Chương 55: Khuyên bảo
Nam Triêu Trần
29/08/2013
"Ngươi nói tối hôm qua lão Diệp viên ngoại kia đột nhiên đột quỵ liệt giường, không thể đi lại được, ngay cả nói năng cũng không được nữa?”
Trong tòa nhà Bành gia, vẻ mặt Bành Thanh Sơn lộ nét kinh ngạc.
Ngô quản gia cung cung kính kính bẩm: “Bẩm nhị thiếu gia, đúng là như vậy.”
Đôi mày của Bành Thanh Sơn khẽ cau lại, trong lòng chợt thấp thỏm, cũng không biết là vì cớ gì, chỉ là hơi hơi cảm thấy không yên.
“Nguyên nhân cụ thể là thế nào?”
Ngô quản gia nhếch mép cười: “Ta có hỏi, mụ vợ nhà họ Diệp kia nói ra sự thật, rằng thì là do tối hôm qua do cao hứng, hai người bèn ‘vui vẻ’ với nhau một phen, do quá cố sức…”
Nói đến đây, vẻ mặt lão trở nên rất cổ quái, muốn cười lại không dám cười.
Nghe vậy, Bành Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Lại nói, lão Diệp Thích kia cũng gần năm mươi rồi mà, một số việc lại không biết chú ý kiêng khem…
Hờ, xem ra đúng thật là ý trời.
Khẽ thở dài, nghĩ thầm chỉ còn dựa vào thủ đoạn của dượng vậy.
Lúc này lễ tang của Bành Thanh Thành cũng gần kết thúc, Bành Thanh Sơn cũng phải nhanh chóng trở về Ký Châu, việc cử đi làm huyện lệnh gần đây cũng đã có chút thông tỏ, xong tám, chín phần mười rồi, nhưng vẫn cần thúc đẩy lần cuối. Việc này có quan hệ tới tiền đồ, dù thế nào cũng không thể sơ sẩy. Chỉ cần làm huyện lệnh, liền như từ chức quan nhàn tản nắm thực quyền, trên con đường làm quan, quả thật là tiến tới một bước dài.
Thực quyền trong tay, nắm giữ sinh tử của kẻ khác, điều mà Bành Thanh Sơn si mê nhất chính là cảm giác ấy. Hắn từ nhỏ tập võ, cũng là vì muốn có được sức mạnh hơn hẳn người thường, đến khi lớn lên lại biết được, sức mạnh lớn nhất thế gian này, lại là quyền thế, mà không phải võ lực của một người, vì thế mà hắn hăm hở học hành, thi lấy công danh, nhưng mà võ nghệ, cũng không bỏ quên, bên ngoài mang thêm vài phần hiệp danh, cũng xem như một loại lý lịch.
“Nhị thiếu gia, kế tiếp ta nên làm gì?”
Ngô quản gia xin chỉ thị.
Bành Thanh Sơn phẩy tay: “Các ngươi không nên hấp tấp làm việc, sắp tới đều ngoan ngoãn ở nhà, nghe rõ chưa?”
Đang lúc chạy chọt quan trọng, bất kỳ sơ sẩy gì đều có thể làm sinh biến số, cần phải ngăn chặn.
“Vâng.”
Bành Thanh Sơn vốn định ngày mai quay về Ký Châu, chỉ là trước lúc ấy, hắn còn phải đi thăm hỏi Liễu Không đại sư một chuyến. Vì vậy sai người sửa soạn một phần lễ trọng, gọi hai gã tùy tùng, ngồi kiệu đi.
“Đại sư, sao lại vậy?”
Ra tới sau chùa gặp được Liễu Không đại sư, Bành Thanh Sơn không khỏi giật mình.
Lúc này Liễu Không đại sư mặt mày tiều tụy, hai mắt hõm sâu, hai má chảy xệ, làm gì còn có khí độ thong dong như trước kia, quả thật trông giống như người bị đói ăn mấy tháng.
Liễu Không đại sư lạnh nhạt đáp: “Đại quan nhân, ngài vì sao tới đây?”
Bành Thanh Sơn buồn bã đáp: “Đại sư, gia huynh đã mất…”
“Cái gì?”
Liễu Không đại sư đứng phắt dậy, tâm tình có chút kích động: “Bành đại thiếu gia đã chết?”
Lúc này đến phiên Bành Thanh Sơn giật mình: “Đại sư chẳng lẽ không biết?” Phải nhớ Liễu Không tuy rằng là trụ trì Độ Vân Tự, nhưng ông ta với thân phận là một người của võ lâm, về mặt tin tức luôn cực kỳ tinh thông. Bành Thanh Thành chết đi, đó là chuyện lớn ở Bành Thành, Liễu Không không lẽ nào lại không biết được.
Dáng vẻ Liễu Không đại sư bỗng chốc trở nên tái nhợt, cố gắng bình tâm, mới nói: “Gần đây lão nạp một mực bế quan trong viện, cho nên không biết.”
Trong lòng thoáng chốc bỗng loạn cả lên: "Cái chết của Bành Thanh Thành, có phải là do vị Chu tiên nhân kia ra tay không? Chắc là không sai, Chu tiên nhân vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bành Thành, sau lại đến Độ Vân Tự của mình, chẳng lẽ là ông ta không thích việc mình chữa thương cho Bành Thanh Thành, nên mới có việc này? May mà mình nhanh tay nịnh nọt, nếu không chỉ sợ tính mạng của mình cũng sớm đã mất đi…"
Nhớ lại lúc Chu Loạn Sơn tế ra cây thanh khí phi đao, ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không dừng được.
Bành Thanh Sơn à một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ đại sư lại có cảm ngộ mới về võ học? Vậy thật đáng mừng đáng chúc.”
Liễu Không chợt ngẩng đầu: “Quả thật lão nạp có một chút cảm ngộ, vậy nên quyết định từ hôm nay bắt đầu bế quan khổ tu, từ đây trở đi, trong võ lâm sẽ không còn cái tên Liễu Không nữa.”
Bành Thanh Sơn sững sờ: “Ý của đại sư là sao?”
“Lão nạp thẹn là người xuất gia, vậy mà cắt bỏ đi ba ngàn sợi phiền não(*) lại vẫn giữ một trái tim thích tranh đua hơn thua, pháp hiệu "Liễu Không" mà tâm không "Không", thật thẹn với Phật Tổ, may mà giờ đây rốt cuộc đã ngộ ra.”
(*)DG: Tức cạo đầu quy y, nhà Phật gọi đó là cắt bỏ đi 3000 phiền não cõi trần.
Nói xong, đưa tay sang bên cầm lấy một cái mõ, liếc nhìn Bành Thanh Sơn: “Đại quan nhân, cảm ngộ của lão nạp, có một cái tên, gọi là "Bế Khẩu Thiện", từ sau khi gõ tiếng mõ lần thứ nhất, từ đó sẽ không còn nói gì với bất kỳ ai. Trước lúc này, lão nạp muốn nhắc nhở ngài một câu.”
Bành Thanh Sơn cảm thấy Liễu Không đại sư chợt trở nên thần thần bí bí, không thể hiểu nổi, bèn khiêm tốn hỏi: “Xin đại sư chỉ dạy.”
“Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.”
Nghe là tám chữ này, Bành Thanh Sơn suýt chút nữa hộc máu, đang định hỏi lại, một tiếng cốc vang lên, Liễu Không đại sư giơ cái gậy nhỏ, gõ mõ.
Tiếng mõ vừa vang, liền hai mắt nhắm chặt, miệng ngậm chặt, tu luyện "Bế Khẩu Thiện".
Bành Thanh Sơn muốn nói lại ngừng, sững sờ nửa buổi, trong tai nghe tiếng mõ liên miên không ngớt, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, bèn cáo từ.
Liễu Không đại sư không hề để ý, chỉ lo gõ mõ.
Bành Thanh Sơn thở dài một tiếng, thật nghĩ không ra vì sao Liễu Không đang yên đang lành tự dưng lại ngộ, không ngờ lại đi tu cái Bế Khẩu Thiện đẩu đâu. Từ nay trở đi, trong võ lâm lại thiếu đi một vị Tiên Thiên võ đạo cao thủ.
Lúc xuống núi, ngồi trong kiệu, hắn chợt nhớ lại lời nhắc nhở của đại sư: “'Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.' Tám chữ này, trong Phật môn có thể nói là câu đầu môi quen miệng. Ý tứ của nó Bành Thanh Sơn đương nhiên là hiểu, cái hắn không hiểu là vì sao đại sư lại trịnh trọng nói với mình câu này như vậy, như muốn ám chỉ điều gì … Chẳng lẽ, lão định khuyên ta rời khỏi quan trường hoạn lộ sao? Hừm, chắc là như vậy. Nhưng cũng như câu ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’ (GD: Không cùng 1 đạo - chỉ tư tưởng, ý chỉ; không thể bàn bạc mưu hoạch cùng nhau), ta làm sao có thể đáp ứng?"
Lại nghĩ đến ít lâu nữa là có thể được cử đi làm huyện lệnh, làm chủ một huyện, từ đó trở đi, có thể thực hiện khát vọng, chỉ tay ra lệnh, làm mưa làm gió một phương, tinh thần liền phấn chấn, tâm tình cũng dần dần sảng khoái nhẹ nhàng trở lại.
….
“Khổng Tử nói: 'Phú dữ quý, nhân chi sở dục dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất xử dã. Bần dữ tiện, nhân chi sở ác dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất khứ dã...'"(*)
(*)Dịch nghĩa: Khổng Tử nói: "Giàu với sang chính là cái người ta ham muốn (nhưng) không lấy đạo lý để có được nó thì chẳng nên ở vào cảnh ngộ ấy. Nghèo với hèn là cái ai cũng ghét (nhưng) không lấy đạo lý để ghét thì không bỏ cảnh ấy. .."
Tiếng đọc sách lanh lảnh từ trong phòng truyền ra, chính là do Diệp Quân Sinh đang ôn tập kinh nghĩa. Hắn xuyên việt đến đây, có được tri thức ký ức của con mọt sách, hơi chút ôn tập, liền có thể dễ dàng làm được "Ôn cố tri tân" (DG:đọc điều cũ lại hiểu nhiều ý mới), lý giải càng thêm sâu sắc.
Loại lý giải này, không phải là cắm đầu cắm cổ thuộc lòng, mà là có thể nắm giữ được tinh túy trong nó. Người xưa nói "Nhân tình luyện đạt tức văn chương" (DG: Khéo léo kinh nghiệm trong giao lưu cuộc sống đó chính là văn chương), đem kinh nghĩa kết hợp với đời sống xã hội kết hợp lại, mới có thể tính là đọc sách thực sự. Nếu không đọc sách có nhiều thế nào chăng nữa, cũng chỉ là vùi đầu trong đám giấy lộn, giống như mọt sách khi trước, có tác dụng gì?
Trong sân, Diệp Quân Mi đang đem một gánh cỏ tươi vừa đi cắt đưa vào chuồng cho Đại Thánh ăn, Đại Thánh thích ăn thịt uống rượu, nhưng trong nhà không cách nào nuôi kiểu như vậy được, bình thường chủ yếu dùng cỏ tươi làm thức ăn. May mà Đại Thánh chịu ăn, cũng khá thích thú.
Cho ăn xong, Diệp Quân Mi đi ra, nghe tiếng đọc sách trầm bổng lanh lảnh của anh trai vọng vào tai, chợt nghe đến ngây ngẩn người:
"Hài đề huề bạn đa niệm ức, tằng cộng tây song độc thư thì!"
(*)đại loại là nhớ lại lúc nhỏ cùng bạn bè đọc sách bên khung cửa.
Trong tòa nhà Bành gia, vẻ mặt Bành Thanh Sơn lộ nét kinh ngạc.
Ngô quản gia cung cung kính kính bẩm: “Bẩm nhị thiếu gia, đúng là như vậy.”
Đôi mày của Bành Thanh Sơn khẽ cau lại, trong lòng chợt thấp thỏm, cũng không biết là vì cớ gì, chỉ là hơi hơi cảm thấy không yên.
“Nguyên nhân cụ thể là thế nào?”
Ngô quản gia nhếch mép cười: “Ta có hỏi, mụ vợ nhà họ Diệp kia nói ra sự thật, rằng thì là do tối hôm qua do cao hứng, hai người bèn ‘vui vẻ’ với nhau một phen, do quá cố sức…”
Nói đến đây, vẻ mặt lão trở nên rất cổ quái, muốn cười lại không dám cười.
Nghe vậy, Bành Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Lại nói, lão Diệp Thích kia cũng gần năm mươi rồi mà, một số việc lại không biết chú ý kiêng khem…
Hờ, xem ra đúng thật là ý trời.
Khẽ thở dài, nghĩ thầm chỉ còn dựa vào thủ đoạn của dượng vậy.
Lúc này lễ tang của Bành Thanh Thành cũng gần kết thúc, Bành Thanh Sơn cũng phải nhanh chóng trở về Ký Châu, việc cử đi làm huyện lệnh gần đây cũng đã có chút thông tỏ, xong tám, chín phần mười rồi, nhưng vẫn cần thúc đẩy lần cuối. Việc này có quan hệ tới tiền đồ, dù thế nào cũng không thể sơ sẩy. Chỉ cần làm huyện lệnh, liền như từ chức quan nhàn tản nắm thực quyền, trên con đường làm quan, quả thật là tiến tới một bước dài.
Thực quyền trong tay, nắm giữ sinh tử của kẻ khác, điều mà Bành Thanh Sơn si mê nhất chính là cảm giác ấy. Hắn từ nhỏ tập võ, cũng là vì muốn có được sức mạnh hơn hẳn người thường, đến khi lớn lên lại biết được, sức mạnh lớn nhất thế gian này, lại là quyền thế, mà không phải võ lực của một người, vì thế mà hắn hăm hở học hành, thi lấy công danh, nhưng mà võ nghệ, cũng không bỏ quên, bên ngoài mang thêm vài phần hiệp danh, cũng xem như một loại lý lịch.
“Nhị thiếu gia, kế tiếp ta nên làm gì?”
Ngô quản gia xin chỉ thị.
Bành Thanh Sơn phẩy tay: “Các ngươi không nên hấp tấp làm việc, sắp tới đều ngoan ngoãn ở nhà, nghe rõ chưa?”
Đang lúc chạy chọt quan trọng, bất kỳ sơ sẩy gì đều có thể làm sinh biến số, cần phải ngăn chặn.
“Vâng.”
Bành Thanh Sơn vốn định ngày mai quay về Ký Châu, chỉ là trước lúc ấy, hắn còn phải đi thăm hỏi Liễu Không đại sư một chuyến. Vì vậy sai người sửa soạn một phần lễ trọng, gọi hai gã tùy tùng, ngồi kiệu đi.
“Đại sư, sao lại vậy?”
Ra tới sau chùa gặp được Liễu Không đại sư, Bành Thanh Sơn không khỏi giật mình.
Lúc này Liễu Không đại sư mặt mày tiều tụy, hai mắt hõm sâu, hai má chảy xệ, làm gì còn có khí độ thong dong như trước kia, quả thật trông giống như người bị đói ăn mấy tháng.
Liễu Không đại sư lạnh nhạt đáp: “Đại quan nhân, ngài vì sao tới đây?”
Bành Thanh Sơn buồn bã đáp: “Đại sư, gia huynh đã mất…”
“Cái gì?”
Liễu Không đại sư đứng phắt dậy, tâm tình có chút kích động: “Bành đại thiếu gia đã chết?”
Lúc này đến phiên Bành Thanh Sơn giật mình: “Đại sư chẳng lẽ không biết?” Phải nhớ Liễu Không tuy rằng là trụ trì Độ Vân Tự, nhưng ông ta với thân phận là một người của võ lâm, về mặt tin tức luôn cực kỳ tinh thông. Bành Thanh Thành chết đi, đó là chuyện lớn ở Bành Thành, Liễu Không không lẽ nào lại không biết được.
Dáng vẻ Liễu Không đại sư bỗng chốc trở nên tái nhợt, cố gắng bình tâm, mới nói: “Gần đây lão nạp một mực bế quan trong viện, cho nên không biết.”
Trong lòng thoáng chốc bỗng loạn cả lên: "Cái chết của Bành Thanh Thành, có phải là do vị Chu tiên nhân kia ra tay không? Chắc là không sai, Chu tiên nhân vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bành Thành, sau lại đến Độ Vân Tự của mình, chẳng lẽ là ông ta không thích việc mình chữa thương cho Bành Thanh Thành, nên mới có việc này? May mà mình nhanh tay nịnh nọt, nếu không chỉ sợ tính mạng của mình cũng sớm đã mất đi…"
Nhớ lại lúc Chu Loạn Sơn tế ra cây thanh khí phi đao, ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không dừng được.
Bành Thanh Sơn à một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ đại sư lại có cảm ngộ mới về võ học? Vậy thật đáng mừng đáng chúc.”
Liễu Không chợt ngẩng đầu: “Quả thật lão nạp có một chút cảm ngộ, vậy nên quyết định từ hôm nay bắt đầu bế quan khổ tu, từ đây trở đi, trong võ lâm sẽ không còn cái tên Liễu Không nữa.”
Bành Thanh Sơn sững sờ: “Ý của đại sư là sao?”
“Lão nạp thẹn là người xuất gia, vậy mà cắt bỏ đi ba ngàn sợi phiền não(*) lại vẫn giữ một trái tim thích tranh đua hơn thua, pháp hiệu "Liễu Không" mà tâm không "Không", thật thẹn với Phật Tổ, may mà giờ đây rốt cuộc đã ngộ ra.”
(*)DG: Tức cạo đầu quy y, nhà Phật gọi đó là cắt bỏ đi 3000 phiền não cõi trần.
Nói xong, đưa tay sang bên cầm lấy một cái mõ, liếc nhìn Bành Thanh Sơn: “Đại quan nhân, cảm ngộ của lão nạp, có một cái tên, gọi là "Bế Khẩu Thiện", từ sau khi gõ tiếng mõ lần thứ nhất, từ đó sẽ không còn nói gì với bất kỳ ai. Trước lúc này, lão nạp muốn nhắc nhở ngài một câu.”
Bành Thanh Sơn cảm thấy Liễu Không đại sư chợt trở nên thần thần bí bí, không thể hiểu nổi, bèn khiêm tốn hỏi: “Xin đại sư chỉ dạy.”
“Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.”
Nghe là tám chữ này, Bành Thanh Sơn suýt chút nữa hộc máu, đang định hỏi lại, một tiếng cốc vang lên, Liễu Không đại sư giơ cái gậy nhỏ, gõ mõ.
Tiếng mõ vừa vang, liền hai mắt nhắm chặt, miệng ngậm chặt, tu luyện "Bế Khẩu Thiện".
Bành Thanh Sơn muốn nói lại ngừng, sững sờ nửa buổi, trong tai nghe tiếng mõ liên miên không ngớt, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, bèn cáo từ.
Liễu Không đại sư không hề để ý, chỉ lo gõ mõ.
Bành Thanh Sơn thở dài một tiếng, thật nghĩ không ra vì sao Liễu Không đang yên đang lành tự dưng lại ngộ, không ngờ lại đi tu cái Bế Khẩu Thiện đẩu đâu. Từ nay trở đi, trong võ lâm lại thiếu đi một vị Tiên Thiên võ đạo cao thủ.
Lúc xuống núi, ngồi trong kiệu, hắn chợt nhớ lại lời nhắc nhở của đại sư: “'Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.' Tám chữ này, trong Phật môn có thể nói là câu đầu môi quen miệng. Ý tứ của nó Bành Thanh Sơn đương nhiên là hiểu, cái hắn không hiểu là vì sao đại sư lại trịnh trọng nói với mình câu này như vậy, như muốn ám chỉ điều gì … Chẳng lẽ, lão định khuyên ta rời khỏi quan trường hoạn lộ sao? Hừm, chắc là như vậy. Nhưng cũng như câu ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’ (GD: Không cùng 1 đạo - chỉ tư tưởng, ý chỉ; không thể bàn bạc mưu hoạch cùng nhau), ta làm sao có thể đáp ứng?"
Lại nghĩ đến ít lâu nữa là có thể được cử đi làm huyện lệnh, làm chủ một huyện, từ đó trở đi, có thể thực hiện khát vọng, chỉ tay ra lệnh, làm mưa làm gió một phương, tinh thần liền phấn chấn, tâm tình cũng dần dần sảng khoái nhẹ nhàng trở lại.
….
“Khổng Tử nói: 'Phú dữ quý, nhân chi sở dục dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất xử dã. Bần dữ tiện, nhân chi sở ác dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất khứ dã...'"(*)
(*)Dịch nghĩa: Khổng Tử nói: "Giàu với sang chính là cái người ta ham muốn (nhưng) không lấy đạo lý để có được nó thì chẳng nên ở vào cảnh ngộ ấy. Nghèo với hèn là cái ai cũng ghét (nhưng) không lấy đạo lý để ghét thì không bỏ cảnh ấy. .."
Tiếng đọc sách lanh lảnh từ trong phòng truyền ra, chính là do Diệp Quân Sinh đang ôn tập kinh nghĩa. Hắn xuyên việt đến đây, có được tri thức ký ức của con mọt sách, hơi chút ôn tập, liền có thể dễ dàng làm được "Ôn cố tri tân" (DG:đọc điều cũ lại hiểu nhiều ý mới), lý giải càng thêm sâu sắc.
Loại lý giải này, không phải là cắm đầu cắm cổ thuộc lòng, mà là có thể nắm giữ được tinh túy trong nó. Người xưa nói "Nhân tình luyện đạt tức văn chương" (DG: Khéo léo kinh nghiệm trong giao lưu cuộc sống đó chính là văn chương), đem kinh nghĩa kết hợp với đời sống xã hội kết hợp lại, mới có thể tính là đọc sách thực sự. Nếu không đọc sách có nhiều thế nào chăng nữa, cũng chỉ là vùi đầu trong đám giấy lộn, giống như mọt sách khi trước, có tác dụng gì?
Trong sân, Diệp Quân Mi đang đem một gánh cỏ tươi vừa đi cắt đưa vào chuồng cho Đại Thánh ăn, Đại Thánh thích ăn thịt uống rượu, nhưng trong nhà không cách nào nuôi kiểu như vậy được, bình thường chủ yếu dùng cỏ tươi làm thức ăn. May mà Đại Thánh chịu ăn, cũng khá thích thú.
Cho ăn xong, Diệp Quân Mi đi ra, nghe tiếng đọc sách trầm bổng lanh lảnh của anh trai vọng vào tai, chợt nghe đến ngây ngẩn người:
"Hài đề huề bạn đa niệm ức, tằng cộng tây song độc thư thì!"
(*)đại loại là nhớ lại lúc nhỏ cùng bạn bè đọc sách bên khung cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.