Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé
Chương 7: Xóa…
Trời Ban Sáng
20/02/2014
Đêm dần trôi, vài ánh nắng tinh nghịch xuất hiện trên nhánh
lá. Tòa lâu đài chìm về tĩnh lặng, chốc chốc vang xa xa là tiếng sói gọi bầy về
tổ. Bình minh đã đến, lấp ló sau chân mây. Mặt trời gay gắt chíu thứ sáng lạ
chói mắt, mạnh mẽ đăm vào võng mạc. Ma Kết nhíu mày, lấy tay che đi phần nào nắng
rọi, vội lũi mình vào bóng râm.
Cô ngồi phịch xuống đất, khẽ hít sâu, thở mạnh. Mọi mệt mỏi, chán nản ngày hôm qua bỗng nhiên đánh úp vào cô, khiến cô không thể nào chợp mắt nỗi. Rèm mi nhẹ nhắm, cô ngả người dựa vào gốc cây, im ắng lắng nghe thanh âm núi rừng.
Hình ảnh ấy cứ hiện hửu trong tâm trí cô, dù cố gắng thế nào vẫn không thể xóa nhòa, chỉ một chút thôi cũng không thể. Ma Kết gác tay lên đầu, cảm giác đau đớn từ tim dần lan tỏa đến khắp mạch máu, từng tế bào. Chẳng thể nhìn sâu vào đôi mắt to tròn lay láy của cô, nhưng ta cũng phần nào hiểu được vết thương cô đang chịu lúc này, nhức nhối làm nước mắt tuôn rơi…
-Từ khi nào em đã trốn ra đây ngồi khóc một mình thế?- Một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, làm Ma Kết bất giác run nhẹ. Cô kiềm nén tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, đằng hắng trả lời, tay vẫn che đi đôi mắt nhòa lệ.
-Em không khóc! Từ lâu đã không còn khóc!!!
-Ừm!!!-Bạch Dương nhún vai, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay quệt nhẹ giọt nước óng ánh trên mặt Ma Kết, cười tinh nghịch- Vậy cái này là…mồ hôi ư???
-Không phải!!!-Ma Kết bật dậy, xô Bạch dương ngã ra sau, một tầng ửng hồng trên má. Cô nhanh tay gạt nhanh lệ trên khóe mi, nhăn mặt gầm gừ:
-giờ này rồi, sao anh còn không đi ngủ?
-Có qui định giờ này phải đi ngủ sao?-Bạch Dương hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, dửng dưng hỏi- Biệt tài của em là đánh trống lãng phải không?
-Gì chứ???- Ma Kết xoay người đi hướng khác, trầm ngâm- Em không ngủ được?
-lý do?
-Đau…-Duy nhất một từ thôi, nhưng diễn tả trọn vẹn cảm giác cô đang có lúc này. Bờ Vai Ma Kết run rẫy yếu ớt. Thứ cô cần là một điểm tựa vững vàng nhất bất cứ khi nào cô chênh vênh té ngã. Ai có thể cho cô???
Bạch Dương im lặng nhìn chằm chằm Ma Kết, ghì mạnh xoa đầu làm tóc cô rối tung. Cô bất mãn liếc nhìn anh. Bạch dương cười xòa, trầm giọng:
-Anh sẽ luôn bên cạnh em mà!
Ma Kết bỉu môi, lắc đầu chán nãn. Cô quá hiểu anh, cô đối với anh, luôn không phải là người quan trọng nhất. Anh có thể đến bên lúc cô cần, nhưng tuyệt đối anh sẽ chẳng mãi mãi có thể bên cạnh cô. Bởi lã, còn Song Ngư.
Cô nháy mắt tinh nghịch:
-Vậy cô ấy thì sao?
-Cô ấy?- Bạch Dương gãi đầu ra chiều khó hiểu.
-Này thì giả bộ!!!- Ma Kết đánh lên người anh, gằn giọng nhấn mạnh- Song Ngư í!!!
-Thì vẫn là cô ấy thôi!!!-Anh nhún nhún vai, thong thả trả lời xem như đó không phải chuyện của mình.
-Anh em mình rất giống nhau đấy!!!-Cô choàng vai anh, tươi cười. Thoảng hoặc trong gió vu vơ câu nói:
-Luôn yêu người không yêu mình…
-Hết rồi!-Bạch Dương gạt tay cô ra,nhíu mày lạnh lùng.
-Anh không còn yêu?-chưa bỏ cuộc, cô níu tay anh truy hỏi.
-Không!-Bạch Dương gật mạnh đầu chắc chắn.
-Anh không còn yêu?
-Không!
-Anh không còn yêu?
-Đã không còn…
Ngoài kia trời gợi áng mây trắng. Từ lâu mưa đã tạnh hẳn, nắng chíu sáng khắp muôn nơi. Nhưng thật lạ, vẫn có một số người người không tìm thấy hạnh phúc trong ánh sáng ngập tràn ấy. Có lẽ vì…
Họ chưa thỏa mãn…
Hay tại vì…
Họ không xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình…
Mặt trời lẳng lặng rơi rớt xuống chân đồi. Vài tia nắng nhỏ còn lại cố gắng bám víu không gian. Trăng đã lên cao, màn đêm dần dần buông xuống. Ánh đèn đường bật sáng soi rọi cả một vùng đất. Sâu trong con hẻm nhỏ tăm tối, đầy rác thải và tiếng lũ chó hoang, mèo chuột kêu réo. Hai bóng đen dựa vào tường, đốm thuốc lá lập lòe ve vãn trên không trung.
-Bọn nó còn chưa tới!-1 bóng đen xoa xoa bụng, bất mãn lên tiếng-Đói chết đi được!!!
-Chờ đi!- Bóng đen còn lại gắt gõng , thô lỗ đá bốp vào bụng kẽ đối diện – Ngươi lúc nào chả đói?
Bóng đen bị đá văng mạnh vào tường, bật ra tiếng kêu đau đớn.
Một lực đó, nếu là người bình thường, thì đã thịt nát xương tan!
Nhưng thật may, hắn ta không phải bình thường cho lắm!
Hắn đứng dậy, tức giận nhổ phẹt nước bọt xuống đất , gằn giọng:
-Ngươi đánh ta!
Bóng đen kia không quan tâm, lơ đãng tiếp tục hút thuốc, mặc kệ kẽ nào đó la lối ôm xồm, thái độ xem ai kia là thú hoang sủa bậy.
Tiếc là, con thú hoang này rất không biết điều, sủa mỗi lúc mỗi lớn. Bóng đen nhíu mày, vứt toạt tàn thuốc xuống đất, dẫm mạnh đế giày dí tắt đốm sáng đỏ. Tiếng nói cất ra đong dđầy tia nguy hiểm:
-Nói nhiều!
Hắn lập tức câm họng, tiếng sủa được dập tắt trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh vốn có. Bóng đêm trầm ngâm:
-Ta nghe nói…2 tháng qua, vampire chúng ta bị giết rất nhiều?
-Có lẽ vậy!-Hắn thở dài, đi đến bên cạnh bóng đen, bâng quơ- Thủ đoạn giết cũng thật tàn nhẫn!
-Hửm?
-20 nhát vào lưng, chém đứt đầu và tứ chi, móc mắt, moi tim…vâng vâng…- Hắn vơ vơ tay kể lễ, làm phồng to mọi chuyện lên hẳn 100 lần.
Bóng đen càng nghe càng nhíu mày, nhăn mặt. Rốt cuộc không chịu nỗi nữa, to giọng cắt ngang nguồn cảm hứng bất tận của hắn:
-Ngươi nghe ai nói?
-Có ai nói đâu?-hắn ngây thơ quay người nhìn bóng đen –Là ta nghĩ vậy!
Bóng đen nghiến răng ken két, hắc tuyến nỗi đầy mặt, vung tay đấm hắn không thương tiếc:
-Ngươi thật là lâu chết!
-Sẽ chết nhanh thôi!- Tiếng ai đó vang vọng bên tai bóng đen, làm hắn giật mình thảng thốt, buông mạnh tên bạn chí cốt đang sống dở chết dỡ trên tay hắn ra. Hắn muốn xoay người, nhưng bất chợt nhận ra vật sắc lạnh đang kề trên cổ.
Thanh kiếm pha lê xanh tỏa ra thứ ánh sáng ma quái cùng hơi lạnh ớn người thẩm thấu vào da thịt khiến hắn bất giác run rẫy:
-Ngươi là ai?
-Ta là ai?-Kẻ đứng sau hắn cất tiếng cười man rợ. Có thể nghe trong đó giọng điệu thơ trẻ của một đứa con gái. Nhưng rất nhanh tất cả bị lấn át bởi sự tàn độc và nhẫn tâm –Ta cũng rất muốn biết ta là ai!
Hắn nắm chặt tay tức giận. Hắn hận mình bây giờ bất lực quá, bị một cô gái trẻ đe dọa, mạng sống có thể mất đi bất cứ lúc nào. Dù hắn là ai, có một điều hắn luôn biết được…Hắn Không Muốn Chết!!!
-Ngươi muốn gì?
-Muốn máu!!!-Tiếng Cô gái đáp lại không do dự, bàn tay thon trắng nõn vuốt ve khuôn mặt hắn.
-Ta kiếm cho ngươi, vì vậy , thả ta ra!!!- Hắn gấp gáp, cảm nhận thanh kiếm sắc kề cổ lực đạo ngày một mạnh, dòng máu đen thẫm rỉ dài xuống nền đất lạnh.
-Ta chỉ thích máu của ngươi thôi!!!- Cô gái nhoẻn miệng cười trông thật đáng yêu, đôi mắt tím trầm luân vô cảm, vun mạnh tay chém đứt đầu hắn. Không sợ hãi…Không khoan nhượng…
Máu bắn vào tường tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, bóng cô gái với chiếc váy trắng tinh lem chút huyết đen tuyền tung bay trong gió, mái tóc cô phất phơ nhẹ nhàng, khuôn miệng luôn đeo một nụ cười ráo rảnh chẳng có chút gì gọi là cảm xúc.
Cô gái cất cánh bay lên trên nền trời đen thẳm, để lại sau lưng một vampire hoảng loạn gục ngã xuống đất và một cái xác không đầu. Thấy rồi, hắn đã thấy hết tất cả, hắn thấy cô gái xinh đẹp tựa ma quỉ ấy giết chết bạn hắn, bằng một đường kiếm nhanh và chuẩn xác. Hắn thấy từ đầu đến cuối cô ta chỉ biết cười và cười…
Hắn thấy từ đầu đến cuối, giọng nói cô ta đều đều và không có âm vực, cứ như vọng từ địa ngục thâm sâu…
Hắn thấy hơi lạnh tỏa ra từ người cô ta làm hắn như đóng băng, tim mất khả năng đập nhịp vì sợ hãi…
Hắn thấy trước khi đi, cô ta quay lại nhìn hắn, mấp máy môi:
-Bảo Bình!!!
Hắn là người sống sót duy nhất trong 99 vampire đã gặp cô ta.
Và hắn biết, nhiệm vụ của hắn là phải báo lại cho Vampire King trước khi người thứ 100 bị giết.
Từ khi nào, cô ta đã đáng sợ đến thế?
Hay cô ta…
Thật đáng thương!!!...
“Rầm”-Song Tử đá mạnh vào tên vampire quân đang quỳ rạp xuống sàn. Sự tức giận làm hắn không kiềm chế được. Ánh mắt nóng rực như có lửa. Hắn siết chặt tay, gầm gừ:
-Bảo Bình!!! Lần này ta nhất định không buông tha cho cô!!!
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Gió buốt lạnh thốc vào viền áo, luồn lách đi qua cơ thể. Nó vuốt nhẹ tà chiếc váy đang bay phập phồng, ngồi bệt xuống vệt cỏ, tay ôm khẽ đầu gối trắng nhỏ, đầu nghiêng nghiêng cho ánh nắng ngã dần trên khuôn mặt. Mái tóc lả lơi la lướt lên bờ vai gầy. Bảo Bình nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra đều đặn.
Đã 4, 5 giờ chiều, trời dần dịu bớt gay gắt của nắng trưa hè. Hoàng hôn đỏ rực nơi tận cùng thế giới. Nó nằm xuống đất, gác tay che khuất đôi mắt tím bình lặng. Yên tĩnh lắng nghe âm thanh núi rừng, lắng nghe nhịp đập chậm rãi của con tim. Một con chim vừa cất cánh bay vào không gian rộng lớn, đôi cánh trắng trải dài, lan rộng. Nó thỏa sức bay, thỏa sức tung hành, thỏa sức vùng vẫy trong tự do…tự do…
“Chưa xong đâu…mày chưa thể tự do…
Mày còn nhiều…rất nhiều việc chưa làm…
Tự do???”
Giọt nước mắt nhẹ rơi rơi trên gò má gầy gò xanh xao…
Bỏng rát…
Yêu thương từ lâu đã câm lặng…
Bỗng chốc gợi về trong nỗi nhớ thiết tha…
Lại 2 năm trôi… 99 vampire bị giết chết…
Vẫn còn nhiều…còn nhiều…
Yêu thương vẫn nên lặng câm…
Yêu thương vẫn trở nên bị phong tỏa…
Cuối cùng…còn sót lại yêu thương???
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Hắn ngồi trên cao gương đôi mắt mơ hồ xuống cái đại sảnh gần hơn một ngàn con Vampire đang nhốn nháo ồn ào. Chúng quá lo sợ, quá khẫn trương, quá sốt ruột. Đã có rất nhiều người thân, bạn bè của chúng chết thảm dưới tay tên vampire hunter đáng sợ kia. Gía mà khi trước, chúng không ngu ngốc nghe theo Thiên Yết đại nhân, tha cho ả ta một mạng, thì giờ đây, chúng đã đâu mất đi 99 đồng loại ruột rà. Lũ vampire bắn tia nhìn đầy giận dữ về phía Thiên Yết. Chúng đã chẳng còn sợ nữa trước cái chết gần kề, vì nỗi đau đớn lúc mất đi người thân còn nhiều hơn thế.
Song Tử đong đưa ly rượu hồng đỏ thẫm đặc sệt, đôi lông mày khẽ nhíu để lộ sự bực dọc khó chịu trong thâm tâm. Hắn nhăn mặt xoa xoa thái dương, cất giọng gầm gừ:
-Im hết đi!!!!
Tiếng ồn ào nhố nhăng lập tức im bặt, nhường chỗ cho không gian u ám, đáng sợ bao chùm. Song tử nhẹ nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào trầm tư suy nghĩ…
Hắn cũng ước…giá mà… trong lần đó, hắn giết chết cô ta đi…
Hắn không hiểu tại vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn hắn lúc tan biến, hắn lại lặng lẽ đau lòng…
Ánh mắt đó, có tiếc nuối, có sợ hãi, có xót xa…
Cô ta đưa tay vỗ về níu kéo bóng hình hắn trong tàn tro…
Giọt nước mắt cô ta nhẹ rơi…
Mong manh khẽ vỡ…
Hắn rất muốn, rất muốn chạy tới bên cạnh, ôm chặt cô ta vào lòng, để cô ta không bao giờ rời xa hắn nữa…
Nhưng mà, rất nhanh, hắn cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ thanh kiếm hắn đang cầm trên tay. Luồng lạnh lẽo ấy nhắc nhở hắn không được khoan nhượng.
Giữa hắn và cô ta.
Giữa Vampire và Hunter.
Hoàn toàn không có chỗ cho yêu thương, vấn vương cùng nỗi nhớ.
Nó chỉ chứa toàn hận thù, nước mắt và niềm đau…
Hắn buộc mình gắn gượng gương cao thanh kiếm đáng nguyền rủa.
Hắn buộc mình gắn gượng đâm mạnh vào người con gái đang xoay lưng về phía hắn không chút phòng bị.
Hắn buộc mình gắng gượng nở nụ cười thật nhẫn tâm.
Trong phút giây cuối cùng, hắn vẫn mong thấy được nụ cười của cô ta, không bi thương, không đau đớn, không đong đầy nỗi nhớ về một bóng hình xa lạ.
Chỉ đơn thuần là nụ cười tươi tắn tựa sớm mai…
Đường kiếm bén ngót mạnh mẽ đâm vào da thịt, cơ thể yếu ớt của cô ta chực chờ đổ ngã.
Hắn giang tay muốn đỡ lấy người con gái ấy…nhưng mà…hắn sợ….
Sợ khi đã ôm chặt cô ta trong vòng tay, cô ta lại vùng vẫy thoát khỏi hắn. Điều đó làm hắn đau…
Ánh mắt cô ta nhìn hắn, vỡ vụn. Mọi hi vọng, niềm tin, chút lữa tàn còn lại…đều theo gió trôi!!!
Hắn trách cô ta thật ngu ngốc khi yêu hết mình như vậy, yêu đến nỗi rẻ rúng mạng sống bản thân mình.
Hắn đùa bỡn cô ta, cố ý làm cô ta đau nhói khi thấy Yết đi bên cạnh Ma Kết- em gái hắn. mục đích duy nhất hắn khát khao, là cô ta sẽ sớm ngừng đi những yêu thương vô nghĩa.
Nhưng mà, ngược lại, cô ta dõng dạc trả lời hắn “KHÔNG HỐI HẬN”
Hắn muốn bóp chết cô ta, bóp chết luôn sự kiên trì, bền bĩ.
Cô ta vọng tưởng rằng đó là những yêu thương bất tử.
Không!!! Sẽ chẳng có gì gọi là “ Những yêu thương bất tử”!!!
Hắn tức giận xoay lưng bước đi, bỏ mặc cô ta ở lại phía sau. Hắn giao cô ta cho lũ vampire khát máu. Hắn đi mà chưa 1 lần ngoái nhìn lại.
Vì hắn biết, vẫn còn Thiên Yết…
Còn Thiên Yết…
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?- ma Kết bước vào, lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.
Song Tử giật mình, ngạc nhiên hỏi Ma Kết:
-Em đi đâu vậy? có chuyện gì sao?
Kết ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài, đôi đồng tử đen láy to tròn ẩn nhẫn lo lắng:
-Anh biết chuyện gì mà!
-Anh biết!- Song Tử gật đầu, trầm ngâm- Thật tiếc là lúc đó, anh không tự tay giết chết cô ta!!!
-Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!!!- cô giật lấy li rượu đang đong đưa trên tay hắn, lớn giọng- Anh có thôi điệp khúc giá mà đi dược không???
-Anh biết rồi!!!- Hắn vò đầu, gắt gỏng giật lại ly rượu- Anh đang suy nghĩ!
-Về cái gì?- Kết đứng dậy, lững thững tiến thêm vài bước, ánh nhìn vô định rơi rớt trên lũ vampire đang gục đầu sợ hãi. Cô cắn chặt môi kiềm nén tức giận đang trào dâng.
Chẳng có ai đáp lời cô, chỉ thấy những gợn gió thốc đã bắt đầu thổi mạnh. Gió đập vào tường, gió đập vào các cửa sổ gãy kính. Gió len lõi quanh kẹt cửa, khúc cua và hầm sâu bí mật. Gió hát vang khúc ca lẫy lừng ghê sợ của quỷ dữ cùng hơi thối rửa, vị mặn nồng của đất bốc lên từ các khu cổ mộ.
“Hú…hú…hú…” Dù đã tàn đêm, gió vẫn thổi…
Trăng đỏ rực một màu máu trên bầu trời.
Câu truyện về sau sẽ rưới đỏ dòng chảy của huyết mạch.
Còn đỏ rực hơn màu đỏ ánh trăng kia…
Cô ngồi phịch xuống đất, khẽ hít sâu, thở mạnh. Mọi mệt mỏi, chán nản ngày hôm qua bỗng nhiên đánh úp vào cô, khiến cô không thể nào chợp mắt nỗi. Rèm mi nhẹ nhắm, cô ngả người dựa vào gốc cây, im ắng lắng nghe thanh âm núi rừng.
Hình ảnh ấy cứ hiện hửu trong tâm trí cô, dù cố gắng thế nào vẫn không thể xóa nhòa, chỉ một chút thôi cũng không thể. Ma Kết gác tay lên đầu, cảm giác đau đớn từ tim dần lan tỏa đến khắp mạch máu, từng tế bào. Chẳng thể nhìn sâu vào đôi mắt to tròn lay láy của cô, nhưng ta cũng phần nào hiểu được vết thương cô đang chịu lúc này, nhức nhối làm nước mắt tuôn rơi…
-Từ khi nào em đã trốn ra đây ngồi khóc một mình thế?- Một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, làm Ma Kết bất giác run nhẹ. Cô kiềm nén tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, đằng hắng trả lời, tay vẫn che đi đôi mắt nhòa lệ.
-Em không khóc! Từ lâu đã không còn khóc!!!
-Ừm!!!-Bạch Dương nhún vai, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay quệt nhẹ giọt nước óng ánh trên mặt Ma Kết, cười tinh nghịch- Vậy cái này là…mồ hôi ư???
-Không phải!!!-Ma Kết bật dậy, xô Bạch dương ngã ra sau, một tầng ửng hồng trên má. Cô nhanh tay gạt nhanh lệ trên khóe mi, nhăn mặt gầm gừ:
-giờ này rồi, sao anh còn không đi ngủ?
-Có qui định giờ này phải đi ngủ sao?-Bạch Dương hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, dửng dưng hỏi- Biệt tài của em là đánh trống lãng phải không?
-Gì chứ???- Ma Kết xoay người đi hướng khác, trầm ngâm- Em không ngủ được?
-lý do?
-Đau…-Duy nhất một từ thôi, nhưng diễn tả trọn vẹn cảm giác cô đang có lúc này. Bờ Vai Ma Kết run rẫy yếu ớt. Thứ cô cần là một điểm tựa vững vàng nhất bất cứ khi nào cô chênh vênh té ngã. Ai có thể cho cô???
Bạch Dương im lặng nhìn chằm chằm Ma Kết, ghì mạnh xoa đầu làm tóc cô rối tung. Cô bất mãn liếc nhìn anh. Bạch dương cười xòa, trầm giọng:
-Anh sẽ luôn bên cạnh em mà!
Ma Kết bỉu môi, lắc đầu chán nãn. Cô quá hiểu anh, cô đối với anh, luôn không phải là người quan trọng nhất. Anh có thể đến bên lúc cô cần, nhưng tuyệt đối anh sẽ chẳng mãi mãi có thể bên cạnh cô. Bởi lã, còn Song Ngư.
Cô nháy mắt tinh nghịch:
-Vậy cô ấy thì sao?
-Cô ấy?- Bạch Dương gãi đầu ra chiều khó hiểu.
-Này thì giả bộ!!!- Ma Kết đánh lên người anh, gằn giọng nhấn mạnh- Song Ngư í!!!
-Thì vẫn là cô ấy thôi!!!-Anh nhún nhún vai, thong thả trả lời xem như đó không phải chuyện của mình.
-Anh em mình rất giống nhau đấy!!!-Cô choàng vai anh, tươi cười. Thoảng hoặc trong gió vu vơ câu nói:
-Luôn yêu người không yêu mình…
-Hết rồi!-Bạch Dương gạt tay cô ra,nhíu mày lạnh lùng.
-Anh không còn yêu?-chưa bỏ cuộc, cô níu tay anh truy hỏi.
-Không!-Bạch Dương gật mạnh đầu chắc chắn.
-Anh không còn yêu?
-Không!
-Anh không còn yêu?
-Đã không còn…
Ngoài kia trời gợi áng mây trắng. Từ lâu mưa đã tạnh hẳn, nắng chíu sáng khắp muôn nơi. Nhưng thật lạ, vẫn có một số người người không tìm thấy hạnh phúc trong ánh sáng ngập tràn ấy. Có lẽ vì…
Họ chưa thỏa mãn…
Hay tại vì…
Họ không xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình…
Mặt trời lẳng lặng rơi rớt xuống chân đồi. Vài tia nắng nhỏ còn lại cố gắng bám víu không gian. Trăng đã lên cao, màn đêm dần dần buông xuống. Ánh đèn đường bật sáng soi rọi cả một vùng đất. Sâu trong con hẻm nhỏ tăm tối, đầy rác thải và tiếng lũ chó hoang, mèo chuột kêu réo. Hai bóng đen dựa vào tường, đốm thuốc lá lập lòe ve vãn trên không trung.
-Bọn nó còn chưa tới!-1 bóng đen xoa xoa bụng, bất mãn lên tiếng-Đói chết đi được!!!
-Chờ đi!- Bóng đen còn lại gắt gõng , thô lỗ đá bốp vào bụng kẽ đối diện – Ngươi lúc nào chả đói?
Bóng đen bị đá văng mạnh vào tường, bật ra tiếng kêu đau đớn.
Một lực đó, nếu là người bình thường, thì đã thịt nát xương tan!
Nhưng thật may, hắn ta không phải bình thường cho lắm!
Hắn đứng dậy, tức giận nhổ phẹt nước bọt xuống đất , gằn giọng:
-Ngươi đánh ta!
Bóng đen kia không quan tâm, lơ đãng tiếp tục hút thuốc, mặc kệ kẽ nào đó la lối ôm xồm, thái độ xem ai kia là thú hoang sủa bậy.
Tiếc là, con thú hoang này rất không biết điều, sủa mỗi lúc mỗi lớn. Bóng đen nhíu mày, vứt toạt tàn thuốc xuống đất, dẫm mạnh đế giày dí tắt đốm sáng đỏ. Tiếng nói cất ra đong dđầy tia nguy hiểm:
-Nói nhiều!
Hắn lập tức câm họng, tiếng sủa được dập tắt trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh vốn có. Bóng đêm trầm ngâm:
-Ta nghe nói…2 tháng qua, vampire chúng ta bị giết rất nhiều?
-Có lẽ vậy!-Hắn thở dài, đi đến bên cạnh bóng đen, bâng quơ- Thủ đoạn giết cũng thật tàn nhẫn!
-Hửm?
-20 nhát vào lưng, chém đứt đầu và tứ chi, móc mắt, moi tim…vâng vâng…- Hắn vơ vơ tay kể lễ, làm phồng to mọi chuyện lên hẳn 100 lần.
Bóng đen càng nghe càng nhíu mày, nhăn mặt. Rốt cuộc không chịu nỗi nữa, to giọng cắt ngang nguồn cảm hứng bất tận của hắn:
-Ngươi nghe ai nói?
-Có ai nói đâu?-hắn ngây thơ quay người nhìn bóng đen –Là ta nghĩ vậy!
Bóng đen nghiến răng ken két, hắc tuyến nỗi đầy mặt, vung tay đấm hắn không thương tiếc:
-Ngươi thật là lâu chết!
-Sẽ chết nhanh thôi!- Tiếng ai đó vang vọng bên tai bóng đen, làm hắn giật mình thảng thốt, buông mạnh tên bạn chí cốt đang sống dở chết dỡ trên tay hắn ra. Hắn muốn xoay người, nhưng bất chợt nhận ra vật sắc lạnh đang kề trên cổ.
Thanh kiếm pha lê xanh tỏa ra thứ ánh sáng ma quái cùng hơi lạnh ớn người thẩm thấu vào da thịt khiến hắn bất giác run rẫy:
-Ngươi là ai?
-Ta là ai?-Kẻ đứng sau hắn cất tiếng cười man rợ. Có thể nghe trong đó giọng điệu thơ trẻ của một đứa con gái. Nhưng rất nhanh tất cả bị lấn át bởi sự tàn độc và nhẫn tâm –Ta cũng rất muốn biết ta là ai!
Hắn nắm chặt tay tức giận. Hắn hận mình bây giờ bất lực quá, bị một cô gái trẻ đe dọa, mạng sống có thể mất đi bất cứ lúc nào. Dù hắn là ai, có một điều hắn luôn biết được…Hắn Không Muốn Chết!!!
-Ngươi muốn gì?
-Muốn máu!!!-Tiếng Cô gái đáp lại không do dự, bàn tay thon trắng nõn vuốt ve khuôn mặt hắn.
-Ta kiếm cho ngươi, vì vậy , thả ta ra!!!- Hắn gấp gáp, cảm nhận thanh kiếm sắc kề cổ lực đạo ngày một mạnh, dòng máu đen thẫm rỉ dài xuống nền đất lạnh.
-Ta chỉ thích máu của ngươi thôi!!!- Cô gái nhoẻn miệng cười trông thật đáng yêu, đôi mắt tím trầm luân vô cảm, vun mạnh tay chém đứt đầu hắn. Không sợ hãi…Không khoan nhượng…
Máu bắn vào tường tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, bóng cô gái với chiếc váy trắng tinh lem chút huyết đen tuyền tung bay trong gió, mái tóc cô phất phơ nhẹ nhàng, khuôn miệng luôn đeo một nụ cười ráo rảnh chẳng có chút gì gọi là cảm xúc.
Cô gái cất cánh bay lên trên nền trời đen thẳm, để lại sau lưng một vampire hoảng loạn gục ngã xuống đất và một cái xác không đầu. Thấy rồi, hắn đã thấy hết tất cả, hắn thấy cô gái xinh đẹp tựa ma quỉ ấy giết chết bạn hắn, bằng một đường kiếm nhanh và chuẩn xác. Hắn thấy từ đầu đến cuối cô ta chỉ biết cười và cười…
Hắn thấy từ đầu đến cuối, giọng nói cô ta đều đều và không có âm vực, cứ như vọng từ địa ngục thâm sâu…
Hắn thấy hơi lạnh tỏa ra từ người cô ta làm hắn như đóng băng, tim mất khả năng đập nhịp vì sợ hãi…
Hắn thấy trước khi đi, cô ta quay lại nhìn hắn, mấp máy môi:
-Bảo Bình!!!
Hắn là người sống sót duy nhất trong 99 vampire đã gặp cô ta.
Và hắn biết, nhiệm vụ của hắn là phải báo lại cho Vampire King trước khi người thứ 100 bị giết.
Từ khi nào, cô ta đã đáng sợ đến thế?
Hay cô ta…
Thật đáng thương!!!...
“Rầm”-Song Tử đá mạnh vào tên vampire quân đang quỳ rạp xuống sàn. Sự tức giận làm hắn không kiềm chế được. Ánh mắt nóng rực như có lửa. Hắn siết chặt tay, gầm gừ:
-Bảo Bình!!! Lần này ta nhất định không buông tha cho cô!!!
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Gió buốt lạnh thốc vào viền áo, luồn lách đi qua cơ thể. Nó vuốt nhẹ tà chiếc váy đang bay phập phồng, ngồi bệt xuống vệt cỏ, tay ôm khẽ đầu gối trắng nhỏ, đầu nghiêng nghiêng cho ánh nắng ngã dần trên khuôn mặt. Mái tóc lả lơi la lướt lên bờ vai gầy. Bảo Bình nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra đều đặn.
Đã 4, 5 giờ chiều, trời dần dịu bớt gay gắt của nắng trưa hè. Hoàng hôn đỏ rực nơi tận cùng thế giới. Nó nằm xuống đất, gác tay che khuất đôi mắt tím bình lặng. Yên tĩnh lắng nghe âm thanh núi rừng, lắng nghe nhịp đập chậm rãi của con tim. Một con chim vừa cất cánh bay vào không gian rộng lớn, đôi cánh trắng trải dài, lan rộng. Nó thỏa sức bay, thỏa sức tung hành, thỏa sức vùng vẫy trong tự do…tự do…
“Chưa xong đâu…mày chưa thể tự do…
Mày còn nhiều…rất nhiều việc chưa làm…
Tự do???”
Giọt nước mắt nhẹ rơi rơi trên gò má gầy gò xanh xao…
Bỏng rát…
Yêu thương từ lâu đã câm lặng…
Bỗng chốc gợi về trong nỗi nhớ thiết tha…
Lại 2 năm trôi… 99 vampire bị giết chết…
Vẫn còn nhiều…còn nhiều…
Yêu thương vẫn nên lặng câm…
Yêu thương vẫn trở nên bị phong tỏa…
Cuối cùng…còn sót lại yêu thương???
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Hắn ngồi trên cao gương đôi mắt mơ hồ xuống cái đại sảnh gần hơn một ngàn con Vampire đang nhốn nháo ồn ào. Chúng quá lo sợ, quá khẫn trương, quá sốt ruột. Đã có rất nhiều người thân, bạn bè của chúng chết thảm dưới tay tên vampire hunter đáng sợ kia. Gía mà khi trước, chúng không ngu ngốc nghe theo Thiên Yết đại nhân, tha cho ả ta một mạng, thì giờ đây, chúng đã đâu mất đi 99 đồng loại ruột rà. Lũ vampire bắn tia nhìn đầy giận dữ về phía Thiên Yết. Chúng đã chẳng còn sợ nữa trước cái chết gần kề, vì nỗi đau đớn lúc mất đi người thân còn nhiều hơn thế.
Song Tử đong đưa ly rượu hồng đỏ thẫm đặc sệt, đôi lông mày khẽ nhíu để lộ sự bực dọc khó chịu trong thâm tâm. Hắn nhăn mặt xoa xoa thái dương, cất giọng gầm gừ:
-Im hết đi!!!!
Tiếng ồn ào nhố nhăng lập tức im bặt, nhường chỗ cho không gian u ám, đáng sợ bao chùm. Song tử nhẹ nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào trầm tư suy nghĩ…
Hắn cũng ước…giá mà… trong lần đó, hắn giết chết cô ta đi…
Hắn không hiểu tại vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn hắn lúc tan biến, hắn lại lặng lẽ đau lòng…
Ánh mắt đó, có tiếc nuối, có sợ hãi, có xót xa…
Cô ta đưa tay vỗ về níu kéo bóng hình hắn trong tàn tro…
Giọt nước mắt cô ta nhẹ rơi…
Mong manh khẽ vỡ…
Hắn rất muốn, rất muốn chạy tới bên cạnh, ôm chặt cô ta vào lòng, để cô ta không bao giờ rời xa hắn nữa…
Nhưng mà, rất nhanh, hắn cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ thanh kiếm hắn đang cầm trên tay. Luồng lạnh lẽo ấy nhắc nhở hắn không được khoan nhượng.
Giữa hắn và cô ta.
Giữa Vampire và Hunter.
Hoàn toàn không có chỗ cho yêu thương, vấn vương cùng nỗi nhớ.
Nó chỉ chứa toàn hận thù, nước mắt và niềm đau…
Hắn buộc mình gắn gượng gương cao thanh kiếm đáng nguyền rủa.
Hắn buộc mình gắn gượng đâm mạnh vào người con gái đang xoay lưng về phía hắn không chút phòng bị.
Hắn buộc mình gắng gượng nở nụ cười thật nhẫn tâm.
Trong phút giây cuối cùng, hắn vẫn mong thấy được nụ cười của cô ta, không bi thương, không đau đớn, không đong đầy nỗi nhớ về một bóng hình xa lạ.
Chỉ đơn thuần là nụ cười tươi tắn tựa sớm mai…
Đường kiếm bén ngót mạnh mẽ đâm vào da thịt, cơ thể yếu ớt của cô ta chực chờ đổ ngã.
Hắn giang tay muốn đỡ lấy người con gái ấy…nhưng mà…hắn sợ….
Sợ khi đã ôm chặt cô ta trong vòng tay, cô ta lại vùng vẫy thoát khỏi hắn. Điều đó làm hắn đau…
Ánh mắt cô ta nhìn hắn, vỡ vụn. Mọi hi vọng, niềm tin, chút lữa tàn còn lại…đều theo gió trôi!!!
Hắn trách cô ta thật ngu ngốc khi yêu hết mình như vậy, yêu đến nỗi rẻ rúng mạng sống bản thân mình.
Hắn đùa bỡn cô ta, cố ý làm cô ta đau nhói khi thấy Yết đi bên cạnh Ma Kết- em gái hắn. mục đích duy nhất hắn khát khao, là cô ta sẽ sớm ngừng đi những yêu thương vô nghĩa.
Nhưng mà, ngược lại, cô ta dõng dạc trả lời hắn “KHÔNG HỐI HẬN”
Hắn muốn bóp chết cô ta, bóp chết luôn sự kiên trì, bền bĩ.
Cô ta vọng tưởng rằng đó là những yêu thương bất tử.
Không!!! Sẽ chẳng có gì gọi là “ Những yêu thương bất tử”!!!
Hắn tức giận xoay lưng bước đi, bỏ mặc cô ta ở lại phía sau. Hắn giao cô ta cho lũ vampire khát máu. Hắn đi mà chưa 1 lần ngoái nhìn lại.
Vì hắn biết, vẫn còn Thiên Yết…
Còn Thiên Yết…
[12 chòm sao] Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?- ma Kết bước vào, lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.
Song Tử giật mình, ngạc nhiên hỏi Ma Kết:
-Em đi đâu vậy? có chuyện gì sao?
Kết ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài, đôi đồng tử đen láy to tròn ẩn nhẫn lo lắng:
-Anh biết chuyện gì mà!
-Anh biết!- Song Tử gật đầu, trầm ngâm- Thật tiếc là lúc đó, anh không tự tay giết chết cô ta!!!
-Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!!!- cô giật lấy li rượu đang đong đưa trên tay hắn, lớn giọng- Anh có thôi điệp khúc giá mà đi dược không???
-Anh biết rồi!!!- Hắn vò đầu, gắt gỏng giật lại ly rượu- Anh đang suy nghĩ!
-Về cái gì?- Kết đứng dậy, lững thững tiến thêm vài bước, ánh nhìn vô định rơi rớt trên lũ vampire đang gục đầu sợ hãi. Cô cắn chặt môi kiềm nén tức giận đang trào dâng.
Chẳng có ai đáp lời cô, chỉ thấy những gợn gió thốc đã bắt đầu thổi mạnh. Gió đập vào tường, gió đập vào các cửa sổ gãy kính. Gió len lõi quanh kẹt cửa, khúc cua và hầm sâu bí mật. Gió hát vang khúc ca lẫy lừng ghê sợ của quỷ dữ cùng hơi thối rửa, vị mặn nồng của đất bốc lên từ các khu cổ mộ.
“Hú…hú…hú…” Dù đã tàn đêm, gió vẫn thổi…
Trăng đỏ rực một màu máu trên bầu trời.
Câu truyện về sau sẽ rưới đỏ dòng chảy của huyết mạch.
Còn đỏ rực hơn màu đỏ ánh trăng kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.