Chương 25: Gặp Một Lần Rồi Vấn Vương!
Triệu Song Hà
19/01/2024
Chiêu Vũ hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, trong khoảng thời gian đó Phùng Hựu Đông luôn ở bên cạnh, không ăn không ngủ, công việc cũng chẳng đoái hoài tới.
Lúc này, cô chậm rãi mở mắt tiếp nhận ánh sáng và cảnh vật xung quanh, phần đầu đau đớn vô cùng, thế nên lập tức chau mày nhăn nhó.
“Chiêu Vũ…”
Phùng Hựu Đông mừng rỡ bất giác đứng dậy, thế nhưng đối đáp lại với hắn là ánh mắt cực kỳ hờ hững như không quen không biết của Chiêu Vũ.
Chân mày chưa hề giản ra, con ngươi láo liên di chuyển, xa cách lên tiếng: “Anh là ai?”
Ánh mắt Phùng Hựu Đông chợt dừng hẳn một điểm tại vị trí khuôn mặt của cô, vốn dĩ cũng không quá bất ngờ vì bác sĩ đã có chẩn đoán, chỉ là lúc này hắn băn khoăn vài điều.
Chiêu Vũ mông lung, tiếp tục gặng hỏi:
“Anh là ai? Là gì của tôi?”
“Anh là người yêu của em, Phùng Hựu Đông!”
Chiêu Vũ trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cô cũng chẳng nhớ ra mình là ai, người thân và nhà ở đâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng không còn ký ức.
Cô lại hỏi: “Tôi là ai?”
“Em là An Đình Chiêu Vũ!”
Chiêu Vũ khẽ híp mắt, cố gắng nhớ ra nhưng không thể, nhăn nhó đưa tay lên đầu than thở, lên tiếng: “Đau quá!”
“Anh gọi bác sĩ.”
Sau đó, đội ngũ bác sĩ chuyên khoa tài giỏi đến thăm khám cho Chiêu Vũ, kết luận chính xác cô đã bị mất trí nhớ tạm thời.
Lúc này, Phùng Hựu Đông ngồi trên giường ân cần thổi nguội từng muỗng sữa đút cho cô, nhưng đối phương vẫn còn rất e dè và giữ khoảng cách, bởi vì chưa hẳn tin tưởng hắn là người yêu của mình.
Đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, Chiêu Vũ dè dặt hỏi: “Anh là người yêu của em thật hả?”
Hành động đang thổi nguội muỗng sữa của Phùng Hựu Đông dừng lại, nâng mắt nhìn lên, sau đó tiếp tục rồi đưa về phía cô, từ tốn trả lời: “Thật!”
Mối quan hệ của cô và hắn trước đó là gì?
Là người yêu của nhau cũng không phải, chỉ hắn yêu cô chứ cô đâu yêu hắn, nhưng lúc này chẳng còn quan trọng.
Không có một ai đủ khả năng, xứng đáng và yêu cô nhiều hơn hắn.
Chiêu Vũ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt ngập tràn cảnh giác đối với Phùng Hựu Đông.
Nhận biết được điều đó, sau khi cho cô uống hết ly sữa, Phùng Hựu Đông liền cầm điện thoại lấy bằng chứng, chứng minh mối quan hệ của cả hai hơn hẳn người yêu.
“Chúng ta chung sống bên nhau hơn ba năm, chờ sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn.”
Phùng Hựu Đông vừa giải thích, vừa đưa điện thoại cho Chiêu Vũ xem, trên màn hình đang phát đoạn video được trích xuất từ camera, cảnh cả hai đã ân ái cuồng nhiệt trong văn phòng làm việc của hắn vào tối đó.
Hai má của cô gái ửng đỏ, đôi mắt căng ra nhưng cũng ráng xem cho đến đoạn cao trào, sau đó xấu hổ bấm dừng đoạn video đó lại, chu môi lên tiếng: “Anh quá đáng lắm!”
Phùng Hựu Đông cười khẽ, ngồi xuống chiếc ghế nắm lấy hai bàn tay của Chiêu Vũ, ôm ấp nâng niu rồi hôn xuống, trầm mặc một lúc mới cất giọng: “Anh chỉ cần em thôi Chiêu Vũ, đừng rời xa anh được không?”
Chỉ cần là An Đình Chiêu Vũ, hắn đồng ý bỏ qua tất cả.
Hắn ước cô mãi mãi đừng hồi phục trí nhớ, để là một An Đình Chiêu Vũ của hắn, thuộc về một mình hắn!
“Em đã không sao rồi, bác sĩ cũng nói một thời gian nữa sẽ hồi phục trí nhớ.”
Hàng rào ngăn cách trong lòng của Chiêu Vũ được dẹp bỏ sau khi xem xong đoạn video, tin tưởng tuyệt đối Phùng Hựu Đông là người yêu của cô, bởi vì chỉ có như thế cô mới tự nguyện trao thân cho hắn.
“Em hãy hứa đi, không được phép xa anh!”
Chiêu Vũ mỉm cười xinh đẹp xoa xoa khuôn mặt điển trai của hắn, lên tiếng: “Em hứa không xa anh, sau này sẽ bảo vệ bản thân thật tốt để anh không phải lo lắng!”
Sau đó, cô lại hỏi: “Hựu Đông, chúng ta yêu nhau như thế nào?”
“Gặp một lần rồi vấn vương!”
Chiêu Vũ nhìn tới nhìn lui thắc mắc, suốt cả buổi sáng chỉ có Phùng Hựu Đông bên cạnh, hoàn toàn không thấy người thân của cô, lên tiếng: “Ba mẹ em biết em bị tai nạn không anh?”
“Mẹ em mất cách đây sáu năm, còn ba…”
Phùng Hựu Đông khựng lại, hắn phải nói thế nào đây?
Vốn dĩ từ lâu hắn biết ông An Thâm không phải ba ruột của cô.
Chậm rãi trả lời: “Ba em cũng mất rồi!”
Tạm thời cho Chiêu Vũ một ký ức mới đẹp đẽ, không lo nghĩ, không muộn phiền, chỉ có hắn!
Đột nhiên Chiêu Vũ thấy đau lòng tủi thân, đôi mắt long lanh muốn khóc.
“Ngoan, em luôn luôn có anh bên cạnh!”
Phùng Hựu Đông ngồi lên trên giường dang tay ôm lấy Chiêu Vũ, cô vô tư vô lo dụi vào lồng ngực hắn thút thít, lúc này lại có một cảm giác thật gần gũi, thoải mái và an nhiên.
“Hựu Đông, cảm ơn anh!”
“Nằm nghỉ ngơi nhé.”
“Em không muốn, muốn ôm người yêu thôi, thơm lắm!”
Chiêu Vũ dúi sâu vào người Phùng Hựu Đông hơn nữa, ngửi mùi hương cơ thể đặc trưng của hắn, khuôn mặt lúc này vô cùng thỏa mãn và vui vẻ ngập tràn.
“Anh, hai ngày chưa tắm!”
Chiêu Vũ lập tức ngẩng mặt, thế nhưng không hề thái độ, còn mỉm cười rõ hơn: “Vẫn thơm!”
Lúc này, cô chậm rãi mở mắt tiếp nhận ánh sáng và cảnh vật xung quanh, phần đầu đau đớn vô cùng, thế nên lập tức chau mày nhăn nhó.
“Chiêu Vũ…”
Phùng Hựu Đông mừng rỡ bất giác đứng dậy, thế nhưng đối đáp lại với hắn là ánh mắt cực kỳ hờ hững như không quen không biết của Chiêu Vũ.
Chân mày chưa hề giản ra, con ngươi láo liên di chuyển, xa cách lên tiếng: “Anh là ai?”
Ánh mắt Phùng Hựu Đông chợt dừng hẳn một điểm tại vị trí khuôn mặt của cô, vốn dĩ cũng không quá bất ngờ vì bác sĩ đã có chẩn đoán, chỉ là lúc này hắn băn khoăn vài điều.
Chiêu Vũ mông lung, tiếp tục gặng hỏi:
“Anh là ai? Là gì của tôi?”
“Anh là người yêu của em, Phùng Hựu Đông!”
Chiêu Vũ trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cô cũng chẳng nhớ ra mình là ai, người thân và nhà ở đâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng không còn ký ức.
Cô lại hỏi: “Tôi là ai?”
“Em là An Đình Chiêu Vũ!”
Chiêu Vũ khẽ híp mắt, cố gắng nhớ ra nhưng không thể, nhăn nhó đưa tay lên đầu than thở, lên tiếng: “Đau quá!”
“Anh gọi bác sĩ.”
Sau đó, đội ngũ bác sĩ chuyên khoa tài giỏi đến thăm khám cho Chiêu Vũ, kết luận chính xác cô đã bị mất trí nhớ tạm thời.
Lúc này, Phùng Hựu Đông ngồi trên giường ân cần thổi nguội từng muỗng sữa đút cho cô, nhưng đối phương vẫn còn rất e dè và giữ khoảng cách, bởi vì chưa hẳn tin tưởng hắn là người yêu của mình.
Đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, Chiêu Vũ dè dặt hỏi: “Anh là người yêu của em thật hả?”
Hành động đang thổi nguội muỗng sữa của Phùng Hựu Đông dừng lại, nâng mắt nhìn lên, sau đó tiếp tục rồi đưa về phía cô, từ tốn trả lời: “Thật!”
Mối quan hệ của cô và hắn trước đó là gì?
Là người yêu của nhau cũng không phải, chỉ hắn yêu cô chứ cô đâu yêu hắn, nhưng lúc này chẳng còn quan trọng.
Không có một ai đủ khả năng, xứng đáng và yêu cô nhiều hơn hắn.
Chiêu Vũ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt ngập tràn cảnh giác đối với Phùng Hựu Đông.
Nhận biết được điều đó, sau khi cho cô uống hết ly sữa, Phùng Hựu Đông liền cầm điện thoại lấy bằng chứng, chứng minh mối quan hệ của cả hai hơn hẳn người yêu.
“Chúng ta chung sống bên nhau hơn ba năm, chờ sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn.”
Phùng Hựu Đông vừa giải thích, vừa đưa điện thoại cho Chiêu Vũ xem, trên màn hình đang phát đoạn video được trích xuất từ camera, cảnh cả hai đã ân ái cuồng nhiệt trong văn phòng làm việc của hắn vào tối đó.
Hai má của cô gái ửng đỏ, đôi mắt căng ra nhưng cũng ráng xem cho đến đoạn cao trào, sau đó xấu hổ bấm dừng đoạn video đó lại, chu môi lên tiếng: “Anh quá đáng lắm!”
Phùng Hựu Đông cười khẽ, ngồi xuống chiếc ghế nắm lấy hai bàn tay của Chiêu Vũ, ôm ấp nâng niu rồi hôn xuống, trầm mặc một lúc mới cất giọng: “Anh chỉ cần em thôi Chiêu Vũ, đừng rời xa anh được không?”
Chỉ cần là An Đình Chiêu Vũ, hắn đồng ý bỏ qua tất cả.
Hắn ước cô mãi mãi đừng hồi phục trí nhớ, để là một An Đình Chiêu Vũ của hắn, thuộc về một mình hắn!
“Em đã không sao rồi, bác sĩ cũng nói một thời gian nữa sẽ hồi phục trí nhớ.”
Hàng rào ngăn cách trong lòng của Chiêu Vũ được dẹp bỏ sau khi xem xong đoạn video, tin tưởng tuyệt đối Phùng Hựu Đông là người yêu của cô, bởi vì chỉ có như thế cô mới tự nguyện trao thân cho hắn.
“Em hãy hứa đi, không được phép xa anh!”
Chiêu Vũ mỉm cười xinh đẹp xoa xoa khuôn mặt điển trai của hắn, lên tiếng: “Em hứa không xa anh, sau này sẽ bảo vệ bản thân thật tốt để anh không phải lo lắng!”
Sau đó, cô lại hỏi: “Hựu Đông, chúng ta yêu nhau như thế nào?”
“Gặp một lần rồi vấn vương!”
Chiêu Vũ nhìn tới nhìn lui thắc mắc, suốt cả buổi sáng chỉ có Phùng Hựu Đông bên cạnh, hoàn toàn không thấy người thân của cô, lên tiếng: “Ba mẹ em biết em bị tai nạn không anh?”
“Mẹ em mất cách đây sáu năm, còn ba…”
Phùng Hựu Đông khựng lại, hắn phải nói thế nào đây?
Vốn dĩ từ lâu hắn biết ông An Thâm không phải ba ruột của cô.
Chậm rãi trả lời: “Ba em cũng mất rồi!”
Tạm thời cho Chiêu Vũ một ký ức mới đẹp đẽ, không lo nghĩ, không muộn phiền, chỉ có hắn!
Đột nhiên Chiêu Vũ thấy đau lòng tủi thân, đôi mắt long lanh muốn khóc.
“Ngoan, em luôn luôn có anh bên cạnh!”
Phùng Hựu Đông ngồi lên trên giường dang tay ôm lấy Chiêu Vũ, cô vô tư vô lo dụi vào lồng ngực hắn thút thít, lúc này lại có một cảm giác thật gần gũi, thoải mái và an nhiên.
“Hựu Đông, cảm ơn anh!”
“Nằm nghỉ ngơi nhé.”
“Em không muốn, muốn ôm người yêu thôi, thơm lắm!”
Chiêu Vũ dúi sâu vào người Phùng Hựu Đông hơn nữa, ngửi mùi hương cơ thể đặc trưng của hắn, khuôn mặt lúc này vô cùng thỏa mãn và vui vẻ ngập tràn.
“Anh, hai ngày chưa tắm!”
Chiêu Vũ lập tức ngẩng mặt, thế nhưng không hề thái độ, còn mỉm cười rõ hơn: “Vẫn thơm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.