Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 17: Học Trộm
Di Nhiên
23/04/2022
Tạ Ngọc Uyên cầm bồ kết từ bếp đi ra, mắt lại liếc qua phía đông phòng. Đồ ăn đặt trên chõng tre đã trống không. Tạ Ngọc Uyên nhanh chóng dọn dẹp chén bát, đặt chõng tre về chỗ cũ, miệng lẩm bẩm:
"Vị thiếu gia này là quỷ đói đầu thai à, sao có thể ăn nhanh như vậy?"
Trong phòng. Vị thiếu niên đứng sát cửa sổ tay khẽ run, một đôi mắt đen trầm tĩnh không gợn sóng.
Truyên được cập nhật sớm nhất tại dtruyencom
Trương lang trung sau khi ăn cơm sáng liền có người lần lượt tới khám bệnh. Tạ Ngọc Uyên sợ Cao thị thấy nhiều người xa lạ sẽ phát bệnh, liền đem nàng tới bếp. Chính mình thì ở bên ngoài làm một nha đầu bưng trà rót nước. Đôi mắt lỗ tai nàng cũng không hề nhàn rỗi, những lời Trương lang trung nói với người bệnh, kê phương thuốc, từng cái từng cái ghi tạc trong lòng.
Tôn lão nương khi tới nhà lang trung liền thấy cảnh tượng một bên Trương lang trung híp nửa con mắt, một tay vuốt râu, một tay bắt mạch cho người bệnh; một bên, cái thứ tiểu tiện nhân Tạ Ngọc Uyên kia thì đang châm trà rót nước. Rót trà xong nàng lại thuận tay cầm giẻ lau lau dọn chỗ này chỗ kia.
Tôn lão nương không biết vì sao đột nhiên không dám bước vào.
"A, tổ mẫu đến."
Tạ Ngọc Uyên mang theo tươi cười trên mặt bước ra ngoài.
“Người tới tìm nương sao? Nương đang ở nhà bếp vá chăn áo cho lang trung. Lang trung nói nương may vá tốt nên muốn nương ở đây giúp đỡ mấy ngày.”
Tôn lão nương vừa muốn mở miệng lại phát hiện không biết nên nói gì, lời muốn nói ra lại bị tiểu tiện nhân này chặn lại.
“Tổ mẫu không cần phải lo lắng, con sẽ chăm sóc nương thật tốt, Trương lang trung là người lương thiện, ông ấy sẽ không để nương làm việc làm việc không công đâu, nương ở đây cũng có thể kiếm thêm chút tiền.”
Vừa nghe đến tiền, Tôn lão nương liền lập tức tươi cười.
“Không phải ta tới tìm nương ngươi, chỉ là ta không yên tâm ngươi làm việc, để ý hầu hạ Trương lang trung thật tốt đi.” Tôn lão nương nói.
“Vậy tổ mẫu đi thong thả, con không giữ người ở lại nữa, lang trung cũng nói không được rời đi quá lâu.” Tạ Ngọc Uyên nói xong liền quay lưng đi vào.
Tôn lão nương nhìn bóng lưng nàng, trong lòng khó chịu, bà nói muốn rời đi khi nào chứ?
Tạ Ngọc Uyên bước vào phòng sắc mặt tươi cười liền thay đổi. Bà lão kia nói muốn tới xem nàng là giả, tới đưa nương nàng về mới là thật, may mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì……….
Bỗng nhiên đâu đó truyền đến hai tiếng “ọc ọc, ọc ọc”. Trương lang trung mặt không đỏ tim không đập liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên. Ý muốn nhắc nhở nàng mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi nàng còn không mau đi nấu cơm, muốn đói chết hắn sao?
Tạ Ngọc Uyên hiểu ý, mau chóng buông giẻ lau chạy xuống bếp làm việc. Không bao lâu sau đồ ăn thơm nức nóng hổi đã được bưng lên.
Trương lang trung ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng khám xong cho bệnh nhân cuối cùng rồi đi ăn, dtruyencom vừa nhìn, đập vào mắt ông là một bát thịt xào cải trắng cùng một bát cơm.
Tạ Ngọc Uyên nhìn sắc mặt ông, nói : “Lang trung, chỗ thịt và cá ở trong bếp ta không dám động, sợ ngươi…….”
“Không cần lo. Nhớ kỹ, một ngày nấu hai bữa cơm, trưa một bữa, tối một bữa, mỗi bữa phải có ba món ăn một món canh, phải làm đủ, không cho phép thiếu món nào.”
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên chấn động. Trương lang trung này ăn mặc trông rách tung tóe như vậy sao có thể ăn uống đầy đủ như vậy chứ? Hắn thực sự không tiếc sao.
Ở Tôn gia suốt ngày ăn cháo cùng rau dại, đến nơi này liền biến thành ba món ăn một món canh, chỗ tột thật nhiều a.”
“Đã đưa cơm cho chất nhi của ta chưa?”
*chất nhi : cháu trai
Tạ Ngọc Uyên vội thu lại ý nghĩ, nói : “Chưa có đưa, chờ lang trung ăn xong ta sẽ……..”
“Sau này phải đưa cơm cho hắn trước.” Trương lang trung ngắt lời nàng, nói.
Tạ Ngọc Uyên cả kinh, vội nói : “Vâng, ta đã biết.”
Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính để ủng hộ người dịch nhé^^
Đông phòng. Lúc đưa cơm.
Tạ Ngọc Uyên vẫn đặt đồ ăn trên chõng tre, đứng ngoài cửa thông báo một tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được tò mò liếc vào phía trong phòng.
Là người đều sẽ chết vì tò mò. Nàng không hiểu Trương lang trung khám bệnh, kê đơn thuốc, châm cứu cũng chỉ kiếm được một hai văn tiền, nuôi một mình còn được, nhưng hắn còn nuôi thêm một chất nhi ăn không ngồi rồi, vậy bạc từ đâu mà có chứ?
Những y phục đưa nàng giặt kia tuy bẩn thỉu hôi hám nhưng hương liệu không phải thứ gia đình bình thường có thể dùng. Xem ra Trương lang trung cũng là người có thân phận.
Nàng vẫn nên thành thành thật thật mà học trộm y thuật, chờ học được thì sẽ phủi mông chạy lấy người thôi.
"Vị thiếu gia này là quỷ đói đầu thai à, sao có thể ăn nhanh như vậy?"
Trong phòng. Vị thiếu niên đứng sát cửa sổ tay khẽ run, một đôi mắt đen trầm tĩnh không gợn sóng.
Truyên được cập nhật sớm nhất tại dtruyencom
Trương lang trung sau khi ăn cơm sáng liền có người lần lượt tới khám bệnh. Tạ Ngọc Uyên sợ Cao thị thấy nhiều người xa lạ sẽ phát bệnh, liền đem nàng tới bếp. Chính mình thì ở bên ngoài làm một nha đầu bưng trà rót nước. Đôi mắt lỗ tai nàng cũng không hề nhàn rỗi, những lời Trương lang trung nói với người bệnh, kê phương thuốc, từng cái từng cái ghi tạc trong lòng.
Tôn lão nương khi tới nhà lang trung liền thấy cảnh tượng một bên Trương lang trung híp nửa con mắt, một tay vuốt râu, một tay bắt mạch cho người bệnh; một bên, cái thứ tiểu tiện nhân Tạ Ngọc Uyên kia thì đang châm trà rót nước. Rót trà xong nàng lại thuận tay cầm giẻ lau lau dọn chỗ này chỗ kia.
Tôn lão nương không biết vì sao đột nhiên không dám bước vào.
"A, tổ mẫu đến."
Tạ Ngọc Uyên mang theo tươi cười trên mặt bước ra ngoài.
“Người tới tìm nương sao? Nương đang ở nhà bếp vá chăn áo cho lang trung. Lang trung nói nương may vá tốt nên muốn nương ở đây giúp đỡ mấy ngày.”
Tôn lão nương vừa muốn mở miệng lại phát hiện không biết nên nói gì, lời muốn nói ra lại bị tiểu tiện nhân này chặn lại.
“Tổ mẫu không cần phải lo lắng, con sẽ chăm sóc nương thật tốt, Trương lang trung là người lương thiện, ông ấy sẽ không để nương làm việc làm việc không công đâu, nương ở đây cũng có thể kiếm thêm chút tiền.”
Vừa nghe đến tiền, Tôn lão nương liền lập tức tươi cười.
“Không phải ta tới tìm nương ngươi, chỉ là ta không yên tâm ngươi làm việc, để ý hầu hạ Trương lang trung thật tốt đi.” Tôn lão nương nói.
“Vậy tổ mẫu đi thong thả, con không giữ người ở lại nữa, lang trung cũng nói không được rời đi quá lâu.” Tạ Ngọc Uyên nói xong liền quay lưng đi vào.
Tôn lão nương nhìn bóng lưng nàng, trong lòng khó chịu, bà nói muốn rời đi khi nào chứ?
Tạ Ngọc Uyên bước vào phòng sắc mặt tươi cười liền thay đổi. Bà lão kia nói muốn tới xem nàng là giả, tới đưa nương nàng về mới là thật, may mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì……….
Bỗng nhiên đâu đó truyền đến hai tiếng “ọc ọc, ọc ọc”. Trương lang trung mặt không đỏ tim không đập liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên. Ý muốn nhắc nhở nàng mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi nàng còn không mau đi nấu cơm, muốn đói chết hắn sao?
Tạ Ngọc Uyên hiểu ý, mau chóng buông giẻ lau chạy xuống bếp làm việc. Không bao lâu sau đồ ăn thơm nức nóng hổi đã được bưng lên.
Trương lang trung ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng khám xong cho bệnh nhân cuối cùng rồi đi ăn, dtruyencom vừa nhìn, đập vào mắt ông là một bát thịt xào cải trắng cùng một bát cơm.
Tạ Ngọc Uyên nhìn sắc mặt ông, nói : “Lang trung, chỗ thịt và cá ở trong bếp ta không dám động, sợ ngươi…….”
“Không cần lo. Nhớ kỹ, một ngày nấu hai bữa cơm, trưa một bữa, tối một bữa, mỗi bữa phải có ba món ăn một món canh, phải làm đủ, không cho phép thiếu món nào.”
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên chấn động. Trương lang trung này ăn mặc trông rách tung tóe như vậy sao có thể ăn uống đầy đủ như vậy chứ? Hắn thực sự không tiếc sao.
Ở Tôn gia suốt ngày ăn cháo cùng rau dại, đến nơi này liền biến thành ba món ăn một món canh, chỗ tột thật nhiều a.”
“Đã đưa cơm cho chất nhi của ta chưa?”
*chất nhi : cháu trai
Tạ Ngọc Uyên vội thu lại ý nghĩ, nói : “Chưa có đưa, chờ lang trung ăn xong ta sẽ……..”
“Sau này phải đưa cơm cho hắn trước.” Trương lang trung ngắt lời nàng, nói.
Tạ Ngọc Uyên cả kinh, vội nói : “Vâng, ta đã biết.”
Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính để ủng hộ người dịch nhé^^
Đông phòng. Lúc đưa cơm.
Tạ Ngọc Uyên vẫn đặt đồ ăn trên chõng tre, đứng ngoài cửa thông báo một tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được tò mò liếc vào phía trong phòng.
Là người đều sẽ chết vì tò mò. Nàng không hiểu Trương lang trung khám bệnh, kê đơn thuốc, châm cứu cũng chỉ kiếm được một hai văn tiền, nuôi một mình còn được, nhưng hắn còn nuôi thêm một chất nhi ăn không ngồi rồi, vậy bạc từ đâu mà có chứ?
Những y phục đưa nàng giặt kia tuy bẩn thỉu hôi hám nhưng hương liệu không phải thứ gia đình bình thường có thể dùng. Xem ra Trương lang trung cũng là người có thân phận.
Nàng vẫn nên thành thành thật thật mà học trộm y thuật, chờ học được thì sẽ phủi mông chạy lấy người thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.