Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 187: Hồng phấn khô lâu

Trạch Trư

06/11/2016

Cỗ quan tài đen như mực này quá lớn rồi, lớn giống như một tòa Thần Miếu nho nhỏ vậy. Thân quan tài làm bằng gỗ liễu đâm sâu vào trong bùn đất, gỗ liễu mọc rễ, bởi vậy nắp quan tài mới mọc ra ba cây liễu. Dưới ánh trăng, cỗ quái quan này dựng thẳng, nắp quan tài mở ra. Chung Nhạc vậy mà không thể nhìn ra nó không phải là một gian miếu nhỏ.

- Cỗ quan tài này là một tòa Thần Miếu, vậy nàng nữ tử trong quan tài này rốt cuộc là thi thể hay là Thần Tộc?

Chung Nhạc khẽ sững sờ, trong đầu có chút ngây ngô đần độn. Thần Tộc của Tây Hoang cực kỳ cổ quái kỳ lạ, nhưng Thần Tộc cổ quái nhất, kỳ lạ nhất mà hắn từng nhìn thấy cũng không hơn được một màn trước mắt này. Một màn này khiến cho hắn không rét mà run. Thủy Tử An nói tới lúc mặt trời mọc nếu hắn vẫn chưa tới, Chung Nhạc liền tiến vào trong tòa hắc miếu này. Mà hiện tại Chung Nhạc đã nhìn rõ chân diện mục của hắc miếu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng bất an.

- Thật sự phải tiến vào trong cỗ quan tài màu đen này sao?

Đột nhiên, cỗ quan tài màu đen thật lớn này chợt phát ra thanh âm lách cách lách cách. Thái dương đã mọc lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi khắp rừng rậm. Chỉ thấy nắp cỗ quan tài màu đen đang chậm rãi khép lại. Không chỉ như vậy, cỗ cự quan này cũng đang chậm rãi trầm xuống vào trong đá núi, tựa hồ như muốn tránh né ánh mặt trời vậy. Hơn nữa, ba gốc cổ liễu cũng chậm rãi trầm xuống. Tiếp qua không bao lâu nữa, ba cây liễu và cỗ quan tài màu đen cũng sẽ hoàn toàn chìm vào trong lòng đất.

- Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao đám Thần Tộc đã đào tẩu kia nói Thi Vương Miếu của Xa Bỉ Thi Tộc sớm đã biến mất. Bởi vì sau khi trời sáng, Thi Vương Miếu sẽ chìm vào lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa. Sau khi trời tối, mới từ dưới lòng đất chui lên!

Chung Nhạc thoát cảm ứng bốn phía, lập tức phát giác đám Thần Tộc đã đào tẩu kia vẫn như cũ không hề rời xa. Hắn vẫn có thể cảm ứng được từ xa xa truyền tới từng cỗ khí tức cường đại, như có như không. Hiển nhiên, đám cường giả Thần Tộc này xem hắn như là kẻ cướp, đại địch tương lai của Tây Hoang, quyết không giết chết hắn tuyệt sẽ không thôi.

- Nếu Thủy Trưởng lão đã bảo ta ban ngày trốn vào trong cỗ quan tài này, như vậy ta cứ việc trốn vào trong cỗ quan tài này!

Chung Nhạc cắn răng một cái, vội vàng nhấc lên từng khối từng khối mảnh vỡ Hồn binh, nhanh chóng ném vào trong cỗ quan tài màu đen thật lớn này. Ánh mặt trời nhanh chóng chiếu rọi xuống, tốc độ cỗ quan tài màu đen khép lại càng lúc càng nhanh hơn. Chung Nhạc nhanh chóng ném hết thảy các mảnh vỡ Hồn binh vào trong quan tài, ngay trước khi cỗ quan tài màu đen hoàn toàn hợp lại, thân hình lóe lên, nhảy luôn vào trong cỗ quan tài.

Phốc! Soạt!

Nắp quan tài cuối cùng cũng hợp lại, thanh âm soàn soạt truyền tới. Cỗ cự quan chậm rãi chìm vào trong núi đá, biến mất không thấy đâu nữa. Mà ba gốc cổ liễu thật lớn kia cũng cùng với cự quan chìm sâu vào lòng đất, không thấy hình bóng.

Một lúc lâu sau, ánh liệt dương cao chiếu, từng đạo từng đạo thân ảnh Thần Tộc cẩn cẩn thận thận bay tới, ở trên không trung dò xét, sưu tầm tung tích của Thi Vương Miếu của Xa Bỉ Thi Tộc và ba cây quái liễu kia, nhưng lại cái gì cũng không phát hiện. Thậm chí ngay cả Chung Nhạc cũng không thấy tung tích.

- Kỳ quái! Thi Vương Miếu rốt cuộc đã biến đi nơi nào rồi?

Một vị Luyện Khí Sĩ Pháp Thiên Cảnh của Sơn Thần Tộc chợt mở ra bốn cánh tay, lòng bàn tay bốn cái bàn tay đều có một con quái nhãn. Bốn con quái nhãn mở lớn, nhìn xuyên xuống lòng đất. Ánh mắt của hắn sinh trưởng trong bàn tay, từng con từng con quái nhãn to như chuông đồng, trong nhãn đồng vậy mà chiếu rọi ra hình ảnh dưới lòng đất. Thậm chí còn có thể thâm nhập vào hơn ngàn trượng dưới lòng đất, nhìn thấy rõ hết thảy mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng dưới dưới lòng đất. Vị cường giả Sơn Thần Tộc này chậm rãi phi hành giữa không trung, bốn bàn tay chĩa xuống dưới, bốn con Sơn Thần Nhãn quan sát, sưu tầm cương vực trăm dặm, cũng không thể tìm được vị trí hiện tại của Thi Vương Miếu kia.

- Xa Bỉ Thi Tộc sợ ánh mặt trời, lúc ban ngày tuyệt đối sẽ không hiện thân, phải tới buổi tối mới xuất hiện. Ta vốn cho rằng cái Thần Tộc này đã diệt tuyệt, sớm đã tuyệt tích rồi, không nghĩ tới trong Tây Hoang vẫn còn có một Xa Bỉ Thi tồn tại!

- Tìm! Lập tức chia ra tìm kiếm! Sức chiến đấu của Thần Tộc này vào ban ngày cũng không mạnh, chỉ cần sưu tầm ra, liền có thể khiến cho bọn họ tuyệt chủng!

o0o

Trong Thi Vương Miếu của Xa Bỉ Thi Tộc, sau khi Chung Nhạc bước vào cỗ đại quan này, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy không gian trong này cũng không nhỏ, trang trí trong này giống như là khuê phòng của một nữ tử vậy. Vô số tấm lụa mỏng cùng sa trướng treo trên xà nhà, rũ xuống tới tận mặt đất. Mặc dù trong này không có gió, nhưng những tấm màn lụa lại đang nhẹ nhàng tung bay phất phới.



Trên tường có gắn một số ngọn thanh đăng âm u, phát ra hỏa quang u lục sắc, chiếu rọi phiến không gian đen tối không thấy gì này, càng hiển lộ vẻ u ám quỷ dị. Hắn từ trên vách tường gỡ xuống một ngọn thanh đăng, chiếu rọi đường đi, tiến về phía trước. Hắn di chuyển cẩn cẩn thận thận, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh một chút, e sợ sẽ kinh động cái gọi là Xa Bỉ Thi Tộc này.

Chẹp!

Bước chân Chung Nhạc vừa hạ xuống, chỉ cảm thấy dưới chân nhớp nháp. Nhấc chân nhìn lại, dưới chân toàn một màu đỏ tươi, là một mảnh vết máu. Lúc này hắn mới chú ý tới, khắp nơi trên mặt đất đều là máu tươi, máu tươi vẫn đang không ngừng lưu động, giống như vẫn còn sống vậy. Trong vũng máu, từng cỗ tàn thi nghiêng nghiêng ngã ngã nằm đó.

Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại. Mấy cỗ tàn thi này chính là những Thần Tộc lúc trước đuổi giết hắn, đã bị cành liễu kéo vào trong cỗ quan tài này. Hiện tại nhìn lại bộ dáng rách nát của những tàn thi này, rõ ràng là đã bị đồ vật không biết gì đó gặm nhắm.

Lách cách! Lách cách!

Chung Nhạc nghe được thanh âm hàm răng của chính mình không ngừng va chạm với nhau. Nói hắn không sợ thì chính là bịa đặt rồi! Một thân một mình tiến vào trong một cỗ quan tài lớn, xung quanh lại có nhiều thi thể như vậy, làm sao có thể không sợ chứ?

- Thủy Trưởng lão nói ban ngày trốn vào đây sẽ an toàn. Thật sự là an toàn sao?

Hắn cẩn cẩn thận thận bước qua những tàn thi này, nâng cao thanh đăng tiến về phía trước. Một tấm lụa mỏng sau lưng hắn đột nhiên phất động, quét qua cần cổ hắn, cảm giác có chút lạnh lẽo. Chung Nhạc vội vàng xoay người lại, nhìn thấy chỉ là một tấm lụa mỏng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

- Cũng may không phải là bàn tay… A!

Một cánh tay đột nhiên từ trên đỉnh đầu hắn rớt xuống, xuất hiện ngay trước mặt Chung Nhạc. Chung Nhạc kêu lên một tiếng sợ hãi. Sau khi nhìn kỹ lại, phát hiện hóa ra là một cỗ thi thể giắt ngang trên xà nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi là cánh tay của cỗ thi thể kia đột nhiên rơi xuống, cũng không là thứ quỷ quái gì, nhưng vẫn khiến cho hắn giật mình một trận.- Ha hả… Gia gia ta năm nay bốn mươi tám, một thân một mình xông thiên nhai! Một ngày xông vào Sơn Thần Miếu, trong gian miếu có một cô nương đang tắm, cái mông béo mập trắng bóng…

Trong miệng Chung Nhạc khẽ ca một bài dân ca thô tục nghe được từ trong Thánh Thành Yêu Tộc, khiến cho chính mình có thêm can đảm, tiếp tục tiến sâu vào bên trong Thi Vương Miếu. Đám lụa mỏng từ trên xà nhà rũ thẳng xuống, xếp thành từng hàng từng lớp, càng lúc càng nhiều hơn. Những tấm lụa mỏng trắng tinh phất qua gò má của hắn, có chút cảm giác ngứa ngáy, nhột nhạt.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn thấy bất luận một đồ vật còn sống nào cả. Thứ nhìn thấy không phải là tay chân cụt thì chính là thi thể hoặc là xương trắng. Cái Xa Bỉ Thi Tộc này ở trong Thi Vương Miếu đã ăn qua không biết bao nhiêu Thần Tộc, mà đám thi thể này ở trong Thi Vương Miếu vậy mà có thể duy trì không hư thối, cũng không mục nát, vẫn được bảo tồn cực kỳ tươi mới.

- Cô nương rủ ta cùng tắm, trong lòng lão hán ta vui tới nở hoa…

Chung Nhạc nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái giường lớn, là một cái giường bạch cốt do không biết bao nhiêu bạch cốt trắng hếu, không biết bao nhiêu đầu lâu chồng chất mà thành. Đám đầu lâu kia đều là xương đầu của đủ các chủng các dạng Thần Tộc, có lớn có nhỏ, bị chồng chất lại một chỗ thành giường. Còn có những khúc xương đùi thật cao, thật lớn cấu thành trụ gắn màn lụa. Những tấm lụa mỏng thả xuống, che lại cái giường bạch cốt này. Dưới ánh thanh đăng âm u, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một thân ảnh xinh đẹp đang nằm ngủ trên cái giường bạch cốt kia.

- Xa Bỉ Thi Tộc!

Chung Nhạc nuốt nước miếng một cái. Cẩn cẩn thận thận tiến lên, đột nhiên nghe được từ trong màn lụa truyền ra thanh âm tê tê, trong lòng không khỏi cả kinh. Chỉ thấy tấm màn lụa kia xốc lên một chút, hai con thanh xà từ trong màn lụa bò ra, ngẩng cao cái đầu tam giác, hai cặp mắt rắn nhìn chằm chằm về phía hắn.

Chung Nhạc không dám cử động, chỉ thấy chỗ tấm màn lụa xốc lên, một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trên cái giường bạch cốt, chìm vào ngủ say. Thiếu nữ kia mặt người thân thú, dung mạo cực mỹ. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hẳn là do quanh năm không thấy ánh mặt trời. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt của nàng, cho dù là Khâu Cấm Nhi hay là Thủy Thanh Nghiên, cũng đều không thanh tú được như nàng.

Trên mái tóc nàng mọc ra một cặp tai mèo, hai con thanh xà chính là từ trong hai lỗ tai chui ra. Vành tai nàng thỉnh thoảng động đậy một cái, hai con thanh xà cũng khẽ kêu tê tê, phun ra xà tín, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc. Tựa hồ chỉ cần Chung Nhạc có chút dị động gì sẽ liền nhào tới.



Chung Nhạc chú ý tới, trong bàn tay nàng còn đang nắm một tấm lệnh bài nho nhỏ, chính là Tam Liễu Lệnh lúc trước Thủy Tử An đã giao cho hắn. Lúc này Tam Liễu Lệnh nằm trong tay nàng thiếu nữ này, như vậy nàng hiển nhiên chính là Xa Bỉ Thi Tộc kia.

- Đây chính là Xa Bỉ Thi Tộc mà đám cường giả Thần Tộc kia sợ như sợ cọp sao?

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, trong lòng hồ nghi không thôi. Nếu chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng của nàng thiếu nữ này, sợ rằng bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ tới, Xa Bỉ Thi Tộc ác danh lan xa không ngờ lại có bộ dáng xinh đẹp như thế này, căn bản không phải là hung thần ác sát gì, trái lại cực kỳ xinh đẹp rung động lòng người. Nhưng nghĩ tới một màn nàng thiếu nữ Xa Bỉ Thi Tộc này đã giết chết cùng ăn sống nhiều cường giả Thần Tộc như vậy, Chung Nhạc nhất thời cảm thấy nàng thiếu nữ này cũng không xinh đẹp như vậy nữa.

- Ăn ngon thật!

Nàng thiếu nữ trong lúc ngủ mơ, trong lòng ôm lấy một cái đầu cốt, trong miệng chảy ra một dòng nước bọt, lẩm bẩm nói mớ.

Chung Nhạc lặng lẽ lui ra, tìm được đám mảnh vỡ Hồn binh chính mình đã ném vào kia, tiếp tục tinh luyện khí Ngũ Hành, lớn mạnh Bí cảnh Ngũ Hành của chính mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Nàng thiếu nữ này khẳng định không phải là thiếu nữ bình thường. Bộ dáng hiện tại nhìn như không chút nguy hiểm, nhưng tới ban đêm tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm! Từ bàn tay của nàng liền có thể thấy được, lúc ban đêm nàng tuyệt sẽ không khả ái như vậy. Hiện tại hai bàn tay nàng trắng noãn, nhưng cái quái thủ tối hôm qua ta nhìn thấy kia lại là đen như mực, còn có hàn độc bức người nữa…

Cái này chính là nói, Xa Bỉ Thi Tộc lúc ban ngày và Xa Bỉ Thi Tộc lúc ban đêm tuyệt đối là hai bộ dáng khác nhau. Ban ngày khả ái vô cùng, ban đêm lại dữ tợn đáng sợ nói không nên lời.

- Nhất định phải tính toán tốt thời gian. Thời điểm trời vừa tối, trước khi nàng giai nhân xinh đẹp này biến thân, phải lập tức rời khỏi cỗ quan tài này, bằng không sẽ chết thật oan uổng a!

Chung Nhạc tĩnh lặng ngồi xuống, luyện hóa khí Ngũ Hành. Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần hắn dần dần mở rộng ra. Lần này đối với hắn mà nói quả thật chính là một kỳ ngộ hiếm có, có nhiều Hồn binh thượng thừa như vậy mặc cho hắn tiêu xài. Những Hồn binh của cường giả Thần Tộc này, khí Ngũ Hành bên trong trải qua đám cường giả Thần Tộc kia thối luyện, đã trở nên vô cùng tinh thuần. Bởi vậy Bí cảnh Ngũ Hành của Chung Nhạc cũng trở thành vô cùng vững chắc, mở rộng Bí cảnh Ngũ Hành, gia cố không gian cũng trở thành càng dễ dàng hơn.

Không chỉ như vậy, Bí cảnh Ngũ Hành đạt được mở rộng và gia cố, Bí cảnh Vạn Tượng cũng có thể nhận được chỗ tốt tương ứng. Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh bình thường chính là mở Bí cảnh Ngũ Hành trước, sau đó mượn lực lượng của Bí cảnh Ngũ Hành oanh mở Bí cảnh Vạn Tượng. Lực lượng của Bí cảnh Ngũ Hành cũng có thể làm dịu Bí cảnh Vạn Tượng, mở rộng Bí cảnh Vạn Tượng.

Chung Nhạc chính là nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, toàn bộ năm đại Bí cảnh của hắn cũng đã mở ra hết. Bí cảnh Ngũ Hành trưởng thành mở rộng, lực lượng của Bí cảnh Ngũ Hành tự nhiên cũng có thể làm dịu Bí cảnh Vạn Tượng, khiến cho Bí cảnh Vạn Tượng cũng theo đó mở rộng.

Sau lưng Nguyên thần của hắn, một vầng Vạn Tượng Luân hiện lên, cũng đang không ngừng trưởng thành mở rộng, chỉ là tốc độ trưởng thành không nhanh chóng như Ngũ Hành Luân mà thôi. Không chỉ như vậy, sau khi Bí cảnh Vạn Tượng trưởng thành, còn có thể làm dịu Bí cảnh Thần Tài, cũng khiến cho Thần Tài Luân không ngừng trưởng thành, Bí cảnh Thần Tài lại làm dịu Bí cảnh Âm Dương, Âm Dương Luân cũng đang trong lúc lớn mạnh, lại chăm sóc ngược lại Bí cảnh Đạo Nhất, để cho Đạo Nhất Luân dần dần biến lớn.

Chỉ là so ra, tốc độ Ngũ Hành Luân trưởng thành là nhanh chóng nhất, tốc độ bốn đạo quang luân còn lại trưởng thành cũng không nhanh chóng như vậy. Nhưng dù vậy, chỗ tốt hắn nhận được cũng đã cực kỳ khủng bố. Ngũ Hành Luân phát ra từng đạo từng đạo Thần quang ngũ thải, trong lúc chuyển động không ngừng bạo phát ra lực lượng Ngũ Hành, có năng lực luyện hóa vạn vật, khiến cho tốc độ luyện hóa những mảnh vỡ Hồn binh này càng lúc càng nhanh hơn.

Mà Vạn Tượng Luân thì lại đề thăng lực lượng của hắn, Thần Tài Luân thì đề thăng sinh mệnh lực, Âm Dương Luân lớn mạnh Âm Dương nhị khí, Đạo Nhất Luân thì cấp cho hắn lực lượng trù tính chung năm luân, tốc độ đề thăng thực lực cực nhanh tăng lên.

Trong lúc bất tri bất giác, đám mảnh vỡ Hồn binh trước mặt Chung Nhạc đã tiêu hao hơn phân nửa. Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần của hắn cũng đã mở rộng tới chừng mười trượng, Bí cảnh Ngũ Hành sắp sửa viên mãn.

Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới trong màn lụa mỏng chợt truyền tới động tĩnh nhàn nhạt. Trong lòng hắn không khỏi nghiêm nghị, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy thân thể nàng mỹ nhân nằm trên giường bạch cốt kia so với lúc trước đã lớn hơn rất nhiều. Vốn dĩ là dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, hiện tại lại giống như là một con quái vật khổng lồ vậy.

Không chỉ như vậy, hai con thanh xà vốn dĩ dài chừng ba thước kia, lúc này cũng biến thành dài tới hai ba trượng, thân rắn thật lớn cuốn quanh ở đầu giường, cái đầu rắn to lớn gác lên trên xà nhà, cặp mắt rắn đang nhìn chằm chằm hắn, trong miệng chảy ra xà tiên nhớp nháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Đạo Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook