Chương 48: Miếu thần
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Chuyện kỳ quái còn tiếp tục ở lúc sau, giữa trưa, từ tiếng bàn luận nhao nhao của các thôn dân, Diệp Quân Sinh bỗng nhiên phát hiện, buổi tối ngày hôm qua, mấy trăm gia đình trong Trần gia hương, hơn một nghìn nhân khẩu, từ người già lọm khọm, đến em bé non nớt, đều có một giấc mộng y chang nhau.
Ở trong mộng, một vị thần mặc kim giáp lướt sóng tới, yêu cầu mọi người trùng tu miếu thần hà bá, và dâng lên tam sinh hương hoả.
Cùng một buổi tối, nhân khẩu hơn nghìn người, lại có chung một giấc mộng, chuyện không tầm thường, lập tức gây náo động. Mọi người chạy khắp nơi đều nói rằng là hà bá hiển linh.
Trần gia hương ở cạnh sông, thuộc loại bán nông bán ngư, ngoại trừ trồng trọt, ra sông đánh cá cũng là một nguồn kinh tế rất quan trọng. Vì vậy, tín ngưỡng đối với hà bá rất là tôn trọng.
Trong hương, đương nhiên là có một toà miếu thần tế lễ hà bá, vào ngày mười lăm hàng tháng đều có hương hoả đến bái tế. Bất quá quy mô toà miếu cũng không lớn, hơn nữa bởi vì đã lâu năm, lộ ra vẻ có chút cũ nát.
Lúc này, hoá ra là hà bá ghét bỏ miếu thần vừa nhỏ mà lại cũ, nên mới báo mộng nhắc nhở.
Việc này không phải chuyện đùa, nhất quyết không thể thất lễ, cả thôn liền vội vàng hợp sức, chỉ ra người chuyên thu tiền, bắt đầu trùng tu miếu thần. Mặt khác, trong thôn cũng phái người đi báo nha phủ, xin văn kiện.
Phải biết rằng tại Thiên Hoa Triều, những loại hình như miếu thần, đạo quán đều bị ràng buộc bởi triều đình, không thể tuỳ tiện thành lập, nếu không sẽ coi đó là dã thần dị miếu, nếu bị phát hiện sẽ phá huỷ, và truy cứu trách nhiệm.
Nha phủ phê duyệt rất nhanh, dù sao miếu thần hà bá đã tồn tại từ lâu, thuộc về phạm trù chính thần đã được công nhận, tất nhiên sẽ không cản trở mở rộng trùng tu.
Có phê duyệt, thôn dân lập tức bừng lên khí thế khất trời bắt đầu khởi công, có tiền góp tiền, có sức góp sức, mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ trùng tu miếu hà bá bằng tốc độ nhanh nhất, để tránh hà bá mất hứng, sẽ trách tội.
Lúc thế này, lại thấy như huynh muội Diệp gia có chút trơ trọi, như người ngoài cuộc.
Diệp Quân Sinh dĩ nhiên cũng mơ thấy, nhưng hắn không phải người địa phương, cũng không có ý đi góp một phần công sức. Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy chuyện này có chỗ rất kỳ quái.
Hà bá hiển linh, chẳng lẽ nói trong dòng Thông Giang này, thật sự có tồn tại hà bá, có thể hô mưa gọi gió, khống chế dòng nước? Nói như vậy, mọi người sống dọc hai bờ sông chỉ cần hầu hạ hà bá này thật tốt, không cần đắp đê chống lũ?
Bất quá Diệp Quân Sinh lại biết rõ, thế giới trước mắt không đơn giản, trước đây có hồ tiên hiển linh, sau này lại có Đại Thánh mở miệng nói chuyện, dị thường, vô cùng dị thường.
Vậy thì nếu thật sự có hà bá khống chế dòng sông, cũng không kỳ quái cho lắm. Chỗ không đúng, là ở cách lý giải về hà bá.
Dân chúng bình thường, tôn sùng hà bá là thần, quỳ bái hết sức thành kính. Thế nhưng Diệp Quân Sinh lại dùng một trường phái triết học gọi là giải cấu trúc(*), làm cơ sở lý luận, vì có quan hệ đối với cái gọi là "thuật sĩ".
(*)解构: giải cấu trúc, một trường phái triết học của Jacques Derrida.
Link:http://vi.wikipedia.org/wiki/Jacques_Derrida
Dịch thẳng ra là phân giải một vấn đề gì đó.
Ý nghĩa nó rất rộng, nhưng ngày nay lại có một ý nghĩ mang tính đại chúng hơn, đơn giản hơn, cũng chính là ý nghĩa được áp vào văn cảnh ở trên, tức là nhìn một sự vật nhiều hướng, tại sao không được thế này, tại sao không được thế kia...
Trong đầu hắn không thể kiềm chế được tuôn ra những suy nghĩ: "Thế gian này không có thần, nhưng nhiều người tế bái, thì có thần!"
Tiếc rằng không thể xác định rõ ràng, có rất nhiều nghi vấn tạm thời không có đáp án.
"Ca ca, ngươi nói trong sông lớn này có hà bá sao?"
Mấy ngày gần đây, như mưa dầm thấm lâu, Diệp Quân Mi nghe rất nhiều lời bàn tán, cảm thấy rất hiếu kỳ. Nghìn người cùng một mộng, nhưng không biết tại sao nàng không có, thế mà lại là một ngoại lệ đặc biệt.
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Hẳn là có." Trong lòng thầm nghĩ, nếu như tại kiếp trước, tại một thời không khác, nếu như em mình hỏi như vậy, hắn nhất định sẽ đem tích "Tây Môn Báo trị thuỷ" để phê bình, giáo dục một hồi, nhưng hiện tại ư? Rất khó nói.
(*)Chuyện Tây Môn Báo
Tây Môn Báo là người thế kỷ thứ năm trước công nguyên, bởi ông rất tài giỏi, được quốc vương cử đến Nghiệp Địa làm huyện lệnh. Tây Môn Báo đến địa phương nhậm chức, ông lập tức triệu tập những người già địa phương có danh tiếng, hỏi họ bà con cảm thấy việc gì đau khổ nhất. Người già bảo ông, khổ nhất là hàng năm phải lấy vợ cho hà bá, vì việc này, cả Nghiệp Địa ngày càng nghèo túng.
Hoá ra, Nghiệp Địa ở sát sông Hoàng Hà, dân gian địa phương có một truyền thuyết nói rằng, trong sông Hoàng Hà có hà bá. Nếu không lấy vợ cho hà bá, thì sông Hoàng Hà sẽ có lũ lụt, làm ngập dân chúng cả huyện, vậy từ xưa đến nay, quan phủ và bà đồng cốt đều rất nhiệt tình làm việc này, và lấy cớ thu thuế quá đáng, để họ bòn rút.
Người già nói với Tây Môn Báo, hàng năm khi đến thời gian hà bá cưới vợ, bà đồng già thế nào cũng ra phố tuần tra, khi nhìn thấy con gái nhà nghèo có vẻ xinh đẹp thì nói: “cô gái này phải làm vợ cho thần sông”, sau đó do quan phủ ra mặt, ép buộc cô gái đi theo, cho cô ở một mình, may quần áo mới cho cô, cho cô ăn các món ăn ngon, mười mấy ngày sau, đến ngày thần sông đón dâu, chúng trang điểm cho cô gái, lấy một chiếc chiếu làm giường, bảo cô ngồi lên trên, sau đó thả chiếc chiếu xuống sông. Ban đầu chiếc chiếu còn nổi trên mặt nước, dần dần chiếu và người chìm xuống. Tiếp theo, các bà đồng tổ chức lễ, cho biết thần sông đã lấy được vợ một cách hài lòng. Tây Môn Báo nghe xong không nói gì cả, các cụ già thấy chả hy vọng gì đối với huyện lệnh mới này.
Lại đến ngày lấy vợ cho thần sông rồi. Sau khi biết được tin này, Tây Môn Báo dẫn các binh sĩ đến bờ sông trước chờ đợi. Không lâu, người giàu có quyền thế trong huyện, các lính lệ trong quan phủ và cô gái bị lựa chọn làm cô dâu đến nơi, bà đồng già đi theo có vẻ hơn bẩy mươi tuổi.
Tây Môn Báo nói: “ Dẫn vợ hà bá ra đây ta xem cô dâu có đẹp không.” Có người dẫn cô dâu đến, đứng trước mặt Tây Môn Báo. Tây Môn Báo liếc nhìn một cái, rồi ngoảnh đầu nói với mọi người: “ Cô gái này không đẹp, không đủ tư cách làm vợ thần sông. Nhưng thần sông hôm nay nhất định đang đợi đón dâu, xin mời bà đồng đi một chuyến, xuống sông thưa với thần sông, khi tìm được cô gái đẹp, ngày mai chúng ta lại đến.” Nói xong không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì, ông sai binh lính khiêng bà đồng già thả xuống sông.” Một lát sau, Tây Môn Báo nói: “Sao bà đồng già này đi lâu thế chưa mang tin gì về, kêu một đồ đệ của bà xuống đôn đốc.” Vậy lại sai binh lính thả một đồ đệ của bà đồng già xuống sông, như vậy trước sau, tổng cộng thả ba đồ đệ xuống sông.
Những người giàu, người trong quan phủ và mọi người đều rất ngạc nhiên nhìn Tây Môn Báo, thấy ông kính cẩn lễ phép đứng đó vẻ thiện chí, hình như là đang chuyên tâm chờ đợi tin của thần sông. Lại qua một lát, Tây Môn Báo nói: “Xem chừng hà bá rất hiếu khách, giữ lại những sứ giả này không cho về, cho thêm một người đi đôn đốc.” Nói xong, ông nhìn sang đám người giàu và quan chức địa phương sai làm việc này, những người này từ trong kinh hoảng tỉnh dậy, hiểu ra chuyện gì đang chờ đợi mình, đều quỵ xuống đất xin tha, chỉ sợ Tây Môn Báo thả mình xuống sông đi gặp thần sông.
Tây Môn Báo nâng giọng nói với mọi người: “Hà bá lấy vợ vốn là chuyện lừa người, nếu sau này ai còn làm việc này thì thả xuống sông đi gặp hà bá.” Từ đó, trò hề hà bá lấy vợ ở Nghiệp Địa mất tích, Tây Môn Báo bằng khả năng của mình, cai quản địa phương này rất tốt.
Diệp Quân Mi nói: "Đã như vậy, hay là ta cũng đi hỗ trợ đi, làm chút điều tốt."
Diệp Quân Sinh lắc đầu: "Các thôn dân sẽ không đồng ý, trùng tu miếu thần là chuyện lớn, nhưng sẽ không dễ cho người ngoài vào giúp."
Đây là thông lệ địa phương, người ngoài tham dự vào, có phần không tốt.
Diệp Quân Mi sau khi nghe xong, không thể làm gì khác đành bỏ đi ý kiến: "Chẳng trách, ta không có mơ thấy."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Quân Sinh nhảy một cái: "Đều là người ngoài thôn, thế vì sao mình vẫn thấy mộng, mà muội muội lại không có? Chẳng lẽ nàng có chỗ nào đó khác với mình?"
Thật sự là trăm sự không thể lý giải.
Hồi tưởng lại, dù cho Diệp Quân Sinh vắt óc suy nghĩ thế nào, sự tình lúc bốn năm tuổi đều là mơ mơ hồ hồ, không thể nhớ được.
Diệp Quân Sinh cùng Diệp Quân Mi chạy đi hóng chuyện, nhìn thấy miếu thần lớn đến gấp đôi so với trước kia, tường son ngói xanh, đẹp đẽ hẳn lên. Tượng thần bên trong cũng được trang trí vô cùng trang trọng, phỏng theo y hệt hình tượng vị thần mặc kim giáp trong mộng kia, đây là một bức tượng mới làm ra, oai phong lẫm liệt, khí chất không giống bình thường.
Nghi thức cao trào ở chỗ hiến tế tam sinh. Cái này khác với tế bái thổ địa thành hoàng, tam sinh không đặt trong miếu, mà là chuyển đến bờ sông, đặt lên một cái bè trúc, đẩy vào sông.
Mặt sông ngày hôm nay rất hiền hoà, nhưng khi bè trúc chở tam sinh đến giữa mặt sông, bỗng nhiên sóng gió nổi lên, một cuộn sóng lớn ào tới cuốn mất bè trúc, sau đó bè trúc lại trồi lên mặt nước, tam sinh phía trên đã không còn tăm tích, một miếng thịt cũng không có.
"Hà bá lão gia hiển linh rồi!"
Một tiếng hét lớn, hơn nghìn người tham gia lễ tế đông nghịt, tức thì quỳ xuống lạy về phía Thông Giang, đầu dập như giã tỏi, thành tâm khẩn thiết.
Vù!
Ngay thời khắc này, ba đạo kiếm ý trong đầu Diệp Quân Sinh tự nhiên mà động, giống như vật còn sống muốn phá không bay ra, hơn nữa mục đích của chúng vô cùng rõ ràng, muốn bay đến phía sau miếu thần hà bá, ý định chém đi tượng thần.
Kiếm ý trảm tượng thần!
Cảm giác này vô cùng ảo diệu, ba đạo kiếm ý dường như có ý thức tự chủ, muốn thoát khỏi khống chế, chỉ là sức mạnh không đủ, mới không thể làm theo ý muốn.
Lại nhớ lần đầu tiên Vĩnh Tự Bát Kiếm lộ ra sự sắc bén, chính là lúc trong quán trà. Khi đó, kiếm ý dẫn dắt, kích phát nguyện vọng căm hận mạnh mẽ trong lòng của Diệp Quân Sinh, mới có một màn ra tay tập kích Bành Thanh Thành. Bất quá kiếm ý dẫn dắt lúc đó, có vẻ rất mờ mịt mông lung, rõ ràng không mãnh liệt như lúc này.
Mãnh liệt, như là gặp một đối thủ không đội trời chung, cơ bản không thể kiềm chế.
Đầu rất đau...
Diệp Quân Mi bên cạnh nhanh chóng phát hiện vẻ dị thường của ca ca, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, có mồ hôi lạnh chảy xuống, vội nói: "Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
Diệp Quân Sinh miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên đau đầu một chút.. Ta không xem nữa, về nhà nằm một chút."
Lập tức Diệp Quân Mi không còn tâm tư cho chuyện khác, khẩn trương dìu ca ca trở lại trong căn hộ đã mướn.
Thật cũng quái lạ, khi rời khỏi khu vực miếu thần cách xa một đoạn, kiếm ý trong đầu cũng từ từ không loạn nữa, rốt cuộc tĩnh lặng, không còn dị thường, cảm giác đau đầu cũng không cánh mà bay.
"Ca ca, cảm giác có tốt hơn chút nào không?"
Diệp Quân Mi cho là hắn bị gió thổi vào, lại nhiễm phong hàn.
Diệp Quân Sinh mỉm cười: "Khá rồi, không cần lo lắng, ngươi xem ta không phải rất tốt sao?" Nói xong, hắn lại đi một vòng trong phòng rất ổn định.
Vừa chứng minh, cũng vừa tự hỏi.
Ở trong mộng, một vị thần mặc kim giáp lướt sóng tới, yêu cầu mọi người trùng tu miếu thần hà bá, và dâng lên tam sinh hương hoả.
Cùng một buổi tối, nhân khẩu hơn nghìn người, lại có chung một giấc mộng, chuyện không tầm thường, lập tức gây náo động. Mọi người chạy khắp nơi đều nói rằng là hà bá hiển linh.
Trần gia hương ở cạnh sông, thuộc loại bán nông bán ngư, ngoại trừ trồng trọt, ra sông đánh cá cũng là một nguồn kinh tế rất quan trọng. Vì vậy, tín ngưỡng đối với hà bá rất là tôn trọng.
Trong hương, đương nhiên là có một toà miếu thần tế lễ hà bá, vào ngày mười lăm hàng tháng đều có hương hoả đến bái tế. Bất quá quy mô toà miếu cũng không lớn, hơn nữa bởi vì đã lâu năm, lộ ra vẻ có chút cũ nát.
Lúc này, hoá ra là hà bá ghét bỏ miếu thần vừa nhỏ mà lại cũ, nên mới báo mộng nhắc nhở.
Việc này không phải chuyện đùa, nhất quyết không thể thất lễ, cả thôn liền vội vàng hợp sức, chỉ ra người chuyên thu tiền, bắt đầu trùng tu miếu thần. Mặt khác, trong thôn cũng phái người đi báo nha phủ, xin văn kiện.
Phải biết rằng tại Thiên Hoa Triều, những loại hình như miếu thần, đạo quán đều bị ràng buộc bởi triều đình, không thể tuỳ tiện thành lập, nếu không sẽ coi đó là dã thần dị miếu, nếu bị phát hiện sẽ phá huỷ, và truy cứu trách nhiệm.
Nha phủ phê duyệt rất nhanh, dù sao miếu thần hà bá đã tồn tại từ lâu, thuộc về phạm trù chính thần đã được công nhận, tất nhiên sẽ không cản trở mở rộng trùng tu.
Có phê duyệt, thôn dân lập tức bừng lên khí thế khất trời bắt đầu khởi công, có tiền góp tiền, có sức góp sức, mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ trùng tu miếu hà bá bằng tốc độ nhanh nhất, để tránh hà bá mất hứng, sẽ trách tội.
Lúc thế này, lại thấy như huynh muội Diệp gia có chút trơ trọi, như người ngoài cuộc.
Diệp Quân Sinh dĩ nhiên cũng mơ thấy, nhưng hắn không phải người địa phương, cũng không có ý đi góp một phần công sức. Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy chuyện này có chỗ rất kỳ quái.
Hà bá hiển linh, chẳng lẽ nói trong dòng Thông Giang này, thật sự có tồn tại hà bá, có thể hô mưa gọi gió, khống chế dòng nước? Nói như vậy, mọi người sống dọc hai bờ sông chỉ cần hầu hạ hà bá này thật tốt, không cần đắp đê chống lũ?
Bất quá Diệp Quân Sinh lại biết rõ, thế giới trước mắt không đơn giản, trước đây có hồ tiên hiển linh, sau này lại có Đại Thánh mở miệng nói chuyện, dị thường, vô cùng dị thường.
Vậy thì nếu thật sự có hà bá khống chế dòng sông, cũng không kỳ quái cho lắm. Chỗ không đúng, là ở cách lý giải về hà bá.
Dân chúng bình thường, tôn sùng hà bá là thần, quỳ bái hết sức thành kính. Thế nhưng Diệp Quân Sinh lại dùng một trường phái triết học gọi là giải cấu trúc(*), làm cơ sở lý luận, vì có quan hệ đối với cái gọi là "thuật sĩ".
(*)解构: giải cấu trúc, một trường phái triết học của Jacques Derrida.
Link:http://vi.wikipedia.org/wiki/Jacques_Derrida
Dịch thẳng ra là phân giải một vấn đề gì đó.
Ý nghĩa nó rất rộng, nhưng ngày nay lại có một ý nghĩ mang tính đại chúng hơn, đơn giản hơn, cũng chính là ý nghĩa được áp vào văn cảnh ở trên, tức là nhìn một sự vật nhiều hướng, tại sao không được thế này, tại sao không được thế kia...
Trong đầu hắn không thể kiềm chế được tuôn ra những suy nghĩ: "Thế gian này không có thần, nhưng nhiều người tế bái, thì có thần!"
Tiếc rằng không thể xác định rõ ràng, có rất nhiều nghi vấn tạm thời không có đáp án.
"Ca ca, ngươi nói trong sông lớn này có hà bá sao?"
Mấy ngày gần đây, như mưa dầm thấm lâu, Diệp Quân Mi nghe rất nhiều lời bàn tán, cảm thấy rất hiếu kỳ. Nghìn người cùng một mộng, nhưng không biết tại sao nàng không có, thế mà lại là một ngoại lệ đặc biệt.
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Hẳn là có." Trong lòng thầm nghĩ, nếu như tại kiếp trước, tại một thời không khác, nếu như em mình hỏi như vậy, hắn nhất định sẽ đem tích "Tây Môn Báo trị thuỷ" để phê bình, giáo dục một hồi, nhưng hiện tại ư? Rất khó nói.
(*)Chuyện Tây Môn Báo
Tây Môn Báo là người thế kỷ thứ năm trước công nguyên, bởi ông rất tài giỏi, được quốc vương cử đến Nghiệp Địa làm huyện lệnh. Tây Môn Báo đến địa phương nhậm chức, ông lập tức triệu tập những người già địa phương có danh tiếng, hỏi họ bà con cảm thấy việc gì đau khổ nhất. Người già bảo ông, khổ nhất là hàng năm phải lấy vợ cho hà bá, vì việc này, cả Nghiệp Địa ngày càng nghèo túng.
Hoá ra, Nghiệp Địa ở sát sông Hoàng Hà, dân gian địa phương có một truyền thuyết nói rằng, trong sông Hoàng Hà có hà bá. Nếu không lấy vợ cho hà bá, thì sông Hoàng Hà sẽ có lũ lụt, làm ngập dân chúng cả huyện, vậy từ xưa đến nay, quan phủ và bà đồng cốt đều rất nhiệt tình làm việc này, và lấy cớ thu thuế quá đáng, để họ bòn rút.
Người già nói với Tây Môn Báo, hàng năm khi đến thời gian hà bá cưới vợ, bà đồng già thế nào cũng ra phố tuần tra, khi nhìn thấy con gái nhà nghèo có vẻ xinh đẹp thì nói: “cô gái này phải làm vợ cho thần sông”, sau đó do quan phủ ra mặt, ép buộc cô gái đi theo, cho cô ở một mình, may quần áo mới cho cô, cho cô ăn các món ăn ngon, mười mấy ngày sau, đến ngày thần sông đón dâu, chúng trang điểm cho cô gái, lấy một chiếc chiếu làm giường, bảo cô ngồi lên trên, sau đó thả chiếc chiếu xuống sông. Ban đầu chiếc chiếu còn nổi trên mặt nước, dần dần chiếu và người chìm xuống. Tiếp theo, các bà đồng tổ chức lễ, cho biết thần sông đã lấy được vợ một cách hài lòng. Tây Môn Báo nghe xong không nói gì cả, các cụ già thấy chả hy vọng gì đối với huyện lệnh mới này.
Lại đến ngày lấy vợ cho thần sông rồi. Sau khi biết được tin này, Tây Môn Báo dẫn các binh sĩ đến bờ sông trước chờ đợi. Không lâu, người giàu có quyền thế trong huyện, các lính lệ trong quan phủ và cô gái bị lựa chọn làm cô dâu đến nơi, bà đồng già đi theo có vẻ hơn bẩy mươi tuổi.
Tây Môn Báo nói: “ Dẫn vợ hà bá ra đây ta xem cô dâu có đẹp không.” Có người dẫn cô dâu đến, đứng trước mặt Tây Môn Báo. Tây Môn Báo liếc nhìn một cái, rồi ngoảnh đầu nói với mọi người: “ Cô gái này không đẹp, không đủ tư cách làm vợ thần sông. Nhưng thần sông hôm nay nhất định đang đợi đón dâu, xin mời bà đồng đi một chuyến, xuống sông thưa với thần sông, khi tìm được cô gái đẹp, ngày mai chúng ta lại đến.” Nói xong không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì, ông sai binh lính khiêng bà đồng già thả xuống sông.” Một lát sau, Tây Môn Báo nói: “Sao bà đồng già này đi lâu thế chưa mang tin gì về, kêu một đồ đệ của bà xuống đôn đốc.” Vậy lại sai binh lính thả một đồ đệ của bà đồng già xuống sông, như vậy trước sau, tổng cộng thả ba đồ đệ xuống sông.
Những người giàu, người trong quan phủ và mọi người đều rất ngạc nhiên nhìn Tây Môn Báo, thấy ông kính cẩn lễ phép đứng đó vẻ thiện chí, hình như là đang chuyên tâm chờ đợi tin của thần sông. Lại qua một lát, Tây Môn Báo nói: “Xem chừng hà bá rất hiếu khách, giữ lại những sứ giả này không cho về, cho thêm một người đi đôn đốc.” Nói xong, ông nhìn sang đám người giàu và quan chức địa phương sai làm việc này, những người này từ trong kinh hoảng tỉnh dậy, hiểu ra chuyện gì đang chờ đợi mình, đều quỵ xuống đất xin tha, chỉ sợ Tây Môn Báo thả mình xuống sông đi gặp thần sông.
Tây Môn Báo nâng giọng nói với mọi người: “Hà bá lấy vợ vốn là chuyện lừa người, nếu sau này ai còn làm việc này thì thả xuống sông đi gặp hà bá.” Từ đó, trò hề hà bá lấy vợ ở Nghiệp Địa mất tích, Tây Môn Báo bằng khả năng của mình, cai quản địa phương này rất tốt.
Diệp Quân Mi nói: "Đã như vậy, hay là ta cũng đi hỗ trợ đi, làm chút điều tốt."
Diệp Quân Sinh lắc đầu: "Các thôn dân sẽ không đồng ý, trùng tu miếu thần là chuyện lớn, nhưng sẽ không dễ cho người ngoài vào giúp."
Đây là thông lệ địa phương, người ngoài tham dự vào, có phần không tốt.
Diệp Quân Mi sau khi nghe xong, không thể làm gì khác đành bỏ đi ý kiến: "Chẳng trách, ta không có mơ thấy."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Quân Sinh nhảy một cái: "Đều là người ngoài thôn, thế vì sao mình vẫn thấy mộng, mà muội muội lại không có? Chẳng lẽ nàng có chỗ nào đó khác với mình?"
Thật sự là trăm sự không thể lý giải.
Hồi tưởng lại, dù cho Diệp Quân Sinh vắt óc suy nghĩ thế nào, sự tình lúc bốn năm tuổi đều là mơ mơ hồ hồ, không thể nhớ được.
Diệp Quân Sinh cùng Diệp Quân Mi chạy đi hóng chuyện, nhìn thấy miếu thần lớn đến gấp đôi so với trước kia, tường son ngói xanh, đẹp đẽ hẳn lên. Tượng thần bên trong cũng được trang trí vô cùng trang trọng, phỏng theo y hệt hình tượng vị thần mặc kim giáp trong mộng kia, đây là một bức tượng mới làm ra, oai phong lẫm liệt, khí chất không giống bình thường.
Nghi thức cao trào ở chỗ hiến tế tam sinh. Cái này khác với tế bái thổ địa thành hoàng, tam sinh không đặt trong miếu, mà là chuyển đến bờ sông, đặt lên một cái bè trúc, đẩy vào sông.
Mặt sông ngày hôm nay rất hiền hoà, nhưng khi bè trúc chở tam sinh đến giữa mặt sông, bỗng nhiên sóng gió nổi lên, một cuộn sóng lớn ào tới cuốn mất bè trúc, sau đó bè trúc lại trồi lên mặt nước, tam sinh phía trên đã không còn tăm tích, một miếng thịt cũng không có.
"Hà bá lão gia hiển linh rồi!"
Một tiếng hét lớn, hơn nghìn người tham gia lễ tế đông nghịt, tức thì quỳ xuống lạy về phía Thông Giang, đầu dập như giã tỏi, thành tâm khẩn thiết.
Vù!
Ngay thời khắc này, ba đạo kiếm ý trong đầu Diệp Quân Sinh tự nhiên mà động, giống như vật còn sống muốn phá không bay ra, hơn nữa mục đích của chúng vô cùng rõ ràng, muốn bay đến phía sau miếu thần hà bá, ý định chém đi tượng thần.
Kiếm ý trảm tượng thần!
Cảm giác này vô cùng ảo diệu, ba đạo kiếm ý dường như có ý thức tự chủ, muốn thoát khỏi khống chế, chỉ là sức mạnh không đủ, mới không thể làm theo ý muốn.
Lại nhớ lần đầu tiên Vĩnh Tự Bát Kiếm lộ ra sự sắc bén, chính là lúc trong quán trà. Khi đó, kiếm ý dẫn dắt, kích phát nguyện vọng căm hận mạnh mẽ trong lòng của Diệp Quân Sinh, mới có một màn ra tay tập kích Bành Thanh Thành. Bất quá kiếm ý dẫn dắt lúc đó, có vẻ rất mờ mịt mông lung, rõ ràng không mãnh liệt như lúc này.
Mãnh liệt, như là gặp một đối thủ không đội trời chung, cơ bản không thể kiềm chế.
Đầu rất đau...
Diệp Quân Mi bên cạnh nhanh chóng phát hiện vẻ dị thường của ca ca, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, có mồ hôi lạnh chảy xuống, vội nói: "Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
Diệp Quân Sinh miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên đau đầu một chút.. Ta không xem nữa, về nhà nằm một chút."
Lập tức Diệp Quân Mi không còn tâm tư cho chuyện khác, khẩn trương dìu ca ca trở lại trong căn hộ đã mướn.
Thật cũng quái lạ, khi rời khỏi khu vực miếu thần cách xa một đoạn, kiếm ý trong đầu cũng từ từ không loạn nữa, rốt cuộc tĩnh lặng, không còn dị thường, cảm giác đau đầu cũng không cánh mà bay.
"Ca ca, cảm giác có tốt hơn chút nào không?"
Diệp Quân Mi cho là hắn bị gió thổi vào, lại nhiễm phong hàn.
Diệp Quân Sinh mỉm cười: "Khá rồi, không cần lo lắng, ngươi xem ta không phải rất tốt sao?" Nói xong, hắn lại đi một vòng trong phòng rất ổn định.
Vừa chứng minh, cũng vừa tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.