Quyển 9 - Chương 396: Một trường huyết chiến không ai biết (trung)
Khát Trí
06/04/2013
“Danh sách? Danh sách gì? Tại sao ta không biết?” Tửu Quỷ lộ vẻ kinh ngạc nhìn Mười Một, cũng khó trách lão lại lộ ra vẻ mặt như thế, bởi vì chuyện Mười Một nói quá mức chấn động.
Trong tay Âu Dương Bác không ngờ lại cầm một cành hoa hồng máu đã qua mấy chục năm thời gian, cẩn thận cân nhắc danh sách bộ phận nhân viên đã xâm nhập vào nội bộ quân chính? Nếu như trong tay Âu Dương Bác thực sự có một danh sách như đã nói, Long Hồn không lý nào lại không biết a? Hơn nữa, bọn họ cùng Âu Dương Bác ở chỗ này cả một ngày, tại sao Âu Dương Bác từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới có một danh sách như vậy?
“Sao ngươi biết được?” Tửu Quỷ bỏ đi vẻ tươi cười lúc trước, nghiêm mặt hỏi.
Mười Một lạnh nhạt nói: “Sau khi ta xuất sơn, gặp được một người…”
Lùi lại thời gian nửa tháng trước, Mười Một tại Kiếm tông cái gì cần học đều học được, cái gì cần nắm vững đều nắm vững rồi, còn lại chỉ là vấn đề sử dụng thành thục. Hơn nữa Trảm Nguyệt cũng đã ra lò, bên ngoài còn rất nhiều sự việc chờ hắn đi xử lý, cho nên hắn quyết định xuất sơn.
“Ngươi thật sự quyết định xuất sơn sao?” Nghe ngữ khí của Hoàng lão nhân, dường như bất mãn về việc Mười Một muốn xuất sơn bây giờ.
“Đúng!” Ngữ khí Mười Một bình thản mà kiên quyết đáp lại.
Hoàng lão nhân thở dài nói: “Được rồi, nếu ngươi đã quyết định, ta cũng không thể cản trở ngươi. Nhưng ta nghe Mã Đông nói, ngươi và Lục Huyền vẫn còn một ước định mà, đúng không? Ngươi thật sự quyết định rồi sao?”
“Lúc nào cũng có thể phụng bồi.”
Ngày thứ hai, nhận được tin tức của sư tổ, Lục Huyền đích thân cầm theo Miên Châm tế kiếm (kiếm nhỏ mỏng và dài) vội vã lên Thiên Lang Phong, sau đó Mười Một cùng Lục Huyền bên bờ tháp Long Tiên Hồ đầm triển khai một trận quyết đấu không người nào biết. Mà người xem cũng chỉ có hai người Mã Đông và Lục Vọng Công.
Kết quả trận luận bàn này cuối cùng như thế nào? Không ai biết. chiều hôm đó, trên khuôn mặt Lục Huyền có chút tiếu ý cáo từ đi về trong thôn, còn Mười Một cũng thu xếp ổn thỏa, sau khi Lục Huyền rời đi không lâu, trong sự tiễn đưa đầy lưu luyến của Lục Hướng Viễn, cũng không quay đầu xuất sơn.
“Nhớ kỹ, ngươi không phải là đệ tử Kiếm tông, những chuyện ngươi làm không có quan hệ gì với Kiếm tông.” Đó là lời nhắc nhở cuối cùng mà Hoàng lão nhân dặn hắn, còn Mười Một cũng lặng lẽ tiếp thụ.
Đối với Mười Một mà nói, nơi này không có gì khiến cho hắn phải lo lắng và lưu luyến cả. Mặc dù hắn từ chỗ này phát triển, mặc dù hắn có được Trảm Nguyệt cùng Nguyệt Vũ bộ từ nơi này, nhưng trong cuộc đời hắn, Kiếm tông, chỉ là một người khách qua đường vội vã. Cho nên, hắn đi, đi rất kiên quyết, đi rất thoải mái.
Sau khi ly khai Kiếm tông và Trúc Hải thôn, Mười Một bên người chỉ mang theo hai bộ quần ảo để thay đổi, đều là quần áo vải thô thường thấy ở Trúc Hải thôn, trong ngực giấu thanh Trảm Nguyệt, trong túi cũng có hơn một ngàn tệ Lục Huyền cho, chỉ có vậy mà thôi.
Mười Một chuyên chọn những đường nhỏ trong núi để đi, tận lực tránh xuất hiện tại các thành trấn. Bởi vì hiện giờ hắn là tội phạm bị truy nã trên toàn quốc, mặc dù đã dịch dung cải biến một chút, nhưng cũng chỉ là làm tóc bạc hơn một chút, để râu ngắn. Da tay cũng đen hơn, lại thêm mộ đôi mắt lạnh nhạt, nhìn như một lãng khách phiêu bạt giang hồ. Nếu không nhìn kĩ thì rất khó có thể nhìn hắn mà liên tưởng tới tên Mười Một thư văn nho nhã trên lệnh truy nã đó. Nhưng dù là vậy hắn vẫn tận lực tránh cùng người khác tiếp xúc.
Trong thời gian Mười Một đi trong rừng núi, sau đó lại quay về dãy núi Đại Hưng An Lĩnh, định từ trong núi đi ra tiến vào Mông Cổ, tìm một thành trấn nghĩ biện pháp liên hệ với Vu Quang Hải, kế tiếp phải xem gã béo Vu an bài như thế nào.
Dãy núi Đại Hưng An. Dài 1200 km, tổng diện tích 84600 km vuông, núi non liên miên bất tuyệt. Ở trong đó rất dễ bị mất phuơng hướng. Mười Một trong rừng sâu đi bộ băng qua núi mất năm ngày, rốt cục đi tới phần cuối dãy núi.
Mà trong hôm ấy…
“Bùm!” Ở sâu trong núi rừng đột nhiên phát ra một tiếng súng, kinh động đến những con chim gần đó khiến từng đàn bay lượn trên không trung.
Mười Một cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc hướng về chỗ có tiếng súng nhìn lại. Theo một súng vừa rồi, hắn đã nghe ra không phải là tiếng súng săn, mà là tiếng của súng ngắn M-1911 loại 2000, từ chỗ tiếng súng vang lên đến chỗ hắn khoảng 2km.
Là có người lấy súng ngắn đi săn thú? Không thể nào, đầu tiên chưa nói loại súng ngắn quân dụng này người phổ thông có thể dùng hay không, có kinh nghiệm đi săn đều biết, tại sơn lâm săn thú, uy lực của súng ngắn thậm chí không bằng súng săn hoặc súng tự chế. Bởi vì súng săn và súng tự chế đều thuộc loại súng bắn đạn tỏa, trong khoảng cách ngắn, diện tích nó bao trùm và uy lực đều cao hơn tính năng của súng ngắn rất nhiều.
Cho nên, tình huống có người lấy súng ngắn săn thú lập tức bị Mười Một phủ quyết.
Ngay lúc này, sâu trong rừng lại vang lên vài tiếng súng nữa, Mười Một nghe ra tiếng của ba loại súng bất đồng phát ra, mà trong đó khẩu M-1911 cũng bắn hai ba lần, đồng thời mỗi lần thì vị trí cùng không giống nhau.
Đấu súng?
Mười Một lập tức hiểu rõ ràng, là có người trong rừng phát sinh đấu súng, một bên chỉ có một người, hoặc là chỉ có một người có súng, mà bên kia thì có ít nhất ngoài năm người có súng.
Tiếng súng, vẫn vang lên đứt quãng, mà mỗi lần phát ra thì vị trí cũng không giống nhau. Hiển nhiên, trong đấu súng song phương đều tận lực tiết kiệm tử đạn, nhất là tại rừng sâu, thời khắc nguy hiểm không biết lúc nào xuất hiện, có thể giữ lại một viên tử đạn tại thời khắc mấu chốt cũng tăng thêm cơ hội bảo vệ tánh mạng. Theo hành vi này của đôi bên, Mười Một suy đoán hai bên đều là cao thủ có kinh nghiệm sinh tồn tại dã ngoại phong phú.
Ai lại ở địa phương này tiến hành sanh tử quyết chiến?
Mười Một không muốn quản, cũng không có hứng thú đến coi, chỉ nghe tiếng vọng lại từ tràng quyết chiến một lát rồi rời đi. Song phương đấu súng càng đánh càng hăng, mà hắn, càng đi càng cách xa.
Nhưng là không đi bao xa, trong không khí dần dần có một mùi vị khác lạ, Mười Một ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Mười Một suy tư trong chốc lát, cuối cùng đi về hướng có mùi máu. Lại đi vài trăm bước, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm hơn. Máu người và máu thú, điểm này Mười Một hoàn toàn có khả năng phân biệt rõ ràng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy phía trước cách đó không xa có nằm vài người, ba nam hai nữ. Mười Một chầm chậm tới gần quan sát, phát hiện năm người này đều đã chết, là bị súng bắn chết. Trong đó có hai nam nhân là bị tử đạn bắn trúng chỗ yếu hại mà mất mạng tại đương trường, một nam hai nữ còn lại là bị mất máu nhiều quá mà chết. Hơn nữa hai nữ cùng ba nam đều cách nhau không quá mười bước. Nòng súng hai bên đều quay về phía đối phương, bọn họ chính là bắn nhau mà chết.
Hai nhóm người. Có thể là ai đây?
Hai nữ còn có ba nam, thân thể đều mang nét đặc thù của phương đông, tóc đen da vàng, từ vẻ ngoài không thể biết được xuất xứ. Mà nhìn tư thế bọn họ cầm súng và trước khi chết vẫn duy trì tư thế chiến đấu, những người này đều trải qua huấn luyện chiến đấu chính quy. Nhìn theo quần áo, trang phục hai người nữ rất đẹp, giống vũ nữ hơn làchiến sĩ. Rất khó nghĩ tới với vẻ ngoài nữ tính nhu nhược như vậy lại cầm súng đi chiến đấu, giết người. Mà ba nam nhân, ăn mặc khá tùy tiện, đều là quần áo bình thường, thoạt nhìn chỉ thấy giống du khách.
Đồng thời, Mười Một chú ý tới trong đó có một nữ nhân, khi chết thì tư thế có điểm quái dị. Hắn quan sát một hồi, sau đó đem nữ nhân này lật ngửa mặt lên trời, dùng sức xé quần áo ngay bụng nàng. Khi ý phục bị xé ra, bên trong không phải lộ ra một làn da trắng nõn, mà là từng lớp từng lớp vải quấn lại, trên lớp vải còn có một vùng lớn toàn vết máu. Mười Một rút Trảm Nguyệt ra, rạch một đao xuống lớp vải kia, một đao của hắn lực đạo sử dụng rất chuẩn, vừa đủ đem lớp vải hoàn toàn cắt đứt, mà lại không làm tổn thương tới một chút da nào. Sau khi bỏ lớp ra, quà nhiên bên trong là da thịt. Vùng gần rốn lộ ra một vết thương khủng khiếp.
Là súng bắn bị thương, đã qua thời gian một tuần.
Mười Một chỉ liếc mắt nhìn vết thương này một cái, đã lập tức đoán được thời gian bị thương. Vết thương này rõ ràng là do súng bắn tạo thành, sau lại vì rạch ra để lấy đạn, may lại và băng bó một cách đơn giản, hiển nhiên là nằng không có thừa thời gian nên thủ pháp may và băng bó đều tương đối vội vàng. Sau đó nữ nhân này cùng không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho nên vết thương lại rách ra nhiều lần nữa. Cũng thật là khó khăn cho nàng ta, không ngờ lại có thể cắn răng chịu đựng nó một tuần.
Nói như vậy, bọn họ một tuần trước đã đánh nhau. Sau đó một bên chạy, một bên đuổi. bắn bắn ngừng ngừng một đường tiến vào trong thâm lâm sơn mạch này. Mà Mười Một cũng là ngẫu nhiên gặp phải chuyện này.
Nhưng bọn họ là ai đây?
Mười Một suy tư trong chốc lát, trực tiếp đem tất cả quần áo trên người nữ nhân xé ra, sau đó cẩn thận tìm tòi đầu mối trên người nàng. Khi áo ở chỗ ngực được xé ra, Mười Một đột nhiên hơi nhíu mày lại, bởi vì hắn thấy trước ngực, trên cặp song phong cao vút của nàng ta, có xăm hình một đóa hoa hồng máu đang nở rộ.
“Huyết Mân Côi (mân côi: hoa hồng)? Phong Dã tổ!” Mười Một lập tức xé nốt quần áo trên người nữ tử còn lại, nhưng trên người của nàng này lại rất sạch sẽ, trừ mấy lỗ đạn ra thì không hề tìm thấy hình xăm nào. Khi Mười Một cởi quần của nàng ra, cuối cùng cũng thấy hình săm một đóa hoa hồng máu trên mông nàng. Rốt cuộc đã khằng định được thân phận hai nữ nhân này, các nàng hẳn đều là nữ sát thủ do Phong Dã tổ của Tiểu Trùng quốc huấn luyện ra. Huyết Mân Côi vẫn là cơ cấu bí mật của chính phủ Tiều Trùng quốc, tính chất có chút giống như Long Hồn. Nhiệm vụ bọn họ thường phải chấp hành đều là xâm nhập làm gián điệp và bí mật ám sát. Cuồng Triều từng tra được, tại thế chiến thứ hai, bọn họ đã từng tạo cho Long quốc tổn thất rất lớn, thậm chí vì vậy mà chọc giận Long Hồn. Sau đó “Phó Tọa” đã dẫn một nhóm cao thủ Long Hồn giết thẳng tới Tiểu Trùng quốc, thiếu chút nữa đã diệt sạch cả Huyết Mân Côi, nhưng trời không thuận lòng người, vừa lúc gặp Tiểu Trùng quốc đầu hàng, thế chiến thứ hai chấm dứt, các cao thủ Long Hồn cũng bị bức phải trở về, coi như là lưu lại cho Huyết Mân Côi một cơ hội khôi phục. Cũng bởi vì như thế, Huyết Mân Côi và Long Hồn đã tích oán, từ đó về sau Huyết Mân Côi chia làm hai tổ, một tổ vẫn tên là Huyết Mân Côi, sau khi lẻn vào Long quốc thì tìm cách ẩn núp, mấy chục năm sắp đặt kế hoạch tiêu diệt Long Hồn. Nhánh kia lấy tên là Phong Dã tổ, trên danh nghĩa vẫn là do chính phủ Tiểu Trùng quốc quản hạt, nhưng cụ thể như thế nào thì không ai biết. Phong Dã tổ toàn bộ đều do nữ nhân tạo thành, lấy mĩ nhân kế tiến hành xâm nhập, thực hiện ám sát hoặc nằm vùng. Mười Một đã từng gặp hai nữ nhân của Phong Dã tổ, một người là Ngụy Băng Nhan kinh nghiệm không đủ, một người kia là Ba Ti Miêu xâm nhập vào Trần gia.
Phong Dã tổ sao? Tại sao họ lại tới Long quốc? Kẻ đuổi giết họ là ai?
Mười Một đi tới bên cạnh thi thể ba gã nam nhân kia, trước tiên lấy tay lục lọi trên ba cỗ thi thể một hồi, không tìm được gì chứng minh thân phận, sau đó xé nát hết y phục của ba gã nam nhân. Đáng tiếc lúc này đây, hắn cũng không tìm thấy đầu mối gì trên người ba nam nhân này.
Là người cùa Long Quốc sao? Bọn họ đã biết Phong Dã tổ bí mật lẻn vào Long quốc, hoặc là thu được tin tức các nàng phải chấp hành nhiệm vụ gì, nên mới đuổi giết các nàng?
Mười Một suy tư trong chốc lát, liền bỏ xuống năm cỗ thi thể đã lạnh như băng không thèm quản tới nữa. Mặc kệ kẻ đuổi giết Phong Dã tổ là ai, bọn họ muốn đánh sống đánh chết, những chuyện này không có quan hệ với hắn. Chuyện này hắn không có hứng thú nghĩ tới, cùng không muốn quản, cho dù người chết nhiều hơn nữa cũng không liên quan đến hắn. Cho nên Mười Một rất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, về phần năm thi thể nọ bị hắn xé nát quần áo hắn cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, ở trong thâm sơn lão lâm này khắp nới đều có dã thú hoạt động, chỉ cần chúng ngửi thấy mùi máu tươi khẳng định sẽ có một bầy tới ăn sạch mấy thi thể này. Hơn nữa cho dù bị người khác tìm được thi thể trước một bước, cùng tuyệt đối không nghĩ đến hắn có liên quan gì ở đây.
Cho nên Mười Một lập tức quyết định, trốn. Sự việc không liên quan đến hắn, cho nên không cần quản, tránh xa xa, tiếp tục làm công việc của mình.
Chính là thiên ý hay sao mà lại kỳ quái như vậy, khi ngươi muốn tránh thân mình ra khỏi chuyện gì, mới phát hiện nguyên lai tất cả mọi sự đều đã định, cho dù ngươi như thế nào cùng không tránh thoát được.
Khi Mười Một tận lực tránh xa nhân tích, từ hừng đông đi tới lúc tối trời, chỉ cần đi thêm 10 km nữa là sẽ ra khỏi cánh rừng rậm, đột nhiên, hắn nghe thấy phía trước mơ hồ có tiếng người.
Mười Một lặng lẽ đi tới, trốn ở sau một cái cây quan sát phía xa xa. Hắn thấy, phía trước có bốn nam hai nữ. Bốn người nam tử kia đều thầm thì nói vào tai nhau điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn hai nữ tử bị trói dưới cái cây một chút.
Hai nữ tử kia toàn thân đầy máu, giống như bị trói cực chặt và treo dưới nhánh cây, bộ dạng như là đang thoi thóp. Bởi vì mái tóc dài dính máu bết trên khuôn mặt, theo góc độ mà Mười Một ẩn thân thì không thấy được khuôn mặt các nàng.
Mười Một nhìn trong chốc lát, liền muốn lặng lẽ rời đi, mặc kệ những người này lài ai đều tốt, không có quan hệ với hắn thì việc này hắn cũng không quản.
Ngay lúc đó, một gã nam tử đi tới trước mặt một nữ tử bị treo bên trên, đầu tiên là cười cười, lại vén tóc nàng nên, khẽ vuốt cằm nàng.
Cũng đồng thời, Mười Một cũng thấy rõ khuôn mặt người con gái này. Mặt dù sắc mặt nàng trắng bệch không chút máu vì lạnh, lại có vài phần xanh xao, nhưng dung mạo so với lúc xưa giống nhau không hề thay đổi. Người con gái này, hiển nhiên là hắn “quen biết đã lâu”.
Trong tay Âu Dương Bác không ngờ lại cầm một cành hoa hồng máu đã qua mấy chục năm thời gian, cẩn thận cân nhắc danh sách bộ phận nhân viên đã xâm nhập vào nội bộ quân chính? Nếu như trong tay Âu Dương Bác thực sự có một danh sách như đã nói, Long Hồn không lý nào lại không biết a? Hơn nữa, bọn họ cùng Âu Dương Bác ở chỗ này cả một ngày, tại sao Âu Dương Bác từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới có một danh sách như vậy?
“Sao ngươi biết được?” Tửu Quỷ bỏ đi vẻ tươi cười lúc trước, nghiêm mặt hỏi.
Mười Một lạnh nhạt nói: “Sau khi ta xuất sơn, gặp được một người…”
Lùi lại thời gian nửa tháng trước, Mười Một tại Kiếm tông cái gì cần học đều học được, cái gì cần nắm vững đều nắm vững rồi, còn lại chỉ là vấn đề sử dụng thành thục. Hơn nữa Trảm Nguyệt cũng đã ra lò, bên ngoài còn rất nhiều sự việc chờ hắn đi xử lý, cho nên hắn quyết định xuất sơn.
“Ngươi thật sự quyết định xuất sơn sao?” Nghe ngữ khí của Hoàng lão nhân, dường như bất mãn về việc Mười Một muốn xuất sơn bây giờ.
“Đúng!” Ngữ khí Mười Một bình thản mà kiên quyết đáp lại.
Hoàng lão nhân thở dài nói: “Được rồi, nếu ngươi đã quyết định, ta cũng không thể cản trở ngươi. Nhưng ta nghe Mã Đông nói, ngươi và Lục Huyền vẫn còn một ước định mà, đúng không? Ngươi thật sự quyết định rồi sao?”
“Lúc nào cũng có thể phụng bồi.”
Ngày thứ hai, nhận được tin tức của sư tổ, Lục Huyền đích thân cầm theo Miên Châm tế kiếm (kiếm nhỏ mỏng và dài) vội vã lên Thiên Lang Phong, sau đó Mười Một cùng Lục Huyền bên bờ tháp Long Tiên Hồ đầm triển khai một trận quyết đấu không người nào biết. Mà người xem cũng chỉ có hai người Mã Đông và Lục Vọng Công.
Kết quả trận luận bàn này cuối cùng như thế nào? Không ai biết. chiều hôm đó, trên khuôn mặt Lục Huyền có chút tiếu ý cáo từ đi về trong thôn, còn Mười Một cũng thu xếp ổn thỏa, sau khi Lục Huyền rời đi không lâu, trong sự tiễn đưa đầy lưu luyến của Lục Hướng Viễn, cũng không quay đầu xuất sơn.
“Nhớ kỹ, ngươi không phải là đệ tử Kiếm tông, những chuyện ngươi làm không có quan hệ gì với Kiếm tông.” Đó là lời nhắc nhở cuối cùng mà Hoàng lão nhân dặn hắn, còn Mười Một cũng lặng lẽ tiếp thụ.
Đối với Mười Một mà nói, nơi này không có gì khiến cho hắn phải lo lắng và lưu luyến cả. Mặc dù hắn từ chỗ này phát triển, mặc dù hắn có được Trảm Nguyệt cùng Nguyệt Vũ bộ từ nơi này, nhưng trong cuộc đời hắn, Kiếm tông, chỉ là một người khách qua đường vội vã. Cho nên, hắn đi, đi rất kiên quyết, đi rất thoải mái.
Sau khi ly khai Kiếm tông và Trúc Hải thôn, Mười Một bên người chỉ mang theo hai bộ quần ảo để thay đổi, đều là quần áo vải thô thường thấy ở Trúc Hải thôn, trong ngực giấu thanh Trảm Nguyệt, trong túi cũng có hơn một ngàn tệ Lục Huyền cho, chỉ có vậy mà thôi.
Mười Một chuyên chọn những đường nhỏ trong núi để đi, tận lực tránh xuất hiện tại các thành trấn. Bởi vì hiện giờ hắn là tội phạm bị truy nã trên toàn quốc, mặc dù đã dịch dung cải biến một chút, nhưng cũng chỉ là làm tóc bạc hơn một chút, để râu ngắn. Da tay cũng đen hơn, lại thêm mộ đôi mắt lạnh nhạt, nhìn như một lãng khách phiêu bạt giang hồ. Nếu không nhìn kĩ thì rất khó có thể nhìn hắn mà liên tưởng tới tên Mười Một thư văn nho nhã trên lệnh truy nã đó. Nhưng dù là vậy hắn vẫn tận lực tránh cùng người khác tiếp xúc.
Trong thời gian Mười Một đi trong rừng núi, sau đó lại quay về dãy núi Đại Hưng An Lĩnh, định từ trong núi đi ra tiến vào Mông Cổ, tìm một thành trấn nghĩ biện pháp liên hệ với Vu Quang Hải, kế tiếp phải xem gã béo Vu an bài như thế nào.
Dãy núi Đại Hưng An. Dài 1200 km, tổng diện tích 84600 km vuông, núi non liên miên bất tuyệt. Ở trong đó rất dễ bị mất phuơng hướng. Mười Một trong rừng sâu đi bộ băng qua núi mất năm ngày, rốt cục đi tới phần cuối dãy núi.
Mà trong hôm ấy…
“Bùm!” Ở sâu trong núi rừng đột nhiên phát ra một tiếng súng, kinh động đến những con chim gần đó khiến từng đàn bay lượn trên không trung.
Mười Một cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc hướng về chỗ có tiếng súng nhìn lại. Theo một súng vừa rồi, hắn đã nghe ra không phải là tiếng súng săn, mà là tiếng của súng ngắn M-1911 loại 2000, từ chỗ tiếng súng vang lên đến chỗ hắn khoảng 2km.
Là có người lấy súng ngắn đi săn thú? Không thể nào, đầu tiên chưa nói loại súng ngắn quân dụng này người phổ thông có thể dùng hay không, có kinh nghiệm đi săn đều biết, tại sơn lâm săn thú, uy lực của súng ngắn thậm chí không bằng súng săn hoặc súng tự chế. Bởi vì súng săn và súng tự chế đều thuộc loại súng bắn đạn tỏa, trong khoảng cách ngắn, diện tích nó bao trùm và uy lực đều cao hơn tính năng của súng ngắn rất nhiều.
Cho nên, tình huống có người lấy súng ngắn săn thú lập tức bị Mười Một phủ quyết.
Ngay lúc này, sâu trong rừng lại vang lên vài tiếng súng nữa, Mười Một nghe ra tiếng của ba loại súng bất đồng phát ra, mà trong đó khẩu M-1911 cũng bắn hai ba lần, đồng thời mỗi lần thì vị trí cùng không giống nhau.
Đấu súng?
Mười Một lập tức hiểu rõ ràng, là có người trong rừng phát sinh đấu súng, một bên chỉ có một người, hoặc là chỉ có một người có súng, mà bên kia thì có ít nhất ngoài năm người có súng.
Tiếng súng, vẫn vang lên đứt quãng, mà mỗi lần phát ra thì vị trí cũng không giống nhau. Hiển nhiên, trong đấu súng song phương đều tận lực tiết kiệm tử đạn, nhất là tại rừng sâu, thời khắc nguy hiểm không biết lúc nào xuất hiện, có thể giữ lại một viên tử đạn tại thời khắc mấu chốt cũng tăng thêm cơ hội bảo vệ tánh mạng. Theo hành vi này của đôi bên, Mười Một suy đoán hai bên đều là cao thủ có kinh nghiệm sinh tồn tại dã ngoại phong phú.
Ai lại ở địa phương này tiến hành sanh tử quyết chiến?
Mười Một không muốn quản, cũng không có hứng thú đến coi, chỉ nghe tiếng vọng lại từ tràng quyết chiến một lát rồi rời đi. Song phương đấu súng càng đánh càng hăng, mà hắn, càng đi càng cách xa.
Nhưng là không đi bao xa, trong không khí dần dần có một mùi vị khác lạ, Mười Một ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Mười Một suy tư trong chốc lát, cuối cùng đi về hướng có mùi máu. Lại đi vài trăm bước, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm hơn. Máu người và máu thú, điểm này Mười Một hoàn toàn có khả năng phân biệt rõ ràng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy phía trước cách đó không xa có nằm vài người, ba nam hai nữ. Mười Một chầm chậm tới gần quan sát, phát hiện năm người này đều đã chết, là bị súng bắn chết. Trong đó có hai nam nhân là bị tử đạn bắn trúng chỗ yếu hại mà mất mạng tại đương trường, một nam hai nữ còn lại là bị mất máu nhiều quá mà chết. Hơn nữa hai nữ cùng ba nam đều cách nhau không quá mười bước. Nòng súng hai bên đều quay về phía đối phương, bọn họ chính là bắn nhau mà chết.
Hai nhóm người. Có thể là ai đây?
Hai nữ còn có ba nam, thân thể đều mang nét đặc thù của phương đông, tóc đen da vàng, từ vẻ ngoài không thể biết được xuất xứ. Mà nhìn tư thế bọn họ cầm súng và trước khi chết vẫn duy trì tư thế chiến đấu, những người này đều trải qua huấn luyện chiến đấu chính quy. Nhìn theo quần áo, trang phục hai người nữ rất đẹp, giống vũ nữ hơn làchiến sĩ. Rất khó nghĩ tới với vẻ ngoài nữ tính nhu nhược như vậy lại cầm súng đi chiến đấu, giết người. Mà ba nam nhân, ăn mặc khá tùy tiện, đều là quần áo bình thường, thoạt nhìn chỉ thấy giống du khách.
Đồng thời, Mười Một chú ý tới trong đó có một nữ nhân, khi chết thì tư thế có điểm quái dị. Hắn quan sát một hồi, sau đó đem nữ nhân này lật ngửa mặt lên trời, dùng sức xé quần áo ngay bụng nàng. Khi ý phục bị xé ra, bên trong không phải lộ ra một làn da trắng nõn, mà là từng lớp từng lớp vải quấn lại, trên lớp vải còn có một vùng lớn toàn vết máu. Mười Một rút Trảm Nguyệt ra, rạch một đao xuống lớp vải kia, một đao của hắn lực đạo sử dụng rất chuẩn, vừa đủ đem lớp vải hoàn toàn cắt đứt, mà lại không làm tổn thương tới một chút da nào. Sau khi bỏ lớp ra, quà nhiên bên trong là da thịt. Vùng gần rốn lộ ra một vết thương khủng khiếp.
Là súng bắn bị thương, đã qua thời gian một tuần.
Mười Một chỉ liếc mắt nhìn vết thương này một cái, đã lập tức đoán được thời gian bị thương. Vết thương này rõ ràng là do súng bắn tạo thành, sau lại vì rạch ra để lấy đạn, may lại và băng bó một cách đơn giản, hiển nhiên là nằng không có thừa thời gian nên thủ pháp may và băng bó đều tương đối vội vàng. Sau đó nữ nhân này cùng không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho nên vết thương lại rách ra nhiều lần nữa. Cũng thật là khó khăn cho nàng ta, không ngờ lại có thể cắn răng chịu đựng nó một tuần.
Nói như vậy, bọn họ một tuần trước đã đánh nhau. Sau đó một bên chạy, một bên đuổi. bắn bắn ngừng ngừng một đường tiến vào trong thâm lâm sơn mạch này. Mà Mười Một cũng là ngẫu nhiên gặp phải chuyện này.
Nhưng bọn họ là ai đây?
Mười Một suy tư trong chốc lát, trực tiếp đem tất cả quần áo trên người nữ nhân xé ra, sau đó cẩn thận tìm tòi đầu mối trên người nàng. Khi áo ở chỗ ngực được xé ra, Mười Một đột nhiên hơi nhíu mày lại, bởi vì hắn thấy trước ngực, trên cặp song phong cao vút của nàng ta, có xăm hình một đóa hoa hồng máu đang nở rộ.
“Huyết Mân Côi (mân côi: hoa hồng)? Phong Dã tổ!” Mười Một lập tức xé nốt quần áo trên người nữ tử còn lại, nhưng trên người của nàng này lại rất sạch sẽ, trừ mấy lỗ đạn ra thì không hề tìm thấy hình xăm nào. Khi Mười Một cởi quần của nàng ra, cuối cùng cũng thấy hình săm một đóa hoa hồng máu trên mông nàng. Rốt cuộc đã khằng định được thân phận hai nữ nhân này, các nàng hẳn đều là nữ sát thủ do Phong Dã tổ của Tiểu Trùng quốc huấn luyện ra. Huyết Mân Côi vẫn là cơ cấu bí mật của chính phủ Tiều Trùng quốc, tính chất có chút giống như Long Hồn. Nhiệm vụ bọn họ thường phải chấp hành đều là xâm nhập làm gián điệp và bí mật ám sát. Cuồng Triều từng tra được, tại thế chiến thứ hai, bọn họ đã từng tạo cho Long quốc tổn thất rất lớn, thậm chí vì vậy mà chọc giận Long Hồn. Sau đó “Phó Tọa” đã dẫn một nhóm cao thủ Long Hồn giết thẳng tới Tiểu Trùng quốc, thiếu chút nữa đã diệt sạch cả Huyết Mân Côi, nhưng trời không thuận lòng người, vừa lúc gặp Tiểu Trùng quốc đầu hàng, thế chiến thứ hai chấm dứt, các cao thủ Long Hồn cũng bị bức phải trở về, coi như là lưu lại cho Huyết Mân Côi một cơ hội khôi phục. Cũng bởi vì như thế, Huyết Mân Côi và Long Hồn đã tích oán, từ đó về sau Huyết Mân Côi chia làm hai tổ, một tổ vẫn tên là Huyết Mân Côi, sau khi lẻn vào Long quốc thì tìm cách ẩn núp, mấy chục năm sắp đặt kế hoạch tiêu diệt Long Hồn. Nhánh kia lấy tên là Phong Dã tổ, trên danh nghĩa vẫn là do chính phủ Tiểu Trùng quốc quản hạt, nhưng cụ thể như thế nào thì không ai biết. Phong Dã tổ toàn bộ đều do nữ nhân tạo thành, lấy mĩ nhân kế tiến hành xâm nhập, thực hiện ám sát hoặc nằm vùng. Mười Một đã từng gặp hai nữ nhân của Phong Dã tổ, một người là Ngụy Băng Nhan kinh nghiệm không đủ, một người kia là Ba Ti Miêu xâm nhập vào Trần gia.
Phong Dã tổ sao? Tại sao họ lại tới Long quốc? Kẻ đuổi giết họ là ai?
Mười Một đi tới bên cạnh thi thể ba gã nam nhân kia, trước tiên lấy tay lục lọi trên ba cỗ thi thể một hồi, không tìm được gì chứng minh thân phận, sau đó xé nát hết y phục của ba gã nam nhân. Đáng tiếc lúc này đây, hắn cũng không tìm thấy đầu mối gì trên người ba nam nhân này.
Là người cùa Long Quốc sao? Bọn họ đã biết Phong Dã tổ bí mật lẻn vào Long quốc, hoặc là thu được tin tức các nàng phải chấp hành nhiệm vụ gì, nên mới đuổi giết các nàng?
Mười Một suy tư trong chốc lát, liền bỏ xuống năm cỗ thi thể đã lạnh như băng không thèm quản tới nữa. Mặc kệ kẻ đuổi giết Phong Dã tổ là ai, bọn họ muốn đánh sống đánh chết, những chuyện này không có quan hệ với hắn. Chuyện này hắn không có hứng thú nghĩ tới, cùng không muốn quản, cho dù người chết nhiều hơn nữa cũng không liên quan đến hắn. Cho nên Mười Một rất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, về phần năm thi thể nọ bị hắn xé nát quần áo hắn cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, ở trong thâm sơn lão lâm này khắp nới đều có dã thú hoạt động, chỉ cần chúng ngửi thấy mùi máu tươi khẳng định sẽ có một bầy tới ăn sạch mấy thi thể này. Hơn nữa cho dù bị người khác tìm được thi thể trước một bước, cùng tuyệt đối không nghĩ đến hắn có liên quan gì ở đây.
Cho nên Mười Một lập tức quyết định, trốn. Sự việc không liên quan đến hắn, cho nên không cần quản, tránh xa xa, tiếp tục làm công việc của mình.
Chính là thiên ý hay sao mà lại kỳ quái như vậy, khi ngươi muốn tránh thân mình ra khỏi chuyện gì, mới phát hiện nguyên lai tất cả mọi sự đều đã định, cho dù ngươi như thế nào cùng không tránh thoát được.
Khi Mười Một tận lực tránh xa nhân tích, từ hừng đông đi tới lúc tối trời, chỉ cần đi thêm 10 km nữa là sẽ ra khỏi cánh rừng rậm, đột nhiên, hắn nghe thấy phía trước mơ hồ có tiếng người.
Mười Một lặng lẽ đi tới, trốn ở sau một cái cây quan sát phía xa xa. Hắn thấy, phía trước có bốn nam hai nữ. Bốn người nam tử kia đều thầm thì nói vào tai nhau điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn hai nữ tử bị trói dưới cái cây một chút.
Hai nữ tử kia toàn thân đầy máu, giống như bị trói cực chặt và treo dưới nhánh cây, bộ dạng như là đang thoi thóp. Bởi vì mái tóc dài dính máu bết trên khuôn mặt, theo góc độ mà Mười Một ẩn thân thì không thấy được khuôn mặt các nàng.
Mười Một nhìn trong chốc lát, liền muốn lặng lẽ rời đi, mặc kệ những người này lài ai đều tốt, không có quan hệ với hắn thì việc này hắn cũng không quản.
Ngay lúc đó, một gã nam tử đi tới trước mặt một nữ tử bị treo bên trên, đầu tiên là cười cười, lại vén tóc nàng nên, khẽ vuốt cằm nàng.
Cũng đồng thời, Mười Một cũng thấy rõ khuôn mặt người con gái này. Mặt dù sắc mặt nàng trắng bệch không chút máu vì lạnh, lại có vài phần xanh xao, nhưng dung mạo so với lúc xưa giống nhau không hề thay đổi. Người con gái này, hiển nhiên là hắn “quen biết đã lâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.