Quyển 10 - Chương 701: Máu điên(4)
Khát Trí
06/04/2013
Sau khi liên quân hai nhà Vương, Dương bị tập kích cho thảm bại, bọn họ nghỉ ngơi hồi phục một lát, sau đó tiếp tục đuổi theo Mười Một. Giờ phút này, không ai chú ý có hai chiếc xe đậu trong góc khuất ở phía xa.
Tửu Quỷ thở dài thườn thượt, trên mặt không còn vẻ cợt nhả thường thấy, thay vào đó là vẻ lo lắng vô cùng.
Liệt Hỏa ngồi cạnh hắn nhíu chặt mày, Quỷ Hỏa và Thủy Nhu ngồi ở hàng ghế trước cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy cảm giác lo lắng và áp lực.
Điên cuồng, quá điên cuồng!
Cả Liệt Hỏa và Tửu Quỷ đều không ngờ rằng kết quả là như vậy, bọn họ vốn tưởng Mười Một sẽ chọn giải pháp tránh né khi phải đối mặt với hơn hai trăm người, dù sao thì năm người liều mạng với hai trăm người cũng là không sáng suốt, chỉ cần người có chút lý trí liền biết nên làm thế nào. Nhưng bọn hắn lại không ngờ tên điên Mười Một, không, là năm người điên này dám tấn công thẳng vào đội ngũ gồm hai trăm người vũ trang đầy đủ, đó căn bản là một hành động tự sát. Cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dám làm như thế. Nhưng đám Mười Một không những làm như vậy, càng làm cho người ta không thể tin đó là bọn họ đã thành công rồi.
Chiến thuật đột phá thực ra cũng không lạ lẫm gì. Nhưng năm người mà có thể đột phá được đội ngũ hơn hai trăm người, hơn nữa sau đó bình an vô sự nghênh ngang chạy trốn, việc này trong lịch sử cũng vô cùng hiếm thấy. Nếu như được ghi vào sách, chuyện này thậm chí có thể dùng làm tài liệu giảng dạy thực chiến. Nhưng cũng không thể không nói, thành công của bọn họ dựa rất nhiều vào may mắn. Nếu không phải hai nhà hợp quân làm cho bọn họ tự tin thái quá cộng với việc bọn họ nửa đường chặn đánh khiến cho đoàn xe trở tay không kịp thì chỉ sợ kết quả đã khác.
Nhưng dù sao thì bọn Mười Một cũng đã thành công, năm người đánh thẳng vào đoàn xe hơn hai trăm người, không những không tổn thất gì mà còn khiến cho đối phương thương vong thảm trọng, ngay cả Liệt Hỏa cũng không khỏi bội phục sự quyết đoán của Mười Một. Càng để cho người khác bội phục chính là khả năng kiểm soát tình hình chiến đấu và vận dụng chiến thuật tâm lý của hắn. Có thể nói, nếu lúc đầu Mười Một không sắp xếp chuẩn xác như vậy kết quả nhất định sẽ thay đổi.
Nhìn những phần thi thể nát vụn ngổn ngang đầy đất, vết máu loang lổ trên mặt đường và những chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt, bọn họ dám chắc hai nhà Vương, Dương nhất định sẽ tiến hành trả thù một cách điên cuồng. Một khi hai đại gia tộc này phối hợp hành động, kinh thành sẽ trở nên rất hỗn loạn.
"Thằng nhãi kia ra tay quá độc rồi." Tửu Quỷ giận dữ nói: "Việc chúng ta cũng khó mà xử lý được."
"Hừ!" Liệt Hỏa hừ lạnh nói: "Ngươi còn muốn giúp hắn chùi đít?" Tửu Quỷ cười khổ nói: "Không thì phải làm thế nào, hắn là người của Phượng tổ chúng ta. Hơn nữa hắn cũng không sai."
Liệt Hỏa trợn mắt nói: "Ngươi còn muốn biện bạch cho hắn?"
"Lão Liệt Hỏa, sự việc là thế nào ta và ngươi đều rõ ràng, phải không? Chuyện lần này quả thực là hai nhà Vương, Dương và Từ Khiêm quá hùng hổ rồi. Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ xử lý việc này thế nào? Ta muốn nói, giả sử bọn họ muốn làm hại con cái của ngươi và Tiểu Nhu."
Liệt Hỏa lớn tiếng nói: "Ta sẽ không làm việc xằng bậy như hắn." Dừng một chút, hắn lại tức giận nói: "Đừng quên vừa rồi hắn đã uy hiếp chúng ta.''
Tửu Quỷ cười khổ nói: "Không thể không công nhận chiêu đó của hắn rất tuyệt.... hù dọa được cả hai chúng ta."
Liệt Hỏa phẫn nộ nói: "Ngươi đang khen ngợi hắn?"
"Ta cũng không nói như vậy." Tửu Quỷ giơ hai tay lên, nói: "Thực ra bản tính của thằng nhóc đó không xấu, chỉ là chúng ta đều không hiểu hắn. Hoàn cảnh của hắn không giống chúng ta, cho nên rất khó lý giải được suy nghĩ của hắn. Đừng quên hắn vốn là sát thủ hàng đầu do Ma Quỷ đào tạo, cho dù sau khi gia nhập Phượng tổ chịu sự khống chế của chúng ta, nhưng hắn thực chất vẫn là một sát thủ. Hắn sẽ không coi trọng mạng người như chúng ta. Vì thế nên, tuy ta không ủng hộ cách làm của hắn, nhưng ta vẫn phần nào hiểu được cách nghĩ của hắn."
Trên hàng ghế phía trước, Quỷ Hỏa và Thủy Nhu yên lặng liếc mắt với nhau, nhất là Thủy Nhu khá thân thiết với Mười Một thì lại càng lo lắng.
Liệt Hỏa trầm giọng nói: "Ta không cần biết trước đây hắn là ai, nếu như đã gia nhập Long Hồn chúng ta thì phải làm việc theo quy củ của Long Hồn. Chuyện lần này hắn đã làm quá thể, vượt quá khả năng tha thứ của ta, ta sẽ không xen vào việc này nữa, khi trở về sẽ giao cho Thiên Hành xử lý."
Tửu Quỷ khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Chuyện lần này quả thật quá lớn, không chỉ Long Hồn mà cả chính phủ cũng sẽ không cho phép có chuyện như vậy xảy ra, nhất là lại xảy ra ở kinh thành. Cho nên dù Tửu Quỷ dù có muốn che chở Mười Một thì cũng đành bất lực, tối đa chỉ có thể giúp hắn trình bày với cấp trên, hy vọng họ xem xét đến việc Mười Một không sai trong chuyện này mà xử nhẹ hắn.
"Đi thôi." Liệt Hỏa nói: "Để đám Thiết Tướng đưa cô bé kia về nhà, sau đó lập tức trở về căn cứ."
Quỷ Hỏa khẽ gật đầu, yên lặng quay đầu xe, vượt qua đám xe đang bốc cháy phía trước rời đi.
"Thật độc ác." Bên kia, trên một chiếc xe đậu trong góc kín, Tiểu Hậu giơ ống nhòm quan sát tình hình bên này, thốt lên một câu chẳng biết là cảm thán hay đang châm biếm.
Còn có một người khác ngồi trong xe, nhìn tư thế đủ biết đây cũng là một quân nhân. Hai người này chính là nước cờ cuối cùng của Từ Khiêm, cũng là những người tâm phúc nhất của lão. Thủ hạ của Từ Khiêm người bị chết, người bị bắt, chẳng còn ai có thể sử dụng. Đến hiện giờ, những người cam tâm tình nguyện liều mạng vì hắn cũng chỉ còn lại Tiểu Hậu và binh sỹ này.
"Không đuổi theo sao?'' Binh sỹ ngồi bên cạnh Tiểu Hậu nhìn về phía đoàn xe hai nhà Dương, Vương vừa đuổi theo, mở miệng hỏi.
"Không phải vội.'' Tiểu Hậu vẫn cầm ống nhòm, mở miệng đáp: "Chỉ có hai người chúng ta, cho dù đuổi theo cũng chẳng làm được gì."
"Vậy ngươi định hoàn thành nhiệm vụ của tư lệnh bằng cách nào?"
Tiểu Hậu buông ống nhòm, liếc nhìn hắn, nói: "Sở Nguyên không phải bình thường người, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, không ra tay thì thôi,đã ra tay thì nhất định phải thành công. Vì thế chúng ta nhất định phải đợi khi thời cơ tốt nhất."
Nói xong, Tiểu Hậu liếc nhìn về phía băng ghế sau, trên đó đặt hai chiếc va ly, trong mỗi va ly là các bộ phận đã được tháo rời của hai khẩu súng bắn tỉa. Dừng một chút, hắn nói thêm: "Nếu người của hai nhà Dương, Vương có thể giết được hắn thì không còn gì tốt hơn."
Binh sĩ kia khịt mũi nói: "Chỉ bằng bọn họ? Ta khuyên ngươi đừng nên đặt hy vọng ở những người này, ngươi không thấy bọn họ vừa rồi bị tấn công đã hoàn toàn rối loạn sao? Căn bản là một đám ô hợp, không chịu nổi một đòn. Chỉ hai chiếc xe và mấy người đã đánh tan bọn họ, nếu đó là bộ đội của chúng ta thì việc đó không bao giờ có thể xảy ra."
"Vì thế chúng ta vẫn phải đi theo cho chắc chắn.'' Tiểu Hậu bĩu môi nói: "Chúng ta cứ theo dõi từ xa. Bọn họ nhất định sẽ tìm một chỗ để quyết chiến. Đến lúc đó chúng ta trốn ở xa, tìm thời cơ đánh lén hắn."
Binh sỹ hất cằm về phía đoàn xe hai nhà Vương, Dương, nói: "Vậy ngươi nên nhanh lên, nếu mất dấu thì chỉ có nước khóc."
Tiểu Hậu cười nói: "Đừng quên ta vốn là lính trinh sát."
Nói chuyện một lúc, Tiểu Hậu liền lái xe đuổi theo đoàn xe của hai nhà Vương, Dương.
Tin tức đoàn xe của liên quân hai nhà Vương, Dương nửa đường bị tập kích, trong chốc lát đã tổn thất hơn phân nửa, chưa đầy mười phút đã truyền đến những thế lực đang quan tâm đến việc này. Biết được tin tức này, không ai không cảm thấy khiếp sợ. Chỉ có mấy người mà dám tấn công chính diện vào đội xe hơn hai trăm người, đánh bại đối phương sau đó nghênh ngang rời đi.
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhận được tin tức này đều là không thể tin nổi, nghi ngờ tin tức này liệu có thật hay không? Sau khi nghe ngóng cẩn thận, chắc chắn tin tức này là thật, giới cao tầng và thượng lưu ở kinh thành lập tức sôi trào, nhất thời, ánh mắt của các thế lực ở kinh thành đều chú ý vào.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở ngọai ô kinh thành.
Mười Ba cầm Huyết Sát trong tay, hai con mắt sâu thẳm đến mức làm cho người ta rét lạnh nhìn chằm chằm vào Lục Đạo, ánh mắt không chút cảm tình, hỏi với giọng trầm thấp, bình thản: "Ngươi đã đoán trước mọi việc sẽ xảy ra như vậy?"
"Chỉ dự đoán là có thể sẽ xảy ra chuyện này." Lục Đạo một tay cầm ly rượu đỏ, một tay đẩy gọng kính: "Dù sao ta cũng chỉ là người thường, dù có lợi hại đến đâu thì vẫn cần đến sự trợ giúp của ông trời. Trung Quốc không phải có câu mưu sự tại nhân thành sự tại thiên sao."
Mười Ba trầm giọng hỏi: "Nếu như ngươi đã biết trước sẽ có nguy hiểm, sao lại còn để cho bọn họ đi?" Lục Đạo cười thản nhiên, nói: "Thủ lãnh của ta, từ lúc nào ngươi lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Loại người như chúng ta có lúc nào lại không phải liều mạng để kiếm ăn? Nếu như cả trận chiến nhỏ như vậy mà cũng tránh né thì tốt nhất đừng làm cái gì."
Mười Ba lạnh lùng thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Lục Đạo, ta không muốn ngươi tính kế cả đồng đội mình."
Lục Đạo nhún vai, ra vẻ vô tội nói: " Ta không lừa bọn họ. Thực ra đây là lựa chọn của chính Mười Một."
Mười Ba lại nhìn hắn.
Lục Đạo đẩy cọng kính, nói: "Lão đại, chẳng lẽ cả chuyện này ngươi cũng không tin ta chứ? Tuy ta lường trước được có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng ta cho rằng Mười Một sẽ chọn cách tránh né, ai biết hắn quyết định vậy đâu."
Mười Ba nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết ngươi có một tật xấu không?"
Lục Đạo ngạc nhiên hỏi: "Sao cơ?"
"Mỗi lần ngươi nói dối tay đều vô thức đẩy gọng kính lên."
Lục Đạo đang đẩy gọng kính liền dừng tay lại, nhìn Mười Ba với vẻ dở khóc dở cười. Nếu trên đời này còn có ai có thể làm cho hắn phải kiêng kị thì đó nhất định là Mười Ba. Hắn có thể nói dối không chớp mắt với người khác, thế nhưng khi nói dối Mười Ba, trong tiềm thức của hắn lại có chút e ngại. Không ai dám nói dối trước mặt Mười Ba, người đến chính phủ các nước cũng không để vào mắt như Lục Đạo, khi đối mặt với Mười Ba cũng vẫn có cảm giác tim đập thình thịch. Ở bên cạnh Mười Ba càng lâu, càng hiểu rõ hắn thì lại càng biết người này đáng sợ đến mức nào. Vì thế mỗi lần hắn nói dối Mười Ba, sẽ vô thức làm một số động tác mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra, ví dụ như đẩy gọng kính hoặc rót rượu, dùng những hành động này che dấu sự e ngại trong lòng.
Mười Ba lại cúi đầu xuống, nói: "Nói đi, rốt cục ngươi còn lừa ta những chuyện gì?"
Tửu Quỷ thở dài thườn thượt, trên mặt không còn vẻ cợt nhả thường thấy, thay vào đó là vẻ lo lắng vô cùng.
Liệt Hỏa ngồi cạnh hắn nhíu chặt mày, Quỷ Hỏa và Thủy Nhu ngồi ở hàng ghế trước cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy cảm giác lo lắng và áp lực.
Điên cuồng, quá điên cuồng!
Cả Liệt Hỏa và Tửu Quỷ đều không ngờ rằng kết quả là như vậy, bọn họ vốn tưởng Mười Một sẽ chọn giải pháp tránh né khi phải đối mặt với hơn hai trăm người, dù sao thì năm người liều mạng với hai trăm người cũng là không sáng suốt, chỉ cần người có chút lý trí liền biết nên làm thế nào. Nhưng bọn hắn lại không ngờ tên điên Mười Một, không, là năm người điên này dám tấn công thẳng vào đội ngũ gồm hai trăm người vũ trang đầy đủ, đó căn bản là một hành động tự sát. Cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dám làm như thế. Nhưng đám Mười Một không những làm như vậy, càng làm cho người ta không thể tin đó là bọn họ đã thành công rồi.
Chiến thuật đột phá thực ra cũng không lạ lẫm gì. Nhưng năm người mà có thể đột phá được đội ngũ hơn hai trăm người, hơn nữa sau đó bình an vô sự nghênh ngang chạy trốn, việc này trong lịch sử cũng vô cùng hiếm thấy. Nếu như được ghi vào sách, chuyện này thậm chí có thể dùng làm tài liệu giảng dạy thực chiến. Nhưng cũng không thể không nói, thành công của bọn họ dựa rất nhiều vào may mắn. Nếu không phải hai nhà hợp quân làm cho bọn họ tự tin thái quá cộng với việc bọn họ nửa đường chặn đánh khiến cho đoàn xe trở tay không kịp thì chỉ sợ kết quả đã khác.
Nhưng dù sao thì bọn Mười Một cũng đã thành công, năm người đánh thẳng vào đoàn xe hơn hai trăm người, không những không tổn thất gì mà còn khiến cho đối phương thương vong thảm trọng, ngay cả Liệt Hỏa cũng không khỏi bội phục sự quyết đoán của Mười Một. Càng để cho người khác bội phục chính là khả năng kiểm soát tình hình chiến đấu và vận dụng chiến thuật tâm lý của hắn. Có thể nói, nếu lúc đầu Mười Một không sắp xếp chuẩn xác như vậy kết quả nhất định sẽ thay đổi.
Nhìn những phần thi thể nát vụn ngổn ngang đầy đất, vết máu loang lổ trên mặt đường và những chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt, bọn họ dám chắc hai nhà Vương, Dương nhất định sẽ tiến hành trả thù một cách điên cuồng. Một khi hai đại gia tộc này phối hợp hành động, kinh thành sẽ trở nên rất hỗn loạn.
"Thằng nhãi kia ra tay quá độc rồi." Tửu Quỷ giận dữ nói: "Việc chúng ta cũng khó mà xử lý được."
"Hừ!" Liệt Hỏa hừ lạnh nói: "Ngươi còn muốn giúp hắn chùi đít?" Tửu Quỷ cười khổ nói: "Không thì phải làm thế nào, hắn là người của Phượng tổ chúng ta. Hơn nữa hắn cũng không sai."
Liệt Hỏa trợn mắt nói: "Ngươi còn muốn biện bạch cho hắn?"
"Lão Liệt Hỏa, sự việc là thế nào ta và ngươi đều rõ ràng, phải không? Chuyện lần này quả thực là hai nhà Vương, Dương và Từ Khiêm quá hùng hổ rồi. Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ xử lý việc này thế nào? Ta muốn nói, giả sử bọn họ muốn làm hại con cái của ngươi và Tiểu Nhu."
Liệt Hỏa lớn tiếng nói: "Ta sẽ không làm việc xằng bậy như hắn." Dừng một chút, hắn lại tức giận nói: "Đừng quên vừa rồi hắn đã uy hiếp chúng ta.''
Tửu Quỷ cười khổ nói: "Không thể không công nhận chiêu đó của hắn rất tuyệt.... hù dọa được cả hai chúng ta."
Liệt Hỏa phẫn nộ nói: "Ngươi đang khen ngợi hắn?"
"Ta cũng không nói như vậy." Tửu Quỷ giơ hai tay lên, nói: "Thực ra bản tính của thằng nhóc đó không xấu, chỉ là chúng ta đều không hiểu hắn. Hoàn cảnh của hắn không giống chúng ta, cho nên rất khó lý giải được suy nghĩ của hắn. Đừng quên hắn vốn là sát thủ hàng đầu do Ma Quỷ đào tạo, cho dù sau khi gia nhập Phượng tổ chịu sự khống chế của chúng ta, nhưng hắn thực chất vẫn là một sát thủ. Hắn sẽ không coi trọng mạng người như chúng ta. Vì thế nên, tuy ta không ủng hộ cách làm của hắn, nhưng ta vẫn phần nào hiểu được cách nghĩ của hắn."
Trên hàng ghế phía trước, Quỷ Hỏa và Thủy Nhu yên lặng liếc mắt với nhau, nhất là Thủy Nhu khá thân thiết với Mười Một thì lại càng lo lắng.
Liệt Hỏa trầm giọng nói: "Ta không cần biết trước đây hắn là ai, nếu như đã gia nhập Long Hồn chúng ta thì phải làm việc theo quy củ của Long Hồn. Chuyện lần này hắn đã làm quá thể, vượt quá khả năng tha thứ của ta, ta sẽ không xen vào việc này nữa, khi trở về sẽ giao cho Thiên Hành xử lý."
Tửu Quỷ khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Chuyện lần này quả thật quá lớn, không chỉ Long Hồn mà cả chính phủ cũng sẽ không cho phép có chuyện như vậy xảy ra, nhất là lại xảy ra ở kinh thành. Cho nên dù Tửu Quỷ dù có muốn che chở Mười Một thì cũng đành bất lực, tối đa chỉ có thể giúp hắn trình bày với cấp trên, hy vọng họ xem xét đến việc Mười Một không sai trong chuyện này mà xử nhẹ hắn.
"Đi thôi." Liệt Hỏa nói: "Để đám Thiết Tướng đưa cô bé kia về nhà, sau đó lập tức trở về căn cứ."
Quỷ Hỏa khẽ gật đầu, yên lặng quay đầu xe, vượt qua đám xe đang bốc cháy phía trước rời đi.
"Thật độc ác." Bên kia, trên một chiếc xe đậu trong góc kín, Tiểu Hậu giơ ống nhòm quan sát tình hình bên này, thốt lên một câu chẳng biết là cảm thán hay đang châm biếm.
Còn có một người khác ngồi trong xe, nhìn tư thế đủ biết đây cũng là một quân nhân. Hai người này chính là nước cờ cuối cùng của Từ Khiêm, cũng là những người tâm phúc nhất của lão. Thủ hạ của Từ Khiêm người bị chết, người bị bắt, chẳng còn ai có thể sử dụng. Đến hiện giờ, những người cam tâm tình nguyện liều mạng vì hắn cũng chỉ còn lại Tiểu Hậu và binh sỹ này.
"Không đuổi theo sao?'' Binh sỹ ngồi bên cạnh Tiểu Hậu nhìn về phía đoàn xe hai nhà Dương, Vương vừa đuổi theo, mở miệng hỏi.
"Không phải vội.'' Tiểu Hậu vẫn cầm ống nhòm, mở miệng đáp: "Chỉ có hai người chúng ta, cho dù đuổi theo cũng chẳng làm được gì."
"Vậy ngươi định hoàn thành nhiệm vụ của tư lệnh bằng cách nào?"
Tiểu Hậu buông ống nhòm, liếc nhìn hắn, nói: "Sở Nguyên không phải bình thường người, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, không ra tay thì thôi,đã ra tay thì nhất định phải thành công. Vì thế chúng ta nhất định phải đợi khi thời cơ tốt nhất."
Nói xong, Tiểu Hậu liếc nhìn về phía băng ghế sau, trên đó đặt hai chiếc va ly, trong mỗi va ly là các bộ phận đã được tháo rời của hai khẩu súng bắn tỉa. Dừng một chút, hắn nói thêm: "Nếu người của hai nhà Dương, Vương có thể giết được hắn thì không còn gì tốt hơn."
Binh sĩ kia khịt mũi nói: "Chỉ bằng bọn họ? Ta khuyên ngươi đừng nên đặt hy vọng ở những người này, ngươi không thấy bọn họ vừa rồi bị tấn công đã hoàn toàn rối loạn sao? Căn bản là một đám ô hợp, không chịu nổi một đòn. Chỉ hai chiếc xe và mấy người đã đánh tan bọn họ, nếu đó là bộ đội của chúng ta thì việc đó không bao giờ có thể xảy ra."
"Vì thế chúng ta vẫn phải đi theo cho chắc chắn.'' Tiểu Hậu bĩu môi nói: "Chúng ta cứ theo dõi từ xa. Bọn họ nhất định sẽ tìm một chỗ để quyết chiến. Đến lúc đó chúng ta trốn ở xa, tìm thời cơ đánh lén hắn."
Binh sỹ hất cằm về phía đoàn xe hai nhà Vương, Dương, nói: "Vậy ngươi nên nhanh lên, nếu mất dấu thì chỉ có nước khóc."
Tiểu Hậu cười nói: "Đừng quên ta vốn là lính trinh sát."
Nói chuyện một lúc, Tiểu Hậu liền lái xe đuổi theo đoàn xe của hai nhà Vương, Dương.
Tin tức đoàn xe của liên quân hai nhà Vương, Dương nửa đường bị tập kích, trong chốc lát đã tổn thất hơn phân nửa, chưa đầy mười phút đã truyền đến những thế lực đang quan tâm đến việc này. Biết được tin tức này, không ai không cảm thấy khiếp sợ. Chỉ có mấy người mà dám tấn công chính diện vào đội xe hơn hai trăm người, đánh bại đối phương sau đó nghênh ngang rời đi.
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhận được tin tức này đều là không thể tin nổi, nghi ngờ tin tức này liệu có thật hay không? Sau khi nghe ngóng cẩn thận, chắc chắn tin tức này là thật, giới cao tầng và thượng lưu ở kinh thành lập tức sôi trào, nhất thời, ánh mắt của các thế lực ở kinh thành đều chú ý vào.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở ngọai ô kinh thành.
Mười Ba cầm Huyết Sát trong tay, hai con mắt sâu thẳm đến mức làm cho người ta rét lạnh nhìn chằm chằm vào Lục Đạo, ánh mắt không chút cảm tình, hỏi với giọng trầm thấp, bình thản: "Ngươi đã đoán trước mọi việc sẽ xảy ra như vậy?"
"Chỉ dự đoán là có thể sẽ xảy ra chuyện này." Lục Đạo một tay cầm ly rượu đỏ, một tay đẩy gọng kính: "Dù sao ta cũng chỉ là người thường, dù có lợi hại đến đâu thì vẫn cần đến sự trợ giúp của ông trời. Trung Quốc không phải có câu mưu sự tại nhân thành sự tại thiên sao."
Mười Ba trầm giọng hỏi: "Nếu như ngươi đã biết trước sẽ có nguy hiểm, sao lại còn để cho bọn họ đi?" Lục Đạo cười thản nhiên, nói: "Thủ lãnh của ta, từ lúc nào ngươi lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Loại người như chúng ta có lúc nào lại không phải liều mạng để kiếm ăn? Nếu như cả trận chiến nhỏ như vậy mà cũng tránh né thì tốt nhất đừng làm cái gì."
Mười Ba lạnh lùng thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Lục Đạo, ta không muốn ngươi tính kế cả đồng đội mình."
Lục Đạo nhún vai, ra vẻ vô tội nói: " Ta không lừa bọn họ. Thực ra đây là lựa chọn của chính Mười Một."
Mười Ba lại nhìn hắn.
Lục Đạo đẩy cọng kính, nói: "Lão đại, chẳng lẽ cả chuyện này ngươi cũng không tin ta chứ? Tuy ta lường trước được có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng ta cho rằng Mười Một sẽ chọn cách tránh né, ai biết hắn quyết định vậy đâu."
Mười Ba nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết ngươi có một tật xấu không?"
Lục Đạo ngạc nhiên hỏi: "Sao cơ?"
"Mỗi lần ngươi nói dối tay đều vô thức đẩy gọng kính lên."
Lục Đạo đang đẩy gọng kính liền dừng tay lại, nhìn Mười Ba với vẻ dở khóc dở cười. Nếu trên đời này còn có ai có thể làm cho hắn phải kiêng kị thì đó nhất định là Mười Ba. Hắn có thể nói dối không chớp mắt với người khác, thế nhưng khi nói dối Mười Ba, trong tiềm thức của hắn lại có chút e ngại. Không ai dám nói dối trước mặt Mười Ba, người đến chính phủ các nước cũng không để vào mắt như Lục Đạo, khi đối mặt với Mười Ba cũng vẫn có cảm giác tim đập thình thịch. Ở bên cạnh Mười Ba càng lâu, càng hiểu rõ hắn thì lại càng biết người này đáng sợ đến mức nào. Vì thế mỗi lần hắn nói dối Mười Ba, sẽ vô thức làm một số động tác mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra, ví dụ như đẩy gọng kính hoặc rót rượu, dùng những hành động này che dấu sự e ngại trong lòng.
Mười Ba lại cúi đầu xuống, nói: "Nói đi, rốt cục ngươi còn lừa ta những chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.