Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 18: Kinh Biến
Di Nhiên
09/07/2022
Lúc nàng quay lại phòng bếp, Cao thị vẫn đang vá áo.
Tạ Ngọc Uyên lấy y phục từ trong tay nàng đi, nói : “Nương, người không cần làm nhanh như vậy, cẩn thận hỏng mắt.”
Vài bộ y phục phải sửa kia nương nàng đều vá xong rồi, nương phải về nhà, hiện tại nàng không có lý do gì để nương ở lại, cũng không nghĩ được cái cớ khác để người ở đây.
Cao thị ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên mở miệng, “Hắn, không về à!”
“Còn sớm lắm, phải mười ngày nữa cha mới về, nương đừng nóng vội.”
Tạ Ngọc Uyên mang cơm cháy trộn với canh cải trắng còn thừa quấy quấy rồi bưng cho Cao thị ăn.
“Người ngoan ngoãn nghe lời, chờ cha trở về, con sẽ bảo cha mua kẹo đường cho người ăn.” Tạ Ngọc Uyên nói.
“Ừ!” Cao thị vừa nghe có kẹo đường liền cười khanh khách.
Tạ Ngọc Uyên xoa xoa tóc nương rồi đi đến bên bếp, cầm chén múc nước ấm, ực ực vài ngụm uống hết. Ngày đầu tiên làm việc, nương được ăn cơm của chủ nhân, nàng sao có thể không biết ngượng mà lại ăn cơm của người ta.
……
Trời tối. Tạ Ngọc Uyên đưa Cao thị về nhà.
Đi đến nửa đường, nàng cố ý đi vòng qua nhà người hàng xóm họ Trần lại phát hiện cửa nhà hắn đóng chặt, bên trong cửa sổ cũng là một mảnh đen tối. Hẳn là hắn gánh hàng vào trong thành rồi.
Cao thị không biết là do trời tối, hay là bởi vì thấy được ngôi miếu hoang mà cảm xúc đột nhiên không kiềm chế được.
“Nương, nương, người đừng sợ, chúng ta lập tức về nhà.”
Tạ Ngọc Uyên vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa đỡ nương về nhà. Còn chưa về tới Tôn gia đã nghe được tiếng Tôn lão nương mắng, nàng đứng một bên lẳng lặng nghe một lúc mới biết được tối hôm nay, Tôn Lan Hoa làm cháy nồi cháo. Tạ Ngọc Uyên thầm mắng một câu đáng đời trong lòng, sau đó mới cùng Cao thị bước vào cổng.
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch.^^
Đột nhiên, Tôn lão nhị lại bất thình lình đi ra từ bên trong. Tạ Ngọc Uyên thấy vậy nhanh chóng kéo nương tránh sang một bên, nhưng cố tình Tôn lão nhị kia vừa thấy Cao thị không chỉ không tránh, ngược lại còn đâm thẳng vào. Thừa dịp đêm tối, hắn liền duỗi tay sờ soạng mông Cao thị. Cảm xúc của Cao thị vốn dĩ còn chưa ổn định lại, cái sờ này khiến nàng sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, đôi tay dùng sức nắm đầu tóc, miệng hét lên "a.....a......a".
Tạ Ngọc Uyên mau chóng ôm lấy nàng, nói : “Nương, nương, con là Ngọc Uyên đây, không sợ, không sợ, cha sắp trở về rồi, chúng ta về nhà, về nhà thôi.”
Tôn lão nhị thấy thế, ánh mắt dâm đãng liếc nương nàng, nói: “A Uyên à, để nhị thúc tới dỗ nương ngươi cho, nương người là muốn nam nhân.”
"Muốn cái đầu ông ngoại ngươi!" Tạ Ngọc Uyên thầm mắng.
Tạ Ngọc Uyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liều mạng kéo Cao thị về phòng.
Tôn lão nhị tuy rằng không được sàm sỡ nữa, nhưng thấy Cao thị đang nổi điên như vậy cũng không dám tiến lên.
Hắn đã từng chứng kiến cảnh Cao thị nổi điên, thấy người cắn người, không cắn rớt người đó một miếng thịt, nàng thà chết cũng sẽ không buông miệng.
Cao thị sau khi vào phòng, nháy mắt cả người cũng an tĩnh hơn nhiều. Tạ Ngọc Uyên đỡ nàng ngồi yên ổn trên giường, học cách làm của cha xoa bóp chỗ này chỗ kia cho nương. Mãi đến khi huyết sắc trong mắt Cao thị trút hết, trên mặt trở lại vẻ bình thường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng tới phòng bếp đun một nồi nước ấm rồi đem vào phòng giúp Cao thị rửa mặt, sắp xếp cho nàng đi ngủ.
Đợi đám người trong nhà yên tĩnh ngủ hết, nàng mới khóa trái cửa, thổi tắt đèn dầu rồi đi tới nằm bên cạnh Cao thị nhưng vẫn chưa ngủ, hai mắt đen láy vẫn mở to. Tạ Ngọc Uyên hồi tưởng lại những gì học được hôm nay ở nhà Trương lang trung.
Nhớ lại xong thì bụng đói réo lên ọc ọc, nàng mới nhớ hôm nay mình mới chỉ ăn một bữa cơm sáng, bữa trưa và bữa chiều chỉ uống mấy ngụm nước ấm thay cơm. Cơn đói khiến nàng thật sự không chịu nổi. Vì thế Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, thấy còn lại một chút cặn cháo loãng người Tôn gia ăn còn thừa liền uống nốt. Cháo đã nguội lạnh, lúc ăn xong nàng lạnh tới run cả người. Nàng cúi đầu, trong mắt nổi lên gợn sóng nhưng nháy mắt lại bình tĩnh như cũ.
Sau khi ăn xong nàng liền trở về phòng, nhưng mới đi được nửa đường, Tạ Ngọc Uyên như chợt cảm giác thấy gì đó liền liếc mắt về phía phòng mình.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một thân ảnh đang chậm rãi dựa sát vào cửa đại phòng.
dtruyen.com_nhansinhkhoaiycuadichnuNgocUyenThac_yan06
Tạ Ngọc Uyên lấy y phục từ trong tay nàng đi, nói : “Nương, người không cần làm nhanh như vậy, cẩn thận hỏng mắt.”
Vài bộ y phục phải sửa kia nương nàng đều vá xong rồi, nương phải về nhà, hiện tại nàng không có lý do gì để nương ở lại, cũng không nghĩ được cái cớ khác để người ở đây.
Cao thị ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên mở miệng, “Hắn, không về à!”
“Còn sớm lắm, phải mười ngày nữa cha mới về, nương đừng nóng vội.”
Tạ Ngọc Uyên mang cơm cháy trộn với canh cải trắng còn thừa quấy quấy rồi bưng cho Cao thị ăn.
“Người ngoan ngoãn nghe lời, chờ cha trở về, con sẽ bảo cha mua kẹo đường cho người ăn.” Tạ Ngọc Uyên nói.
“Ừ!” Cao thị vừa nghe có kẹo đường liền cười khanh khách.
Tạ Ngọc Uyên xoa xoa tóc nương rồi đi đến bên bếp, cầm chén múc nước ấm, ực ực vài ngụm uống hết. Ngày đầu tiên làm việc, nương được ăn cơm của chủ nhân, nàng sao có thể không biết ngượng mà lại ăn cơm của người ta.
……
Trời tối. Tạ Ngọc Uyên đưa Cao thị về nhà.
Đi đến nửa đường, nàng cố ý đi vòng qua nhà người hàng xóm họ Trần lại phát hiện cửa nhà hắn đóng chặt, bên trong cửa sổ cũng là một mảnh đen tối. Hẳn là hắn gánh hàng vào trong thành rồi.
Cao thị không biết là do trời tối, hay là bởi vì thấy được ngôi miếu hoang mà cảm xúc đột nhiên không kiềm chế được.
“Nương, nương, người đừng sợ, chúng ta lập tức về nhà.”
Tạ Ngọc Uyên vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa đỡ nương về nhà. Còn chưa về tới Tôn gia đã nghe được tiếng Tôn lão nương mắng, nàng đứng một bên lẳng lặng nghe một lúc mới biết được tối hôm nay, Tôn Lan Hoa làm cháy nồi cháo. Tạ Ngọc Uyên thầm mắng một câu đáng đời trong lòng, sau đó mới cùng Cao thị bước vào cổng.
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch.^^
Đột nhiên, Tôn lão nhị lại bất thình lình đi ra từ bên trong. Tạ Ngọc Uyên thấy vậy nhanh chóng kéo nương tránh sang một bên, nhưng cố tình Tôn lão nhị kia vừa thấy Cao thị không chỉ không tránh, ngược lại còn đâm thẳng vào. Thừa dịp đêm tối, hắn liền duỗi tay sờ soạng mông Cao thị. Cảm xúc của Cao thị vốn dĩ còn chưa ổn định lại, cái sờ này khiến nàng sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, đôi tay dùng sức nắm đầu tóc, miệng hét lên "a.....a......a".
Tạ Ngọc Uyên mau chóng ôm lấy nàng, nói : “Nương, nương, con là Ngọc Uyên đây, không sợ, không sợ, cha sắp trở về rồi, chúng ta về nhà, về nhà thôi.”
Tôn lão nhị thấy thế, ánh mắt dâm đãng liếc nương nàng, nói: “A Uyên à, để nhị thúc tới dỗ nương ngươi cho, nương người là muốn nam nhân.”
"Muốn cái đầu ông ngoại ngươi!" Tạ Ngọc Uyên thầm mắng.
Tạ Ngọc Uyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liều mạng kéo Cao thị về phòng.
Tôn lão nhị tuy rằng không được sàm sỡ nữa, nhưng thấy Cao thị đang nổi điên như vậy cũng không dám tiến lên.
Hắn đã từng chứng kiến cảnh Cao thị nổi điên, thấy người cắn người, không cắn rớt người đó một miếng thịt, nàng thà chết cũng sẽ không buông miệng.
Cao thị sau khi vào phòng, nháy mắt cả người cũng an tĩnh hơn nhiều. Tạ Ngọc Uyên đỡ nàng ngồi yên ổn trên giường, học cách làm của cha xoa bóp chỗ này chỗ kia cho nương. Mãi đến khi huyết sắc trong mắt Cao thị trút hết, trên mặt trở lại vẻ bình thường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng tới phòng bếp đun một nồi nước ấm rồi đem vào phòng giúp Cao thị rửa mặt, sắp xếp cho nàng đi ngủ.
Đợi đám người trong nhà yên tĩnh ngủ hết, nàng mới khóa trái cửa, thổi tắt đèn dầu rồi đi tới nằm bên cạnh Cao thị nhưng vẫn chưa ngủ, hai mắt đen láy vẫn mở to. Tạ Ngọc Uyên hồi tưởng lại những gì học được hôm nay ở nhà Trương lang trung.
Nhớ lại xong thì bụng đói réo lên ọc ọc, nàng mới nhớ hôm nay mình mới chỉ ăn một bữa cơm sáng, bữa trưa và bữa chiều chỉ uống mấy ngụm nước ấm thay cơm. Cơn đói khiến nàng thật sự không chịu nổi. Vì thế Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, thấy còn lại một chút cặn cháo loãng người Tôn gia ăn còn thừa liền uống nốt. Cháo đã nguội lạnh, lúc ăn xong nàng lạnh tới run cả người. Nàng cúi đầu, trong mắt nổi lên gợn sóng nhưng nháy mắt lại bình tĩnh như cũ.
Sau khi ăn xong nàng liền trở về phòng, nhưng mới đi được nửa đường, Tạ Ngọc Uyên như chợt cảm giác thấy gì đó liền liếc mắt về phía phòng mình.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một thân ảnh đang chậm rãi dựa sát vào cửa đại phòng.
dtruyen.com_nhansinhkhoaiycuadichnuNgocUyenThac_yan06
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.