Chương 2: Đại tỷ tỷ đấu với Tam tỷ tỷ
Tiểu Trần
19/05/2017
Tiếng khoá cửa lách cách vang lên phá vỡ giấc ngủ
mệt mỏi của tôi. A Nhân đỡ tôi ngồi dậy, rất hấp tấp giúi vào tay tôi
một chiếc màn thầu còn nóng hổi. Tôi vội ăn màn thầu, vừa liếc mắt nhìn
bộ dạng như ma đuổi của tiểu cô nương trước mặt.
- Mau ăn nhanh lên, có chuyện náo nhiệt xảy ra rồi. - A Nhân nhìn động tác chậm rãi của tôi, sốt ruột không nhịn được lên tiếng.
- Còn có chuyện gì náo nhiệt hơn chuyện sáng qua của muội ư? - Tôi không nhanh không chậm nhai màn thầu.
- Đương nhiên là náo nhiệt hơn rồi, là Đại tỷ với Tam tỷ đánh ghen đó. Đới công tử cũng có mặt.
- Mau lên còn đứng đó làm gì, chúng ta đi xem kịch hay thôi! - Tôi nhét tất cả chỗ bánh còn lại vào miệng, tiện tay túm lấy áo A Nhân kéo đi, kịch hay à, không nên bỏ lỡ!
Ở sảnh chính của Nhan Họa Lâu đã chật kín người từ bao giờ, phần lớn là các quan khách và các kỹ nữ tụ tập xem náo nhiệt. Tôi kéo tay A Nhân chen qua đám đông tiến về phía trung tâm, nơi phát ra âm thanh ồn ào nhất.
Đại tỷ tỷ Kim Chi như hoa như ngọc của tôi rất không giữ thể diện nắm lấy ống tay áo của một nam nhân, Tam tỷ Tiểu Nguyệt cũng không vừa, hai tay ôm chặt lấy nửa thân người còn lại của người đó. Bên dưới, Đậu Đậu - con chó nhỏ của Đại tỷ cũng đang ra sức ngoạm một ống quần của nam nhân đáng thương mà lôi lôi kéo kéo, tất cả tạo thành một tổ hợp cẩu-nam-nữ cực kỳ hỗn loạn.
Kim Chi không khách khí mở miệng quát Tiểu Nguyệt, chiếc răng mẻ thoắt ẩn thoắt hiện dưới bờ môi màu hồng anh đào của tỷ ta:
- Đới Tài là đến tìm ta, muội ôm ôm kéo kéo huynh ấy là có ý gì?
Tiểu Nguyệt cố sống cố chết ôm chặt Đới Tài, đôi mắt một mí được tô vẽ cẩn thận lườm một cái sắc nhọn về phía Đại tỷ, mỗi lần tỷ ta lườm ai đó tôi lại có cảm giác lạnh sống lưng. Tỷ ta lớn giọng quát, bộ dạng lả lơi thường ngày đều hoá thành hung dữ:
- Tỷ đúng là mặt dày, đừng nói tỷ không biết ai đã lén bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của muội báo hại Đới Tài đến tìm muội không được, phải chuyển qua phòng tỷ.
Đới Tài lúc này mặt cắt không còn hột máu, chân run run đứng không vững, hai nửa thân mình bị hai cô nương ôm chặt, không ai nhường ai. Tôi biết tên tiểu tử này, hắn là công tử nhà giàu nổi tiếng ở thành Tô Giang vì tính trăng hoa. Hắn ta ve vãn hết kỹ nữ này đến kỹ nữ khác, tặng cho bọn họ đủ loại châu ngọc, còn hứa nhăng hứa cuội sẽ chuộc bọn họ khỏi thanh lâu. Với cô nương nào hắn ta cũng nói như vậy, bọn họ lại đều ngu ngốc cho rằng lời hắn nói là thật. Kết cục ngày hôm nay Đới Tài phải nhận xem ra vẫn còn quá nhẹ nhàng cho hắn.
Kim Chi cười thành tiếng, chiếc răng mẻ lại một lần nữa phơi bày trước mắt người xem náo nhiệt. Tỷ ta lạnh lùng nhìn bàn tay Tiểu Nguyệt đang đặt trên mình Đới Tài, chậm rãi lên tiếng:
- Muội có nhìn thấy sao? Có ai nhìn thấy ta cho thuốc vào đồ ăn của muội sao? Đúng là hồ đồ! Đới Tài, chàng thấy chưa, cô nương xinh đẹp quyến rũ của chàng cũng rất biết cách ngậm máu phun người.
- Không phải hôm đó giờ Ngọ, tỷ thả một viên thuốc màu trắng vào bát canh hầm bí đao của Tam tỷ sao? Tỷ không nhớ ư, tỷ còn đuổi muội đi khỏi bếp nữa đó.
Đại tỷ cùng Tam tỷ trợn mắt nhìn người vừa lên tiếng, tôi khoanh hai tay bình thản nhìn thẳng vào mắt Đại tỷ, không biết bây giờ ai mới là kẻ "ngậm máu phun người" ?
- Tiểu Phương, ngươi dám...
Đại tỷ chưa nói hết câu, Tam tỷ liền tru tréo:
- Đại tỷ tỷ, rõ ràng hôm đó là Đới Tài đến tìm muội, chính là tỷ đã bày mưu kế hại muội không được gặp huynh ấy! Ba mặt một lời, tỷ còn muốn nói gì nữa không?
- Ủa, sao hôm đó muội lại nhìn thấy Đới công tử vừa ôm eo Đại tỷ, vừa nói huynh ấy là đến tìm Đại tỷ, còn nói nhớ tỷ ấy muốn chết. Huynh ấy có nhắc lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là ngày rằm tháng trước, lâu thiệt là lâu! - Tôi không nhanh không chậm nói từng lời, ngày rằm tháng trước hiển nhiên là hắn đến tìm Tam tỷ! Kịch hay chỉ xem không cũng nhàm chán quá, phải phối hợp với bọn họ một chút mới được.
- Ngày rằm tháng trước là chàng đến tìm thiếp, chúng ta trải qua một đêm ở lầu Vân Nguyệt của thiếp! Chính đêm đó chàng tặng thiếp một miếng ngọc bội, còn nói sẽ chuộc thiếp khỏi đây! - Tiểu Nguyệt ôm mặt khóc lóc làm một trận inh ỏi.
Kim Chi cũng chẳng vừa, tỷ ta giằng vạt áo Đới Tài gào lên:
- Nàng ta nói thế là sao? Không phải chàng hứa hai tháng nữa sẽ tìm mẹ ta làm khế ước chuộc ta hay sao? Không phải ta sắp trở thành Đới phu nhân của huynh sao? Không phải trong lòng chàng chỉ có mình Kim Chi sao?
Tôi ở bên cạnh âm thầm ôm bụng cười, tôi chỉ là thuận tay ném một hòn sỏi nhỏ khuấy động mặt hồ vốn đã nổi sóng mà thôi.
- Chuyện gì mà ầm ĩ thế này? - Đột nhiên, tiếng Chiêu Bà vang lên như gió lạnh làm đám đông ồn ào lập tức im bặt.
- Ai da, hóa ra là mấy đứa con gái của ta thất lễ, kinh động tới các quan khách. – Chiêu Bà không nhanh không chậm phe phẩy quạt giấy màu trắng, khóe môi tô son đỏ thắm khẽ nhếch lên. – Các con, mau đưa quan khách về phòng nghỉ ngơi, dùng rượu, thưởng trà đi.
Không cần bà ta nhắc tới lần thứ hai, các cô nương vội vã biết ý dìu đám công tử rời khỏi sảnh chính. Rốt cuộc, đám náo nhiệt vừa rồi chỉ còn lại chín người, không tính con chó Đậu Đậu của Đại tỷ.
- Còn mấy đứa con gái này, chúng bay thật to gan, dám thất lễ với cả Đới công tử? – Chiêu Bà chau mày, những ngón tay thon dài gập chiếc quạt giấy lại, khẽ vỗ vỗ cạnh quạt vào lòng bàn tay.
Đại tỷ và Tam tỷ cùng quỳ sụp xuống đất, đồng thanh lên tiếng:
- Tiểu nữ lỗ mãng thất lễ với công tử rồi! Xin công tử tha tội.
Đới Tài vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của hai vị tỷ tỷ, chân đứng không vững trên mặt đất, gương mặt trắng trẻo thường ngày giờ tái xanh. Hắn xua xua tay, miệng lắp ba lắp bắp:
- Không… không… sao… sao… Mau… mau… đứng… lên… mau…
Chiêu Bà nở nụ cười ngọt ngào, dùng quạt giấy khẽ phe phẩy quạt mát cho Đới Tài, giọng nói thập phần lả lơi:
- Đới công tử à, đám con gái của ta lỗ mãng thất lễ với công tử, cũng chính là ta thất lễ với công tử, mong công tử bỏ quá cho… Công tử yên tâm, lần sau nếu có dịp ghé qua Nhan Họa Lâu, công tử sẽ được ta miễn phí toàn bộ ngân lượng!
Đới Tài chắp hai tay hơi khom người, vội vàng nói:
- Đa tạ Chiêu Bà. Thất lễ rồi, ta còn có việc, xin cáo từ!
Tôi nhìn bộ dáng đi như chạy khỏi Nhan Họa Lâu của hắn ta, thập phần chắc chắn hắn sẽ không dám quay trở lại. Kim Chi và Tiểu Nguyệt đều lưu luyến nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng.
Lúc này, Đại tỷ cậy là cây hái ra tiền của kỹ viện lại bày ra gương mặt đáng thương, sà tới bóp vai cho Chiêu Bà, thở dài một hơi:
- Mẹ à, Đới Tài đã hứa sẽ làm khế ước chuộc con đi, tất cả là tại Tam muội phá đám thôi!
Tiểu Nguyệt lập tức chạy tới bên kia của Chiêu Bà, níu níu tay của bà ta, hai mắt như có lửa:
- Mẹ, mẹ phải phân xử cho con! Rõ ràng là Đại tỷ bỏ thuốc xổ báo hại con không được gặp Đới Tài, vậy mà tỷ ấy giờ còn làm bộ làm tịch. Tiểu Phương, ngươi nói xem!
Hai chữ “thuốc xổ” vừa thoát khỏi miệng Tiểu Nguyệt, gương mặt Chiêu Bà trở nên tái nhợt, những khớp ngón tay siết chặt chiếc quạt giấy cũng trở nên trắng bệch. Bà cô Tiểu Nguyệt của tôi ơi, nói gì không nói lại nói trúng tổ kiến lửa như vậy chứ! Tôi thầm oán thán trong lòng, số phận hôm nay của tôi thập phần là bi thảm rồi.
Nhị tỷ Hồng Hoa im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói sắc như dao:
- Chỉ dựa vào lời nói của một nha hoàn mà muội cũng tin sao? Chưa biết chừng… – Tỷ ta cố tình kéo dài giọng, lại liên tục đảo mắt giữa Tam tỷ và tôi – Lại chính là muội đút bạc cho nó, bắt nó nói ra những lời hoang đường như vậy.
Tiểu Nguyệt lập tức sa sầm mặt, bộ dạng muốn nói nhưng không thể cất lời. Ngũ muội Lệ Kim vội vàng lên tiếng thay tỷ ta, một lời nói ra lại toàn là đạo lý:
- Ông trời có mắt cả đấy, làm việc ác nhất định sẽ bị trừng phạt, sống lương thiện nhất định được hưởng ân đức. Đạo lý đơn giản như vậy mà các tỷ không hiểu sao?
Tôi cảm nhận rất rõ ràng, mấy người bọn họ đang chia thành hai phe đối đầu nhau kịch liệt, một bên là Đại tỷ cùng Nhị tỷ, một bên là Tam tỷ cùng Ngũ muội. Chỉ có Tứ tỷ Điền Điền đứng ở giữa, từ đầu đến cuối đều là xem kịch hay, bộ dạng bày ra lại là chăm chú ngắm nhìn chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn ngũ sắc của tỷ ấy.
- Nháo đủ chưa? – Đột nhiên Chiêu Bà ngắt lời, bốn cái miệng lập tức im bặt.
Bà ta thực sự rất tức giận, mỗi lần Chiêu Bà nổi giận lôi đình đều cực kỳ đáng sợ. Bà ta nhìn một lượt năm người con gái, giọng nói không che giấu vẻ chế giễu:
- Hai tú nữ của Nhan Họa Lâu ngang nhiên giành khách giữa thanh thiên bạch nhật? Rốt cuộc chúng bây còn coi ta là Tú Bà của kỹ viện này không thế? Không cãi nhau nữa, năm chúng bây đi theo ta.
Bọn họ lập tức đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai đều ngoan ngoãn theo gót Chiêu Bà trở vào trong, chỉ có Điền Điền hơi chau mày tỏ vẻ miễn cưỡng.
Tôi quay sang cười với A Nhân, xem náo nhiệt thật là vui, thì đột nhiên tiếng Chiêu Bà lạnh lẽo vang lên từ phía sau làm nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt tôi:
- Tiểu Phương, mi còn đứng đó làm gì? Mau đi dọn nhà xí cho ta, dọn không đủ đừng nghĩ tới ăn cơm!
- Mau ăn nhanh lên, có chuyện náo nhiệt xảy ra rồi. - A Nhân nhìn động tác chậm rãi của tôi, sốt ruột không nhịn được lên tiếng.
- Còn có chuyện gì náo nhiệt hơn chuyện sáng qua của muội ư? - Tôi không nhanh không chậm nhai màn thầu.
- Đương nhiên là náo nhiệt hơn rồi, là Đại tỷ với Tam tỷ đánh ghen đó. Đới công tử cũng có mặt.
- Mau lên còn đứng đó làm gì, chúng ta đi xem kịch hay thôi! - Tôi nhét tất cả chỗ bánh còn lại vào miệng, tiện tay túm lấy áo A Nhân kéo đi, kịch hay à, không nên bỏ lỡ!
Ở sảnh chính của Nhan Họa Lâu đã chật kín người từ bao giờ, phần lớn là các quan khách và các kỹ nữ tụ tập xem náo nhiệt. Tôi kéo tay A Nhân chen qua đám đông tiến về phía trung tâm, nơi phát ra âm thanh ồn ào nhất.
Đại tỷ tỷ Kim Chi như hoa như ngọc của tôi rất không giữ thể diện nắm lấy ống tay áo của một nam nhân, Tam tỷ Tiểu Nguyệt cũng không vừa, hai tay ôm chặt lấy nửa thân người còn lại của người đó. Bên dưới, Đậu Đậu - con chó nhỏ của Đại tỷ cũng đang ra sức ngoạm một ống quần của nam nhân đáng thương mà lôi lôi kéo kéo, tất cả tạo thành một tổ hợp cẩu-nam-nữ cực kỳ hỗn loạn.
Kim Chi không khách khí mở miệng quát Tiểu Nguyệt, chiếc răng mẻ thoắt ẩn thoắt hiện dưới bờ môi màu hồng anh đào của tỷ ta:
- Đới Tài là đến tìm ta, muội ôm ôm kéo kéo huynh ấy là có ý gì?
Tiểu Nguyệt cố sống cố chết ôm chặt Đới Tài, đôi mắt một mí được tô vẽ cẩn thận lườm một cái sắc nhọn về phía Đại tỷ, mỗi lần tỷ ta lườm ai đó tôi lại có cảm giác lạnh sống lưng. Tỷ ta lớn giọng quát, bộ dạng lả lơi thường ngày đều hoá thành hung dữ:
- Tỷ đúng là mặt dày, đừng nói tỷ không biết ai đã lén bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của muội báo hại Đới Tài đến tìm muội không được, phải chuyển qua phòng tỷ.
Đới Tài lúc này mặt cắt không còn hột máu, chân run run đứng không vững, hai nửa thân mình bị hai cô nương ôm chặt, không ai nhường ai. Tôi biết tên tiểu tử này, hắn là công tử nhà giàu nổi tiếng ở thành Tô Giang vì tính trăng hoa. Hắn ta ve vãn hết kỹ nữ này đến kỹ nữ khác, tặng cho bọn họ đủ loại châu ngọc, còn hứa nhăng hứa cuội sẽ chuộc bọn họ khỏi thanh lâu. Với cô nương nào hắn ta cũng nói như vậy, bọn họ lại đều ngu ngốc cho rằng lời hắn nói là thật. Kết cục ngày hôm nay Đới Tài phải nhận xem ra vẫn còn quá nhẹ nhàng cho hắn.
Kim Chi cười thành tiếng, chiếc răng mẻ lại một lần nữa phơi bày trước mắt người xem náo nhiệt. Tỷ ta lạnh lùng nhìn bàn tay Tiểu Nguyệt đang đặt trên mình Đới Tài, chậm rãi lên tiếng:
- Muội có nhìn thấy sao? Có ai nhìn thấy ta cho thuốc vào đồ ăn của muội sao? Đúng là hồ đồ! Đới Tài, chàng thấy chưa, cô nương xinh đẹp quyến rũ của chàng cũng rất biết cách ngậm máu phun người.
- Không phải hôm đó giờ Ngọ, tỷ thả một viên thuốc màu trắng vào bát canh hầm bí đao của Tam tỷ sao? Tỷ không nhớ ư, tỷ còn đuổi muội đi khỏi bếp nữa đó.
Đại tỷ cùng Tam tỷ trợn mắt nhìn người vừa lên tiếng, tôi khoanh hai tay bình thản nhìn thẳng vào mắt Đại tỷ, không biết bây giờ ai mới là kẻ "ngậm máu phun người" ?
- Tiểu Phương, ngươi dám...
Đại tỷ chưa nói hết câu, Tam tỷ liền tru tréo:
- Đại tỷ tỷ, rõ ràng hôm đó là Đới Tài đến tìm muội, chính là tỷ đã bày mưu kế hại muội không được gặp huynh ấy! Ba mặt một lời, tỷ còn muốn nói gì nữa không?
- Ủa, sao hôm đó muội lại nhìn thấy Đới công tử vừa ôm eo Đại tỷ, vừa nói huynh ấy là đến tìm Đại tỷ, còn nói nhớ tỷ ấy muốn chết. Huynh ấy có nhắc lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là ngày rằm tháng trước, lâu thiệt là lâu! - Tôi không nhanh không chậm nói từng lời, ngày rằm tháng trước hiển nhiên là hắn đến tìm Tam tỷ! Kịch hay chỉ xem không cũng nhàm chán quá, phải phối hợp với bọn họ một chút mới được.
- Ngày rằm tháng trước là chàng đến tìm thiếp, chúng ta trải qua một đêm ở lầu Vân Nguyệt của thiếp! Chính đêm đó chàng tặng thiếp một miếng ngọc bội, còn nói sẽ chuộc thiếp khỏi đây! - Tiểu Nguyệt ôm mặt khóc lóc làm một trận inh ỏi.
Kim Chi cũng chẳng vừa, tỷ ta giằng vạt áo Đới Tài gào lên:
- Nàng ta nói thế là sao? Không phải chàng hứa hai tháng nữa sẽ tìm mẹ ta làm khế ước chuộc ta hay sao? Không phải ta sắp trở thành Đới phu nhân của huynh sao? Không phải trong lòng chàng chỉ có mình Kim Chi sao?
Tôi ở bên cạnh âm thầm ôm bụng cười, tôi chỉ là thuận tay ném một hòn sỏi nhỏ khuấy động mặt hồ vốn đã nổi sóng mà thôi.
- Chuyện gì mà ầm ĩ thế này? - Đột nhiên, tiếng Chiêu Bà vang lên như gió lạnh làm đám đông ồn ào lập tức im bặt.
- Ai da, hóa ra là mấy đứa con gái của ta thất lễ, kinh động tới các quan khách. – Chiêu Bà không nhanh không chậm phe phẩy quạt giấy màu trắng, khóe môi tô son đỏ thắm khẽ nhếch lên. – Các con, mau đưa quan khách về phòng nghỉ ngơi, dùng rượu, thưởng trà đi.
Không cần bà ta nhắc tới lần thứ hai, các cô nương vội vã biết ý dìu đám công tử rời khỏi sảnh chính. Rốt cuộc, đám náo nhiệt vừa rồi chỉ còn lại chín người, không tính con chó Đậu Đậu của Đại tỷ.
- Còn mấy đứa con gái này, chúng bay thật to gan, dám thất lễ với cả Đới công tử? – Chiêu Bà chau mày, những ngón tay thon dài gập chiếc quạt giấy lại, khẽ vỗ vỗ cạnh quạt vào lòng bàn tay.
Đại tỷ và Tam tỷ cùng quỳ sụp xuống đất, đồng thanh lên tiếng:
- Tiểu nữ lỗ mãng thất lễ với công tử rồi! Xin công tử tha tội.
Đới Tài vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của hai vị tỷ tỷ, chân đứng không vững trên mặt đất, gương mặt trắng trẻo thường ngày giờ tái xanh. Hắn xua xua tay, miệng lắp ba lắp bắp:
- Không… không… sao… sao… Mau… mau… đứng… lên… mau…
Chiêu Bà nở nụ cười ngọt ngào, dùng quạt giấy khẽ phe phẩy quạt mát cho Đới Tài, giọng nói thập phần lả lơi:
- Đới công tử à, đám con gái của ta lỗ mãng thất lễ với công tử, cũng chính là ta thất lễ với công tử, mong công tử bỏ quá cho… Công tử yên tâm, lần sau nếu có dịp ghé qua Nhan Họa Lâu, công tử sẽ được ta miễn phí toàn bộ ngân lượng!
Đới Tài chắp hai tay hơi khom người, vội vàng nói:
- Đa tạ Chiêu Bà. Thất lễ rồi, ta còn có việc, xin cáo từ!
Tôi nhìn bộ dáng đi như chạy khỏi Nhan Họa Lâu của hắn ta, thập phần chắc chắn hắn sẽ không dám quay trở lại. Kim Chi và Tiểu Nguyệt đều lưu luyến nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng.
Lúc này, Đại tỷ cậy là cây hái ra tiền của kỹ viện lại bày ra gương mặt đáng thương, sà tới bóp vai cho Chiêu Bà, thở dài một hơi:
- Mẹ à, Đới Tài đã hứa sẽ làm khế ước chuộc con đi, tất cả là tại Tam muội phá đám thôi!
Tiểu Nguyệt lập tức chạy tới bên kia của Chiêu Bà, níu níu tay của bà ta, hai mắt như có lửa:
- Mẹ, mẹ phải phân xử cho con! Rõ ràng là Đại tỷ bỏ thuốc xổ báo hại con không được gặp Đới Tài, vậy mà tỷ ấy giờ còn làm bộ làm tịch. Tiểu Phương, ngươi nói xem!
Hai chữ “thuốc xổ” vừa thoát khỏi miệng Tiểu Nguyệt, gương mặt Chiêu Bà trở nên tái nhợt, những khớp ngón tay siết chặt chiếc quạt giấy cũng trở nên trắng bệch. Bà cô Tiểu Nguyệt của tôi ơi, nói gì không nói lại nói trúng tổ kiến lửa như vậy chứ! Tôi thầm oán thán trong lòng, số phận hôm nay của tôi thập phần là bi thảm rồi.
Nhị tỷ Hồng Hoa im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói sắc như dao:
- Chỉ dựa vào lời nói của một nha hoàn mà muội cũng tin sao? Chưa biết chừng… – Tỷ ta cố tình kéo dài giọng, lại liên tục đảo mắt giữa Tam tỷ và tôi – Lại chính là muội đút bạc cho nó, bắt nó nói ra những lời hoang đường như vậy.
Tiểu Nguyệt lập tức sa sầm mặt, bộ dạng muốn nói nhưng không thể cất lời. Ngũ muội Lệ Kim vội vàng lên tiếng thay tỷ ta, một lời nói ra lại toàn là đạo lý:
- Ông trời có mắt cả đấy, làm việc ác nhất định sẽ bị trừng phạt, sống lương thiện nhất định được hưởng ân đức. Đạo lý đơn giản như vậy mà các tỷ không hiểu sao?
Tôi cảm nhận rất rõ ràng, mấy người bọn họ đang chia thành hai phe đối đầu nhau kịch liệt, một bên là Đại tỷ cùng Nhị tỷ, một bên là Tam tỷ cùng Ngũ muội. Chỉ có Tứ tỷ Điền Điền đứng ở giữa, từ đầu đến cuối đều là xem kịch hay, bộ dạng bày ra lại là chăm chú ngắm nhìn chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn ngũ sắc của tỷ ấy.
- Nháo đủ chưa? – Đột nhiên Chiêu Bà ngắt lời, bốn cái miệng lập tức im bặt.
Bà ta thực sự rất tức giận, mỗi lần Chiêu Bà nổi giận lôi đình đều cực kỳ đáng sợ. Bà ta nhìn một lượt năm người con gái, giọng nói không che giấu vẻ chế giễu:
- Hai tú nữ của Nhan Họa Lâu ngang nhiên giành khách giữa thanh thiên bạch nhật? Rốt cuộc chúng bây còn coi ta là Tú Bà của kỹ viện này không thế? Không cãi nhau nữa, năm chúng bây đi theo ta.
Bọn họ lập tức đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai đều ngoan ngoãn theo gót Chiêu Bà trở vào trong, chỉ có Điền Điền hơi chau mày tỏ vẻ miễn cưỡng.
Tôi quay sang cười với A Nhân, xem náo nhiệt thật là vui, thì đột nhiên tiếng Chiêu Bà lạnh lẽo vang lên từ phía sau làm nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt tôi:
- Tiểu Phương, mi còn đứng đó làm gì? Mau đi dọn nhà xí cho ta, dọn không đủ đừng nghĩ tới ăn cơm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.