Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 699: Máu điên(2)

Khát Trí

06/04/2013

''Oáp." Hỏa Điểu vỗ miệng ngáp dài, ngó trái ngó phải, dường như đang muốn kiếm việc gì đó để làm.

Trên ghế lái phía trước, Vịt Bầu khẩn trương nắm chặt tay lái, không ngừng hít sâu thở đều để giảm bớt cảm giác lo lắng trong lòng.

Hỏa Điểu thò đầu ra phía trước, hỏi: "Sao vậy? Lo lắng?"

"Cũng hơi hơi.'' Vịt Bầu cố rặn ra vẻ tươi cười trên mặt, nhe răng cười gượng gạo nói.

Hỏa Điểu vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi sẽ không sao, cứ yên tâm lái xe. Những việc còn lại ta sẽ giải quyết.'' Sau đó hắn vỗ vỗ khẩu súng máy đang ôm trong ngực.

Cây súng máy này và thuốc nổ mà lúc nãy Mười Một dùng để dọa bọn Liệt Hỏa đều do Vịt Bầu mang tới, thực ra Vịt Bầu còn đến trước cả người của Long Hồn. Sau khi sắp xếp việc của Nguyễn Thanh Ngữ xong, hắn đã rút lui cùng người của Vận Mệnh, những người này đưa Vịt Bầu đến một cứ điểm của bọn họ, giao cho hắn súng ống cùng với một lượng thuốc nổ lớn và rất nhiều lựu đạn theo lời của Lục Đạo, sau đó để cho hắn đến gặp đám Mười Một. Tiếp theo Vịt Bầu tạm thời trốn đi theo lời của Mười Một, đợi đến khi mọi việc ổn thỏa mới gọi hắn ra, Hỏa Điểu ngồi trên xe việt dã của hắn.

"Phải rồi." Hỏa Điểu nói: "Nghe nói kỹ thuật lái xe của ngươi không tồi?"

"Cũng tàm tạm.'' Vịt Bầu gượng gạo đáp.

"Vậy chút nữa ngươi cứ tông thẳng vào giữa đám người kia, chỗ nào càng nhiều người thì ngươi cứ ủi vào, đừng có dừng lại. Nếu dừng lại, ta và ngươi chắc chắn sẽ toi đời.''

Vịt Bầu run cả người, thận trọng hỏi: "Tông thật?"

Hỏa Điểu cười nói: "Sợ rồi à? Chưa giết người bao giờ?''

Vịt Bầu ưỡn ngực, cố giả vờ khinh thường, nói: "Việc này thì có gì phải sợ.''

Lúc này, từ trong tai nghe của hai người vang lên thanh âm của Thiên Táng: "Đừng nói nhảm nữa, bọn họ đến rồi."

Thiên Táng vừa dứt lời, từ xa liền vọng đến tiếng động cơ ô tô ầm ầm, vô số đèn xe chiếu sáng rực cả con đường, chói đến mức không mở nổi mắt.



Con đường đi đến khu phố cổ này cũng khá rộng, dải phân cách ở giữa có trồng cây chia con đường thành hai làn ngược chiều, mỗi làn đường đủ rộng cho bốn chiếc xe chạy ngang hàng.

Tiếng động cơ càng lúc càng to, lượng xe hiện lên trong tầm mắt cũng càng lúc càng nhiều. Nhìn từ xa thấy như một biển xe trông rất hoành tráng.

Hỏa Điểu huýt sáo, cười nói: "Nhiều người thật...Chỉ có mấy người chúng ta mà cần dùng nhiều người như vậy sao?"

Vịt Bầu quay đầu nhìn hắn, khích tướng: "Sợ rồi hả?''

Hỏa Điểu vỗ mạnh lên gáy hắn, trợn mắt tức giận, nói: "Lái xe đi. Ông đây còn có trận nào chưa đánh qua? Không lẽ sợ chút việc nhỏ như thế này? Nói cho ngươi biết, nhớ lại năm đó chúng ta được chính phủ thuê, lúc đó phối hợp với quân đội chính quy, trận đó mới gọi là..."

"Ầm!" . Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên từ đằng xa, át đi câu nói tiếp theo của Hỏa Điểu. Khi tiếng nổ vang lên, cả mặt đất và không khí cũng đều rung lên. Đồng thời, chiếc xe đi đầu của đoàn xe hai nhà Dương Vương bỗng nhiên nổ văng lên cao biến thành một quả cầu lửa giữa không trung, sau đó rơi mạnh xuống, cả chiếc xe phút chốc đã chìm trong biển lửa.

Gần như cùng lúc, thuốc nổ chôn cạnh dải phân cách cũng phát nổ. Áp lực của vụ nổ làm biến dạng cả chiếc xe gần nhất. Cửa xe, cửa kính đều biến dạng. Vụ nổ còn làm nổ văng xi măng, bê tông của làn phân cách, vô số mảnh vỡ bay vùn vụt như đạn. Trong phút chốc, tiếng va đập vang lên không ngừng, những mảnh vụn bị áp lực của vụ nổ thổi bay có sức va đập cũng chẳng kém dùng búa nện là bao. Chỉ trong chớp mắt, không biết đã có bao nhiêu cửa kính xe bị những mảnh vụn này đập nát. Những người ngồi ngay cạnh cửa mà lại hạ kính xuống thì lại càng đen đủi, không có lớp kính ngăn cản, mảnh vụn văng thẳng vào mặt họ, chấn thương mặt mày đã là tốt, thậm chí có một người xui xẻo bị mảnh vỡ găm thẳng vào mắt, xem chừng con mắt cũng hỏng nốt.

Trong phủ chốc, tiếng nổ mạnh, tiếng thét chói tai, tiếng kêu rên hòa vào nhau. Ánh đỏ rực một góc trời, ánh lửa, máu và nước mắt.

Nửa trước của đoàn xe nhanh chóng dừng lại, nửa sau của đoàn xe vì khoảng cách quá gần, tốc độ khá nhanh nên không thể phanh kịp, tông dồn vào nhau, không ít chiếc xe bị đâm méo mó không còn hình thù.

"Ầm! !" Lại có một quả bom nổ tung giữa đoàn xe phía trước, những người phía sau ngồi ở trong xe, ngây ngốc thưởng thức màn ''xe bay'' miễn phí này.

Giờ phút này, đầu óc tất cả mọi người hai nhà Vương, Dương đều trống rỗng, thân thể cảm nhận sự rung động của mặt đất sau mỗi vụ nổ, mắt nhìn từng chiếc xe bị văng lên sau đó rơi xuống, trong đầu tất cả mọi người đều có một ý nghĩ: Trúng mai phục! Tiếng nổ vang lên liên tiếp như một bản hòa tấu, mỗi lần tiếng nổ vang lên đều có hai, ba chiếc xe bị nổ tung, giết chết không ít người đang ngồi trong xe.

Sắt thép và máu thịt lộ ra vẻ yếu ớt trước ánh lửa rực trời, tính mạng con người giờ phút này cũng chỉ như cỏ rác.

Tử thần vung lưỡi hái lên, tươi cười lấy đi từng tính mạng một.

Dù những người này xuất thân từ thế gia cổ võ thì đã sao? Cho dù võ công của bọn họ cao cường thì đã sao? Thân thể yếu ớt bằng máu thịt không thể chịu nổi thuốc nổ và lửa cháy, chỉ cần một vụ nổ, thân thể liền nát vụn như thủy tinh vỡ.



Máu tươi phủ kín cả con đường.

Người hai nhà Vương, Dương rốt cục cũng tỉnh táo lại, những người còn sống, chỉ cần có thể động đậy hai chân đều gào to rồi chạy thục mạng, có nhiều người vượt qua dải phân cách chạy sang làn đường bên kia. Giờ phút này, mỗi người chỉ hận không thể mọc thêm hai chân để có thể chạy nhanh hơn. Tình hình đã hoàn toàn mất kiểm soát, mọi người chạy trốn kêu gào khắp nơi. Kể cả những người ngồi trong những chiếc xe ở phía sau không bị ảnh hưởng của vụ nổ cũng nhảy xuống xe bỏ chạy về hướng ngược lại hoặc băng qua dải phân cách chạy sang làn đường bên kia.

Đột nhiên, một quả mìn chôn ở giữa đoàn xe nổ tung, hai chiếc xe lúc trước bị tông dính vào nhau đều văng ra, ngoài ra còn có những người đứng gần hai chiếc xe này.

Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc, tất cả mọi người há hốc mồm, trợn mắt nhìn hai chiếc xe bị nổ văng, không khí im lặng như tờ. Chưa đến nửa giây, không biết ai gào lên một câu: "Chạy mau!!" Những lời này giống như một một mồi lửa, lập tức làm cho tất cả mọi người trong đoàn xe sôi lên.

Trước đó những vụ nổ chỉ xảy ra ở phần trước đoàn xe, phần giữa và phần sau không bị ảnh hưởng, không ít người may mắn đứng phía sau xem cảnh này với vẻ hả hê. Thế nhưng hiện giờ thuốc nổ lại nổ ngay giữa đoàn xe, việc này nói lên một điều: dù ngươi trốn ở đâu thì cũng không an toàn. Ai mà biết được bên cạnh xe mình có chôn thuốc nổ hay không?

Tất cả mọi người đều nghĩ đến việc này, vì vậy mọi người đang ở phía sau đoàn xe cũng phát hoảng, hét to lên, không cắm đầu cắm cổ chạy về phía sau thì cũng cố băng qua làn đường bên kia.

Khung cảnh hai trăm người đồng thời cắm đầu cắm cổ chạy để giữ mạng quả thật rất hoành tráng, nhất là hai trăm người này vừa chạy vừa hô hoán, kêu thét, khiến cho người ta tưởng như đã đến ngày tận thế. Đối với người hai nhà Vương, Dương, có lẽ đây thật sự là tận thế.

Phía sau đoàn xe, hai người lãnh đạo đội ngũ lần này của hai nhà Vương, Dương đang được thủ hạ vây quanh bảo vệ. Vương Cao và Dương Chí Viễn sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nhìn tình cảnh hỗn loạn đã không thể khống chế. Bọn họ hiểu rõ, cho dù bây giờ có la hét rát cổ bỏng họng cũng chẳng có ai nghe, vỡ trận chính là điều mà các tướng lĩnh từ cổ chí kim đều sợ. Mà đáng xấu hổ là liên quân hai nhà bọn họ vỡ trận không phải do chịu áp lực quá lớn, nhưng vì bị mấy quả bom dọa cho sợ mất mật.

Binh bại như núi đổ! Cho dù là tướng lĩnh cao minh đến đâu cũng không thể cứu vãn. Chỉ một ít thuốc nổ chôn trước mà đã hoàn toàn phá tan nhuệ khí của liên quân hai nhà.

Vương Cao đấm mạnh lên nắp động cơ, lực mạnh đến nỗi đánh thủng một lỗ trên cái nắp bằng sắt. Hàm răng nghiến chặt, hai mắt lồi lên như sắp rơi ra khỏi tròng. Vương Cao chửi ầm lên: "Cái d***, rốt cục đang xảy ra chuyện gì?!"

Vương Cao vừa dứt lời, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng ma sát chói tai của bánh xe với mặt đất, một chiếc xe việt màu đen đang chạy đến với tốc độ hơn 180 km/h từ làn xe bên kia. Có một đám người của hai nhà họ Vương, Dương đang đứng trên làn đường đó nhưng chiếc xe việt dã màu đen không những không giảm tốc độ chút nào mà lại còn rú ga tăng tốc vọt tới.

Người của liên quân hai nhà vốn đã vô cùng hoảng sợ, không ai chú ý việc có xe chạy qua. Cả đám đều sợ sệt tìm quanh xem xung quanh mình có thuốc nổ hay không. Khi chiếc xe việt dã lao đến gần, một vài người còn tỉnh táo phát hiện thấy không ổn, vội vàng tránh ra. Những người bị vụ nổ làm cho mê muội, đầu óc không tỉnh táo thì vẫn đứng đó.

Trong chốc lát, chiếc xe việt dã đã lao đến trước mặt bọn họ. Những người đứng trước rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc xe việt dã đang lao tới với tốc độ cao, kêu lên sợ hãi muốn tránh ra nhưng đã muộn mất rồi.

Xe việt dã đâm vào lưng họ, sức mạnh không thể chống cự đập vào người, hất văng cơ thể lên không trung, lăn trên nóc xe việt dã sau đó lại rơi xuống mặt đất. Sau đó, xe việt dã lao như bò tót vào giữa đám người, húc văng, nghiền nát những người khác, máu chảy thành sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook