Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 20: Khám Bệnh Đêm
Di Nhiên
10/07/2022
Nghe tiếng thét, cây chổi trong tay Lưu thị liền rơi bụp xuống đất, đứng đó sợ ngây ngốc.
Tôn lão nương nghe thấy động tĩnh khoác áo chạy ra, cầm đèn dầu tới soi. Vừa nhìn cảnh nhi tử mình mắt trợn miệng méo, bà ta cũng sợ hãi mà gào lên : “Ôi chao nhi tử số khổ của ta, con làm sao vậy?”
Tôn lão nương gào khóc nước mắt nước mũi tùm lum, sau đó “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu, “Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, cầu xin thần tiên hiển linh, cứu vớt nhi tử của con………”
“Mẹ kiếp, bà già chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta.” Tôn lão gia tức giận mắng một tiếng, bàn tay to ra sức kéo nhi tử từ dưới đất lên cõng trên lưng.
“Ngọc Uyên, ngươi đi trước dẫn đường.”
Tạ Ngọc Uyên chớp chớp mắt, hỏi: “Gia gia, chúng ta đưa nhị thúc đi đâu vậy?”
“Tới nhà Trương lang trung, nào có chuyện quỷ thần mỗi ngày tìm tới cửa.”
Tạ Ngọc Uyên ngẩn người, thầm nghĩ: “Lão gia hỏa sống đến tuổi này cuối cùng cũng không uổng phí, biết chuyện này có điều khác thường.”
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau dẫn đường đi.” Tôn lão gia quát lớn.
“Chờ một chút, ta phải nói với nương một tiếng, ban đêm nương không thấy ta sẽ phát bệnh.”
“Chính là kẻ điên này làm hại người, nàng bệnh chết mới tốt đấy!” Lưu thị nói thầm một câu.
Tạ Ngọc Uyên mới vừa đi được vài bước thì nghe được lời này, ánh mắt lập tức liền lạnh lẽo, trong lòng hối hận vừa nãy ra tay không mạnh thêm chút nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại dtruyen chấm com, vui lòng vào trang web chính thức để ủng hộ dịch giả YanaJune nhé.
…………
“Phanh - phanh - phanh!”
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến da đầu Trương lang trung muốn nứt toác, thầm mắng : “Con mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt còn có ai gọi cửa thế.”
“Trương lang trung, là ta, Tạ Ngọc Uyên, nhị thúc nhà ta đột nhiên bị bệnh, cầu xin lang trung giúp đỡ.”
Trương lang trung trong lòng kêu gào, dùng hết sức lực mới dậy khỏi ổ chăn, ra ngoài mở cửa, nói : "Đưa vào đi."
“Vâng” Tạ Ngọc Uyên nói.
Tôn lão nhị được đặt trên giường gỗ, nước miếng theo khóe miệng hắn chảy xuống ra ngoài, miệng ú ớ muốn nói gì đó.
Trương lang trung thắp nến nghiêm túc nhìn vài lần, lông mày nhíu chặt.
Tôn lão gia vừa thấy biểu cảm này của lang trung, trong lòng liền căng thẳng : “Lang trung, nhi tử ta rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Quái bệnh!” Trương lang trung buột miệng thốt ra.
“Hả?”
Hai phu thê Tôn lão gia nhìn nhau, sợ tái mét mặt. Lưu thị thì trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi mắt ngơ ngác, biểu cảm giống như mẹ ruột chết vậy.
Tạ Ngọc Uyên lặng lẽ giấu trúc châm vào trong cổ tay áo, xoay người giả vờ như không đành lòng nhìn, trong lòng lại cảm thấy lo lắng không yên.
Tên đại phu lang băm Trương lang trung này hẳn là sẽ không nhìn ra Tôn lão nhị là bị người khác châm vào huyệt vị đi.
Nhưng mọi việc không như nàng mong muốn.
“Thật kỳ quái, nhi tử nhà ngươi không giống bị bệnh, dường như bị người khác cố ý châm vào huyệt tử.”
Trái tim Tạ Ngọc Uyên đập liên hồi, sống lưng toát mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ giấu sau lớp áo bông gắt gao nắm thành quyền.
Ông ta thế mà..……lại phát hiện!
“Chúng ta đều là người ngu dốt, chữ to chữ nhỏ không biết nổi một chữ, sao có thể biết được cái gì là huyệt chứ, Trương lang trung, ông hãy khám kỹ lại một lần cho nhi tử ta xem sao.” Tôn lão nương gấp gáp.
Trương lang trung này rốt cuộc có biết khám bệnh không, sao có thể toàn nói hươu nói vượn, khó hiểu như vậy chứ.
Trương lang trung cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ ta đây không thèm chấp nhặt với phụ nhân nông thôn nhà ngươi.
“Các ngươi cởi y phục của hắn ra, cởi sạch ra hết đi, ta muốn xem trên người hắn lỗ kim châm nào không?”
Tạ Ngọc Uyên đột nhiên xoay người lại, trong lòng càng thêm lạnh băng.
Lỗ kim của trúc châm lớn hơn ngân châm bình thường rất nhiều, Trương lang trung là một người hành nghề y, muốn tìm dấu vết thật sự dễ như trở bàn tay. Một khi tìm được dấu vết, sau đó liên hệ với sự việc vừa xảy ra, người bị hoài nghi chắc chắn chỉ có Lưu thị và nàng.
Lưu thị không có khả năng sẽ hại phu quân của mình, như vậy còn lại chỉ có…..…..
Chữ “nàng” còn chưa kịp nghĩ tới liền nghe tiếng gào khóc của Tôn lão nương.
“Trương lang trung, trời lạnh như thế này ngươi còn muốn cởi sạch đồ của nhi tử ta, ngươi chữa bệnh chỗ nào, rõ ràng chính là muốn hại chết nó!”
Trương lang trung tức giận, lồng ngực phập phồng.
“Con mẹ nó, ngươi tưởng lão tử nhàn rỗi không có chuyện gì muốn hại chết nhi tử nhà ngươi à, nhi tử ngươi là quan lớn hay là hoàng đế? Cút, cút, cút mau, bệnh này lão tử không chữa.”
Tôn lão nương nghẹn họng, còn muốn gào khóc thêm thì bị Tôn lão gia giơ chân lên đá lăn ra xa mấy trượng.
“Bà già chết tiệt, mau cút ra ngoài cho ta. Tức phụ lão nhị, ngươi giúp phu quân cởi y phục đi, Ngọc Uyên, ngươi cũng đi ra ngoài.”
* tức phụ : con dâu, nàng dâu
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên bồn chồn, nhưng cũng nghe lời cúi đầu đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, nàng dừng chân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách mấy bước gần đó, đôi mắt sắc bén của Trương lang trung đang nhìn chăm chú vào đầu Tôn lão nhị.
Trái tim Tạ Ngọc Uyên như muốn ngừng đập.
Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch @YanaJune
Tôn lão nương nghe thấy động tĩnh khoác áo chạy ra, cầm đèn dầu tới soi. Vừa nhìn cảnh nhi tử mình mắt trợn miệng méo, bà ta cũng sợ hãi mà gào lên : “Ôi chao nhi tử số khổ của ta, con làm sao vậy?”
Tôn lão nương gào khóc nước mắt nước mũi tùm lum, sau đó “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu, “Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, cầu xin thần tiên hiển linh, cứu vớt nhi tử của con………”
“Mẹ kiếp, bà già chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta.” Tôn lão gia tức giận mắng một tiếng, bàn tay to ra sức kéo nhi tử từ dưới đất lên cõng trên lưng.
“Ngọc Uyên, ngươi đi trước dẫn đường.”
Tạ Ngọc Uyên chớp chớp mắt, hỏi: “Gia gia, chúng ta đưa nhị thúc đi đâu vậy?”
“Tới nhà Trương lang trung, nào có chuyện quỷ thần mỗi ngày tìm tới cửa.”
Tạ Ngọc Uyên ngẩn người, thầm nghĩ: “Lão gia hỏa sống đến tuổi này cuối cùng cũng không uổng phí, biết chuyện này có điều khác thường.”
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau dẫn đường đi.” Tôn lão gia quát lớn.
“Chờ một chút, ta phải nói với nương một tiếng, ban đêm nương không thấy ta sẽ phát bệnh.”
“Chính là kẻ điên này làm hại người, nàng bệnh chết mới tốt đấy!” Lưu thị nói thầm một câu.
Tạ Ngọc Uyên mới vừa đi được vài bước thì nghe được lời này, ánh mắt lập tức liền lạnh lẽo, trong lòng hối hận vừa nãy ra tay không mạnh thêm chút nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại dtruyen chấm com, vui lòng vào trang web chính thức để ủng hộ dịch giả YanaJune nhé.
…………
“Phanh - phanh - phanh!”
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến da đầu Trương lang trung muốn nứt toác, thầm mắng : “Con mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt còn có ai gọi cửa thế.”
“Trương lang trung, là ta, Tạ Ngọc Uyên, nhị thúc nhà ta đột nhiên bị bệnh, cầu xin lang trung giúp đỡ.”
Trương lang trung trong lòng kêu gào, dùng hết sức lực mới dậy khỏi ổ chăn, ra ngoài mở cửa, nói : "Đưa vào đi."
“Vâng” Tạ Ngọc Uyên nói.
Tôn lão nhị được đặt trên giường gỗ, nước miếng theo khóe miệng hắn chảy xuống ra ngoài, miệng ú ớ muốn nói gì đó.
Trương lang trung thắp nến nghiêm túc nhìn vài lần, lông mày nhíu chặt.
Tôn lão gia vừa thấy biểu cảm này của lang trung, trong lòng liền căng thẳng : “Lang trung, nhi tử ta rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Quái bệnh!” Trương lang trung buột miệng thốt ra.
“Hả?”
Hai phu thê Tôn lão gia nhìn nhau, sợ tái mét mặt. Lưu thị thì trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi mắt ngơ ngác, biểu cảm giống như mẹ ruột chết vậy.
Tạ Ngọc Uyên lặng lẽ giấu trúc châm vào trong cổ tay áo, xoay người giả vờ như không đành lòng nhìn, trong lòng lại cảm thấy lo lắng không yên.
Tên đại phu lang băm Trương lang trung này hẳn là sẽ không nhìn ra Tôn lão nhị là bị người khác châm vào huyệt vị đi.
Nhưng mọi việc không như nàng mong muốn.
“Thật kỳ quái, nhi tử nhà ngươi không giống bị bệnh, dường như bị người khác cố ý châm vào huyệt tử.”
Trái tim Tạ Ngọc Uyên đập liên hồi, sống lưng toát mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ giấu sau lớp áo bông gắt gao nắm thành quyền.
Ông ta thế mà..……lại phát hiện!
“Chúng ta đều là người ngu dốt, chữ to chữ nhỏ không biết nổi một chữ, sao có thể biết được cái gì là huyệt chứ, Trương lang trung, ông hãy khám kỹ lại một lần cho nhi tử ta xem sao.” Tôn lão nương gấp gáp.
Trương lang trung này rốt cuộc có biết khám bệnh không, sao có thể toàn nói hươu nói vượn, khó hiểu như vậy chứ.
Trương lang trung cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ ta đây không thèm chấp nhặt với phụ nhân nông thôn nhà ngươi.
“Các ngươi cởi y phục của hắn ra, cởi sạch ra hết đi, ta muốn xem trên người hắn lỗ kim châm nào không?”
Tạ Ngọc Uyên đột nhiên xoay người lại, trong lòng càng thêm lạnh băng.
Lỗ kim của trúc châm lớn hơn ngân châm bình thường rất nhiều, Trương lang trung là một người hành nghề y, muốn tìm dấu vết thật sự dễ như trở bàn tay. Một khi tìm được dấu vết, sau đó liên hệ với sự việc vừa xảy ra, người bị hoài nghi chắc chắn chỉ có Lưu thị và nàng.
Lưu thị không có khả năng sẽ hại phu quân của mình, như vậy còn lại chỉ có…..…..
Chữ “nàng” còn chưa kịp nghĩ tới liền nghe tiếng gào khóc của Tôn lão nương.
“Trương lang trung, trời lạnh như thế này ngươi còn muốn cởi sạch đồ của nhi tử ta, ngươi chữa bệnh chỗ nào, rõ ràng chính là muốn hại chết nó!”
Trương lang trung tức giận, lồng ngực phập phồng.
“Con mẹ nó, ngươi tưởng lão tử nhàn rỗi không có chuyện gì muốn hại chết nhi tử nhà ngươi à, nhi tử ngươi là quan lớn hay là hoàng đế? Cút, cút, cút mau, bệnh này lão tử không chữa.”
Tôn lão nương nghẹn họng, còn muốn gào khóc thêm thì bị Tôn lão gia giơ chân lên đá lăn ra xa mấy trượng.
“Bà già chết tiệt, mau cút ra ngoài cho ta. Tức phụ lão nhị, ngươi giúp phu quân cởi y phục đi, Ngọc Uyên, ngươi cũng đi ra ngoài.”
* tức phụ : con dâu, nàng dâu
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên bồn chồn, nhưng cũng nghe lời cúi đầu đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, nàng dừng chân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách mấy bước gần đó, đôi mắt sắc bén của Trương lang trung đang nhìn chăm chú vào đầu Tôn lão nhị.
Trái tim Tạ Ngọc Uyên như muốn ngừng đập.
Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com, vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch @YanaJune
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.