Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60
Chương 6: Đối Tượng Ái Muội (2)
Tương Trấp Sao Phạn
25/12/2024
Điều khiến Hứa Giảo Giảo vui mừng nhất là —
Sau khi kích hoạt, nhóm mua dùm tự động trang bị một "kho hàng mini"!
Một kho hàng khoảng 500 mét khối, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy trong đầu.
Nửa cân nước tương vừa mua đã được xếp ngay ngắn trên kệ.
Không gian 500 mét khối, mang theo bên mình!
Tuyệt quá!
Hứa Giảo Giảo vui vẻ đến nỗi chẳng còn để ý thái độ của người bán hàng nữa.
Cô nắm tay hai đứa em trai, vội vàng chuẩn bị về nhà.
Bởi vì còn có một điều bất ngờ đang chờ cô!
Khi nghe thông báo vui vẻ vang lên, cô nhanh trí mở nhóm mua dùm ra xem. Thật không ngờ, tên các thành viên trong nhóm đã không còn màu xám nữa!
Nhóm mua dùm đã kích hoạt thành công!
"Chị tư... Chị ơi! Kẹo!"
Bảy, Tám nhỏ giọng nài nỉ.
Hai đứa tội nghiệp kéo góc áo Hứa Giảo Giảo, sốt ruột đến phát khóc.
Mắt cứ dán chặt vào quầy kẹo của Cung Tiêu Xã.
Không chịu đi.
Hứa Giảo Giảo cau mày.
Hai đứa em trai bướng bỉnh thể hiện ý chí sắt đá ngay tại chỗ.
Cô kéo mỗi tay một đứa: "Kẹo gì mà kẹo, không có tiền! Không về ngay là gọi mẹ tước các em đấy!"
Nghĩ đến chiêu Thiết Sa Chưởng của mẹ, Bảy, Tám lập tức chùn bước.
Chỉ còn biết trừng mắt nhìn Hứa Giảo Giảo, hai mắt ngấn lệ đầy oán trách.
Anh cả nói đúng, con gái xinh đẹp, lòng dạ đều sắt đá!
Nhưng Hứa Giảo Giảo không thể về ngay được, vì cô vừa gặp một "người quen cũ".
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô và người này có chút... phức tạp.
Bởi vì đây là mối tình đầu của cô.
Hứa Giảo Giảo vội vàng lấy tay che mặt, định lén lút bỏ chạy —
"Bạn học Hứa Giảo Giảo!"
Bị gọi lại.
Cô đành phải quay đầu, nở nụ cười đáp: "Bạn học Tông Lẫm."
Thiếu niên cao lớn anh tuấn với đôi mày kiếm mắt sáng, làn da màu lúa mì ửng hồng, lông mi cong vút hơi rung động, ngượng ngùng muốn nhìn mà không dám nhìn thẳng vào Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm nắm chặt dây đeo túi xách trong tay, khớp xương rõ ràng: "Cậu... Tôi, hôm nay tôi không thấy cậu ở trường, có phải cậu lại không khỏe không? Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu làm bài tập, tôi cũng đã xin phép thầy Trương cho cậu rồi!"
"Vậy sao, cảm ơn bạn học Tông Lẫm."
Hứa Giảo Giảo điều chỉnh tâm lý, tự nhiên đáp lại như một cuộc trò chuyện xã giao bình thường.
Được cảm ơn.
Tông Lẫm cố nén nhưng vẫn không kìm được, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bạn học Hứa Giảo Giảo đã nói với anh rằng mình là đứa sinh non, nên thường xuyên phải về nhà nghỉ ngơi. Tiếc là các thầy cô trong trường không hiểu, hay hiểu lầm bạn học Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm nghĩ đến thời gian gần đây, cha Hứa Giảo Giảo vừa qua đời, cô là con gái mà đau khổ không kham nổi, không còn tâm trí học hành, cũng là điều bình thường.
Mấy ngày nay anh đau lòng không thôi.
"Anh Tông Lẫm!"
Hứa Giảo Giảo chưa kịp chào hỏi, hai đứa em đã hớn hở chạy tới như gặp được người thân.
Dáng vẻ quen thuộc ấy, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm vậy.
Thiếu niên trước mặt tên Tông Lẫm, cao ráo chân dài, cao chừng 1m9, lông mi dài cong, là bạn cùng lớp với Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm thầm yêu Hứa Giảo Giảo, chuyện này cả hai đều biết rõ.
Nhưng trong ký ức của Hứa Giảo Giảo, Tông Lẫm nhiều nhất cũng chỉ là kẻ mua đồ ăn thức uống cho cô, xem tiền như rác.
Mà những kẻ xem tiền như rác như vậy, cô còn có rất nhiều.
Hứa Giảo Giảo: "......"
Nghĩ đến những thiếu niên trong ký ức cứ vây quanh mình xoay vòng, tiêu tiền như nước, cô hận không thể tát cho bản thân ngày xưa hai cái tát.
Hứa Giảo Giảo!
Mày đúng là đồ không ra gì!
Sau khi kích hoạt, nhóm mua dùm tự động trang bị một "kho hàng mini"!
Một kho hàng khoảng 500 mét khối, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy trong đầu.
Nửa cân nước tương vừa mua đã được xếp ngay ngắn trên kệ.
Không gian 500 mét khối, mang theo bên mình!
Tuyệt quá!
Hứa Giảo Giảo vui vẻ đến nỗi chẳng còn để ý thái độ của người bán hàng nữa.
Cô nắm tay hai đứa em trai, vội vàng chuẩn bị về nhà.
Bởi vì còn có một điều bất ngờ đang chờ cô!
Khi nghe thông báo vui vẻ vang lên, cô nhanh trí mở nhóm mua dùm ra xem. Thật không ngờ, tên các thành viên trong nhóm đã không còn màu xám nữa!
Nhóm mua dùm đã kích hoạt thành công!
"Chị tư... Chị ơi! Kẹo!"
Bảy, Tám nhỏ giọng nài nỉ.
Hai đứa tội nghiệp kéo góc áo Hứa Giảo Giảo, sốt ruột đến phát khóc.
Mắt cứ dán chặt vào quầy kẹo của Cung Tiêu Xã.
Không chịu đi.
Hứa Giảo Giảo cau mày.
Hai đứa em trai bướng bỉnh thể hiện ý chí sắt đá ngay tại chỗ.
Cô kéo mỗi tay một đứa: "Kẹo gì mà kẹo, không có tiền! Không về ngay là gọi mẹ tước các em đấy!"
Nghĩ đến chiêu Thiết Sa Chưởng của mẹ, Bảy, Tám lập tức chùn bước.
Chỉ còn biết trừng mắt nhìn Hứa Giảo Giảo, hai mắt ngấn lệ đầy oán trách.
Anh cả nói đúng, con gái xinh đẹp, lòng dạ đều sắt đá!
Nhưng Hứa Giảo Giảo không thể về ngay được, vì cô vừa gặp một "người quen cũ".
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô và người này có chút... phức tạp.
Bởi vì đây là mối tình đầu của cô.
Hứa Giảo Giảo vội vàng lấy tay che mặt, định lén lút bỏ chạy —
"Bạn học Hứa Giảo Giảo!"
Bị gọi lại.
Cô đành phải quay đầu, nở nụ cười đáp: "Bạn học Tông Lẫm."
Thiếu niên cao lớn anh tuấn với đôi mày kiếm mắt sáng, làn da màu lúa mì ửng hồng, lông mi cong vút hơi rung động, ngượng ngùng muốn nhìn mà không dám nhìn thẳng vào Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm nắm chặt dây đeo túi xách trong tay, khớp xương rõ ràng: "Cậu... Tôi, hôm nay tôi không thấy cậu ở trường, có phải cậu lại không khỏe không? Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu làm bài tập, tôi cũng đã xin phép thầy Trương cho cậu rồi!"
"Vậy sao, cảm ơn bạn học Tông Lẫm."
Hứa Giảo Giảo điều chỉnh tâm lý, tự nhiên đáp lại như một cuộc trò chuyện xã giao bình thường.
Được cảm ơn.
Tông Lẫm cố nén nhưng vẫn không kìm được, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bạn học Hứa Giảo Giảo đã nói với anh rằng mình là đứa sinh non, nên thường xuyên phải về nhà nghỉ ngơi. Tiếc là các thầy cô trong trường không hiểu, hay hiểu lầm bạn học Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm nghĩ đến thời gian gần đây, cha Hứa Giảo Giảo vừa qua đời, cô là con gái mà đau khổ không kham nổi, không còn tâm trí học hành, cũng là điều bình thường.
Mấy ngày nay anh đau lòng không thôi.
"Anh Tông Lẫm!"
Hứa Giảo Giảo chưa kịp chào hỏi, hai đứa em đã hớn hở chạy tới như gặp được người thân.
Dáng vẻ quen thuộc ấy, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm vậy.
Thiếu niên trước mặt tên Tông Lẫm, cao ráo chân dài, cao chừng 1m9, lông mi dài cong, là bạn cùng lớp với Hứa Giảo Giảo.
Tông Lẫm thầm yêu Hứa Giảo Giảo, chuyện này cả hai đều biết rõ.
Nhưng trong ký ức của Hứa Giảo Giảo, Tông Lẫm nhiều nhất cũng chỉ là kẻ mua đồ ăn thức uống cho cô, xem tiền như rác.
Mà những kẻ xem tiền như rác như vậy, cô còn có rất nhiều.
Hứa Giảo Giảo: "......"
Nghĩ đến những thiếu niên trong ký ức cứ vây quanh mình xoay vòng, tiêu tiền như nước, cô hận không thể tát cho bản thân ngày xưa hai cái tát.
Hứa Giảo Giảo!
Mày đúng là đồ không ra gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.