Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 700: Máu điên(3)

Khát Trí

06/04/2013

Hầu hết những người của hai nhà Vương, Dương vượt dải phân cách chạy qua làn đường bên kia đều không chú ý đến chiếc xe việt dã đột ngột xuất hiện. Ngoại trừ những người tỉnh táo tránh được và những người may mắn đứng ở rìa, rất nhiều người đã trở thành vong hồn dưới bánh xe.

Xe việt dã vừa đi vừa nghiền ép, tiếng xương vỡ "răng rắc răng rắc" vang lên không ngừng, ngoài ra tiếng gào thét chạy trốn của những người bên cạnh rốt cục cũng gây chú ý cho những người chưa biết gì. Bọn họ thấy chiếc xe việt dã này lao về phía mình thì vô cùng hoảng sợ. Vốn mọi người đang tập trung một chỗ để tìm kiếm cảm giác an toàn, lúc này lại chen lấn xô đẩy nhau để chạy trốn, chỉ mong mình có thể tranh thủ thời gian để tránh kết cục bị bánh xe nghiền nát. Có người kẹt ở giữa nhất thời không thể chạy trốn liền trở nên bối rối, ra tay với cả đồng bạn của mình. Nhiều người bị đồng bạn đẩy ngã rồi trơ mắt nhìn lốp xe việt dã nghiến qua cơ thể của mình, sau đó nghe tiếng xương cốt trên người mình gãy nát.

Trong xe việt dã, không biết là do Vịt Bầu quá hồi hộp hay hưng phấn mà nắm chặt tay lái, bắt chước Hầu Tử mở miệng gào thét. Hắn luôn chọn chỗ nào có nhiều người để lao đến, mỗi lần nghiền nát một người, máu tươi bắn lên, ánh mắt hắn lại càng đỏ.

Xe việt dã nghiền qua các cơ thể, vừa đi vừa chao đảo, may rằng đây là xe việt dã, nếu đây là chiếc xe tải mà Thiên Táng lái thì chỉ sợ đã sớm lật xe hoặc là chết máy rồi. Đầu xe việt dã đã móp méo, mỗi lần lốp xe nghiền qua một người đều làm cho máu bắn tung tóe, kính chắn gió bị xương cốt máu thịt phủ kín như một tấm màn màu đỏ khiến người trong xe không thể quan sát tình hình phía trước. Nhưng Vịt Bầu lại càng hưng phấn gào thét, nhấn mạnh chân ga. Nghe từng tiếng xương cốt vỡ vụ "răng rắc, răng rắc" vang lên dưới lốp xe, hắn vô cùng hưng phấn.

Mà chiếc xe việt dã ầm ầm lao tới này cũng không phải cơn ác mộng cuối cùng của liên quân hai nhà, khi cửa kính phía sau xe việt dã mở lên, một nòng súng vừa to vừa dài thò ra từ cửa sổ , đám người liên quân hai nhà Vương, Dương rốt cục đã hoàn toàn hoảng loạn.

"A... A... A...! ! !" Hỏa Điểu hưng phấn gào lên, lập tức bóp chết cò, tiếng nổ đinh tai bắt đầu vang lên từ súng máy. Những viên đạn bay vèo vèo về phía đoàn xe và đám người liên quân, phá vỡ cơ thể máu thịt và cả sắt thép nằm trong làn đạn.

Trước một khẩu súng máy hạng nặng như vậy, muốn chạy trốn chính là mơ tưởng viển vông. Sức giật của súng cực lớn, điều này liên quan trực tiếp đến uy lực của khẩu súng.

Huống hồ hộp đạn của nó lên đến hơn một trăm viên, đã thế Hỏa Điểu còn cài lên hai hộp tiếp đạn tức là hai trăm viên đạn, đủ để hắn bắn liên tục từ đầu đến cuối đoàn xe.

Để cho lính đột kích cầm súng máy là một việc rất kinh khủng, nhất là khi khoảng cách của hai bên không quá xa. Việc Hỏa Điểu có súng máy hạng nặng chính là kiếp nạn đối với liên quân hai nhà Vương, Dương. Những viên đạn không ngừng găm vào lớp thép mỏng manh trên những chiếc xe. Dưới sự áp chế từ khẩu súng máy trên tay Hỏa Điểu, liên quân hai nhà Vương, Dương bị đè ép không thể ngóc đầu lên được.

Điên cuồng! Một người lái xe và một lính đột kích nhẹ nhàng xuyên qua tuyến phòng thủ của liên quân hai nhà, nếu việc này truyền đi, không biết bao nhiêu người sẽ há hốc miệng đến mức trẹo cả quai hàm.



Hai người đối đầu với hai trăm người mà lại chiêm ưu thế hoàn toàn? Dù ai nghe được chuyện này cũng sẽ coi đó chỉ là nói nhảm, nhưng cái chuyện vốn chỉ có thể là nói nhảm đó lại thực sự xảy ra.

Xe việt dã nhanh chóng lao qua đám người trên làn đường bên kia, lưu lại phía sau một đống xương thịt bầy nhầy, máu tanh lầy lội, không thể phân biệt đâu là xương, đâu là thịt. Bánh xe dính đầy máu thịt trở nên trơn trượt khiến cho xe bị chệch hướng, suýt chút nữa húc vào dải phân cách. May mà Vịt Bầu kịp thời dùng cần gạt nước gạt đi máu thịt dính trên kính nên mới phát hiện ra điều này, vội vàng điều chỉnh tay lái giúp cho xe không tông vào dải phân cách. Vì chỉ cần xe bị dừng lại, tình thế sẽ đảo ngược ngay lập tức.

Phía sau xe việt dã, một ít người may mắn giữ được mạng đã lổm nhổm bò dậy. Vài tên gan lớn, chẳng quan tâm đến thân thể đầy máu của mình, đuổi theo giơ súng bắn vào xe việt dã. Nhưng bọn họ vừa chạy được vài bước, sau lưng lại vang lên tiếng thét chói tai. Mọi người vốn đã rất sợ hãi, quay đầu nhìn lại theo bản năng thì thấy một chiếc xe tải đang lao tới. Những người này liền hoàn toàn hoảng loạn.

Trong xe tải, Thiên Táng chăm chú lái xe. Hắn cũng không dám tông vào chỗ nhiều người như Vịt Bầu, dù sao xe tải cũng khác xe việt dã, nếu chẳng may bị lật xe thì ba người bọn họ có muốn chạy cũng không được. Nhưng hai người khác trong xe không giống hắn, Tuyết Linh Nhi dùng hai khẩu súng lục bắn ra từ cửa kính phía sau, bất kỳ kẻ nào thò mặt ra đều bị nàng giết chết chỉ bằng một phát súng. So với kiểu bắn loạn không mục tiêu của Hỏa Điểu, cách tấn công của Tuyết Linh Nhi thì càng làm cho người ta kinh hãi. Những người bị nàng nhắm trúng, hầu như không có khả năng thoát chết.

Còn lại Mười Một chỉ làm một việc đó là quăng bom và lựu đạn về phía đám người và đoàn xe, hơn nữa toàn chọn chỗ nhiều người, nhiều xe nhất để ném, ném không ngơi tay. Thuốc nổ và lựu đạn liên tục rơi vào giữa đoàn xe, tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, toàn bộ đoàn xe đều chìm trong biển lửa. Càng thê thảm là hầu hết những người trong xe đều đã xuống xe, đâu đâu cũng là người và xe, những người này không có chỗ để ẩn núp, mỗi khi thuốc nổ, lựu đạn hay những chiếc xe bị nổ tung đều thổi văng tới mấy người.

"Ầm!" Một chiếc xe nổ tung, văng lên không trung sau đó rơi mạnh xuống đất.

Ánh lửa đỏ rực cả một vùng trời, thể hiện lần hành động này hai nhà Vương, Dương đã tổn thất vô cùng thảm trọng.

"A!" An toàn vượt qua đoàn xe của hai đại gia tộc, Vịt Bầu hưng phấn quơ quơ nắm đấm. Chuyện ngày hôm nay với hắn mà nói thực sự vô cùng kích thích. Vừa nãy hắn đã đè chết, đâm bị thương bao nhiêu người ngay cả hắn cũng đếm không ngờ. Sự lo lắng bất an lúc trước đã bị hắn ném ra sau đầu. Hiện tại hắn chỉ còn cảm giác kích thích và hưng phấn. Nếu như không vẫn còn chút lý trí thì chỉ sợ hắn đã sớm quay đầu xe chơi thêm lần nữa rồi.

Hỏa Điểu ngồi ở phía sau, vẫn chưa bắn hết hai trăm viên đạn của khẩu súng máy, cảm thấy vẫn chưa sướng tay bèn thò người ra cửa sổ, giương súng nã nốt những viên đạn còn lại vào đoàn xe. Đến tận khi chiếc xe đã chạy rất xa vẫn có thể thấy ánh lửa đầu nòng không ngừng lóe lên, tiếng súng vang lên không ngừng và tiếng ma sát của viên đạn khi găm vào sắt thép.

So với sự điên cuồng của Hỏa Điểu, chiếc xe tải ở phía sau hiền lành hơn nhiều. Thiên Táng tập trung lái xe, có vẻ không hứng thú với những chuyện xảy ra bên ngoài. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe việt dã của Vịt Bầu, thậm chí máu tươi lênh láng khắp con đường cũng chẳng thể gây chú ý chút nào cho hắn. Tuyết Linh Nhi thay đạn cho hai khẩu súng. bắn chết thêm mấy kẻ gan lớn dám đuổi theo nữa liền cất súng vào trong người, không nói không rằng khoanh tay ngồi xuống, phảng phất như chuyện vừa rồi đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là bắn tập mà thôi. Còn Mười Một, nãy giờ liên tục ném thuốc nổ đối với hắn cũng chỉ giống như ném bao cát, ném xong thấy mệt liền ngồi xuống tiếp tục "ngủ", tựa hồ tiếng nổ ầm ầm không ngớt bên ngoài chẳng qua chỉ là một bài hát ru.



Một chiếc xe việt dã bị máu thịt phủ kín, đã biến dạng hoàn toàn và một chiếc xe tải đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi lần lượt vượt qua đoàn xe của liên quân hai nhà Vương, Dương, lưu lại sau lưng tiếng rên rỉ và máu me tràn ngập ở cả hai làn đường.

Dương Chí Viễn và Vương Cao đều được đám thủ hạ của gia tộc mình bảo vệ, nghiến răng nghiến lợi nhìn hai chiếc xe nghênh ngang rời mà mình lại không thể làm được gì.

Vương Cao và Dương Chí Viễn nhìn phía trước, chính giữa và phía sau đoàn xe: lửa cháy khắp nơi, thi thể nằm ngổn ngang, ngoài ra còn có đống xương thịt bầy nhầy ghê rợn ở làn đường bên kia, trong tai nghe tiếng rên rỉ thống khổ của những người bị thương, Vương Cao và Dương Chí Viễn đều toát mồ hôi lạnh. Đây là hơn hai trăm người đấy! Không phải là hai trăm con kiến. Vẫn chưa chính thức khai chiến mà đã có hơn nửa số người bỏ mạng ở đây, những người còn lại đều đã tàn phế, sợ hãi. Trận chiến sau này biết đánh thế nào đây? Quan trọng hơn là lần hành động này họ có trách nhiệm dẫn đầu đội ngũ của gia tộc mình, đại biểu cho mặt mũi của hai đại gia tộc. Vậy mà liên quân rốt cục lại bị ven vẹn mấy người đánh cho thê thảm như vậy. Có thể tưởng tượng được những lão già sĩ diện ở trong gia tộc biết được chuyện này thì sẽ tức giận đến mức nào. Càng dễ tưởng tượng hơn chính là kết cục của bọ họ sau khi trở về gia tộc.

Dương Chí Viễn lau trán, lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Ma quỷ, người kia quả thực là ma quỷ! Mười Một! Cái tên đó từ giờ phút này trở đi đã bị hắn xếp ngang với ma quỷ.

Mà Vương Cao lúc này cũng run rẩy hai chân. Hắn không được tộc trưởng giúp đỡ giống như Dương Chí Viễn. Từ sau khi tộc trưởng Vương chết, người vốn thuộc bè phái của tộc trưởng như hắn liền không nơi nương tựa. Bản thân không có chỗ dựa, giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, sau khi trở vệ bị ép mổ bụng tự vẫn đã là kết cục rất tốt rồi.

Vương Cao cắn răng, trong mắt hiện lên vẻ ác độc. Hiện giờ phương pháp duy nhất có thể bảo vệ tính mạng chính là giết chết Mười Một. Chỉ cần giết được Mười Một thì khi xét tội hắn, có thể các trưởng lão sẽ nương tay.

Vương Cao ngẩng đầu nhìn Dương Chí Viễn, thấy hắn cũng đang nhìn mình với vẻ dứt khoát. Hai người hiểu ý nhau, khẽ gật đầu.

Nhân số thương vong được thống kê rất nhanh, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Dương gia đã thương vong hơn phân nửa. Khi nãy đoàn xe của Dương gia chủ yếu đi ở phía trước,còn phần lớn lực lượng của Vương gia thì ở giữa và phía sau, cho nên tổn thất trong những vụ nổ của Dương gia lớn hơn Vương gia nhiều. Nhưng lúc sau Vịt Bầu lao tới, Hỏa Điểu bắn loạn, cùng với Mười Một quăng thuốc nổ và lựu đạn, Vương gia cũng tổn thất cực lớn.

Lúc này, những người còn có khả năng hành động của hai nhà tổng cộng cũng chỉ gần một trăm ba mươi người, đội ngũ đã bị tổn thất gần nửa trong cuộc tập kích. Xe còn có thể chạy cũng chỉ còn lại hai mươi ba chiếc, những vụ nổ liên tiếp đã làm họ tổn thất hơn nửa số xe, hơn nữa hai ba chiếc xe này cũng không chiếc nào còn nguyên vện.

Sau khi dọn dẹp những chiếc xe đã hỏng ở phía sau, những chiếc xe có thể khởi động được đều quay đầu rời khỏi. Vương gia và Dương gia lưu lại mấy người dọn dẹp hiện trường và chăm sóc người bị thương, những người còn lại đều lên xe, hơn hai mươi chiếc xe nhanh chóng đuổi theo đám Mười Một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook