng người, hòa cùng tiếng gió và âm vọng sâu từ dưới vực thẩm. Bài hát có vẽ vui nhộn, nhí nhảnh, nhưng tận sâu trong đó chất chứa một nỗi buồn khó gọi thành tên.
Nó tung nhẹ viên đá xuống đáy vực,thật lâu thật lâu vẫn chưa có tiếng vọng đáp lại. Bổng dưng khuôn miệng nó nở nụ cười tươi rói. Vài chiếc lá lìa cành rụng rời trên thềm đất. Mùa đông đến rồi, cành cây trơ trụi lá. Cây bé nhỏ, cây cô đơn, cây một mình giữa quàng đời tấp nập.
“Rồi anh sẽ được chôn cất nơi đây!”-Khóe môi nhếch lên đậm chất mỉa mai, nó vòng tay siết chặt đầu gối, cúi đầu tự vùi vào lòng ngực “Thật đẹp mà…phải không???”
___________________________
-Cô đã đến?-giọng nói lạnh giá tựa băng tuyết ngàn năm cất lên trên sự yên tĩnh của núi rừng, phá vở giấc ngủ say nồng của một cô gái đang tựa đầu vào gốc cây. Giật mình, nó đưa tay dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài:
-Ta đợi đã lâu!
-Mục đích?-Song Tử bước ra từ tàn râm của bóng cây, khẽ nhíu mày nhìn nó. Trong lòng khâng ngăn được trào dâng cảm giác đau đớn thắt chặt.
“ Ta nhớ ngươi”
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, là tiềm thức của một-ai-đó chẳng thể gọi tên, một-ai-đó ở thế giới khác biệt, một-ai-đó thật xót xa…
-Mục đích?- Nó hỏi lại, bất giác cười như điên dại, sợi tóc tơ rơi rớt trước cái trán cao ương bướng – Ngươi thừa biết?
-Nếu ta không biết?- Song Tử cũng nhếch môi cười thách thức.
-Ngươi ngu ngốc vậy sao?- Bảo Bình đứng dậy, chiếc váy trắng lấm tấm vệt máu va quẹt xuống nền đất bám đầy bụi. Là nó cố ý để lại những vết máu này, chúng minh chứng rằng chính tự tay nó đã giết tất cả lũ vampire tàn độc kia. Nó muốn Vampire King phải tức giận điên cuồng.
Màu máu đỏ lập lè chói mắt đập vào võng mạc xanh lơ nữa muốn châm chọc, nữa muốn trêu ngươi. Hắn nắm chặt tay nỗi rõ đường gân máu. Huyết mạch của bạn bè, huyết mạch của đồng bọn hắn đẹp đẽ như những bông hoa huyết thắm đượm trên tà áo nó. Đẹp đẽ với một số người và ghê tởm với một số người còn lại
-Cự giải, Thiên Bình đâu?- Nó cất tiếng, giọng sắc lại, căm thù.
-Ta không có bổn phận nói cho ngươi biết!-Hắn tựa người vào thân cây, dững dưng trả lời.
-Thả họ ra!
-Điều kiện?
-Ngươi muốn gì?- Nó nheo mắt nhìn hắn, nghi ngờ.
-Ta muốn gì?- Song Tử bật cười, đưa tay lùa vào mái tóc bạch kim dài mượt, lắc nhẹ làm những sợi tóc tơ bay phấp phới, ngây thơ hỏi lại.
-Mạng sống của ta!-Nó chậm rãi nói, thản nhiên tựa như đó chính là câu trả lời duy nhất- Phải vậy không?
Hắn gật gù ra chiều đánh giá:
-Mạng sống của ngươi đổi 101 mạng sống của kẽ khác…có vẽ đáng giá?
-Nói đi!- Nó nghiến răng tức giận- Ngươi muốn gì!
-Tự do…-Song Tử nhướng đôi mắt xanh lơ hun hút nhìn sâu vào nó- Đôi cánh của ngươi!!!
-Tự do…-Song Tử nhướng đôi mắt xanh lơ hun hút nhìn sâu vào nó- Đôi cánh của ngươi!!!
-Đôi cánh???-Nó thẩn thờ tự hỏi, đôi cánh của nó thì có lợi ích gì cho hắn chứ? Song Tử! Hắn muốn gì??
-Đôi cánh!- Song Tử gật đầu khẳng định, khóe môi bất giác mĩm cười đầy thủ đoạn- Cướp đi của ngươi tự do, cướp đi của ngươi sự trắng trong tinh khiết…
-Hahaha…- Nó cười- Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
-Ngươi sẽ chẳng bao giờ xứng đáng với nó đâu, đừng vấy bẩn nó thêm nữa!-Hắn mỉa mai, vươn bàn tay buốt lạnh khẽ chạm vào sợi lông tơ mềm mại tinh khôi.
“Ta lấy đi đôi cánh trắng của ngươi
Mong rằng như thế
Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể…dùng nó để rời xa ta!!!”
-Đôi cánh…-Bảo Bình cúi đầu che giấu xúc cảm trong đôi mắt màu tím man mác ưu thương- Thứ vô đụng này…ta cũng chẳng cần…
Nó nắm chặt tay, kiềm nén tức giận dâng trào từng thớ thịt, gằn giọng:
-Trả lại Thiên Bình, Cự giải cho ta! Ngươi sẽ có bất cứ thứ gì ngươi muốn!!!
Hắn xoa xoa cằm, thản nhiên cất tiếng nói âm trầm mê hoặc lòng người:
-Ngươi sẽ phải mãi mãi bị giam cầm trong tòa lâu đài của ta! Nếu ngươi rời khỏi dù chỉ một phút…-Song Tử chợt ngừng lại, liếc mắt về phía nó, đôi đồng tử xanh lơ nhẹ nhàng dao động- Ngươi phải chết!!!
Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, sự đe dọa ấy chẳng thể làm nó sợ hãi, chỉ khiến nó cảm thấy buồn cười. Thì ra mục đích duy nhất của hắn chính là trả thù, là khiến nó sống không bằng chết.
Nó đã 2 lần đối diện sống còn với tử thần, lần thứ 3 này, cũng không ngại.
Chỉ cần cứu được họ, chỉ cần giết chết đi lũ Vampire, thế cũng đáng.
-Thả người…Giao ước được thành lập!!!-Bảo Bình mạnh mẽ đồng ý, không do dự, không níu kéo.
Một giọt mưa khẽ rơi trên núi đồi tỉnh lặng
Mưa lăn lăn trên gò má ai đó…xanh xao
Mưa rớt xuống hun hút vô chừng đáy vực sâu
Mưa chôn vùi định mệnh nghiệt ngã của cô gái nhỏ…
Đau thương…
_________________________
-Ra đây!-Hắn lạnh lùng ra lệnh cho ai đó. Từ lùm cây rậm rạp bên cạnh, ba vampire lẹ làng bước ra. Nó thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, vô cảm thường trực.
Ma Kết, Bạch Dương và Yết…
Nằm dưới chân họ, là một đôi trai gái đang bị trói chặt. Hơi thở mơ hồ gấp gáp, suy yếu tựa như sắp ra đi mãi mãi. Nó sợ hãi cố chạy đến gần họ, và bị một ai đó cố ý đẩy ra!
-Hãy thực hiện lời hứa của mình!-Song Tử dững dưng nói, ánh nhìn đăm đăm vào đôi cánh đẹp đẽ phía sau nó.
Bảo Bình luyến tiếc thở dài, 2 người bạn thân đã lâu rồi không gặp, 2 người bạn thân mà nó chấp nhận đánh đổi cả mạng sống để cứu họ.
Ma Kết im lặng theo dõi nó, cứ mỗi lần thấy nó, cô lại không ngăn được lòng ngực cứ âm ỉ đau. Sự sợ hãi lo lắng khi sắp mất đi hạnh phúc trọn vẹn đang giử chặt trong lòng bàn tay làm cô cảm thấy căm ghét.
Không phải căm ghét nó, mà chính là căm ghét bản thân mình!
Tại sao cô phải luôn sợ hãi, khi chính cô mới là người thực sự đang ở bên cạnh anh?
Tại sao cô phải luôn đắn đo, khi chính cô mới hoàn toàn xứng đáng có được anh trong cuộc đời này?
Nó là người đến trước, là người đầu tiên anh yêu…
Còn cô???
Cô là người cuối cùng, là người duy nhất còn lại trong cuộc đời anh!!!
Mối tình đầu trở thành kẻ thứ ba…
Tuy đó là mối tình đẹp nhất.
Nhưng mối tình cuối – là cô, Ma Kết- là mối tình tồn tại vĩnh cửu.
Đi bên anh đến hết cuộc đời, sẽ là cô, mãi là cô, chỉ một mình cô…
Ma Kết mĩm cười, mọi âu lo dường như tan biến như chưa từng tồn tại, cô nhẹ vòng tay siết chặt Yết, kéo anh lại gần bên.
Bảo Bình gương đôi mắt to ráo roảnh nhìn tất cả mọi người ở đây, nhếch miệng, khóe môi tọa ra một đường cong vô cùng hoàn hảo.
Luồng khí màu xanh saphie phát ra từ viên pha lê đeo trên cổ từ từ quấn quíu quanh người nó, khẽ khàng vòng qua đằng sau cuốn chặt lấy đôi cánh thiên thần mượt mà, đẹp đẽ.
Tự nó bẽ đi đôi cánh của mình.
Tự nó kết thúc mọi chuyện.
Tiếng “ rắc” thanh thoát vang lên , mạnh mẽ đánh bật vào màn nhĩ khiến nó nhói đau.
“Bùm” đau đớn vỡ òa, xô nó ngã quị xuống nền đất xanh rì mơn mỡn cỏ.
Chẳng có lời nói nào được thoát ra, kể cả tiếng rên rỉ bật khóc.
Nó cắn chặt môi nức nẻ.
Dòng máu đỏ vẫn tiếp tục trào dâng, thắm ướt cả một quảng trời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.