Chương 54: Báo oán
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Mảnh đất Thần Châu địa linh nhân kiệt, từ thời đại Tam Hoàng Ngũ Đế, đối mặt với thiên tai nhân họa, có những bậc tài hoa xuất chúng cố gắng tìm con đường siêu thoát, trải qua vô số đời, dần dần có nhiều môn thần thông ra đời. Đến thời Xuân Thu, trăm nhà đua tiếng, có thể nói là khai sáng một đời thịnh thế.
Tới lúc nhà Tần nhất thống thiên hạ, lấy Pháp Gia làm chuẩn mực, đốt sách chôn nho, cũng không biết đã xóa bỏ bao nhiêu truyền thừa. Lại đến thời Hán, có bậc đại năng Thích Gia cưỡi ngựa trắng chở kinh phật, tượng phật từ phương Tây sang, cắm rễ tại Đông Thổ, đâm chồi nảy lộc, trở thành một phái lớn.
Phát triển đến hôm nay, căn cứ theo sự khác biệt giữa các phương pháp tu luyện, tổng cộng chia làm ba lưu phái lớn. Thứ nhất là Đạo Môn nguồn gốc bản thổ, lấy thái cực âm dương làm cơ sở, dùng ngũ hành cửu cung làm đạo nghĩa, thổ nạp nguyên khí thiên địa, tôn sùng sự tiêu dao vô vi của Lão Trang; thứ hai là Thích Gia Phật môn, nhấn mạnh luân hồi nhân quả, lấy siêu độ chúng sinh làm nghĩa vụ của mình, giữ thanh quy giới luật, luyện cửu chuyển kim thân; mà thứ ba là quỷ tu Ma Môn, tôn thờ tự nhiên, giỏi về hồn phách.
Trong ba lưu phái lớn này lại gồm có rất nhiều phái nhỏ, cho dù là cùng một lưu phái, bên trong cũng không phải là vui vẻ đoàn kết, đều tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.
Để tách biệt khỏi cõi phàm trần, trăm ngàn năm qua, thuật sĩ tự tạo thành một thế giới, tên gọi Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng phỏng theo trật tự chốn trần gian, phân chia đẳng cấp thống trị, giống như là một quốc gia. Người nào được bổ nhậm, được ban ngọc phù, chiếu mệnh, có thể hưởng thụ hương hỏa của dân chúng, nên được gọi là "thần tiên".
…
Đại Thánh miêu tả cũng không hề tỉ mỉ, chỉ nói những thứ đơn giản đại khái mà thôi. Nhưng dù là vậy, đối với Diệp Quân Sinh mà nói, không thể nghi ngờ đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn, mà từ đó có thể biết đến một mảnh trời bao la khác, một thế giới khác.
Câu "Ếch ngồi đáy giếng" chỉ chính là đây.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ như một con kiến hôi, bù đầu bù cổ, chẳng biết mình vì sao mà sinh, vì sao mà chết. Nhưng giờ đây, hắn có thể được coi là con ếch ngồi trong giếng. Tuy rằng tầm nhìn vẫn có hạn, nhưng ít ra đã biết được thiên ngoại hữu thiên.
Đến giờ, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được lúc trước đều đã được giải đáp, tư tưởng rõ ràng, đầu óc thông suốt hơn bao giờ hết.
Mà môn Vĩnh Tự Bát Kiếm mà Diệp Quân Sin tu luyện, lại thuộc về Hiền Đạo, không thuộc về ba lưu phái lớn kia, là truyền thừa từ thời kỳ "Trăm nhà tranh tiếng", thật không biết Hồ tiên từ đâu mà học được, lại truyền cho hắn.
“Bất đắc dĩ là Tam Thập Tam Thiên bây giờ đã không phải là Tam Thập Tam Thiên như trước kia nữa…”
Nói xong đến đây, Đại Thánh thở dài một tiếng, lúc lắc đầu, phe phẩy cái đuôi, chán chường không nói gì thêm, rời phòng bước đi, đến chuồng nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ.
Con trâu này, hẳn có một câu chuyện đời chưa kể.
Diệp Quân Sinh nghĩ thầm: "Chỉ tiếc là nó không chịu nói ra xuất thân của nó", lại ngẫm lại: "Với thực lực kém cỏi của mình lúc này, biết quá nhiều cũng phải phải là điều tốt gì."
….
“Ngô quản gia, Bành gia có phải sẽ ra tay đối với đứa cháu ngốc nghếch của ta đúng không?”
Ở Hải Thiên Lâu, Diệp Thích nịnh nọt cười hỏi Ngô quản gia.
Ngô quản gia nghiêm mặt nói: “Diệp viên ngoại, biết quá nhiều cũng không phải là điều tốt với ông. Một câu thôi, đồng ý hay không?”
Diệp Thích mím môi: “Ta đồng ý, thằng nhãi đó không biết phận làm cháu, vậy chớ trách bá phụ này vô tình.”
Ngô quản gia cười khà khà: “Diệp viên ngoại cứ yên tâm, sau khi việc này thành công, ông cũng có không ít thứ tốt.”
Diệp Thích lại hỏi: “Ngô quản gia, giờ ta đã đồng ý rồi, ông cũng nên chỉ cho ta biết, muốn ta kiện thằng nhóc ấy với tội danh gì?”
Ngô quản gia gằn từng tiếng: “Bất hiếu!”
Diệp Thích ngây người, có chút khó hiểu.
Ngô quản gia nói tiếp: “Thánh hiền dạy: ‘Bất hiếu có ba’, ông tố cáo điều thứ hai 'Gia bần nhân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu dã'(*) là được.”
(*) Nhà nghèo cha mẹ già yếu, không lo học hành làm việc, là cái bất hiếu thứ hai.
Diệp Thích cười khổ: “Ngô quản gia, ông có nhầm không vậy? Hai vợ chồng đứa em tội nghiệp của ta đã qua đời nhiều năm rồi.”
Phụ mẫu không còn, lấy đâu ra mà hiếu hay bất hiếu?
Ngô quản gia khoát tay: “Không hề nhầm, tội danh này tuy có phần gượng ép, nhưng nếu truy cứu lên, sẽ làm tổn hại thanh danh, đến lúc đó Huyện thái gia (DG: Từ tôn trọng chỉ quan huyện) sẽ tự biết suy xét, rất dễ dàng hủy bỏ tư cách tham gia kỳ thi Đồng Tử.”
Nếu làm nghiêm túc, ngày trước Diệp Quân Sinh mê mẩn với sách vở, không chịu làm gì khác, không quan tâm đến cảm thụ của cha mẹ, chỉ lo đóng cửa vùi đầu làm mọt sách, quả thật phù hợp với tội bất hiếu. Bây giờ truy ra, chính là nhắc lại tội cũ, tuy rằng cũng không tính là tội gì to, nhưng đủ để khiến Diệp Quân Sinh không cách gì tham gia kỳ thi Đồng tử, như vậy đã đạt được mục đích.
Đây là mưu kế mà Bành Thanh Sơn sau lần ấy nghĩ ra, làm hai tầng an toàn, nhất định phải cản đường Diệp Quân Sinh bằng được.
Diệp Thích mắt sáng lên, thật ra lão cũng hơi sợ sệt Diệp Quân Sinh tham gia kỳ thi Đồng Tử. Nhỡ chẳng may mà đứa cháu đỗ được tú tài, vậy tình thế sẽ trở nên không hay ho gì. Mà lúc này lão ra mặt tố cáo Diệp Quân Sinh bất hiếu là thích hợp nhất, nói gì hắn cũng là đại bá phụ của Diệp Quân Sinh, có danh nghĩa, lập trường này.
“Được, Ngô quản gia, ta sẽ đi kiện nó ngay!”
Mặt hắn như gà chọi, hưng phấn vô cùng.
Ngô quản gia cười khà khà: “Giờ này đã không còn sớm, đợi đến sáng ngày mai đi.”
Diệp Thích vội vàng nghe lời.
Rời khỏi Hải Thiên Lâu, cảm giác của lão hơi bay bay, bèn đi mua một bình rượu ngon, lại cắt thêm hai cân thịt đem về nhà, muốn cùng mụ vợ ở nhà đánh chén chúc mừng một phen.
Khi đi ngang qua khu nhà Diệp Quân Sinh, thấy cửa mở toang, chợt nảy ra một ý, bèn nghênh ngang xông vào, chỉ thấy đứa cháu mình đang ở trong nhà chà rửa cho một con trâu to.
Việc Diệp Quân Sinh bỏ tiền ra mua một con trâu già về nuôi đã sớm lan truyền ra, bị rất nhiều người đem ra làm trò cười. Diệp Thích nghe thấy cũng cười hồi lâu. Chỉ là lúc này nhìn thấy, con trâu kia to lớn khỏe mạnh, không hề có chút già yếu, cảm thấy kỳ quái.
Ý nghĩ lóe lên, nhưng lão lập tức vất qua sau đầu, trâu già cũng được, trâu khỏe cũng được, cũng chỉ là một con trâu. Diệp Quân Sinh đường đường là một người đọc sách, vậy mà lại đi tắm rửa cho trâu, quả thật là làm nhục tư văn, không còn thuốc cứu.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy lão, Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: “Hôm nay bá phụ tới nhà cháu chơi, không biết là có chuyện gì hay không?”
Nghe ra sự trào phúng trong câu nói, Diệp Thích trong lòng giận lắm, mở miệng mắng: “Cháu chắt gì mà quá vô lễ, uổng công đọc sách thánh hiền, cái thứ bất hiếu như thế, làm sao có tư cách đi thi công danh chứ?”
Nói đến chuyện này Diệp Quân Sinh lại tức giận, mấy hôm trước hắn đi nhờ hàng xóm làm người bảo đảm, có hàng xóm tốt bụng âm thầm bảo cho hắn biết, nói ông bác tốt bụng của hắn từng đến nhà để nói xấu hắn, bảo bọn họ không nên làm đảm bảo, nếu không ngày sau nếu gây ra họa, không thể vãn hồi…
Bác mình làm như thế, chính là không muốn cho hắn thi Đồng Tử, không muốn hắn có được công danh. Dù sao hai nhà oán hận nhau từ lâu, có thể truy đến thời gia gia còn khỏe mạnh. Sự hiềm khích gia đình này, không gì khác chính là do khi tách riêng ra, chia tài sản mà sinh mâu thuẫn, căn nguyên trong đó Diệp Quân Sinh không nhớ được, cũng lười suy nghĩ nhiều.
“Đại bá phụ, cháu có thể thi đậu công danh hay không, bác có tư cách gì mà quyết định?”
Nghe vậy, Diệp Thích liền đắc ý cười ha hả, suýt chút nữa là đem chủ bài lộ ra. Bất quá lão cũng chẳng phải kẻ ngu, lời vừa tới miệng đã nuốt ngược vào. Có một số lời, phải đợi ngày mai ra công đường rồi nói, hiệu quả mới càng tốt. Không biết ngày mai khi quan sai đến nhà truyền gọi, thằng cháu trai đần độn này của mình sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
“Hừ, công nghĩa đạo lý, đều ở lòng người, hãy đợi đấy!”
Nói xong, hắn phẩy tay, mang theo rượu thịt, vênh vang rời đi. Vừa bước qua cửa, hắn chợt thấy cổ đau nhói, đưa tay vỗ một cái, chợt thấy một con ruồi trâu đã vội bay trốn mất.
“Hầy, xui xẻo!”
Diệp Thích nhổ một bãi nước bọt.
Về đến nhà, gọi mụ vợ hâm rượu nấu thịt, sung sướng ăn uống. Đối với lão bà của mình, lão cũng không dấu diếm, đem sự tình nhất nhất kể hết.
Mụ nghe vậy mừng rỡ, lòng thầm nhủ không biết Diệp Quân Sinh vì sao mà chọc giận Bành gia, mà đã giận rồi, đương nhiên khó lòng thoát khỏi, đợi nó tan nhà nát cửa, vậy căn nhà tổ kia tiện tay là có thể thu vào lại…
Hừm hừm, nếu không phải lão già chết giẫm kia bất công, nhà tổ kia làm sao chia cho nhà bọn chúng?
Ăn no uống say, hiếm mấy khi có được phen hăng hái như vậy, Diệp Thích bèn hưng phấn ôm mụ vợ đóng cửa lên giường, quả thực là một phen đại chiến.
Đến lúc đang lên đỉnh, Diệp Thích đột nhiên gào lên một tiếng, toàn thân co giật, giống như bị động kinh, miệng sùi bọt mép, ú ớ ngã lăn ra giường, cứng miệng không nói được nữa.
Bà vợ thấy vậy sợ lắm, vội vàng ngồi dậy xem xét, thì thấy cái thứ ở giữa hai chân chồng mình đang co thụt vào, không khỏi kêu khổ không thôi: "Cố gắng quá sức, thành ra là súc(co) dương mất rồi, biết làm sao đây…"
Tới lúc nhà Tần nhất thống thiên hạ, lấy Pháp Gia làm chuẩn mực, đốt sách chôn nho, cũng không biết đã xóa bỏ bao nhiêu truyền thừa. Lại đến thời Hán, có bậc đại năng Thích Gia cưỡi ngựa trắng chở kinh phật, tượng phật từ phương Tây sang, cắm rễ tại Đông Thổ, đâm chồi nảy lộc, trở thành một phái lớn.
Phát triển đến hôm nay, căn cứ theo sự khác biệt giữa các phương pháp tu luyện, tổng cộng chia làm ba lưu phái lớn. Thứ nhất là Đạo Môn nguồn gốc bản thổ, lấy thái cực âm dương làm cơ sở, dùng ngũ hành cửu cung làm đạo nghĩa, thổ nạp nguyên khí thiên địa, tôn sùng sự tiêu dao vô vi của Lão Trang; thứ hai là Thích Gia Phật môn, nhấn mạnh luân hồi nhân quả, lấy siêu độ chúng sinh làm nghĩa vụ của mình, giữ thanh quy giới luật, luyện cửu chuyển kim thân; mà thứ ba là quỷ tu Ma Môn, tôn thờ tự nhiên, giỏi về hồn phách.
Trong ba lưu phái lớn này lại gồm có rất nhiều phái nhỏ, cho dù là cùng một lưu phái, bên trong cũng không phải là vui vẻ đoàn kết, đều tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.
Để tách biệt khỏi cõi phàm trần, trăm ngàn năm qua, thuật sĩ tự tạo thành một thế giới, tên gọi Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng phỏng theo trật tự chốn trần gian, phân chia đẳng cấp thống trị, giống như là một quốc gia. Người nào được bổ nhậm, được ban ngọc phù, chiếu mệnh, có thể hưởng thụ hương hỏa của dân chúng, nên được gọi là "thần tiên".
…
Đại Thánh miêu tả cũng không hề tỉ mỉ, chỉ nói những thứ đơn giản đại khái mà thôi. Nhưng dù là vậy, đối với Diệp Quân Sinh mà nói, không thể nghi ngờ đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn, mà từ đó có thể biết đến một mảnh trời bao la khác, một thế giới khác.
Câu "Ếch ngồi đáy giếng" chỉ chính là đây.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ như một con kiến hôi, bù đầu bù cổ, chẳng biết mình vì sao mà sinh, vì sao mà chết. Nhưng giờ đây, hắn có thể được coi là con ếch ngồi trong giếng. Tuy rằng tầm nhìn vẫn có hạn, nhưng ít ra đã biết được thiên ngoại hữu thiên.
Đến giờ, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được lúc trước đều đã được giải đáp, tư tưởng rõ ràng, đầu óc thông suốt hơn bao giờ hết.
Mà môn Vĩnh Tự Bát Kiếm mà Diệp Quân Sin tu luyện, lại thuộc về Hiền Đạo, không thuộc về ba lưu phái lớn kia, là truyền thừa từ thời kỳ "Trăm nhà tranh tiếng", thật không biết Hồ tiên từ đâu mà học được, lại truyền cho hắn.
“Bất đắc dĩ là Tam Thập Tam Thiên bây giờ đã không phải là Tam Thập Tam Thiên như trước kia nữa…”
Nói xong đến đây, Đại Thánh thở dài một tiếng, lúc lắc đầu, phe phẩy cái đuôi, chán chường không nói gì thêm, rời phòng bước đi, đến chuồng nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ.
Con trâu này, hẳn có một câu chuyện đời chưa kể.
Diệp Quân Sinh nghĩ thầm: "Chỉ tiếc là nó không chịu nói ra xuất thân của nó", lại ngẫm lại: "Với thực lực kém cỏi của mình lúc này, biết quá nhiều cũng phải phải là điều tốt gì."
….
“Ngô quản gia, Bành gia có phải sẽ ra tay đối với đứa cháu ngốc nghếch của ta đúng không?”
Ở Hải Thiên Lâu, Diệp Thích nịnh nọt cười hỏi Ngô quản gia.
Ngô quản gia nghiêm mặt nói: “Diệp viên ngoại, biết quá nhiều cũng không phải là điều tốt với ông. Một câu thôi, đồng ý hay không?”
Diệp Thích mím môi: “Ta đồng ý, thằng nhãi đó không biết phận làm cháu, vậy chớ trách bá phụ này vô tình.”
Ngô quản gia cười khà khà: “Diệp viên ngoại cứ yên tâm, sau khi việc này thành công, ông cũng có không ít thứ tốt.”
Diệp Thích lại hỏi: “Ngô quản gia, giờ ta đã đồng ý rồi, ông cũng nên chỉ cho ta biết, muốn ta kiện thằng nhóc ấy với tội danh gì?”
Ngô quản gia gằn từng tiếng: “Bất hiếu!”
Diệp Thích ngây người, có chút khó hiểu.
Ngô quản gia nói tiếp: “Thánh hiền dạy: ‘Bất hiếu có ba’, ông tố cáo điều thứ hai 'Gia bần nhân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu dã'(*) là được.”
(*) Nhà nghèo cha mẹ già yếu, không lo học hành làm việc, là cái bất hiếu thứ hai.
Diệp Thích cười khổ: “Ngô quản gia, ông có nhầm không vậy? Hai vợ chồng đứa em tội nghiệp của ta đã qua đời nhiều năm rồi.”
Phụ mẫu không còn, lấy đâu ra mà hiếu hay bất hiếu?
Ngô quản gia khoát tay: “Không hề nhầm, tội danh này tuy có phần gượng ép, nhưng nếu truy cứu lên, sẽ làm tổn hại thanh danh, đến lúc đó Huyện thái gia (DG: Từ tôn trọng chỉ quan huyện) sẽ tự biết suy xét, rất dễ dàng hủy bỏ tư cách tham gia kỳ thi Đồng Tử.”
Nếu làm nghiêm túc, ngày trước Diệp Quân Sinh mê mẩn với sách vở, không chịu làm gì khác, không quan tâm đến cảm thụ của cha mẹ, chỉ lo đóng cửa vùi đầu làm mọt sách, quả thật phù hợp với tội bất hiếu. Bây giờ truy ra, chính là nhắc lại tội cũ, tuy rằng cũng không tính là tội gì to, nhưng đủ để khiến Diệp Quân Sinh không cách gì tham gia kỳ thi Đồng tử, như vậy đã đạt được mục đích.
Đây là mưu kế mà Bành Thanh Sơn sau lần ấy nghĩ ra, làm hai tầng an toàn, nhất định phải cản đường Diệp Quân Sinh bằng được.
Diệp Thích mắt sáng lên, thật ra lão cũng hơi sợ sệt Diệp Quân Sinh tham gia kỳ thi Đồng Tử. Nhỡ chẳng may mà đứa cháu đỗ được tú tài, vậy tình thế sẽ trở nên không hay ho gì. Mà lúc này lão ra mặt tố cáo Diệp Quân Sinh bất hiếu là thích hợp nhất, nói gì hắn cũng là đại bá phụ của Diệp Quân Sinh, có danh nghĩa, lập trường này.
“Được, Ngô quản gia, ta sẽ đi kiện nó ngay!”
Mặt hắn như gà chọi, hưng phấn vô cùng.
Ngô quản gia cười khà khà: “Giờ này đã không còn sớm, đợi đến sáng ngày mai đi.”
Diệp Thích vội vàng nghe lời.
Rời khỏi Hải Thiên Lâu, cảm giác của lão hơi bay bay, bèn đi mua một bình rượu ngon, lại cắt thêm hai cân thịt đem về nhà, muốn cùng mụ vợ ở nhà đánh chén chúc mừng một phen.
Khi đi ngang qua khu nhà Diệp Quân Sinh, thấy cửa mở toang, chợt nảy ra một ý, bèn nghênh ngang xông vào, chỉ thấy đứa cháu mình đang ở trong nhà chà rửa cho một con trâu to.
Việc Diệp Quân Sinh bỏ tiền ra mua một con trâu già về nuôi đã sớm lan truyền ra, bị rất nhiều người đem ra làm trò cười. Diệp Thích nghe thấy cũng cười hồi lâu. Chỉ là lúc này nhìn thấy, con trâu kia to lớn khỏe mạnh, không hề có chút già yếu, cảm thấy kỳ quái.
Ý nghĩ lóe lên, nhưng lão lập tức vất qua sau đầu, trâu già cũng được, trâu khỏe cũng được, cũng chỉ là một con trâu. Diệp Quân Sinh đường đường là một người đọc sách, vậy mà lại đi tắm rửa cho trâu, quả thật là làm nhục tư văn, không còn thuốc cứu.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy lão, Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: “Hôm nay bá phụ tới nhà cháu chơi, không biết là có chuyện gì hay không?”
Nghe ra sự trào phúng trong câu nói, Diệp Thích trong lòng giận lắm, mở miệng mắng: “Cháu chắt gì mà quá vô lễ, uổng công đọc sách thánh hiền, cái thứ bất hiếu như thế, làm sao có tư cách đi thi công danh chứ?”
Nói đến chuyện này Diệp Quân Sinh lại tức giận, mấy hôm trước hắn đi nhờ hàng xóm làm người bảo đảm, có hàng xóm tốt bụng âm thầm bảo cho hắn biết, nói ông bác tốt bụng của hắn từng đến nhà để nói xấu hắn, bảo bọn họ không nên làm đảm bảo, nếu không ngày sau nếu gây ra họa, không thể vãn hồi…
Bác mình làm như thế, chính là không muốn cho hắn thi Đồng Tử, không muốn hắn có được công danh. Dù sao hai nhà oán hận nhau từ lâu, có thể truy đến thời gia gia còn khỏe mạnh. Sự hiềm khích gia đình này, không gì khác chính là do khi tách riêng ra, chia tài sản mà sinh mâu thuẫn, căn nguyên trong đó Diệp Quân Sinh không nhớ được, cũng lười suy nghĩ nhiều.
“Đại bá phụ, cháu có thể thi đậu công danh hay không, bác có tư cách gì mà quyết định?”
Nghe vậy, Diệp Thích liền đắc ý cười ha hả, suýt chút nữa là đem chủ bài lộ ra. Bất quá lão cũng chẳng phải kẻ ngu, lời vừa tới miệng đã nuốt ngược vào. Có một số lời, phải đợi ngày mai ra công đường rồi nói, hiệu quả mới càng tốt. Không biết ngày mai khi quan sai đến nhà truyền gọi, thằng cháu trai đần độn này của mình sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
“Hừ, công nghĩa đạo lý, đều ở lòng người, hãy đợi đấy!”
Nói xong, hắn phẩy tay, mang theo rượu thịt, vênh vang rời đi. Vừa bước qua cửa, hắn chợt thấy cổ đau nhói, đưa tay vỗ một cái, chợt thấy một con ruồi trâu đã vội bay trốn mất.
“Hầy, xui xẻo!”
Diệp Thích nhổ một bãi nước bọt.
Về đến nhà, gọi mụ vợ hâm rượu nấu thịt, sung sướng ăn uống. Đối với lão bà của mình, lão cũng không dấu diếm, đem sự tình nhất nhất kể hết.
Mụ nghe vậy mừng rỡ, lòng thầm nhủ không biết Diệp Quân Sinh vì sao mà chọc giận Bành gia, mà đã giận rồi, đương nhiên khó lòng thoát khỏi, đợi nó tan nhà nát cửa, vậy căn nhà tổ kia tiện tay là có thể thu vào lại…
Hừm hừm, nếu không phải lão già chết giẫm kia bất công, nhà tổ kia làm sao chia cho nhà bọn chúng?
Ăn no uống say, hiếm mấy khi có được phen hăng hái như vậy, Diệp Thích bèn hưng phấn ôm mụ vợ đóng cửa lên giường, quả thực là một phen đại chiến.
Đến lúc đang lên đỉnh, Diệp Thích đột nhiên gào lên một tiếng, toàn thân co giật, giống như bị động kinh, miệng sùi bọt mép, ú ớ ngã lăn ra giường, cứng miệng không nói được nữa.
Bà vợ thấy vậy sợ lắm, vội vàng ngồi dậy xem xét, thì thấy cái thứ ở giữa hai chân chồng mình đang co thụt vào, không khỏi kêu khổ không thôi: "Cố gắng quá sức, thành ra là súc(co) dương mất rồi, biết làm sao đây…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.