Chương 25
T/H12
16/01/2024
Bên ngoài kia.
“Đội trưởng! Chiếc Audi đã mất dấu ở khu vực rừng phòng hộ!”
“Mọe kiếp!” Tiến Phát đập tay lên vô lăng chửi bậy. Rồi nói vào bộ đàm: “Khoanh vùng phạm vi 5 km cho anh!” Tiến Phát tin Huỳnh Nguyên chỉ ẩn thân ở khoảng không gian này.
Anh dừng xe trước khu rừng phòng hộ. Xuống xe đi một vòng. Gió đêm từ biển thổi qua rặng phi lao nghe vun vút. Hơi muối theo gió phả vào mặt, vào môi nghe mặn chát.
Mọi hình ảnh thu được từ camera an ninh công cộng không vươn tới dấu xe đi vào hẻm nhỏ của Huỳnh Nguyên.
Từ dấu lốp xe còn sót lại ở ngã ba, anh quật đèn pin kiểm tra bốn phía. Rồi quyết định đi vào một cung đường vắng. Hai bên heo hút lạnh tanh. Trong ánh đèn pha, hình ảnh chiếc Audi đen lọt vào tầm mắt.
Anh tấp vào vệ đường. Rồi mở cửa xuống xe. Men theo bóng tối, Tiến Phát tiến về chiếc Audi.
Đây là một ngôi nhà cũ nằm tít sau rặng phi lao. Bốn bên chỉ lưa thưa, lác đác vài căn nhà nhỏ. Có người ở mà cũng có thể là bỏ hoang. Không khó để nhận ra, đây là một khu tái định cư trên một bản vẽ. Nhưng sau đó, vì một lí do nào đó đã hủy bỏ. Nên những căn nhà cất để chắn đất chờ hưởng tiền đền bù này đã không còn ứng nghiệm.
Huỳnh Nguyên tắt pin nhét vào túi. Bằng một cú nhảy, anh nhẹ nhàng phi thân qua chiếc cổng sắt cũ mèm. Rồi đi vào khoảng sân, thành thạo dùng chút kỹ xảo mở cửa.
Trong nhà tối om. Ngoại trừ một căn phòng có ánh đèn nhàn nhạt. Anh đến gần, áp tai vào cánh cửa gỗ.
Bên trong mười phút trước.
“Huỳnh Nguyên! Anh định làm gì?” Phương Kiều nén đau vội vàng bật dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô thấy gã chồng biến thái đã bắt đầu cởi phăng từng lớp áo. Anh ta ném chiếc áo khoác da vừa cởi ra. Rồi cởi luôn chiếc áo phông. Một cơ thể hầm hập sức nóng đổ ập xuống giường.
Phương Kiều lập tức đứng lên, vừa lùi vừa tìm đường thoát.
"Tôi nói cho em biết, đêm nay em đừng hòng thoát khỏi nghĩa vụ làm vợ!
Khôn ngoan thì nằm xuống phối hợp với anh cho nó bốc. Còn cố chấp chống cự…thì đau đớn ráng chịu."
Dứt lời anh ta với tay chộp lấy cổ chân Phương Kiều. Cô hoảng hốt phóng thằng qua chiếc bàn trang điểm. Hấp tấp bê chiếc ghế ném thẳng vào khung gương trước bàn.
Hành động bất chấp của Phương Kiều làm Huỳnh Nguyên sững sờ. Nhưng chỉ là thoáng qua. Anh ta cười. Tràng cười như bị ai nhập. Rồi chỉ chỉ tay vào Phương Kiều: "Em cũng ghê gớm lắm! Dám đập vỡ gương dùng mảnh thủy tinh uy hiếp tôi.
Nào! Nào! Em đâm anh xem!" Anh ta ngoắc tay mời cô. Rồi tận tình chỉ điểm: “Đây! Em đâm vào chỗ này nè!” Anh ta chỉ vào cổ họng mình: “Đây là nơi hiểm! Chỉ cần em cắm mảnh thủy tinh vào đó…” Anh ta chậc chậc hai tiếng. Rồi trừng đôi mắt không còn nhiệt độ vào vợ nói hết lời muốn nói: "Bảo đảm anh nghẻo ngay!
Anh mà đi rồi! Em tự do hú hí với trai! Tự do muốn làm bà cảnh sát hay bà luật sư gì cũng được!
Hai anh em nhà nó chắc tử tế hơn anh. Anh là một thằng chồng tồi…chết không đáng tiếc!"
Nói xong anh ta bổ nhào tới cô. Vì anh ta thừa biết, Phương Kiều chỉ dọa. Bởi, tâm tánh cô vốn hiền lành, thiện lương. Một con sâu, con kiến không dám giết thì làm sao mà… giết người.
Đúng như anh ta đoán, Phương Kiều không dám chĩa mảnh thủy tinh vỡ về phía anh ta nữa. Mà tay cô run run. Theo từng bước chân lùi lại sau. Cô bất ngờ dí mảnh vỡ vào cổ mình. Rồi nói lớn với Huỳnh Nguyên: “Nếu anh nhất quyết bức tôi. Tôi chớt trước mặt anh!”
Huỳnh Nguyên bật cười. Anh ta lại nhìn vào mắt cô. Một đôi mắt cương nghị, quyết diệt thân nếu anh ta cố chấp.
Không hiểu sao khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Huỳnh Nguyên lại thôi không tiến tới nữa. Qua một phút chậm lại, anh ta nhìn cô: “Em chán ghét anh đến thế cơ à?”
“…” Phương Kiều tay giữ chặt mảnh thủy tinh, mắt nhìn anh ta không chớp.
“Thà hủy thân còn hơn sống tiếp với anh?”
“…”
“Được! Nếu đã như vậy…Anh giúp em chu toàn!” Lời vừa dứt, Huỳnh Nguyên mạnh mẽ tiến tới.
Phương Kiều run lẩy bẩy tiến về phía cửa, nói to: “Huỳnh Nguyên! Anh đừng ép tôi! Đừng ép tôi!”
Anh ta xòe hai bàn tay: "OK! Anh đâu có ép vợ! Anh chỉ là muốn một bước giúp em toại nguyện thôi!
Em yên tâm! Sau khi em chớt đi! Anh sẽ xây cho em một ngôi mộ năm tầng. Nền lát đá hoa cương. Tường ốp men thượng hạng.
Anh sẽ đóng trần thạch cao, lắp hệ thống đèn led nhấp nháy cho em.
Còn mái? Anh sẽ cho đúc hai con rồng, hai con phụng bắt tụi nó hầu em!
Sao em thỏa mãn chưa? Hay có nhu cầu nào khác? Em cứ nói đi! Huỳnh Nguyên anh sẵn sàng đáp ứng em lần chót!"
“Anh điên rồi! Thật sự điên rồi Huỳnh Nguyên!”
“Phải! Anh điên! Anh điên là do em ép anh!”
"Không! Tôi chưa bao giờ ép anh! Là anh tự làm tự chịu! Còn nỡ khiến tôi vong mạng.
Hôn nhân đã nguội lạnh! Anh có người tình của anh! Tôi có cuộc sống của tôi!
Trên trái đất này biết bao đôi đưa nhau ra tòa? Hà cớ gì anh lại cố chấp!
Hãy buông bỏ tất cả quá khứ! Sống tiếp cuộc đời mới ở tương lại. Như vậy có được không?"
Lời cô nói chân thành và tốt đẹp biết bao nhiêu. Vậy mà chỉ đổi lại một tiếng: “Không!” lạnh lùng trong màn đêm thanh vắng.
“Đội trưởng! Chiếc Audi đã mất dấu ở khu vực rừng phòng hộ!”
“Mọe kiếp!” Tiến Phát đập tay lên vô lăng chửi bậy. Rồi nói vào bộ đàm: “Khoanh vùng phạm vi 5 km cho anh!” Tiến Phát tin Huỳnh Nguyên chỉ ẩn thân ở khoảng không gian này.
Anh dừng xe trước khu rừng phòng hộ. Xuống xe đi một vòng. Gió đêm từ biển thổi qua rặng phi lao nghe vun vút. Hơi muối theo gió phả vào mặt, vào môi nghe mặn chát.
Mọi hình ảnh thu được từ camera an ninh công cộng không vươn tới dấu xe đi vào hẻm nhỏ của Huỳnh Nguyên.
Từ dấu lốp xe còn sót lại ở ngã ba, anh quật đèn pin kiểm tra bốn phía. Rồi quyết định đi vào một cung đường vắng. Hai bên heo hút lạnh tanh. Trong ánh đèn pha, hình ảnh chiếc Audi đen lọt vào tầm mắt.
Anh tấp vào vệ đường. Rồi mở cửa xuống xe. Men theo bóng tối, Tiến Phát tiến về chiếc Audi.
Đây là một ngôi nhà cũ nằm tít sau rặng phi lao. Bốn bên chỉ lưa thưa, lác đác vài căn nhà nhỏ. Có người ở mà cũng có thể là bỏ hoang. Không khó để nhận ra, đây là một khu tái định cư trên một bản vẽ. Nhưng sau đó, vì một lí do nào đó đã hủy bỏ. Nên những căn nhà cất để chắn đất chờ hưởng tiền đền bù này đã không còn ứng nghiệm.
Huỳnh Nguyên tắt pin nhét vào túi. Bằng một cú nhảy, anh nhẹ nhàng phi thân qua chiếc cổng sắt cũ mèm. Rồi đi vào khoảng sân, thành thạo dùng chút kỹ xảo mở cửa.
Trong nhà tối om. Ngoại trừ một căn phòng có ánh đèn nhàn nhạt. Anh đến gần, áp tai vào cánh cửa gỗ.
Bên trong mười phút trước.
“Huỳnh Nguyên! Anh định làm gì?” Phương Kiều nén đau vội vàng bật dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô thấy gã chồng biến thái đã bắt đầu cởi phăng từng lớp áo. Anh ta ném chiếc áo khoác da vừa cởi ra. Rồi cởi luôn chiếc áo phông. Một cơ thể hầm hập sức nóng đổ ập xuống giường.
Phương Kiều lập tức đứng lên, vừa lùi vừa tìm đường thoát.
"Tôi nói cho em biết, đêm nay em đừng hòng thoát khỏi nghĩa vụ làm vợ!
Khôn ngoan thì nằm xuống phối hợp với anh cho nó bốc. Còn cố chấp chống cự…thì đau đớn ráng chịu."
Dứt lời anh ta với tay chộp lấy cổ chân Phương Kiều. Cô hoảng hốt phóng thằng qua chiếc bàn trang điểm. Hấp tấp bê chiếc ghế ném thẳng vào khung gương trước bàn.
Hành động bất chấp của Phương Kiều làm Huỳnh Nguyên sững sờ. Nhưng chỉ là thoáng qua. Anh ta cười. Tràng cười như bị ai nhập. Rồi chỉ chỉ tay vào Phương Kiều: "Em cũng ghê gớm lắm! Dám đập vỡ gương dùng mảnh thủy tinh uy hiếp tôi.
Nào! Nào! Em đâm anh xem!" Anh ta ngoắc tay mời cô. Rồi tận tình chỉ điểm: “Đây! Em đâm vào chỗ này nè!” Anh ta chỉ vào cổ họng mình: “Đây là nơi hiểm! Chỉ cần em cắm mảnh thủy tinh vào đó…” Anh ta chậc chậc hai tiếng. Rồi trừng đôi mắt không còn nhiệt độ vào vợ nói hết lời muốn nói: "Bảo đảm anh nghẻo ngay!
Anh mà đi rồi! Em tự do hú hí với trai! Tự do muốn làm bà cảnh sát hay bà luật sư gì cũng được!
Hai anh em nhà nó chắc tử tế hơn anh. Anh là một thằng chồng tồi…chết không đáng tiếc!"
Nói xong anh ta bổ nhào tới cô. Vì anh ta thừa biết, Phương Kiều chỉ dọa. Bởi, tâm tánh cô vốn hiền lành, thiện lương. Một con sâu, con kiến không dám giết thì làm sao mà… giết người.
Đúng như anh ta đoán, Phương Kiều không dám chĩa mảnh thủy tinh vỡ về phía anh ta nữa. Mà tay cô run run. Theo từng bước chân lùi lại sau. Cô bất ngờ dí mảnh vỡ vào cổ mình. Rồi nói lớn với Huỳnh Nguyên: “Nếu anh nhất quyết bức tôi. Tôi chớt trước mặt anh!”
Huỳnh Nguyên bật cười. Anh ta lại nhìn vào mắt cô. Một đôi mắt cương nghị, quyết diệt thân nếu anh ta cố chấp.
Không hiểu sao khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Huỳnh Nguyên lại thôi không tiến tới nữa. Qua một phút chậm lại, anh ta nhìn cô: “Em chán ghét anh đến thế cơ à?”
“…” Phương Kiều tay giữ chặt mảnh thủy tinh, mắt nhìn anh ta không chớp.
“Thà hủy thân còn hơn sống tiếp với anh?”
“…”
“Được! Nếu đã như vậy…Anh giúp em chu toàn!” Lời vừa dứt, Huỳnh Nguyên mạnh mẽ tiến tới.
Phương Kiều run lẩy bẩy tiến về phía cửa, nói to: “Huỳnh Nguyên! Anh đừng ép tôi! Đừng ép tôi!”
Anh ta xòe hai bàn tay: "OK! Anh đâu có ép vợ! Anh chỉ là muốn một bước giúp em toại nguyện thôi!
Em yên tâm! Sau khi em chớt đi! Anh sẽ xây cho em một ngôi mộ năm tầng. Nền lát đá hoa cương. Tường ốp men thượng hạng.
Anh sẽ đóng trần thạch cao, lắp hệ thống đèn led nhấp nháy cho em.
Còn mái? Anh sẽ cho đúc hai con rồng, hai con phụng bắt tụi nó hầu em!
Sao em thỏa mãn chưa? Hay có nhu cầu nào khác? Em cứ nói đi! Huỳnh Nguyên anh sẵn sàng đáp ứng em lần chót!"
“Anh điên rồi! Thật sự điên rồi Huỳnh Nguyên!”
“Phải! Anh điên! Anh điên là do em ép anh!”
"Không! Tôi chưa bao giờ ép anh! Là anh tự làm tự chịu! Còn nỡ khiến tôi vong mạng.
Hôn nhân đã nguội lạnh! Anh có người tình của anh! Tôi có cuộc sống của tôi!
Trên trái đất này biết bao đôi đưa nhau ra tòa? Hà cớ gì anh lại cố chấp!
Hãy buông bỏ tất cả quá khứ! Sống tiếp cuộc đời mới ở tương lại. Như vậy có được không?"
Lời cô nói chân thành và tốt đẹp biết bao nhiêu. Vậy mà chỉ đổi lại một tiếng: “Không!” lạnh lùng trong màn đêm thanh vắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.