Chương 43: Bình phẩm
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Soạt soạt soạt!
Quyền phong vung ra, đánh thành từng đợt âm thanh, trông rất có uy thế.
Đánh xong một bài Tiểu Thiên Tinh Quyền, mồ hôi Giang Tĩnh Nhi đổ đầy người, thở gấp ra tiếng. Nha hoàn A Cách ở một bên hầu hạ, vội vàng tới giúp nàng lau mồ hôi.
Giang Tĩnh Nhi nhắm chặt hai mắt, lười biếng hỏi: "Tên ngốc kia tỉnh ngủ chưa?"
A Cách cười khanh khách nói: "Vẫn chưa tỉnh."
Giang Tĩnh Nhi a một tiếng, không nói nữa.
A Cách bỗng nhiên nói: "Thế nhưng là Vũ Sơn Huyện Chu lão gia dẫn người tới."
Giang Tĩnh Nhi lập tức mở mắt: "Chu Bát Trân?" Đôi mi thanh tú hơi nhướng, lời nói không hề vui vẻ.
Chu Bát Trân này chính là đối thủ Giang gia, tại Vũ Sơn Huyện giáp với Bành Thành Huyện, mở ra Bát Trân tiêu cục. Đây là cái gọi là con gà tức nhau tiếng gáy, hai bên có xung đột lẫn nhau trong làm ăn. Mà tính cách Chu Bát Trân này ngang ngược cay độc, miệng cực kỳ thúi. Giang Tĩnh Nhi rất phản cảm hắn.
"Đi, đến xem xem."
Khoang thuyền, trong phòng khách, sắc mặt Giang Tri Niên có chút âm trầm, nhìn vị Chu lão gia ngồi ở bên cạnh cảm thấy thật không thoải mái.
Năm nay Chu Bát Trân vừa bốn mươi tuổi, vừa đúng trung niên, đều là người trong võ lâm, thuở nhỏ bái sư học được một môn công phu Ngũ Hành Âm Dương Chưởng, vô cùng mạnh mẽ. Luận võ công, hắn còn ở trên Giang Tri Niên. Càng quan trọng hơn chính là hắn có một đệ đệ, làm đại bộ đầu trong Đạo An Phủ, có hẳn một nhóm thủ hạ.
"Hội thơ đêm nay công bố, không biết Chu huynh đến chơi thuyền ta có gì chỉ giáo?"
Giang Tri Niên cười ha ha, dù sao người tới là khách, không thể đuổi người, ở ngoài mặt phải làm giọng khách sáo một chút.
Chu Bát Trân ha ha cười: "Chính là vì chuyện công bố kết quả, mới đến góp vui cùng Tri Niên huynh."
Lời này có chút khó hiểu, làm thương gia, hàng năm đều phải bỏ ra tiền cúng cho quan phủ, sau đó tìm một kẻ làm phận đá lót đường, có gì mà vui đâu?
Chu Bát Trân không có ý giải thích thêm, mà lại giới thiệu thanh niên ngồi cạnh: "Tri Niên huynh, ta xin được giới thiệu, người này chính là người Vũ Sơn Huyện chúng ta, họ Trương, tên Trí Nguyên, chính là Trương Trí Nguyên."
Thanh niên kia vóc người thanh mảnh, tướng mạo trung bình, lúc này đúng dậy khom lưng chắp tay hướng Giang Tri Niên thi lễ.
Giang Tri Niên đáp lại lễ, chợt lẩm bẩm cái tên này rất quen, bỗng trí óc chợt loé lên, thất thanh kêu: "Ngươi chính là Trương Trí Nguyên?"
Trương Trí Nguyên, người Vũ Sơn Huyện, xuất thân tú tài, còn trẻ đã có danh tác xuất thế, tại nơi này là một nhân vật có cấp bậc thần đồng, hiện nay đang tích cực học hành, chuẩn bị tham gia thi Hương.
Văn tài ưu tú như vậy, kể cả Giang Tri Niên mà cũng từng được nghe nói qua.
Chu Bát Trân rất hài lòng với phản ứng khiếp sợ của Giang Tri Niên, cười nói: "Chẳng lẽ Vũ Sơn Huyện còn có Trương Trí Nguyên thứ hai hay sao? À, Tri Niên huynh, hội thơ tổ chức đợt này, Trương tú tài chính là đại biểu của tiêu cục bọn ta."
Giang Tri Niên thế mà hít mạnh một hơi, cuối cùng cũng rõ được ý nghĩa của từ "góp vui" kia, có Trương Trí Nguyên làm đại biểu, vượt qua vòng sơ tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí góp mặt ở ba vị trí đầu, tất nhiên là chuyện vui rồi. Vấn đề ở chỗ hành động của đối phương lúc này, thì ra là tới diễu võ dương oai.
Sắc mặt không khỏi càng lúc càng trầm xuống.
Chu Bát Trân giả vờ dòm xung quanh: "Tri Niên huynh, đại biểu hội thơ của ngươi đâu, sao không mời ra đây để chào hỏi?"
Thanh âm của Giang Tri Niên lành lạnh: "Bây giờ không tiện, hắn ngã biệnh, lúc này đang ngủ bên trong."
"Ách, thì ra như vậy, thật sự là đáng tiếc... À, Tri Niên huynh, ta thế nhưng nghe nói ngươi lần này mời tới con trai của Diệp gia."
Giang Tri Niên gật đầu một cái.
Chu Bát Trân kinh ngạc nói: "Con trai của Diệp gia, Bành Thành mọt sách, gần xa nổi danh, người lại không thể thấy? Tối hôm qua chắc chắn là phát huy cao độ, viết ra thơ từ thật tốt."
Châm chọc, hoàn toàn châm chọc .
Cơ mặt của Giang Tri Niên không khỏi giật giật, hận không thể một quyền đánh vào gương mặt ghê tởm của đối phương. Chuyện tối hôm qua cơ bản Diệp Quân Sinh không có mặt, còn viết được một chữ nào? Bài thi cuối cùng cũng nộp, là do cháu gái mình vào lúc nước tới chân mới nhảy viết đối phó.
Chuyện thực tế thì Giang Tĩnh Nhi chưa nói, hắn cũng chưa biết.
Trương Trí Nguyên kia cũng góp lời theo: "Bành Thành mọt sách đã kính ngưỡng từ lâu, thật muốn gặp mặt một phen."
Khoé miệng Giang Tri Niên lại giật giật, một màn này đêm nay chắc chắn đã bại hoàn toàn. Thật không có cách nào, múa búa làm thơ này nọ là chuyện xa vời với chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Bát Trân trèo đầu cưỡi cổ, lại còn không thể nổi giận.
Chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cháu gái phiá sau: "Đạo đức giả, uổng công đọc sách thánh hiền, dáng điệu thật kệch cỡm, đúng là nghe tên không bằng thấy mặt."
Những lời này tất nhiên là nhằm vào Trương Trí Nguyên, câu nào ra câu đó, nói trúng tim đen.
Trương Trí Nguyên biến sắc, vừa ngẩng đầu lại thấy là một tiểu thư anh khí ngời ngời nên không tiện ứng phó.
Chu Bát Trân tất nhiên không kiêng nể: "Tri Niên huynh, lời nói này của Giang tiểu thư thật không đúng, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trích là thiếu dạy dỗ."
Mày liễu của Giang Tĩnh Nhi nhíu lại, lạnh giọng: "Lời ta nói là ý của ta, cần gì ngươi phải dạy? Chu lão gia, kết quả hội thơ lúc này vẫn chưa công bố, các ngươi đừng có vui mừng quá sớm."
Ha ha ha!
Chu Bát Trân cười một trận ngay tại chỗ.
Giang Tri Niên thở dài, trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ cháu gái mình không muốn thua miệng lưỡi đối phương, chỉ là thế mà thôi.
Đành chịu vậy, sự tình cũng không có gì bất ngờ, thua thì thua, thắng thì thắng, rõ ràng minh bạch. Mặc kệ miệng lưỡi thế gian ra sao, cũng vì mình không bằng người.
...
Trung tâm thuyền lớn, bốn vị giám khảo bắt đầu làm việc, đầu tiên mở ra thơ từ được niêm phong kín, sau đó xét duyệt từng cái dần dần.
Bọn họ không phải là cùng làm việc, mà là thay phiên, thí dụ như đầu tiên lão phu tử Tống Văn Bác xem một bài, xem xong thì bình, sau đó đưa cho những người khác xem, xem xong lại bình, lời bình cũng dần nhiều lên.
Bất quá bọn hắn chấm bài nhiều rồi, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt cao thâm, rất ít xuất hiện chuyện ý kiến không đồng nhất.
Sóng lớn đẩy đi bớt cát sạn, ngoại sảnh đã sàng lọc tốt, bài có thể qua vòng sơ tuyển không nhiều, tổng cộng chỉ có hai mươi lăm bài. Khối lượng công việc nhẹ hơn rất nhiều.
Bầu không khí làm việc của bốn giám khảo rất là nhẹ nhàng thoải mái, đọc một bài thơ từ, lại nhấp một ngụm trà, hoặc là liền uống cạn một chén rồi ra lời bình đặc sắc, thuận miệng chỉ ra:
"Hướng Hằng huynh, bài 'Thuỷ điều ca đầu' này thật có chỗ độc đáo, đáng tiếc dấu vết không tự nhiên quá lớn, dùng điển tích quá nhiều, làm tầm thường hẳn đi, đáng tiếc, đáng tiếc!"
"Viễn Sơn, ngươi xem bài 'Vịnh giang' này, khí thế đầu bài không tệ, thế nhưng đến phần quan trọng của bài thì lại tả đi nghìn dặm, trình độ rớt xuống thê thảm, nguyên nhân là do chưa đủ công lực."
"Tống lão, ở đây có câu viết 'Trường giang phong cấp tống thiên lý' (*), thiết nghĩ nếu kết hợp ý cảnh cả bài thơ, từ 'cấp' kia nên đổi thành 'cao', như vậy mới làm nổi bật lên cái chí khí của bài."
(*)đại loại là gió Trường Giang thổi nhanh nghìn dặm @@
"Ừm, không sai, cứ như vậy, người này vẫn cần học nhiều, rèn giũa nhiều."
Công việc được tiến hành đâu vào đấy, mỗi khi có thơ từ hay, sẽ có người ở ngoại sảnh đến sao chép vài tờ, truyền ra ngoài cho tất cả các thuyền đọc. Đây cũng là một loại vinh quang của hội thơ, nếu như tác phẩm được truyền bá, thì thanh danh tác giả đương nhiên sẽ càng được tăng cao.
Có thanh danh, những chuyện khác lập tức sẽ dễ dàng.
"Ồ, thật hay một 'Niệm nô kiều', ha ha, thì ra là tác phẩm của Vũ Sơn Huyện Trương Trí Nguyên, quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người..."
Lúc này, Lưu Chí Thanh rút ra bài của Trương Trí Nguyên, tập trung tinh thần đọc thật tỉ mỉ.
Quyền phong vung ra, đánh thành từng đợt âm thanh, trông rất có uy thế.
Đánh xong một bài Tiểu Thiên Tinh Quyền, mồ hôi Giang Tĩnh Nhi đổ đầy người, thở gấp ra tiếng. Nha hoàn A Cách ở một bên hầu hạ, vội vàng tới giúp nàng lau mồ hôi.
Giang Tĩnh Nhi nhắm chặt hai mắt, lười biếng hỏi: "Tên ngốc kia tỉnh ngủ chưa?"
A Cách cười khanh khách nói: "Vẫn chưa tỉnh."
Giang Tĩnh Nhi a một tiếng, không nói nữa.
A Cách bỗng nhiên nói: "Thế nhưng là Vũ Sơn Huyện Chu lão gia dẫn người tới."
Giang Tĩnh Nhi lập tức mở mắt: "Chu Bát Trân?" Đôi mi thanh tú hơi nhướng, lời nói không hề vui vẻ.
Chu Bát Trân này chính là đối thủ Giang gia, tại Vũ Sơn Huyện giáp với Bành Thành Huyện, mở ra Bát Trân tiêu cục. Đây là cái gọi là con gà tức nhau tiếng gáy, hai bên có xung đột lẫn nhau trong làm ăn. Mà tính cách Chu Bát Trân này ngang ngược cay độc, miệng cực kỳ thúi. Giang Tĩnh Nhi rất phản cảm hắn.
"Đi, đến xem xem."
Khoang thuyền, trong phòng khách, sắc mặt Giang Tri Niên có chút âm trầm, nhìn vị Chu lão gia ngồi ở bên cạnh cảm thấy thật không thoải mái.
Năm nay Chu Bát Trân vừa bốn mươi tuổi, vừa đúng trung niên, đều là người trong võ lâm, thuở nhỏ bái sư học được một môn công phu Ngũ Hành Âm Dương Chưởng, vô cùng mạnh mẽ. Luận võ công, hắn còn ở trên Giang Tri Niên. Càng quan trọng hơn chính là hắn có một đệ đệ, làm đại bộ đầu trong Đạo An Phủ, có hẳn một nhóm thủ hạ.
"Hội thơ đêm nay công bố, không biết Chu huynh đến chơi thuyền ta có gì chỉ giáo?"
Giang Tri Niên cười ha ha, dù sao người tới là khách, không thể đuổi người, ở ngoài mặt phải làm giọng khách sáo một chút.
Chu Bát Trân ha ha cười: "Chính là vì chuyện công bố kết quả, mới đến góp vui cùng Tri Niên huynh."
Lời này có chút khó hiểu, làm thương gia, hàng năm đều phải bỏ ra tiền cúng cho quan phủ, sau đó tìm một kẻ làm phận đá lót đường, có gì mà vui đâu?
Chu Bát Trân không có ý giải thích thêm, mà lại giới thiệu thanh niên ngồi cạnh: "Tri Niên huynh, ta xin được giới thiệu, người này chính là người Vũ Sơn Huyện chúng ta, họ Trương, tên Trí Nguyên, chính là Trương Trí Nguyên."
Thanh niên kia vóc người thanh mảnh, tướng mạo trung bình, lúc này đúng dậy khom lưng chắp tay hướng Giang Tri Niên thi lễ.
Giang Tri Niên đáp lại lễ, chợt lẩm bẩm cái tên này rất quen, bỗng trí óc chợt loé lên, thất thanh kêu: "Ngươi chính là Trương Trí Nguyên?"
Trương Trí Nguyên, người Vũ Sơn Huyện, xuất thân tú tài, còn trẻ đã có danh tác xuất thế, tại nơi này là một nhân vật có cấp bậc thần đồng, hiện nay đang tích cực học hành, chuẩn bị tham gia thi Hương.
Văn tài ưu tú như vậy, kể cả Giang Tri Niên mà cũng từng được nghe nói qua.
Chu Bát Trân rất hài lòng với phản ứng khiếp sợ của Giang Tri Niên, cười nói: "Chẳng lẽ Vũ Sơn Huyện còn có Trương Trí Nguyên thứ hai hay sao? À, Tri Niên huynh, hội thơ tổ chức đợt này, Trương tú tài chính là đại biểu của tiêu cục bọn ta."
Giang Tri Niên thế mà hít mạnh một hơi, cuối cùng cũng rõ được ý nghĩa của từ "góp vui" kia, có Trương Trí Nguyên làm đại biểu, vượt qua vòng sơ tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí góp mặt ở ba vị trí đầu, tất nhiên là chuyện vui rồi. Vấn đề ở chỗ hành động của đối phương lúc này, thì ra là tới diễu võ dương oai.
Sắc mặt không khỏi càng lúc càng trầm xuống.
Chu Bát Trân giả vờ dòm xung quanh: "Tri Niên huynh, đại biểu hội thơ của ngươi đâu, sao không mời ra đây để chào hỏi?"
Thanh âm của Giang Tri Niên lành lạnh: "Bây giờ không tiện, hắn ngã biệnh, lúc này đang ngủ bên trong."
"Ách, thì ra như vậy, thật sự là đáng tiếc... À, Tri Niên huynh, ta thế nhưng nghe nói ngươi lần này mời tới con trai của Diệp gia."
Giang Tri Niên gật đầu một cái.
Chu Bát Trân kinh ngạc nói: "Con trai của Diệp gia, Bành Thành mọt sách, gần xa nổi danh, người lại không thể thấy? Tối hôm qua chắc chắn là phát huy cao độ, viết ra thơ từ thật tốt."
Châm chọc, hoàn toàn châm chọc .
Cơ mặt của Giang Tri Niên không khỏi giật giật, hận không thể một quyền đánh vào gương mặt ghê tởm của đối phương. Chuyện tối hôm qua cơ bản Diệp Quân Sinh không có mặt, còn viết được một chữ nào? Bài thi cuối cùng cũng nộp, là do cháu gái mình vào lúc nước tới chân mới nhảy viết đối phó.
Chuyện thực tế thì Giang Tĩnh Nhi chưa nói, hắn cũng chưa biết.
Trương Trí Nguyên kia cũng góp lời theo: "Bành Thành mọt sách đã kính ngưỡng từ lâu, thật muốn gặp mặt một phen."
Khoé miệng Giang Tri Niên lại giật giật, một màn này đêm nay chắc chắn đã bại hoàn toàn. Thật không có cách nào, múa búa làm thơ này nọ là chuyện xa vời với chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Bát Trân trèo đầu cưỡi cổ, lại còn không thể nổi giận.
Chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cháu gái phiá sau: "Đạo đức giả, uổng công đọc sách thánh hiền, dáng điệu thật kệch cỡm, đúng là nghe tên không bằng thấy mặt."
Những lời này tất nhiên là nhằm vào Trương Trí Nguyên, câu nào ra câu đó, nói trúng tim đen.
Trương Trí Nguyên biến sắc, vừa ngẩng đầu lại thấy là một tiểu thư anh khí ngời ngời nên không tiện ứng phó.
Chu Bát Trân tất nhiên không kiêng nể: "Tri Niên huynh, lời nói này của Giang tiểu thư thật không đúng, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trích là thiếu dạy dỗ."
Mày liễu của Giang Tĩnh Nhi nhíu lại, lạnh giọng: "Lời ta nói là ý của ta, cần gì ngươi phải dạy? Chu lão gia, kết quả hội thơ lúc này vẫn chưa công bố, các ngươi đừng có vui mừng quá sớm."
Ha ha ha!
Chu Bát Trân cười một trận ngay tại chỗ.
Giang Tri Niên thở dài, trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ cháu gái mình không muốn thua miệng lưỡi đối phương, chỉ là thế mà thôi.
Đành chịu vậy, sự tình cũng không có gì bất ngờ, thua thì thua, thắng thì thắng, rõ ràng minh bạch. Mặc kệ miệng lưỡi thế gian ra sao, cũng vì mình không bằng người.
...
Trung tâm thuyền lớn, bốn vị giám khảo bắt đầu làm việc, đầu tiên mở ra thơ từ được niêm phong kín, sau đó xét duyệt từng cái dần dần.
Bọn họ không phải là cùng làm việc, mà là thay phiên, thí dụ như đầu tiên lão phu tử Tống Văn Bác xem một bài, xem xong thì bình, sau đó đưa cho những người khác xem, xem xong lại bình, lời bình cũng dần nhiều lên.
Bất quá bọn hắn chấm bài nhiều rồi, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt cao thâm, rất ít xuất hiện chuyện ý kiến không đồng nhất.
Sóng lớn đẩy đi bớt cát sạn, ngoại sảnh đã sàng lọc tốt, bài có thể qua vòng sơ tuyển không nhiều, tổng cộng chỉ có hai mươi lăm bài. Khối lượng công việc nhẹ hơn rất nhiều.
Bầu không khí làm việc của bốn giám khảo rất là nhẹ nhàng thoải mái, đọc một bài thơ từ, lại nhấp một ngụm trà, hoặc là liền uống cạn một chén rồi ra lời bình đặc sắc, thuận miệng chỉ ra:
"Hướng Hằng huynh, bài 'Thuỷ điều ca đầu' này thật có chỗ độc đáo, đáng tiếc dấu vết không tự nhiên quá lớn, dùng điển tích quá nhiều, làm tầm thường hẳn đi, đáng tiếc, đáng tiếc!"
"Viễn Sơn, ngươi xem bài 'Vịnh giang' này, khí thế đầu bài không tệ, thế nhưng đến phần quan trọng của bài thì lại tả đi nghìn dặm, trình độ rớt xuống thê thảm, nguyên nhân là do chưa đủ công lực."
"Tống lão, ở đây có câu viết 'Trường giang phong cấp tống thiên lý' (*), thiết nghĩ nếu kết hợp ý cảnh cả bài thơ, từ 'cấp' kia nên đổi thành 'cao', như vậy mới làm nổi bật lên cái chí khí của bài."
(*)đại loại là gió Trường Giang thổi nhanh nghìn dặm @@
"Ừm, không sai, cứ như vậy, người này vẫn cần học nhiều, rèn giũa nhiều."
Công việc được tiến hành đâu vào đấy, mỗi khi có thơ từ hay, sẽ có người ở ngoại sảnh đến sao chép vài tờ, truyền ra ngoài cho tất cả các thuyền đọc. Đây cũng là một loại vinh quang của hội thơ, nếu như tác phẩm được truyền bá, thì thanh danh tác giả đương nhiên sẽ càng được tăng cao.
Có thanh danh, những chuyện khác lập tức sẽ dễ dàng.
"Ồ, thật hay một 'Niệm nô kiều', ha ha, thì ra là tác phẩm của Vũ Sơn Huyện Trương Trí Nguyên, quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người..."
Lúc này, Lưu Chí Thanh rút ra bài của Trương Trí Nguyên, tập trung tinh thần đọc thật tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.