Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 19: Thả Chó
Di Nhiên
10/07/2022
Ánh đèn dầu leo lắt như hạt đậu. Trương lang trung nhanh nhẹn cầm lấy bình rượu trên bàn uống một ngụm, sau đó chẹp miệng hai cái, thở dài nói : “Rượu ngon.”
Uống xong, ông giơ bình rượu tới trước mặt người đối diện, nói :
“Ngươi tới một ngụm đi, uống xong rồi hẵng luyện công, cái lạnh ở phía nam này thực sự không chịu nổi đâu, có thể lạnh chết cả người đấy.”
Thiếu niên không hề mở mắt nhưng lại chuẩn xác cầm lấy bình rượu rồi rót vào trong miệng mấy ngụm, sau đó lại đưa cho Trương lang trung, nói : “Không ngon.”
“Tạm chấp nhận uống vậy, tuy rằng không thể so với rượu mạnh ở thảo nguyên chúng ta, nhưng tốt xấu gì cũng tốn một lượng bạc trắng đấy, rất đắt!”
Thiếu niên thần sắc nhàn nhạt, nói : “Được rồi, đỡ ta đi ra ngoài đi.”
Trương lang trung bước tới, duỗi tay nâng cánh tay thiếu niên dẫn cậu đi ra bên ngoài.
“Nhấc chân lên, cẩn thận bậc cửa. Nhà ở phía nam này cũng không tốt bằng ở thảo nguyên chúng ta, xây cái bậc cửa cao như vậy làm gì chứ, thật tốn công.” Trương lang trung càu nhàu.
Thiếu niên không đáp lời. Ra tới gian ngoài, cậu đẩy Trương lang trung ra, hít sâu một hơi sau đó bắt đầu luyện võ.
Trên tay cậu không có binh khí, chỉ luyện quyền, quyền phong từng đợt xoẹt qua.
Trương lang trung thấy vậy xoay người đi xách cái lò than ra, trên lò đang đun một ấm thuốc nóng hôi hổi, ông mở ấm thuốc mở ra ngửi ngửi mùi vị, sau đó đóng nắp lại.
“Đúng rồi, thân thế của nha đầu kia ta đã sai người đi tra, là người rất có địa vị.” Trương lang trung nói.
Nghe vậy, quyền cước của thiếu niên lại đột nhiên nhanh hơn, dường như không nghe thấy lời ông nói. Trương lang trung tức giận muốn dựng râu.
Thiếu niên luyện quyền một bên, Trương lang trung ngồi một bên lảm nhảm một mình, cũng không làm phiền chuyện gì để cậu nghiêm túc luyện võ.
“Cao thị kia cũng là người có thân phận, ngươi biết nhà mẹ đẻ nàng là ai không?”
Thiếu niên nhảy lên một cái, thân mình nhẹ nhàng lộn nhào mấy cái trên không trung, sau đó dừng lại cách ông rõ xa rồi tiếp tục luyện quyền.
Trương lang trung: “………”
Chưa từ bỏ ý định! Trương lang trung lại đi tới gần, đang muốn mở miệng nói thì thiếu niên dừng lại, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Ngày mai đừng để tiểu cô nương nhà người ta đói bụng!"
Trương lang trung đột nhiên cười cười, nói: “Người mù như ngươi sao biết tiểu cô nương người ta đói bụng hay không?”
“Nếu hôm nay nàng ăn gì đó, ngươi sẽ còn tâm tình tốt đi uống rượu sao?” Thiếu niên nói.
“Con mẹ nó ngươi là con giun trong bụng ta à?” Trương lang trung mắng.
Thiếu niên nhấc vạt áo lên, nheo nheo mắt, nói : “Mọi người đều sống không dễ dàng, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ít nhất đồ ăn nàng làm người có thể ăn.”
“Chẳng lẽ ta làm thì không thể ăn sao?” Trương lang trung tức giận nói.
Thiếu niên trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng : “Đồ ngươi làm chỉ có heo mới ăn nổi.”
Mẹ nó chứ! Trương lang trung tức giận giơ giơ nắm tay lên, bộ râu run run muốn dựng ngược lên.
Thiếu niên nhếch môi, cười nói : “Hư Hoài, đừng có giơ nắm tay với ta, ngươi đánh không lại ta đâu.”
“………” Trương lang trung cả kinh trợn mắt, há hốc mồm.
Người này, rốt cuộc có phải người mù hay không chứ?
Truyện được đăng duy nhất tại dtruyen.com_yan06
………
Lúc này. Tại Tôn gia.
Tạ Ngọc Uyên nóng lòng như lửa đốt, gấp gáp không biết phải làm thế nào. Quay người lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt xanh lục của hắc cẩu trông cửa lấp lánh đằng xa, trong lòng liền nảy lên suy nghĩ, bất chấp tất cả vậy.
Nàng khom lưng nhẹ nhàng tới gần, cầm lấy trúc châm giấu ở cổ tay áo, dùng hết sức lực của mình châm mạnh vào mông hắc cẩu. Hắc cẩu vốn dĩ còn tưởng rằng chủ nhân tới vuốt ve nó, nào biết trên mông lại đột ngột bị chọc mạnh một cái.
“Gâu, gâu, gâu……”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại dịch truyện chấm com, vui lòng vào trang chính để ủng hộ người dịch.
Sau khi tru lên vài tiếng, hắc cẩu liền vọt tới chỗ Tôn lão nhị cắn mạnh vào ống quần hắn. Tôn lão nhị đang bị tiếng chó sủa làm hoảng sợ, lại thình lình bị cắn, run sợ lui lại mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.
Tạ Ngọc Uyên nhân cơ hội hô to : “Tiểu thẩm, tiểu thẩm, không hay rồi, tiểu thúc bị chó cắn, mau tới cứu mạng đi.”
Lưu thị khoác quần áo lao tới, tay cầm một cây chổi chạy tới đánh đuổi chó.
Không biết là tối lửa tắt đèn không nhìn rõ, hay là Lưu thị trong lòng cố ý, cây chổi dài giống như có đôi mắt mà đánh thẳng vào người Tôn lão nhị.
Tôn lão nhị ăn đau kêu gào thảm thiết.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên loé sáng, nhân lúc còn loạn mà tiến gần đến chỗ Tôn lão nhị. Lúc hắn muốn đẩy nàng ngã, trúc châm trong tay đã giương lên.
Tôn lão nhị chỉ cảm thấy huyệt ở gáy mình nhói lên một cái, sau đó đôi mắt trợn lên, miệng méo xệch, tê liệt ngã xuống đất.
“Không xong rồi, nhị thúc méo miệng rồi, nhị thúc gặp quỷ rồi.” Tạ Ngọc Uyên dậm chân hô to.
Uống xong, ông giơ bình rượu tới trước mặt người đối diện, nói :
“Ngươi tới một ngụm đi, uống xong rồi hẵng luyện công, cái lạnh ở phía nam này thực sự không chịu nổi đâu, có thể lạnh chết cả người đấy.”
Thiếu niên không hề mở mắt nhưng lại chuẩn xác cầm lấy bình rượu rồi rót vào trong miệng mấy ngụm, sau đó lại đưa cho Trương lang trung, nói : “Không ngon.”
“Tạm chấp nhận uống vậy, tuy rằng không thể so với rượu mạnh ở thảo nguyên chúng ta, nhưng tốt xấu gì cũng tốn một lượng bạc trắng đấy, rất đắt!”
Thiếu niên thần sắc nhàn nhạt, nói : “Được rồi, đỡ ta đi ra ngoài đi.”
Trương lang trung bước tới, duỗi tay nâng cánh tay thiếu niên dẫn cậu đi ra bên ngoài.
“Nhấc chân lên, cẩn thận bậc cửa. Nhà ở phía nam này cũng không tốt bằng ở thảo nguyên chúng ta, xây cái bậc cửa cao như vậy làm gì chứ, thật tốn công.” Trương lang trung càu nhàu.
Thiếu niên không đáp lời. Ra tới gian ngoài, cậu đẩy Trương lang trung ra, hít sâu một hơi sau đó bắt đầu luyện võ.
Trên tay cậu không có binh khí, chỉ luyện quyền, quyền phong từng đợt xoẹt qua.
Trương lang trung thấy vậy xoay người đi xách cái lò than ra, trên lò đang đun một ấm thuốc nóng hôi hổi, ông mở ấm thuốc mở ra ngửi ngửi mùi vị, sau đó đóng nắp lại.
“Đúng rồi, thân thế của nha đầu kia ta đã sai người đi tra, là người rất có địa vị.” Trương lang trung nói.
Nghe vậy, quyền cước của thiếu niên lại đột nhiên nhanh hơn, dường như không nghe thấy lời ông nói. Trương lang trung tức giận muốn dựng râu.
Thiếu niên luyện quyền một bên, Trương lang trung ngồi một bên lảm nhảm một mình, cũng không làm phiền chuyện gì để cậu nghiêm túc luyện võ.
“Cao thị kia cũng là người có thân phận, ngươi biết nhà mẹ đẻ nàng là ai không?”
Thiếu niên nhảy lên một cái, thân mình nhẹ nhàng lộn nhào mấy cái trên không trung, sau đó dừng lại cách ông rõ xa rồi tiếp tục luyện quyền.
Trương lang trung: “………”
Chưa từ bỏ ý định! Trương lang trung lại đi tới gần, đang muốn mở miệng nói thì thiếu niên dừng lại, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Ngày mai đừng để tiểu cô nương nhà người ta đói bụng!"
Trương lang trung đột nhiên cười cười, nói: “Người mù như ngươi sao biết tiểu cô nương người ta đói bụng hay không?”
“Nếu hôm nay nàng ăn gì đó, ngươi sẽ còn tâm tình tốt đi uống rượu sao?” Thiếu niên nói.
“Con mẹ nó ngươi là con giun trong bụng ta à?” Trương lang trung mắng.
Thiếu niên nhấc vạt áo lên, nheo nheo mắt, nói : “Mọi người đều sống không dễ dàng, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ít nhất đồ ăn nàng làm người có thể ăn.”
“Chẳng lẽ ta làm thì không thể ăn sao?” Trương lang trung tức giận nói.
Thiếu niên trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng : “Đồ ngươi làm chỉ có heo mới ăn nổi.”
Mẹ nó chứ! Trương lang trung tức giận giơ giơ nắm tay lên, bộ râu run run muốn dựng ngược lên.
Thiếu niên nhếch môi, cười nói : “Hư Hoài, đừng có giơ nắm tay với ta, ngươi đánh không lại ta đâu.”
“………” Trương lang trung cả kinh trợn mắt, há hốc mồm.
Người này, rốt cuộc có phải người mù hay không chứ?
Truyện được đăng duy nhất tại dtruyen.com_yan06
………
Lúc này. Tại Tôn gia.
Tạ Ngọc Uyên nóng lòng như lửa đốt, gấp gáp không biết phải làm thế nào. Quay người lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt xanh lục của hắc cẩu trông cửa lấp lánh đằng xa, trong lòng liền nảy lên suy nghĩ, bất chấp tất cả vậy.
Nàng khom lưng nhẹ nhàng tới gần, cầm lấy trúc châm giấu ở cổ tay áo, dùng hết sức lực của mình châm mạnh vào mông hắc cẩu. Hắc cẩu vốn dĩ còn tưởng rằng chủ nhân tới vuốt ve nó, nào biết trên mông lại đột ngột bị chọc mạnh một cái.
“Gâu, gâu, gâu……”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại dịch truyện chấm com, vui lòng vào trang chính để ủng hộ người dịch.
Sau khi tru lên vài tiếng, hắc cẩu liền vọt tới chỗ Tôn lão nhị cắn mạnh vào ống quần hắn. Tôn lão nhị đang bị tiếng chó sủa làm hoảng sợ, lại thình lình bị cắn, run sợ lui lại mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.
Tạ Ngọc Uyên nhân cơ hội hô to : “Tiểu thẩm, tiểu thẩm, không hay rồi, tiểu thúc bị chó cắn, mau tới cứu mạng đi.”
Lưu thị khoác quần áo lao tới, tay cầm một cây chổi chạy tới đánh đuổi chó.
Không biết là tối lửa tắt đèn không nhìn rõ, hay là Lưu thị trong lòng cố ý, cây chổi dài giống như có đôi mắt mà đánh thẳng vào người Tôn lão nhị.
Tôn lão nhị ăn đau kêu gào thảm thiết.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên loé sáng, nhân lúc còn loạn mà tiến gần đến chỗ Tôn lão nhị. Lúc hắn muốn đẩy nàng ngã, trúc châm trong tay đã giương lên.
Tôn lão nhị chỉ cảm thấy huyệt ở gáy mình nhói lên một cái, sau đó đôi mắt trợn lên, miệng méo xệch, tê liệt ngã xuống đất.
“Không xong rồi, nhị thúc méo miệng rồi, nhị thúc gặp quỷ rồi.” Tạ Ngọc Uyên dậm chân hô to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.