Quyển 9 - Chương 372: Các tự vi chiến (thượng)
Khát Trí
06/04/2013
“Đi ra!” Bá Đao toàn thân ẩn ước tỏa ra khí tức của cao thủ, cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh.
Nhưng, không có người nào đi ra, thậm chí đến cả một chút đầu mối cũng không có. Trong rừng núi, chỉ có những tiếng gió sớm thổi vù vù.
Bá Đao cố nén nhịn dục vọng muốn đi xem xét trong lòng, từ phương hướng và kình lực của hòn đá vừa ném ra, hắn đã phán đoán được hòn đá được ném ra từ nơi nào rồi. Nhưng hắn không động đậy gì, bởi vì hắn đoán rằng người kia đã chẳng còn ở vị trí đó nữa rồi, hắn cũng biết đối phương đang ở đâu đó ngầm quan sát mình. Loại cảm giác này rất khó chịu, chuyện gì cũng không được làm, cũng lại không được động. Hắn tựa như một con thú săn đang bị săn đuổi mà rơi xuống giếng, cảm giác chẳng có ai trợ giúp mà bên cạnh lại có một con dã thú cường đại bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Qua một hồi lâu, cái loại cảm giác tựa như bị độc xà nhìn chăm chăm vào đó đã dần dần biến mất, lúc này Bá Đao mới thở phào một hơi. Hắn biết đối phương đã đi rồi, người đó chỉ muốn ngăn hắn lại, không để cho hắn đuổi theo Mười Một mà thôi. Nhưng trong lòng Bá Đao vẫn có chút cảm giác sợ hãi, bằng vào tu vi của hắn, không ngờ đến chuyện đối phương lúc nào, bằng cách nào rời đi cũng chẳng hề cảm nhận được, có thể tưởng tượng tu vi của đối phương cao tới mức nào.
Người xuất thủ cứu Mười Một đó, rốt cuộc là ai?
Chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ, Bá Đao lập tức quay người lại lần theo mùi máu tươi tỏa ra trong không khí cùng những vệt máu rõ ràng trên mặt đất mà tiếp tục đuổi theo Mười Một. Nhưng vừa mới chạy được nửa cây số, hắn đột nhiên đã dừng lại, nhìn ra xung quanh với vẻ khó mà tin nổi.
Bởi vì, vết máu không ngờ đã lại biến mất rồi. Không chỉ là vết máu, đến cả mùi máu tanh lưu lại trong không khí cũng biến mất rồi.
Mười Một tựa như sau khi chạy đến đây thì bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Cái này không thể nào! Một người sau khi trọng thương có thể tạm thời cầm máu, cũng có thể nghĩ biện pháp làm cho mùi máu tạm thời không truyền ra. Nhưng khí vị của huyết dịch trên người chẳng thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn được. Đặc biệt là trước một người có tu vi cao thâm như Bá Đao mà nói, bọn họ đối với những mùi vị lưu lại trong không khí cực kì mẫn cảm. Nhưng lúc này hắn lại không thể không thừa nhận, Mười Một thực sự đã biến mất tại nơi này rồi.
Điều quan trọng nhất là, tâm tạng của Mười Một đã bị phá vỡ, thân thể cũng chẳng thể chịu nổi. Bá Đao không cho rằng một người đã sắp chết như vậy còn có lực khí để chạy xa như thế này, càng đừng nói đến chuyện còn thời gian và tinh lực để che giấu vết tích của mình đi.
Bá Đao nhíu chặt mày lại, hắn ẩn ước cả giác được chuyện này sợ rằng không có đơn giản như thế.
Đồng thời, Bá Đao cũng không chú ý tới, tại nơi xa có một trung niên nam tử đang đứng sau một cái cây, vô cùng cẩn thận quan sát về bên này. Ánh mắt của nam tử rất lạnh, hệt như một cái vực sâu không thấy đáy, thần sắc khiến người ta chẳng thể nhìn thấu được.
Hắn không đi xem Bá Đao thế nào mà quan sát địa điểm mà Mười Một biến mất, sau một hồi lâu, nam tử đó rụt đầu lại sau cái cây, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử này, rất thú vị.”
Một đao thân ảnh mau chóng rạch tan không khí, lao vào trong rừng hệt như quỷ mị. Tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng, nhưng khi chạy lại chẳng mang theo tiếng gió nào, thậm chí đến cả những cành lá khô trên mặt đất cũng chẳng hề động đậy.
Rất nhanh, thân ảnh này đã xuất hiện bên cạnh Chiến Hồn và một cao thủ của Long Hồn.
Cao thủ đó ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp nói: “Tổ trưởng.”
Người này chính là tổ trưởng tổ võ học của Long Hồn, Thiên Hải.
Thiên Hải gật gật đầu, trước tiên khom lưng xuống quan sát thương thế của Chiến Hồn một chút và cắm mấy cây ngân châm vào nơi cổ, ngực cùng mấy huyệt đạo giữa mi mắt. Cổ Chiến hồn đã được băng bó bằng một tầng vải thấm đẫm máu tươi, máu có lẽ đã ngưng chảy, không còn huyết dịch tiếp tục thấm ra nữa. Lúc này hắn mới gật đầu nói: “Còn may, kịp thời phong huyệt, không quá đáng ngại.”
Thiên Hải lại đứng dậy hỏi: “Thiên Châm, phát sinh chuyện gì?”
Thiên Châm đem chuyện vừa mới xảy ra nói hết lại một lượt.
Thiên Hải khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc, mục quang lấp lánh mà nghe hết câu chuyện. Nghe xong thì nhíu mày nói: “Băng bị Chiến Hồn chấn vỡ tâm tạng?”
Thiên Châm gật gật đầu, cười khổ nói: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, những cho dù không chán vỡ tâm tạng thì khẳng định cũng đã chất đứt tâm mạch rồi.”
“Chuyện này không thể nào chứ.” Thanh âm của Vấn thiên đột nhiên từ phía sau hai người truyền tới.
Thiên Hải cho dù không quay đầu lại cũng biết là hắn, tên Vấn Thiên này trước nay đều luôn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mát, đến cả đi đường cũng chẳng mang theo nửa tiếng gió. Rất nhiều lần Thiên Hải thậm chí còn hoài nghi Vấn Thiên chẳng phải là người.
Thiên Hải thở dài một hơi nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, sợ rằng phải đợi Chiến Hồn tỉnh lại mới biết được.”
Tính khí của Chiến Hồn hung bạo dễ động nộ, tuy đã kịp thời phong huyệt chỉ huyết, vết thương không còn xuất huyết nhiều nữa, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mười Một chơi trò bỉ ổi là lại tức giận vô cùng, vết thương khó khăn lắm mới liền lại được đã lại vỡ ra, bất đắc dĩ Thiên Châm đành phải đánh ngất Chiến Hồn đi.
Động mạch tại nơi gáy đã bị cắt đứt, đối với người bình thường là rất khỏ cầm máu, dưới tình huống bình thường nếu không kịp thời cứu trị thì sẽ bị ra một lượng máu lớn mà chết. Nhưng đối với những cao thủ tu vi có thành tự mà nói, chỉ cần cứu trị kịp thời, đây cũng chẳng phải là vết thương chí mạng. Cao thủ của Long Hồn đều biết vị trí các huyệt đạo trong thân thể, mượn ngoại lực để phong trụ huyệt đạo ở mấy chỗ làm máu không thể lưu thong, có thể làm giảm bớt lượng máu thoát ra.
Võ học của Long Quốc rất quan tâm tới chuyện tu luyện nội tại trong cơ thể, đặc biệt là đối với đường đi của các kinh mạch trong cơ thể cùng với sự hiểu biết về các đại huyệt tòan thân càng thêm sâu sắc. Sợ rằng đến cả những nhà y học am hiểu nhất về cơ thể người trên thế giới cũng chẳng thể có được sự hiểu biết thâm sâu như các tuyệt đỉnh cao thủ của Long Quốc này. Đặc biệ là ở Long Quốc có một loại y học gọi là châm cứu, phải có sự am hiểu thâm sâu về tất cả các huyệt mạch trong cơ thể mới có thể thi triển, nếu không cứu người không được lại thành tai họa.
Thiên Châm chính là cao thủ về phương diện này, hắn sinh ra trong một trung y thế gia, tổ tiên đối với châm cứu rất là tâm đắc. Từ nhỏ dưới sự bồi dưỡng của phụ thân hắn vừa học y vừa học võ, sau ba mươi tuổi mới có tiểu thành, sau đó được “phó tọa” nhìn trúng và gọi vào Long Hồn. Nói đến thì gia thế của Thiên Châm quả thực có chút giống với Phật Sơn Hoàng Phi Hồng trong điện ảnh, không chỉ võ học phi thường mà y học cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Bởi vì Thiên Châm ở nơi đây, kipkk thời thi châm phong huyệt, cho nên thương thế của Chiến Hồn không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng, ngược lại sau khi cầm máu còn có thể động nộ, từ đó có thể thấy Thiên Châm phi thường tới mức nào.
Còn tiếp
Nhưng, không có người nào đi ra, thậm chí đến cả một chút đầu mối cũng không có. Trong rừng núi, chỉ có những tiếng gió sớm thổi vù vù.
Bá Đao cố nén nhịn dục vọng muốn đi xem xét trong lòng, từ phương hướng và kình lực của hòn đá vừa ném ra, hắn đã phán đoán được hòn đá được ném ra từ nơi nào rồi. Nhưng hắn không động đậy gì, bởi vì hắn đoán rằng người kia đã chẳng còn ở vị trí đó nữa rồi, hắn cũng biết đối phương đang ở đâu đó ngầm quan sát mình. Loại cảm giác này rất khó chịu, chuyện gì cũng không được làm, cũng lại không được động. Hắn tựa như một con thú săn đang bị săn đuổi mà rơi xuống giếng, cảm giác chẳng có ai trợ giúp mà bên cạnh lại có một con dã thú cường đại bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Qua một hồi lâu, cái loại cảm giác tựa như bị độc xà nhìn chăm chăm vào đó đã dần dần biến mất, lúc này Bá Đao mới thở phào một hơi. Hắn biết đối phương đã đi rồi, người đó chỉ muốn ngăn hắn lại, không để cho hắn đuổi theo Mười Một mà thôi. Nhưng trong lòng Bá Đao vẫn có chút cảm giác sợ hãi, bằng vào tu vi của hắn, không ngờ đến chuyện đối phương lúc nào, bằng cách nào rời đi cũng chẳng hề cảm nhận được, có thể tưởng tượng tu vi của đối phương cao tới mức nào.
Người xuất thủ cứu Mười Một đó, rốt cuộc là ai?
Chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ, Bá Đao lập tức quay người lại lần theo mùi máu tươi tỏa ra trong không khí cùng những vệt máu rõ ràng trên mặt đất mà tiếp tục đuổi theo Mười Một. Nhưng vừa mới chạy được nửa cây số, hắn đột nhiên đã dừng lại, nhìn ra xung quanh với vẻ khó mà tin nổi.
Bởi vì, vết máu không ngờ đã lại biến mất rồi. Không chỉ là vết máu, đến cả mùi máu tanh lưu lại trong không khí cũng biến mất rồi.
Mười Một tựa như sau khi chạy đến đây thì bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Cái này không thể nào! Một người sau khi trọng thương có thể tạm thời cầm máu, cũng có thể nghĩ biện pháp làm cho mùi máu tạm thời không truyền ra. Nhưng khí vị của huyết dịch trên người chẳng thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn được. Đặc biệt là trước một người có tu vi cao thâm như Bá Đao mà nói, bọn họ đối với những mùi vị lưu lại trong không khí cực kì mẫn cảm. Nhưng lúc này hắn lại không thể không thừa nhận, Mười Một thực sự đã biến mất tại nơi này rồi.
Điều quan trọng nhất là, tâm tạng của Mười Một đã bị phá vỡ, thân thể cũng chẳng thể chịu nổi. Bá Đao không cho rằng một người đã sắp chết như vậy còn có lực khí để chạy xa như thế này, càng đừng nói đến chuyện còn thời gian và tinh lực để che giấu vết tích của mình đi.
Bá Đao nhíu chặt mày lại, hắn ẩn ước cả giác được chuyện này sợ rằng không có đơn giản như thế.
Đồng thời, Bá Đao cũng không chú ý tới, tại nơi xa có một trung niên nam tử đang đứng sau một cái cây, vô cùng cẩn thận quan sát về bên này. Ánh mắt của nam tử rất lạnh, hệt như một cái vực sâu không thấy đáy, thần sắc khiến người ta chẳng thể nhìn thấu được.
Hắn không đi xem Bá Đao thế nào mà quan sát địa điểm mà Mười Một biến mất, sau một hồi lâu, nam tử đó rụt đầu lại sau cái cây, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử này, rất thú vị.”
Một đao thân ảnh mau chóng rạch tan không khí, lao vào trong rừng hệt như quỷ mị. Tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng, nhưng khi chạy lại chẳng mang theo tiếng gió nào, thậm chí đến cả những cành lá khô trên mặt đất cũng chẳng hề động đậy.
Rất nhanh, thân ảnh này đã xuất hiện bên cạnh Chiến Hồn và một cao thủ của Long Hồn.
Cao thủ đó ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp nói: “Tổ trưởng.”
Người này chính là tổ trưởng tổ võ học của Long Hồn, Thiên Hải.
Thiên Hải gật gật đầu, trước tiên khom lưng xuống quan sát thương thế của Chiến Hồn một chút và cắm mấy cây ngân châm vào nơi cổ, ngực cùng mấy huyệt đạo giữa mi mắt. Cổ Chiến hồn đã được băng bó bằng một tầng vải thấm đẫm máu tươi, máu có lẽ đã ngưng chảy, không còn huyết dịch tiếp tục thấm ra nữa. Lúc này hắn mới gật đầu nói: “Còn may, kịp thời phong huyệt, không quá đáng ngại.”
Thiên Hải lại đứng dậy hỏi: “Thiên Châm, phát sinh chuyện gì?”
Thiên Châm đem chuyện vừa mới xảy ra nói hết lại một lượt.
Thiên Hải khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc, mục quang lấp lánh mà nghe hết câu chuyện. Nghe xong thì nhíu mày nói: “Băng bị Chiến Hồn chấn vỡ tâm tạng?”
Thiên Châm gật gật đầu, cười khổ nói: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, những cho dù không chán vỡ tâm tạng thì khẳng định cũng đã chất đứt tâm mạch rồi.”
“Chuyện này không thể nào chứ.” Thanh âm của Vấn thiên đột nhiên từ phía sau hai người truyền tới.
Thiên Hải cho dù không quay đầu lại cũng biết là hắn, tên Vấn Thiên này trước nay đều luôn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mát, đến cả đi đường cũng chẳng mang theo nửa tiếng gió. Rất nhiều lần Thiên Hải thậm chí còn hoài nghi Vấn Thiên chẳng phải là người.
Thiên Hải thở dài một hơi nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, sợ rằng phải đợi Chiến Hồn tỉnh lại mới biết được.”
Tính khí của Chiến Hồn hung bạo dễ động nộ, tuy đã kịp thời phong huyệt chỉ huyết, vết thương không còn xuất huyết nhiều nữa, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mười Một chơi trò bỉ ổi là lại tức giận vô cùng, vết thương khó khăn lắm mới liền lại được đã lại vỡ ra, bất đắc dĩ Thiên Châm đành phải đánh ngất Chiến Hồn đi.
Động mạch tại nơi gáy đã bị cắt đứt, đối với người bình thường là rất khỏ cầm máu, dưới tình huống bình thường nếu không kịp thời cứu trị thì sẽ bị ra một lượng máu lớn mà chết. Nhưng đối với những cao thủ tu vi có thành tự mà nói, chỉ cần cứu trị kịp thời, đây cũng chẳng phải là vết thương chí mạng. Cao thủ của Long Hồn đều biết vị trí các huyệt đạo trong thân thể, mượn ngoại lực để phong trụ huyệt đạo ở mấy chỗ làm máu không thể lưu thong, có thể làm giảm bớt lượng máu thoát ra.
Võ học của Long Quốc rất quan tâm tới chuyện tu luyện nội tại trong cơ thể, đặc biệt là đối với đường đi của các kinh mạch trong cơ thể cùng với sự hiểu biết về các đại huyệt tòan thân càng thêm sâu sắc. Sợ rằng đến cả những nhà y học am hiểu nhất về cơ thể người trên thế giới cũng chẳng thể có được sự hiểu biết thâm sâu như các tuyệt đỉnh cao thủ của Long Quốc này. Đặc biệ là ở Long Quốc có một loại y học gọi là châm cứu, phải có sự am hiểu thâm sâu về tất cả các huyệt mạch trong cơ thể mới có thể thi triển, nếu không cứu người không được lại thành tai họa.
Thiên Châm chính là cao thủ về phương diện này, hắn sinh ra trong một trung y thế gia, tổ tiên đối với châm cứu rất là tâm đắc. Từ nhỏ dưới sự bồi dưỡng của phụ thân hắn vừa học y vừa học võ, sau ba mươi tuổi mới có tiểu thành, sau đó được “phó tọa” nhìn trúng và gọi vào Long Hồn. Nói đến thì gia thế của Thiên Châm quả thực có chút giống với Phật Sơn Hoàng Phi Hồng trong điện ảnh, không chỉ võ học phi thường mà y học cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Bởi vì Thiên Châm ở nơi đây, kipkk thời thi châm phong huyệt, cho nên thương thế của Chiến Hồn không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng, ngược lại sau khi cầm máu còn có thể động nộ, từ đó có thể thấy Thiên Châm phi thường tới mức nào.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.