Chương 80: Khai trương
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Tam thí đệ nhất - Diệp Quân Sinh vậy mà ngủ trong giờ dạy học đầu tiên của Lưu phu tử, tướng ngủ cực kỳ khó coi, lại còn chảy nước miếng...
Tin tức này như một cơn gió, nhanh chóng từ trong Quan Trần thư viện truyền ra.
Ở thế giới này rất chú ý đến cử chỉ lễ nghi, hành vi như vậy của Diệp Quân Sinh tất nhiên gây ra một phen "khẩu tru bút phạt" , bị không ít người mắng.
- Khẩu tru: lên án mạnh mẽ, trách phạt, bút phạt: lên án công khai -> dùng ngôn ngữ cùng chữ viết đối với người xấu chuyện xấu tiến hành vạch trần
" Quân Sinh, đi một chút, đến Trạng Nguyên lâu uống một chén giải sầu!"
Dưới bóng cây râm mát ven đường thư viện, Hoàng Siêu Chi kéo lại Diệp Quân Sinh, không phân bua, liền kéo hắn đi ra ngoài.
Hoàng Siêu Chi đến thư viện báo danh so với Diệp Quân Sinh sớm hơn, hắn bị phân tới ban Đinh - ban chót nhất nhưng vẫn rất vui vẻ. Đối với hắn mà nói, chỉ cần thi được công danh tú tài đã là chuyện đáng mừng rồi, đối với việc chia ban thì không để ý lắm...
Đến tửu lâu, Hoàng Siêu Chi gọi một bàn món ngon , cùng với một bình rượu ngon, nhiệt tình mời Diệp Quân Sinh ăn uống.
Diệp Quân Sinh tinh thần cũng không được tốt, dáng vẻ có chút uể oải: Xuất Khiếu gặp phải nguy hiểm, còn chưa hết ảnh hưởng thì sao mà khôi phục đây?. .
Theo như lý thuyết, giống như khi bị bệnh, cần phải có thời gian nhất định để điều chỉnh, tĩnh dưỡng.
Hoàng Siêu Chi cho là hắn đi học ngủ gật, bị phu tử khiển trách đến nổi buồn rầu không vui, liền an ủi: "Quân Sinh, ngươi cần gì để ý tới những lời nói kia? ta tin tưởng ngươi , trong đó tất có nguyên do."
Diệp Quân Sinh không giải thích, cười nói: "Cảm ơn."
Uống vài chén rượu, nhìn thấy bầu không khí có chút nặng nề, Hoàng Siêu Chi hỏi: "Quân Sinh, lúc trước không phải ngươi nói là muốn mở một cửa hàng bán chữ sao? Làm được gì rồi?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Hiện tại còn chưa bắt đầu."
"Hả, chẳng lẽ bởi vì kinh tế eo hẹp? Không quay vòng được?"
Diệp Quân Sinh gật đầu nói: "Thật là có nguyên nhân này."
Hoàng Siêu Chi ha hả cười, nói: "Quân Sinh vì sao không nói cho ta biết? Ta nguyện mượn mười quan tiền cùng ngươi hùn vốn, ngày sau kiếm được tiền, trả lại cho ta cũng không muộn."
Ánh mắt Diệp Quân Sinh sáng ngời nhìn hắn: "Ngươi không sợ ta không trả lại àh?"
Hoàng Siêu Chi cười ha ha nói: "Quân Sinh nói đùa! Nói thật, ta rất coi trọng ngươi, ngày sau nếu như ngươi một bước lên mây, chỉ cần không quên người bạn này là đủ rồi."
Gia tộc hắn làm nghề buôn bán, từ nhỏ nghe quen tai nhìn quen mắt, học được không ít kinh nghiệm, Tục ngữ nói: "Nhân tình luyện đạt tức văn chương" (Khéo léo , lão luyện trong giao lưu cuộc sống đó chính là văn chương), cái gọi là nhân tình thường thường cũng chỉ là một món làm ăn, cần có đầu tư thì mới có báo đáp. Dù sao trên đời này, yêu và hận chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà phát sinh.
Vừa gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, quá giả dối. Cho dù tính tình hợp nhau, cũng nhất định phải có thời gian tiếp xúc với nhau.
Diệp Quân Sinh nhấp một hớp rượu, cũng dứt khoát: "Như vậy thì đa tạ Siêu Chi rồi."
"Ta và ngươi cần gì khách khí? Đúng rồi, ngươi muốn ở ngõ hẽm Mặc Hương mở cửa tiệm à."
Diệp Quân Sinh lắc đầu: "Ta đã thay đổi chủ ý, chuẩn bị ở ngõ hẽm Nam Độ bên cạnh thư viện tìm chỗ."
Ngõ hẻm Nam độ, Hoàng Siêu Chi đã từng đi qua, cũng có chút hiểu rõ, nói: "Chỗ đó cũng được, việc này không nên chậm trễ, không bằng chúng ta liền đi xem thử có chỗ hay không."
Diệp Quân Sinh tự nhiên đồng ý.
Sau khi ăn uống xong, hai người rời khỏi Trạng Nguyên lâu, đi đến ngõ hẻm Nam Độ.
Trời không có phụ lòng người, ước chừng một lúc sau, bọn họ tìm được một căn nhà không tệ, nhưng mà căn nhà này không cho thuê, mà chỉ bán. Gia đình kia muốn đi đến nơi khác nên muốn bán đi.
Giá bán xa xỉ, cao lên đến 60 quan tiền, trải qua có kè mặc cả, giá thấp nhất cũng phải 55 quan tiền.
Ngôi nhà nằm ở cuối hẻm Nam Độ,chiếm diện tích cũng không nhỏ, dựa trên tiêu chuẩn của hiện đại phải hơn 300 mét vuông, hình thức thiết kế là chỗ ở đặt trước sân sau. Phía trước có thể mở cửa hàng, cùng với bốn gian phòng có thể ở.
Nơi cửa có một gố cây đa lớn ít nhất phải 50 năm tuổi, giống như một cây dù lớn che nắng che sương cho ngôi nhà.
Diệp Quân Sinh hơi thích căn nhà này, rất lý tưởng, chỉ tiếc đối phương không cho thuê.
Hoàng Siêu Chi là một người có lòng, đột nhiên nói: "Tốt lắm, vậy thì mua."
Diệp Quân Sinh ngẩn ra: "Siêu Chi, ngươi đây là?"
"Thực không giấm dấu diếm, Hoàng gia ta muốn ở Ký Châu thành mua một ít sản nghiệp, ngôi nhà này nhìn không tồi, mua lại cũng không sao."
Diệp Quân Sinh hiểu tâm ý của hắn, thở dài nói: "Siêu Chi, phần nhân tình này, Diệp Quân Sinh ta chắc chắn báo đáp như suối tuôn trào." ( người xưa có câu : Ân tình như giọt nước, báo đáp như suối tuôn trào)
Hoàng Siêu Chi cười nói: "Quân Sinh quá khách khí, ta và ngươi đều có lợi, nhất cử lưỡng tiện."
55 quan tiền không phải là số lượng nhỏ, cho dù là Hoàng Siêu Chi cũng phải thu xếp mất ba ngày thì mới có được, cùng gia đình kia đến nha phủ ký kết , đăng ký giấy tờ, tiến hành làm thủ tục chuyển đổi quyền tài sản.
Thuận lợi làm xong, cho Diệp Quân Sinh mướn mỗi tháng 150 văn tiền. Giá tiền này không tính là cao nhưng mà cũng không thấp, cùng với giá thị trường không sai biệt lắm.
Bất kể như thế nào, Diệp Quân Sinh cũng không thể dùng không ngôi nhà của Hoàng Siêu Chi được. Huống hồ, hắn tính sau này kiếm đủ tiền thì mua lại từ tay Hoàng Siêu Chi, trở thành nhà của mình.
Mọi chuyện ổn thoả, hắn liền đón Diệp Quân Mi tới, dùng xe trâu chở hành lý , Trư Yêu theo sau.
Khi Hoàng Siêu Chi thấy tình thế như vậy, ngoài việc kỳ quái thì lại cảm thấy dở khóc dở cười: "Quân Sinh, trong nhà ngươi còn có nuôi một con trâu cùng một con heo sao?"
Diệp Quân Sinh cười nói: "Không sai."
Hoàng Siêu Chi thử hỏi: "Có phải nuôi mập rồi giết? Ta thấy con heo kia hình như mập rồi đó, có thể làm thịt."
Trư Yêu thấy thế rất ấm ức: "Sao mọi người thấy bản Trư Thần cũng đều muốn ăn thịt, chẳng lẽ bắt nạt ta mập sao?"
Lúc này,nó đi tới trước mặt Hoàng Siêu Chi, cái mũi hũi hũi, thiếu chút nữa làm cho Hoàng tú tài té lộn cổ.
"Ai ôi!"
Hoàng Siêu Chi lảo đảo, sợ hãi kêu thất thanh, hắn không nghĩ đến con heo mập này lại hung hãn như thế.
Diệp Quân Sinh nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhen của Trư Yêu, , quát lên: "Trư Thăng Thiên, không được vô lễ."
Trư Yêu hừ hừ kêu to, chạy vào sân sau nhà, muốn tìm một chỗ tốt, quan trọng nhất là ngủ được thoải mái.
Hoàng Siêu Chi ánh mắt kinh ngạc: "Quân Sinh, những con súc vật này bị ngươi huấn luyện sao? Còn đặt tên nữa?"
Diệp Quân Sinh nói: "Dạy dỗ nhiều một chút thì tự nhiên nghe lời.'
Hoàng Siêu Chi im lặng: Cho dù heo trâu nghe lời thì có lợi ích gì? Sớm muộn gì cũng đem giết làm thịt hết, thật không biết hắn nghĩ gì nữa. Người đọc sách, yêu thích hoa mai hoa đào, nuôi chim dưỡng hạc đúng là nhã nhặn, nhưng nuôi heo nuôi trâu thì chính là quá dung tục rồi. Nếu truyền đi, trí thức quéc rác, không biết sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo.
Có điều vấn đề này là sở thích cá nhân của Diệp Quân Sinh, hắn cũng không tiện nói nhiều.
Chuyển vào nhà mới, trong lòng Diệp Quân Mi rất vui vẻ, tay chân vô cùng cần mẫn mà bắt đầu thu dọn, bận bịu trong ngoài, một mình làm hết.
Hoàng Siêu Chi thấy thế, đột nhiên thở dài: "Quân Sinh, ngươi có người muội muội này, thật là có may mắn." Ngày xưa mọt sách chưa Khai Khiếu, nghe nói đều do muội muội chiếu cố, mới không bị đói khổ lạnh lẽo, chết đói đầu đường, chuyện này lan truyền rất rộng. Đối với Diệp Quân Mi mọi người đều khen ngợi.
Diệp Quân Sinh mỉm cười nói: "Ta cũng cho là như vậy."
Căn nhà thu dọn tương đối , Diệp Quân Sinh từ trong tay Hoàng Siêu Chi mượn tới hai quan tiền, bắt đầu mua dụng cụ, đầu tiên chuẩn bị cho tốt đó chính là bảng hiệu.
Chữ trên bảng hiệu, là Diệp Quân Sinh tự tay viết, tên gọi là : Độc Chước trai. Ngữ nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Vừa nói ra được cửa hàng chỉ bán chữ lại vừa giàu ý thơ.
Làm tốt bảng hiệu, đến phiên làm câu đối hai bên : "Quân Sinh thiên địa ngoại; linh ngoan hữu vô trung."
Ngụ ý lại càng phong phú, ý vị sâu xa.
Hoàng Siêu Chi vừa thấy, không hiểu thế nào, hỏi thì không đáp, càng suy nghĩ càng thấy được huyền ảo, không khỏi khâm phục: Xem ra Diệp Quân Sinh mở cửa hàng bán chữ, tuyệt không phải tâm huyết dâng trào mà là chuẩn bị lâu rồi.
Thật ra thì mở cửa hàng đối với Diệp Quân Sinh, chỉ bán những tác phẩm chính mình thực hiện, Hoàng Siêu Chi cũng không có ủng hộ. Hắn cho là Diệp Quân Sinh chưa tới trình độ kia, cửa hàng độc quyền , giỡn hay sao vậy? Ở giới nghề nghiệp không có danh tiếng tương đối thì có thể làm ăn gì?
Người ta trước đó cũng không biết ngươi là ai, như thế nào lại đến mua tác phẩm của ngươi?.
Nguy hiểm rất lớn, không bằng chọn hình thức ký gửi*, chính là mở rộng cửa hàng, nhận vào những tác phẩm thư pháp của người khác , treo trong cửa hàng bán. Sau khi bán xong, sẽ có một một khoản tiền hoa hồng.
Như vậy, nhân khí nhất định sẽ thịnh vượng hơn nhiều.
Hắn từng đề nghị với Diệp Quân Sinh nhưng mà sau khi nghe xong thì chỉ cười cười, không có tiếp thu. Cũng được, là Diệp Quân Sinh mở cửa hàng, tất cả đều lấy ý kiến của hắn làm chủ . Chờ sau này gặp phải cục diện khó khắn có lẽ mới có thể tỉnh ngộ: Làm ăn, không phải làm dễ dàng như vậy.
Có điều, hiện tại Hoàng Siêu Chi thấy Diệp Quân Sinh bày ra vài bức tranh chữ , thiết họa ngân câu*, khí tượng uy nghiêm, rất có phong thái tông sư, quả thật không tệ. Cái hắn thiếu trước mắt không thể nghi ngờ chính là danh tiếng.
(*): Nhà thư pháp vận dụng ngòi bút, nét chữ vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại
.
Khi chữ viết đên trính độ nhất định, tài nghệ của bản thân không phải là mấu chốt, thì trọng điểm sẽ đặt trên danh tiếng rồi.
Nhưng mà, danh tiếng lại dễ có như vậy?
Mặt tiền của cửa hàng coi như tương đối hoàn thành, kế tiếp chính là mua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Mở cửa làm ăn, đối với nhu cầu về văn chương tự nhiên rất nhiều, đối với chất lượng yêu cầu cũng rất cao. Bởi vì hiện tại hàng bán chính là thư pháp, không phải là bán câu đối ở nông thôn. Chữ viết muốn tốt cũng phải cần giấy mực phụ trợ thì mới được. Nếu không viết chữ trên tờ giấy bản sần sùi, cho dù người viết có đẹp như hoa, người ta nhìn thấy tờ giấy như thế thì cũng sẽ không có hứng thú.
Sau thời gian chuẩn bị khoảng mười ngày ,một cửa hàng thư pháp quy mô cơ bản đã sửa chữa tốt. Bảng hiệu, câu đối, mặt tiền của cửa hàng đều đã đủ. Trong tiệm treo mười bức tranh chữ mà Diệp Quân Sinh viết, đều đã được đóng khung . Đứng tại quày hàng nơi xa xa, Diệp Quân Mi trang phục chỉnh tề, như một đóa hoa sen thanh khiết, toàn bộ Độc Chước Trai giống như sống lại, bừng bừng sức sống .
Thế là khai trương.
Nghi thức khai trương rất đơn giản.
Vốn là theo ý kiến của Hoàng Siêu Chi, muốn trong thư viện tuyên truyền, mời các bạn học tới ăn bữa cơm, thuận tiện thì giúp đỡ một chút, làm cho nhân khí thêm thịnh vượng.
Nhưng đề nghị này, giống như trước bị Diệp Quân Sinh bác bỏ: bản thân vừa mới tới thư viện báo danh, cũng không quen biết ai, cần gì làm nhiều việc như thế?
Làm như vậy, cũng là nhân tình giả dối, xa xa không bằng con đường thực tế. Dù là mở cửa hàng thư pháp này, cũng không hy vọng buôn to bán lớn, hai phần ba là vì muội muội, một phần ba còn lại là thuộc về hứng thú của cá nhân.
Cửa hàng thư pháp khai trương thuận lợi, cuối cùng cũng chấm dứt một nỗi băn khoăn. Cuộc sống về sau, trừ bỏ học thi thư , Diệp Quân Sinh có nhiều thời gian hơn để tập trung vào việc tu luyện Vĩnh Tự Bát Kiếm.
Nói tới nói lui, tu vi môn Thần Thông này mới chỉ là cơ bản, không được buông lỏng. Không ngừng để cao mới có thể tìm hiểu được sự huyền bí ở bên trong – trong đó bao gồm cả lai lịch thần bí của Hồ Tiên.
Tin tức này như một cơn gió, nhanh chóng từ trong Quan Trần thư viện truyền ra.
Ở thế giới này rất chú ý đến cử chỉ lễ nghi, hành vi như vậy của Diệp Quân Sinh tất nhiên gây ra một phen "khẩu tru bút phạt" , bị không ít người mắng.
- Khẩu tru: lên án mạnh mẽ, trách phạt, bút phạt: lên án công khai -> dùng ngôn ngữ cùng chữ viết đối với người xấu chuyện xấu tiến hành vạch trần
" Quân Sinh, đi một chút, đến Trạng Nguyên lâu uống một chén giải sầu!"
Dưới bóng cây râm mát ven đường thư viện, Hoàng Siêu Chi kéo lại Diệp Quân Sinh, không phân bua, liền kéo hắn đi ra ngoài.
Hoàng Siêu Chi đến thư viện báo danh so với Diệp Quân Sinh sớm hơn, hắn bị phân tới ban Đinh - ban chót nhất nhưng vẫn rất vui vẻ. Đối với hắn mà nói, chỉ cần thi được công danh tú tài đã là chuyện đáng mừng rồi, đối với việc chia ban thì không để ý lắm...
Đến tửu lâu, Hoàng Siêu Chi gọi một bàn món ngon , cùng với một bình rượu ngon, nhiệt tình mời Diệp Quân Sinh ăn uống.
Diệp Quân Sinh tinh thần cũng không được tốt, dáng vẻ có chút uể oải: Xuất Khiếu gặp phải nguy hiểm, còn chưa hết ảnh hưởng thì sao mà khôi phục đây?. .
Theo như lý thuyết, giống như khi bị bệnh, cần phải có thời gian nhất định để điều chỉnh, tĩnh dưỡng.
Hoàng Siêu Chi cho là hắn đi học ngủ gật, bị phu tử khiển trách đến nổi buồn rầu không vui, liền an ủi: "Quân Sinh, ngươi cần gì để ý tới những lời nói kia? ta tin tưởng ngươi , trong đó tất có nguyên do."
Diệp Quân Sinh không giải thích, cười nói: "Cảm ơn."
Uống vài chén rượu, nhìn thấy bầu không khí có chút nặng nề, Hoàng Siêu Chi hỏi: "Quân Sinh, lúc trước không phải ngươi nói là muốn mở một cửa hàng bán chữ sao? Làm được gì rồi?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Hiện tại còn chưa bắt đầu."
"Hả, chẳng lẽ bởi vì kinh tế eo hẹp? Không quay vòng được?"
Diệp Quân Sinh gật đầu nói: "Thật là có nguyên nhân này."
Hoàng Siêu Chi ha hả cười, nói: "Quân Sinh vì sao không nói cho ta biết? Ta nguyện mượn mười quan tiền cùng ngươi hùn vốn, ngày sau kiếm được tiền, trả lại cho ta cũng không muộn."
Ánh mắt Diệp Quân Sinh sáng ngời nhìn hắn: "Ngươi không sợ ta không trả lại àh?"
Hoàng Siêu Chi cười ha ha nói: "Quân Sinh nói đùa! Nói thật, ta rất coi trọng ngươi, ngày sau nếu như ngươi một bước lên mây, chỉ cần không quên người bạn này là đủ rồi."
Gia tộc hắn làm nghề buôn bán, từ nhỏ nghe quen tai nhìn quen mắt, học được không ít kinh nghiệm, Tục ngữ nói: "Nhân tình luyện đạt tức văn chương" (Khéo léo , lão luyện trong giao lưu cuộc sống đó chính là văn chương), cái gọi là nhân tình thường thường cũng chỉ là một món làm ăn, cần có đầu tư thì mới có báo đáp. Dù sao trên đời này, yêu và hận chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà phát sinh.
Vừa gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, quá giả dối. Cho dù tính tình hợp nhau, cũng nhất định phải có thời gian tiếp xúc với nhau.
Diệp Quân Sinh nhấp một hớp rượu, cũng dứt khoát: "Như vậy thì đa tạ Siêu Chi rồi."
"Ta và ngươi cần gì khách khí? Đúng rồi, ngươi muốn ở ngõ hẽm Mặc Hương mở cửa tiệm à."
Diệp Quân Sinh lắc đầu: "Ta đã thay đổi chủ ý, chuẩn bị ở ngõ hẽm Nam Độ bên cạnh thư viện tìm chỗ."
Ngõ hẻm Nam độ, Hoàng Siêu Chi đã từng đi qua, cũng có chút hiểu rõ, nói: "Chỗ đó cũng được, việc này không nên chậm trễ, không bằng chúng ta liền đi xem thử có chỗ hay không."
Diệp Quân Sinh tự nhiên đồng ý.
Sau khi ăn uống xong, hai người rời khỏi Trạng Nguyên lâu, đi đến ngõ hẻm Nam Độ.
Trời không có phụ lòng người, ước chừng một lúc sau, bọn họ tìm được một căn nhà không tệ, nhưng mà căn nhà này không cho thuê, mà chỉ bán. Gia đình kia muốn đi đến nơi khác nên muốn bán đi.
Giá bán xa xỉ, cao lên đến 60 quan tiền, trải qua có kè mặc cả, giá thấp nhất cũng phải 55 quan tiền.
Ngôi nhà nằm ở cuối hẻm Nam Độ,chiếm diện tích cũng không nhỏ, dựa trên tiêu chuẩn của hiện đại phải hơn 300 mét vuông, hình thức thiết kế là chỗ ở đặt trước sân sau. Phía trước có thể mở cửa hàng, cùng với bốn gian phòng có thể ở.
Nơi cửa có một gố cây đa lớn ít nhất phải 50 năm tuổi, giống như một cây dù lớn che nắng che sương cho ngôi nhà.
Diệp Quân Sinh hơi thích căn nhà này, rất lý tưởng, chỉ tiếc đối phương không cho thuê.
Hoàng Siêu Chi là một người có lòng, đột nhiên nói: "Tốt lắm, vậy thì mua."
Diệp Quân Sinh ngẩn ra: "Siêu Chi, ngươi đây là?"
"Thực không giấm dấu diếm, Hoàng gia ta muốn ở Ký Châu thành mua một ít sản nghiệp, ngôi nhà này nhìn không tồi, mua lại cũng không sao."
Diệp Quân Sinh hiểu tâm ý của hắn, thở dài nói: "Siêu Chi, phần nhân tình này, Diệp Quân Sinh ta chắc chắn báo đáp như suối tuôn trào." ( người xưa có câu : Ân tình như giọt nước, báo đáp như suối tuôn trào)
Hoàng Siêu Chi cười nói: "Quân Sinh quá khách khí, ta và ngươi đều có lợi, nhất cử lưỡng tiện."
55 quan tiền không phải là số lượng nhỏ, cho dù là Hoàng Siêu Chi cũng phải thu xếp mất ba ngày thì mới có được, cùng gia đình kia đến nha phủ ký kết , đăng ký giấy tờ, tiến hành làm thủ tục chuyển đổi quyền tài sản.
Thuận lợi làm xong, cho Diệp Quân Sinh mướn mỗi tháng 150 văn tiền. Giá tiền này không tính là cao nhưng mà cũng không thấp, cùng với giá thị trường không sai biệt lắm.
Bất kể như thế nào, Diệp Quân Sinh cũng không thể dùng không ngôi nhà của Hoàng Siêu Chi được. Huống hồ, hắn tính sau này kiếm đủ tiền thì mua lại từ tay Hoàng Siêu Chi, trở thành nhà của mình.
Mọi chuyện ổn thoả, hắn liền đón Diệp Quân Mi tới, dùng xe trâu chở hành lý , Trư Yêu theo sau.
Khi Hoàng Siêu Chi thấy tình thế như vậy, ngoài việc kỳ quái thì lại cảm thấy dở khóc dở cười: "Quân Sinh, trong nhà ngươi còn có nuôi một con trâu cùng một con heo sao?"
Diệp Quân Sinh cười nói: "Không sai."
Hoàng Siêu Chi thử hỏi: "Có phải nuôi mập rồi giết? Ta thấy con heo kia hình như mập rồi đó, có thể làm thịt."
Trư Yêu thấy thế rất ấm ức: "Sao mọi người thấy bản Trư Thần cũng đều muốn ăn thịt, chẳng lẽ bắt nạt ta mập sao?"
Lúc này,nó đi tới trước mặt Hoàng Siêu Chi, cái mũi hũi hũi, thiếu chút nữa làm cho Hoàng tú tài té lộn cổ.
"Ai ôi!"
Hoàng Siêu Chi lảo đảo, sợ hãi kêu thất thanh, hắn không nghĩ đến con heo mập này lại hung hãn như thế.
Diệp Quân Sinh nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhen của Trư Yêu, , quát lên: "Trư Thăng Thiên, không được vô lễ."
Trư Yêu hừ hừ kêu to, chạy vào sân sau nhà, muốn tìm một chỗ tốt, quan trọng nhất là ngủ được thoải mái.
Hoàng Siêu Chi ánh mắt kinh ngạc: "Quân Sinh, những con súc vật này bị ngươi huấn luyện sao? Còn đặt tên nữa?"
Diệp Quân Sinh nói: "Dạy dỗ nhiều một chút thì tự nhiên nghe lời.'
Hoàng Siêu Chi im lặng: Cho dù heo trâu nghe lời thì có lợi ích gì? Sớm muộn gì cũng đem giết làm thịt hết, thật không biết hắn nghĩ gì nữa. Người đọc sách, yêu thích hoa mai hoa đào, nuôi chim dưỡng hạc đúng là nhã nhặn, nhưng nuôi heo nuôi trâu thì chính là quá dung tục rồi. Nếu truyền đi, trí thức quéc rác, không biết sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo.
Có điều vấn đề này là sở thích cá nhân của Diệp Quân Sinh, hắn cũng không tiện nói nhiều.
Chuyển vào nhà mới, trong lòng Diệp Quân Mi rất vui vẻ, tay chân vô cùng cần mẫn mà bắt đầu thu dọn, bận bịu trong ngoài, một mình làm hết.
Hoàng Siêu Chi thấy thế, đột nhiên thở dài: "Quân Sinh, ngươi có người muội muội này, thật là có may mắn." Ngày xưa mọt sách chưa Khai Khiếu, nghe nói đều do muội muội chiếu cố, mới không bị đói khổ lạnh lẽo, chết đói đầu đường, chuyện này lan truyền rất rộng. Đối với Diệp Quân Mi mọi người đều khen ngợi.
Diệp Quân Sinh mỉm cười nói: "Ta cũng cho là như vậy."
Căn nhà thu dọn tương đối , Diệp Quân Sinh từ trong tay Hoàng Siêu Chi mượn tới hai quan tiền, bắt đầu mua dụng cụ, đầu tiên chuẩn bị cho tốt đó chính là bảng hiệu.
Chữ trên bảng hiệu, là Diệp Quân Sinh tự tay viết, tên gọi là : Độc Chước trai. Ngữ nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Vừa nói ra được cửa hàng chỉ bán chữ lại vừa giàu ý thơ.
Làm tốt bảng hiệu, đến phiên làm câu đối hai bên : "Quân Sinh thiên địa ngoại; linh ngoan hữu vô trung."
Ngụ ý lại càng phong phú, ý vị sâu xa.
Hoàng Siêu Chi vừa thấy, không hiểu thế nào, hỏi thì không đáp, càng suy nghĩ càng thấy được huyền ảo, không khỏi khâm phục: Xem ra Diệp Quân Sinh mở cửa hàng bán chữ, tuyệt không phải tâm huyết dâng trào mà là chuẩn bị lâu rồi.
Thật ra thì mở cửa hàng đối với Diệp Quân Sinh, chỉ bán những tác phẩm chính mình thực hiện, Hoàng Siêu Chi cũng không có ủng hộ. Hắn cho là Diệp Quân Sinh chưa tới trình độ kia, cửa hàng độc quyền , giỡn hay sao vậy? Ở giới nghề nghiệp không có danh tiếng tương đối thì có thể làm ăn gì?
Người ta trước đó cũng không biết ngươi là ai, như thế nào lại đến mua tác phẩm của ngươi?.
Nguy hiểm rất lớn, không bằng chọn hình thức ký gửi*, chính là mở rộng cửa hàng, nhận vào những tác phẩm thư pháp của người khác , treo trong cửa hàng bán. Sau khi bán xong, sẽ có một một khoản tiền hoa hồng.
Như vậy, nhân khí nhất định sẽ thịnh vượng hơn nhiều.
Hắn từng đề nghị với Diệp Quân Sinh nhưng mà sau khi nghe xong thì chỉ cười cười, không có tiếp thu. Cũng được, là Diệp Quân Sinh mở cửa hàng, tất cả đều lấy ý kiến của hắn làm chủ . Chờ sau này gặp phải cục diện khó khắn có lẽ mới có thể tỉnh ngộ: Làm ăn, không phải làm dễ dàng như vậy.
Có điều, hiện tại Hoàng Siêu Chi thấy Diệp Quân Sinh bày ra vài bức tranh chữ , thiết họa ngân câu*, khí tượng uy nghiêm, rất có phong thái tông sư, quả thật không tệ. Cái hắn thiếu trước mắt không thể nghi ngờ chính là danh tiếng.
(*): Nhà thư pháp vận dụng ngòi bút, nét chữ vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại
.
Khi chữ viết đên trính độ nhất định, tài nghệ của bản thân không phải là mấu chốt, thì trọng điểm sẽ đặt trên danh tiếng rồi.
Nhưng mà, danh tiếng lại dễ có như vậy?
Mặt tiền của cửa hàng coi như tương đối hoàn thành, kế tiếp chính là mua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Mở cửa làm ăn, đối với nhu cầu về văn chương tự nhiên rất nhiều, đối với chất lượng yêu cầu cũng rất cao. Bởi vì hiện tại hàng bán chính là thư pháp, không phải là bán câu đối ở nông thôn. Chữ viết muốn tốt cũng phải cần giấy mực phụ trợ thì mới được. Nếu không viết chữ trên tờ giấy bản sần sùi, cho dù người viết có đẹp như hoa, người ta nhìn thấy tờ giấy như thế thì cũng sẽ không có hứng thú.
Sau thời gian chuẩn bị khoảng mười ngày ,một cửa hàng thư pháp quy mô cơ bản đã sửa chữa tốt. Bảng hiệu, câu đối, mặt tiền của cửa hàng đều đã đủ. Trong tiệm treo mười bức tranh chữ mà Diệp Quân Sinh viết, đều đã được đóng khung . Đứng tại quày hàng nơi xa xa, Diệp Quân Mi trang phục chỉnh tề, như một đóa hoa sen thanh khiết, toàn bộ Độc Chước Trai giống như sống lại, bừng bừng sức sống .
Thế là khai trương.
Nghi thức khai trương rất đơn giản.
Vốn là theo ý kiến của Hoàng Siêu Chi, muốn trong thư viện tuyên truyền, mời các bạn học tới ăn bữa cơm, thuận tiện thì giúp đỡ một chút, làm cho nhân khí thêm thịnh vượng.
Nhưng đề nghị này, giống như trước bị Diệp Quân Sinh bác bỏ: bản thân vừa mới tới thư viện báo danh, cũng không quen biết ai, cần gì làm nhiều việc như thế?
Làm như vậy, cũng là nhân tình giả dối, xa xa không bằng con đường thực tế. Dù là mở cửa hàng thư pháp này, cũng không hy vọng buôn to bán lớn, hai phần ba là vì muội muội, một phần ba còn lại là thuộc về hứng thú của cá nhân.
Cửa hàng thư pháp khai trương thuận lợi, cuối cùng cũng chấm dứt một nỗi băn khoăn. Cuộc sống về sau, trừ bỏ học thi thư , Diệp Quân Sinh có nhiều thời gian hơn để tập trung vào việc tu luyện Vĩnh Tự Bát Kiếm.
Nói tới nói lui, tu vi môn Thần Thông này mới chỉ là cơ bản, không được buông lỏng. Không ngừng để cao mới có thể tìm hiểu được sự huyền bí ở bên trong – trong đó bao gồm cả lai lịch thần bí của Hồ Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.