Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 186: Xa Bỉ Thi Tộc.

Trạch Trư

06/11/2016

Đạo sóng gợn dưới chân Chung Nhạc tản đi, vừa vặn đưa hắn tới trước gian miếu nhỏ trung tâm ba cây liễu này, khiến cho hắn không khỏi bội phục không thôi:

- Thần thông của Thủy Trưởng lão quả thật kỹ thuật như Thần! Lực đạo chiêu thần thông này phát ra không nhiều không ít, lực lượng cũng không nhiều hơn một phần. Khó trách lại là nhân vật có thể khai sáng ra Kiếm Lục Thập Tứ Thức, luyện ra một trong Thập Đại Hung Binh! Hiện tại Thủy Trưởng lão đang bị thương trong người, không biết hắn giao chiến với Hiếu Khuyết, có thể thắng được hay không…

Gian miếu nhỏ này một mảnh đen như mực, ngay cả cánh cửa cũng đen như mực, so với những tòa Thần Miếu đèn đuốc huy hoàng ở xa xa lộ ra cực kỳ mộc mạc và âm lãnh. Nơi này không có một tia âm thanh, xung quanh tĩnh lặng tới mức đáng sợ.

Chung Nhạc cố lấy lại bình tĩnh, vươn tay ra gõ vang cửa miếu đen như mực ba cái.

Coong coong cong!

Thanh âm vang lên cực kỳ chói tai. Ngay sau đó, tiếng cửa mở chói tai chậm rãi vang lên. Chỉ thấy cánh cửa đen kia dần dần mở ra, bên trong vươn ra một cái bàn tay đen như mực, từ từ vươn tới. Chung Nhạc vội vàng đặt tấm lệnh bài ba cây liễu mà Thủy Tử An giao cho hắn vào lòng bàn tay quái thủ kia. Ngay khoảnh khắc hắn tiếp xúc với cái quái thủ kia, một mảnh lạnh lẽo, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương truyền tới, khiến cho Chung Nhạc không khỏi rùng mình mấy cái. Cỗ hàn khí kia vô cùng khủng bố, giống như chất chứa độc tính vậy. Chung Nhạc liên tục quan tưởng Đại Nhật, lúc này mới có thể khu trừ hàn độc.

Quái thủ kia cầm lấy lệnh bài, chậm rãi lùi về bên trong hắc miếu. Sau một lúc, trong hắc miếu truyền ra một đạo thanh âm cực kỳ êm tai, là thanh âm mềm mại của một nữ tử:

- Hóa ra là sứ giả của Thủy Tử An! Xin mời vào miếu!

Chung Nhạc khép chặt miệng, không nói một lời, vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa miếu, không chút cử động.

- Mùi vị của Nhân Tộc! Hóa ra là tiểu ca Nhân Tộc! Ngươi sợ cái gì?

Thanh âm nữ tử kia tiếp tục từ trong miếu truyền ra, thanh thúy duyên dáng. Nàng cười khanh khách, nói:

- Người ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi a!

Chung Nhạc vẫn như cũ không chút cử động. Chỉ thấy khí tức của đám cường giả truy sát chính mình kia càng lúc càng gần hơn. Hiển nhiên đám cường giả Thần Tộc đã sớm phong tỏa khí tức của hắn, biết rõ phương vị hiện tại của hắn.

- Ngươi đang bị địch nhân truy sát sao? Đám địch nhân này cường đại hơn ngươi không biết bao nhiêu lần a! Mau mau trốn vào trong miếu đi! Người ta sẽ giúp ngươi chống lại bọn chúng!

Thanh âm nữ tử kia tiếp tục vang lên. Chung Nhạc quyết tâm giả câm giả điếc, vẫn như cũ đứng trước cửa miếu, không bị lời nói của nữ tử kia mê hoặc, trong lòng thầm nghĩ:

- Thủy Trưởng lão không cần thiết lãng phí miệng lưỡi hại ta. Nếu hắn đã không cho ta vào miếu, cũng không cho ta lên tiếng, ta liền không vào miếu, không lên tiếng!

Trong miếu lại truyền ra thanh âm của nữ tử kia:

- Người ta một mình ở trong gian miếu, vô cùng tịch mịch a! Thiếu niên Nhân Tộc, ngươi không vào trong miếu cùng với người ta sao? Người ta đang đợi ngươi tiến vào đây…

Vù vù vù!

Mấy đạo thanh âm xé gió truyền tới. Tiếp theo là từng tràng chấn động ầm ầm, phảng phất như có một cự vật rơi xuống đất vậy, chấn cho núi rừng ầm ầm run động. Đám truy binh truy sát Chung Nhạc cuối cùng cũng đã tới. Chung Nhạc mượn nhờ ánh trăng nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối từng đạo từng đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện dưới ánh trăng. Giữa núi rừng, từng đốm từng đốm ánh mắt giống như đèn lồng rực sáng trong màn đêm. Có ánh đèn lồng màu đỏ, có ánh đèn lồng màu xanh, còn có ánh đèn lồng màu vàng, còn có lửa, là đốm lửa thiêu đốt trong hốc mắt.

- Nhóm những kẻ đuổi giết này, không chỉ có ba Thần Tộc Hiếu Mang, Sơn Thần và Quỷ Thần mà thôi, còn có thêm bốn Thần Tộc khác nữa!

Chung Nhạc từ những ánh mắt phát quang này mà xác định chủng tộc, trong lòng không khỏi khẽ động:



- Những Thần Tộc khác cũng đã phái ra cao thủ đuổi giết ta rồi…

- Nhân Tộc, Thủy Tử An đã bị Hiếu Khuyết quấn lấy, ngươi đã cùng đường rồi!

Trong bóng tối, một cặp mắt thật to chợt sáng chợt tối. Chỉ thấy một cặp mắt phiêu động về phía trước, điềm nhiên nói:

- Nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, bất luận là chủng tộc nào cũng đều đáng chết, huống chi là một tên Nhân Tộc hèn mọn? Hiện tại ngươi đã không còn đường có thể trốn, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi thôi!

Chung Nhạc khép chặt miệng, không nói một lời đứng trước cửa miếu. Những cỗ khí tức cường giả này đối với hắn chính là quá kinh khủng, siêu việt hắn vô số lần, thấp nhất cũng là cường giả cấp Đường chủ. Vô số đạo khí tức khiến người ta tuyệt vọng bao phủ xung quanh. Mặc dù hắn nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, nhưng đối với những tồn tại cấp Đường chủ này, hắn vẫn là quá nhỏ bé, nhỏ bé như một con kiến hôi vậy!

- Tới khi nào ta mới có thể giống như cường giả chân chính vậy, rong ruổi khắp thiên địa. Những nơi ta đi qua, Thần Tộc cũng phải nơm nớp lo sợ, quỳ rạp xuống đất?

Chung Nhạc trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ:

- Bây giờ còn chưa được! Nhưng tương lai, ta chắc chắn sẽ làm được!

- Không nói lời nào sao? Ngươi đã bị dọa tới sợ tới vỡ mật rồi sao?

Trong bóng tối, một cặp mắt lóe lên hỏa quang, tiến về phía Chung Nhạc, nói:

- Bất quá, cho dù có chết, cũng cần phải xác nhận một chút!

Một cỗ khí tức kinh khủng nhất thời ba động, khoảng cách càng lúc càng gần ba cây quái liễu và tiểu hắc miếu. Chung Nhạc mượn nhờ ánh trăng quan sát, chỉ thấy một cỗ thân thể to lớn như núi dịch chuyển. Lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong cơ thể chợt bộc phát, vươn tay bắt về phía chính mình. Thần Tộc cấp Đường chủ rốt cuộc đã động thủ!

Đột nhiên, ngay trong nháy mắt gã cường giả Thần Tộc này động thủ, chỉ thấy ba cây liễu bốn phía tiểu hắc miếu kia không gió chợt động, cành lá chập chờn vung vẫy. Từng cành liễu soạt soạt soạt bắn ra bốn phía, phốc một tiếng đã cuốn lên cỗ thân thể to lớn như núi này, kéo vào trong gian miếu nhỏ. Gã cường giả Thần Tộc kia phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó liền nghe bốn phía truyền tới thanh âm chấn động kịch liệt. Hiển nhiên là đám cường giả Thần Tộc vây quanh bốn phía hắc miếu đã xuất thủ.

Vô số đạo thần thông vô cùng cường đại nhất thời bạo phát xung quanh gian miếu nhỏ này, uy lực khủng bố khiến cho người ta run rẩy, ngừng xao động quay cuồng trong không gian trăm dặm bốn phía gian tiểu hắc miếu, hình thành nên từng loại dị tượng kỳ dị mà khủng bố. Ngoài ra, còn có một đám Hồn binh khiến người ta rợn cả tóc gáy không ngừng bay lượn trong bóng đêm. Đám Hồn binh xuyên phá không trung, nhanh như tia chớp bay tới bay lui, có vô thanh vô tức, có lại giống như tiếng sấm.

Trước cửa hắc miếu, Chung Nhạc nhìn thấy Hồn binh và thần thông giao thoa dưới ánh trăng, như ma như lưới. Còn có mấy đạo thân ảnh cường đại nhảy nhót như bay, giữa không trung bốn phía đều là những thân ảnh kỳ lạ. Sát cơ trong nháy mắt bạo phát bốn phía gian miếu nhỏ này, đủ để giết chết Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh như hắn mấy vạn lần.

Nhưng dưới sự bao phủ của đám uy năng khủng bố này, gian miếu nhỏ và ba cây quái liễu vẫn như cũ không ngã. Chung Nhạc đứng trước gian miếu nhỏ cũng không bị thương chút nào. Hắn chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh trăng có từng đầu từng đầu cành liễu xuyên toa tới lui, vô cùng mơ hồ, xuyên thấu đám thần thông, chặt đứt đám Hồn binh. Từng cỗ từng cỗ thân thể cao lớn không ngừng kêu kinh hô sợ hãi, sau đó bị kéo vào bên trong hắc miếu nho nhỏ. Sau một lúc lâu, mấy đạo thân hình vội vàng phóng thẳng lên cao, điên cuồng bỏ chạy, trong miệng thét lớn:

- Ba cây quái liễu! Là Thi Vương Miếu của Xa Bỉ Thi Tộc!

- Tòa Thần Miếu này không phải đã biến mất từ lâu rồi sao? Vì sao bên trong còn có Thần Tộc còn sống?

- Chạy mau! Chạy mau!

Trong chớp mắt, bốn phía không còn một đạo thần thông nào nữa. Vô số mảnh vỡ Hồn binh thật lớn nghiêng nghiêng ngã ngã từ trên không trung rớt xuống đất, phốc phốc phốc cắm trên mặt đất bốn phía tiểu hắc miếu. Có một vài mảnh Hồn binh giống như một bức tường vậy, vô cùng sáng chói, chính là một thanh đao nhận. Còn có Hồn binh giống như một khỏa viên cầu, cao hai ba thân người, là phần đầu của một kiện Hồn binh loại chùy.

Trong lòng Chung Nhạc ầm ầm chấn động. Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, đám cường giả của các Thần Tộc truy sát hắn đã tử thương hơn phân nửa, ngay cả Hồn binh cũng bị đánh nát. Mà đại đa số các cao thủ Thần Tộc đều đã bị kéo vào trong tòa Thần Miếu nho nhỏ này.

- Thi Vương Miếu?

Chung Nhạc nhìn về phía tòa miếu nhỏ đen như mực này, nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy. Trong gian miếu nhỏ truyền ra thanh âm ôn nhu của nữ tử, thấp giọng cười nói:



- Huyết nhục tươi mới a! Hơn nữa còn là huyết nhục thượng hạng! Rất lâu đã không được ăn loại mỹ vị bậc này rồi! Ân ân ân…

Ngay sau đó là thanh âm nhai nuốt ừng ực vang lên, phảng phất như trong gian miếu nhỏ này có một con quái vật khổng lồ đang nhai nuốt ngấu nghiến, ăn sống đám cường giả Thần Tộc vừa rồi kia.

- Trong gian miếu nhỏ này rốt cuộc có Thần Tộc cổ quái gì?

Trong lòng Chung Nhạc kinh nghi bất định, chợt nghe thanh âm ôn nhu của nữ tử kia vừa ăn vừa khen:

- So với tiểu tử Nhân Tộc ngoài miếu kia còn thơm ngọt hơn nhiều! Đáng tiếc! Tên xấu xa Thủy Tử An kia không cho hắn tiến vào trong miếu, bằng không người ta đã có thể… Thật hoài niệm mùi vị của Nhân Tộc nha… Mau ăn! Mau ăn! Người ta đã đói bụng rất lâu rồi…

Lông tóc toàn thân Chung Nhạc nhất thời dựng ngược, không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh một cái. Sau một lúc lâu, trong miếu chỉ còn lại thanh âm nhai nuốt. Dạ dày của nữ tử trong miếu kia không biết là lớn tới đâu, vậy mà vẫn luôn ăn không ngừng. Chung Nhạc đánh bạo, khẽ di chuyển mấy bước chân, nữ tử trong miếu vẫn như cũ đang ăn, không hề có động tĩnh gì khác.

- Cũng may gia hỏa trong miếu này có đồ ăn liền không nguy hiểm nữa…

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm một cái, đảo mắt quan sát đám Hồn binh tán lạc bốn phía, ánh mắt không khỏi sáng lên:

- Đồ tốt! Toàn bộ đều là đồ tốt a! Đám truy binh Thần Tộc này, bất kỳ kẻ nào cũng đều là cường giả Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh trở lên, thậm chí còn có tồn tại Pháp Thiên Cảnh nữa! Hồn binh của bọn chúng so với Hồn binh của Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh thì cường đại hơn vô số lần, khí Ngũ Hành chất chứa cũng càng thêm dồi dào. Nếu ta hấp thu luyện hóa khí Ngũ Hành trong những mảnh vỡ Hồn binh này, dùng khí Ngũ Hành củng cố Bí cảnh Ngũ Hành, đủ để khiến cho Bí cảnh Ngũ Hành của ta trở nên viên mãn rồi!

Tu luyện Bí cảnh Ngũ Hành cần có khí Ngũ Hành cực kỳ khổng lồ chống đỡ. Củng cố mở rộng Bí cảnh Ngũ Hành trong cơ thể Nguyên thần, cao thủ Khai Luân Cảnh bình thường cần phải thu thập rất nhiều khí Ngũ Hành. Thường thường cần phải mệt mỏi khổ tu nhiều tháng trời, không ngừng mở rộng Bí cảnh Ngũ Hành, cuối cùng mới có thể khiến cho Bí cảnh viên mãn, từ đó mở ra Bí cảnh Vạn Tượng.

Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn thường thường đều là dựa vào các loại Linh đan như là Ngũ Khí Đan để tích lũy khí Ngũ Hành. Ngoài ra còn có các loại Linh đan đẳng cấp hơi thấp hơn một chút như Kim Nguyên Đan, Mộc Nguyên Đan… đều là dùng để tẩm bổ Bí cảnh Ngũ Hành trong cơ thể Nguyên Thần.

Mà Chung Nhạc thì đã mở hết năm đại Bí cảnh, lại có Kiếm văn của Đại Tự Tại Kiếm Khí, loại văn lộ Đồ đằng nghịch thiên bậc này, hoàn toàn có thể trực tiếp lấy ra Kim khí, Mộc khí… từ trong Hồn binh. Hơn nữa tốc độ luyện hóa khí Ngũ Hành trong những tàn binh này cũng vô cùng mạnh mẽ.

Hắn lập tức nhanh chóng chạy loạn bốn phía gian miếu nhỏ, thu thập toàn bộ những mảnh vỡ Hồn binh. Chỉ thấy đám mảnh vỡ Hồn binh này chồng chất như núi, mỗi một kiện đều có thể xưng là tinh phẩm trong tinh phẩm. Khí Ngũ Hành tích chứa trong đó cực kỳ khổng lồ. Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, trong lòng lại là sợ hãi:

- Không ngờ đồ vật trong gian miếu này lại đáng sợ như thế, có thể dễ dàng chặt đứt đám Hồn binh cứng cỏi này. Chẳng lẽ đúng như đám cường giả Thần Tộc kia đã nói, đồ vật trong gian miếu này là Thi Vương? Bằng không sao lại gọi là Thi Vương Miếu?

Hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống trước cửa miếu bắt đầu tu luyện, hấp thu khí Ngũ Hành. Bí cảnh Ngũ Hành trong cơ thể Nguyên thần dần dần mở rộng ra, Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần cũng không ngừng nhanh chóng biến lớn.

Rất nhanh, Ngũ Hành Luân của hắn đã từ kích thước cỡ miệng chén biến thành kích thước cỡ chậu rửa mặt. Lại qua gần nửa canh giờ, Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần Chung Nhạc đã mở rộng tới cỡ chừng tám thước, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng.

Tới lúc mặt trời mọc, Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần đã có kích thước chừng ba trượng, từ từ chuyển động, lan tỏa ra uy năng Ngũ Hành mạnh mẽ. Mà đám mảnh vỡ Hồn binh trước người đã bị hắn luyện hóa gần phân nửa. Chung Nhạc mở mắt ra, chỉ thấy thái dương đã bắt đầu mọc lên, trong lòng thầm nghĩ:

- Thủy Trưởng lão nói, sau khi trời sáng ta có thể tiến vào gian miếu nhỏ để tránh né. Khi đó trong gian miếu nhỏ đã không còn nguy hiểm nữa. Bây giờ sắc trời đã sáng…

Hắn quay đầu nhìn lại, nhất thời không khỏi rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy tòa tiểu hắc miếu chính giữa ba cây liễu kia nào có phải là hắc miếu, mà là một cỗ quan tài màu đen thật lớn! Cỗ quan tài màu đen phương viên mười tám trượng! Một cỗ quan tài dựng đứng!

Mà ba cây liễu kia chính là ba cây liễu mọc ra từ trên cái nắp của cỗ cự quan này!

Hắn vậy mà đang ngồi trước mặt cỗ quan tài màu đen này!

Nắp của cỗ quan tài kia đang mở ra một chút, cái quái thủ kia chính là vươn ra từ trong quan tài. Mà thanh âm của nàng nữ tử kia cũng là truyền ra từ bên trong cỗ quan tài này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Đạo Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook