Chương 26
T/H12
17/01/2024
Cùng với tiếng ‘không’, gọng kìm của Huỳnh Nguyên cũng tiếp sát cổ tay đang cầm vật sắc nhọn của Phương Kiều.
Bang!
Một cái tát in vô má trái của anh ta kèm theo lời phẫn nộ: “Tôi đúng là đui mù mới dính vào anh!”
Dính vào tên chồng bám dai như đỉa, chặt không đứt, bứt không rời, cô thật là khổ. Không yêu nữa thì ly hôn. Một việc tưởng chừng như dễ dàng lại cực kì khổ sợ, khó khăn đối với cô: “Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi?”
Huỳnh Nguyên giữ chặt cổ tay cầm mảnh thủy tinh vỡ của Phương Kiều, tay còn lại vuốt ve gò má cô: "Muốn cái gì à? Muốn tài sản của tôi không mẻ một xu! Muốn em ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi rên rỉ. Muốn em cả đời này cứ nằm như thế!
Sao nào? Em có đồng ý không?
Đồng ý rồi anh đưa em về! Đưa em đi mua chiếc nhẫn kim cương khác! Chiếc có giá một tỷ ý, em chịu không?"
“Không! Huỳnh Nguyên! Ý tôi đã quyết! Nếu anh còn chút tình hãy đồng ý kí đơn buông tha cho tôi!”
“Buông tha cho em à?” Anh ta cười phá lên: "Không đời nào!
Có làm ma, em cũng là con ma đói. Con ma của nhà họ Huỳnh!
Đừng mơ cắt đôi tài sản ôm đi!"
“Thằng khốn!” Tiến Phát giật phăng cánh cửa đã âm thầm mở khóa trước đó.
Cùng với cú đấm tống thẳng vào mặt Huỳnh Nguyên, anh ôm lấy Phương Kiều lùi về sau cánh cửa: “Là anh đây! Đừng sợ!”
“Tiến Phát! Sao tí giờ anh mới đến! Anh có biết em sợ lắm không?” Phương Kiều dụi đầu vào ngực anh khóc ngon lành. Bao ấm ức cùng với nỗi sợ bị kìm nén, phút chốc vỡ òa như dòng thác lũ.
“Anh xin lỗi em!” Tiến Phát ghì chặt cô vào lòng. Đem hơi nóng cơ thể người đàn ông sưởi ấm người phụ nữ mãi run lên vì sợ.
Anh cởi phăng chiếc sơmi trắng bọc lấy thân ảnh mảnh mai, liên tục xoa sống lưng cô trấn an: “Ổn rồi! Ổn rồi! Đã có anh! Em đừng sợ nữa!”
“Wao! Thâm tình gớm nhỉ?” Huỳnh Nguyên lảo đảo mở tung cánh cửa, tay quệt vết máu còn dính ở khóe miệng, nhìn cái gai chướng mắt: “Cảnh sát ức hiếp dân thường! Dùng vũ lực lấy máu người ta hòng cướp vợ người hử?”
Tiến Phát quắc mắt nhìn Huỳnh Nguyên: “Anh mà dân thường sao? Tôi thấy anh giống bọn bắt cóc đàn bà, con gái!”
“Bắt cóc đàn bà, con gái?” Anh ta cười to lên rồi chỉ tay vào Tiến Phát: “Luật nào ghi chồng đưa vợ về nhà là bắt cóc?”
"Nhà? Nơi đây cũng được gọi là nhà?
Anh tưởng thiên hạ ngu? Hay gu thẩm mỹ anh kém?" Tiến Phát tức muốn tống cho gã đàn thúi ăn thêm cú đấm cho tỉnh táo bớt nói xàm.
Vậy mà, anh ta vẫn còn cười được: "Thấp hay cao kệ cha tao!
Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì bấm biến! Đừng chõ mũi vào chuyện gia đình người khác!
Nếu nổi máu làm càn, lạng vạng ôm vợ người ta, cản trở vợ chồng họ ân ái…coi tao kiện mày bay chức! Về nhà chăn lợn thì đừng trách!"
Tiến Phát lười nói chuyện với cối xay. Anh kéo lại chiếc áo tủ ấm cho Phương Kiều rồi ôm cô rời đi.
“Nè! Cái thằng 113 kia! Bộ điếc hay sao tao nói không nghe? Mau bỏ con đàn bà hư thân mất nết đó lại cho tao!” Anh ta chạy bổ nhào vào Tiến Phát.
Mảnh thủy tinh vỡ lấy được từ tay Phương Kiều chĩa thẳng vào mắt anh.
Tiến Phát một tay ôm Phương Kiều, nhanh nhẹn nghiêng người né tránh cú chơi ác của Huỳnh Nguyên, tay còn lại chộp lấy cổ tay anh ta.
Bằng một động tác. Phương Kiều nghe Huỳnh Nguyên la thét lên: “Á!”
Rồi giọng cảnh cáo của Tiến Phát: “Còn manh động cản trở người thi hành công vụ. Đừng trách tôi còng tay đưa về phòng!” Anh hất mạnh tay. Tiện chân đạp luôn một đạp khiến Huỳnh Nguyên chới với thối lui ra sau.
Anh ta ôm cánh tay đau xuýt xoa nhìn theo bóng lưng Tiến Phát. Càng nhìn càng tức. Càng tức thì càng không cam. Anh ta dùng sức nhổ cọc hàng rào vác chạy theo.
Nghe tiếng vút như tiếng gió bên tai. Tiến Phát đẩy Phương Kiều về trước. Bản thân xoay lại. Kê tay đỡ lấy vật đang bủa xuống đầu anh.
“Có phải anh chán sống, chán cầm dao giải phẫu không?” Tiến Phát thật muốn bẻ gãy luôn ‘bàn tay vàng trong làng mổ xẻ’ quăng cho chóa nó ăn.
“Đây mày bẻ thử tao xem!” Anh ta thí mạng cùi.
Tiến Phát chiều ý anh ta chút kẻo bảo anh kém cỏi chỉ biết dọa người.
“Á…á…á…! Đau…au…! Mày mau thả tay tao ra! Thằng chóa chớt!”
“Huỳnh Nguyên! Anh nghe cho rõ đây! Còn lỗ mãng, bạo hành vợ con, ép người đưa đi khỏi nơi cư trú…tôi sẽ bắt anh về tội: bắt cóc!”
Anh siết mạnh tay thêm chút, trừng đôi mắt sói vào Huỳnh Nguyên: “Nhớ chưa?”
Huỳnh Nguyên im lặng. Cánh tay phải sắp bị thằng cảnh sát phế đau điếng. Trán anh ta bắt đầu rịn mồ hôi. Vậy mà, cái miệng vẫn ngứa: “Tao đếch sợ!”
"Ồ! Tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản có mức án từ 2 đến 7 năm. Trường hợp có tình tiết tăng nặng thì 20 năm hoặc chung thân!
Anh vẫn đếch sợ ư?"
“Luật nào cấm chồng đưa vợ đi đổi gió? Vợ ông mày, ông mày muốn đưa đi đâu thì đưa à, liên quan gì tới bọn cốm mấy người?”
Tiến Phát vặn người, gồng tay lên chuột. Rồi thổi phù phù lên mái tóc buông rủ xuống vầng trán cao, như có như không nói: "Cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ cuộc sống bình an cho người dân!
Ai dám phá rối trật tự an ninh…hốt về phòng!"
Bang!
Một cái tát in vô má trái của anh ta kèm theo lời phẫn nộ: “Tôi đúng là đui mù mới dính vào anh!”
Dính vào tên chồng bám dai như đỉa, chặt không đứt, bứt không rời, cô thật là khổ. Không yêu nữa thì ly hôn. Một việc tưởng chừng như dễ dàng lại cực kì khổ sợ, khó khăn đối với cô: “Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi?”
Huỳnh Nguyên giữ chặt cổ tay cầm mảnh thủy tinh vỡ của Phương Kiều, tay còn lại vuốt ve gò má cô: "Muốn cái gì à? Muốn tài sản của tôi không mẻ một xu! Muốn em ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi rên rỉ. Muốn em cả đời này cứ nằm như thế!
Sao nào? Em có đồng ý không?
Đồng ý rồi anh đưa em về! Đưa em đi mua chiếc nhẫn kim cương khác! Chiếc có giá một tỷ ý, em chịu không?"
“Không! Huỳnh Nguyên! Ý tôi đã quyết! Nếu anh còn chút tình hãy đồng ý kí đơn buông tha cho tôi!”
“Buông tha cho em à?” Anh ta cười phá lên: "Không đời nào!
Có làm ma, em cũng là con ma đói. Con ma của nhà họ Huỳnh!
Đừng mơ cắt đôi tài sản ôm đi!"
“Thằng khốn!” Tiến Phát giật phăng cánh cửa đã âm thầm mở khóa trước đó.
Cùng với cú đấm tống thẳng vào mặt Huỳnh Nguyên, anh ôm lấy Phương Kiều lùi về sau cánh cửa: “Là anh đây! Đừng sợ!”
“Tiến Phát! Sao tí giờ anh mới đến! Anh có biết em sợ lắm không?” Phương Kiều dụi đầu vào ngực anh khóc ngon lành. Bao ấm ức cùng với nỗi sợ bị kìm nén, phút chốc vỡ òa như dòng thác lũ.
“Anh xin lỗi em!” Tiến Phát ghì chặt cô vào lòng. Đem hơi nóng cơ thể người đàn ông sưởi ấm người phụ nữ mãi run lên vì sợ.
Anh cởi phăng chiếc sơmi trắng bọc lấy thân ảnh mảnh mai, liên tục xoa sống lưng cô trấn an: “Ổn rồi! Ổn rồi! Đã có anh! Em đừng sợ nữa!”
“Wao! Thâm tình gớm nhỉ?” Huỳnh Nguyên lảo đảo mở tung cánh cửa, tay quệt vết máu còn dính ở khóe miệng, nhìn cái gai chướng mắt: “Cảnh sát ức hiếp dân thường! Dùng vũ lực lấy máu người ta hòng cướp vợ người hử?”
Tiến Phát quắc mắt nhìn Huỳnh Nguyên: “Anh mà dân thường sao? Tôi thấy anh giống bọn bắt cóc đàn bà, con gái!”
“Bắt cóc đàn bà, con gái?” Anh ta cười to lên rồi chỉ tay vào Tiến Phát: “Luật nào ghi chồng đưa vợ về nhà là bắt cóc?”
"Nhà? Nơi đây cũng được gọi là nhà?
Anh tưởng thiên hạ ngu? Hay gu thẩm mỹ anh kém?" Tiến Phát tức muốn tống cho gã đàn thúi ăn thêm cú đấm cho tỉnh táo bớt nói xàm.
Vậy mà, anh ta vẫn còn cười được: "Thấp hay cao kệ cha tao!
Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì bấm biến! Đừng chõ mũi vào chuyện gia đình người khác!
Nếu nổi máu làm càn, lạng vạng ôm vợ người ta, cản trở vợ chồng họ ân ái…coi tao kiện mày bay chức! Về nhà chăn lợn thì đừng trách!"
Tiến Phát lười nói chuyện với cối xay. Anh kéo lại chiếc áo tủ ấm cho Phương Kiều rồi ôm cô rời đi.
“Nè! Cái thằng 113 kia! Bộ điếc hay sao tao nói không nghe? Mau bỏ con đàn bà hư thân mất nết đó lại cho tao!” Anh ta chạy bổ nhào vào Tiến Phát.
Mảnh thủy tinh vỡ lấy được từ tay Phương Kiều chĩa thẳng vào mắt anh.
Tiến Phát một tay ôm Phương Kiều, nhanh nhẹn nghiêng người né tránh cú chơi ác của Huỳnh Nguyên, tay còn lại chộp lấy cổ tay anh ta.
Bằng một động tác. Phương Kiều nghe Huỳnh Nguyên la thét lên: “Á!”
Rồi giọng cảnh cáo của Tiến Phát: “Còn manh động cản trở người thi hành công vụ. Đừng trách tôi còng tay đưa về phòng!” Anh hất mạnh tay. Tiện chân đạp luôn một đạp khiến Huỳnh Nguyên chới với thối lui ra sau.
Anh ta ôm cánh tay đau xuýt xoa nhìn theo bóng lưng Tiến Phát. Càng nhìn càng tức. Càng tức thì càng không cam. Anh ta dùng sức nhổ cọc hàng rào vác chạy theo.
Nghe tiếng vút như tiếng gió bên tai. Tiến Phát đẩy Phương Kiều về trước. Bản thân xoay lại. Kê tay đỡ lấy vật đang bủa xuống đầu anh.
“Có phải anh chán sống, chán cầm dao giải phẫu không?” Tiến Phát thật muốn bẻ gãy luôn ‘bàn tay vàng trong làng mổ xẻ’ quăng cho chóa nó ăn.
“Đây mày bẻ thử tao xem!” Anh ta thí mạng cùi.
Tiến Phát chiều ý anh ta chút kẻo bảo anh kém cỏi chỉ biết dọa người.
“Á…á…á…! Đau…au…! Mày mau thả tay tao ra! Thằng chóa chớt!”
“Huỳnh Nguyên! Anh nghe cho rõ đây! Còn lỗ mãng, bạo hành vợ con, ép người đưa đi khỏi nơi cư trú…tôi sẽ bắt anh về tội: bắt cóc!”
Anh siết mạnh tay thêm chút, trừng đôi mắt sói vào Huỳnh Nguyên: “Nhớ chưa?”
Huỳnh Nguyên im lặng. Cánh tay phải sắp bị thằng cảnh sát phế đau điếng. Trán anh ta bắt đầu rịn mồ hôi. Vậy mà, cái miệng vẫn ngứa: “Tao đếch sợ!”
"Ồ! Tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản có mức án từ 2 đến 7 năm. Trường hợp có tình tiết tăng nặng thì 20 năm hoặc chung thân!
Anh vẫn đếch sợ ư?"
“Luật nào cấm chồng đưa vợ đi đổi gió? Vợ ông mày, ông mày muốn đưa đi đâu thì đưa à, liên quan gì tới bọn cốm mấy người?”
Tiến Phát vặn người, gồng tay lên chuột. Rồi thổi phù phù lên mái tóc buông rủ xuống vầng trán cao, như có như không nói: "Cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ cuộc sống bình an cho người dân!
Ai dám phá rối trật tự an ninh…hốt về phòng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.