Nhân Gian Băng Khí

Quyển 8 - Chương 320: Sát!(thượng)

Khát Trí

06/04/2013

Ở một sân bay lớn xứ Indonesia, nhóm bốn người ba nam một nữ từ bên trong bước ra khỏi sân bay. Một nữ sinh rất xinh dẹp, dáng dong dỏng cao, làm mọi người đi qua đều phải ngoái đầu lại ngó nghiêng.

Vịt Bầu dọc đường đi sắc mặt cau có khó chịu, hắn không khổ cũng không được, bao nhiêu người dọc đường đều ngoái đầu lại nhìn hắn. Mỹ nữ thì không phải chưa có ai thấy qua, nhưng nói thật chứ Vịt Bầu hóa trang thành nữ giới cũng không thể coi là mỹ nữ, nhất là lớp da của hắn khá thô ráp. Nhưng vóc người của hắn thì thật sự là làm rất dễ choáng, phối hợp với chiều cao của hắn, Mười Một nhét vào ngực hắn hai khối bọt biển, kết quả làm ngực hắn độn lên khá nhiều. Mỗi khi bước đi cứ dập dờn như sóng, cả bộ ngực đồ sộ cứ chọc vào mắt người đến chảy cả máu mắt. Tăng lên phần nữ tính của hắn là một tấm thân cao vòi vọi, không thể không làm cho người khác chú ý được.

Mấy người dọc đường đi tò mò nhìn hắn thì coi như quá bình thường, nhưng vừa ra khỏi sân bay thì Vịt Bầu gặp phải phiền toái thực sự.

Bốn người đi từ trong sân bay ra đến đại sảnh, đột nhiên phía sau truyền đến vài tiếng cười đùa chọc ghẹo, vài câu tạp nhạp tiếng Anh Indonesia nghe không hiểu gì cả. Diệp Kiếm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba tên trẻ măng người Indonesia nước da đen nhánh đang hướng về phía Vịt Bầu “đẹp lạ” mà huýt sáo, Diệp Kiếm không khỏi trừng mắt với cái đám du côn đó.

Một tên trẻ con trong số đó thấy Diệp Kiếm trừng mắt với bọn chúng, hừ hừ hai tiếng rồi kéo theo hai người còn lại đi theo sau lưng bốn người.

Diệp Kiếm nộ thanh quát khẽ: “Cút ngay!”

Vừa nói xong hắn mới tỉnh ngộ mình bây giờ không ở Trung Quốc nữa, vác tiếng Trung ra nói với những người này quả thực là đàn gảy tai trâu.

Tên trẻ con Indonesia nghếch đầu chỉ vào mũi Diệp Kiếm, xổ ra một tràng tiếng Anh Indonesia, đáng tiếc cả bốn người trung không ai hiểu gì cả, nhưng có thể đoán hẳn là vài tiếng chửi bới thô tục. Diệp Kiếm nghe vậy khẽ nhíu mày, không phải hắn biết đối phương nói gì, mà là bị người giữa đường chỉ mũi nói chuyện như vậy quả thật là làm hắn nổi điên lên. Nếu bây giờ đang ở Ôn Thành, chỉ sợ hắn đã sớm tung cước đá bay địch thủ để tiết hận rồi.

Có lẽ thấy bọn họ không có phản ứng gì, tên Indonesia dấn tới, hắn bây giờ đứng trước mặt Vịt Bầu dán mắt vào bộ ngực hắn mà ngắm nghía.

Vịt Bầu cúi đầu xuống, hắn ý thức được bộ ngực của mình như vậy đúng là làm cho đến cả đàn bà cũng phải phát ghen lên, sau đó trừng mắt nhìn tên Indonesia này. Đáng tiếc Vịt Bầu không dám mở miệng nói chuyện, nếu không sẽ lập tức bại lộ thân phận “Nhân yêu” của mình, nếu không phỏng chừng lúc này cũng đã mở miệng gào lên chửi cha mắng mẹ rồi.

Thừa cơ lấn tới, ba tên Indonesia chẳng thèm cố kỵ gì nữa, ngược lại cười ha hả không hề kiêng kỵ.

“Đi thôi!” Mười Một hắng giọng nói nhỏ, sau đó dẫn đầu đoàn người lướt qua khỏi đám ba tên Indonesia này. Không thể không bội phục Mười Một về bổn sự đóng kịch của hắn, hắn không chỉ hóa trang cực kỳ giống hệt như một lão đầu, mà ngay cả thanh âm cũng bắt chước đến từng giọng nói nụ cười. Loại thuật dịch dung dùng da giả lúc trước hắn đã được học qua ở “Ma Quỷ” huấn luyện doanh, mặc dù người thường rất khó thấy được thật giả của việc dịch dung bao giờ da giả, nhưng người chính thức thông qua huấn luyện thì có khả năng phát hiện ra, bởi vì cho dù bất kỳ thuật dịch dung nào cũng đều tồn tại hoặc nhiều hoặc ít khuyết điểm. Tựa như lúc trước cái mặt nạ của lão Tiến Sĩ Điên có một nhược điểm là không thể hiện ra lỗ chân lông và vài khuyết điểm của màu sắc da giả.

Lãnh Dạ và Vịt Bầu lập tức đi theo phía sau Mười Một, Diệp Kiếm trước khi đi còn hướng ba tên này hừ nhẹ bất mãn. Khi Vịt Bầu vừa lướt qua ba anh chàng Indonesia này thì một tên trong đó đột nhiên vỗ đét vào mông Vịt Bầu, phát ra một tiếng “Chát”, thanh âm rất thanh thúy.

Vịt Bầu nhảy dựng lên, thiếu chút nữa gào lên chửi rủa. May mà hắn phản ứng rất nhanh, lập tức một tay bịt miệng lại không cho mình lên tiếng. Tay kia che mông mình, rồi quay đầu lại trừng mắt nhìn tên ác ôn này. Còn tên Indonesia đó lấy cái tay dơ dáy vừa vỗ mông đó đưa lên mũi hít hà, hình dáng có vẻ rất hưởng thụ, rồi ba đứa một lần nữa cười ngặt nghẽo.

Lúc này mặt Vịt Bầu đã tím lại, nghiến chặt răng, hai mắt bốc lửa phì phụt. Lãnh Dạ vỗ nhẹ vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “ Mặc kệ bọn họ, đi thôi.”

Vịt Bầu đang giận tới mức định nhe răng múa vuốt, lúc này cố nuốt giận rồi bị Lãnh Dạ kéo đi luôn.

Ra khỏi sân bay, bên ngoài nơi nơi đều rải đầy những xe hơi đậu khắp nơi. Diệp Kiếm đứng ngoài cửa nhìn vòng quanh trong chốc lát. Rồi hắn thấy một người giơ cao bảng tên, trên đó viết mấy chữ Trung Quốc “Diệp Kiếm”, hơn nữa phía dưới tên còn vẽ một cái lá xanh.

Diệp Kiếm quay về ba người nhỏ giọng nói: “Ở đây chờ ta.” Sau đó hướng về phía người đang giơ bảng tên đi tới.

Vịt Bầu quay đầu lại nhìn về phía đại sảnh sân bay, nhìn thấy tên Indonesia vừa rồi vẫn còn đứng đó nhìn về phía mình, rồi hướng vào hắn chỉ trỏ, không khỏi khịt mũi “Hừ!” một tiếng.

Đứng bên cạnh Vịt Bầu là Lãnh Dạ đang dùng tay kéo cái đầu của hắn xuống, thấp giọng nói: “Không được ngẩng cổ, sẽ bị người ta nhìn ra quả khế cổ.” Sau đó quay đầu lại nhìn ba người kia liếc mắt, rồi rỉ tai Vịt Bầu nhỏ giọng cười nói: “Bị người vỗ mông tư vị thế nào?”

Vịt Bầu cắn cắn răng, cũng không dám lên tiếng. Dù sao nơi này cũng là cửa sân bay, có rất nhiều người qua lại, khó tránh khỏi nhiều người quan sát.

Lúc này, Diệp Kiếm đã đi theo tên giơ bảng vừa rồi đến bên một chiếc xe, rồi vẫy vẫy tay gọi ba người.

Mười Một hắng giọng nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Ba người vừa đến gần, Diệp Kiếm lập tức chỉ vào tên cầm bảng tên lúc nãy giới thiệu: “ Hắn là Cổ Lí, là người mình. Cha là người Trung Quốc chúng ta, mẫu thân là người Indonesia.”

Cổ Lí hai tay hợp thành chữ thập đưa lên trước mặt, hướng vào ba người thi lễ. Sau đó rất khách khí đi tới tiếp nhận hành lý của ba người.

Lãnh Dạ ngăn lại nói: “ Không cần đâu, chúng ta tự mình làm được rồi.”

Cổ Lí cũng nói gì hơn, mở cửa xe cho ba người ngồi vào.

Vừa ngồi xuống là xe đã xuất phát, Diệp Kiếm hỏi: “Cổ Lí, chỗ ăn ở đã được an bài chưa?”

Cổ Lí dùng tiếng Trung Quốc trả lời rất nhuần nhuyễn: “Đã an bài xong, nhưng ta không biết ở đâu cả. Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi tới chỗ người tiếp nhận, hắn sẽ đưa các ngươi đi tiếp.”

Lãnh Dạ gật đầu nói: “Không thể tưởng tượng Vu Gia an bài chu đáo đến thế.”

Diệp Kiếm cười nói: “An toàn là quan trọng nhất mà.”

Nói thật chứ, cái xứ Indonesia phong cảnh thật là đẹp. Indonesia do một vạn bảy ngàn hòn đảo lớn nhỏ tạo thành một đảo quốc, Indonesia theo tiếng Hà Lan có nghĩa là quốc gia ngàn đảo. Bởi vì là một quần đảo quốc gia, do đó Indonesia phong cảnh rất xanh, rất đẹp, hơn nữa xa lộ chạy dọc theo ven biển. Mười Một không biết là đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ hay là đang suy tư chuyện gì đó, dọc đường đi hắn không nói một câu nào. Diệp Kiếm cũng vì trải qua một hành trình dài, vừa bắt đầu không bao lâu đã tựa vào lưng ghế từ từ ngủ lịm đi. Vịt Bầu đối với việc vừa rồi diễn ra ở sân bay không thể quên được, nhưng vẫn cắn răng không nói lời nào, cũng vẻ mặt vô cùng phẫn hận. Lãnh Dạ vẫn giữ nguyên đức tính của loài khỉ, là loại người vĩnh viễn không thể yên được một phút, thỉnh thoảng nói chuyện với Cổ Lí vài câu. Mặc dù phần lớn chỉ nói về chuyện phong cảnh Indonesia, nhưng hắn cũng không bỏ qua cơ hội móc từ miệng Cổ Lí ra khá nhiều tin tức hay ho.

Cổ Lí lái xe khoảng chừng nửa giờ sau thì tới một bến tàu, đưa bốn người giao cho người tiếp nhận xong thì tự động ly khai. Cái tên kia tên là Tây Lạp lại lái xe khoảng chừng nửa giờ nữa đưa ba người tới một căn biệt thự ở ven biển mới dừng lại, sau đó đem chìa khóa giao cho Diệp Kiếm rồi dông tuốt.

Tòa biệt thự này có ba tầng, có diện tích không lớn lắm, ước chừng chỉ khoảng hơn sáu mươi mét vuông. Nhưng nhờ có ba tầng lầu nên cũng có gần hai trăm mét vuông. Diệp Kiếm mở cửa đi vào, bên trong có trang bị đầy đủ những dụng cụ gia dụng cần thiết.

Kiểm tra cẩn thận.

Diệp Kiếm ném bọc đồ lên sofa, ngồi phịch xuống duỗi người cười nói: “ Tốt quá, chúng ta bây giờ có thể nói rồi.”

Vịt Bầu lập tức hận hận gào lên: “Ba tên khốn khiếp kia! Ta sớm muộn cũng phải lột da bọn chúng làm giày.”

Diệp Kiếm cười ha ha nói: “Ngươi còn nhớ việc này a?”

“Phì! Ngươi cứ để cho nam nhân vỗ mông ngươi thử xem. Mẹ nó, ngẫm lại đã giận đến chết người được. Nơi này sao mà lắm mấy thằng biến thái khốn nạn thế, đến cả nam nhân mà cũng muốn ve vãn.”

Kiểm tra xong lầu một, Lãnh Dạ lúc này đang đứng ở thang lầu chuẩn bị lên lầu kiểm tra tiếp nghe vậy dựa người vào lan can, nhìn về phía Vịt Bầu đang ngồi trên sofa chửi bới, cười nói: “ Bọn chúng không biết ngươi là nam nhân.”

Vịt Bầu không khỏi tức giận nói: “ Cho dù là đàn bà cũng không thể sờ loạn như vậy.”

Lãnh Dạ cười hai tiếng rồi nói: “Người Indo thờ phụng đạo hồi, đàn bà nơi này phần lớn phải che mặt không cho người nào thấy mặt hết. Ngươi vác cái của nợ to kềnh oanh oanh liệt liệt ra ngoài không hề cố kỵ ai cả, thêm vào cái vóc người bốc lửa thì cả đám con trai làm sao nhịn được hả …… ha ha ha ha ……” Nói xong lời cuối cùng, Lãnh Dạ đã không thể kìm được nữa.

Vịt Bầu trề môi nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ nó, đều là dân biến thái, cả đời chưa thấy qua đàn bà. Ta sau này ra ngoài chẳng lẽ cũng cần che mặt?”

Nguyên nhân Vịt Bầu lần này bị “Quấy rối tình dục” là vì Mười Một bắt hắn hóa trang thành nữ, nhưng Vịt Bầu không dám nói Mười Một làm sai, cũng không dám đấu khẩu với Lãnh Dạ, cuối cùng chỉ có thể đem bao nhiêu giận dữ trút hết vào người ba gã Indonesia kia.

Mười Một từ lúc vào nhà tới giờ mới thả Tiểu Bạch ra rồi rút điện và tai nghe để liên lạc với bên kia. Tiểu Bạch cả ngày nằm trong túi du lịch vô cùng khó chịu này được thả ra không thể kìm chế được ngó đông ngửi tây, biểu hiện chẳng khác gì một con chó nhỏ bình thường. Mười Một thả nó ra cũng có nguyên nhân cả. Với khứu giác nhạy bén của Tiểu Bạch, nếu trong phòng có người ẩn nấp thì nó sẽ lập tức ngửi được ngay. Về phần có thể có gắn camera hay máy nghe trộm hay không thì không cần lo lắng. Mười Một và Lãnh Dạ là chuyên gia, nếu có này mấy cái thứ này thì họ thoáng cái là biết ngay.

Công tác của Lãnh Dạ sau khi vào nhà là đi đến từng tầng để kiểm tra xem có gắn camera theo dõi nào không, hoặc là những bom mìn thuốc nổ nguy hiểm gì không, bởi vì bọn họ không loại trừ khả năng sau khi đã hoàn thành thì Vu Quang Hải sẽ có thể giết người diệt khẩu. Còn công tác của Mười Một là kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Đây cũng là thói quen của hắn được hình thành trong hoàn cảnh bắt buộc. Đối với một sát thủ mà nói thì hoàn cảnh là nhân tố rất trọng yếu, bởi vì nếu không xác định hết mọi nhân tố, thì khi phát sinh biến cố cần chiến đấu sẽ rất bất lợi. Do đó bọn họ mỗi khi đến một chỗ mới đều phải trước tiên kiểm tra hoàn cảnh chung quanh có thích hợp với việc chiến đấu không, cùng lắm thì cũng phải tìm chỗ để dễ dàng đào thoát. Ngoài ra còn điều tra các mặt khác như có dễ dàng đột kích hoặc là bị đối phương đột kích, đến cả việc phục kích cũng đều phải kiểm tra cho chính xác

Lúc này, Mười Một đang đứng ở cửa sổ khẽ vén một góc rèm lên xem xét ngã tư đường bên ngoài rồi nhẹ giọng nói một câu: “Bỏ hóa trang ra.”

Có được “Lệnh ân xá” của Mười Một, Vịt Bầu lập tức từ sofa nhảy dựng lên, chụp vội lấy cái túi du lịch không để phí một giây chạy trối chết về phía phòng vệ sinh. Động tác thần tốc còn nhanh hơn cả việc đi đầu thai, nhìn thấy vậy Diệp Kiếm trợn mắt há mồm ra.

Mười Một trở về ngồi vào sofa, một tay thò vào cổ áo nhè nhẹ xoa xoa mép da giả được gắn dưới cổ bắt đầu từ từ gỡ ra, nhìn qua tựa như đang lột một lớp da của mình vậy. Sau khi lột da, trên mặt lộ ra diện mạo của Mười Một. Có thể là do loại da giả này không thông khí mà Mười Một lại dán lên mặt rất lâu nên da mặt của hắn trắng bệch ra không còn chút huyết sắc. Lớp da giả này dùng một loại keo đặc chế đính vào trên lớp da thật, gỡ xuống thì kéo nhổ luôn cả lớp chân lông ở lớp da phía dưới, người thường tuyệt đối đau không chịu được. Nhưng Mười Một dường như không có cảm giác gì cứ chầm chậm gỡ bỏ lớp da giả, từ đầu tới đuôi vẻ mặt hắn không hể biến đổi. Thậm chí không hề cau mày chút nào.

Khi hắn gỡ xong lơp da giả, cũng chỉ còn lại tóc thôi. Tóc là tóc thật, nhưng bị nhuộm, chỉ cần nhuộm trở lại là được. Lúc này, Lãnh Dạ đã kiểm tra xong, từ trên lầu phóng xuống, sau đó gật đầu với Mười Một, tỏ vẻ tất cả bình thường.

Lãnh Dạ nhìn chung quanh, hỏi: “Vịt Bầu đâu?”

Diệp Kiếm chỉ vào gian phòng vệ sinh nói: “ Đi tẩy trang rồi.”

“A a!” Lãnh Dạ lắc lắc đầu cười nói: “ Lần này làm hắn phải chịu khổ sở rồi. Lại bị người ta vỗ mông nữa, ha ha ha ha ……”

“Grừ!” Vịt Bầu mở cửa phòng vệ sinh bước ra, trên mặt mang theo thần sắc hờn giận vứt toẹt cái túi du lịch sang một bên, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa mặt dàu dàu không nói gì.

“E hèm!” Lãnh Dạ ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên người Vịt Bầu, cố nén cười nói: “Sao thế? Vẫn còn đau mông à?”

Vịt Bầu nhìn hắn liếc mắt, rồi lại cúi đầu giận dỗi không nói tiếng nào.

Lãnh Dạ khoác vai Vịt Bầu an ủi nói: “Hành Lạp, một đại nam nhân sao lại hẹp hòi như vậy. Ngươi không phải đang giận người buộc ngươi phải biến thành đàn bà sao?”

Vịt Bầu sợ nhảy dựng lên. Xua tay lia lịa nói: “ Không không ……”

“Không có mới là lạ.” Lãnh Dạ cười nói: “ Ngươi cũng đừng trách hắn nữa, cái tên khốn khiếp này làm việc luôn luôn không chịu giải thích nguyên nhân với người khác. Kỳ thật hắn buộc ngươi hóa trang thành con gái cũng là bất đắc dĩ thôi, dù sao thân phận hai chúng ta phải ở trong bóng tối, làm việc cẩn thận một chút cũng sẽ không bị người ta phát hiện. Thân phận của ngươi cũng rất công khai. Ai cũng biết ngươi có quan hệ với chúng ta. Hơn nữa ngay cả Na Nhi, bình thường làm cái gì nó đều biết. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đột nhiên mất tích, người hữu tâm có thể thông qua ngươi liên tưởng đến chúng ta hay không? Sau đó chỉ cần toàn lực truy xét chỗ của ngươi là tìm ra chúng ta ngay? Nhưng nếu ngươi biến thành một người đàn bà oanh oanh liệt liệt bay ra nước ngoài, vậy thì đầu mối sẽ đứt đoạn, đã hiểu chưa?”

Vịt Bầu khẽ gật đầu vẻ nửa hiểu nửa không, Mười Một và Lãnh Dạ trong khoảng thời gian này cứ luôn giấu mình trong phòng hầu như không đi ra ngoài, hắn chỉ biết bọn họ đang tránh né một người nào đó. Về phần đối phương là ai thì không được biết. Vịt Bầu cũng không ngu tới độ mò đến hỏi Mười Một. Đã có người tìm kiếm bọn họ, cũng sẽ đương nhiên tra ra hắn, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn đột nhiên mất tích, ai mà chẳng hoài nghi. Có khả năng làm cho mấy tên này không chịu hiện thân, thì phỏng chừng thế lực đối phương khẳng định rất lớn. Đã có thế lực lớn như vậy, muốn tìm ra nơi ẩn náu của Vịt Bầu đương nhiên cũng dễ dàng vô cùng. Nhưng ai lại nghĩ đến việc Vịt Bầu lại biến thân thành một người đàn bà không hề có quan hệ gì nghênh ngang xuất cảnh chứ?

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Vịt Bầu cũng thấy dễ chịu hơn. Ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Lãnh Dạ đại ca. Đã nghĩ đến việc mấy người tìm các ngươi đã biết quan hệ giữa ta và các ngươi, tại sao trong khoảng thời gian này chưa từng thấy ai đi tìm cả?”

Lãnh Dạ cười cười, nói: “Bởi vì bọn họ sợ.”

“Sợ?” Vịt Bầu không khỏi sửng sốt một chút, ngay cả Diệp Kiếm cũng lộ ra thần sắc chú ý.

Lãnh Dạ cười nói: “Cho dù bọn họ trong lòng biết rõ mười mươi mọi chuyện, cũng sẽ không công nhiên tìm kiếm hoặc thăm hỏi chúng ta. Bởi vì bọn họ còn không muốn gây chuyện với người.” Nói rồi, vẻ mặt Lãnh Dạ tỏ vẻ thần bí nhìn lại mặt của người vừa mới tẩy trang xong

Nguyên lai vẻ mặt Vịt Bầu là như thế.

Lãnh Dạ hướng về hắn nháy mắt, cười nói: “ Chỉ là làm khổ ngươi, bị người ta vỗ mông.”

“Mẹ nó!” Nhắc tới việc này, cơn giận không tên của Vịt Bầu một lần nữa bốc lên, nghiến răng giọng căm hận nói: “Ba tên khốn khiếp đó, lo mà cầu trời bái phật đừng để lọt vào tay ta. Bằng không lão tử sẽ tìm kiếm một đám đàn ông tới hiếp dâm cả đám chúng mày.”

Lãnh Dạ áp thấp giọng hỏi: “ Muốn báo thù sao?”

Vịt Bầu cười khổ nói: “ Đương nhiên muốn. Nhưng ta không biết ngay cả bọn họ tên là gì thì làm sao tìm ra được?”

“Không cần ngươi phải đi tìm đâu, bọn họ tự nhiên sẽ tìm ngươi thôi.”

Vịt Bầu thất thanh kêu lên: “ Cái gì?”

“Hắc hắc, thật không biết Sở Nguyên làm sao lại nhận một tiểu đệ ngốc cỡ như ngươi cơ chứ. Ngươi chưa từng phát hiện dọc theo đường đi có một chiếc xe cứ một mạch đi theo chúng ta sao?”

Vịt Bầu “Éc” một tiếng từ sofa nhảy dựng lên, gào lớn: “ Ba thằng khốn khiếp?”

Diệp Kiếm cũng hít sâu một hơi lãnh khí, hắn cũng không hề phát hiện mình bị người theo dõi. Nếu Sở Nguyên ba người bọn họ có gì ngoài ý muốn, phỏng chừng Vu Quang Hải sẽ đem hắn ra lột da.

Lãnh Dạ khẽ cười nói: “ Đừng lo, bọn họ chỉ đi theo thôi, nhưng sau đó đã mất dấu. Nửa đường chúng ta thay đổi xe, thì ba thằng ngu như heo đó tiếp tục đuổi theo xe của Cổ Lí. Bằng không ngươi tưởng rằng Sở Nguyên để cho bọn chúng còn sống mò tới nơi này sao?”

Vịt Bầu và Diệp Kiếm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Vịt Bầu nghĩ đi nghĩ lại, rồi lập tức nói: “ Không đúng, đã mất dấu rồi thì bọn họ làm sao tìm được ta chứ?”

Lãnh Dạ thở dài. Giơ tay vỗ vỗ trán, vẻ mặt bi ai nói: “ Trời ạ, ngươi làm sao không thể học lấy một chút gì âm hiểm từ lão Đại của ngươi vậy? Chỉ lo học của hắn mấy cái thứ làm tứ chi phát triển thì đâu có hữu dụng gì.”

Lãnh Dạ buông thõng tay xuống, bất lực nói: “ Lúc ở sân bay ngươi không thấy ba thằng khốn khiếp đó đùa giỡn với ngươi, bao nhiêu tuần cảnh xung quanh đều nhắm mắt làm ngơ không hỏi han gì sao?”

Vịt Bầu ngẫm nghĩ, rồi khẽ gật đầu. Trong đại sảnh sân bay quả thật có mấy người tuần cảnh, nhưng bọn họ đều đứng xa xa nhìn lại mà không đi tới dẹp loạn.

“Chưa nói chúng ta coi như là du khách ngoại quốc, du khách ngoại quốc bị người công nhiên trêu chọc ở sân bay, thế mà tuần cảnh lại bất quá chỉ nhìn nhìn rồi thôi. Nguyên nhân chỉ có hai, một là bọn họ không muốn quản, hai là bọn họ không dám quản. Đã hiểu chưa?”

Vịt Bầu lắc lắc đầu có chút mờ mịt.

Lãnh Dạ thở dài, chỉ có thể nói tiếp: “Đồ ngu chết tiệt này, cả ngày muốn làm sát thủ, ngay cả một điểm cơ bản nhất cũng không chịu chú ý tới. Ta nói cho ngươi, tuần cảnh sân bay không dám quản, lúc ở sân bay bọn họ thấy ba thằng kia thì ánh mắt rõ ràng là rất e dè. Điều này nói lên cái gì? Nói lên bọn tuần cảnh biết ba người này. Hơn nữa rất sợ bọn họ.”

“Sao ……” Vịt Bầu giật mình hiểu ra nói: “ Ba người kia rất có thế lực hả?”

“Đúng.” Lãnh Dạ khẽ gật đầu.

Vịt Bầu tiếp tục nói líu lo: “Chẳng lẽ nhà bọn chúng đều là cảnh sát trưởng cả? Hay là gia đình của thị trưởng?”

“Ta dựa vào ……” Lãnh Dạ thiếu chút nữa choáng váng va vào góc bàn, vô lực hỏi: “Diệp Kiếm, các ngươi gia nhập Thanh Bang ở Ôn Thành sự việc thế nào?”

“Ừm? Chúng ta hả?” Diệp Kiếm sửng sốt một chút, rồi đáp: “Hoành hành bá đạo …… ai. Ngươi là nói ba người kia là thành viên của một tổ chức hắc ám ở địa phương này hả.”



Lãnh Dạ gạt mồ hôi lạnh: “ May quá, ngươi chưa đạt đến trình độ ngu như Vịt Bầu.”

Vịt Bầu nở nụ cười xấu hổ nhưng không dám phản bác.

Diệp Kiếm khả không lạc quan như Vịt Bầu, nhắc tới bọn xã hội đen, sắc mặt của hắn bỗng dưng thay đổi một chút, nói ngay: “ Mấy ngày trước Vu gia từng nói với ta, Hắc bang lớn nhất ở Indonesia là Hoa Nhài Đen, Vu gia từng cảnh cáo ta ngàn vạn lần chớ có chọc vào bọn họ. Chẳng lẽ ……”

“Không sai đâu.” Lãnh Dạ nghiêng người sang một bên chỉ vào cổ mình nói: “Ta thấy cổ ba người kia ở chỗ này này, có xăm một hình rất đặc biệt. Mặc dù bị lớp áo phủ hơn phân nửa, nhưng từ phần lộ đến có thể thấy được một cái hình rất giống như là hình hoa nhài. Hẳn đây là đảng Hoa Nhài Đen.”

“Vậy sao!” Lúc này đến phiên Diệp Kiếm từ sofa nhảy dựng hét lên: “ Không xui xẻo như vậy chứ?”

Vịt Bầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Dạ, lại nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Diệp Kiếm. Mặc dù hắn chưa từng nghe qua đảng Hoa Nhài Đen, nhưng dù sao cũng xuất thân từ giới giang hồ. Chỉ từ vẻ mặt của Diệp Kiếm cũng có thể đoán được cái đám Hoa Nhài Đen ở đây coi như là một thế lực rất nghê gớm, có thể tựa như Thanh Hồng môn ở Trung Quốc vậy. Vừa mới mò tới Indonesia đã chọc phải một thế lực như vậy, Vịt Bầu coi như là xui xẻo tận mạng rồi.

“Hừ hừ!” Cổ họng Vịt Bầu vang lên một tiếng rên, tự an ủi nói: “ May quá. Bọn chúng đi theo Cổ Lí rồi.”

“Biết rồi! Cổ Lí!” Diệp Kiếm vội la lên: “ Mẹ nó, ta không có số điện thoại của Cổ Lí. Ai, không được, ta phải lập tức thông báo Vu gia.” Nói rồi, Diệp Kiếm móc ra điện thoại khẩn cấp vội vàng chạy vọt lên lầu hai gọi điện thoại cho Vu Quang Hải hối báo.

Lãnh Dạ móc ra một cái headphone, thủy chung nhìn về phía Mười Một trước giờ mặt không hề đổi sắc

Mười Một không nói gì.

Có tiếng Cuồng Triều trả lời. Lãnh Dạ bên này vừa mở máy bộ đàm ra, hắn đã có thể nhận được tín hiệu từ bên kia: “Theo chúng ta kiểm tra, nguyên nhân gián điệp các nước, đặc công và thế lực các hắc bang ở Indonesia đột nhiên mất tích, rất có thể có liên quan đến đảng Hoa Nhài Đen.”

Vì Vịt Bầu không bỏ tai nghe ra, do đó cũng không nghe được tiếng Cuồng Triều nói. Lãnh Dạ hỏi tiếp: “Hoa Nhài Đen câu kết với chánh phủ Indonesia từ khi nào?”

Cuồng Triều tức giận nói: “ Vốn là rắn chuột một ổ, chỉ là cấu kết thuần túy. Dựa theo nhu cầu của mình thôi.”

Lãnh Dạ trầm ngâm nói: “ Nói như vậy, chúng ta có nguy cơ bị bọn họ chú ý không?”

“Chắc là có. Bọn họ cố ý trêu ghẹo Vịt Bầu, nhưng Vịt Bầu từ đầu tới đuôi chưa từng nói chuyện, ta đoán hẳn là vì như thế mới khiến cho bọn họ hoài nghi.”

Lãnh Dạ bĩu môi nói: “Dựa vào việc này sao, nguyên lai kế hoạch của chúng ta cũng không phải hoàn mỹ gì lắm.”

Lúc này, Diệp Kiếm vội vàng mặc quần áo vào, kêu lên khẩn cấp: “ Vu gia bên kia gọi điện thoại cho Cổ Lí, gọi mãi không thấy ai bốc máy. Làm sao bây giờ?”

Lãnh Dạ vẫn ngả người xuống ghế sofa, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “ Có gì mà phải lo lắng chứ, khẳng định là rơi vào tay Hoa Nhài Đen rồi.”

Diệp Kiếm trừng mắt la lên: “ Đã rơi vào tay họ mà còn không lo hả? Vạn nhất lỡ ra Hoa Nhài Đen tra ra nơi này thì có thể rất phiền toái đó.”

Lãnh Dạ vặn vặn người, cứ dương dương nói: “Binh đến có tướng ngăn, nước lên có đê chặn.”

“Không được, ta phải thương lượng với Vu Gia một chút, lập tức an bài cho ta một chỗ khác.” Nói rồi Diệp Kiếm vội vàng chạy về phía điện thoại bấm lia lịa.

Lãnh Dạ nở nụ cười nhẹ, hướng Mười Một nói: “ Bằng hữu của ngươi thật là không có ý tứ, dường như chưa hề kinh qua thực tiễn vậy. Lão hồ ly Vu Quang Hải không hiểu sao lại yên tâm đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho hắn chứ? Đúng là không có chút kinh nghiệm nào.”

Mười Một nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn hắn, rồi chậm rãi quay đầu về.

Lãnh Dạ đối với tính tình Mười Một thập phần quen thuộc, vươn chân ra đá đá Vịt Bầu, “ Đi tìm đồ ăn đi, ta đói bụng rồi.”

Vịt Bầu nhìn quanh bốn phía, hỏi: “ Ăn cái gì?”

Lãnh Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “ Ta làm sao biết được, cho nên mới kêu ngươi đi tìm chứ.”

“Hừ!” Vịt Bầu đứng lên, lững thững đi vào phòng bếp.

Sau khi Vịt Bầu rời đi, Lãnh Dạ mới hỏi: “ Chúng ta bây giờ phải làm sao?”

Mười Một để Sát Đao Bố sang một bên, đem Thiên Trảm mân mê trong tay cảm thụ luồng hàn khí từ chuôi đao thấm vào tay, giọng đều đều bình thản không hề có cảm tình nói: “Giết.”

Chương 322: Sát!(trung)

Dịch: workman

Biên tập: Quy_Le

Nguồn: tangthuvie

Trong đời người sẽ có rất nhiều việc xảy ra tình cờ, còn trên thế giới thì mỗi ngày đều có những sự cố ý.

Ví dụ một ngày ngươi đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một người giống mình như đúc, có lẽ cũng sẽ cảm thấy hơi lạ. Hai người mà giống mình như đúc thì là một việc tình cờ, ba người liên tục giống nhau có lẽ cũng là một việc tình cờ nốt, nhưng nếu có năm người, tám người thậm chí là mười mấy người chẳng có bà con họ hàng gì mà vẫn giống nhau như đúc, thì việc này còn là tình cờ nữa không?

Trung Quốc, ở một địa điểm bí mật. Nói nơi này bí mật, vì người ta làm cho nơi này trở thành rất bí ẩn. Đến ngay cả chính phủ Trung Quốc cũng không hề biết đến sự tồn tại của cơ sở này.

“Ù ù!” Hai cánh cửa sắt thật lớn được hai người mặc toàn đồ trắng, thậm chí đội cả mũ trắng, đeo khẩu trang màu trắng, hơn nữa đầy đủ võ trang, đeo súng tự động từ từ mở ra. Xem hình dáng của hai cánh cửa sắt này nặng nề, thế mà hai tên Bạch y nhân này chỉ đẩy ra rất nhẹ nhàng.

Sau khi hai Bạch y nhân đẩy thiết môn xong lại vác súng đứng gác một bên, mặt hướng vào phòng trong, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn vào phòng trong nơi có một đám người đang sóng vai đứng thành hàng.

Sau lưng hai Bạch y nhân này có một ông già tóc mặt mũi đầy nếp nhăn, góc mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, hai tay chắp sau đít, chầm chậm đi vào. Nhìn hình dáng của lão nhân này thì hẳn là phải trên sáu, bảy mươi tuổi, nhưng bước chân lại rất trầm ổn, từng bước chân bước xuống đất làm cho người ta có một loại cảm giác ổn trọng như núi Nhạc. Trong khi lão nhân bước đi đầu luôn cúi xuống, mắt nhìn dưới đất, dường như tư thế này mới làm lão cảm giác thoải mái nhất.

Lão nhân đi vào phòng trong rồi dừng lại, chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn mười ba thanh niên trước mắt lướt qua đảo lại không sót một ai, sau đó mới hài lòng nhè nhẹ gật đầu.

Mười ba thanh niên đang đứng đối diện lão, cao thấp gầy béo hoàn toàn y hệt như nhau, không có một người nào cao hơn hoặc thấp hơn đến nửa cm. Thậm chí đến cả hình thể cũng chỉ xê xích không đáng kể. Bọn họ đều mặc quần áo thống nhất, đều là một loại quần áo màu trắng, không có hoa văn hoặc phụ tùng gì, thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Cái làm cho người khác giật mình nhất chính là, khuôn mặt của mười ba người này, tất cả đều giống như đúc. Ánh mắt nhìn rất văn nhã, trên mặt còn tràn ngập vị đạo thơ văn, còn mang theo một điểm cương nghị và lạnh lùng nữa.

Nếu lúc này có một người ở trong Hắc Ám Thập Tự tới đây, hoặc là một thành viên của Long Hồn dị năng tổ mà thấy cảnh này nhỉ. Khẳng định chắc sẽ kinh hãi chết đi được. Vì mười ba tên này có khuôn mặt giống như đúc với một người mà họ vô cùng quen thuộc, khuôn mặt Mười Một.

Tổng cộng mười ba Mười Một giống nhau như đúc. Làm sao lại có chuyện như thế nhỉ?

Ánh mắt của lão giả nhìn chằm chằm vào từng người trong số mười ba người, rồi lại từ từ cúi đầu xuống. Lão chầm chậm mở miệng, một thanh âm trầm ấm vang vọng trong phòng cất lên: “ Ta chỉ cần người tốt nhất.”

Nói xong những lời này, lão từ từ xoay người lại, cúi đầu đi ra khỏi gian phòng mênh mông này. Hai tên bạch y chiến sĩ võ trang tận răng một lần nữa đóng hai cánh cửa sắt to lớn lại.

“Oanh!” cửa hai cánh cửa sắt đồng thời đóng lại, trong phòng cơ hồ ngay lập tức truyền ra những tiếng đánh đấm rợn người và tiếng kêu thảm thiết.

“Các lão.” Một trung niên nam tử cả người mặc đồ trắng từ xa gọi lại, người này không đeo khẩu trang và mũ trùm, dừng lại phía trước lão nhân, rồi hỏi: “ Kế hoạch Thủy mẫu thế nào rồi?”

Lão nhân vẫn cúi gắm đầu như trước nói: “ Tốt lắm.”

Trung niên nam tử nhìn vào hai cánh cửa sắt, nói: “ Các trưởng lão rất trọng thị kế hoạch lần này. Tuyệt đối không thể có một sai lầm lẫn nhỏ nào.”

Khóe miệng lão nhân lộ ra nụ cười lạnh, chậm rãi ngước đầu lên dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn, nói: “ Trưởng lão hội đã nói rõ kế hoạch lần này do ta toàn quyền phụ trách, do đó ngươi không cần phải phí tâm đâu, công lao lần này chắc không có phần của ngươi là chắc rồi.”

Trung niên nam tử nở nụ cười rất tươi rồi nói: “ Cẩn thận coi chừng trèo cao té đau đó.”

“Hừ!” Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Đa tạ ngươi nhắc nhở. Tìm ta có chuyện gì?”

“À, là Viên Lão kêu ta tới nói cho ngươi một việc, về nơi lưu lạc của người kia.”

“Sao?” Trong mắt lão nhân hiện lên vài tia sáng hưng phấn. Lão trầm giọng hỏi: “Tìm được rồi?”

“Đúng. Chúng ta tra được hắn vài ngày trước đã gặp Vu Quang Hải, sau đó lại cùng Lãnh Dạ và Vịt Bầu đồng thời biến mất. Chúng ta tìm được cái xe hơi của Vịt Bầu, nhưng người lái xe lại không phải là Vịt Bầu, mà là người của Vu Quang Hải.” Trung niên nhân miệng nói, nhưng mắt từ thủy chí chung vẫn nhìn vào hai cánh cửa sắt kia.

“Vu Quang Hải?” Lão nhân nhè nhẹ nhíu mày nói: “Thanh Bang trưởng lão?”

“Đúng, đúng là lão già đó.”

“Hắn đi đâu?”

“Không biết. Nhưng có thể khẳng định hắn không có mặt ở kinh thành, thậm chí có thể không ở Trung Quốc.” Trung niên nhân cười cười nói: “ Đây là thời cơ tốt đó.”

Lão nhân nhướng mày, khẽ cười nói: “ Biến đi, ta biết phải làm như thế nào, không cần ngươi phải dạy ta.”

Trung niên nhân không đoái hoài gì, chỉ nở nụ cười nhạt.

Vừa lúc này, sau cửa sắt truyền ra tiếng đập cửa.

Lão nhân xoay người nhìn rồi nói: “ Mở cửa.”

Hai bạch y chiến sĩ một lần nữa đẩy cánh cửa sắt ra, cảnh tượng bên trong kinh khủng tới mức làm ai cũng phải giật mình. Trên mặt đất trong phòng nằm la liệt thây người, đều là đám thanh niên vừa rồi, tổng cộng có mười hai tên nằm dài trên mặt đất. Mười hai người này tất cả đều ngập trong máu. Phỏng chừng đều đã đoạn khí rồi. Chỉ có một “Mười Một” với một thân thể rách nát, là còn đứng vững được. Trên người hắn tất cả đều toàn là máu, chỉ không biết đây là máu hắn hay là máu của đám “Mười Một” kia.

Thấy tên “Mười Một” người đầy máu đó, trong mắt trung niên nam tử lóe lên vài tia sáng.

Lão nhân thập phần hài lòng nở nụ cười nhẹ, thanh âm trầm ấm lại cất lên: “Tốt lắm, từ bây giờ danh hiệu của ngươi gọi là 'Thủy Mẫu Mười Một Hào', ngươi từng là đệ nhất sát thủ phương tây, người của hắc ám, bây giờ là một trong những thành viên của Long Hồn dị năng tổ. Hiểu chưa?”

Thủy mẫu Mười Một hào sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu.

Lão nhân thu hồi ánh mắt lại nói: “Tranh thủ nghỉ ngơi đi, hai ngày kế tiếp hãy làm quen với tư liệu về 'ngươi’, kể cả tác phong làm việc và ngữ khí thần thái, không thể để lộ ra chút sai sót nào. Sẽ chóng có nhiệm vụ cho ngươi, hoàn thành nhiệm vụ xong, ngươi sẽ tìm được thứ ngươi muốn.”

Thủy mẫu Mười Một hào cúi đầu đáp: “Biết”

Nhìn thủy mẫu Mười Một hào được một bạch y chiến sĩ dẫn đi, trung niên nam tử mới liếm môi nói: “ Trái lại, không ngờ tên bác sĩ đó lại thật sự là một thiên tài, ngay cả thân thể thủy mẫu cơ mà cũng có thể làm được. Hắc hắc, có cơ nhân thể này, có ai mà chúng ta không thể phục chế? Đơn giản, chỉ cần phục chế toàn bộ tổng thống các nước trên thế giới đổi thành người của chúng ta, đến lúc đó toàn thế giới đều nằm trong tay của chúng ta, cũng không cần phải cả ngày trốn chui nhủi ở chỗ này nữa.”

Lão nhân nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng rồi xoay lưng bỏ đi. Trung niên nhân nhìn hình bóng lão nhân khẽ bĩu môi, lộ ra nét mặt thù hận, cuối cùng mới xoay người bỏ đi mang theo vẻ mặt không cam lòng.

Vào lúc thủy mẫu Mười Một hào hết một lần tới lần khác cố gắng bắt chước Mười Một thật thì …

ooo

Anh Ni quốc.

“Này!” Lãnh Dạ lắp viên đạn vào tút, quay đầu về phía Mười Một hỏi: “ Hắn hả?”

“Đúng!” Mười Một đáp

Vịt Bầu đang lau chùi khẩu súng chõ miệng vào hỏi: “ Lão Đại. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lấy món đồ kia, mắc chi phải sống chết với đám người Anh Ni này?”

Lãnh Dạ điều chỉnh lại cây súng bắn tỉa xong gác sang một bên, cười

“Ngu thế, nếu thám tử Hoa Nhài Đen bị đã chết, ngươi nghĩ Hoa Nhài Đen sẽ làm như thế nào?”

“Ừm? Hẳn là toàn lực tìm chúng ta. Nếu là như thế này thì không phải chúng ta càng thêm khó tiến thoái sao?”

“Ái chà, có tiến bộ. Ngay cả câu thành ngữ khó tiến thoái mà cũng áp dụng được.”

Vịt Bầu xấu hổ nói: “Lãnh Dạ đại ca, ta đã mấy năm nay không đọc sách. Nhưng thành ngữ thì cũng phải biết chứ.”

“Ha ha, đùa tí mà, nhìn ngươi mặt đỏ kìa. Được rồi, nói chánh đề nhé. Hoa Nhài Đen quả thật sẽ toàn lực tìm chúng ta. Nhưng cứ như vậy thì chúng ta lại càng thêm an toàn.”

Vịt Bầu ngưng lắp súng, giật mình nói: “ Làm sao an toàn được?”

“Ngu quá, ngươi nghĩ Hoa Nhài Đen muốn tìm chúng ta, thì sẽ chú ý vào cái ai?”

“Đương nhiên là chúng ta rồi.”



“Ai, Vịt Bầu, ta lạy ngươi. Bình thường nhìn ngươi cũng khá là thông minh, tại sao khi gặp phải sự việc như thế này, ngươi tự nhiên biến thành ngu như vậy?”

Vịt Bầu gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ tay kêu lên: “Úc. Là một lão đầu, một người đàn bà và một hán tử mặt mốc.”

Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên tán dương: “ Cuối cùng thông minh hơn rồi đó. Đúng vậy, bọn họ không biết thân phận thật của chúng ta, do đó muốn tìm thì họ sẽ tìm lão đầu, hán tử mặt mốc và phụ nữ. May mà ba người chúng ta lại hoàn toàn bất đồng với ba người kia. Do đó chúng ta lại càng thêm an toàn.”

“Nhưng, không phải còn có tên Diệp Kiếm không hóa trang sao? Không phải hắn rất nguy hiểm hả?”

Lãnh Dạ bĩu môi nói: “ Lo cho cái thân ngươi đi, hắn bây giờ an toàn hơn ngươi nhiều. Vu Quang Hải sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì đâu, hắn cũng không muốn thấy Sở Nguyên nổi giận mà.” Nói rồi, Lãnh Dạ lại quay đầu nhìn về phía cái tên mặt cứng đơ đang lau lau Thiên Trảm.

Vịt Bầu hỏi tiếp: “Ai, Lãnh Dạ đại ca, làm Hoa Nhài Đen lao sư động chúng như vậy, đối với chúng ta có lợi gì?”

“Có lợi cũng có hại, nhưng lợi lớn hơn hại.” Lãnh Dạ bĩu môi nói tiếp: “ Lão Đại của ngươi, đúng là một tên âm mưu đầy mình, âm hiểm tiểu nhân. Hèn hạ vô sỉ, cực kỳ ác liệt ……”

“E hèm!” Vịt Bầu sợ Lãnh Dạ càng nói càng khó nghe, bèn hắng giọng một tiếng chặn lại.

Lãnh Dạ khẽ cười nói: “ Không cần khẩn trương vậy đâu.” Hắn hướng về phía Mười Một trề môi nói: “ Hắn sẽ không quan tâm đến người khác nói như về hắn như thế nào đâu, hơn nữa ta nói đều là sự thật. Ngươi thấy qua chuyện này là biết hắn âm hiểm bao nhiêu rồi, bây giờ chánh phủ Anh Ni và Hoa Nhài Đen hưởng thụ thanh bình, như mặt nước đang phẳng lặng, hắn đang muốn nhân việc này mà chọc ngoáy cho đất bằng nổi sóng, khuấy cho nước đục lên mới dễ bắt cá. Đã thủng chưa?”

Vịt Bầu gật gật đầu nửa hiểu nửa không, ngẫm nghĩ một chút lại lắc lắc đầu.

Lãnh Dạ không khỏi tức giận nói: “ Phải nói là ngươi thật sự còn hơn cả ngu nữa.”

Vịt Bầu không quan tâm nhếch miệng cười nói: “ Ta thật không rõ lắm. Làm Hoa Nhài Đen toàn lực truy tìm chúng ta, vậy làm sao khuẩy đục nước được?”

Lãnh Dạ theo thói quen đinh mở mồm chửi hắn tiếp, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thở dài nói: “ Tính ra, không mắng ngươi nữa. Kỳ thật ngươi cũng không phải ngu ngốc, mà là không có kinh nghiệm thôi. Ta nói cho ngươi biết, bây giờ có rất nhiều thế lực ẩn dấu ở Anh Ni quốc, bao gồm đại tập đoàn tổ chức trên toàn thế giới, thậm chí còn có gián điệp đặc công của mấy khối quân sự, bây giờ Anh Ni trở thành một địa phương long xà hỗn tạp. Nếu chỉ phát động một chỗ thì có làm chấn động những nơi khác không? Bây giờ thế lực các nước đều ẩn tàng không dám có hành động gì, chúng ta sẽ chủ động buộc bọn họ phải động. Thám tử của Hoa Nhài Đen đã chú ý tới chúng ta rồi, bây giờ nếu chúng ta giết họ, Hoa Nhài Đen và chánh phủ Anh Ni khẳng định chỉ biết là đám chúng ta gây chuyện, vậy sẽ toàn lực truy tìm chúng ta. Nếu bọn hắn muốn tìm một lão đầu, một mặt mốc và một đàn bà, tìm cả đời cũng khẳng định không ra cái gì cả. Bọn họ càng không tìm ra lại càng tìm tích cực hơn, khi đó khó tránh khỏi việc dây giắt với những thế lực của quốc gia. Đến lúc đó chúng ta lại âm thầm làm vài động tác tiểu xảo, không sợ bọn chúng không đánh nhau. Chỉ cần có một hai phía đánh nhau, khẳng định sẽ càng đánh càng náo nhiệt. Còn càng ngày càng kéo thêm nhiều những thế lực khác, lúc đó trở thành viên tuyết tự lăn, đối với chúng ta đương nhiên rất có lợi rồi.”

Vịt Bầu bây giờ đã hiểu, giơ ngón tay cái tán dương rồi thở dài nói: “Đúng là hèn hạ.”

“Dựa vào đây, chỉ là vài tư tưởng phác thảo của lão Đại thôi. Ta cũng chỉ dựa theo suy nghĩ của hắn mà suy đoán thôi.”

Vịt Bầu càng bội phục nói: “ Ngươi cũng lợi hại quá, lão Đại chưa nói, ngươi không thể ngờ lại có thể đoán được.”

Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: “Chỉ là kinh nghiệm thôi, sau này kiến thức của ngươi tăng lên tự nhiên cũng có thể đoán được.”

Mười Một nhớm người bước vào phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói đều đều: “Một người quá thông minh thường thì sẽ không sống lâu.”

Lãnh Dạ bĩu môi nói: “ Lại dọa ta hả, ta sợ quá.”

“Ta trước nay không có nói giỡn.” Mười Một nói xong những lời này rồi bước vào gian vệ sinh.

Vịt Bầu sợ hai người cãi nhau, xen vào hỏi: “Lãnh Dạ đại ca, chúng ta bây giờ ngay cả món đồ đó ở đâu cũng không biết.”

Lãnh Dạ vò vò cái tai nghe rồi cười nói: “ Đây là chuyện của Cuồng Triều. Nếu ngay cả việc này mà cũng không tìm ra được, thì hắn có thể đi tìm chết được rồi.”

Trong tai nghe của ba người đồng thời truyền ra thanh âm của Cuồng Triều: “Lãnh Dạ, ngươi có thể chết trước ta đó.”

“Ha ha, ngươi phải chết một ngàn năm ta vẫn còn sống nhăn.”

“Nguyên lai ngươi là con vương bát (rùa đất).”

“Nói gì!” Lãnh Dạ kêu lên giận dữ: “ Ngươi mới là vương bát.”

Cuồng Triều dừng một chút rồi nói: “ Có câu ngàn năm vương bát ngàn năm quy. Ngươi có khả năng sống thêm một ngàn năm nữa mới chết, không phải vương bát thì là cái gì?”

“Ta ……” Lãnh Dạ há hốc miệng nói ra một chữ “Ta” ửa ngày rồi nói không nên lời nữa, đột nhiên cười ha ha nói: “ Tiểu tử, miệng lưỡi của ngươi biến thành sắc bén như vậy từ khi nào vậy?”

“Hừ. Suốt ngày đấu khẩu với ngươi, không trở thành như vậy mới lạ.”

“Ai chà, vậy nộp học phí đây.”

“Ta sẽ cho tìm cho ngươi một chỗ phong thủy tốt, lập một cái bia mộ đẹp làm học phí.”

“Ha ha, hay quá. Bên cạnh nhớ phải chừa mấy chỗ, chúng ta chết cũng phải làm hàng xóm……”

Vịt Bầu nghe Lãnh Dạ và Cuồng Triều cãi nhau liên tục không lúc nào dừng, hắn biết hai người này mặc dù đang đấu khẩu, nhưng đây là biểu hiện của tình cảm, giữa bọn họ thậm chí kể cả Mười Một nữa có một tình cảm sinh tử chi giao sâu sắc. Nghĩ vậy. Vịt Bầu không khỏi buồn bã, cả đoàn đội mỗi người đều có vị trí rất lớn không thể thay thế được. Mười Một là chủ não, tất cả hành động đều do hắn bày ra, hơn nữa thân thủ của hắn đương nhiên là lợi hại nhất trong cả đám. Lãnh Dạ chuyên môn về bắn tỉa từ xa, Hầu Tử và Hoàng Hậu thì tiến công lẫn phối hợp yểm hộ không chê vào đâu được, ngay cả Triều Cường và Nhược Từ trước giờ chưa thấy mặt và đám hắc khách cũng có những tác dụng rất trọng yếu. Tựa hồ cả đoàn đội cũng chỉ có hắn là vô dụng nhất. Dường như hắn căn bản là một người dư thừa.

Vịt Bầu khẽ thở dài, cố che dấu nỗi bất lực và tiêu cực của hắn.

Lãnh Dạ tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài của Vịt Bầu, quay đầu nhìn lại hắn. Sau đó đi đến hỏi: “Vịt, chuyện gì?”

“Ta? Ta không có việc gì đâu.” Vịt Bầu cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “ Chỉ là nghĩ vài việc mà thôi.”

“Thật vậy không?”

“Thật mà.”

Lãnh Dạ ấn Vịt Bầu ngồi xuống, nói: “Nghĩ việc gì mà mặt mũi đần ra như thế?”

“Ta …… ta chỉ lo lắng cho Diệp Kiếm.”

“A, hắn không cần ngươi phải lo. Ta nói cho ngươi rõ, Vu Quang Hải đem hắn an bài trốn trong đám ngư dân. Anh Ni là một quốc gia quần đảo, nên thứ nhiều nhất ở đây là thuyền, rất nhiều người sinh sống cả đời ở trên thuyền. Bọn họ muốn tìm được Diệp Kiếm thì có khi phải tìm kiếm đến tàn đời.”

Vịt Bầu cười cười.

Một lát sau hắn lại nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Lãnh Dạ đại ca … »

“Chuyện gì?”

“Khi nào thì ta mới có thể lợi hại như các ngươi?”

Lãnh Dạ ha ha cười to nói: “ Đây mới là nguyên nhân ngươi mặt khổ mày chau phải không?”

Vịt Bầu nở nụ cười xấu hổ.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn hỏi: “ Muốn nghe chân thoại hoàn là giả thoại?”

“Đương nhiên là thật thoại rồi.”

“Chân thoại là …… không có khả năng.”

“A?” Vịt Bầu không che dấu được thần tình thất vọng, hỏi: “ Tại sao vậy?”

“Ai, ngươi tưởng rằng dễ làm cao thủ như vậy sao? Nếu vậy thì toàn thế giới đã sớm tràn ngập cao thủ rồi. Chúng ta được như thế này đều là phải bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, đừng nói về ta, ngươi cũng biết chuyện của ta rồi. Ta mượn lão Đại của ngươi và Hầu Tử và Hoàng Hậu nhé, ngươi cũng biết ba người bọn họ đã từ 'Ma Quỷ' đến. Bọn họ từ lúc sự khởi đã kinh qua huấn luyện trong hoàn cảnh mỗi thời khắc đều đối diện với tử vong, có thể sống cho tới hôm nay phải nói là thực lực bọn hắn ghê gớm như thế nào. Ngươi nghĩ xem, nếu đem ngươi đẩy vào hoàn cảnh đó, ngươi có thể sống được mấy ngày?”

Vịt Bầu ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “ Một ngày cũng sống không nổi.”

“Không phải muốn là được. Muốn làm cao thủ trừ phi ngươi bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, nếu không đợi khi lớn rồi mà còn cố luyện thì đã muộn rồi. Cho dù ngươi bây giờ khắc khổ đến đâu, cũng không luyện đến thành tựu của cao thủ.”

Vịt Bầu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trên mặt tràn đầy thất vọng.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn nói: “ Ta không phải muốn đả kích ngươi, chỉ là muốn cho ngươi thấy rõ mình đang đi trên con đường nào thôi. Làm chiến sĩ rõ ràng không thích hợp với ngươi, ngươi ngay cả viên đạn từ đâu bắn tới cũng không biết, thì làm sao tham gia chiến tranh được? Ta nói cho ngươi biết, mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Ngươi nói Cuồng Triều và Nhược từ có đánh nhau được không? Bọn họ phỏng chừng ngay cả ngươi cũng đánh không thắng, nhưng bọn họ đều có giá trị tồn tại của mình, do đó trong Hắc Ám Thập Tự ai cũng đều có giá trị không thể thay thế được.”

“Nhưng ta ……”

“Không cần vội vã kết luận như vậy. Ngươi ngẫm lại đi, Hầu Tử và Hoàng Hậu tại sao gọi ngươi làm trợ thủ? Chẳng lẽ ngươi đánh giỏi lắm hả?”

Vịt Bầu ngẩng đầu nói: “ Kỹ thuật lái xe của ta?”

“Không phải là kỹ thuật lái xe của ngươi, mà còn là những hiểu biết của ngươi về phương diện kỹ thuật cơ giới. Một lí thông trăm lí minh, kỹ thuật lái xe của ngươi rất tốt, do đó chỉ cần ngươi theo phương diện này mà khổ công luyện tập. Sau này cho dù lái xe tăng lái phi cơ cũng không khó. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ trở thành một đại ca như vậy không thể thay thể ở Hắc Ám Thập Tự.”

Vịt Bầu cười khổ nói: “ Chúng ta đâu có tham gia chiến tranh, lấy đâu ra xe tăng và phi cơ cho ta lái.”

“Ai nói với ngươi là chúng ta không tham gia chiến tranh? Không ở trong chiến tranh mà chúng ta cả ngày cầm súng vác ba lô chạy tới chạy lui để làm chi? Những người làm việc như chúng ta thì chuyện gì đều có thể xảy ra, lỡ ra ngày nào đó lỡ chúng ta có việc phải làm với quân đội một quốc gia nào đó, đến lúc đó chắc chắn phải lái xe tăng lái phi cơ rồi. Hắc! Ngươi không tin hả, chúng ta quả thật đã có chuyện với quân đội Tiểu Trùng Quốc hai lần rồi. Có một lần là lão Đại của ngươi, Sở Nguyên một mình ngăn chặn cả một đội quân hoàn chỉnh để chúng ta có thời gian đào tẩu, nếu không nhờ có hắn chỉ sợ Nhược Từ và Kiệt Mỗ đã sớm toi mạng rồi. Loại cơ hội này không phải là nhiều lắm, nhưng cũng không phải vô dụng, nếu đến lúc đó ngươi có khả năng chôm được mấy cỗ xe tăng hoặc là phi cơ thì nói không chừng sẽ trợ giúp được chúng ta rất lớn.”

Vịt Bầu vừa nghe hai mắt tỏa sáng, thần tình hưng phấn hỏi: “ Ta có khả năng lái xe tăng và máy bay chứ?”

“Ngươi muốn tự mình khổ luyện hả. Nếu ngươi muốn vậy, khi trở về bảo với Cuồng Triều chế cho ngươi mô hình mô phỏng máy bay, ngươi tự mình từ từ luyện lấy.”

Vịt Bầu nuốt nước miếng rồi hỏi: “ Cái... kia …… rất quý hả?”

“Quý!” Lãnh Dạ cười nói: “ Siêu cấp quý. Nhưng chúng ta sẽ tìm được thôi. Nếu ngay cả điểm ấy mà làm không được thì Cuồng Triều có thể đi tìm chết được rồi.”

“Sao cơ?” Bên kia điện thoại, Cuồng Triều chửi khẽ một tiếng, nhưng không có mở miệng. Lãnh Dạ kỳ thật nói rất đúng, bọn họ sở dĩ nhìn trúng Vịt Bầu, chủ yếu là bởi vì hắn có kỹ thuật lái xe điên cuồng bất chấp mạng sống. Mặc dù các thành viên chiến đấu của Hắc Ám Thập Tự cũng có kỹ thuật lái xe rất tốt, nhưng bọn họ không có kỹ thuật lái xe của dân chuyên môn, nhưng Vịt Bầu lại có thể là chuyên gia trong phương diện này. Nếu Vịt Bầu có thể đem cái kỹ thuật lái xe của hắn luyện đến lô hỏa thuần thanh thì sau này Hắc Ám Thập Tự mỗi lần hành động đều có thể nói là lai vô ảnh khứ vô tung, chẳng ai có thể tìm được đầu mối.

Lãnh Dạ uống một ngụm nước, đặt ly xuống rồi hỏi: “Thế nào? Nghĩ thông chưa?”

“Ừm!” Vịt Bầu kiên định gật đầu rất mạnh, nói: “ Ta biết ta cần phải làm gì rồi, cám ơn ngươi, Lãnh Dạ đại ca.”

“A a, đừng khách khí. Kỳ thật Sở Nguyên lần này cần mang ngươi theo, ngoại trừ để ngươi có thêm kiến thức tăng thêm kinh nghiệm và luyện cho cái mật của ngươi lớn hơn một chút, chủ yếu là bởi vì kỹ thuật lái xe của ngươi. Bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi trước, đến lúc đó ngươi cũng nên cẩn thận. Bởi vì chúng ta định ăn trộm hàng của chính chánh phủ Anh Ni, đám người truy đuổi sẽ không phải là một hai người, chỉ sợ còn có thể xuất động cả quân đội để ngăn chặn nữa.”

Trong ánh mắt Vịt Bầu bắn ra quang mang nóng cháy, nói vẻ rất hưng phấn: “Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để cho đám Anh Ni kiến thức cái gì gọi là kỹ thuật lái xe bậc thầy, cam đoan bọn họ không thấy được đến cả bóng đèn sau của xe nữa kìa.”

“A a, có những lời này của ngươi thì ta có thể an tâm ngủ ngon rồi.”

Vịt Bầu giật mình nói: “Cái gì? Ngủ hả?”

Lãnh Dạ vặn vặn người nói: “ Đương nhiên là ngủ, tên gia hỏa Cuồng Triều vô dụng đó đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy món đồ đó giấu ở đâu, chúng ta ngoại trừ ngủ và chờ đợi thì còn có thể làm gì.”

Cuồng Triều ngữ khí bất mãn nói: “Lãnh Dạ, ngươi có biết đắc tội với ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng hay không?”

“Ồ!” Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: “ Hậu quả gì cơ?”

“Nếu ta không nói cho ngươi biết, người của Hoa Nhài Đen mang theo Cổ Lí và Tây Lạp, đã tới bên cạnh các ngươi rồi, ngươi đoán xem hậu quả ra sao hả?”

“Ha ha ha ha ……” Lãnh Dạ lớn tiếng cười nói: “ Rất nghiêm trọng. Xem ra ông bà nói rất đúng: ’thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội với tiểu nhân’. Sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với ngươi, nếu không ta sẽ chết rất thảm. Ha ha ha ha ……” Cười lên một tràng, Lãnh Dạ đột nhiên cắt ngang, rít giọng nói: “ Chuẩn bị hành động. Ai, Vịt, đến ngó xem lão Đại ngươi làm gì. Có phải là hắn đang chết chìm trong đống phân trong nhà xí không? Làm sao mà lâu như vậy vẫn không chịu ra?”

Vừa mới nói xong âm, Mười Một đã từ phòng vệ sinh đi ra, hắn liếc mắt rồi nói “Nói nhỏ một chút.”

Lãnh Dạ vơ lấy cái súng bắn tỉa rồi đi lên trên lầu cao nhất, vừa đi vừa nói: “À, rốt cục có việc làm rồi. Vịt, ngươi đừng đi theo ta, ngươi sẽ làm ta bại lộ đó.”

Vịt Bầu nhìn Lãnh Dạ lên lầu, quay đầu hướng Mười Một hỏi: “ Lão Đại, ta …… ta ….”

Mười Một gom mấy cái túi du lịch lại, nói: “ Đem ra ngoài xe chờ, ta sẽ đi.”

Vịt Bầu giơ tay nhận mấy cái túi rồi nhìn Mười Một, muốn nói gì rồi thôi, xoay người vội vàng chạy ra ngoài.

Tiểu Bạch một mạch luẩn quẩn bên chân Mười Một lúc này ngước đầu lên, gừ khẽ một tiếng như muốn hỏi.

Mười Một liếc mắt nhìn nó, lầu bầu nói: “Có thể được.”

“Y ô ……” Tiểu Bạch hưng phấn vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ mũi.

Hắc Ám Thập Tự lần đầu tiên đến Anh Ni đã phải chiến đấu rồi, lúc này ai mà không biết Hắc Ám Thập Tự sau khi xâm nhập Tiểu Trùng Quốc xong sắp bao phủ màn hắc ám đến Anh Ni. Hắc ám, cứ từ từ yên lặng lan tràn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook