Chương 26: Có Anh Ấy Thật Tốt!
Triệu Song Hà
19/01/2024
Hai hôm sau.
Phùng Hựu Đông chậm chạp thắt caravat vào cổ chuẩn bị đi đến tập đoàn do có cuộc họp quan trọng, ánh mắt vô cùng lưu luyến người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, chẳng muốn xa nhau một chút nào.
“Chiêu Vũ, ngoan, nhớ đừng đi lung tung nhé, anh sẽ tranh thủ về sớm với em.”
“Vâng ạ!”
Xong xuôi, Phùng Hựu Đông đi đến, chăm chú nhìn ngắm Chiêu Vũ một lát rồi lập tức ôm lấy khuôn mặt, lần này hắn đã thoải mái hôn cô.
Chiêu Vũ chu môi tự nhiên đáp lại nụ hôn, vốn dĩ cho rằng cả hai chuyện xa xôi hơn còn xảy ra với nhau, huống chi chỉ hôn tạm biệt, đặc biệt là cô thấy thích khi được hắn hôn và hôn hắn.
Chung quy lại là cả hai hôn nhau, ôm nhau…
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, nhưng Phùng Hựu Đông vẫn quyến luyến hôn thêm vài cái lên môi, đến khi thím Dao mở cửa bước vào mới chịu dừng lại.
“Ờ… xin lỗi…”
Bà ấy quay mặt chỗ khác ngại ngùng, miệng cười vui mừng khi thấy cả hai hạnh phúc.
“Tôi đến tập đoàn khoảng bốn tiếng đồng hồ, thím giúp tôi chăm sóc Chiêu Vũ. Đừng để cô ấy đi lung tung và không được phép cho người lạ vào phòng bệnh.”
Hai chữ “người lạ” được Phùng Hựu Đông nhấn nhá rõ ràng, thím Dao vốn hiểu tính hắn nên dĩ nhiên nhận ra, lập tức gật đầu.
Hôm trước có ông Tô, Lục Trác và cả nhóm bạn của Chiêu Vũ đến thăm sau khi nghe cô tỉnh lại, nhưng Phùng Hựu Đông dứt khoát không cho một ai đi vào, bảo rằng đang nghỉ ngơi.
Riêng bạn của cô thì hắn căn dặn vệ sĩ trả lời lịch sự hơn những người khác, họ bảo là: “Đợi đến khi cô Vũ hồi phục sức khỏe và xuất viện, mọi người có thể tới nhà thăm sau.”
Phùng Hựu Đông ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài có hai vệ sĩ canh cửa và Hứa Siêu đang đứng đợi, cả ba đều cung kính cúi đầu chào hắn.
“Thiếu gia, tôi có việc báo cáo.”
“Nói đi.”
Phùng Hựu Đông và Hứa Siêu cùng nhau rời đi, anh ấy vừa bước sau theo lưng vừa lên tiếng: “Họ đều không nhận tiền!”
Chuyện là hắn muốn báo đáp ơn nghĩa với ba người đã cứu Chiêu Vũ, biết được hoàn cảnh khó khăn và đang ở nhà thuê, nên giúp ít tiền để họ trang trải cuộc sống tốt hơn.
Phùng Hựu Đông chau mày, vài giây lại căn dặn: “Anh mua hai căn nhà đi, đích thân tôi sẽ tới thuyết phục họ.”
Sau khi Phùng Hựu Đông đi khỏi, trong phòng bệnh đặc biệt chỉ còn Chiêu Vũ và thím Dao. Cô bị mất trí nhớ nên đâu nhận ra bà ấy, nhưng hắn bảo là người tốt và trông rất hiền lành nên cô yên tâm tiếp xúc.
“Cô Vũ ăn trái cây đi, có cần tôi hạ đầu giường xuống thấp hơn không?”
“Không cần, cảm ơn thím!”
Chiêu Vũ mỉm cười, hai tay nhận lấy miếng táo. Lúc này tranh thủ không có Phùng Hựu Đông, cô lập tức thăm dò: “Thím Dao, lúc con chưa bị mất trí nhớ, anh ấy có đối tốt với con không?”
Thím Dao có chút giật mình, sau đó thật tình trả lời: “Ngoài mẹ cô ra, thì cậu ấy là người đối tốt với cô nhất, yêu thương cô vô điều kiện.”
Hai mắt Chiêu Vũ lấp lánh hạnh phúc, cắn nhẹ miếng táo, mỉm cười lên tiếng: “Có anh ấy thật tốt!”
…----------------…
Năm giờ chiều, Phùng Hựu Đông từ tập đoàn đến bệnh viện với Chiêu Vũ. Lúc này, thang máy mở ra, hắn bước thẳng tới phòng riêng dành cho người nhà Phùng gia, nơi đây đầy đủ tiện nghi.
Hai vệ sĩ cúi đầu, đưa tay mở cửa, thế nhưng đột nhiên Phùng Hựu Đông cảm nhận có người đang lén lút, khựng lại bước chân và ánh mắt dừng hẳn tập trung xác định phương hướng, sau đó dứt khoát nhìn qua bên trái của hắn.
Dĩ nhiên không hề sai được, Lục Trác đang âm thầm đứng ở góc khuất, thấy hắn nhìn qua lập tức núp vào.
Sắc mặt Phùng Hựu Đông vẫn không thay đổi, lạnh lùng như băng, đút hai tay vào túi quần chậm rãi bước về phía đó, uy nghi cất tiếng: “Đến đây làm gì?”
Lục Trác không thể chạy trốn được nữa, e dè lẫn sợ sệt trả lời: “Tôi muốn vào thăm Chiêu Vũ.”
Phùng Hựu Đông nhếch mày, đưa tay khẽ nâng mắt kính cận, hỏi lại: “Với tư cách gì?”
Im lặng bao trùm, Lục Trác chẳng biết trả lời thế nào, cúi mặt không đáp.
Rốt cuộc anh có nên nói ra, giữa anh và Chiêu Vũ đêm đó không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, cả hai bị chuốc thuốc mê, tất cả đều do mẹ con Tô Đan dàn dựng?
Nhưng nếu Phùng Hựu Đông đã biết, chắc chắn không tha cho họ, như kết cục của ông An Thâm khi làm hại Chiêu Vũ, lúc đó đảm bảo Tô Đan sẽ tung hình ảnh.
Mặc dù không yêu Tiêu Nhã, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của anh…không! Không thể!
“Tôi chỉ muốn xem cô ấy đã khỏe hơn chưa, sau đó sẽ đi ngay!”
“Tôi nhắc nhở lần cuối, không được phép xuất hiện trước Chiêu Vũ và làm phiền cô ấy, nghe rõ chưa?”
“Anh yêu Chiêu Vũ thật không?”
Phùng Hựu Đông nhếch môi, đôi mắt sâu kín và lạnh lẽo hơn hẳn vừa rồi, bước tới lấn áp dồn ép Lục Trác vào góc tường, điềm đạm lên tiếng: “Trước khi mình đặt câu hỏi với đối phương, nên xem họ là ai, cậu chưa đủ tầm để tôi phải trả lời, được đứng trước mặt tôi đã là may mắn tích cóp mấy kiếp!”
Phùng Hựu Đông chậm chạp thắt caravat vào cổ chuẩn bị đi đến tập đoàn do có cuộc họp quan trọng, ánh mắt vô cùng lưu luyến người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, chẳng muốn xa nhau một chút nào.
“Chiêu Vũ, ngoan, nhớ đừng đi lung tung nhé, anh sẽ tranh thủ về sớm với em.”
“Vâng ạ!”
Xong xuôi, Phùng Hựu Đông đi đến, chăm chú nhìn ngắm Chiêu Vũ một lát rồi lập tức ôm lấy khuôn mặt, lần này hắn đã thoải mái hôn cô.
Chiêu Vũ chu môi tự nhiên đáp lại nụ hôn, vốn dĩ cho rằng cả hai chuyện xa xôi hơn còn xảy ra với nhau, huống chi chỉ hôn tạm biệt, đặc biệt là cô thấy thích khi được hắn hôn và hôn hắn.
Chung quy lại là cả hai hôn nhau, ôm nhau…
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, nhưng Phùng Hựu Đông vẫn quyến luyến hôn thêm vài cái lên môi, đến khi thím Dao mở cửa bước vào mới chịu dừng lại.
“Ờ… xin lỗi…”
Bà ấy quay mặt chỗ khác ngại ngùng, miệng cười vui mừng khi thấy cả hai hạnh phúc.
“Tôi đến tập đoàn khoảng bốn tiếng đồng hồ, thím giúp tôi chăm sóc Chiêu Vũ. Đừng để cô ấy đi lung tung và không được phép cho người lạ vào phòng bệnh.”
Hai chữ “người lạ” được Phùng Hựu Đông nhấn nhá rõ ràng, thím Dao vốn hiểu tính hắn nên dĩ nhiên nhận ra, lập tức gật đầu.
Hôm trước có ông Tô, Lục Trác và cả nhóm bạn của Chiêu Vũ đến thăm sau khi nghe cô tỉnh lại, nhưng Phùng Hựu Đông dứt khoát không cho một ai đi vào, bảo rằng đang nghỉ ngơi.
Riêng bạn của cô thì hắn căn dặn vệ sĩ trả lời lịch sự hơn những người khác, họ bảo là: “Đợi đến khi cô Vũ hồi phục sức khỏe và xuất viện, mọi người có thể tới nhà thăm sau.”
Phùng Hựu Đông ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài có hai vệ sĩ canh cửa và Hứa Siêu đang đứng đợi, cả ba đều cung kính cúi đầu chào hắn.
“Thiếu gia, tôi có việc báo cáo.”
“Nói đi.”
Phùng Hựu Đông và Hứa Siêu cùng nhau rời đi, anh ấy vừa bước sau theo lưng vừa lên tiếng: “Họ đều không nhận tiền!”
Chuyện là hắn muốn báo đáp ơn nghĩa với ba người đã cứu Chiêu Vũ, biết được hoàn cảnh khó khăn và đang ở nhà thuê, nên giúp ít tiền để họ trang trải cuộc sống tốt hơn.
Phùng Hựu Đông chau mày, vài giây lại căn dặn: “Anh mua hai căn nhà đi, đích thân tôi sẽ tới thuyết phục họ.”
Sau khi Phùng Hựu Đông đi khỏi, trong phòng bệnh đặc biệt chỉ còn Chiêu Vũ và thím Dao. Cô bị mất trí nhớ nên đâu nhận ra bà ấy, nhưng hắn bảo là người tốt và trông rất hiền lành nên cô yên tâm tiếp xúc.
“Cô Vũ ăn trái cây đi, có cần tôi hạ đầu giường xuống thấp hơn không?”
“Không cần, cảm ơn thím!”
Chiêu Vũ mỉm cười, hai tay nhận lấy miếng táo. Lúc này tranh thủ không có Phùng Hựu Đông, cô lập tức thăm dò: “Thím Dao, lúc con chưa bị mất trí nhớ, anh ấy có đối tốt với con không?”
Thím Dao có chút giật mình, sau đó thật tình trả lời: “Ngoài mẹ cô ra, thì cậu ấy là người đối tốt với cô nhất, yêu thương cô vô điều kiện.”
Hai mắt Chiêu Vũ lấp lánh hạnh phúc, cắn nhẹ miếng táo, mỉm cười lên tiếng: “Có anh ấy thật tốt!”
…----------------…
Năm giờ chiều, Phùng Hựu Đông từ tập đoàn đến bệnh viện với Chiêu Vũ. Lúc này, thang máy mở ra, hắn bước thẳng tới phòng riêng dành cho người nhà Phùng gia, nơi đây đầy đủ tiện nghi.
Hai vệ sĩ cúi đầu, đưa tay mở cửa, thế nhưng đột nhiên Phùng Hựu Đông cảm nhận có người đang lén lút, khựng lại bước chân và ánh mắt dừng hẳn tập trung xác định phương hướng, sau đó dứt khoát nhìn qua bên trái của hắn.
Dĩ nhiên không hề sai được, Lục Trác đang âm thầm đứng ở góc khuất, thấy hắn nhìn qua lập tức núp vào.
Sắc mặt Phùng Hựu Đông vẫn không thay đổi, lạnh lùng như băng, đút hai tay vào túi quần chậm rãi bước về phía đó, uy nghi cất tiếng: “Đến đây làm gì?”
Lục Trác không thể chạy trốn được nữa, e dè lẫn sợ sệt trả lời: “Tôi muốn vào thăm Chiêu Vũ.”
Phùng Hựu Đông nhếch mày, đưa tay khẽ nâng mắt kính cận, hỏi lại: “Với tư cách gì?”
Im lặng bao trùm, Lục Trác chẳng biết trả lời thế nào, cúi mặt không đáp.
Rốt cuộc anh có nên nói ra, giữa anh và Chiêu Vũ đêm đó không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, cả hai bị chuốc thuốc mê, tất cả đều do mẹ con Tô Đan dàn dựng?
Nhưng nếu Phùng Hựu Đông đã biết, chắc chắn không tha cho họ, như kết cục của ông An Thâm khi làm hại Chiêu Vũ, lúc đó đảm bảo Tô Đan sẽ tung hình ảnh.
Mặc dù không yêu Tiêu Nhã, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của anh…không! Không thể!
“Tôi chỉ muốn xem cô ấy đã khỏe hơn chưa, sau đó sẽ đi ngay!”
“Tôi nhắc nhở lần cuối, không được phép xuất hiện trước Chiêu Vũ và làm phiền cô ấy, nghe rõ chưa?”
“Anh yêu Chiêu Vũ thật không?”
Phùng Hựu Đông nhếch môi, đôi mắt sâu kín và lạnh lẽo hơn hẳn vừa rồi, bước tới lấn áp dồn ép Lục Trác vào góc tường, điềm đạm lên tiếng: “Trước khi mình đặt câu hỏi với đối phương, nên xem họ là ai, cậu chưa đủ tầm để tôi phải trả lời, được đứng trước mặt tôi đã là may mắn tích cóp mấy kiếp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.