Chương 3: Gặp gỡ đêm Thất tịch
Tiểu Trần
19/05/2017
- Tiểu Phương, cẩn thận không ngã đấy! Hay để huynh giúp muội một tay?
Đại Lâm đứng bên dưới giữ thang nói với lên. Tôi chật vật giữ cho cây nến không tắt, nhẹ nhàng châm lửa vào ngọn nến nhỏ bên trong chiếc đèn lồng màu vàng có hình hai chú cá chép, không quên nhắc Đại Lâm:
- Nhị tỷ tỷ sai muội làm, huynh đừng có giúp không là cả hai sẽ bị phạt đấy.
Tôi vừa đặt chân xuống đất, Đại Lâm lén thở phào một hơi, tôi giả tảng như không nhìn thấy thổi "phù" một cái làm cho cây nến trên tay tắt ngấm. Đại Lâm là một trong số hai mươi gia nô ở Nhan Họa Lâu, là tay sai của Chiêu Bà, gánh vác mấy công việc nặng nhọc. Huynh ấy chuyên việc giữ ngựa cho những công tử tìm vui ở thanh lâu này. Ngoài A Nhân và Tứ tỷ Điền Điền, Đại Lâm là người duy nhất đối xử tốt với tôi, còn thường giúp tôi mấy việc lặt vặt như bê chậu quần áo nặng, sửa lại cánh cửa phòng ngủ. A Nhân vừa cười đỏ mặt vừa trêu chọc với tôi rằng Đại Lâm nhất định là thích tôi.
- Tỷ đừng có chọc muội nữa!
- Tỷ không có chọc muội. Thất tịch năm ngoái tên đó còn tặng muội đèn lồng, rồi rủ muội đi xem hội hoa đăng đó. Không phải Thất tịch là ngày dành cho tình nhân sao?
Thất tịch năm ngoái quả thực Đại Lâm có tặng tôi một chiếc đèn lồng bằng giấy màu đỏ có nếp gấp rất đẹp, bên trên có hình một bé gái mặc váy đỏ đáng yêu. Huynh ấy tặng đèn lồng xong còn gãi đầu gãi tai hỏi tôi có muốn đi xem hội hoa đăng ở hồ Đạm Thuỷ không, nghe nói Nguyệt Cát tiểu thư ở phủ Thái sư sẽ biểu diễn ngón đàn tuyệt thế, sẽ có rất nhiều vương gia và các quý phi đến chơi, không biết chừng còn có thể nhìn thấy tân Hoàng Hậu.
- Hôm nay là Thất tịch, có rất nhiều khách tới đó, huynh không sợ bị Chiêu Bà mắng sao?
- Huynh đổi ca cho A Mão rồi, không sao đâu.
Tôi đương nhiên là ham vui, liền chạy vào bếp dặn dò A Nhân mấy câu rồi theo chân Đại Lâm đi chơi hội. Tô Giang là kinh đô của Đại Thống, đương nhiên vào ngày lễ hội càng thêm thập phần xa hoa, lộng lẫy. Đèn lồng đủ màu sắc được treo hai bên đường, kéo dài một dải từ Vạn Trường thành cho tới hết Tô Giang. Cửa tiệm dọc đường nô nức người lại, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ những chiếc đèn lồng. Đại Lâm thấy tôi thích gì cũng nhẫn nại cùng tôi chọn lựa rất lâu, huynh ấy mua cho tôi một chiếc trâm cài đầu hình hoa lan, mấy xiên hồ lô cùng rất nhiều kẹo đủ màu sắc.
- Tiểu Phương có thích những thứ này không? - Đại Lâm cẩn thận cài trâm lên tóc tôi, khẽ hỏi.
Tôi vừa cắn một miếng hồ lô thơm phức, vừa xuýt xoa:
- Muội thích lắm! Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên muội được đi chơi hội, được ăn nhiều đồ ăn như vậy! Đại Lâm, huynh đối với muội thật là tốt!
- Muội thích là được rồi. Sau này chỉ cần muội thích, năm nào huynh cũng sẽ dẫn muội đi chơi. - Đại Lâm nhìn tôi cười, đột nhiên, huynh ấy đưa tay lau vết dầu mỡ của hồ lô dính trên khoé miệng tôi.
Tôi năm đó mới mười một tuổi, từ bé tới lớn không có cha mẹ dạy dỗ, đương nhiên không biết thế nào gọi là "nam nữ thụ thụ bất thân", càng ngây ngốc nghe không ra ẩn ý trong lời nói của Đại Lâm. Vì thế tôi không né tránh hành động ám muội của huynh ấy, còn cho rằng huynh ấy đối với tôi đơn thuần chỉ là tình cảm huynh muội, thứ tình cảm dễ nảy sinh khi hai kẻ hạ nhân chúng tôi ở giữa một bầy kỹ nữ Nhan Họa Lâu.
Đại Lâm nắm tay tôi, che cho tôi chen qua dòng người ồn ã tiến về phía hồ Đạm Thuỷ. Trời không còn sớm, lễ hội hoa đăng chắc chắn là sắp bắt đầu, tôi đứng giữa đám người chật cứng, trong lòng không dưng có một chút sốt ruột.
Mãi mới chen chúc tới được bên bờ Đạm Thuỷ, Đại Lâm mua hai chiếc đèn hoa đã được thắp lửa, một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng. Tôi cẩn thận đón lấy chiếc màu hồng từ tay Đại Lâm, ngắm nhìn bóng lửa run rẩy giữa những cơn gió mùa hạ.
- Tiểu Phương, chúng ta cùng thả hoa đăng, cùng nguyện ước nhé!
Tôi khẽ gật đầu, cẩn thận từng chút một thả chiếc đèn hoa xuôi theo dòng nước. Đèn hoa của tôi lập tức rời xa bờ, ánh lửa chập chờn trên mặt nước, hoà vào dòng chảy của rất nhiều đèn hoa rực rỡ khác.
- Tiểu Phương, muội ước gì thế?
- Có thể rời khỏi Nhan Họa Lâu, sống một cuộc đời của riêng muội, tự do, an nhàn, bình yên. - Tôi trầm ngâm nhìn theo bóng đèn hoa màu hồng trên mặt hồ tĩnh lặng, ngừng một lát, tôi quay sang Đại Lâm mỉm cười - Còn huynh, điều ước của huynh là gì?
Ánh sáng từ những đèn hoa rực rỡ soi tỏ gương mặt của Đại Lâm, huynh ấy cũng nhìn vào mắt tôi, khoé miệng vẽ thành một đường cong thật đẹp:
- Huynh ước, điều ước của muội có thể trở thành hiện thực.
Tôi nhất thời ngạc nhiên không nói nên lời, ý nghĩa duy nhất lúc bấy giờ là thắc mắc tại sao Đại Lâm lại lãng phí điều ước quý giá như thế vì mình. Rất lâu rất lâu sau này, tôi mới hiểu một điều, vì người trong lòng, người ta có thể đánh đổi cả hạnh phúc và sinh mệnh của mình, một điều ước nhỏ nhoi khi ấy của Đại Lâm đâu có là gì.
Khi buổi hội bên hồ Đạm Thuỷ bắt đầu, dòng người tiếp tục đổ dồn về càng lúc càng đông, tôi vô tình lạc mất Đại Lâm, lời cuối cùng huynh ấy nói trước khi bị kéo đi là "ở yên tại đó, huynh sẽ đi tìm muội". Vì thế tôi không dám đi đâu xa mà cố bám trụ tại nơi tôi và Đại Lâm cùng thả đèn hoa, may mắn làm sao đứng ở đây có thể nhìn thấy rất rõ buổi hội hoa đăng. Đúng như lời Đại Lâm nói, rất nhiều vương gia, quý phi, quý tần của tân Hoàng Đế cùng đến xem hội, nhìn bọn họ từ xa xa cũng đủ nhận thấy khí chất vương giả bức người.
Đột nhiên một giọng nam giả nữ the thé vang lên làm cho đám đông xì xầm càng lúc càng to:
- Hoàng Hậu giá đáo!
Tôi rướn người cao hết cỡ để nhìn Hoàng Hậu nhưng rướn cỡ nào cũng không tới, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng ngã dúi về đằng trước. "Tiêu rồi, tiêu rồi", tôi nhắm chặt hai mắt chờ thời khắc gương mặt đẹp đẽ của tôi được một cú va chạm dữ dội với đất mẹ. Nhưng... sao mặt đất hôm nay lại có cảm giác mềm mềm, ấm ấm?
- Tiểu cô nương, đi đâu mà vội thế?
Giọng trầm trầm của nam nhân vang lên bên tai, tôi vội ý thức được rằng gương mặt của tôi đã "hạ cánh" an toàn xuống lồng ngực của người đó. Tôi lập tức nhảy ra sau, miệng cười ha ha gượng gạo:
- Đa tạ ân nhân, nếu không có ân nhân chắc tiểu nữ phải ăn cháo một thời gian dài rồi!
Nam nhân trước mặt chừng mười lăm tuổi, dung mạo chỉ có thể nói trong bốn chữ "diện như quan ngọc". Gương mặt tuấn tú còn vương vấn nét trẻ con tinh nghịch, người đó mặc một bộ y phục màu lam nhạt tỏa ra khí chất nho nhã khác người, mái tóc đen nhánh tùy tiện xõa dài sau lưng. Hắn ta phe phẩy chiếc quạt giấy có vẽ bức tranh thủy mặc hoa sen, đáy mắt lấp lánh ý cười:
- Cô đi đâu mà vội thế?
- Ta... ta muốn xem mặt tân Hoàng Hậu, muốn xem Nguyệt Cát tiểu thư gảy đàn, nhưng người đông quá, không chen được... - Tôi cúi đầu nhìn đôi hài thêu, ngượng ngùng nói.
- Có vậy thôi sao? Muốn xem thì đi theo ta. - Hắn phẩy quạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, gương mặt như tỏa sáng dưới ánh đèn lồng.
Nam nhân lạ mặt dẫn tôi đi qua đám người đông đúc đang tranh giành chỗ xem hội, vòng qua một khu phố vắng vẻ tĩnh mịch. Tôi đột nhiên có dự cảm không lành, tự dưng lại ngốc nghếch đi theo hắn ta, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì Đại Lâm biết tìm tôi ở đâu?
- Đến nơi rồi, cô có biết trèo cây không? - Hắn ta cười híp mắt nhìn tôi.
Dường như đây là một bãi đất hoang vắng, phía sau là một biệt viện hoang phế, một giếng đá rêu phủ kín. Trước mắt tôi là một cây sồi cao lớn, tỏa cành đi khắp nơi, sừng sững đứng đó như đã trải qua mọi phong ba bão táp của cả một đời.
- Trèo thì trèo, sợ gì chứ?
Tôi thoăn thoắt trèo lên cây, chẳng mấy chốc đã ngồi đung đưa ở chạc ba gần nhất, có lẽ hắn không biết, tôi vốn là trẻ mồ côi lớn lên như cỏ dại, mấy trò trèo cây này đã từng thử qua nhiều lần. Hắn sau một hồi ngạc nhiên thì cũng vội trèo lên ngồi kế bên tôi, hương thơm dìu dịu tỏa ra từ lồng ngực hắn vấn vít ở đầu mũi.
Từ trên đây nhìn xuống buổi hội hoa đăng rất rõ, tôi thỏa thê ngắm nhìn tân Hoàng Hậu cao cao tại thượng khoác y phục bằng lụa thượng hạng, ngồi kế bên là Thái sư thần thái ung dung tự tại. Chẳng mấy chốc, Nguyệt Cát tiểu thư bước lên vũ đài, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh cây nguyệt cầm. Nàng ta có dáng vẻ yêu kiều, "đạm nhã thoát tục", thoạt nhìn tưởng như thần tiên trên trời giáng thế. Nguyệt Cát chần chữ mãi không gảy đàn, ánh mắt luôn dừng lại chỗ các vị vương gia đang thưởng trà như thể ngóng trông ai đó.
- Nàng ấy đang chờ ai thì phải?
Hắn ta ung dung phẩy quạt, ánh mắt hoàn toàn không đặt trên người Nguyệt Cát:
- Vậy sao? Cô có vẻ mong chờ nàng ta gảy đàn quá nhỉ?
- Đương nhiên rồi, ta quê mùa đã lâu, bây giờ mới có dịp mở to mắt để xem. - Tôi cáu kỉnh trước nụ cười đầy vẻ chế giễu của hắn.
- Ồ. Nguyệt Cát sắp sửa gảy đàn kìa, mau xem đi.
Mười ngón tay yêu kiều thướt tha nhảy múa trên dây đàn, những thanh âm trong trẻo dịu dàng như tiếng suối róc rách chảy tuôn ra từ đầu ngón tay. Nguyệt Cát khẽ nhắm mắt phiêu diêu theo tiếng đàn, dường như cả tâm tư của nàng đều đặt trong khúc nhạc.
Tôi mải lắng nghe đến đờ cả người, khi tiếng đàn vừa dứt, một tràng vỗ tay như pháo nổ ồ ạt vang lên, tân Thái Hậu cũng mỉm cười hài lòng. Nguyệt Cát rời khỏi vũ đài, ánh mắt lần nữa đặt xuống vị trí của các vương gia, gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy Đại Lâm bên bờ Đạm Thủy dường như rất lo lắng không tìm thấy tôi. Tôi vội vàng trượt khỏi cây sồi cổ thụ, cắm đầu chạy khỏi bãi đất bỏ hoang, chỉ sợ Đại Lâm một khắc nữa sẽ biến mất.
- Này, cô chưa nói cho ta biết cô tên gì?
- Bèo nước gặp nhau, hỏi tên ta làm gì? - Tôi không quay đầu lại, cắm cúi chạy về phía trước.
Tiếng hắn ta vang vọng trong gió:
- Nhớ kỹ nhé, ta là Mộ Phong.
Đại Lâm đứng bên dưới giữ thang nói với lên. Tôi chật vật giữ cho cây nến không tắt, nhẹ nhàng châm lửa vào ngọn nến nhỏ bên trong chiếc đèn lồng màu vàng có hình hai chú cá chép, không quên nhắc Đại Lâm:
- Nhị tỷ tỷ sai muội làm, huynh đừng có giúp không là cả hai sẽ bị phạt đấy.
Tôi vừa đặt chân xuống đất, Đại Lâm lén thở phào một hơi, tôi giả tảng như không nhìn thấy thổi "phù" một cái làm cho cây nến trên tay tắt ngấm. Đại Lâm là một trong số hai mươi gia nô ở Nhan Họa Lâu, là tay sai của Chiêu Bà, gánh vác mấy công việc nặng nhọc. Huynh ấy chuyên việc giữ ngựa cho những công tử tìm vui ở thanh lâu này. Ngoài A Nhân và Tứ tỷ Điền Điền, Đại Lâm là người duy nhất đối xử tốt với tôi, còn thường giúp tôi mấy việc lặt vặt như bê chậu quần áo nặng, sửa lại cánh cửa phòng ngủ. A Nhân vừa cười đỏ mặt vừa trêu chọc với tôi rằng Đại Lâm nhất định là thích tôi.
- Tỷ đừng có chọc muội nữa!
- Tỷ không có chọc muội. Thất tịch năm ngoái tên đó còn tặng muội đèn lồng, rồi rủ muội đi xem hội hoa đăng đó. Không phải Thất tịch là ngày dành cho tình nhân sao?
Thất tịch năm ngoái quả thực Đại Lâm có tặng tôi một chiếc đèn lồng bằng giấy màu đỏ có nếp gấp rất đẹp, bên trên có hình một bé gái mặc váy đỏ đáng yêu. Huynh ấy tặng đèn lồng xong còn gãi đầu gãi tai hỏi tôi có muốn đi xem hội hoa đăng ở hồ Đạm Thuỷ không, nghe nói Nguyệt Cát tiểu thư ở phủ Thái sư sẽ biểu diễn ngón đàn tuyệt thế, sẽ có rất nhiều vương gia và các quý phi đến chơi, không biết chừng còn có thể nhìn thấy tân Hoàng Hậu.
- Hôm nay là Thất tịch, có rất nhiều khách tới đó, huynh không sợ bị Chiêu Bà mắng sao?
- Huynh đổi ca cho A Mão rồi, không sao đâu.
Tôi đương nhiên là ham vui, liền chạy vào bếp dặn dò A Nhân mấy câu rồi theo chân Đại Lâm đi chơi hội. Tô Giang là kinh đô của Đại Thống, đương nhiên vào ngày lễ hội càng thêm thập phần xa hoa, lộng lẫy. Đèn lồng đủ màu sắc được treo hai bên đường, kéo dài một dải từ Vạn Trường thành cho tới hết Tô Giang. Cửa tiệm dọc đường nô nức người lại, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ những chiếc đèn lồng. Đại Lâm thấy tôi thích gì cũng nhẫn nại cùng tôi chọn lựa rất lâu, huynh ấy mua cho tôi một chiếc trâm cài đầu hình hoa lan, mấy xiên hồ lô cùng rất nhiều kẹo đủ màu sắc.
- Tiểu Phương có thích những thứ này không? - Đại Lâm cẩn thận cài trâm lên tóc tôi, khẽ hỏi.
Tôi vừa cắn một miếng hồ lô thơm phức, vừa xuýt xoa:
- Muội thích lắm! Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên muội được đi chơi hội, được ăn nhiều đồ ăn như vậy! Đại Lâm, huynh đối với muội thật là tốt!
- Muội thích là được rồi. Sau này chỉ cần muội thích, năm nào huynh cũng sẽ dẫn muội đi chơi. - Đại Lâm nhìn tôi cười, đột nhiên, huynh ấy đưa tay lau vết dầu mỡ của hồ lô dính trên khoé miệng tôi.
Tôi năm đó mới mười một tuổi, từ bé tới lớn không có cha mẹ dạy dỗ, đương nhiên không biết thế nào gọi là "nam nữ thụ thụ bất thân", càng ngây ngốc nghe không ra ẩn ý trong lời nói của Đại Lâm. Vì thế tôi không né tránh hành động ám muội của huynh ấy, còn cho rằng huynh ấy đối với tôi đơn thuần chỉ là tình cảm huynh muội, thứ tình cảm dễ nảy sinh khi hai kẻ hạ nhân chúng tôi ở giữa một bầy kỹ nữ Nhan Họa Lâu.
Đại Lâm nắm tay tôi, che cho tôi chen qua dòng người ồn ã tiến về phía hồ Đạm Thuỷ. Trời không còn sớm, lễ hội hoa đăng chắc chắn là sắp bắt đầu, tôi đứng giữa đám người chật cứng, trong lòng không dưng có một chút sốt ruột.
Mãi mới chen chúc tới được bên bờ Đạm Thuỷ, Đại Lâm mua hai chiếc đèn hoa đã được thắp lửa, một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng. Tôi cẩn thận đón lấy chiếc màu hồng từ tay Đại Lâm, ngắm nhìn bóng lửa run rẩy giữa những cơn gió mùa hạ.
- Tiểu Phương, chúng ta cùng thả hoa đăng, cùng nguyện ước nhé!
Tôi khẽ gật đầu, cẩn thận từng chút một thả chiếc đèn hoa xuôi theo dòng nước. Đèn hoa của tôi lập tức rời xa bờ, ánh lửa chập chờn trên mặt nước, hoà vào dòng chảy của rất nhiều đèn hoa rực rỡ khác.
- Tiểu Phương, muội ước gì thế?
- Có thể rời khỏi Nhan Họa Lâu, sống một cuộc đời của riêng muội, tự do, an nhàn, bình yên. - Tôi trầm ngâm nhìn theo bóng đèn hoa màu hồng trên mặt hồ tĩnh lặng, ngừng một lát, tôi quay sang Đại Lâm mỉm cười - Còn huynh, điều ước của huynh là gì?
Ánh sáng từ những đèn hoa rực rỡ soi tỏ gương mặt của Đại Lâm, huynh ấy cũng nhìn vào mắt tôi, khoé miệng vẽ thành một đường cong thật đẹp:
- Huynh ước, điều ước của muội có thể trở thành hiện thực.
Tôi nhất thời ngạc nhiên không nói nên lời, ý nghĩa duy nhất lúc bấy giờ là thắc mắc tại sao Đại Lâm lại lãng phí điều ước quý giá như thế vì mình. Rất lâu rất lâu sau này, tôi mới hiểu một điều, vì người trong lòng, người ta có thể đánh đổi cả hạnh phúc và sinh mệnh của mình, một điều ước nhỏ nhoi khi ấy của Đại Lâm đâu có là gì.
Khi buổi hội bên hồ Đạm Thuỷ bắt đầu, dòng người tiếp tục đổ dồn về càng lúc càng đông, tôi vô tình lạc mất Đại Lâm, lời cuối cùng huynh ấy nói trước khi bị kéo đi là "ở yên tại đó, huynh sẽ đi tìm muội". Vì thế tôi không dám đi đâu xa mà cố bám trụ tại nơi tôi và Đại Lâm cùng thả đèn hoa, may mắn làm sao đứng ở đây có thể nhìn thấy rất rõ buổi hội hoa đăng. Đúng như lời Đại Lâm nói, rất nhiều vương gia, quý phi, quý tần của tân Hoàng Đế cùng đến xem hội, nhìn bọn họ từ xa xa cũng đủ nhận thấy khí chất vương giả bức người.
Đột nhiên một giọng nam giả nữ the thé vang lên làm cho đám đông xì xầm càng lúc càng to:
- Hoàng Hậu giá đáo!
Tôi rướn người cao hết cỡ để nhìn Hoàng Hậu nhưng rướn cỡ nào cũng không tới, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng ngã dúi về đằng trước. "Tiêu rồi, tiêu rồi", tôi nhắm chặt hai mắt chờ thời khắc gương mặt đẹp đẽ của tôi được một cú va chạm dữ dội với đất mẹ. Nhưng... sao mặt đất hôm nay lại có cảm giác mềm mềm, ấm ấm?
- Tiểu cô nương, đi đâu mà vội thế?
Giọng trầm trầm của nam nhân vang lên bên tai, tôi vội ý thức được rằng gương mặt của tôi đã "hạ cánh" an toàn xuống lồng ngực của người đó. Tôi lập tức nhảy ra sau, miệng cười ha ha gượng gạo:
- Đa tạ ân nhân, nếu không có ân nhân chắc tiểu nữ phải ăn cháo một thời gian dài rồi!
Nam nhân trước mặt chừng mười lăm tuổi, dung mạo chỉ có thể nói trong bốn chữ "diện như quan ngọc". Gương mặt tuấn tú còn vương vấn nét trẻ con tinh nghịch, người đó mặc một bộ y phục màu lam nhạt tỏa ra khí chất nho nhã khác người, mái tóc đen nhánh tùy tiện xõa dài sau lưng. Hắn ta phe phẩy chiếc quạt giấy có vẽ bức tranh thủy mặc hoa sen, đáy mắt lấp lánh ý cười:
- Cô đi đâu mà vội thế?
- Ta... ta muốn xem mặt tân Hoàng Hậu, muốn xem Nguyệt Cát tiểu thư gảy đàn, nhưng người đông quá, không chen được... - Tôi cúi đầu nhìn đôi hài thêu, ngượng ngùng nói.
- Có vậy thôi sao? Muốn xem thì đi theo ta. - Hắn phẩy quạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, gương mặt như tỏa sáng dưới ánh đèn lồng.
Nam nhân lạ mặt dẫn tôi đi qua đám người đông đúc đang tranh giành chỗ xem hội, vòng qua một khu phố vắng vẻ tĩnh mịch. Tôi đột nhiên có dự cảm không lành, tự dưng lại ngốc nghếch đi theo hắn ta, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì Đại Lâm biết tìm tôi ở đâu?
- Đến nơi rồi, cô có biết trèo cây không? - Hắn ta cười híp mắt nhìn tôi.
Dường như đây là một bãi đất hoang vắng, phía sau là một biệt viện hoang phế, một giếng đá rêu phủ kín. Trước mắt tôi là một cây sồi cao lớn, tỏa cành đi khắp nơi, sừng sững đứng đó như đã trải qua mọi phong ba bão táp của cả một đời.
- Trèo thì trèo, sợ gì chứ?
Tôi thoăn thoắt trèo lên cây, chẳng mấy chốc đã ngồi đung đưa ở chạc ba gần nhất, có lẽ hắn không biết, tôi vốn là trẻ mồ côi lớn lên như cỏ dại, mấy trò trèo cây này đã từng thử qua nhiều lần. Hắn sau một hồi ngạc nhiên thì cũng vội trèo lên ngồi kế bên tôi, hương thơm dìu dịu tỏa ra từ lồng ngực hắn vấn vít ở đầu mũi.
Từ trên đây nhìn xuống buổi hội hoa đăng rất rõ, tôi thỏa thê ngắm nhìn tân Hoàng Hậu cao cao tại thượng khoác y phục bằng lụa thượng hạng, ngồi kế bên là Thái sư thần thái ung dung tự tại. Chẳng mấy chốc, Nguyệt Cát tiểu thư bước lên vũ đài, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh cây nguyệt cầm. Nàng ta có dáng vẻ yêu kiều, "đạm nhã thoát tục", thoạt nhìn tưởng như thần tiên trên trời giáng thế. Nguyệt Cát chần chữ mãi không gảy đàn, ánh mắt luôn dừng lại chỗ các vị vương gia đang thưởng trà như thể ngóng trông ai đó.
- Nàng ấy đang chờ ai thì phải?
Hắn ta ung dung phẩy quạt, ánh mắt hoàn toàn không đặt trên người Nguyệt Cát:
- Vậy sao? Cô có vẻ mong chờ nàng ta gảy đàn quá nhỉ?
- Đương nhiên rồi, ta quê mùa đã lâu, bây giờ mới có dịp mở to mắt để xem. - Tôi cáu kỉnh trước nụ cười đầy vẻ chế giễu của hắn.
- Ồ. Nguyệt Cát sắp sửa gảy đàn kìa, mau xem đi.
Mười ngón tay yêu kiều thướt tha nhảy múa trên dây đàn, những thanh âm trong trẻo dịu dàng như tiếng suối róc rách chảy tuôn ra từ đầu ngón tay. Nguyệt Cát khẽ nhắm mắt phiêu diêu theo tiếng đàn, dường như cả tâm tư của nàng đều đặt trong khúc nhạc.
Tôi mải lắng nghe đến đờ cả người, khi tiếng đàn vừa dứt, một tràng vỗ tay như pháo nổ ồ ạt vang lên, tân Thái Hậu cũng mỉm cười hài lòng. Nguyệt Cát rời khỏi vũ đài, ánh mắt lần nữa đặt xuống vị trí của các vương gia, gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy Đại Lâm bên bờ Đạm Thủy dường như rất lo lắng không tìm thấy tôi. Tôi vội vàng trượt khỏi cây sồi cổ thụ, cắm đầu chạy khỏi bãi đất bỏ hoang, chỉ sợ Đại Lâm một khắc nữa sẽ biến mất.
- Này, cô chưa nói cho ta biết cô tên gì?
- Bèo nước gặp nhau, hỏi tên ta làm gì? - Tôi không quay đầu lại, cắm cúi chạy về phía trước.
Tiếng hắn ta vang vọng trong gió:
- Nhớ kỹ nhé, ta là Mộ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.