Quyển 9 - Chương 371: Thiên hàng kì binh (hạ)
Khát Trí
06/04/2013
Chiến Hồn nhíu mày suy nghĩ một hồi, lão không ngờ Mười Một lại có thể ngoan độc như vậy, không chỉ ngoan độc với địch nhân, đối với bản thân lại càng ngoan độc. Ngươi bình thường mà bị thương thì sẽ lập tức dụng lực ôm lấy vết thương theo phản xạ, đây là phản ứng bản năng của con người. Người đã trải qua huấn luyện so với người thường thì có thể nhẫn nại hơn, nhưng người dù sao thì cũng vẫn là người, chỉ cần là một người bình thường có cảm giác đau thì sự nhẫn nại cũng đều có cực hạn của nó, cho dù là mạnh như Chiến Hồn cũng không phải là ngoại lệ.
Có lẽ bọn Bá Đao không nhìn ra vừa rồi lão dùng chỉ lực Nhất Chỉ Thiện, nhưng bản thân lão biết một chỉ vừa rồi của mình tuy không dùng hết toàn lực nhưng cũng ẩn chứa một lực đạo chẳng gì cản nổi. Một chỉ đó tuy chẳng thể làm cho cổ tay Mười Một xương cốt vỡ vụn, nhưng ít nhất lão cũng tin chắc rằng cánh tay phải của Mười Một đã bị phế rồi. Nếu là bản thân Chiến Hồn dính phải thương thế như vậy, đừng nói là lập tức phản công, ngay cả một động tác hơi mạnh một chút cũng khiến vết thương đau đớn và làm động tác chậm đi rất nhiều. Nhưng lúc này Mười Một sau khi thụ trọng thương như vậy mà vẫn lập tức phản công lại hắn, thậm chí đến cả sắc mặt cũng chẳng hề biến đổi chút nào, nếu không phải là cánh tay phải kia của hắn đang hơi gập xuống một cách không tự nhiên, nếu không phải là trên cổ tay phải kia còn có một vết lõm sâu đến tận xương máu thịt bầy nhày, Chiến hồn còn hoài nghi rằng mình vừa rồi có khiến hắn thụ thương hay không, hoặc giả cánh tay kia căn bản chẳng thuộc về con người kia vậy.
Cái này cần phải có bao nhiêu nghị lực và nhẫn nại mới có thể cường hành nhẫn nhịn sự đau đớn như tê tâm liệt phế này?
Làm thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một tâm chí kiên ngạnh đến nhường này?
Lúc này, ngay đến cả Chiến Hồn cũng không khỏi hơi động dung rồi.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, chân tay Chiến Hồn vẫn không chậm, bàn tay lão vỗ vào cánh tay trái đang nắm chủy thủ của Mười Một. “Bụp!” Nhìn thì tựa như là một chưởng rất là nhẹ nhàng, thực ra lại ẩn chứa một ám lực vô bỉ, Mười Một lập tức cảm thấy cả cánh tay kịch chấn, chút nữa thì đến thanh chủy thủ cũng không nắm chắc được. Nhưng hắn bằng vào nghị lực kinh nhân của mình, cố nén nhịn cơn đau từ cổ tay phải và toàn cánh tay trái truyền tới, vẫn nắm chắc thanh chủy thủ, không để nó bay đi mất. Một chưởng này tuy khiến cho lộ tuyến công kích của hắn bị lệch sang chỗ trống bên cạnh, nhưng Mười Một chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ xoay tròn một vòng, mượn lực của bản thân và ám lực từ một chưởng vừa rồi của Chiến hồn, chủy thủ hóa thành một đạo hư ảnh càng nhanh hơn, mãng liệt hơn đâm thẳng tới cổ Chiến Hồn.
Chiến Hồn rốt cuộc cũng tức giận rồi. Một tên hậu bối liên tục khiêu khích hắn, làm sao mà nén nổi tức giận cơ chứ. Tuy kinh ngạc trước nghị lực và tâm chí khiến người ta phải sợ hãi của Mười Một, nhưng lúc này tính khí đã nổi lên, chẳng còn quan tâm đến cái gì khác nữa. Nếu chuyện nào cũng có thể giải quyết bình tĩnh, như vậy thì Chiến hồn cũng chẳng phải là “Quỷ Kiến Sầu”, người dễ nổi nóng nhất trong Long Hồn, với niềm tin nhất quán: chẳng cần biết là chuyện gì, cứ đánh cho ngươi tàn phế rồi nói tiếp.
Mà trên thực tế, Chiến Hồn đích xác cũng đã làm như vậy rồi.
Hừ mạnh một tiếng, tả chưởng của Chiến Hồn hậu phát tiên chế ngăn cản cánh tay của Mười Một lại. Đồng thời tay phải mau chóng thò ra ngón trỏ, dụng lực đâm tới tâm khẩu (ngực) hắn.
“Phụp!” Ngón tay ẩn chứa Nhất Chỉ thiện cơ hồ như đã đâm thẳng tới ngực Mười Một mà không gặp phải chút ngăn trở nào.
“Thủ hạ lưu tình!” Bá Đao và một cao thủ khác sắp mặt kinh hãi lao tới, bọn họ thực sự sợ tên ngược sát cuồng nhân này nhất thời sát tính nổi lên, giết mất Mười Một, cần phải biết người này tuy có thân phận là phản đồ, nhưng đối với tổ chức vẫn rất là quan trọng, cấp trên đã hết lần này đến lần khác nói là phải bắt sống hắn trở về. Chạy đến bên cạnh thấy Mười Một khuôn mặt lạnh lùng, cặp mặt chẳng mang theo chút cảm tình nào đang nhìn chăm chăm vào Chiến Hồn, tuy mắt lạnh mặt lãnh nhưng trong mắt ít nhất vẫn còn có sinh khí. Hai người lúc này mới thở phào một hơi, biết rằng Chiến Hồn không nhất thời thống khoái mà hạ sát thủ.
Kì thực Chiến Hồn tuy tức giận nhưng vẫn còn có chút tỉnh tảo, cũng hiểu rõ sự quan trọng của Mười Một. Cho nên một chỉ đó căn bản không đâm trúng tâm tạng, mà chỉ đâm lệch sát bên một chút, lúc này ngón tay đang lưu lại trong thể nội hắn vẫn còn có thể cảm giác được trái tim kia còn đang đập không ngừng.
Sau khi dính máu của đối phương vào, nộ khí trong lòng Chiến Hồn dần tiêu tan. Lúc này lão đang nghiêm mặt lại, nhìn vào thiếu niên đang cách lão rất gần. Nhìn đôi mắt lạnh lùng băng giá kia, chẳng biết vì sao, Chiến Hồn ẩn ước cảm thấy có chút bất an.
Khuôn mặt đối với tuổi tác của lão mà nói thì là quá non nớt kia chẳng hề lộ ra một chút biểu tình thống khổ khi trọng thương như trong tưởng tượng của lão. Còn cả đôi mắt kia, tròng mắt băng lãnh tới chẳng có chút xúc cảm gì, cái duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là băng, một sự băng lãnh của sự chết choc.
Đúng, chết chóc!
Chiến Hồn đột nhiên nghĩ thông rồi, rốt cuộc là cảm giác gì đã khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an như vậy.
Chính là đôi mắt tràn ngập sự chết chóc kia, đáng chết, tên tiểu tử này đang liều mạng, hắn đem tính mạng của bản thân đi liều.
Chiến Hồn chẳng do dự bao lâu, tuy còn chưa nghĩ đến Mười Một bằng vào cái gì mà liều mạng với mình, nhưng cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, lão cơ hồ như muốn rút ngón tay còn đang cắm trong ngực Mười Một ra theo phản xạ, nhưng đúng vào lúc này, lão cuối cùng đã biết rồi.
Một luồng năng lượng băng lãnh kì dị sau nháy mắt đã truyền vào trong ngón tay đó của Chiến Hồn, đồng thời cánh tay còn đang dính chặt vào tay Mười Một kia cũng cảm thấy có thứ gì đó tựa như một thanh băng đao đang hung hăng đâm vào trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt Chiến Hồn thoáng chốc đã biến đổi, lão biến Mười Một là người thuộc dị năng tổ, cũng biết danh hiệu của hắn là Băng, càng biết hơn dị năng mà hắn có chính là năng lực khống chế băng tựa như Băng Nham.
Tên gia hỏa này không ngờ lại không tiếc dùng tính mạng của bản thân để phế bỏ hai cánh tay của lão.
Sắc mặt Chiến Hồn cuối cùng cũng từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, lão biết rất rõ một khi để cho hai luồng năng lượng băng này xâm nhập vào cơ thể mình thì sẽ gây ra hậu quả gì, cho dù là lão công lực thâm hậu, nhưng khi lấy cánh tay của mình làm chiến trường thì sợ rằng chẳng khác gì là tuyên bố phế bỏ đi hai cánh tay. Lão cũng biết công lực của mình có thể đủ để chấn tan hai cỗ dị năng này trước khi chúng truyền vào thân thể mình, nhưng một ngón tay kia vẫn còn ở trong cơ thể Mười Một, hơn nữa còn ở sát tâm tạng, một khi vận công chán tan băng năng lượng thì chắc chắn sẽ khiến cho trái tim đang ở sát ngón tay kia tổn thương. Không nói tới chuyện Mười Một là người mà cấp trên chỉ định phải bắt sống vềm hơn nữa Chiến Hồn cũng thực sự là không nguyện ý hạ sát thủ với một tên tiểu bối, cho dù tên tiểu bối này đã khiến lão ở vào cảnh cực kì khó xử.
Là bảo vệ cánh tay? Hay là bảo vệ tính mạng Mười Một?
Cánh tay bị phế bỏ đồng nghĩa với chuyện lão chẳng thể động thủ với người khác nữa, cuộc đời này cũng coi như xong.
Nhưng mạng mất rồi… Một loạt suy nghĩ thoáng qua trong đầu lão như sao băng, trong mắt Chiến Hồn lộ ra một tia khiếm ý.
Lão cuối cùng cũng quyết định, giữ cánh tay.
Con người thì luôn tự tư, bắt đầu từ khi sinh ra, bản tính tự tư đã bám sát theo cái thế giới này rồi. Giống như khi ngươi cho một tiểu hài một món đồ chơi mà nó rất thích, nó sẽ rất vui vẻ mà lập tức nhận lấy. Nhưng khi ngươi muốn xin nó một món đồ chơi mà nó rất thích, nó chắc chắn sẽ chẳng đưa ngươi. Đây chính là bản tính tự tư của nhân loại.
Có lẽ trên thế giới này thực sự có người cắt thịt nuôi ưng, vì bằng hữu mà tự đâm hai đao. Nhưng Chiến Hồn không phải, lão gian khổ tu luyện cả một đời, tuyệt không hi vọng cứ như thế này mà bị hủy ở nơi đây, Lão cũng không có cái dũng khí để chặt đứt cổ tay của người tráng sĩ.
Cho nên tư tưởng chỉ là thoáng thoáng qua mà thôi, Chiến Hồn không hề do dự mà lập tức huy động chân khí phân thành hai hướng mà chấn tan hai luồng băng năng lượng đang xâm nhập vào cơ thể mình.
“Bụp!” Cơ thể của Mười Một tựa như một bọc khí nổ tung, thanh âm khẽ truyền ra, mà cả thân hình Mười Một cũng đồng thời run rẩy một chút. Băng năng lượng vốn công kích tới Chiến Hồn dã chậm rãi tiêu tan. Tuy Mười Một còn đứng không vững, nhưng Chiến Hồn biến người trẻ tuổi này đã…chết rồi.
Lão thở dài một hơi, chậm rãi rút ngón tay từ trong cơ thể Mười Một ra, một luồng máu nóng lập tức từ trong lỗ máu đó bắn ra, khiến Chiến Hồn toàn thân trên dưới đều là máu tươi. Nhưng Chiến Hồn không lẩn tránh, lão lắc lắc đầu thở dài một hơi, sắc mặt phức tạp nhìn vào ngón trỏ thấm đẫm máu tươi vừa rút từ trong người Mười Một ra. Trên mặt tràn đầy thần sắc hồi hận. Nếu như…nếu như vừa rồi lão có quyết tâm và dũng khí chặt đứt ngón tay này của mình, có thể người trẻ tuổi này sẽ không chết.
Bá Đao và cao thủ kia của Long Hồng cũng đang nhìn Chiến Hồn với thần sắc phức tạp, nhãn thần dần chuyển sang Mười Một. Với tu vi của bọn họ, đương nhiên biết rõ trong khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không trách Chiến Hồn, nếu đổi lại là bản thân e rằng họ cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là…nhiệm vụ này…
Gió, khẽ thổi qua, mang theo mùi máu tươi nồng nặc.
Ba cao thủ của Long Hồn nhất thời đều rơi vào trang thái mê mang, chẳng biết nên xử lí hậu sự và ăn nói với cấp trên thế nào, còn Chiến Hồn thì càm cảm thấy vô cùng hồi hận và tự trách bản thân.
Lúc này, ba người đều chẳng còn bao nhiêu tinh lực để chú ý tới Mười Một. Cũng không nhìn thấy một tia dị dạng lóe lên trong mắt hắn. Bởi vì bình thường khi trung tâm trái tim đã bị chấn tan một nửa, là chẳng thể nào sống tiếp được.
Mà đúng vào lúc ba người đồng thời thất thần, thanh chủy thủ vẫn đang để giữa không trung còn chưa hạ xuống của Mười Một đột nhiên hung hăng chém thẳng tới cổ Chiến Hồn còn đang trong trạng thái thất thần.
Chiến Hồn tuy thất thần, nhưng dù sao cũng có một thân công phu cao cương. Cơ hồ như giơ cánh tay lên ngăn cản theo phản xạ. Nhưng một cánh tay này chỉ là vung lên trong lúc bất ngờ, phản ứng dựa vào phản xạ bản năng của một chiến sĩ. Tuy nó đã ngăn cản được một đao tất sát của Mười Một, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn sạt qua cổ Chiến Hồn, sau nháy mắt cắt đứt một động mạch, một dòng máu từ nơi cổ bắn thẳng ra.
“A!” Chiến Hồn hống lớn một tiếng, một chưởng vỗ mạnh vào ngực Mười Một, cánh tay còn lại ôm chặt cổ. Những dòng máu điên cuồng trào ra qua các kẽ tay, chảy xuống thành dòng.
Bá Đao và cao thủ kia cũng lập tức tỉnh lại, tức giận gầm lên một tiếng, hướng về phía Mười Một vừa bị Chiến Hồn vỗ trúng một chưởng lao tới.
Mười Một bị một chưởng kia của Chiến Hồn đánh cho bay ra xa, trong không trung không nén nổi phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó nhìn thấy hai cao thủ này lao tới, thanh chủy thủ trong tay tận lực ném ra, hai chân vừa chạm đất liền lập tức phản ứng, lao luôn vào trong rừng đầu cũng không ngoảnh lại.
Cao thủ kia của Long Hồn bị hắn ném thanh chủy thủ ngăn cản lại, hơi bị bỏ lại phía sau một chút.
“Cứu người! Ta đi!” Bá Đao hống lớn một tiếng, đã đuổi sát ngay theo Mười Một vào trong rừng rồi.
Cao thủ kia không tiếp tục đuổi theo nữa, nhìn theo phương hướng Mười Một và Bá Đao dần tiêu thất, hắn căm hận hừ một tiếng rồi quay lại bên cạnh Chiến Hồn, xé rách y phục ra nhanh chóng băng bó cổ lão lại, đồng thời dùng cái đồng hồ đeo tay của mình phát ra tín hiệu cầu cứu.
Trong lúc bỏ chạy, Mười Một liên tiếp thổ ra mấy ngụm máy. Tuy gen trong thân thể của hắn rất kì quái, chỉ cần không tổn thương đến não, cho dù bị tổn thương nặng đến như thế nào cũng có thể tự khôi phục được. Nhưng lần này hắn đã bị tổn thương đến tâm tạng, trong cơ thể trừ đại não ra thì tâm tạng chính là bộ phận quan trọng nhất. Tâm tạng của người bình thường chỉ cần bị thủng một lỗ nhỏ là sẽ dẫn đến xuất huyết trong mà chết, nhưng hiện tại tâm tạng của Mười Một đã bị Chiến Hồn dùng công lực chấn nát một khối nhỏ, tim cơ hồ đã gần như ngừng đập rồi. Nếu hắn lập tức dừng lại nghỉ ngơi, lợi dụng năng lượng và gen hỗn hợp trong cơ thể thì còn có thể lập tức tiến hành tu bổ, nhưng hiện tại hắn đang chạy trốn, căn bản chẳng có thời gian để mà nghỉ ngơi. Tuy Mười Một có “bất tử thân”, dù dù sao cũng vẫn chưa thoát li được khỏi phạm trù là con người, dưới tình huống tâm tạng bị phá vỡ, một lượng lớn máu thoát ra, thân thể của hắn cũng có thể “chết”, chỉ là tư tưởng của hắn vẫn còn tồn tại như cũ. Cho đến khi lại có một luồng năng lượng từ bên ngoài truyền vào, giúp hắn chữa trị lại các tổn thương trong tâm tạng, thân thể của hắn mới có thể “sống” lại. Bởi vì một “người chết” không thể tự vẫn chuyển năng lượng trong cơ thể, tự mình tiến hành chữa trị cho thân thể mình.
Bá Đao đuổi sát theo sau Mười Một không buông, Mười Một trên đường đào vong để lại những huyết tích kinh nhân đập ngay vào mắt. Bá Đao cũng dần dần từ phẫn nộ chuyển thành kinh hãi, hắn chẳng hề biết được sự đặc dị trong thân thể của Mười Một, giống như Chiến Hồn, hắn cho rằng Mười Một chết chắc rồi. Một người mang theo thân thể trọng thương còn có thể chạy được một quãng đường xa như thế này, rốt cuộc là niềm tin và sức mạnh gì đã giúp hắn chống đỡ được đến đây?
Đúng vào lúc này, Bá Đao đột nhiên cảm thấy một luồng kình phong từ bên phải ập tới. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức cúi đầu xuống, tránh khỏi đạo kình phong vừa tập kích tới kia.
“Phốc!” Một hòn đá nhỏ lướt sát qua làn da đầu của Bá Đao, cắm ngập sâu vào trong một thân cây.
Chỉ sau thời gian mấy lần nháy mắt, thân ảnh của Mười Một đã biến mất trong rừng, chỉ lưu lại một vệt máu kinh nhân suốt từ đầu rừng tới tận nơi đây.
Bá Đao tạm thời không tiếp tục đuổi theo Mười Một nữa, hắn tin chắc rằng một người đã chết quá nửa như Mười Một thì chẳng thể chạy được bao xa nữa, hơn nữa mùi máu tươi dọc đường vẫn lan tràn trong không khí, hắn lúc nào cũng có thể dựa vào đó mà đuổi theo.
Chỉ là, hắn rất để ý đến người ngầm xuất thủ với hắn vừa rồi.
Thường có lời rằng: hành gia vừa xuất thủ, liền biết có hay không.
Từ góc độ, tốc độ và kình đạo hòn đá vừa rồi ném ra, Bá Đao biết rất rõ, người ném đá là một cao thủ, hơn nữa công lực rất thâm hậu. Chỉ là, hắn không biết đối phương là vì dụng ý gì mà ngăn trở mình như vậy, hắn có quan hệ gì với Mười Một đây?
“Ai?” Bá Đao vô cùng giới bị, hướng về phía trong rừng hét lớn một tiếng.
Nhưng đợi một hồi không có người hồi đáp. Cũng không có người đi ra. Bá Đao nhíu mày lại, hai mắt chuyển qua chuyển lại, đồng thời âm thầm giới bị, đề phòng có người đột nhiên xuất thủ đánh lén.
Nhưng rất kì quái, người đó tựa như vừa ném xong hòn đá kia thì đã biến mất rồi. Nhưng Bá Đao biết, người đó còn chưa đi, chỉ cần bản thân hơi có dị động, cái chờ đợi mình sẽ chính là những đợt công kích điên cuồng như cuồng phong bạo vũ do đối phương dồn nén đã lâu.
Đây là, trực giác của cao thủ.
Cãi nhau với bà xã một trận, quá xui xẻo, buồn bực ngủ cả một ngày. Ngủ xong tỉnh, tỉnh xong ngủ, chẳng ăn thứ gì. Kết quả nửa đêm hôm đó dạ dày đau như cắt, chạy đến bệnh viện, ở đó truyền dịch hai ngày. Cho đến bây giờ vẫn rất không thoải mái, có chút cảm giác đau đớn như bị kim đâm vậy.
Khát Trí!
Có lẽ bọn Bá Đao không nhìn ra vừa rồi lão dùng chỉ lực Nhất Chỉ Thiện, nhưng bản thân lão biết một chỉ vừa rồi của mình tuy không dùng hết toàn lực nhưng cũng ẩn chứa một lực đạo chẳng gì cản nổi. Một chỉ đó tuy chẳng thể làm cho cổ tay Mười Một xương cốt vỡ vụn, nhưng ít nhất lão cũng tin chắc rằng cánh tay phải của Mười Một đã bị phế rồi. Nếu là bản thân Chiến Hồn dính phải thương thế như vậy, đừng nói là lập tức phản công, ngay cả một động tác hơi mạnh một chút cũng khiến vết thương đau đớn và làm động tác chậm đi rất nhiều. Nhưng lúc này Mười Một sau khi thụ trọng thương như vậy mà vẫn lập tức phản công lại hắn, thậm chí đến cả sắc mặt cũng chẳng hề biến đổi chút nào, nếu không phải là cánh tay phải kia của hắn đang hơi gập xuống một cách không tự nhiên, nếu không phải là trên cổ tay phải kia còn có một vết lõm sâu đến tận xương máu thịt bầy nhày, Chiến hồn còn hoài nghi rằng mình vừa rồi có khiến hắn thụ thương hay không, hoặc giả cánh tay kia căn bản chẳng thuộc về con người kia vậy.
Cái này cần phải có bao nhiêu nghị lực và nhẫn nại mới có thể cường hành nhẫn nhịn sự đau đớn như tê tâm liệt phế này?
Làm thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một tâm chí kiên ngạnh đến nhường này?
Lúc này, ngay đến cả Chiến Hồn cũng không khỏi hơi động dung rồi.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, chân tay Chiến Hồn vẫn không chậm, bàn tay lão vỗ vào cánh tay trái đang nắm chủy thủ của Mười Một. “Bụp!” Nhìn thì tựa như là một chưởng rất là nhẹ nhàng, thực ra lại ẩn chứa một ám lực vô bỉ, Mười Một lập tức cảm thấy cả cánh tay kịch chấn, chút nữa thì đến thanh chủy thủ cũng không nắm chắc được. Nhưng hắn bằng vào nghị lực kinh nhân của mình, cố nén nhịn cơn đau từ cổ tay phải và toàn cánh tay trái truyền tới, vẫn nắm chắc thanh chủy thủ, không để nó bay đi mất. Một chưởng này tuy khiến cho lộ tuyến công kích của hắn bị lệch sang chỗ trống bên cạnh, nhưng Mười Một chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ xoay tròn một vòng, mượn lực của bản thân và ám lực từ một chưởng vừa rồi của Chiến hồn, chủy thủ hóa thành một đạo hư ảnh càng nhanh hơn, mãng liệt hơn đâm thẳng tới cổ Chiến Hồn.
Chiến Hồn rốt cuộc cũng tức giận rồi. Một tên hậu bối liên tục khiêu khích hắn, làm sao mà nén nổi tức giận cơ chứ. Tuy kinh ngạc trước nghị lực và tâm chí khiến người ta phải sợ hãi của Mười Một, nhưng lúc này tính khí đã nổi lên, chẳng còn quan tâm đến cái gì khác nữa. Nếu chuyện nào cũng có thể giải quyết bình tĩnh, như vậy thì Chiến hồn cũng chẳng phải là “Quỷ Kiến Sầu”, người dễ nổi nóng nhất trong Long Hồn, với niềm tin nhất quán: chẳng cần biết là chuyện gì, cứ đánh cho ngươi tàn phế rồi nói tiếp.
Mà trên thực tế, Chiến Hồn đích xác cũng đã làm như vậy rồi.
Hừ mạnh một tiếng, tả chưởng của Chiến Hồn hậu phát tiên chế ngăn cản cánh tay của Mười Một lại. Đồng thời tay phải mau chóng thò ra ngón trỏ, dụng lực đâm tới tâm khẩu (ngực) hắn.
“Phụp!” Ngón tay ẩn chứa Nhất Chỉ thiện cơ hồ như đã đâm thẳng tới ngực Mười Một mà không gặp phải chút ngăn trở nào.
“Thủ hạ lưu tình!” Bá Đao và một cao thủ khác sắp mặt kinh hãi lao tới, bọn họ thực sự sợ tên ngược sát cuồng nhân này nhất thời sát tính nổi lên, giết mất Mười Một, cần phải biết người này tuy có thân phận là phản đồ, nhưng đối với tổ chức vẫn rất là quan trọng, cấp trên đã hết lần này đến lần khác nói là phải bắt sống hắn trở về. Chạy đến bên cạnh thấy Mười Một khuôn mặt lạnh lùng, cặp mặt chẳng mang theo chút cảm tình nào đang nhìn chăm chăm vào Chiến Hồn, tuy mắt lạnh mặt lãnh nhưng trong mắt ít nhất vẫn còn có sinh khí. Hai người lúc này mới thở phào một hơi, biết rằng Chiến Hồn không nhất thời thống khoái mà hạ sát thủ.
Kì thực Chiến Hồn tuy tức giận nhưng vẫn còn có chút tỉnh tảo, cũng hiểu rõ sự quan trọng của Mười Một. Cho nên một chỉ đó căn bản không đâm trúng tâm tạng, mà chỉ đâm lệch sát bên một chút, lúc này ngón tay đang lưu lại trong thể nội hắn vẫn còn có thể cảm giác được trái tim kia còn đang đập không ngừng.
Sau khi dính máu của đối phương vào, nộ khí trong lòng Chiến Hồn dần tiêu tan. Lúc này lão đang nghiêm mặt lại, nhìn vào thiếu niên đang cách lão rất gần. Nhìn đôi mắt lạnh lùng băng giá kia, chẳng biết vì sao, Chiến Hồn ẩn ước cảm thấy có chút bất an.
Khuôn mặt đối với tuổi tác của lão mà nói thì là quá non nớt kia chẳng hề lộ ra một chút biểu tình thống khổ khi trọng thương như trong tưởng tượng của lão. Còn cả đôi mắt kia, tròng mắt băng lãnh tới chẳng có chút xúc cảm gì, cái duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là băng, một sự băng lãnh của sự chết choc.
Đúng, chết chóc!
Chiến Hồn đột nhiên nghĩ thông rồi, rốt cuộc là cảm giác gì đã khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an như vậy.
Chính là đôi mắt tràn ngập sự chết chóc kia, đáng chết, tên tiểu tử này đang liều mạng, hắn đem tính mạng của bản thân đi liều.
Chiến Hồn chẳng do dự bao lâu, tuy còn chưa nghĩ đến Mười Một bằng vào cái gì mà liều mạng với mình, nhưng cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, lão cơ hồ như muốn rút ngón tay còn đang cắm trong ngực Mười Một ra theo phản xạ, nhưng đúng vào lúc này, lão cuối cùng đã biết rồi.
Một luồng năng lượng băng lãnh kì dị sau nháy mắt đã truyền vào trong ngón tay đó của Chiến Hồn, đồng thời cánh tay còn đang dính chặt vào tay Mười Một kia cũng cảm thấy có thứ gì đó tựa như một thanh băng đao đang hung hăng đâm vào trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt Chiến Hồn thoáng chốc đã biến đổi, lão biến Mười Một là người thuộc dị năng tổ, cũng biết danh hiệu của hắn là Băng, càng biết hơn dị năng mà hắn có chính là năng lực khống chế băng tựa như Băng Nham.
Tên gia hỏa này không ngờ lại không tiếc dùng tính mạng của bản thân để phế bỏ hai cánh tay của lão.
Sắc mặt Chiến Hồn cuối cùng cũng từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, lão biết rất rõ một khi để cho hai luồng năng lượng băng này xâm nhập vào cơ thể mình thì sẽ gây ra hậu quả gì, cho dù là lão công lực thâm hậu, nhưng khi lấy cánh tay của mình làm chiến trường thì sợ rằng chẳng khác gì là tuyên bố phế bỏ đi hai cánh tay. Lão cũng biết công lực của mình có thể đủ để chấn tan hai cỗ dị năng này trước khi chúng truyền vào thân thể mình, nhưng một ngón tay kia vẫn còn ở trong cơ thể Mười Một, hơn nữa còn ở sát tâm tạng, một khi vận công chán tan băng năng lượng thì chắc chắn sẽ khiến cho trái tim đang ở sát ngón tay kia tổn thương. Không nói tới chuyện Mười Một là người mà cấp trên chỉ định phải bắt sống vềm hơn nữa Chiến Hồn cũng thực sự là không nguyện ý hạ sát thủ với một tên tiểu bối, cho dù tên tiểu bối này đã khiến lão ở vào cảnh cực kì khó xử.
Là bảo vệ cánh tay? Hay là bảo vệ tính mạng Mười Một?
Cánh tay bị phế bỏ đồng nghĩa với chuyện lão chẳng thể động thủ với người khác nữa, cuộc đời này cũng coi như xong.
Nhưng mạng mất rồi… Một loạt suy nghĩ thoáng qua trong đầu lão như sao băng, trong mắt Chiến Hồn lộ ra một tia khiếm ý.
Lão cuối cùng cũng quyết định, giữ cánh tay.
Con người thì luôn tự tư, bắt đầu từ khi sinh ra, bản tính tự tư đã bám sát theo cái thế giới này rồi. Giống như khi ngươi cho một tiểu hài một món đồ chơi mà nó rất thích, nó sẽ rất vui vẻ mà lập tức nhận lấy. Nhưng khi ngươi muốn xin nó một món đồ chơi mà nó rất thích, nó chắc chắn sẽ chẳng đưa ngươi. Đây chính là bản tính tự tư của nhân loại.
Có lẽ trên thế giới này thực sự có người cắt thịt nuôi ưng, vì bằng hữu mà tự đâm hai đao. Nhưng Chiến Hồn không phải, lão gian khổ tu luyện cả một đời, tuyệt không hi vọng cứ như thế này mà bị hủy ở nơi đây, Lão cũng không có cái dũng khí để chặt đứt cổ tay của người tráng sĩ.
Cho nên tư tưởng chỉ là thoáng thoáng qua mà thôi, Chiến Hồn không hề do dự mà lập tức huy động chân khí phân thành hai hướng mà chấn tan hai luồng băng năng lượng đang xâm nhập vào cơ thể mình.
“Bụp!” Cơ thể của Mười Một tựa như một bọc khí nổ tung, thanh âm khẽ truyền ra, mà cả thân hình Mười Một cũng đồng thời run rẩy một chút. Băng năng lượng vốn công kích tới Chiến Hồn dã chậm rãi tiêu tan. Tuy Mười Một còn đứng không vững, nhưng Chiến Hồn biến người trẻ tuổi này đã…chết rồi.
Lão thở dài một hơi, chậm rãi rút ngón tay từ trong cơ thể Mười Một ra, một luồng máu nóng lập tức từ trong lỗ máu đó bắn ra, khiến Chiến Hồn toàn thân trên dưới đều là máu tươi. Nhưng Chiến Hồn không lẩn tránh, lão lắc lắc đầu thở dài một hơi, sắc mặt phức tạp nhìn vào ngón trỏ thấm đẫm máu tươi vừa rút từ trong người Mười Một ra. Trên mặt tràn đầy thần sắc hồi hận. Nếu như…nếu như vừa rồi lão có quyết tâm và dũng khí chặt đứt ngón tay này của mình, có thể người trẻ tuổi này sẽ không chết.
Bá Đao và cao thủ kia của Long Hồng cũng đang nhìn Chiến Hồn với thần sắc phức tạp, nhãn thần dần chuyển sang Mười Một. Với tu vi của bọn họ, đương nhiên biết rõ trong khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không trách Chiến Hồn, nếu đổi lại là bản thân e rằng họ cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là…nhiệm vụ này…
Gió, khẽ thổi qua, mang theo mùi máu tươi nồng nặc.
Ba cao thủ của Long Hồn nhất thời đều rơi vào trang thái mê mang, chẳng biết nên xử lí hậu sự và ăn nói với cấp trên thế nào, còn Chiến Hồn thì càm cảm thấy vô cùng hồi hận và tự trách bản thân.
Lúc này, ba người đều chẳng còn bao nhiêu tinh lực để chú ý tới Mười Một. Cũng không nhìn thấy một tia dị dạng lóe lên trong mắt hắn. Bởi vì bình thường khi trung tâm trái tim đã bị chấn tan một nửa, là chẳng thể nào sống tiếp được.
Mà đúng vào lúc ba người đồng thời thất thần, thanh chủy thủ vẫn đang để giữa không trung còn chưa hạ xuống của Mười Một đột nhiên hung hăng chém thẳng tới cổ Chiến Hồn còn đang trong trạng thái thất thần.
Chiến Hồn tuy thất thần, nhưng dù sao cũng có một thân công phu cao cương. Cơ hồ như giơ cánh tay lên ngăn cản theo phản xạ. Nhưng một cánh tay này chỉ là vung lên trong lúc bất ngờ, phản ứng dựa vào phản xạ bản năng của một chiến sĩ. Tuy nó đã ngăn cản được một đao tất sát của Mười Một, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn sạt qua cổ Chiến Hồn, sau nháy mắt cắt đứt một động mạch, một dòng máu từ nơi cổ bắn thẳng ra.
“A!” Chiến Hồn hống lớn một tiếng, một chưởng vỗ mạnh vào ngực Mười Một, cánh tay còn lại ôm chặt cổ. Những dòng máu điên cuồng trào ra qua các kẽ tay, chảy xuống thành dòng.
Bá Đao và cao thủ kia cũng lập tức tỉnh lại, tức giận gầm lên một tiếng, hướng về phía Mười Một vừa bị Chiến Hồn vỗ trúng một chưởng lao tới.
Mười Một bị một chưởng kia của Chiến Hồn đánh cho bay ra xa, trong không trung không nén nổi phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó nhìn thấy hai cao thủ này lao tới, thanh chủy thủ trong tay tận lực ném ra, hai chân vừa chạm đất liền lập tức phản ứng, lao luôn vào trong rừng đầu cũng không ngoảnh lại.
Cao thủ kia của Long Hồn bị hắn ném thanh chủy thủ ngăn cản lại, hơi bị bỏ lại phía sau một chút.
“Cứu người! Ta đi!” Bá Đao hống lớn một tiếng, đã đuổi sát ngay theo Mười Một vào trong rừng rồi.
Cao thủ kia không tiếp tục đuổi theo nữa, nhìn theo phương hướng Mười Một và Bá Đao dần tiêu thất, hắn căm hận hừ một tiếng rồi quay lại bên cạnh Chiến Hồn, xé rách y phục ra nhanh chóng băng bó cổ lão lại, đồng thời dùng cái đồng hồ đeo tay của mình phát ra tín hiệu cầu cứu.
Trong lúc bỏ chạy, Mười Một liên tiếp thổ ra mấy ngụm máy. Tuy gen trong thân thể của hắn rất kì quái, chỉ cần không tổn thương đến não, cho dù bị tổn thương nặng đến như thế nào cũng có thể tự khôi phục được. Nhưng lần này hắn đã bị tổn thương đến tâm tạng, trong cơ thể trừ đại não ra thì tâm tạng chính là bộ phận quan trọng nhất. Tâm tạng của người bình thường chỉ cần bị thủng một lỗ nhỏ là sẽ dẫn đến xuất huyết trong mà chết, nhưng hiện tại tâm tạng của Mười Một đã bị Chiến Hồn dùng công lực chấn nát một khối nhỏ, tim cơ hồ đã gần như ngừng đập rồi. Nếu hắn lập tức dừng lại nghỉ ngơi, lợi dụng năng lượng và gen hỗn hợp trong cơ thể thì còn có thể lập tức tiến hành tu bổ, nhưng hiện tại hắn đang chạy trốn, căn bản chẳng có thời gian để mà nghỉ ngơi. Tuy Mười Một có “bất tử thân”, dù dù sao cũng vẫn chưa thoát li được khỏi phạm trù là con người, dưới tình huống tâm tạng bị phá vỡ, một lượng lớn máu thoát ra, thân thể của hắn cũng có thể “chết”, chỉ là tư tưởng của hắn vẫn còn tồn tại như cũ. Cho đến khi lại có một luồng năng lượng từ bên ngoài truyền vào, giúp hắn chữa trị lại các tổn thương trong tâm tạng, thân thể của hắn mới có thể “sống” lại. Bởi vì một “người chết” không thể tự vẫn chuyển năng lượng trong cơ thể, tự mình tiến hành chữa trị cho thân thể mình.
Bá Đao đuổi sát theo sau Mười Một không buông, Mười Một trên đường đào vong để lại những huyết tích kinh nhân đập ngay vào mắt. Bá Đao cũng dần dần từ phẫn nộ chuyển thành kinh hãi, hắn chẳng hề biết được sự đặc dị trong thân thể của Mười Một, giống như Chiến Hồn, hắn cho rằng Mười Một chết chắc rồi. Một người mang theo thân thể trọng thương còn có thể chạy được một quãng đường xa như thế này, rốt cuộc là niềm tin và sức mạnh gì đã giúp hắn chống đỡ được đến đây?
Đúng vào lúc này, Bá Đao đột nhiên cảm thấy một luồng kình phong từ bên phải ập tới. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức cúi đầu xuống, tránh khỏi đạo kình phong vừa tập kích tới kia.
“Phốc!” Một hòn đá nhỏ lướt sát qua làn da đầu của Bá Đao, cắm ngập sâu vào trong một thân cây.
Chỉ sau thời gian mấy lần nháy mắt, thân ảnh của Mười Một đã biến mất trong rừng, chỉ lưu lại một vệt máu kinh nhân suốt từ đầu rừng tới tận nơi đây.
Bá Đao tạm thời không tiếp tục đuổi theo Mười Một nữa, hắn tin chắc rằng một người đã chết quá nửa như Mười Một thì chẳng thể chạy được bao xa nữa, hơn nữa mùi máu tươi dọc đường vẫn lan tràn trong không khí, hắn lúc nào cũng có thể dựa vào đó mà đuổi theo.
Chỉ là, hắn rất để ý đến người ngầm xuất thủ với hắn vừa rồi.
Thường có lời rằng: hành gia vừa xuất thủ, liền biết có hay không.
Từ góc độ, tốc độ và kình đạo hòn đá vừa rồi ném ra, Bá Đao biết rất rõ, người ném đá là một cao thủ, hơn nữa công lực rất thâm hậu. Chỉ là, hắn không biết đối phương là vì dụng ý gì mà ngăn trở mình như vậy, hắn có quan hệ gì với Mười Một đây?
“Ai?” Bá Đao vô cùng giới bị, hướng về phía trong rừng hét lớn một tiếng.
Nhưng đợi một hồi không có người hồi đáp. Cũng không có người đi ra. Bá Đao nhíu mày lại, hai mắt chuyển qua chuyển lại, đồng thời âm thầm giới bị, đề phòng có người đột nhiên xuất thủ đánh lén.
Nhưng rất kì quái, người đó tựa như vừa ném xong hòn đá kia thì đã biến mất rồi. Nhưng Bá Đao biết, người đó còn chưa đi, chỉ cần bản thân hơi có dị động, cái chờ đợi mình sẽ chính là những đợt công kích điên cuồng như cuồng phong bạo vũ do đối phương dồn nén đã lâu.
Đây là, trực giác của cao thủ.
Cãi nhau với bà xã một trận, quá xui xẻo, buồn bực ngủ cả một ngày. Ngủ xong tỉnh, tỉnh xong ngủ, chẳng ăn thứ gì. Kết quả nửa đêm hôm đó dạ dày đau như cắt, chạy đến bệnh viện, ở đó truyền dịch hai ngày. Cho đến bây giờ vẫn rất không thoải mái, có chút cảm giác đau đớn như bị kim đâm vậy.
Khát Trí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.