Chương 11
Lục Trúc Thanh Thanh
09/09/2024
12
Đây là lần đầu tiên ta gặp Lương phi nhưng tỷ tỷ ta trước đó đã từng diện kiến bà ấy.
Lần đó tỷ tỷ trở về có vẻ không vui, nói Lương phi cay nghiệt, bởi vì không thích người sử dụng hương phấn, liền ngay trước mặt rất nhiều người, khiển trách tỷ tỷ.
Đối với Lương phi, ta cũng có nghr ngóng qua, xác thực tính tình rất tệ, mà lại tình cảm của hai mẹ con bọn họ cũng không tốt.
Nghe nói Ninh Vương mù hai năm, hàng năm liền không tiến cung vấn an, bình thường đã không tham dự chuyện triều đình, bây giờ lại không tiến cung.
Đến Trường Xuân cung, ta gặp được Lương phi.
Bà ấy rất đẹp, nhưng giữa lông mày lộ ra vẻ sắc bén, con người này chính xác là rất khó chung sống
"Ngồi đi. Vết thương ở chân tốt chưa?" Bà ấy hỏi ta.
Ta xác nhận đã tốt hơn.
Lương phi vẫy gọi để cho ta ngồi xuống bên cạnh mình, đợi ta yên vị, bà ấy nhìn kỹ rồi đánh giá, "Bản cung cảm giác, hôm nay cùng lần trước ngươi có chút khác biệt?"
Trong lòng ta nhảy dựng lên, "Có lẽ là mập thêm một chút."
Ta hôm nay cố ý học tỷ tỷ vẽ mày trang điểm, Lương phi chỉ gặp qua nàng một lần, có thể phân biệt ra được sao?
"Cũng không liên quan là mập hay gầy, chính là có vẻ nghe lời hơn." Lương phi nói, "Như vậy cũng được, nhìn xem thuận mắt hơn nhiều."
.
"Các ngươi cãi nhau sao?" Lương phi chuyển chủ đề, lại ý vị thâm trường nhìn vào mắt Ninh vương.
Ninh Vương tiếp lời nói: "Chúng ta rất tốt, không nhọc mẫu phi quan tâm."
"Vậy tại sao còn không viên phòng?" Lương phi bỗng nhiên đề cao âm điệu, "Là ngươi không được, hay là nàng không muốn?"
Ninh Vương trầm mặt, "Ngài quản được nhiều lắm." Hắn nói rồi đứng dậy, "Phu nhân, chúng ta đi."
"Tống Cảnh Dật! Bản cung còn chưa nói hết."
Ninh Vương không để ý tới Lương phi nữa, vươn tay hướng về phía ta.
Ta không nghĩ tới mẹ con bọn họ sẽ cãi nhau, vội vàng đứng dậy muốn đi theo Ninh Vương, Lương phi cả giận nói: "Để hắn đi, Khương Nghiên ở lại, bản cung còn chưa nói hết."
Ta lâm vào tình thế khó xử.
"Là con không được." Ninh Vương nghiêm mặt, "Ngài còn muốn biết gì nữa?"
Lương phi tức giận đứng lên.
Các ma ma trong cung Trường Xuân cấp tốc đóng tất cả các cửa điện lại, còn gài thật kỹ..
"Con mắt không được, thân thể cũng không nốt?" Lương phi dừng ở trước mặt Ninh Vương, "Thái tử bốn con trai rồi, ngươi không thể học hỏi người ta một phần được hay sao."
Ninh Vương cười lạnh
"Con mắt của ngươi làm sao mù, ngươi không truy tra không báo thù coi như xong, nhưng ngươi bây giờ thành thân rồi, ngay cả việc viên phòng rồi sinh một nhi tử cũng không dám sao?"
"Tống Cảnh Dật , ngươi chính là thứ hèn nhát!"
Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lương phi, chưa hề nghĩ tới, bà ấy có thể nghĩ nguyên do chúng ta không viên phòng là do Ninh Vương.
"Ngài muốn nghĩ thế nào thì là như vậy đi." Ninh Vương lạnh lùng nói.
Thanh âm hắn không chỉ có lạnh, mà còn có chút thất vọng làm người ta đau lòng, ta tiến lên cầm tay của hắn, muốn an ủi hắn một chút.
Hắn giật mình, cũng nắm lấy tay ta.
"Cho các ngươi thời gian ba tháng, " Lương phi nói lời này cho ta nghe, "Ngươi không mang thai được, bản cung liền cho nạp thiếp cho hắn, một người không được thì mười người, mười người không được thì trăm người."
Ta há to miệng, không nói nên lời.
"Chuyện của con.., " Ninh Vương nói gằn từng chữ, "Chuyện của con, con tự mình chủ trương."
Hắn kéo cửa ra mang theo ta ra khỏi Trường Xuân cung.
Ánh mặt trời chiếu vào, quanh thân ta mới có chút ấm áp.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Lương phi nhưng tỷ tỷ ta trước đó đã từng diện kiến bà ấy.
Lần đó tỷ tỷ trở về có vẻ không vui, nói Lương phi cay nghiệt, bởi vì không thích người sử dụng hương phấn, liền ngay trước mặt rất nhiều người, khiển trách tỷ tỷ.
Đối với Lương phi, ta cũng có nghr ngóng qua, xác thực tính tình rất tệ, mà lại tình cảm của hai mẹ con bọn họ cũng không tốt.
Nghe nói Ninh Vương mù hai năm, hàng năm liền không tiến cung vấn an, bình thường đã không tham dự chuyện triều đình, bây giờ lại không tiến cung.
Đến Trường Xuân cung, ta gặp được Lương phi.
Bà ấy rất đẹp, nhưng giữa lông mày lộ ra vẻ sắc bén, con người này chính xác là rất khó chung sống
"Ngồi đi. Vết thương ở chân tốt chưa?" Bà ấy hỏi ta.
Ta xác nhận đã tốt hơn.
Lương phi vẫy gọi để cho ta ngồi xuống bên cạnh mình, đợi ta yên vị, bà ấy nhìn kỹ rồi đánh giá, "Bản cung cảm giác, hôm nay cùng lần trước ngươi có chút khác biệt?"
Trong lòng ta nhảy dựng lên, "Có lẽ là mập thêm một chút."
Ta hôm nay cố ý học tỷ tỷ vẽ mày trang điểm, Lương phi chỉ gặp qua nàng một lần, có thể phân biệt ra được sao?
"Cũng không liên quan là mập hay gầy, chính là có vẻ nghe lời hơn." Lương phi nói, "Như vậy cũng được, nhìn xem thuận mắt hơn nhiều."
.
"Các ngươi cãi nhau sao?" Lương phi chuyển chủ đề, lại ý vị thâm trường nhìn vào mắt Ninh vương.
Ninh Vương tiếp lời nói: "Chúng ta rất tốt, không nhọc mẫu phi quan tâm."
"Vậy tại sao còn không viên phòng?" Lương phi bỗng nhiên đề cao âm điệu, "Là ngươi không được, hay là nàng không muốn?"
Ninh Vương trầm mặt, "Ngài quản được nhiều lắm." Hắn nói rồi đứng dậy, "Phu nhân, chúng ta đi."
"Tống Cảnh Dật! Bản cung còn chưa nói hết."
Ninh Vương không để ý tới Lương phi nữa, vươn tay hướng về phía ta.
Ta không nghĩ tới mẹ con bọn họ sẽ cãi nhau, vội vàng đứng dậy muốn đi theo Ninh Vương, Lương phi cả giận nói: "Để hắn đi, Khương Nghiên ở lại, bản cung còn chưa nói hết."
Ta lâm vào tình thế khó xử.
"Là con không được." Ninh Vương nghiêm mặt, "Ngài còn muốn biết gì nữa?"
Lương phi tức giận đứng lên.
Các ma ma trong cung Trường Xuân cấp tốc đóng tất cả các cửa điện lại, còn gài thật kỹ..
"Con mắt không được, thân thể cũng không nốt?" Lương phi dừng ở trước mặt Ninh Vương, "Thái tử bốn con trai rồi, ngươi không thể học hỏi người ta một phần được hay sao."
Ninh Vương cười lạnh
"Con mắt của ngươi làm sao mù, ngươi không truy tra không báo thù coi như xong, nhưng ngươi bây giờ thành thân rồi, ngay cả việc viên phòng rồi sinh một nhi tử cũng không dám sao?"
"Tống Cảnh Dật , ngươi chính là thứ hèn nhát!"
Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lương phi, chưa hề nghĩ tới, bà ấy có thể nghĩ nguyên do chúng ta không viên phòng là do Ninh Vương.
"Ngài muốn nghĩ thế nào thì là như vậy đi." Ninh Vương lạnh lùng nói.
Thanh âm hắn không chỉ có lạnh, mà còn có chút thất vọng làm người ta đau lòng, ta tiến lên cầm tay của hắn, muốn an ủi hắn một chút.
Hắn giật mình, cũng nắm lấy tay ta.
"Cho các ngươi thời gian ba tháng, " Lương phi nói lời này cho ta nghe, "Ngươi không mang thai được, bản cung liền cho nạp thiếp cho hắn, một người không được thì mười người, mười người không được thì trăm người."
Ta há to miệng, không nói nên lời.
"Chuyện của con.., " Ninh Vương nói gằn từng chữ, "Chuyện của con, con tự mình chủ trương."
Hắn kéo cửa ra mang theo ta ra khỏi Trường Xuân cung.
Ánh mặt trời chiếu vào, quanh thân ta mới có chút ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.