Nhân Thần

Chương 47: Báo mộng

Nam Triêu Trần

29/08/2013

"Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri." (*)

(*)Hai câu thơ của Khổng Minh. Dịch nghĩa: mộng dài ai có thể sớm tỉnh, đời ta ta tự hiểu.

Nhớ năm đó Lưu Bị ba lần đến mời, Gia Cát Lượng giả vờ ngủ để thử thách lòng kiên trì và quyết tâm cầu hiền của Lưu Bị.

Chỉ là sáng sớm hôm nay, Diệp Quân Sinh mệt mỏi duỗi lưng, lẩm bẩm trong miệng câu này, nhưng hoàn toàn không có được cái tự nhiên thoải mái như Gia Cát Lượng, mang ý vị định liệu trước. Đặc biệt là khi hắn mở cửa phòng, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài tối om đang có một đám người đứng chờ, hắn đột nhiên cảm thấy, đêm qua, nhất định xảy ra một số việc không thể tưởng tượng nổi.

Tin Diệp Quân Sinh tỉnh, được truyền đi rất nhanh, người xuất hiện trên thuyền của Giang gia ngày càng nhiều.

Mắt thấy chuyện này phát triển theo hướng không thể khống chế được, Diệp Quân Sinh nhớ đến một câu rất kinh điển trong kịch: "Chuẩn bị cho ta một thớt khoái mã, ta có việc phải đi..."

Nghi hoặc, kỳ quái, không hiểu ra sao... Ầm ầm mà hành hạ một buổi sáng, cuối cùng từ trong miệng Giang Tĩnh Nhi, hắn cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lúc Giang Tĩnh Nhi giảng giải, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thật giống trong lổ mũi hắn đột nhiên phóng ra hai đóa hoa khiên ngưu (*) vậy, điều này làm cho Diệp mọt sách cảm thấy hết sức khó xử.

(*)khiên ngưu hoa: dây bìm bìm

Cái này, xem như là vô tình cắm xuống cây liễu, liễu lại xanh tốt sao?

Phải vậy rồi.

Thực ra thì hắn bị bệnh, ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thấy khí trời tươi đẹp, chỉ vậy thôi.

Nhìn trời trong xanh, nước sông cuồn cuộn, Diệp Quân Sinh đứng ở đầu thuyền, rất có kiểu cách, rất muốn gào cổ họng lên, không phải "Nỗ lực! Phấn đấu!"

Mà là: "Ca đã nổi danh rồi sao?"

Đúng vậy, đích thực là hắn đã nổi danh.

Thơ khôi của mỗi một đợt Đạo An thơ hội, đều không ngoài tám chữ "Chúng vọng sở quy, thanh danh đại táo" (*). "Chúng vọng sở quy" ý chỉ là thứ này rất có giá trị, rất được người ao ước. "Thanh danh đại táo" tất nhiên là từ điểm bắt đầu mà bắt đầu nhảy vọt, thậm chí thăng hoa.

(*)Chúng vọng sở quy, thanh danh đại táo: mọi người đều quan tâm, thanh danh lan truyền ra xa

Nhưng mà Diệp Quân Sinh thì sao? Trước đó, người ta biết về hắn là con mọt sách, phế nhân, không ai biết về hắn cả, ai nghe nói qua người như vậy chứ?



Hết sức đột nhiên.

Đây không phải chuyện ngựa trắng ngựa đen, mà là đang đua ngựa trên sân, đột nhiên nhảy ra một con thiên mã. À, con ngựa này biết bay, một vó lên trời.

Từ trên xuống dưới, từ bốn cha già giám khảo đến hàng trăm khán giả, đối với bọn họ mà nói, cảm giác chính là như vậy.

Chính bởi vì quá mức tưởng tượng, nên lời đồn đãi nổi lên bốn phía, bọn họ không cách nào phủ nhận sự xuất sắc của bản "Niệm nô kiều Hoài cổ", nhưng có thể hoài nghi năng lực của Diệp Quân Sinh. Đầu tiên là có kẻ nói đạo văn, sau đó lại có kẻ nói, nói bài từ này Diệp Quân Sinh đã viết từ trước, cân nhắc suốt mười mấy năm công phu mới được bản thảo, bây giờ tham gia thơ hội, chó ngáp phải ruồi, may mắn gặp dịp, lúc này mới có thể một lần thành danh...

Hai luồng ý kiến, đều có lý, có chứng cứ.

Rất nhiều người đang chờ đợi Diệp Quân Sinh xuất hiện bác bỏ tin đồn, cho ra thêm nhiều bài từ hay. Chỉ tiếc, đối với chuyện này người "xuyên việt" căn bản không có đáp lại, cũng không có nhân dịp này đi tham gia tiệc rượu to nhỏ, kết bạn với đám văn nhân nhã sĩ thượng lưu, mà trầm lặng xuống, cũng chưa tính đến chuyện về Bành Thành...

...

Thông giang trước sau như một tuôn trào không ngớt, ở thượng du có một thôn xóm, tên rất dân dã, gọi là "Trần gia hương", chỉ vì thôn này có trên ba trăm hộ gia đình, đều mang họ "Trần".

Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng có người khác họ qua lại vùng này, nói thí dụ như mấy ngày gần đây có một đôi huynh muội họ Diệp, thuê một gian nhà ở trong thôn mà ở lại.

Hai huynh muội này, tuổi không lớn lắm, ca ca ước chừng hai mươi, mi thanh mục tú, là một thư sinh nghèo, muội muội cỡ mười tám, mắt ngọc mày ngài, mỹ nữ trời sinh.

"Ca ca, vì sao chúng ta không trở về nhà mà ở?"

"Bởi gì mấy ngày này nhất định sẽ có rất nhiều người đến nhà tìm ca."

"Ca không thích nổi tiếng ư?"

"Thích, nhưng ca không thích ồn ào."

Đây là một chuyện rất mâu thuẫn, từ xưa danh tiếng gắn liền với náo nhiệt, hỗ trợ lẫn nhau.

Thế là, khi Diệp Quân Sinh sau khi đột nhiên biết mình trở thành thơ khôi, quyết định thật nhanh, mang theo muội muội tản cư đến Trần gia hương, bắt đầu "mai danh ẩn tích".

Tránh một chút, chủ yếu là tránh cơn gió đầu. Danh tiếng qua đi, tháng ngày chung quy sẽ từ từ khôi phục bình thường. Tuy rằng lúc này tận dụng thời cơ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, có thể lợi dụng thời điểm còn đang nổi tiếng này để kiếm tiền, nhưng đây không phải mong muốn của Diệp Quân Sinh. Hoặc là nói, hắn còn tỉnh táo để ý thức được, kỳ thực tiếng tăm cũng là một loại vật phẩm có thể tiêu hao, tiêu phí quá mức, sẽ trở thành "Thương Trọng Vĩnh"(*)

(*)Thương Trọng Vĩnh: 1 tác phẩm của Vương An Thạch, 1 chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11. Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh.



Năm 5 tuổi, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được giáo dục tiếp tục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài "Thương Trọng Vĩnh" cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.

Hơn nữa, trọng yếu hơn là, trước mắt hắn cần ngay một chỗ thanh tĩnh, dùng để củng cố "Thụ bút kiếm ý" mới ngộ ra. Nếu như cứ dăm ba ngày lại có người lạ tìm tới cửa, ồn ào quấy rầy, đối với tu luyện kiếm pháp, ảnh hưởng không tốt.

So với tầm quan trọng của "Vĩnh Tự Bát Kiếm", cái danh thơ khôi Đạo An thơ hội chỉ là hư danh, cũng giống như là phù vân, bên nào nặng bên nào nhẹ, liếc qua thấy ngay.

Đương nhiên, cuộc sống như thế không thể kéo dài lâu, cũng sắp tới lúc phải trở về Bành Thành Huyện tham gia thi Đồng Tử.

Mặt khác, Diệp Quân Mi rất nhớ Đại Thánh, không biết hiện giờ nó thế nào rồi, ăn đủ no không, ăn mặc... Ách, nó rõ là một con trâu!

Cuộc sống của ẩn sĩ, nói là phóng khoáng tự nhiên, kỳ thực đều là khổ cực vô cùng. Cũng may Diệp Quân Sinh đoạt được thơ khôi, theo quy củ nhận được mười lạng bạc tiền thưởng, đủ để duy trì sinh hoạt trong một thời gian.

Trong ngày thường, Diệp Quân Mi phụ trách mấy việc vặt trong sinh hoạt hàng ngày, còn Diệp Quân Sinh thì luyện kiếm, cùng với đọc sách. Từ khi ở Quảng Bình Hương viết câu đối kiếm được ít tiền, thỉnh thoảng hắn cũng mua mấy quyển sách quan trọng để ôn tập. Khổng Tử nói: "Ôn cố mà tri tân" (học cái cũ để biết cái mới), phi thường quan trọng. Hắn cũng không tự đại rằng ta trời sinh ra đã tài, nhưng bằng ký ức của con mọt sách, có thể đi thi trạng nguyên.

Mấy quyển sách này, bình thường đều dùng bọc gói lại, cả bức "Linh Hồ đồ" cũng vậy. Hết cách rồi, vật chuyên dùng của thư sinh là giỏ sách, hiện giờ tình hình hắn cũng không có tiền, tạm thời chưa trang bị được.

Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu. Tuyết bắt đầu rơi, không lớn, hoa tuyết lác đa lác đác. Nhưng khi đêm đến, gió tuyết dần dần lớn lên, dày đặc dưới chân.

Khí trời lạnh giá, thời gian ngủ cũng đến sớm...

Gió bắc vù vù, âm thanh hoa tuyết rơi vào nóc nhà, rì rào vang vọng. Bỗng nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, càng đi tới bên bờ thượng nguồn Thông giang.

Gió lớn, Thông Giang dường như đang nổi giận, sóng lớn vỗ bờ, bọt nước bốc lên, tiếng rít gào kinh người. Đột nhiên, cuộn sóng xoay tròn, trong đó hiện lên một người, toàn thân mặc một cái toả tử giáp kim quang lòe lòe, cao to uy mãnh, trong tay nắm giữ một viên ngọc phù, thấy Diệp Quân Sinh, ở trên cao nhìn xuống, lúc này quát lên: "Bọn thôn dân Trần gia hương nghe đây, mới đây ta tiếp nhận ngọc phù chiếu mệnh, chứng được thần vị, đảm đương chức Hà Bá Thông Giang, đặc biệt tới để yêu cầu các ngươi trùng tu thần miếu, dâng tam sinh hương hỏa, bằng không là bất kính với thần là ta, tất có lũ lụt giáng lâm, đến lúc đó hối hận thì đã muộn, các ngươi nhớ kỹ hay không?"

(*)Toả tử giáp.Toả: cái vòng. Lấy vòng móc liền nhau gọi là tỏa. Vì thế những vòng xúc xích đeo làm đồ trang sức gọi là liên tỏa 連鎖, lấy vòng móc liền nhau làm áo dày gọi là tỏa tử giáp 鎖子甲. Google chữ Trung để xem hình.

(*)tam sinh: ba loại gia súc dùng để cúng tế: bò, dê, lợn.

Nói xong, oành một cái, một con sóng cao mấy trượng gào thét mà lên, hướng về Diệp Quân Sinh tàn nhẫn mà đập tới.

Diệp Quân Sinh kinh hãi đến biến sắc, né tránh rồi bỗng ngay lúc đó bật dậy, mở hai mắt ra, nhìn thấy mình còn đang ở bên trong căn nhà, nghiêng tai nghe được có tiếng gà gáy vang lên, trời sắp sáng.

Hóa ra là giấc mộng Nam Kha, quả thực là một giấc mơ kỳ quái.

(*)Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook