Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60
Chương 5: Đối Tượng Ái Muội (1)
Tương Trấp Sao Phạn
25/12/2024
"Chị tư, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Bảy đói bụng đến hoảng, cau có hỏi.
Đi được một đoạn đường, chẳng thấy lối về nhà đâu, ngược lại càng đi càng xa.
Nghĩ đến sắp kích hoạt được mua dùm đàn, Hứa Giảo Giảo tâm tình vui vẻ, đáp lời cậu bé.
"Mua nước tương."
Mắt Bảy sáng lên, lanh lợi nói: "Đi Cung Tiêu Xã phải không? Chị tư mua kẹo nhé!"
Tám chảy nước miếng ròng ròng.
Vội vàng nài nỉ thêm: "Mua nhiều vào!"
"Hai đứa xấu xí mà đòi hỏi nhiều thế."
Hứa Giảo Giảo thẳng thừng đáp lại.
Còn đòi mua kẹo, còn đòi mua nhiều, trong túi chỉ có một góc tiền, mua nửa cân nước tương còn thừa được mấy xu, còn đòi ăn kẹo, cô còn muốn ăn thịt nữa kìa.
Bảy, Tám tức giận: "Chị tư xấu lắm!" Chị tư bảo bọn họ xấu xí!
Hứa Giảo Giảo trẻ con đáp lại: "Đúng vậy, xấu thật!"
Khoảng nửa tiếng sau, ba người cuối cùng cũng đến được Cung Tiêu Xã gần xưởng giày da nhất.
Tuy trong ký ức của nguyên chủ đã có hình ảnh Cung Tiêu Xã, nhưng lần đầu tiên thực sự nhìn thấy Cung Tiêu Xã thời đại này, Hứa Giảo Giảo vẫn không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Như bà Lưu lần đầu vào Đại Quan Viên vậy.
Cung Tiêu Xã buổi sáng đông người, giờ buổi chiều đỡ hơn, chỉ có các quầy vải vóc, dầu ăn, bánh kẹo là còn đông đúc, những quầy khác thưa thớt người mua.
Hứa Giảo Giảo dẫn hai đứa em trai đến quầy gạo và mì để xếp hàng.
Nhìn giá cả thời những năm 50-60, Hứa Giảo Giảo thấy quả thật rất rẻ.
Nhưng dù có tiền cũng không dễ mua được hàng. Phải có phiếu mua - phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải... Hết phiếu thì có tiền cũng không ai bán.
Có phiếu rồi còn phải xem hàng có không. Tài nguyên quốc gia thiếu thốn không thể nói hết bằng một hai câu. Tóm lại, vật tư gì cũng cung không đủ cầu, hàng hiếm vô cùng khó kiếm.
"Mấy ngày nay cung ứng cũng khá, hôm trước tôi còn cướp được hai cân bột Phú Cường!"
"Bột Phú Cường là gì, tôi còn cướp được mì sợi cơ!"
"Cậu Lưu giỏi thật, món ngon vậy mà cũng cướp được. Dạo này cung ứng đủ đấy, thấy đất nước ta đang đi lên rồi."
"Đúng thế, anh em ở trạm lương thực bảo năm nay lúa mạch ở nông thôn được mùa lắm. Trời phù hộ, chắc sắp được ăn no rồi!"
"..."
Bên cạnh, mấy bác gái vui vẻ trò chuyện. Hứa Giảo Giảo đứng xếp hàng nghe được, không khỏi cau mày.
Nạn đói sắp đến, vậy mà người ta vẫn nói được mùa.
Chẳng lẽ lúc này trong lịch sử đã có điềm báo?
Hứa Giảo Giảo cảm thấy lo lắng, việc tích trữ lương thực cấp bách như lửa đốt lông mày.
"Chị ơi, cho em nửa cân nước tương."
Đến lượt mình, Hứa Giảo Giảo vội vàng đưa chai nước tương, góc tiền và phiếu cho chị bán hàng.
Chị đồng chí tóc ngắn ngang tai trông lanh lẹ nhiệt tình, liếc nhìn cô một cái rồi nhíu mày, nụ cười tươi bỗng trở nên lạnh lẽo.
Chị ta đong nửa cân nước tương với động tác máy móc, thái độ khinh thường ra mặt.
"Nửa cân nước tương bảy xu, trả lại ba xu, cầm lấy!"
Chị ta đẩy chai nước tương quá đột ngột, Hứa Giảo Giảo suýt không đỡ được.
Tuy nhận ra thái độ kỳ lạ của chị đồng chí, nhưng lúc này Hứa Giảo Giảo đang đắm chìm trong tiếng thông báo: [Chúc mừng trưởng nhóm hoàn thành lần đầu mua dùm, nhóm mua dùm kích hoạt thành công.] Cùng: [Chúc mừng nhận được vật thật tỷ lệ 1:1, nửa cân nước tương đã nhập kho.] Giọng điện tử ngọt ngào vang lên.
Không sai, nhiệm vụ hoàn thành, nhóm mua dùm còn có cả giọng nói thông báo thật.
Đương nhiên, chỉ có một mình Hứa Giảo Giảo nghe thấy.
Không chỉ kích hoạt thành công nhóm mua dùm, cô còn may mắn nhận được phần thưởng đặc biệt - một phần quà thật tỷ lệ 1:1, miễn phí hoàn toàn nửa cân nước tương.
Bảy đói bụng đến hoảng, cau có hỏi.
Đi được một đoạn đường, chẳng thấy lối về nhà đâu, ngược lại càng đi càng xa.
Nghĩ đến sắp kích hoạt được mua dùm đàn, Hứa Giảo Giảo tâm tình vui vẻ, đáp lời cậu bé.
"Mua nước tương."
Mắt Bảy sáng lên, lanh lợi nói: "Đi Cung Tiêu Xã phải không? Chị tư mua kẹo nhé!"
Tám chảy nước miếng ròng ròng.
Vội vàng nài nỉ thêm: "Mua nhiều vào!"
"Hai đứa xấu xí mà đòi hỏi nhiều thế."
Hứa Giảo Giảo thẳng thừng đáp lại.
Còn đòi mua kẹo, còn đòi mua nhiều, trong túi chỉ có một góc tiền, mua nửa cân nước tương còn thừa được mấy xu, còn đòi ăn kẹo, cô còn muốn ăn thịt nữa kìa.
Bảy, Tám tức giận: "Chị tư xấu lắm!" Chị tư bảo bọn họ xấu xí!
Hứa Giảo Giảo trẻ con đáp lại: "Đúng vậy, xấu thật!"
Khoảng nửa tiếng sau, ba người cuối cùng cũng đến được Cung Tiêu Xã gần xưởng giày da nhất.
Tuy trong ký ức của nguyên chủ đã có hình ảnh Cung Tiêu Xã, nhưng lần đầu tiên thực sự nhìn thấy Cung Tiêu Xã thời đại này, Hứa Giảo Giảo vẫn không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Như bà Lưu lần đầu vào Đại Quan Viên vậy.
Cung Tiêu Xã buổi sáng đông người, giờ buổi chiều đỡ hơn, chỉ có các quầy vải vóc, dầu ăn, bánh kẹo là còn đông đúc, những quầy khác thưa thớt người mua.
Hứa Giảo Giảo dẫn hai đứa em trai đến quầy gạo và mì để xếp hàng.
Nhìn giá cả thời những năm 50-60, Hứa Giảo Giảo thấy quả thật rất rẻ.
Nhưng dù có tiền cũng không dễ mua được hàng. Phải có phiếu mua - phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải... Hết phiếu thì có tiền cũng không ai bán.
Có phiếu rồi còn phải xem hàng có không. Tài nguyên quốc gia thiếu thốn không thể nói hết bằng một hai câu. Tóm lại, vật tư gì cũng cung không đủ cầu, hàng hiếm vô cùng khó kiếm.
"Mấy ngày nay cung ứng cũng khá, hôm trước tôi còn cướp được hai cân bột Phú Cường!"
"Bột Phú Cường là gì, tôi còn cướp được mì sợi cơ!"
"Cậu Lưu giỏi thật, món ngon vậy mà cũng cướp được. Dạo này cung ứng đủ đấy, thấy đất nước ta đang đi lên rồi."
"Đúng thế, anh em ở trạm lương thực bảo năm nay lúa mạch ở nông thôn được mùa lắm. Trời phù hộ, chắc sắp được ăn no rồi!"
"..."
Bên cạnh, mấy bác gái vui vẻ trò chuyện. Hứa Giảo Giảo đứng xếp hàng nghe được, không khỏi cau mày.
Nạn đói sắp đến, vậy mà người ta vẫn nói được mùa.
Chẳng lẽ lúc này trong lịch sử đã có điềm báo?
Hứa Giảo Giảo cảm thấy lo lắng, việc tích trữ lương thực cấp bách như lửa đốt lông mày.
"Chị ơi, cho em nửa cân nước tương."
Đến lượt mình, Hứa Giảo Giảo vội vàng đưa chai nước tương, góc tiền và phiếu cho chị bán hàng.
Chị đồng chí tóc ngắn ngang tai trông lanh lẹ nhiệt tình, liếc nhìn cô một cái rồi nhíu mày, nụ cười tươi bỗng trở nên lạnh lẽo.
Chị ta đong nửa cân nước tương với động tác máy móc, thái độ khinh thường ra mặt.
"Nửa cân nước tương bảy xu, trả lại ba xu, cầm lấy!"
Chị ta đẩy chai nước tương quá đột ngột, Hứa Giảo Giảo suýt không đỡ được.
Tuy nhận ra thái độ kỳ lạ của chị đồng chí, nhưng lúc này Hứa Giảo Giảo đang đắm chìm trong tiếng thông báo: [Chúc mừng trưởng nhóm hoàn thành lần đầu mua dùm, nhóm mua dùm kích hoạt thành công.] Cùng: [Chúc mừng nhận được vật thật tỷ lệ 1:1, nửa cân nước tương đã nhập kho.] Giọng điện tử ngọt ngào vang lên.
Không sai, nhiệm vụ hoàn thành, nhóm mua dùm còn có cả giọng nói thông báo thật.
Đương nhiên, chỉ có một mình Hứa Giảo Giảo nghe thấy.
Không chỉ kích hoạt thành công nhóm mua dùm, cô còn may mắn nhận được phần thưởng đặc biệt - một phần quà thật tỷ lệ 1:1, miễn phí hoàn toàn nửa cân nước tương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.