Quyển 8 - Chương 314: Hắc Ám Thập Tự xuất kích (thượng)
Khát Trí
06/04/2013
Trong gian phòng tối đen, Cuồng Triều nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón tay gõ liên tục trên bàn phím như máy. Lách cách lách cách, tiếng gõ bàn phím vang lên không ngừng.
“Cuồng Triều!”
Từ tai nghe tiếng của Nhược Từ vang lên:
“Trong tư liệu ngươi đưa cho ta, có một đoạn mã cuối cùng ta không phá giải được, nó có kèm trình tự động hủy, nếu cường hành phá giả nó sẽ kích hoạt chương trình tự hủy toàn bộ tư liệu.”
Cuồng Triều gõ mạnh vào cạnh bàn phím nói: “ Hảo,gửi những tệp(ND – Tệp là file đó =.=’’) đã phá giải được cho ta, cái đoạn mã cuối cùng kia để ta tự làm.”
Nhược Từ gửi toàn bộ tư liệu cho Cuồng Triều, khi Cuồng Triều đã chấp nhận rồi mới hỏi: “ Tại sao không gọi bọn Kiệt Mỗ hỗ trợ?”
“Không được, đây là những tư liệu này không thể để cho nhiều người biết được.”
Dừng một chút Cuồng Triều lại hỏi: “Có tìm được Sở Nguyên không?”
“Bọn Kiệt Mỗ vẫn không có tin tức gì, có lẽ chưa tìm được.”
“Ngay khi tìm được hắn, thì lập tức thông tri cho Vịt Bầu đi tìm.”
“Như vậy có sao không? Sao phải vội vã tìm hắn thế?”
“Ah.” Cuồng Triều nhíu mày thành hình chữ “Xuyên”, hai vẫn dán vào màn hình, mười ngón tay như múa trên bàn phím, nhẹ giọng nói:
“ Có chuyện xảy ra, là chuyện lớn.”
“Vụt!” Mười Một nhanh chóng chém một đao nhằm vào cổ Lãnh Dạ.
Đối mặt với đao của Mười Một, Lãnh Dạ cảm thấy bất lực, đó là loại cảm giác bất lực giống như khi biết cái chết đang đến gần mà không cách nào né tránh được. Nếu là một người khác cầm đao chém hắn thì Lãnh Dạ cũng có hơn mười loại phương pháp để tự cứu bản thân. Đáng tiếc người hắn đang đối đầu là một người so với các cao thủ khác khác rất nhiều, một cao thủ có công kích không thể phá giải.
Người bình thường khi đánh nhau thường chém lung tung. Chỉ nhằm chém trúng đối phương, cũng không quản xem một đao đó chém xuống có gây ra vết thương trí mạng, hoặc làm mất đi năng lực hành động của đối phương, nếu theo võ học mà nó là không có chương pháp. Nhưng nếu là cao thủ so chiêu thì lại khác, bọn họ cầu chính là quyết đấu sinh tử, xuất đao là sát nhân. Công kích của họ đều nhắm vào đại huyệt trên toàn thân đối phương hoặc các nơi yếu hại, chỉ cần một đao có thể lấy mạng đối phương. Mặc dù bọn họ mỗi một đao, một thức đều rất đơn giản, nhưng thật sự ẩn hàm trong đó là thiên đạo. Một đao vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho người ta không thể tránh thoát.
Võ học tựa như lập trình máy tính, một chương trình nếu do mười người biên soạn, sẽ có thể thành mười đoạn mã khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau. Bởi vậy mới có câu nói “Sư phụ dẫn vào cửa, nhưng tu hành là ở bản thân”. Sư phụ có thể chỉ dạy chiêu thức, nhưng mỗi người đối với thiên địa có cảm nhận khác nhau, dẫn đến hướng phát triển bất đồng, thích hợp với bản thân mỗi người.
Tựa như Mười Một giờ phút này là chém ngang, nếu đổi lại là người thường, chỉ dụng lực cơ bắp chém một đao tương tự thì không thể đạt tới đột hoàn mỹ như vậy mà sẽ có sơ hở, mà một sơ hở nhỏ thôi cũng đủ để mất mạng.
Mà Mười Một chính là một cao thủ, hắn đối với thật chiến không ngừng rèn luyện, phát triển sao cho phù hợp với bản thân, một đao vô cùng đơn giản đã đạt tới đỉnh cao võ học cận chiến. So lực độ, với lực tay của Mười Một, Lãnh Dạ căn bản không có khả năng ngạnh tiếp. Hơn nữa Mười Một xuất đao tốc dộ rất nhanh, hắn cũng không có thời gian né tránh. Cũng có thể đánh vào cổ tay, theo thế đao này thì dù có đánh vào cổ tay cũng không thể cản được Thiên Trảm chém tới. Ẩn thế che chắn cho cổ tay, cho nên bất kể thế nào, chỉ cần một đao này của Mười Một chém xuống, thì Lãnh Dạ chắc chắn phải chết.
Áp lực càng ngày càng lớn, không khí xung quanh như một bức tường vô hình không ngừng đè nặng lên vai Lãnh Dạ. Hắn nghe rõ được tiếng tim mình đang đập trong long ngực, một cổ cảm giác khó chịu nổi lên, cứ như muốn phá vỡ lòng ngực hắn mà lao ra. Đây là do sát khí từ Mười Một phát ra. Đao chưa đến nhưng sát khí lại bức nhân, nói lên quyết tâm muốn một đao đẩy hắn vào chỗ chết.
Lãnh Dạ nhìn Mười Một toàn thân đang phát tán ra sát khí bức nhân, không khống chế được bước lùi.”Đinh đang!” Âm thanh vang lên, dường như chân hắn dậm lên một cái gì đó, nhưng hắn không có kịp tự hỏi xem đó là cái gì, bởi vì đao của Mười Một đã tới sát cổ hắn rồi.
Lãnh Dạ nắm mắt lại, môi mím chặt lại, tựa hồ như sẵn sàng đón nhận cái chết. Hắn không phải không nghĩ tới phản kháng, nhưng đối diện với một siêu cấp cao thủ như vậy, có phản kháng như thế nào đều là vô ích. Huống hồ một đao này, trừ phi là cao thủ thuộc Long Hồn võ học tổ, còn không bất luận ai cũng đều không thể đỡ được. Tựa như một người thường đánh ngươi một quyền, ngươi có thể đón đỡ hoặc né tránh, nhưng nếu là một cao thủ đánh ngươi một quyền thì ngươi không có khả năng né tránh. Nếu ai cũng có thể né tránh công kích của cao thủ vậy thì võ học Long Quốc không có tồn tại đến bây giờ. Cũng không có khả năng hưng thịnh suốt mấy ngàn năm dài.
“Hô!” một cổ kình phong đạp vào tai Lãnh Dạ, sau đó không thấy một tiếng động nào. Phảng phát như thời gian hoàn toàn dừng lại. Lãnh Dạ chậm rãi mở mắt, nhưng lại thấy Mười Một gác đao lên cổ hắn, hai mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất. Thiên Trảm chỉ còn cách cổ hắn khoảng cách. Lãnh Dạ thậm chí cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ Thiên Trảm xuyên qua da thấu đến tận xương.
Rốt cuộc, Mười Một chậm chậm dời Thiên Trảm khỏi cỗ Lãnh Dạ, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đi tới sau lưng hắn, ngồi xổm xuống nhặt lên một cái bình nước. Bởi vì bình nước bị đè ở dưới mất ống sắt khá lớn, nếu không phải Lãnh Dạ dậm lên đúng chỗ này, khiến cho lộ ra phía dưới thì sợ rằng Mười Một cũng phải mất một khoảng thời gian tìm kiếm mới có thể tìm thấy nó.
Đây là một bình nước quân dụng, là loại bình mà bộ đội thường hay sử dụng. Trên bình có nhiều chỗ sửa qua nhiều lần, thậm chí có vài chỗ do đạn bắn vào tạo thành những lỗ nhỏ. Nếu không phải bình này rất cứng, sợ không thể sử dụng được nữa, kỳ lạ hơn nữa bên trong bình còn có một ít nước. Bình thường, bình nước bị hư hỏng như thế này thì người ta đã vứt nó đi rồi, nhưng bình nước này vẫn được chủ nhân sửa chữa lại và sử dụng, cho thấy người đó đối với bình nước này rất quý trọng. Theo lý thuyết đồ vật như vậy, chủ nhân không thể tùy tiện bạ đâu để đó, vậy sao nó lại ở đây. Chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là người chủ bình nước cất nó ở đây khi cùng người khác chiến đấu,
Nói như vậy, nơi này từng có trận chiến tại đây?
Mười Một đứng dậy quan sát bốn phía, cả gian phòng thí nghiệm đã là một mảng lộn xộn, sớm không còn dấu vết gì. Hơn nữa cho dù có chiến đấu, cũng sẽ không kịch liệt. Phòng thí nghiệm chỉ có hai người, một là tiến sĩ điên, hai là người mà Mười Một đưa tới, Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung, tuy vết thương đã lành hẳn nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê. Có phát sinh chiến đấu thì nàng cũng không thể nhận biết được.
Hơn nữa Mười Một để ý nhất không phải là phòng thí nghiệm hay là bình nước, mà là hình một tiểu đao, bên cạnh có một vòng tròn, bên trong vòng tròn có hai hình một khẩu sung bán tự động và một khẩu súng trường giao vào nhau, nhìn từ như một vòng tròn bên trong có chữ “X”.
Mười Một cầm bình nước trong tay, thấp giọng nói:
- Đại Quyển.
Sau đó không quản Lãnh Dạ đang nhìn hắn như thấy quái vật, đi vào bên trong, đến bên giường người ta đẩy lật sang một bên, ngồi xổm xuống tìm kiếm cái gì đó.
Lãnh Dạ xoa xoa cổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Mười Một đang tìm kiếm gì đó giữa đống đổ nát. Nói thật là hắn sợ sự hỉ nộ vô thường của người này, một người một khắc trước có thể là bạn sinh tử với ngươi, thậm chí dùng thân che chắn bom đạn cho ngươi, nhưng một khắc sau lại cầm đao chém ngươi. Lãnh Dạ hiện có cảm nhận như vậy, cổ sát khí Mười Một khi nãy cho thấy hắn thật sự muốn giết mình. Hơn nữa không hề có thút tình cảm nào, nếu không phải mình vận khí tốt, vô tính đá ra một cái bình nước, chuyển sự chú ý của hắn đi, thì sợ rằng bây giờ đầu đã lìa khỏi cổ.
Nhưng vẫn có chút Lãnh Dạ không hiểu được, vừa rồi Mười Một rõ ràng có thể giải quyết hắn xong rồi mới xem xét bình nước đó, tại sao lại đột nhiên dừng tay? Cái này không giống tính cách của hắn lắm. Nhưng không cần biết ra sao, ít nhất thì hiện giờ hắn cũng giữ được tính mạng.
“Phù!” Lãnh Dạ thở phào một hơi, hai tay chắp lại trước ngực cảm ơn trời.
Mười Một quay đầu lại liếc nhìn hắn, quay đi lạnh nhạt nói: “Thần sẽ không cứu ngươi.”
“Ta biết.” Lãnh Dạ cười cười, thần tình hoàn toàn chẳng hề có vẻ giống như tỉnh ngộ sau cơn đại nạn không chết, nói: “Là ngươi tha cho ta sao?”
Mười Một cũng không quay đầu lại: “Cho dù ta không giết ngươi, ngươi cũng phải chết.”
“Ục ục!” Lãnh Dạ uống một ngụm nước mát nói: “Vậy sau này ta sẽ cách ngươi thật xa.”
Mười Một chẳng rỗi hơi nói nhảm với hắn, nâng một góc giường lên và lần mò gì đó bên dưới.
Lãnh Dạ đi tới bên Mười Một, sờ sờ cổ hỏi: “Tại sao ngươi lại bỏ qua?”
Mười Một vứt bình nước ra sau lưng, Lãnh Dạ tiếp lấy, đột nhiên biến sắc nói: “Đại Quyển?”
“Ừm.” Mười Một lôi một mảnh vải thấm đầy máu từ dưới gầm giường ra, đây chính là một mảnh của chiếc áo ngoài mà khi Hàn Nguyệt Dung tới đã cởi từ trên người Vịt Bầu xuống. Mười Một liếc nhìn qua, đứng dậy rồi đưa mảnh vải đó tới.
Lãnh Dạ nhận lấy, nhìn qua rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Y phục trên người Hoàng Hậu.”
“Hoàng Hậu?” Lãnh Dạ sửng sốt một chút: “Cô ta sao lại ở đây?”
“Cô ta ở đây chữa thương.”
Lãnh Dạ vo vo thử vết máu trên miếng vải, lại để lên mũi ngửi ngửi, nói: “Vết máu bên trên chắc đã rất lâu rồi.”
“Ừm.” Mười Một ừm một tiếng, lại lục lọi ở một đống đổ nát khác.
Lãnh Dạ hứng thủ hỏi: “Đây là nơi nào?”
Mười Một chẳng cả ngẩng đầu lên: “Phòng thí nghiệm.”
“Ta biết, nhưng là phòng thí nghiệm của ai? Dùng làm gì?”
“Ngươi không cần biết.”
“Được rồi.” Lãnh Dạ thỏa hiệp: “Vậy ta không hỏi nữa. Có điều...” Hắn lắc lắc bình nước hỏi: “Ngươi có phải đã nhìn thấy Đại Quyển nên mới quyết định lưu cho ta một mạng?”
“Đúng.”
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Đừng nói trực tiếp như vậy chứ, sẽ rất làm tổn thương đến lòng tự tôn của ta đó.”
Trong lúc hai người đối thoại hoàn toàn chẳng còn cái vẻ giương cung bạt kiếm, ngươi sống ta chết vừa rồi. Giường như chuyện vừa rồi giữa bọn họ căn bản chưa từng xảy ra vậy.
“Được rồi.” Lãnh Dạ làm bộ thở dài một hơi nói: “Nói đi, ngươi tha cho ta một mạng, chắc chắn là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì. Chắc không phải muốn ta giúp ngươi đối phó Đại Quyển chứ?”
“Chính là Đại Quyển.” Mười Một tìm một chiếc tai nghe từ trong đống đổ nát, đó là thiết bị liên lạc với Cuồng Triều. Hắn nhìn qua một chút rồi nói: “Hoàng Hậu và kẻ điên bị Đại Quyển bắt cóc rồi, một mình ta không cứu nổi họ, cần có năng lực của ngươi.”
Lãnh Dạ sững sờ nói: “Ai là kẻ điên?”
“Chủ nhân của phòng thí nghiệm này.”
“Mẹ kiếp, công tác bảo mật của ngươi tốt thật.” Dừng một chút, Lãnh Dạ lại cười cười nhắc nhở: “Thuận tiện giúp ngươi tìm thêm một người, đúng không?”
“Đúng.”
“Nhưng sao ta lại phải giúp ngươi?”
“Ngươi phải giúp.” Mười Một lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Lãnh Dạ nhún nhún vai, vẻ mặt bực bội nói: “Cùng lắm là chết trong tay ngươi thôi.”
Mười Một mặt không biến đổi: “Chết trong tay ta, hoặc chết trong tay tổ chức mà ngươi trung thành, ngươi chọn cái nào.”
Lãnh Dạ xoa xoa mũi nói: “Cái gì cơ?”
“Lãnh Dạ.” Mười Một nhìn hắn, nói: “Biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, đặc biệt là những người không có khả năng bảo hộ tốt những bí mật mà mình biết.”
Lãnh Dạ sắc mặt hơi biến đổi, sau đó lập tức hồi phục lại vẻ nghịch ngợm vừa rồi, cười nói: “Ngươi thế này có tính là li gián không? Định kêu ta phản quốc hả?”
“Về chính trị ngươi còn hiểu hơn ta. Chính trị, là không được có cảm tình. Ngươi có bản sự gì để biết bí mật của Long Hồn? Thậm chí còn cho ngươi tiến nhập căn cứ thần bí nhất của Long Hồn ở Long Quốc.
“Ta...” Lãnh Dạ há hốc miệng ra, những lại chẳng thể nói ra được lí do nào có tính thuyết phục.
“Ngươi không phải là lãnh đạo cao cấp của Long Quốc, cả đời này cũng chẳng thể tiến nhập vào tầng lớp cao cấp. Đến cả tầng lớp cao cấp cũng không có mấy người biết được vị trí chính xác căn cứ của Long Hồn, vậy mà ngươi đã tiến vào, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Lãnh Dạ gãi gãi đầu nói: “Hiểu cái gì?"
Mười Một lạnh nhạt nói: “Kì thực ngươi đã biết, chỉ là không muốn tiếp nhận thôi đúng không?”
Lãnh Dạ sững sờ nhìn Mười Một, sau một hồi lâu mới cười khổ nói: “Ta xuất thân trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã có tư tưởng tất cả vì lợi ích quốc gia. Cho dù phải bỏ ra tính mạng của mình, ta cũng không tiếc.”
“Ngu trung.” Mười Một chẳng hề lưu tình nói: “Cho nên ngươi nhất định sẽ trở thành vật hi sinh vì chính trị.”
“Cuồng Triều!”
Từ tai nghe tiếng của Nhược Từ vang lên:
“Trong tư liệu ngươi đưa cho ta, có một đoạn mã cuối cùng ta không phá giải được, nó có kèm trình tự động hủy, nếu cường hành phá giả nó sẽ kích hoạt chương trình tự hủy toàn bộ tư liệu.”
Cuồng Triều gõ mạnh vào cạnh bàn phím nói: “ Hảo,gửi những tệp(ND – Tệp là file đó =.=’’) đã phá giải được cho ta, cái đoạn mã cuối cùng kia để ta tự làm.”
Nhược Từ gửi toàn bộ tư liệu cho Cuồng Triều, khi Cuồng Triều đã chấp nhận rồi mới hỏi: “ Tại sao không gọi bọn Kiệt Mỗ hỗ trợ?”
“Không được, đây là những tư liệu này không thể để cho nhiều người biết được.”
Dừng một chút Cuồng Triều lại hỏi: “Có tìm được Sở Nguyên không?”
“Bọn Kiệt Mỗ vẫn không có tin tức gì, có lẽ chưa tìm được.”
“Ngay khi tìm được hắn, thì lập tức thông tri cho Vịt Bầu đi tìm.”
“Như vậy có sao không? Sao phải vội vã tìm hắn thế?”
“Ah.” Cuồng Triều nhíu mày thành hình chữ “Xuyên”, hai vẫn dán vào màn hình, mười ngón tay như múa trên bàn phím, nhẹ giọng nói:
“ Có chuyện xảy ra, là chuyện lớn.”
“Vụt!” Mười Một nhanh chóng chém một đao nhằm vào cổ Lãnh Dạ.
Đối mặt với đao của Mười Một, Lãnh Dạ cảm thấy bất lực, đó là loại cảm giác bất lực giống như khi biết cái chết đang đến gần mà không cách nào né tránh được. Nếu là một người khác cầm đao chém hắn thì Lãnh Dạ cũng có hơn mười loại phương pháp để tự cứu bản thân. Đáng tiếc người hắn đang đối đầu là một người so với các cao thủ khác khác rất nhiều, một cao thủ có công kích không thể phá giải.
Người bình thường khi đánh nhau thường chém lung tung. Chỉ nhằm chém trúng đối phương, cũng không quản xem một đao đó chém xuống có gây ra vết thương trí mạng, hoặc làm mất đi năng lực hành động của đối phương, nếu theo võ học mà nó là không có chương pháp. Nhưng nếu là cao thủ so chiêu thì lại khác, bọn họ cầu chính là quyết đấu sinh tử, xuất đao là sát nhân. Công kích của họ đều nhắm vào đại huyệt trên toàn thân đối phương hoặc các nơi yếu hại, chỉ cần một đao có thể lấy mạng đối phương. Mặc dù bọn họ mỗi một đao, một thức đều rất đơn giản, nhưng thật sự ẩn hàm trong đó là thiên đạo. Một đao vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho người ta không thể tránh thoát.
Võ học tựa như lập trình máy tính, một chương trình nếu do mười người biên soạn, sẽ có thể thành mười đoạn mã khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau. Bởi vậy mới có câu nói “Sư phụ dẫn vào cửa, nhưng tu hành là ở bản thân”. Sư phụ có thể chỉ dạy chiêu thức, nhưng mỗi người đối với thiên địa có cảm nhận khác nhau, dẫn đến hướng phát triển bất đồng, thích hợp với bản thân mỗi người.
Tựa như Mười Một giờ phút này là chém ngang, nếu đổi lại là người thường, chỉ dụng lực cơ bắp chém một đao tương tự thì không thể đạt tới đột hoàn mỹ như vậy mà sẽ có sơ hở, mà một sơ hở nhỏ thôi cũng đủ để mất mạng.
Mà Mười Một chính là một cao thủ, hắn đối với thật chiến không ngừng rèn luyện, phát triển sao cho phù hợp với bản thân, một đao vô cùng đơn giản đã đạt tới đỉnh cao võ học cận chiến. So lực độ, với lực tay của Mười Một, Lãnh Dạ căn bản không có khả năng ngạnh tiếp. Hơn nữa Mười Một xuất đao tốc dộ rất nhanh, hắn cũng không có thời gian né tránh. Cũng có thể đánh vào cổ tay, theo thế đao này thì dù có đánh vào cổ tay cũng không thể cản được Thiên Trảm chém tới. Ẩn thế che chắn cho cổ tay, cho nên bất kể thế nào, chỉ cần một đao này của Mười Một chém xuống, thì Lãnh Dạ chắc chắn phải chết.
Áp lực càng ngày càng lớn, không khí xung quanh như một bức tường vô hình không ngừng đè nặng lên vai Lãnh Dạ. Hắn nghe rõ được tiếng tim mình đang đập trong long ngực, một cổ cảm giác khó chịu nổi lên, cứ như muốn phá vỡ lòng ngực hắn mà lao ra. Đây là do sát khí từ Mười Một phát ra. Đao chưa đến nhưng sát khí lại bức nhân, nói lên quyết tâm muốn một đao đẩy hắn vào chỗ chết.
Lãnh Dạ nhìn Mười Một toàn thân đang phát tán ra sát khí bức nhân, không khống chế được bước lùi.”Đinh đang!” Âm thanh vang lên, dường như chân hắn dậm lên một cái gì đó, nhưng hắn không có kịp tự hỏi xem đó là cái gì, bởi vì đao của Mười Một đã tới sát cổ hắn rồi.
Lãnh Dạ nắm mắt lại, môi mím chặt lại, tựa hồ như sẵn sàng đón nhận cái chết. Hắn không phải không nghĩ tới phản kháng, nhưng đối diện với một siêu cấp cao thủ như vậy, có phản kháng như thế nào đều là vô ích. Huống hồ một đao này, trừ phi là cao thủ thuộc Long Hồn võ học tổ, còn không bất luận ai cũng đều không thể đỡ được. Tựa như một người thường đánh ngươi một quyền, ngươi có thể đón đỡ hoặc né tránh, nhưng nếu là một cao thủ đánh ngươi một quyền thì ngươi không có khả năng né tránh. Nếu ai cũng có thể né tránh công kích của cao thủ vậy thì võ học Long Quốc không có tồn tại đến bây giờ. Cũng không có khả năng hưng thịnh suốt mấy ngàn năm dài.
“Hô!” một cổ kình phong đạp vào tai Lãnh Dạ, sau đó không thấy một tiếng động nào. Phảng phát như thời gian hoàn toàn dừng lại. Lãnh Dạ chậm rãi mở mắt, nhưng lại thấy Mười Một gác đao lên cổ hắn, hai mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất. Thiên Trảm chỉ còn cách cổ hắn khoảng cách. Lãnh Dạ thậm chí cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ Thiên Trảm xuyên qua da thấu đến tận xương.
Rốt cuộc, Mười Một chậm chậm dời Thiên Trảm khỏi cỗ Lãnh Dạ, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đi tới sau lưng hắn, ngồi xổm xuống nhặt lên một cái bình nước. Bởi vì bình nước bị đè ở dưới mất ống sắt khá lớn, nếu không phải Lãnh Dạ dậm lên đúng chỗ này, khiến cho lộ ra phía dưới thì sợ rằng Mười Một cũng phải mất một khoảng thời gian tìm kiếm mới có thể tìm thấy nó.
Đây là một bình nước quân dụng, là loại bình mà bộ đội thường hay sử dụng. Trên bình có nhiều chỗ sửa qua nhiều lần, thậm chí có vài chỗ do đạn bắn vào tạo thành những lỗ nhỏ. Nếu không phải bình này rất cứng, sợ không thể sử dụng được nữa, kỳ lạ hơn nữa bên trong bình còn có một ít nước. Bình thường, bình nước bị hư hỏng như thế này thì người ta đã vứt nó đi rồi, nhưng bình nước này vẫn được chủ nhân sửa chữa lại và sử dụng, cho thấy người đó đối với bình nước này rất quý trọng. Theo lý thuyết đồ vật như vậy, chủ nhân không thể tùy tiện bạ đâu để đó, vậy sao nó lại ở đây. Chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là người chủ bình nước cất nó ở đây khi cùng người khác chiến đấu,
Nói như vậy, nơi này từng có trận chiến tại đây?
Mười Một đứng dậy quan sát bốn phía, cả gian phòng thí nghiệm đã là một mảng lộn xộn, sớm không còn dấu vết gì. Hơn nữa cho dù có chiến đấu, cũng sẽ không kịch liệt. Phòng thí nghiệm chỉ có hai người, một là tiến sĩ điên, hai là người mà Mười Một đưa tới, Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung, tuy vết thương đã lành hẳn nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê. Có phát sinh chiến đấu thì nàng cũng không thể nhận biết được.
Hơn nữa Mười Một để ý nhất không phải là phòng thí nghiệm hay là bình nước, mà là hình một tiểu đao, bên cạnh có một vòng tròn, bên trong vòng tròn có hai hình một khẩu sung bán tự động và một khẩu súng trường giao vào nhau, nhìn từ như một vòng tròn bên trong có chữ “X”.
Mười Một cầm bình nước trong tay, thấp giọng nói:
- Đại Quyển.
Sau đó không quản Lãnh Dạ đang nhìn hắn như thấy quái vật, đi vào bên trong, đến bên giường người ta đẩy lật sang một bên, ngồi xổm xuống tìm kiếm cái gì đó.
Lãnh Dạ xoa xoa cổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Mười Một đang tìm kiếm gì đó giữa đống đổ nát. Nói thật là hắn sợ sự hỉ nộ vô thường của người này, một người một khắc trước có thể là bạn sinh tử với ngươi, thậm chí dùng thân che chắn bom đạn cho ngươi, nhưng một khắc sau lại cầm đao chém ngươi. Lãnh Dạ hiện có cảm nhận như vậy, cổ sát khí Mười Một khi nãy cho thấy hắn thật sự muốn giết mình. Hơn nữa không hề có thút tình cảm nào, nếu không phải mình vận khí tốt, vô tính đá ra một cái bình nước, chuyển sự chú ý của hắn đi, thì sợ rằng bây giờ đầu đã lìa khỏi cổ.
Nhưng vẫn có chút Lãnh Dạ không hiểu được, vừa rồi Mười Một rõ ràng có thể giải quyết hắn xong rồi mới xem xét bình nước đó, tại sao lại đột nhiên dừng tay? Cái này không giống tính cách của hắn lắm. Nhưng không cần biết ra sao, ít nhất thì hiện giờ hắn cũng giữ được tính mạng.
“Phù!” Lãnh Dạ thở phào một hơi, hai tay chắp lại trước ngực cảm ơn trời.
Mười Một quay đầu lại liếc nhìn hắn, quay đi lạnh nhạt nói: “Thần sẽ không cứu ngươi.”
“Ta biết.” Lãnh Dạ cười cười, thần tình hoàn toàn chẳng hề có vẻ giống như tỉnh ngộ sau cơn đại nạn không chết, nói: “Là ngươi tha cho ta sao?”
Mười Một cũng không quay đầu lại: “Cho dù ta không giết ngươi, ngươi cũng phải chết.”
“Ục ục!” Lãnh Dạ uống một ngụm nước mát nói: “Vậy sau này ta sẽ cách ngươi thật xa.”
Mười Một chẳng rỗi hơi nói nhảm với hắn, nâng một góc giường lên và lần mò gì đó bên dưới.
Lãnh Dạ đi tới bên Mười Một, sờ sờ cổ hỏi: “Tại sao ngươi lại bỏ qua?”
Mười Một vứt bình nước ra sau lưng, Lãnh Dạ tiếp lấy, đột nhiên biến sắc nói: “Đại Quyển?”
“Ừm.” Mười Một lôi một mảnh vải thấm đầy máu từ dưới gầm giường ra, đây chính là một mảnh của chiếc áo ngoài mà khi Hàn Nguyệt Dung tới đã cởi từ trên người Vịt Bầu xuống. Mười Một liếc nhìn qua, đứng dậy rồi đưa mảnh vải đó tới.
Lãnh Dạ nhận lấy, nhìn qua rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Y phục trên người Hoàng Hậu.”
“Hoàng Hậu?” Lãnh Dạ sửng sốt một chút: “Cô ta sao lại ở đây?”
“Cô ta ở đây chữa thương.”
Lãnh Dạ vo vo thử vết máu trên miếng vải, lại để lên mũi ngửi ngửi, nói: “Vết máu bên trên chắc đã rất lâu rồi.”
“Ừm.” Mười Một ừm một tiếng, lại lục lọi ở một đống đổ nát khác.
Lãnh Dạ hứng thủ hỏi: “Đây là nơi nào?”
Mười Một chẳng cả ngẩng đầu lên: “Phòng thí nghiệm.”
“Ta biết, nhưng là phòng thí nghiệm của ai? Dùng làm gì?”
“Ngươi không cần biết.”
“Được rồi.” Lãnh Dạ thỏa hiệp: “Vậy ta không hỏi nữa. Có điều...” Hắn lắc lắc bình nước hỏi: “Ngươi có phải đã nhìn thấy Đại Quyển nên mới quyết định lưu cho ta một mạng?”
“Đúng.”
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Đừng nói trực tiếp như vậy chứ, sẽ rất làm tổn thương đến lòng tự tôn của ta đó.”
Trong lúc hai người đối thoại hoàn toàn chẳng còn cái vẻ giương cung bạt kiếm, ngươi sống ta chết vừa rồi. Giường như chuyện vừa rồi giữa bọn họ căn bản chưa từng xảy ra vậy.
“Được rồi.” Lãnh Dạ làm bộ thở dài một hơi nói: “Nói đi, ngươi tha cho ta một mạng, chắc chắn là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì. Chắc không phải muốn ta giúp ngươi đối phó Đại Quyển chứ?”
“Chính là Đại Quyển.” Mười Một tìm một chiếc tai nghe từ trong đống đổ nát, đó là thiết bị liên lạc với Cuồng Triều. Hắn nhìn qua một chút rồi nói: “Hoàng Hậu và kẻ điên bị Đại Quyển bắt cóc rồi, một mình ta không cứu nổi họ, cần có năng lực của ngươi.”
Lãnh Dạ sững sờ nói: “Ai là kẻ điên?”
“Chủ nhân của phòng thí nghiệm này.”
“Mẹ kiếp, công tác bảo mật của ngươi tốt thật.” Dừng một chút, Lãnh Dạ lại cười cười nhắc nhở: “Thuận tiện giúp ngươi tìm thêm một người, đúng không?”
“Đúng.”
“Nhưng sao ta lại phải giúp ngươi?”
“Ngươi phải giúp.” Mười Một lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Lãnh Dạ nhún nhún vai, vẻ mặt bực bội nói: “Cùng lắm là chết trong tay ngươi thôi.”
Mười Một mặt không biến đổi: “Chết trong tay ta, hoặc chết trong tay tổ chức mà ngươi trung thành, ngươi chọn cái nào.”
Lãnh Dạ xoa xoa mũi nói: “Cái gì cơ?”
“Lãnh Dạ.” Mười Một nhìn hắn, nói: “Biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, đặc biệt là những người không có khả năng bảo hộ tốt những bí mật mà mình biết.”
Lãnh Dạ sắc mặt hơi biến đổi, sau đó lập tức hồi phục lại vẻ nghịch ngợm vừa rồi, cười nói: “Ngươi thế này có tính là li gián không? Định kêu ta phản quốc hả?”
“Về chính trị ngươi còn hiểu hơn ta. Chính trị, là không được có cảm tình. Ngươi có bản sự gì để biết bí mật của Long Hồn? Thậm chí còn cho ngươi tiến nhập căn cứ thần bí nhất của Long Hồn ở Long Quốc.
“Ta...” Lãnh Dạ há hốc miệng ra, những lại chẳng thể nói ra được lí do nào có tính thuyết phục.
“Ngươi không phải là lãnh đạo cao cấp của Long Quốc, cả đời này cũng chẳng thể tiến nhập vào tầng lớp cao cấp. Đến cả tầng lớp cao cấp cũng không có mấy người biết được vị trí chính xác căn cứ của Long Hồn, vậy mà ngươi đã tiến vào, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Lãnh Dạ gãi gãi đầu nói: “Hiểu cái gì?"
Mười Một lạnh nhạt nói: “Kì thực ngươi đã biết, chỉ là không muốn tiếp nhận thôi đúng không?”
Lãnh Dạ sững sờ nhìn Mười Một, sau một hồi lâu mới cười khổ nói: “Ta xuất thân trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã có tư tưởng tất cả vì lợi ích quốc gia. Cho dù phải bỏ ra tính mạng của mình, ta cũng không tiếc.”
“Ngu trung.” Mười Một chẳng hề lưu tình nói: “Cho nên ngươi nhất định sẽ trở thành vật hi sinh vì chính trị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.