Quyển 8 - Chương 315: Hắc Ám Thập Tự xuất kích - Trung
Khát Trí
06/04/2013
- Hèn hạ, ngươi thật sự là hèn hạ, vô sỉ lại còn hỗn đản khốn kiếp.
Lãnh Dạ khi rời đi vẫn lầm bầm không thôi:
- Cố ý để để lại bình nước cùng đồng hồ tại đây, muốn cho Long Hồn nhúng tay vào giúp ngươi hả? Thật là ti bỉ mà.
Mười Một không hề để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Dạ ra vẻ bất mãn nói:
- Ngươi tại sao lại lưu lại cả giấy tờ công tác của ta cũng lưu lại.
- Nói với họ ngươi với ta ở cùng một chỗ.
- Vậy còn di động của ta? Có cần phá hủy nó không?
Mười Một liếc mắt nhìn hắn nói:
- Điện thoại di động có thể phát ra tín hiện.
- Mẹ kiếp, ta ……
Lãnh Dạ còn chưa nói xong, Mười Một đột nhiên cả kinh, nắm vạt áo hắn kéo mạnh về sau. Lãnh Dạ vừa định hỏi có chuyện gì, đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo trên cổ, lập tức nuốt lại tất cả những gì định nói. Bởi vì hắn nhận ra vật đang kề trên cổ hắn là Thiên Trảm.
Mười Một hướng về phía Tiểu Bạch, rồi nhìn ra ngoài ra hiệu. Tiểu Bạch hướng về phía hắn, nhấp nháy mắt, khẽ “Ô” lên một tiếng, đứng lên, nhàn nhã giũ giũ lông, nghênh ngang đi ra ngoài. Tiểu Bạch vừa từ trong loạn thạch đi ra thì từ trên tường phía trước đột nhiên xuất hiện năm bóng người nhanh chóng hướng về phía này bay nhanh tới.
Cùng một lúc năm người cùng xuống tới, năm ánh mắt cơ hồ đồng thời đều nhắm vào người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ra vẻ như không thấy, đầu cúi sát xuống đất, mũi ngửi ngửi, cứ như là chó con đánh hơi dựa theo mùi nước tiểu để tránh không cẩn thận đi lạc vào địa bàn của kẻ khác.
Mười Một sớm đưa tay bịt miệng Lãnh Dạ lại, đề phòng hắn tạo ra âm thanh. Tay kia cầm Thiên Trảm gác trên cổ Lãnh Dạ. Chỉ cần Lãnh Dạ phát ra một tiếng động thì Thiên Trảm sẽ không do dự cắt đứt yết hầu hắn.
Một người trong năm người bên ngoài nói:
- Thì ra chỉ là một con chó.
Mười Một hơi nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua tiếng người này, nhưng thanh âm phát ra hàm chứa một khí thế bức nhân. Cho dù ở xa như vậy nhưng âm thanh truyền vào tai Mười Một tạo ra chấn động làm tai hắn ông ông. Cao thủ, chắc chắn là nội cao thủ.
Một thanh â khác vang lên:
- Còn xa nữa không?
Mắt Mười Một nhẹ chớp, hắn nhận biết được thanh âm này. Chính là Bàn Phật. Nếu Bàn Phật ở chỗ này, vậy bốn người kia đều là cao thủ của Long Hồn võ tổ. Bở vì dị năng tổ không có được người có thân thủ cao cường như vậy, từ tốc độ mà bọn họ vừa phóng tới có thể xác định không phải ngũ đại nhân vật của dị năng tổ. Nghĩ vậy hắn toàn lực bế trụ hoàn toàn hơi thở, võ học tổ chú trọng tu luyện bản thân, khiến cho thân thể đạt tới cảnh giới cực hạn. Cho nên giác quan của bọn họ vô cùng linh mẫn, chỉ cần một chút động tĩnh dù rất nhỏ cũng không qua được bọn họ. Chắc rằng khi Mười Một phát hiện được bọn họ thì bọn họ cũng phát hiện được dị trạng ở nơi này, nếu không phải Tiểu Bạch đi ra ngoài làm bọn họ tưởng rằng nghe được tiếng động do Tiểu Bjach gây ra thì sợ rằng lúc này đã bị bắt rồi.
- Còn không tới một dăm nữa.
- Đi!
Thanh âm vừa rồi chính là của Kim Cương, Kim Cương để lại cho Mười Một một ấn tượng rất sâu sắc. Lần trước hai người tại biệt thự của Văn Cường giao thủ, Kim Cương với thân pháp quỷ mị, chỉ với một chưởng nhẹ nhàng đẩy lui Mười Một.
“Sưu, sưu, sưu ……” lien tục năm tiếng quần áo cọ xát với không khí vang lên, năm cao thủ Long Hồn đã đi xa.
Cho đến khi xác nhận bọn họ đã đi xa, Mười Một mới chậm rãi buông Lãnh Dạ ra, đao trên cổ hắn cũng thu về.
Lãnh Dạ hít sâu một hơi, xoa cổ cười khổ nói:
- Ngươi không tin ta?
Mười Một sau khi thu Thiên Trảm về đứng lên, lãnh đạm nói:
- Ta không thích đánh cuộc.
Lãnh Dạ cũng đứng lên, nhìn theo hướng năm cao thủ rời đi, nói:
- Bọn họ hẳn là theo hẳn là theo tín hiệu do đồng hồ ngươi phát ra mà đi tới phòng thí nghiệm.
Mười Một nhẹ “Uhm” một tiếng nói:
- Đi.
- Đi đâu bây giờ?
Mười Một không có trả lời hắn. Hướng về phía trước đi thẳng. Tiểu Bạch cũng lập nhảy nhảy theo sau rời đi. Nhìn một người một chó, Lãnh Dạ cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ đi theo sau.
Hai người đi trên đường lớn, lại dọc theo đường đi thật lâu mới bắt được một chiếc taxi, Mười Một vừa ngồi xuống liền nói:
- Nhà hàng Đông Tân.
Nhà hàng Đông Tân nằm ở phụ cận khu ngoại ô phía nam, là một địa điểm về đêm khá nổi tiếng ở thủ đô, nổi tiếng nhất chính là món chân gà muối. Đi taxi hết một giờ đồng hồ mới tới nhà hang Đông Tân, hai người xuống xe, lại đi dạo một vòng, rồi bắt taxi khác đi tới nhà hang đêm “Hải Thượng Hoàng Cung”. Cứ như thế, Mười Một và Lãnh Dạ hai người ngồi xe đi từ đông sang tây, đảo qua đảo lại cơ hồ đi hết một nửa thủ đô, Lãnh Dạ bắt đầu cảm thấy nhứ đầu, không còn xác định được phương hướng nữa, mới ngồi vào chiếc taxi thứ sáu hướng về thị khu.
“Tư!” Taxi dừng lại trước cửa một khách sạn, Mười Một mang theo Tiểu Bạch xuống xe. Lãnh Dạ theo sau hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Mười Một không nói gì, chờ khi taxi đi hẳn mới theo góc đường đi ngược trở lại. Lãnh Dạ cười khổ lắc đầu, cũng chỉ biết đuổi theo. Mười Một di chuyển loạn cả lên, nếu đổi lại là hắn theo dõi, có lẽ đã sớm bị xoay cho choáng váng đầu óc, không còn biết đông tây nam bắc là gì rồi. Huống hồ taxi thuộc loại kinh doanh tập thể, nếu có tìm người thong qua công ty vận tải truy tra, thì cũng có thể truy ra địa điểm, cho nên Mười Một sau mỗi lần xuống xe taxi đều đi dạo vài vòng. bắt taxi thuộc nhiều công ty khác nhau. Như vậy tạo nên một sự sai lệch về thời gian, khiến cho người có ý điều tra cũng khó có thể tra ra bọn họ thực sự ở đâu, muốn tra ra sợ rằng tốn không ít thời gian.
Mườiì Một mang theo Lãnh Dạ cùng Tiểu Bạch không tiếp tục bắt taxi, mà rẻ đông ngoặt tây, cứ chọn đường nhỏ mà đi. Tuy nhiên vẫn nhắm về một phương hướng nhất định, mặc dù không đi thẳng một dường nhưng Lãnh Dạ đoán rằng Mười ở một nơi trên đường Nguyệt Quang.
- Uy, Sở Nguyên.
Dọc đường không nói lời nào, Lãnh Dạ sớm đã không chịu nổi hỏi:
- Ngươi nghĩ xem bọn có phát hiện bình nước, đồng hồ đeo tay cùng với giấy công tác của ta sẽ phản ứng như thế nào?
Mười Một không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Dạ tự nhủ nói:
- Nhiều nhất là tìm Đại Quyển làm phiền, Long Hồn chống lại Đại Quyển, cái này thật sự rất thú vị. Long Hồn đều là tuyệt thế cao thủ, nhưng mà Đại Quyển cũng không hề kém, được xưng là lực lượng mạnh nhất Đông phương, chưa từng thất bại. Nhưng cũng chưa chắc là Long Hồn sẽ ra mặt.
- Lãnh Dạ.
Mười Một đột nhiên dừng lại, quay về phía Lãnh Dạ, lãnh thanh nói:
- Im lặng.
- Uy, ngươi có biết là ngươi như vậy rất nhàm chán a. Con người tại sao lại có miệng? Miệng chỉ có ba loại công dụng, một ăn, hai là hôn nữ hài tử, ba là nói chuyện. Ngươi không nói chuyện, không hôn ai, lchỉ biết ăn. Sống như vậy sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đó.
“Hô!” Mười Một đột nhiên đánh một quyền về phía sau, mạnh mẽ đánh vào ngực Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ “Oa” một tiếng, phảng ứng rất nhanh lui về phía sau, vỗ vỗ ngực nói:
- Ngươi thật là quả bom không hẹn giờ, nói nổ thì nổ. ĐƯợc rồi, cùng lắm là ta không nói nói, không nói nữa còn không được sao?
Mười Một lườm hắn một cái, xoay người đi tiếp.
Lãnh Dạ biểu môi, nhỏ giọng nói thầm:
- Quái thai.
Mười Một quả thật hướng về đường Nguyệt Quang, hắn thuê hai căn hộ tại tòa nhà Vân Thiên, một cho hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ, và một cho hắn. Tuy nhiên Mười Một mất tích hơn nửa năm, Vịt Bầu liền “thước sào cưu chiếm”(ND - chiếm nhà của người khác) ở luôn tại đây. Mặc dầu trước dây là do Cuồng Triều bí mật đặt phòng nhưng giờ cũng không thể xem là bí mật nữa, ít nhất là rất nhiều người biết hắn cùng Vịt bầu và Liễu Thanh Ngữ có quan hệ, mà hai người đều ở tại chỗ này.
Mười Một dùng một chìa khóa vạn năng mở cửa. Khi vừa đây cửa từ bên trong bốc lên một mùi khó ngửi. Mười như không thấy gì tiến vào, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn vào bên trong, cuối cùng có vẻ như đi gặp đồ tể, khó khăn theo vào. Lãnh Dạ phẩy mũi nói thầm một câu:
- Ổ chó.
Trong phòng khách, Phì Áp nửa người xíach lỏa, chỉ mặt một cái quần ngắn nằm trên sàn nhà mà ngủ. Hắn hình như vừa trải qua luyện tập qua khổ cực mới lăn ra ngủ như vậy, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng lầm bầm.
Mười Một quay đầu nhìn Lãnh Dạ, chỉ Vịt Bầu, mặc kệ Lãnh Dạ nhãn tình mơ hồ, mang theo Tiểu Bạch đi thẳng vào phòng chứa đồ.
Đang ngủ say, Vịt Bầu bỗng cảm giác toàn thân như nằm trên tảng băng, lông mao khắp người dựng đứng cả lên, không chịu nổi liền kêu một tiếng nhảy dựng lên, nhưng chợt phát hiện có một người đang ngồi trước mặt, Vịt Bầu quát to một tiếng lui lại mấy bước. Khi nhìn rõ diện mục người này mới vui mừng nói:
- Lãnh Dạ đại ca.
Lãnh Dạ lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nói:
- Tệ quá, ta vừa rồi đứng bên người ngươi hơn một phút. Nếu ta là kẻ địch, thì ngươi đã chết mấy trăm lần rồi.
Vịt Bầu gãi gãi đầu xấu hổ cười nói:
- Ta làm sao có thể so với đại ca được.
“Hừ!” Lãnh Dạ hừ nhẹ một tiếng đứng lên nói:
- Sở Nguyên giao ngươi bảo vệ Thanh Ngữ, ngươi như thế này thì sao bảo vệ người ta đây?
-Ta …… ta, ta sẽ cố gắng mà.
Dừng một chút Phì Áp lại hỏi:
- Ai, Lãnh Dạ đại ca, sao đểm hôm khuya khoắc lại đến nhà ta làm gì?
- Nửa đêm?
Lãnh Dạ chỉ ra ngoài cửa sổ, tức giận nói:
- Bây giờ là nửa đêm sao? Mặt trời sắp lên rồi.
Vịt Bầu nhìn đồng hồ rồi, ủy khuất nói:
- Mới năm giờ mà. Được rồi, sang sớm đại ca tới tìm ta có chuyện gì không?
- Không phải ta tìm người, là thần tượng của ngươi tìm ngươi.
Vịt Bầu ngơ ngẩn:
- Thần tượng?
Lãnh Dạ chỉ về phía phòng chứa đồ, trề môi nói:
- Ngoại trừ cái loại cả ngày cứ tỉnh bơ, chả chịu nói gì, còn có ai là thần tượng nữa sao?
Vịt Bầu mắt chợt sáng lên:
- Lão Đại?
Cũng không đợi Lãnh Dạ trả lời, liền vội vàng tiến vào phòng chứa đồ kêu lên:
- Lão Đại.
Mười Một đang cầm một khẩu súng kiểm tra nhàn nhạt “Uhm” một tiến hỏi:
- Có máy liên lạc với Cuồng Triều không?
- Có!
Phì Áp xoay người đi ra ngoài, chỉ lát sau là quay lại đưa ra máy liên lạc.
Mười Một gắn nó vào tai nói:
- Cuồng Triều.
Từ trong tai vang lên giọng khàn khàn của Cuồng Triều:
- Trời ạ, ta tìm người muốn phát điển rồi đây.
- Ngươi tìm ta?
- Ừa. Ngươi gửi cho ta tư liệu trong kho bí mật của Long Hồn, ta đã phá giải gần hết rồi, chỉ còn hai file hiện không cách nào giải mãi được, còn có trình tự động phá hủy đính kèm. Hai file này được mã háo theo một chuỗi đặc biệt,phải dung chuỗi đó để giải mã, nếu không không biết mà cố giải mãi sẽ kích hoạt trình tự động phá hủy.
Mười MỘt lấy ra một cây sung, cầm trên tay kiểm tra, hỏi lại:
- Ngay cả ngươi cũng không giải mã được?
- Không phải là không thể, mà là quá khó khăn. Có cả trăm chuỗi mã hóa, vạn nhất trong đó có một chuỗi sai sót kích hoạt chế độ tự hủy thì rất mệt a. Nếu muốn phá giải, ta phỏng chừng mất ít nhất nửa năm thời gian.
- Ngươi tìm ta vì chuyện này sao?
- Không phải.
Cuồng Triều trầm mặc chốc lát nói:
- Là Tất Sát lệnh.
- Là sao?
- Ta sau khi kiểm tra lại tư liệu, phát hiện một tin tức cách đây không lâu liên quan đến lãnh đạo cấp cao trong giai tầng cộng đồng liên danh. Bọn họ xem xét tài liệu của dị năng tổ về ngươi, sau khi thương nghị quyết đị liệt ngươi vào danh sách những người phải giết.
Mười Một sắc mặt bình thản hỏi:
- Bọn họ muốn giết ta?
- Không chỉ có ngươi, còn có Lãnh Dạ nữa.
Mười Một liếc nhìn Lãnh Dạ bên cạnh một cái, nói:
- Trước mắt thế nào?
Cuồng Triều mở tài liệu đó ra nói:
- Chỉ có một phần danh sách là bắt buộc phải giết. Tổng cộng bảy người, ngươi đứng đầu, Lãnh Dạ thứ tư. Cuối cùng có một đoạn bổ sung: trong danh sách trên ngoài Sở Nguyên và Lãnh Dạ tạm hoãn, còn lại phải giết hết. Là nhiệm vụ khó khăn, yêu cầu chính Long Hồn thực hiện, không được tiết lộ cơ mật ra ngoài.
- Những người kia là ai.
“Ta đã tra qua, người thứ hai và người thứ sau đều nắm giữ chức vụ quan trọng, nắm giữ các tư liệu trọng yếu của quốc da, bị liệt vào nhóm nhất định phải giết. Người thứ năm và thứ bảy là gián điệp nước ngoài, yêu cầu bí mật xử quyết.
Mười Một thanh âm bình thản nói:
- Rõ rồi – dừng một chút lại nói tiếp – Còn tư liệu người còn lại?
- Là tư liệu tuyệt mật, bất quá với các ngươi không có quan hệ.Hình như là một phi công điều khiển máy bay chiến đấu, trong quá trình bay phát hiện hai chiến đấu cơ của Tiểu Trùng quốc bay sát bên người, hắn cố cùng đối phương liên lạc nhưng lại bị đối phương trực tiếp bắn vào, sau đó hai chiến đấu cơ đó biến mất một cách kỳ lạ. Khi phi công này trở về căn cứ, kiểm tra vết đạn trên thân máy bay. Qua phân tích có thể người này vô tình tiến vào thời gian toại đạo, đi tới thế chiến thứ hai. Sau đó làm sao quay lại thì không giải thích được. Còn có một chút thong tin về UFO, trên tài liệu nói trong địa phận Long Quốc phát hiện UFO còn tìm thấy hai người chiều cao chừng 60cm, vẻ ngoài kỳ quái, còn có kèm ảnh chụp nữa. Ngoài ra ra còn có ở địa phương tìm được một số đồ kỹ thuật công nghệ cao nhưng xem xét thì đều đã có cách đây hơn ngàn năm rồi, tuy nhiên, nếu tùy tiện truyền ra tin này, dám chắc cũng tạo nên chấn động không nhỏ.
“Oh.” Mười Một nói:
- Cuồng Triều,,
- Người điên? Hoàng Hậu? Bọn họ như thế nào?
- Bị người bắt đi. Ngươi khôgn biết?
- Máy liên lạc của bọn họ ở trạng thái tắt, ta không biết bên kia có chuyện gì. Có manh mối gì không?
- Có thể liên quan tới Đại Quyển.
- Đại Quyển …… nếu là Đại Quyển, có liên quan đến việc tập kích ngươi lần trước không?
- Ngươi điều tra đi.
- Được rồi. À nhân tiện, còn có một việc. Ta tìm ngươi ngoaji trừ thông tri cho ngươi biết về Tất Sát lệnh còn vì chuyện này.
- Chuyện gì?
- Trương Hân hân có lẽ tỉnh rồi.
Đồng Tử Mười Một chợt co lại một chút, nhưng nhìn qua thì không thấy có chút thay đổi nàom vẫn như trước, đạm thanh hỏi:
- Lúc nào?
- Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chiều qua ta xâm nhập vào hệ thống camera của bệnh viện, vốn định kiểm tra xem có tìm được ngươi không, không ngờ thấy rất nhiều thầy thuốc hộ sĩ ở từ phòng nàng ra vào, còn có Trương Tránh Vũ và Sở Phàm đều đứng ở cửa phòng, dáng vẻ rất khẩn trương, Sở Phàm thì khóc, Trương Cáhnh Vũ lại cười. Cho nên ta đoán có lẽ Trương Hân Hân tỉnh rồi, hoặc có dấu hiệu hồi phục rồi.
Mười Một chậm rãi đặt khẩu súng lại trên kệ gỗ, nhẹ giọng nói:
- Hiểu rồi.
Nói xong Mười Một tháo máy liên lạc đưa cho Lãnh Dạ, Lãnh Dạ sửng sốt một chút rồi nói:
- Ha, tiểu tử.
Mười Một ngữ khí lãnh đạm nói:
- Đừng nhiều lời, ngươi bị liệt vào danh dách tất sát.
Lãnh Dạ ngạc nhiên hỏi:
- Danh sách tất sát?
Mười MỘt không để ý tới hắn, rời khỏi phòng kho, dù sao Cuồng Triều cũng sẽ giải thích cho Lãnh Dạ.
Vị Bầu chạy đến nói:
- Lão đại ……
- Vịt Bầu – Mười Một ngắt lời - Hầu Tử đâu?
- Hắn đí tới Thiết Ca Môn ở đâu đó dưỡng thương, rất an toàn.
Mười Một gật đầu nói:
- Ta cùng Lãnh Dạ tạm thời ở đây vài ngày ……
Nhìn thấy trời đã bắt đầu sang, Mười Một lãnh dạm nói:
- Không được nói cho bất kỳ ai biết chúng ta ở đây, mấy ngày này cuộc sống của ngươi cứ theo lẽ thường, không nên làm người khác nghi ngờ.
Mười Một liên tiếp gật đầu nói:
- Ta biết mà lão Đại, cái … kia ……. Ngươi có thể trong mấy ngày này dạy ta mấy chuêy nữa không.
- Lại nói nữa.
Mười Một bỏ lại một câu nói rồi trở lại phòng ngủ, mở cửa bỏ lại một câu:
- Nói Lãnh Dạ ngủ ở phòng khách, đừng làm phiền ta.
“Phanh.” một tiếng cửa phòng đóng lại.
Mười Một mở máy tính cá nhân lên, nhập vào mật mã, rồi mở một phầm mềm quản giám thị camera lên. Hắn bố trí tổng cộng năm cái camera. Màn hình máy tính chia thành sáu ô trong đó có một ô trống không. Năm ô còn lại có hai cái ở hành lang, còn lại bố trí trong phòng của mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ. Kỹ xảo bố trí của Mười Một đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, có thể nói người bình thường không chú ý thì sẽ không biết mình bị giám thị
Lúc này sắc trời trắng bệch, năm ô cửa sổ đều rõ rang trên màn hình. Trong căn hộ Nguyễn Thanh Ngữ ba cái, một cái tại phòng khách, một tại phòng đọc sách, một tại phòng ngủ của Nguyễn Thanh Ngữ. Mười Một thấy mẹ Nguyễn Thanh Ngữ đi ngang qua phòng khách, hẳn là đi làm sớm. Nguyễn Thanh Ngữ cũng không ơ trong phòng ngủ, trong cả ba camera đều không thấy bóng dáng nàng, có thể là đang tắm. Sau một lát Mười Một thấy Nguyễn Thanh Ngữ bưng ra một thay quần áo, đi ngang qua phòng mẹ nàng rồi đi ra ban công phơi đồ. Căn hộ này chỉ có một ban công duy nhất thông với phòng ngủ.
Đây là thói quen của hai mẹ con khi còn nghèo khó, mặc dù thức khuya nhưng lại dậy rất sớm. Theo Vịt Bầu kể thì tầm hai ba giờ sáng hang ngày hai người mới về nhà ngủ, mỗi ngày dậy lúc năm giờ sang, cho thấy hai mẹ con đã sống một cuộc sống rất gian khổ cùng kiên cường.
Sau khoảng hai phút, Nguyễn Thanh Ngữ mới mang theo thau trở vào rửa taym rồi tiến vào phòng đọc sách, từ trên giá lấy xuống một quyển sách rồi ngồi trước bàn máy tính lật xem.
Mười Một dùng chuột phòng to ô cửa sổ đó lên, lập tức ô cửa số có Nguyễn Thanh Ngữ mở rộng chiếm toàn bộ màn hình.
Sau chừng hơn mười phút, có thể là Trương Tâm Ly kêu gì đó, Nguyễn Thanh Ngữ đặt quyển sách xuống, đi ra ngoài.
Ngay lúc này có tiếng người đập cửa. Mười Một nhanh chóng tắt màn hình, đứng dậy mở cửa phòng. Đứng bên ngoài, nghiêm mặt nhìn hắn nói:
- Nói chuyện được không?
Lãnh Dạ khi rời đi vẫn lầm bầm không thôi:
- Cố ý để để lại bình nước cùng đồng hồ tại đây, muốn cho Long Hồn nhúng tay vào giúp ngươi hả? Thật là ti bỉ mà.
Mười Một không hề để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Dạ ra vẻ bất mãn nói:
- Ngươi tại sao lại lưu lại cả giấy tờ công tác của ta cũng lưu lại.
- Nói với họ ngươi với ta ở cùng một chỗ.
- Vậy còn di động của ta? Có cần phá hủy nó không?
Mười Một liếc mắt nhìn hắn nói:
- Điện thoại di động có thể phát ra tín hiện.
- Mẹ kiếp, ta ……
Lãnh Dạ còn chưa nói xong, Mười Một đột nhiên cả kinh, nắm vạt áo hắn kéo mạnh về sau. Lãnh Dạ vừa định hỏi có chuyện gì, đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo trên cổ, lập tức nuốt lại tất cả những gì định nói. Bởi vì hắn nhận ra vật đang kề trên cổ hắn là Thiên Trảm.
Mười Một hướng về phía Tiểu Bạch, rồi nhìn ra ngoài ra hiệu. Tiểu Bạch hướng về phía hắn, nhấp nháy mắt, khẽ “Ô” lên một tiếng, đứng lên, nhàn nhã giũ giũ lông, nghênh ngang đi ra ngoài. Tiểu Bạch vừa từ trong loạn thạch đi ra thì từ trên tường phía trước đột nhiên xuất hiện năm bóng người nhanh chóng hướng về phía này bay nhanh tới.
Cùng một lúc năm người cùng xuống tới, năm ánh mắt cơ hồ đồng thời đều nhắm vào người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ra vẻ như không thấy, đầu cúi sát xuống đất, mũi ngửi ngửi, cứ như là chó con đánh hơi dựa theo mùi nước tiểu để tránh không cẩn thận đi lạc vào địa bàn của kẻ khác.
Mười Một sớm đưa tay bịt miệng Lãnh Dạ lại, đề phòng hắn tạo ra âm thanh. Tay kia cầm Thiên Trảm gác trên cổ Lãnh Dạ. Chỉ cần Lãnh Dạ phát ra một tiếng động thì Thiên Trảm sẽ không do dự cắt đứt yết hầu hắn.
Một người trong năm người bên ngoài nói:
- Thì ra chỉ là một con chó.
Mười Một hơi nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua tiếng người này, nhưng thanh âm phát ra hàm chứa một khí thế bức nhân. Cho dù ở xa như vậy nhưng âm thanh truyền vào tai Mười Một tạo ra chấn động làm tai hắn ông ông. Cao thủ, chắc chắn là nội cao thủ.
Một thanh â khác vang lên:
- Còn xa nữa không?
Mắt Mười Một nhẹ chớp, hắn nhận biết được thanh âm này. Chính là Bàn Phật. Nếu Bàn Phật ở chỗ này, vậy bốn người kia đều là cao thủ của Long Hồn võ tổ. Bở vì dị năng tổ không có được người có thân thủ cao cường như vậy, từ tốc độ mà bọn họ vừa phóng tới có thể xác định không phải ngũ đại nhân vật của dị năng tổ. Nghĩ vậy hắn toàn lực bế trụ hoàn toàn hơi thở, võ học tổ chú trọng tu luyện bản thân, khiến cho thân thể đạt tới cảnh giới cực hạn. Cho nên giác quan của bọn họ vô cùng linh mẫn, chỉ cần một chút động tĩnh dù rất nhỏ cũng không qua được bọn họ. Chắc rằng khi Mười Một phát hiện được bọn họ thì bọn họ cũng phát hiện được dị trạng ở nơi này, nếu không phải Tiểu Bạch đi ra ngoài làm bọn họ tưởng rằng nghe được tiếng động do Tiểu Bjach gây ra thì sợ rằng lúc này đã bị bắt rồi.
- Còn không tới một dăm nữa.
- Đi!
Thanh âm vừa rồi chính là của Kim Cương, Kim Cương để lại cho Mười Một một ấn tượng rất sâu sắc. Lần trước hai người tại biệt thự của Văn Cường giao thủ, Kim Cương với thân pháp quỷ mị, chỉ với một chưởng nhẹ nhàng đẩy lui Mười Một.
“Sưu, sưu, sưu ……” lien tục năm tiếng quần áo cọ xát với không khí vang lên, năm cao thủ Long Hồn đã đi xa.
Cho đến khi xác nhận bọn họ đã đi xa, Mười Một mới chậm rãi buông Lãnh Dạ ra, đao trên cổ hắn cũng thu về.
Lãnh Dạ hít sâu một hơi, xoa cổ cười khổ nói:
- Ngươi không tin ta?
Mười Một sau khi thu Thiên Trảm về đứng lên, lãnh đạm nói:
- Ta không thích đánh cuộc.
Lãnh Dạ cũng đứng lên, nhìn theo hướng năm cao thủ rời đi, nói:
- Bọn họ hẳn là theo hẳn là theo tín hiệu do đồng hồ ngươi phát ra mà đi tới phòng thí nghiệm.
Mười Một nhẹ “Uhm” một tiếng nói:
- Đi.
- Đi đâu bây giờ?
Mười Một không có trả lời hắn. Hướng về phía trước đi thẳng. Tiểu Bạch cũng lập nhảy nhảy theo sau rời đi. Nhìn một người một chó, Lãnh Dạ cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ đi theo sau.
Hai người đi trên đường lớn, lại dọc theo đường đi thật lâu mới bắt được một chiếc taxi, Mười Một vừa ngồi xuống liền nói:
- Nhà hàng Đông Tân.
Nhà hàng Đông Tân nằm ở phụ cận khu ngoại ô phía nam, là một địa điểm về đêm khá nổi tiếng ở thủ đô, nổi tiếng nhất chính là món chân gà muối. Đi taxi hết một giờ đồng hồ mới tới nhà hang Đông Tân, hai người xuống xe, lại đi dạo một vòng, rồi bắt taxi khác đi tới nhà hang đêm “Hải Thượng Hoàng Cung”. Cứ như thế, Mười Một và Lãnh Dạ hai người ngồi xe đi từ đông sang tây, đảo qua đảo lại cơ hồ đi hết một nửa thủ đô, Lãnh Dạ bắt đầu cảm thấy nhứ đầu, không còn xác định được phương hướng nữa, mới ngồi vào chiếc taxi thứ sáu hướng về thị khu.
“Tư!” Taxi dừng lại trước cửa một khách sạn, Mười Một mang theo Tiểu Bạch xuống xe. Lãnh Dạ theo sau hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Mười Một không nói gì, chờ khi taxi đi hẳn mới theo góc đường đi ngược trở lại. Lãnh Dạ cười khổ lắc đầu, cũng chỉ biết đuổi theo. Mười Một di chuyển loạn cả lên, nếu đổi lại là hắn theo dõi, có lẽ đã sớm bị xoay cho choáng váng đầu óc, không còn biết đông tây nam bắc là gì rồi. Huống hồ taxi thuộc loại kinh doanh tập thể, nếu có tìm người thong qua công ty vận tải truy tra, thì cũng có thể truy ra địa điểm, cho nên Mười Một sau mỗi lần xuống xe taxi đều đi dạo vài vòng. bắt taxi thuộc nhiều công ty khác nhau. Như vậy tạo nên một sự sai lệch về thời gian, khiến cho người có ý điều tra cũng khó có thể tra ra bọn họ thực sự ở đâu, muốn tra ra sợ rằng tốn không ít thời gian.
Mườiì Một mang theo Lãnh Dạ cùng Tiểu Bạch không tiếp tục bắt taxi, mà rẻ đông ngoặt tây, cứ chọn đường nhỏ mà đi. Tuy nhiên vẫn nhắm về một phương hướng nhất định, mặc dù không đi thẳng một dường nhưng Lãnh Dạ đoán rằng Mười ở một nơi trên đường Nguyệt Quang.
- Uy, Sở Nguyên.
Dọc đường không nói lời nào, Lãnh Dạ sớm đã không chịu nổi hỏi:
- Ngươi nghĩ xem bọn có phát hiện bình nước, đồng hồ đeo tay cùng với giấy công tác của ta sẽ phản ứng như thế nào?
Mười Một không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Dạ tự nhủ nói:
- Nhiều nhất là tìm Đại Quyển làm phiền, Long Hồn chống lại Đại Quyển, cái này thật sự rất thú vị. Long Hồn đều là tuyệt thế cao thủ, nhưng mà Đại Quyển cũng không hề kém, được xưng là lực lượng mạnh nhất Đông phương, chưa từng thất bại. Nhưng cũng chưa chắc là Long Hồn sẽ ra mặt.
- Lãnh Dạ.
Mười Một đột nhiên dừng lại, quay về phía Lãnh Dạ, lãnh thanh nói:
- Im lặng.
- Uy, ngươi có biết là ngươi như vậy rất nhàm chán a. Con người tại sao lại có miệng? Miệng chỉ có ba loại công dụng, một ăn, hai là hôn nữ hài tử, ba là nói chuyện. Ngươi không nói chuyện, không hôn ai, lchỉ biết ăn. Sống như vậy sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đó.
“Hô!” Mười Một đột nhiên đánh một quyền về phía sau, mạnh mẽ đánh vào ngực Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ “Oa” một tiếng, phảng ứng rất nhanh lui về phía sau, vỗ vỗ ngực nói:
- Ngươi thật là quả bom không hẹn giờ, nói nổ thì nổ. ĐƯợc rồi, cùng lắm là ta không nói nói, không nói nữa còn không được sao?
Mười Một lườm hắn một cái, xoay người đi tiếp.
Lãnh Dạ biểu môi, nhỏ giọng nói thầm:
- Quái thai.
Mười Một quả thật hướng về đường Nguyệt Quang, hắn thuê hai căn hộ tại tòa nhà Vân Thiên, một cho hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ, và một cho hắn. Tuy nhiên Mười Một mất tích hơn nửa năm, Vịt Bầu liền “thước sào cưu chiếm”(ND - chiếm nhà của người khác) ở luôn tại đây. Mặc dầu trước dây là do Cuồng Triều bí mật đặt phòng nhưng giờ cũng không thể xem là bí mật nữa, ít nhất là rất nhiều người biết hắn cùng Vịt bầu và Liễu Thanh Ngữ có quan hệ, mà hai người đều ở tại chỗ này.
Mười Một dùng một chìa khóa vạn năng mở cửa. Khi vừa đây cửa từ bên trong bốc lên một mùi khó ngửi. Mười như không thấy gì tiến vào, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn vào bên trong, cuối cùng có vẻ như đi gặp đồ tể, khó khăn theo vào. Lãnh Dạ phẩy mũi nói thầm một câu:
- Ổ chó.
Trong phòng khách, Phì Áp nửa người xíach lỏa, chỉ mặt một cái quần ngắn nằm trên sàn nhà mà ngủ. Hắn hình như vừa trải qua luyện tập qua khổ cực mới lăn ra ngủ như vậy, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng lầm bầm.
Mười Một quay đầu nhìn Lãnh Dạ, chỉ Vịt Bầu, mặc kệ Lãnh Dạ nhãn tình mơ hồ, mang theo Tiểu Bạch đi thẳng vào phòng chứa đồ.
Đang ngủ say, Vịt Bầu bỗng cảm giác toàn thân như nằm trên tảng băng, lông mao khắp người dựng đứng cả lên, không chịu nổi liền kêu một tiếng nhảy dựng lên, nhưng chợt phát hiện có một người đang ngồi trước mặt, Vịt Bầu quát to một tiếng lui lại mấy bước. Khi nhìn rõ diện mục người này mới vui mừng nói:
- Lãnh Dạ đại ca.
Lãnh Dạ lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nói:
- Tệ quá, ta vừa rồi đứng bên người ngươi hơn một phút. Nếu ta là kẻ địch, thì ngươi đã chết mấy trăm lần rồi.
Vịt Bầu gãi gãi đầu xấu hổ cười nói:
- Ta làm sao có thể so với đại ca được.
“Hừ!” Lãnh Dạ hừ nhẹ một tiếng đứng lên nói:
- Sở Nguyên giao ngươi bảo vệ Thanh Ngữ, ngươi như thế này thì sao bảo vệ người ta đây?
-Ta …… ta, ta sẽ cố gắng mà.
Dừng một chút Phì Áp lại hỏi:
- Ai, Lãnh Dạ đại ca, sao đểm hôm khuya khoắc lại đến nhà ta làm gì?
- Nửa đêm?
Lãnh Dạ chỉ ra ngoài cửa sổ, tức giận nói:
- Bây giờ là nửa đêm sao? Mặt trời sắp lên rồi.
Vịt Bầu nhìn đồng hồ rồi, ủy khuất nói:
- Mới năm giờ mà. Được rồi, sang sớm đại ca tới tìm ta có chuyện gì không?
- Không phải ta tìm người, là thần tượng của ngươi tìm ngươi.
Vịt Bầu ngơ ngẩn:
- Thần tượng?
Lãnh Dạ chỉ về phía phòng chứa đồ, trề môi nói:
- Ngoại trừ cái loại cả ngày cứ tỉnh bơ, chả chịu nói gì, còn có ai là thần tượng nữa sao?
Vịt Bầu mắt chợt sáng lên:
- Lão Đại?
Cũng không đợi Lãnh Dạ trả lời, liền vội vàng tiến vào phòng chứa đồ kêu lên:
- Lão Đại.
Mười Một đang cầm một khẩu súng kiểm tra nhàn nhạt “Uhm” một tiến hỏi:
- Có máy liên lạc với Cuồng Triều không?
- Có!
Phì Áp xoay người đi ra ngoài, chỉ lát sau là quay lại đưa ra máy liên lạc.
Mười Một gắn nó vào tai nói:
- Cuồng Triều.
Từ trong tai vang lên giọng khàn khàn của Cuồng Triều:
- Trời ạ, ta tìm người muốn phát điển rồi đây.
- Ngươi tìm ta?
- Ừa. Ngươi gửi cho ta tư liệu trong kho bí mật của Long Hồn, ta đã phá giải gần hết rồi, chỉ còn hai file hiện không cách nào giải mãi được, còn có trình tự động phá hủy đính kèm. Hai file này được mã háo theo một chuỗi đặc biệt,phải dung chuỗi đó để giải mã, nếu không không biết mà cố giải mãi sẽ kích hoạt trình tự động phá hủy.
Mười MỘt lấy ra một cây sung, cầm trên tay kiểm tra, hỏi lại:
- Ngay cả ngươi cũng không giải mã được?
- Không phải là không thể, mà là quá khó khăn. Có cả trăm chuỗi mã hóa, vạn nhất trong đó có một chuỗi sai sót kích hoạt chế độ tự hủy thì rất mệt a. Nếu muốn phá giải, ta phỏng chừng mất ít nhất nửa năm thời gian.
- Ngươi tìm ta vì chuyện này sao?
- Không phải.
Cuồng Triều trầm mặc chốc lát nói:
- Là Tất Sát lệnh.
- Là sao?
- Ta sau khi kiểm tra lại tư liệu, phát hiện một tin tức cách đây không lâu liên quan đến lãnh đạo cấp cao trong giai tầng cộng đồng liên danh. Bọn họ xem xét tài liệu của dị năng tổ về ngươi, sau khi thương nghị quyết đị liệt ngươi vào danh sách những người phải giết.
Mười Một sắc mặt bình thản hỏi:
- Bọn họ muốn giết ta?
- Không chỉ có ngươi, còn có Lãnh Dạ nữa.
Mười Một liếc nhìn Lãnh Dạ bên cạnh một cái, nói:
- Trước mắt thế nào?
Cuồng Triều mở tài liệu đó ra nói:
- Chỉ có một phần danh sách là bắt buộc phải giết. Tổng cộng bảy người, ngươi đứng đầu, Lãnh Dạ thứ tư. Cuối cùng có một đoạn bổ sung: trong danh sách trên ngoài Sở Nguyên và Lãnh Dạ tạm hoãn, còn lại phải giết hết. Là nhiệm vụ khó khăn, yêu cầu chính Long Hồn thực hiện, không được tiết lộ cơ mật ra ngoài.
- Những người kia là ai.
“Ta đã tra qua, người thứ hai và người thứ sau đều nắm giữ chức vụ quan trọng, nắm giữ các tư liệu trọng yếu của quốc da, bị liệt vào nhóm nhất định phải giết. Người thứ năm và thứ bảy là gián điệp nước ngoài, yêu cầu bí mật xử quyết.
Mười Một thanh âm bình thản nói:
- Rõ rồi – dừng một chút lại nói tiếp – Còn tư liệu người còn lại?
- Là tư liệu tuyệt mật, bất quá với các ngươi không có quan hệ.Hình như là một phi công điều khiển máy bay chiến đấu, trong quá trình bay phát hiện hai chiến đấu cơ của Tiểu Trùng quốc bay sát bên người, hắn cố cùng đối phương liên lạc nhưng lại bị đối phương trực tiếp bắn vào, sau đó hai chiến đấu cơ đó biến mất một cách kỳ lạ. Khi phi công này trở về căn cứ, kiểm tra vết đạn trên thân máy bay. Qua phân tích có thể người này vô tình tiến vào thời gian toại đạo, đi tới thế chiến thứ hai. Sau đó làm sao quay lại thì không giải thích được. Còn có một chút thong tin về UFO, trên tài liệu nói trong địa phận Long Quốc phát hiện UFO còn tìm thấy hai người chiều cao chừng 60cm, vẻ ngoài kỳ quái, còn có kèm ảnh chụp nữa. Ngoài ra ra còn có ở địa phương tìm được một số đồ kỹ thuật công nghệ cao nhưng xem xét thì đều đã có cách đây hơn ngàn năm rồi, tuy nhiên, nếu tùy tiện truyền ra tin này, dám chắc cũng tạo nên chấn động không nhỏ.
“Oh.” Mười Một nói:
- Cuồng Triều,,
- Người điên? Hoàng Hậu? Bọn họ như thế nào?
- Bị người bắt đi. Ngươi khôgn biết?
- Máy liên lạc của bọn họ ở trạng thái tắt, ta không biết bên kia có chuyện gì. Có manh mối gì không?
- Có thể liên quan tới Đại Quyển.
- Đại Quyển …… nếu là Đại Quyển, có liên quan đến việc tập kích ngươi lần trước không?
- Ngươi điều tra đi.
- Được rồi. À nhân tiện, còn có một việc. Ta tìm ngươi ngoaji trừ thông tri cho ngươi biết về Tất Sát lệnh còn vì chuyện này.
- Chuyện gì?
- Trương Hân hân có lẽ tỉnh rồi.
Đồng Tử Mười Một chợt co lại một chút, nhưng nhìn qua thì không thấy có chút thay đổi nàom vẫn như trước, đạm thanh hỏi:
- Lúc nào?
- Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chiều qua ta xâm nhập vào hệ thống camera của bệnh viện, vốn định kiểm tra xem có tìm được ngươi không, không ngờ thấy rất nhiều thầy thuốc hộ sĩ ở từ phòng nàng ra vào, còn có Trương Tránh Vũ và Sở Phàm đều đứng ở cửa phòng, dáng vẻ rất khẩn trương, Sở Phàm thì khóc, Trương Cáhnh Vũ lại cười. Cho nên ta đoán có lẽ Trương Hân Hân tỉnh rồi, hoặc có dấu hiệu hồi phục rồi.
Mười Một chậm rãi đặt khẩu súng lại trên kệ gỗ, nhẹ giọng nói:
- Hiểu rồi.
Nói xong Mười Một tháo máy liên lạc đưa cho Lãnh Dạ, Lãnh Dạ sửng sốt một chút rồi nói:
- Ha, tiểu tử.
Mười Một ngữ khí lãnh đạm nói:
- Đừng nhiều lời, ngươi bị liệt vào danh dách tất sát.
Lãnh Dạ ngạc nhiên hỏi:
- Danh sách tất sát?
Mười MỘt không để ý tới hắn, rời khỏi phòng kho, dù sao Cuồng Triều cũng sẽ giải thích cho Lãnh Dạ.
Vị Bầu chạy đến nói:
- Lão đại ……
- Vịt Bầu – Mười Một ngắt lời - Hầu Tử đâu?
- Hắn đí tới Thiết Ca Môn ở đâu đó dưỡng thương, rất an toàn.
Mười Một gật đầu nói:
- Ta cùng Lãnh Dạ tạm thời ở đây vài ngày ……
Nhìn thấy trời đã bắt đầu sang, Mười Một lãnh dạm nói:
- Không được nói cho bất kỳ ai biết chúng ta ở đây, mấy ngày này cuộc sống của ngươi cứ theo lẽ thường, không nên làm người khác nghi ngờ.
Mười Một liên tiếp gật đầu nói:
- Ta biết mà lão Đại, cái … kia ……. Ngươi có thể trong mấy ngày này dạy ta mấy chuêy nữa không.
- Lại nói nữa.
Mười Một bỏ lại một câu nói rồi trở lại phòng ngủ, mở cửa bỏ lại một câu:
- Nói Lãnh Dạ ngủ ở phòng khách, đừng làm phiền ta.
“Phanh.” một tiếng cửa phòng đóng lại.
Mười Một mở máy tính cá nhân lên, nhập vào mật mã, rồi mở một phầm mềm quản giám thị camera lên. Hắn bố trí tổng cộng năm cái camera. Màn hình máy tính chia thành sáu ô trong đó có một ô trống không. Năm ô còn lại có hai cái ở hành lang, còn lại bố trí trong phòng của mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ. Kỹ xảo bố trí của Mười Một đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, có thể nói người bình thường không chú ý thì sẽ không biết mình bị giám thị
Lúc này sắc trời trắng bệch, năm ô cửa sổ đều rõ rang trên màn hình. Trong căn hộ Nguyễn Thanh Ngữ ba cái, một cái tại phòng khách, một tại phòng đọc sách, một tại phòng ngủ của Nguyễn Thanh Ngữ. Mười Một thấy mẹ Nguyễn Thanh Ngữ đi ngang qua phòng khách, hẳn là đi làm sớm. Nguyễn Thanh Ngữ cũng không ơ trong phòng ngủ, trong cả ba camera đều không thấy bóng dáng nàng, có thể là đang tắm. Sau một lát Mười Một thấy Nguyễn Thanh Ngữ bưng ra một thay quần áo, đi ngang qua phòng mẹ nàng rồi đi ra ban công phơi đồ. Căn hộ này chỉ có một ban công duy nhất thông với phòng ngủ.
Đây là thói quen của hai mẹ con khi còn nghèo khó, mặc dù thức khuya nhưng lại dậy rất sớm. Theo Vịt Bầu kể thì tầm hai ba giờ sáng hang ngày hai người mới về nhà ngủ, mỗi ngày dậy lúc năm giờ sang, cho thấy hai mẹ con đã sống một cuộc sống rất gian khổ cùng kiên cường.
Sau khoảng hai phút, Nguyễn Thanh Ngữ mới mang theo thau trở vào rửa taym rồi tiến vào phòng đọc sách, từ trên giá lấy xuống một quyển sách rồi ngồi trước bàn máy tính lật xem.
Mười Một dùng chuột phòng to ô cửa sổ đó lên, lập tức ô cửa số có Nguyễn Thanh Ngữ mở rộng chiếm toàn bộ màn hình.
Sau chừng hơn mười phút, có thể là Trương Tâm Ly kêu gì đó, Nguyễn Thanh Ngữ đặt quyển sách xuống, đi ra ngoài.
Ngay lúc này có tiếng người đập cửa. Mười Một nhanh chóng tắt màn hình, đứng dậy mở cửa phòng. Đứng bên ngoài, nghiêm mặt nhìn hắn nói:
- Nói chuyện được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.