Nhân Thần

Chương 44: Cao thấp

Nam Triêu Trần

29/08/2013

Theo lúc công tác bình thẩm đang tiến hành, một ít tác phẩm thơ từ khá tốt được truyền bá đến từng con thuyền, từ thuyền này qua thuyền khác, tốc độ rất nhanh. Không ít người lấy ra tứ bảo thư phòng sao chép lại, có thể dùng để học hỏi. Ở thuyền hoa thanh lâu bên kia, chuyện này lại càng được coi trọng, có chuyên gia nghiên cứu đến xem để phổ nhạc sao cho thích hợp, cho các cô nương gảy tấu ngâm xướng.

Thế giới này cũng không có công nghệ điện tử, muốn tác phẩm được truyền bá ngoại trừ in thành sách đưa ra tiêu thụ bên ngoài, còn có nhờ truyền miệng, truyền miệng thế mà lại chiếm phần lớn. Cách thông dụng nhất là đặt ở những nơi nổi tiếng, mà người đi ngang qua đều có thể thấy, hoặc là đặt trên vách tường của đại tửu lâu, hoặc phổ nhạc rồi được các cô nương thanh lâu, ca sĩ đoàn kịch ngâm xướng.

Loại cuối cùng, lại đặc biệt có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất.

Bởi vậy dù cho không có cái gì bản quyền, không thu được cái gì thù lao, nhưng thi nhân vẫn nhiều như vịt chạy rông, bọn họ đều hi vọng tác phẩm của mình được phổ thành một khúc nhạc, coi đây là một chuyện vinh quang.

Thời Đường có một câu chuyện xưa, kể rằng ba vị thi nhân nổi danh Vương Chi Hoán, Vương Xương Linh cùng Cao Thích đi ra ngoài uống rượu, nghe ca sĩ tấu nhạc ca hát. Lúc đó ba người đánh cược, xem ca sĩ sẽ chọn hát khúc nhạc được phổ từ tác phẩm của ai nhiều nhất, nhân việc này để so danh tiếng.

Lúc ấy có ba cô gái lên hát, hai bài phổ từ thơ của Vương Xương Linh, một bài phổ từ tác phẩm của Cao Thích, hai người này ngay sau đó liền cười thầm, chờ xem chuyện cười của Vương Chi Hoán.

Lúc này Vương Chi Hoán chỉ vào người cuối cùng, cũng là ca sĩ xinh đẹp nhất, nói rằng nếu như cô gái này xướng bài hát không phải từ tác phẩm của hắn, vậy thì từ nay về sau quy ẩn cả đời.

Chờ đến khi người ca sĩ kia mở miệng, cất tiếng ngâm xướng, chính là "Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian..." Cuối cùng, Vương Xương Linh cùng Cao Thích rất là bái phục.

(*)黄河远上白云间, 一片孤城万仞山: Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn.

Dịch nghĩa: sông Hoàng Hà tựa như trên mây trắng chảy xuống, một toà thành hiu quạnh sừng sững trên núi cao vạn trượng.

Bởi vậy có thể thấy rằng, thơ từ phổ nhạc đã sớm thành trào lưu, là một chuyện phong nhã.

"Oa, là bài từ của Trương Trí Nguyên."

"Cuối cùng cũng duyệt đến tác phẩm của hắn."

"Được đánh giá rất cao nha, lời bình của tiên sinh Ngô Hướng Hằng viết: 'Chắc chắn trong ba vị trí đầu.' Tiên sinh Lâm Viễn Sơn đánh giá: 'Hành vân lưu thủy, văn nghĩa thanh tân'..."

"Nhanh lấy tới, chép cho ta một tờ."

Một hồi rối loạn, tiếng người huyên náo. Lúc này, hội thơ Đạo An năm nay đang có một đợt cao trào nhỏ.

...

Trên toà thuyền Giang gia, đã sớm có người chuyên lo việc này báo tới tin tức, cũng chép một bản.

Chu Bát Trân ha ha cười to: "Trí Nguyên thật sự là vô cùng có tài."

Trương Tri Nguyên cười mỉm, dường như trong lòng đã sớm có lòng tin, nói: "Đã được Chu quán chủ nhờ cậy, sao có thể làm việc cho có lệ, tất nhiên dùng hết toàn lực, sẽ không làm hổ thẹn."

Thật ra trong lòng hắn không vừa lòng lắm làm đại biểu hội thơ cho Bát Trân tiêu cục. Bởi vì Chu gia trước đó có ân với hắn, thù lao lại lớn, thế nên mới đáp ứng.



Hai người kẻ tung người hứng, ông cháu Giang Tri Niên bên kia nghe được đến mức thở hổn hển. Đối phương chế nhạo như vậy rõ ràng là đang nhạo báng mặt mũi của Giang gia.

"Tên khốn làm bộ nho nhã, nói chuyện thật thúi."

Giang Tĩnh Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như ở trên lôi đài, nàng đã sớm bay lên, vung một thương lên cái tên ốm đói cái gì mà Trương Trí Nguyên này, lại tiếp tục đánh thành cái mỏ máu, để sau này hắn còn biết đường mà ăn nói, hừ hừ!

Giang Tri Niên ho khan một tiếng: "Chúc mừng Chu huynh, kết quả đã biết, nên trở về ăn mừng thật lớn đi thôi." Đây đang là đuổi khéo khách.

Không ngờ Chu Bát Trân ha ha cười, lắc lắc tay: "Không vội, Tri Niên huynh, ta còn muốn chờ nghe kết quả của các ngươi đây. Nếu như có thể chiếm lấy thứ hạng tốt, tất nhiên chúc mừng."

Trong lòng Giang Tri Niên thầm mắng: "Chúc mừng cái rắm, ngươi còn muốn chờ để chế giễu chứ gì... Diệp Quân Sinh được mời lại mất tích bất ngờ, một ít mực nước trong bụng cháu gái đoán chừng còn không đủ nửa cái ly, kết quả dễ dàng thấy ngay trước mắt, từ sơ tuyển đã bị loại."

Tức giận thì tức giận, nhưng đây là cái gọi là quân tử dùng miệng không động tay chân, nếu như vứt hết mặt mũi đi đuổi khách, vậy thì sẽ cho thấy ra tính tình mình quá kém, truyền ra ngoài quá khó nghe.

...

Bên trong lầu gỗ, Bành Thanh Sơn uống cạn một chén rượu trắng, ở trước mặt hắn đặt một tờ giấy, chính là một bài "Niệm nô kiều" của Trương Trí Nguyên: "Thật là trùng hợp, bài của ta cũng là "Niệm nô kiều", bất quá nhìn từ ngữ xem như cùng đẳng cấp, nhưng so với bài của mình thì ý cảnh bên trong lại kém một chút..."

Hiểu rõ được tác phẩm của một đối thủ mạnh, lòng tin hắn tăng cao, khoé miệng mỉm cười: "Tiếp nữa, sẽ xem của Qúach Nam Minh."

Bằng hữu bên cạnh búng búng tờ giấy, giọng nói tấm tắc: "Thanh Sơn huynh, Trương Trí Nguyên lần này lại trở thành đại biểu của một thương gia, đúng là tự hạ thấp danh dự chính mình mà."

Người đọc sách thanh cao, thương nhân chuyên trục lợi, hai bên vốn là phân biệt rõ ràng, như Trương Trí Nguyên có công danh tú tài, tiền đồ rạng rỡ, mà lại nương thân vào Bát Trân tiêu cục, quả thật có chút không hay.

Bành Thanh Sơn cười nói: "Mỗi người có tâm tư riêng, không cần chỉ trích quá nhiều." Biểu lộ hắn thế mà lại rất độ lượng rộng rãi, còn là thật lòng hay giả tạo, chỉ có hắn mới biết được.

Khoảng chừng sau khoảng thời gian một nén nhang, bên ngoài lại thêm một hồi rối loạn, thì ra là tác phẩm của Bành Thanh Sơn được đem ra, cũng là một bài từ "Niệm nộ kiều."

Một bài này, đánh giá của bốn vị giám khảo càng cao hơn, nói thẳng so với của Trương Trí Nguyên càng hay hơn, ý cảnh cao hơn một bậc.

Tin tức truyền ra, bên trong lầu gỗ, mọi người vui mừng, vô số lời chúc mừng cuồn cuộn mà đến, ai cũng bưng cái chén tới chúc rượu.

Bành Thanh Sơn tinh thần phấn chấn, không từ chối người nào, uống liên tiếp mười chén vào bụng, mặt không đổi sắc. Hắn văn võ song toàn, tửu lượng chính là nghìn chén không say. Giờ phút này rất là ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt dào dạt vẻ cười, cuối cùng nhờ Từ ca ca bỏ mình đánh vào trong mới được thoát ra một chút.

Tâm tình dần dần tốt lên.

...

Bên trong Đạo An Phủ, trong căn phòng thanh nhã, Qúach Nam Minh đang nhìn hai tờ giấy giấy trắng đang cầm trên tay. Ở mặt trên, chính là hai bài "Niệm nô kiều", phân biệt mỗi cái từ Trương Trí Nguyên và Bành Thanh Sơn.



Bởi vì có hội thơ Đạo An, nên đêm nay Đạo An Phủ phá lệ, giờ Tý mới đóng cửa thành, vì vậy tin tức truyền tới cũng không bị cản trở.

Không lâu sau, Qúach Nam Minh đã xem xong, gom hai tờ giấy cùng một chỗ, dứt khoát chìa vào lửa đèn, đốt cháy. Trên mặt hắn, tràn đầy ý buồn chán, thở dài nói: "Trương Trí Nguyên, Bành Thanh Sơn, thì ra trình độ các ngươi chỉ được như vậy, thật sự làm ta quá thất vọng."

Lắc đầu một cái, hắn lại lẩm bẩm nói: "Xem ra ở Ký Châu này, cũng không có người đáng để chờ mong, ta hay là sớm chút khởi hành đi du học Giang Nam, hy vọng những Giang Nam tài tử kia sẽ không làm cho ta thất vọng."

Trang giấy dần dần bị đốt thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất.

Đời người, thật sự là tịch mịch như tro.

...

"Từ hay, hay cho một 'Niệm nô kiều.'"

Bên trong nội sảnh, Tống lão phu tử kích động đến nỗi râu trắng cũng vểnh lên, sắc mặt cực kỳ hiếm thấy.

Ngô Hướng Hằng bên kia vội hỏi: "Là tác phẩm của Qúach Nam Minh?"

Tống lão phu tử cười nói: "Ngoài hắn còn ai? Lại là một bài 'Niệm nô kiều', thế nhưng chọn từ rất khéo, khéo tựa như một làn gió mát, ý cảnh cao, cao hơn cả mây xanh, đến nỗi cả lão phu cũng mặc cảm nha."

Lời bình luận này, dường như là cao đến đỉnh điểm rồi.

Ba người bọn hắn vội vàng tới xem, đều vỗ bàn tán thưởng, đọc tới đọc lui, một lúc lâu vẫn không chịu đặt xuống.

"Hội thơ Đạo An, bài từ này sẽ là đứng đầu!"

Tống lão phu tử lập tức kết luận một câu.

"Nhất định là vậy."

Cơ bản không ý kiến phản đối.

"Đã như vậy, chúng ta liền công bố kết quả thôi, Qúach Nam Minh đứng đầu, Bành Thanh Sơn kế cận, Trương Trí Nguyên lại kế tiếp."

"Tốt."

Lúc này, Lưu Chí Thanh đột nhiên nói: "Ồ? Ở đây còn một bài từ, là bài cuối cùng."

Tống Văn Bác xua tay cười nói: "Còn lại bao nhiêu bài cũng không ảnh hưởng chuyện lớn."

Lưu Chí Thanh gật đầu một cái, rất là tán đồng: "Đúng vậy... Bất quá vẫn là bình một ít đi, miễn cho bị người nắm thóp." Nói xong, hắn rút ra bài từ kia, bắt đầu xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook