Nhân Gian Băng Khí

Quyển 8 - Chương 321: Sát!(hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Một chiếc xe hơi dân dụng cũ mèm đến mức không ngửi được từ từ đến gần khu nhà.

Lãnh Dạ đang ẩn ở một góc nóc nhà, súng bắn tỉa đã chuẩn bị sẵn sàng nhắm thẳng vào trán của một tên lái xe, nhưng không hề khai hỏa.

“Ba chiếc.” Cuồng Triều nói: “Cổ Lí và Tây Lạp ở bên trong chiếc xe cuối cùng, bọn họ không tiến tới.”

Mười Một ấn nhẹ vào tai nghe nói: “Lãnh Dạ, chờ cơ hội bắn hạ chiếc thứ ba.” Mười Một cũng chẳng cần phải nói nhiều, Lãnh Dạ có thể giải thích cơ hội của hắn là có ý gì. Một cơ hội này có nghĩa là không thể khai hỏa sớm quá, sớm quá thì đả thảo kinh xà. Cũng không thể chậm, đã muộn thì sẽ để đối phương chạy mất. Súng bắn tỉa mặc dù có uy lực kinh người, nhưng thời gian giữa hai lần bắn lại quá dài, nếu đối phương bỏ chạy tứ tán thì cho dù Lãnh Dạ có bổn sự thông thiên cũng chỉ có thể giết được vài đứa?

“Biết rồi.” Lãnh Dạ chuyển mục tiêu từ trán của tên lái xe đầu tiên vào chiếc thứ ba đang đậu ở ven đường xa xa, sau đó ngừng thở giống y như một pho tượng không nhúc nhích.

Mười Một đứng ở cửa sổ ở tầng trên, kéo một góc rèm cửa sổ lên nhìn chăm chú ra bên ngoài, nhìn hai chiếc xe vừa xịch tới, từ trong xe bước xuống sáu người Anh Ni ngăm ngăm đen, trong đó hai còn có mấy tên đã “quấy rối” Vịt Bầu ở sân bay.

Sáu người này vừa xuống xe xong đã hướng thẳng về phía căn nhà này.

“Bảy.” Mười Một nhè nhẹ buông cửa sổ rèm, xoay người đi vào phòng vệ sinh ẩn mình, vừa đi vừa nói: “ Sáu tên đi ra ngoài.”

Từ tai nghe truyền ra tiếng Lãnh Dạ: “ Biết rồi, ta sẽ giải quyết.”

Sáu người Anh Ni tự nhiên cứ như đang về nhà mình, năm người vây quanh cửa, một người còn lại móc ra một chuỗi chìa khóa vạn năng đút vào lỗ khóa ngoáy ngoáy một hồi.

“Lách cách” Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng rốt cục bị mở tung. Sáu tên Anh Ni đi vào phòng như chỗ không người, sau khi vào phòng lập tức phân tán ra.

Trong đại sảnh không có người. Chỉ có một con chó trắng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nghiêng đầu tò mò nhìn sáu tên vào nhà mà không gõ cửa này.

Cuối cùng tên Anh Ni vừa tiền vào tiện tay đóng luôn cửa phòng lại, nói xí xô xí xào mấy câu. Sáu người rút súng cầm tay, hai người tiếp tục đứng ở đại sảnh, còn bốn người còn lại tiến lên lầu. Bọn họ không ai hơi đâu mà chú ý tới con chó trắng vừa rồi đang ung dung đứng dậy, lắc lắc người rồi đến trước cửa ngồi xuống, dường như muốn canh cửa không cho ai rời khỏi nhà.

Bốn người mới vừa đi tới chân thang lầu, đột nhiên “Xoảng” một tiếng truyền ra từ phòng vệ sinh, hình như là thanh âm của cái gì đó rơi xuống trên mặt đất. Bốn người liếc mắt nhìn nhau, nâng súng chậm rãi tiến đến gần phòng vệ sinh. Còn lúc này, phòng vệ sinh lại truyền ra thanh âm xả nước bồn cầu, sau đó có người vặn vòi nước như đang rửa tay.

Một tên Anh Ni vểnh tai nhè nhẹ tiến đến gần cánh cửa chớp, muốn nghe xem có gì bên trong. Ba người còn lại vây quanh cạnh cửa miệng súng nhắm ngay vào cửa chớp, sẵn sàng tùy thời nổ súng. Khi tên đó vừa áp tai vào cửa thì đồng thời một thanh chủy thủ chẳng hiểu từ đâu bỗng từ trong cửa chớp đâm ra, xuyên qua cửa gỗ cứ như đâm xoẹt vào một cánh cửa giấy vậy, một đao cắm sâu vào tai của hắn. Nhất thời, một tia máu vọt ra từ lỗ tai vừa bị đâm thủng một lỗ đó, tung tóe nhuộm đỏ cả cánh cửa. Chỉ thấy tên Anh Ni này toàn thân đột nhiên run rẩy dữ dội. Ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã đoạn khí chết tốt.

Cơ hồ thanh chủy thủ vừa rút về thì ba tên Anh Ni đã phát cuồng rống lên gào thét rồi điên cuồng nổ súng vào cánh cửa đó. Khi tiếng súng đanh gọn vang lên thì tên Anh Ni đang hóng gió bên ngoài nghiêng đầu ngó vào nhà. Nhưng khi tiếng súng lại cứ liên tục vang lên không ngừng, hắn thấy có gì đó không ổn, lập tức vung tay búng điếu thuốc lá vọt ra xa rồi cầm máy bộ đàm kêu gào loạn xạ.

Đột nhiên, “Phanh” một tiếng súng chói tai vang lên. Tên Anh Ni này sửng sốt một chút, người bắn phát súng này hoàn toàn khác với tiếng súng lục vừa rồi. Hắn biết đồng bọn hắn rõ ràng chỉ mang theo toàn là súng lục, tiếng súng này từ đâu bắn tới đây? Nhưng rồi lập tức hắn biết ngay đáp án, khi tiếng súng còn chưa tiêu tan, chiếc xe đang giam giữ Cổ Lí và Tây Lạp ở đằng xa đột nhiên nổ tung mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Nguyên cả chiếc xe bị nổ tung, dạt ngang một khoảng cách khoảng một thước, sau đó bị trùm trong lửa đỏ.

Tên Anh Ni đang hóng ngó ngây ngốc sững người nhìn chiếc xe bị nổ tung mấy giây, sau đó bấm vào máy bộ đàm liều mạng gào lớn.

“Phanh!” Một tiếng súng sắc ngọt vang lên, chiếc xe này lập tức cũng nổ tung rồi cả xe trùm trong liệt hỏa.

Lãnh Dạ ẩn trên lầu thượng, sau khi hoàn thành hai phát súng để đời liền thu hồi khẩu súng bắn tỉa, sau đó nhanh chóng chạy xuống thang lầu. Hai phát súng vừa rồi nếu để Mười Một thấy thì khẳng định phải phục lăn tài bắn tỉa tinh xảo của Lãnh Dạ, hai phát súng đó không phải bất kỳ một chuyên gia bắn tỉa nào cũng có khả năng đạt tới trình độ đó. Lãnh Dạ nhắm vào bình xăng của xe mà bắn. Nhưng hắn không phải dùng cách bắn xuyên qua, mà là dùng hình thức bắn ngang.

Ai cũng biết nếu dùng miệng súng nhắm ngay vào bình xăng của xe mà khai hỏa thì viên đạn quả thật có thể xuyên qua bình xăng, nhưng xác suất làm cho xe nổ tung không lớn. Nhưng phương pháp bắn của Lãnh Dạ lại vô cùng tài tình, hắn làm cho viên đạn bay với tốc độ cao sau khi bắn thủng vỏ xe xong lại lợi dụng nguyên lý cọ xát với không khí ở ngoài bình xăng rồi rạch ra một vết rách, hơn nữa những tia lửa do ma sát lại bắt vào xăng trong bình xăng. Do đó lúc này hai bình xăng không bị bắn xuyên qua, mà là bị rạch một đường dài. Thủ pháp bắn tỉa này ngoại trừ bản thân mình phải rất hiểu cấu tạo của các loại xe, còn phải có nhãn lực, cơ bắp, óc quan sát, độ chuẩn...v.v... phối hợp mọi mặt đạt tới trình độ hoàn mỹ mới làm được như vậy. Nếu xét về mặt bắn tỉa thì Lãnh Dạ quả thật đã đạt tới đỉnh điểm của bắn tỉa.

Trong phòng.

Một tên Anh Ni bị Mười Một dùng Thiên Trảm đâm xuyên tai, ba tên còn lại cứ đứng trước cửa phòng vệ sinh mà bắn xối xả. Vô số đạn xuyên thủng cửa bắn vào lavabo rửa tay, bao nhiêu đồ đạc kính gương bên trong bị bắn vỡ tung tóe phát ra tiếng “Loảng xoảng” không dứt, nhưng bọn lại không hề nghe thấy có tiếng người nào rên rỉ bên trong như mong đợi

Có lẽ việc phối hợp giữa ba người này không đủ ăn ý, cũng có lẽ là do bọn hắn bị Mười Một một đao đột kích đến luống cuống tay chân, ba người gần như đồng thời bắn đến viên đạn cuối cùng. Khi viên cuối cùng vừa bắn ra thì, đột nhiên “Ầm “ một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh vốn đã thủng hàng trăm lỗ bị người bên trong đá bay ra. Cùng lúc đó, một thân ảnh bay theo cánh cửa thóat ra ngoài, một đạo hàn mang lóe lên từ bên trái bổ xuống. Thiên Trảm sắc bén chém cho tên đứng ở bên trái từ xương sọ chẻ dài xuống tận ngực như chẻ thân chuối, não và nội tạng tất cả đều phọt cả ra. Mười Một vừa rơi xuống đất lập tức trở tay vung đao đâm vào mắt một người khác, Thiên Trảm đâm phá con mắt hắn rồi nhanh chóng theo xương hốc mắt trượt vào trong khoan thủng đại não.

“Mẹ ơi!” Người thứ ba tê tâm liệt phế gào lên một tiếng. Xoay người muốn chạy trốn. Nhưng khi hắn vừa xoay người, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm sợ đờ người ra.

Hai tên Anh Ni vốn đứng ở phía sau bốn người này lúc này đã ngâm mình trong vũng máu, máu đỏ tràn ra khắp nơi.

Nơi chỗ trái tim liên tục tràn đầy những máu, từng giọt từng giọt không ngừng tích tích chảy xuống. Mưa màu đỏ, nước màu đỏ, cả phòng nhuộm đầy màu đỏ chết chóc.



Hai người này đều nằm ngửa mặt lên trời, mắt họ mở trừng trừng, dường như đến chết cũng không tin mình chết kiểu này. Ngực họ đã bị ai đó cắt ra một vết rách lớn, có thể thấy rõ ràng phổi, xương sườn và tủy, duy độc không phát hiện trái tim. Còn cái con chó màu trắng xấu xí vừa rồi bây giờ đang ngồi chồm hỗm giữa hai cỗ thi thể, vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm láp lỗ mũi ra vẻ thỏa mãn.

Tên Anh ni miệng há hốc hai mắt trợn tròn, thật lâu không thể tin được những gì mình vừa thấy. Từ trong phòng vệ sinh bay ra một thân ảnh quỉ dị, chỉ nháy mắt đã giải quyết ba đồng bọn của mình. Còn mình cho đến bây giờ vẫn không có thấy rõ ràng diện mạo của đối phương. Ly kỳ nhất là hai đồng bạn phía sau vô thanh vô tức chết queo, nhưng là ai giết bọn chúng nhỉ? Chẳng lẽ là cái con chó này? Nhưng chưa bây giờ hắn nghe nói chó có thể có thân thủ lợi hại như vậy.

Điên rồi, thế giới này điên rồi.

Tên Anh Ni chỉ cảm thấy cả thế giới xoay tròn, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đang nằm mơ.

Đột nhiên. Một cơn đau nhói vào thiên linh cái, tên Anh Ni này chỉ cảm thấy trước mắt tối đen rồi cứ thế buông tay đi theo tổ tiên.

Mười Một rút Thiên Trảm ra khỏi thiên linh cái, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh trên thang lầu rồi đi đến bên cạnh hai cổ thi thể bên cạnh Tiểu Bạch, dùng mũi chân đá tung hai cỗ thi thể bay vào trong.

Đồng thời, Lãnh Dạ từ trên lầu nhảy xuống, nhìn nhìn sáu cụ thi hài trong đại sảnh, lắc đầu nói: “Lò mổ hả? Sở Nguyên, ta bắt đầu hoài nghi ngươi có phải là có khuynh hướng ngược sát không.” Lãnh Dạ vừa nói xong, Mười Một đã đi tới, mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể trên mặt đất

Mười Một không thèm nhìn hắn nửa mắt, móc ra từ trong ngực một remote control bấm bấm vào mấy cái nút màu sắc. Sau đó vứt remote control xuống đất, cứ thế xoay người bỏ đi.

Vốn Lãnh Dạ còn muốn kiểm tra mấy cái thi thể một chút, bây giờ nhìn thấy Mười Một bấm vào cái điều khiển từ xa, bèn chửi ầm lên “ Mẹ kiếp. May mà động tác của ta rất nhanh. Bằng không chắc không chết ở trong tay địch nhân, mà thật ra đã bị ngươi dọa chết trước.” Thật ra, Lãnh Dạ cũng biết Mười Một đã khởi động tạc đạn đã được bọn họ sớm cài đặt từ trước. Chỉ cần Mười Một bấm nút khởi động, tạc đạn sẽ nổ trong vòng mười giây. Do đó Lãnh Dạ chỉ có thể vừa càu nhàu chửi rủa vừa rất nhanh chạy theo Mười Một triệt thoái.

Hai người mới thoát ra khỏi phòng. Mười Một đột nhiên vung súng lên hướng về phía lầu hai cửa sổ ở căn nhà bên cạnh, nổ hai phát súng.

“Sở Nguyên!” Lãnh Dạ kêu lên một tiếng, muốn ngăn cản Mười Một khai hỏa, nhưng đã muộn. Có lẽ cho dù hắn có kịp thì cũng không ngăn cản được Mười Một nổ súng.

Sau hai tiếng “Phanh! Phanh!” đanh gọn, cánh cửa chớp ở cửa sổ lầu hai đã nát bấy. Đứng ở sau cửa sổ là một đôi vợ chồng trẻ ré lên một tiếng rồi ngã xuống, trên trán họ đều bị đạn bắn thủng một lỗ

Lãnh Dạ cau mày nhìn Mười Một. Còn Mười Một cũng lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt. Thu hồi súng, vẫy Tiểu Bạch rồi tiếp tục đi đến chỗ để xe của Vịt Bầu.

Lãnh Dạ quay đầu nhìn về phía cánh cửa chớp cửa sổ lầu hai, thở dài một tiếng thật sâu, rồi lặng lẽ đi theo Mười Một bỏ đi.

Sau khi hai người vừa ngồi vào trong xe, đột nhiên một tiếng nổ rung trời vang lên, ngay sau đó cả mặt đất rung lên bần bật. Căn nhà bọn họ cư ngụ hai ngày vừa qua bây giờ nổ tung, những mảnh thủy tinh bị trận nổ chấn thành mảnh nhỏ bay đầy trời, toàn bộ căn bịêt thự đã chìm trong biển lửa.

Một chiếc xe rời khỏi khu vực này, biến mất rất nhanh trên đường.

“Lãnh Dạ!” Bên trong xe, Mười Một mặt không chút thay đổi nói: “ Từ lúc nào ngươi biến thành nhân từ như vậy?”

Vịt Bầu tò mò liếc mắt nhìn nhìn Lãnh Dạ ngồi ở ghế sau.

Lãnh Dạ cười khổ lắc lắc đầu nói: “ Ta chỉ là cảm thấy …… tính ra.” Không chờ Mười Một trả lời, Lãnh Dạ lại tiếp tục nói: “ Ngươi làm đúng, bọn họ đã thấy diện mạo của chúng ta, nếu không giết họ, có thể sẽ phá hư cả kế hoạch của chúng ta. Ai, chỉ là lương tâm có chút khó chịu thôi.”

“Lương tâm?” Mười Một ngả lưng nói: “ Ngươi có lương tâm từ bao giờ thế?”

“Ai mà không có lương tâm chứ, chỉ là ta giống như ngươi, bình thường đem tâm tình của mình che dấu đi mà thôi. A a, như ngươi lúc trước hành động vì Hân Hân và Thanh Ngữ, chứng minh ngươi cũng có lương tâm vậy.”

Mười Một rút Thiên Trảm nhè nhè lau chùi. Nhưng lại không nói lời nào.

Lãnh Dạ tiếp tục nói: “ Kỳ thật ngươi mất tích nửa năm, ta đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nói cho ngươi một việc, ngươi đừng cười ta, ta yêu rồi.”

Mười Một vẫn cúi đầu lau Thiên Trảm như trước, miệng vẫn giữ cái giọng không hề có cảm tình nói: “Ta hiểu”

“Cám ơn, a a. Kỳ thật ta đã thích nàng lâu rồi, chỉ là trước kia thân phận của ta không minh bạch lắm, do đó vẫn một mạch không dám tỏ tình với nàng. Sau khi ngươi mất tích ta cũng thoát ly khỏi Hắc Ám Thập Tự, có thân phận quang minh chánh đại, mới dám biểu lộ tình cảm với nàng.”

“À!” Mười Một lạnh lùng lên tiếng. Hiển nhiên không quan tâm đến chuyện tình yêu của Lãnh Dạ.

Mặc dù Mười Một không thèm để ý, nhưng Cuồng Triều dường như rất có hứng thú, hỏi: “ Nàng đồng ý?”



“Không.” Lãnh Dạ cười cười nói: “ Không chấp thuận, cũng không cự tuyệt.”

“Mẹ nó, nói nửa ngày, nguyên lai cũng là tương tư đơn phương.”

“Cuồng Triều khốn khiếp.” Lãnh Dạ mắng nhẹ: “ Nàng chỉ là nói cho nàng chút thời gian suy nghĩ một chút.”

“Khoảng bao lâu, chỉ là nàng không muốn trực tiếp cự tuyệt ngươi thôi, mới dùng cái cách này.”

“Cuồng Triều ngươi ……” Lãnh Dạ cắn răng, hừ nhẹ một tiếng nói: “ Ngươi ghen với ta, ngươi là một tên du côn đáng chết, sống cả đời cũng không tìm được lão bà.”

“Ta thèm vào, ngươi ngẫm lại thân phận mình xem, coi chừng hại chết người ta.”

Sắc mặt Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi một chút, từ từ cúi đầu không nói nữa.

Cuồng Triều nói: “Uy, không nên tức giận như vậy? Ta nói giỡn mà.”

“Ta biết.” Lãnh Dạ nở nụ cười méo xệch rồi nói: “ Ngươi nói đúng, chúng ta là loại người như thế này thì thật không thể có vợ, sẽ liên lụy người ta. Do đó lúc trước ta đã quyết định, đợi cho đến một ngày nào đó nàng đồng ý, ta sẽ từ chức, dùng bao nhiêu tiền kiếm được mở một tiểu điếm, hai người an an ổn ổn sống hết quãng đời này.”

“Ách! Ngươi biến thành người không có chí khí từ khi nào thế?”

“Cuồng Triều, nếu có một ngày. Ngươi cũng gặp một người mà mình thích, tin rằng ngươi sẽ lựa chọn giống như ta thôi.”

Cuồng Triều trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “ Ta không có ngày đó đâu.”

Lãnh Dạ lại quay đầu nhìn về phía Mười Một “ Con người vui vẻ, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Mười Một cúi đầu chà lau thanh chủy thủ, ngữ khí không mang theo cảm tình gì nói: “ Ta không yêu bất luận là người nào.”

ooo

Trung Quốc, kinh thành.

Đại học Bắc Kinh là đại học lớn nhất Trung Quốc, bao nhiêu tài tử giai nhân nếu được vào học trong đại học Bắc Kinh được xem là vinh dự lớn. Trong mắt mọi người, đại học Bắc Kinh tràn ngập cảm giác thần bí.

Ví dụ lúc này có một anh bạn trẻ.

Người trẻ tuổi này đứng trước cửa đại học Bắc Kinh thật lâu, hắn giống như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Sắc mặt hắn rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt của hắn cũng toàn là màu xám, toàn thân không lộ ra lấy một chút vẻ tức giận.

Tử khí trầm trầm, có lẽ từ này rất thích hợp dùng để hình dung hắn.

Đột nhiên, anh bạn trẻ này động thân. Sau khi đứng bất động hơn hai giờ trước cửa đại học, hắn rốt cục cũng di động. Hắn đi thẳng về nhóm vài nam nữ thanh niên đang đứng

“Sở Nguyên?” Một thiếu nữ trong đó dừng lại, giật mình nhìn nhìn về phía người thanh niên đang đi tới.

Sở Nguyên? Sở Nguyên đúng là Mười Một, Mười Một lúc này sao lại gọi là Sở Nguyên?

Người được thiếu nữ gọi là Sở Nguyên đi đến trước mặt nàng rồi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí lạnh lùng nói: “Văn Vi!” Vừa mới nói xong, “Sở Nguyên” đột nhiên nắm tay Văn Vi, kéo nàng ra bên ngoài.

Một nam tử bên cạnh Văn Vi vội kêu lên: “ Làm gì đó, buông tay ra!” Nói rồi muốn tiến đi lên giật Văn Vi lại.

“Sở Nguyên” đột nhiên kéo Văn Vi vào ngực mình, Văn Vi thở nhẹ một tiếng rồi cả người nhào vào trong lòng hắn. “Sở Nguyên” thuận thế đánh ra một tát tay, tát cho nam tử kia mỗi bên má một cái rõ đau. Nam tử đó đau quá kêu lớn một tiếng, văng sang bên cạnh

“Sở Nguyên “ cứ như chưa bao giờ xuất thủ, tiếp tục kéo Văn Vi ra ngoài, lưu lại một đám người đang đứng lặng tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook