Chương 9
Lục Trúc Thanh Thanh
09/09/2024
9
Không đợi ta đi tìm tỷ tỷ, ngay tại cổng vào vườn mẫu đơn, lại đụng phải nàng ấy.
Sau khi hành lễ, tỷ tỷ kéo ta sang một bên, "Ngươi cùng vương gia tại sao lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đã tới tùe lâu rồi." Ta nhíu mày, "Chẳng lẽ Triệu Từ Ngọc hẹn ngươi tới?"
Tỷ tỷ gật đầu.
"Ngươi điên rồi sao?" Ta rất muốn cạy đầu nàng ra xem bên trong bộ óc ấy có cái gì, "Khương Lê cùng Triệu Từ Ngọc không quen, nàng hẹn ngươi, ngươi liền đến?"
Tỷ tỷ cũng không phục, "Bản thân ta cũng muốn đến ngắm hoa. Hơn nữa, những năm qua năm nào ta cũng đến, năm nay đến không được chắc?"
Ta tức giận đến phát run, nắm chặt cổ tay của nàng kéo nàng ra xa thêm vài bước,
"Ta hỏi ngươi, ngươi mưu tính chuyện hoán thân này, có nói với Triệu Từ Ngọc hay không?"
Ta hoài nghi Triệu Từ Ngọc này là cố ý, nàng vừa đụng phải ta liền để người đi hẹn tỷ tỷ ra. Nhưng nàng ta đâu có quen Khương Lê- người vốn phải gả cho Mẫn Thời Dĩ, không có lý do gì hẹn Khương Lê ra đây cả.
"Làm sao có thể, " Ánh mắt tỷ tỷ loé lên, "Ngay cả cha mẹ lẫn ca ca ta cũng đều giấu, làm sao dám nói cho người ngoài."
Mười sáu năm làm tỷ muội, nhìn ánh mắt nàng chớp chớp, ta liền biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Khương Nghiên!" Ta nghiến răng, "Nếu không phải không phải nơi đây đông người, ta sẽ một đao lấy mạng ngươi."
"Khương Lê, ngươi làm Vương phi thì khí thế lớn quá nhỉ, muốn một đao lấy mạng ta thì đến thử xem? Có tin ta nói cho Ninh Vương ngay bây giờ không?" Khương Nghiên thẳng eo, cứng cổ.
Tính tình nàng chính là như vậy, một khi đã tức giận lên thì cái gì cũng không quan tâm nữa.
Ta tức giận đến đầu váng mắt hoa.
"Ngươi đến cùng có não hay không? Đây là tội khi quân, khi quân a!" Ta nhịn không được nghẹn ngào, "Ngươi suy có thể suy nghĩ đến cha mẹ, đến huynh trưởng đến tiểu đệ mà tỉnh táo lại chút có được không?"
Khương Nghiên nhìn về phía nơi khác, không nói chuyện.
Ta biết nàng nghe lọt tai, liền mềm giọng xuống.
"Nhanh về nhà đi, bây giờ ta đi dỗ Vương gia đã, ngươi đừng đi ra ngoài nữa."
"Biết biết." Khương Nghiên trừng mắt nhìn ta, "Phiền chết."
Nàng thở phì phò ra khỏi vườn.
Nàng đi, nhưng tâm tình ta không buông lỏng, nhìn bốn phía xung quanh quả nhiên thấy một góc váy đỏ dưới mái hiên.
Tim ta cũng dẫn chìm xuống.
Triệu Từ Ngọc đã biết được chúng ta hoán thân thành công rồi, nàng ta biết ta là Khương Lê!
Ta gọi Thuý Quyên đến, đem chuyện này bàn giao cho nàng: "Trước tiên đi tìm ca ca ta, để huynh ấy nghĩ biện pháp quản giáo tỷ tỷ đi, nếu hết cách thì cứ trói nàng ta trong nhà cũng được."
"Nô tỳ biết."
Ngay cả Thuý Quyên cũng đều biết sốt ruột sợ hãi, nhưng Khương Nghiên lại giống như một khúc gỗ, thật không biết những năm này, nàng đọc sách có để trong đầu không nữa?.
"Phu nhân?" Ninh Vương gọi ta, ta vội vàng bước nhanh đến nắm tay hắn, "Muội muội hỏi ta chút chuyện, ta cùng nàng nói thêm vài câu. Để vương gia đợi lâu."
Ninh Vương lắc đầu, "Không sao."
Lên xe ngựa, Ninh Vương cũng không buông tay của ta ra, ta nhìn dòng người ngựa như nước bên ngoài qua tấm rèm mỏng,.
Tính tình tỷ tỷ khó mà kiềm chế, nhưng ta ......
Ta nhìn về phía Ninh Vương, trong lòng thở dài.
Cho dù có muốn mang thai cũng phải hai tháng sau mới biết được, nếu như hai tháng này mà bị Triệu Từ Ngọc vạch trần thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó, vương gia liệu có tha thứ nhà chúng ta không?
"Phu nhân, " Ninh Vương thấp giọng nói, "Có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì, có cần ta hỗ trợ không?"
"⼀ Chỉ là chút chuyện mà thôi." Ta hời hợt nói.
"Có việc thì cứ nói cùng ta, chúng ta là vợ chồng, vô luận việc lớn hay việc nhỏ đều nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau thương lượng." Ninh Vương ôn nhu nói.
Trong lòng ta mềm nhũn, mấy lần định đem chuyện hoán thân ra nói , nhưng lời đến khóe miệng vẫn là nhịn trở về.
Lại ...... Chờ một chút nữa vậy.
Không đợi ta đi tìm tỷ tỷ, ngay tại cổng vào vườn mẫu đơn, lại đụng phải nàng ấy.
Sau khi hành lễ, tỷ tỷ kéo ta sang một bên, "Ngươi cùng vương gia tại sao lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đã tới tùe lâu rồi." Ta nhíu mày, "Chẳng lẽ Triệu Từ Ngọc hẹn ngươi tới?"
Tỷ tỷ gật đầu.
"Ngươi điên rồi sao?" Ta rất muốn cạy đầu nàng ra xem bên trong bộ óc ấy có cái gì, "Khương Lê cùng Triệu Từ Ngọc không quen, nàng hẹn ngươi, ngươi liền đến?"
Tỷ tỷ cũng không phục, "Bản thân ta cũng muốn đến ngắm hoa. Hơn nữa, những năm qua năm nào ta cũng đến, năm nay đến không được chắc?"
Ta tức giận đến phát run, nắm chặt cổ tay của nàng kéo nàng ra xa thêm vài bước,
"Ta hỏi ngươi, ngươi mưu tính chuyện hoán thân này, có nói với Triệu Từ Ngọc hay không?"
Ta hoài nghi Triệu Từ Ngọc này là cố ý, nàng vừa đụng phải ta liền để người đi hẹn tỷ tỷ ra. Nhưng nàng ta đâu có quen Khương Lê- người vốn phải gả cho Mẫn Thời Dĩ, không có lý do gì hẹn Khương Lê ra đây cả.
"Làm sao có thể, " Ánh mắt tỷ tỷ loé lên, "Ngay cả cha mẹ lẫn ca ca ta cũng đều giấu, làm sao dám nói cho người ngoài."
Mười sáu năm làm tỷ muội, nhìn ánh mắt nàng chớp chớp, ta liền biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Khương Nghiên!" Ta nghiến răng, "Nếu không phải không phải nơi đây đông người, ta sẽ một đao lấy mạng ngươi."
"Khương Lê, ngươi làm Vương phi thì khí thế lớn quá nhỉ, muốn một đao lấy mạng ta thì đến thử xem? Có tin ta nói cho Ninh Vương ngay bây giờ không?" Khương Nghiên thẳng eo, cứng cổ.
Tính tình nàng chính là như vậy, một khi đã tức giận lên thì cái gì cũng không quan tâm nữa.
Ta tức giận đến đầu váng mắt hoa.
"Ngươi đến cùng có não hay không? Đây là tội khi quân, khi quân a!" Ta nhịn không được nghẹn ngào, "Ngươi suy có thể suy nghĩ đến cha mẹ, đến huynh trưởng đến tiểu đệ mà tỉnh táo lại chút có được không?"
Khương Nghiên nhìn về phía nơi khác, không nói chuyện.
Ta biết nàng nghe lọt tai, liền mềm giọng xuống.
"Nhanh về nhà đi, bây giờ ta đi dỗ Vương gia đã, ngươi đừng đi ra ngoài nữa."
"Biết biết." Khương Nghiên trừng mắt nhìn ta, "Phiền chết."
Nàng thở phì phò ra khỏi vườn.
Nàng đi, nhưng tâm tình ta không buông lỏng, nhìn bốn phía xung quanh quả nhiên thấy một góc váy đỏ dưới mái hiên.
Tim ta cũng dẫn chìm xuống.
Triệu Từ Ngọc đã biết được chúng ta hoán thân thành công rồi, nàng ta biết ta là Khương Lê!
Ta gọi Thuý Quyên đến, đem chuyện này bàn giao cho nàng: "Trước tiên đi tìm ca ca ta, để huynh ấy nghĩ biện pháp quản giáo tỷ tỷ đi, nếu hết cách thì cứ trói nàng ta trong nhà cũng được."
"Nô tỳ biết."
Ngay cả Thuý Quyên cũng đều biết sốt ruột sợ hãi, nhưng Khương Nghiên lại giống như một khúc gỗ, thật không biết những năm này, nàng đọc sách có để trong đầu không nữa?.
"Phu nhân?" Ninh Vương gọi ta, ta vội vàng bước nhanh đến nắm tay hắn, "Muội muội hỏi ta chút chuyện, ta cùng nàng nói thêm vài câu. Để vương gia đợi lâu."
Ninh Vương lắc đầu, "Không sao."
Lên xe ngựa, Ninh Vương cũng không buông tay của ta ra, ta nhìn dòng người ngựa như nước bên ngoài qua tấm rèm mỏng,.
Tính tình tỷ tỷ khó mà kiềm chế, nhưng ta ......
Ta nhìn về phía Ninh Vương, trong lòng thở dài.
Cho dù có muốn mang thai cũng phải hai tháng sau mới biết được, nếu như hai tháng này mà bị Triệu Từ Ngọc vạch trần thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó, vương gia liệu có tha thứ nhà chúng ta không?
"Phu nhân, " Ninh Vương thấp giọng nói, "Có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì, có cần ta hỗ trợ không?"
"⼀ Chỉ là chút chuyện mà thôi." Ta hời hợt nói.
"Có việc thì cứ nói cùng ta, chúng ta là vợ chồng, vô luận việc lớn hay việc nhỏ đều nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau thương lượng." Ninh Vương ôn nhu nói.
Trong lòng ta mềm nhũn, mấy lần định đem chuyện hoán thân ra nói , nhưng lời đến khóe miệng vẫn là nhịn trở về.
Lại ...... Chờ một chút nữa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.